Chương 46: End
- Cũng được. Nhưng anh phải hứa là không đứng tuyến đầu nữa, không xung phong lao vào lửa nữa!
- Ừm, anh hứa!.. Bây giờ vào ngủ được chưa bảo bối?
- Ngủ thôi chồng, ngày mai còn đến bệnh viện thăm Toại nữa.
Khánh Hạ xoay lưng định đi vào phòng nhưng bất ngờ bị Lục Tôn ôm nhẹ eo từ phía sau:
- Em mới gọi anh là gì?
Hiếm khi được vợ gọi như vậy nên anh có chút phấn khích. Khánh Hạ biết điều đó nên đưa tay che miệng cười khúc khích, giọng điệu có phần trêu chọc:
- Hì, anh nghe không rõ thì thôi vậy.
Lục Tôn cúi xuống, ghé sát vào bên má nóng ấm của cô, nói nhỏ:
- Gọi lại được không?
- Năn nỉ em đi.
- Dạ, anh năn nỉ bảo bối!
Khánh Hạ xoay người, choàng tay lên cổ Lục Tôn:
- Hôn cái nữa!
Anh phì cười:
- Được voi đòi tiên quá nhỉ?
- Thế có hôn không đây?
Cứng ngắc cỡ nào thì cũng phải chịu thua trước vợ. Lục Tôn cúi đầu hôn nhẹ Khánh Hạ. Hai người đắm chìm trong khung cảnh hạnh phúc.
…----------------…
Nhưng thực tại vẫn là thực tại, Toại vẫn nằm trong bệnh viện. Lục Tôn và Khánh Hạ đã nhiều lần đến thăm, gửi gắm nhiều lời cho bác sĩ, họ cũng đã cố gắng hết sức nhưng lại chẳng có kết quả.
Thời gian trôi đi, Khánh Hạ cũng dần chấp nhận bản thân. Cô đã ngồi được lên một vị trí khá cao trong công ty. Mọi việc dưới tay cô đều được sắp xếp và quản lí chặt chẽ khiến bố mẹ vô cùng hài lòng.
Cho đến một ngày vô cùng quan trọng…
- Chào Đại ca, chào chị dâu.
Ba chàng Công, Thành, Danh vừa chào vừa bước vào khuôn viên của Lục gia. Thiếu đi Toại, họ không còn vui vẻ, hoạt náo như trước. Giống như chiếc bàn có 4 chân, bây giờ lại gãy đi 1, muốn đứng vững cũng khó. Hoặc chỉ đơn giản là họ đã trưởng thành nên nghiêm túc hơn trước.
Đây là một bữa tiệc nhỏ được tổ chức tại Lục gia. Cũng không hẳn là tiệc vì Lục Tôn chỉ mời 3 người trong tiểu đội A đến ăn tối. Khánh Hạ có gọi cả cô bé Hoàng Linh nhưng cô lại muốn ở bệnh viện chăm sóc Toại nên vắng mặt.
Sau ngày hôm nay, Lục Tôn sẽ chính thức lên chức, trở thành Lục Thiếu tá. Nhưng anh cũng sẽ lui về quản lí sổ sách và tài liệu. Không còn anh dũng ngời ngời, dấn thân vào cõi lửa rơm nữa.
Nghe có hơi ích kỉ, nhưng Lục Tôn đã đứng đầu tuyến cứu hỏa trong thành phố hơn chục năm. Bằng đó thời gian làm người vĩ đại là đủ rồi, bây giờ, xin hãy cho anh làm một con người nhỏ nhen sợ chết. Vì vợ… vì con…
- Được rồi, mọi người cứ ngồi thoải mái đi.
Bố mẹ niềm nở đón khách. Chiếc bàn ăn dài sang trọng trong bếp bây giờ vừa vặn đủ cho khoảng chục người. Đồ ăn do đầu bếp nấu thì đương nhiên không chê vào đâu được.
Không khí giữa 3 cậu Công, Thành, Danh tuy có hơi trầm nhưng bố mẹ lại rất mừng. Bởi vì những gì họ mong ngóng cuối cùng đã thành sự thật. Vừa có người con dâu giỏi quản lí chuyện công ty, con trai lại không còn làm những việc nguy hiểm nữa.
- Khánh Hạ ăn đi ăn đi! Lấy sức ngày mai còn đi làm.
- Mọi người cứ tự nhiên! Đâu còn lạ lẫm gì nhau nữa!
Cuối cùng bữa ăn chúc mừng Lục Tôn thăng chức cũng kết thúc. Ba cậu lính cứu hỏa chuẩn bị ra về. Vợ chồng Khánh Hạ đi ra tiễn người, trên tay cô còn bế con gái Lục Nhi.
