Chương 17
"Có ngàn luyện khí sư có thể tiến vào Phá Nguyên Môn tham gia vòng đầu của tỷ thí, chọn ra trăm luyện khí sư tiến vào chung kết với đệ tử của Phá Nguyên Môn, cuối cùng mười thứ hạng đầu sẽ được ban thưởng nguyên liệu.”“Đại sư tỷ, đây có lẽ là cáo thị phát ra cho tán tu luyện khí sư.” Tây Ngọc nhắc nhở.Tu Chân Giới quá lớn, luôn có không ít tán tu, hành động này của Phá Nguyên Môn một là tạo áp lực cho đệ tử bổn tông, kích thích bọn họ, đồng thời có thể học tập lẫn nhau, hai là sau khi tỷ thí, có thể nạp được những tán tu luyện khí sư ưu tú có tiềm lực, cơ bản cứ cách mấy năm là có một lần.“Ta đã đọc mấy lần, bọn họ chỉ nói không phải đệ tử Phá Nguyên Môn, không nói đệ tử môn phái khác không thể tham gia.” Diệp Tố nói: “Từ vòng sơ loại đến chung kết tổng cộng hai tháng, tất cả luyện khí sư sẽ ở Phá Nguyên Môn, nếu có thể gắng đến trận chung kết thì chúng ta có thể quang minh chính đại ké tụ linh trận tận hai tháng.”Linh khí nồng đậm nhất ở trung tâm linh mạch chắc chắn chỉ có thể là người của bổn môn phái sử dụng, nhưng người ngoài muốn luyện khí cũng cần linh khí, cho nên lúc này tụ linh trận có thể phát huy tác dụng, cũng chỉ có đại tông môn mới có tư cách thành lập.Hạ Nhĩ lập tức giơ ngón tay cái lên với Diệp Tố: “Đại sư tỷ, cao minh!”Mấy trăm năm nay, Thiên Cơ Môn ké linh khí ở khắp nơi, thanh danh đã sắp thối rữa, hiện giờ đi đâu cũng không được chào đón. Nếu có thể bước vào dựa vào tỷ thí thì Phá Nguyên Môn sẽ không cách nào từ chối bọn họ, điều này còn tốt hơn nhiều so với đi bái phỏng.Bốn người họ đi xuống núi, lướt qua một truyền tống trận.Truyền tống trận này không tính là lớn nhưng lại đủ dùng, tùy ý có thể nhìn thấy đệ tử Vô Âm Tông ra ra vào vào.Minh Lưu Sa nhìn truyền tống trận thì không bước nổi: “Muốn, vào, truyền, tống, trận.”“Đừng mơ nữa, chúng ta không có linh thạch.” Tây Ngọc kéo cổ áo sau của Minh Lưu Sa, kéo hắn ta đi: “Đặt chân xuống đất mới là con đường đúng đắn.”“Đại sư tỷ mau xem!” Hạ Nhĩ phía trước chỉ vào hai người đang ngự kiếm: “Là tiểu sư đệ và tiểu sư muội.”Diệp Tố ngẩng đầu nhìn bóng dáng nhanh chóng lướt qua bầu trời, mới hai ngày đã có thể ngự kiếm thành công, còn có thể dẫn theo tiểu sư muội, không hổ là nam nhi.Hai người họ dừng lại trước mặt bọn họ, Ninh Thiển Dao nhảy lên trước mặt Diệp Tố từ phía sau Dịch Huyền, ngọt ngào hét lên một tiếng: “Đại sư tỷ.”Sau đó có một đám đệ tử Vô Âm Tông mặc áo trắng chạy đến, bọn họ là âm tu, trên người mỗi người đều mang theo một loại nhạc khí.“Các người cũng xuống núi lịch luyện sao?” Thiếu niên dẫn đầu liếc nhìn Diệp Tố: “Có linh thạch ngồi truyền tống trận không vậy?”Phía sau hắn ta là một đám đệ tử Vô Âm Tông đứng cười ra tiếng, ngồi truyền tống trận cần một khoản lớn linh thạch, sao người của Thiên Cơ Môn có thể trả nổi.Dịch Huyền nghe vậy thì lập tức nhíu mày, tay đặt trên chuôi kiếm không khỏi nắm chặt.“Không có, nghèo quá.” Diệp Tố đối diện lắc đầu, thở dài một tiếng, sau đó ánh mắt nóng bỏng nhìn thiếu niên dẫn đầu: “Tân Hâm huynh, thân là tông môn bạn bè sát bên, chi bằng các người tài trợ cho bọn ta ngồi truyền tống trận một lần đi.”Đám đệ tử của Vô Âm Tông: “...” Không biết xấu hổ!