Công, Thành, Danh đứng ở bậc cửa, nói vọng vào trong bếp tạm biệt bố mẹ của Lục Tôn:
- Chúng cháu về đây ạ!
- Cảm ơn vì bữa tối ạ!
Khánh Hạ bế con, dạy cho cô bé giơ tay bái bai các chú.
Sau khi họ rời đi, Lục Tôn đóng cửa rồi cùng vợ quay người vào trong nhà. Anh luồn hai tay ngang eo đứa trẻ rồi nói:
- Đưa anh bế con cho. Em đi nghỉ ngơi chút đi.
“Rầm! Rầm!”
Lục Nhi vừa sang tay bố là cánh cửa bỗng rung lên những âm thanh như có người đập. Lẫn trong tiếng ồn là tiếng hú hét của đám Công, Thành, Danh. Tuy nghe không rõ nói gì nhưng chất giọng của họ rất đặc trưng.
Khánh Hạ vội quay ra mở cửa rồi hỏi:
- Ủa, sao còn-
Cô chưa nói hết câu, cả bọn đã nhảy vào:
- Lục Đại Úy! À không! Lục Thiếu Tá! Có tin từ bệnh viện!
- Toại tỉnh rồi! Toại tỉnh rồi!
- Đại ca lên xem group chat đi! Em ấy vừa nhắn!
Tay Lục Tôn đang bế con nên chưa thể xem ngay. Chỉ có thể mỉm cười nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, Hoàng Linh cũng gọi điện thoại cho Khánh Hạ báo tin. Nghe thấy câu chuyện, bố mẹ và cả gia đình Lục Phong hối hả từ trong bếp chạy ra phía cửa. Căn nhà bây giờ bỗng trở nên xôn xao hơn bao giờ hết.
Khánh Hạ vui mừng đề xuất tất cả cùng đến bệnh viện thăm Toại.
Nhìn thấy ánh mắt rực sáng của vợ, Lục Tôn không nhịn được cảm xúc rạo rực mà bước lên một bước. Anh hôn cô khi tay còn đang bế bồng Lục Nhi, trước mặt gia đình, trước mặt cấp dưới.
Mắt ai nấy đều tròn xoe. Riêng vợ chồng Lục Phong đưa tay che hai cặp mắt của hai đứa con trai nhỏ tuổi.
Bỗng ba cậu Công, Thành, Danh lại trở về thói quen cũ, ồn ào, náo nhiệt:
- Ây da! Lỗ liễu quá đại ca!
- Cẩu lương nữa kìa! Em ăn no lắm rồi!
Lục Tôn liếc nhẹ mắt về phía cửa, mỉm cười:
- Ngày mai 3 cậu, mỗi cậu 10 vòng khu phố!
Thế là “mấy đứa trẻ” lại xum xuê chạy tới nịnh nọt Lục Tôn. Đứa thì bóp vai, đứa thì quạt quạt,… thiếu mỗi bước trải thảm đỏ cho anh đi nữa thôi. Không khí ồn ào khiến bố mẹ của Lục Tôn phải lên tiếng:
- Đi thôi. Toại đang chờ ở bênh viện đó!
- À, mang ít bánh trái tới cho thằng bé ăn!
Mọi người vui vẻ đi ra ngoài. Vợ chồng Khánh Hạ theo sau, cô nói nhỏ với con gái đang trên tay bố:
- Tối nay Lục Nhi đi gặp cậu Toại nhé! Con nhớ cậu Toại hông?
Giọng nói ngọng nghịu cất lên:
- Dạ cóaaa.
- Giỏi quá!.
Lục Tôn chen vào câu chuyện giữa hai mẹ con:
- Bảo bối của anh giỏi hơn!
- Được rồi mà chồng! Trêu em!
- Nói thật mà!
- Đi thôi, bố mẹ đang đợi
- Ơ! Thiếu tá phu nhân, đợi anh với!
…----------------…
Thật ra, chỉ cần là đồng tiền kiếm ra từ chính sức lao động của mình đều là những ngành nghề có ích cho xã hội. Không có bất kì công việc nào dễ dàng, thậm chí có những việc phải đánh đổi cả sinh mạng.
Làm một lính cứu hỏa, tâm lí và sức khỏe phải cực kì vững chắc. Không chỉ trải qua những đợt huấn luyện khắc nghiệt, mà còn phải đối diện với ngọn lửa ngàn độ C. Nhiều lúc nóng quá, phải dùng thuốc uống để hạ nhiệt, phải lập tức dội nước lên mình. Nóng đến mức thở không ra hơi cũng là chuyện bình thường…
Nhiều người sẽ hỏi, sao biết nó nguy hiểm rồi còn đi làm? Hại bố mẹ, người thân ở nhà trông ngóng, lo lắng,…
Nhưng nếu ai cũng muốn làm việc dễ dàng, vì việc khó dành cho ai đây?