Chương 14: Trước cả khi bước chân vào quán lẩu đó
Sau khi ăn uống xong, người phụ nữ tên Hân và Khánh Hạ cùng nhau dọn dẹp và hâm nóng lại thức ăn đợi đại đội về.
Trong lúc chờ đợi, hai người đi ra phòng tiếp khách để nói chuyện. Bà chị Hân mở đầu bằng câu hỏi:
- Nè, Khánh Hạ. Sao em và Lục Đại Úy đám cưới mà không đi hưởng tuần trăng mật thế?
Cô bé cười gượng:
- Dạ, anh ấy bận như thế, không đi cũng không sao.
Chị ta lẩm bẩm trong miệng, nhưng vẫn cố tình để Khánh Hạ nghe thấy:
- Quên mất, Lục Đại Úy có nói đây là cuộc hôn nhân bất đắc dĩ. Là do mẹ thúc ép...
Khánh Hạ nhướn nhẹ đôi lông mày mảnh. Cả chuyện này mà anh ấy cũng kể? Rốt cuộc người phụ nữ này và Lục Tôn thân thiết đến mức nào?
Thấy ánh mắt đối phương buồn đi vài phần, chị ta được nước làm tới, giả vờ không biết gì rồi hồn nhiên nói:
- Ây da, không sao. Không đi hưởng tuần trăng mật cũng đừng buồn. Cũng đâu có nghĩa là Lục Đại Úy không yêu thương em.
Vừa dứt câu thì cả hai nghe tiếng động cơ xe. Đại đội cứu hỏa trở về an toàn. Khánh Hạ ngay lập tức chạy ra ngoài sân. Lúc này Lục Tôn vừa mới bước xuống chiếc xe lớn màu đỏ. Lông mày cô gái cau lại vì lo lắng:
- Anh có sao không?
Lục Tôn trong trang phục lính cứu hỏa vô cùng điển trai và săn chắc. Anh phì cười:
- Tôi ổn. Đám cháy nhỏ do chập điện thôi.
- Vâng ạ, vậy thì tốt quá rồi.
Khánh Hạ gật đầu nhẹ nhõm. Dáng vẻ quan tâm đến người chồng này của cô, quả nhiên làm anh xiêu lòng. Lục Tôn bối rối đưa tay trái lên sờ gáy:
- À, phải rồi. Chuyện lúc trước tôi nói là "chọn bừa một cô vợ"...
Nghe đến đây, Khánh Hạ vội xua tay, định nói dối rằng mình không để bụng:
- A! Cái đó-
Ai ngờ Lục Tôn chen ngang, không để cô nói hết câu:
- Là nói đùa đó. Tôi thích em nên mới chọn em.
Trái tim Khánh Hạ bỗng dưng kêu lớn lên một tiếng, hai má cô ửng hồng. Đây chẳng phải là tỏ tình hay sao? Lục Tôn lại nói tiếp:
- Tôi đã để ý em từ trước cả khi bước chân vào quán lẩu đó. Rồi khi thấy bảng tên em trên áo, tôi đã lập tức muốn cưới em làm vợ.
Thấy ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngờ nghệch của vợ, anh vội vàng giải thích:
- À... Hơi khó hiểu nhỉ? Thật ra tôi còn sống đến bây giờ đều là nhờ...
Lục Tôn định kể tiếp chuyện gì đó, nhưng lại phát hiện bao nhiêu ánh mắt hóng hớt xung quanh. Một đám thập thò ngay cửa nhìn ra ngoài, đám khác nấp sau xe cứu hỏa. Anh ho lên vài tiếng:
- Khụ khụ, vào trong ăn cơm tiếp thôi.
Nói rồi anh kéo tay Khánh Hạ đi vào trong, để lại bên ngoài những tiếng tặc lưỡi tiếc nuối.
...----------------...
Khánh Hạ từ sau khi biết Lục Tôn chọn mình làm vợ là có chủ ý, cô đã cởi mở hơn trước. Cộng thêm chuyện người nhà họ Lục rất lành tính, họ ngoại giao như thế nào thì cô không rõ, nhưng đối với cô rất yêu thương và chiều chuộng.
- Nè, ăn đi. Ăn tối xong phải có tráng miệng chứ.
Chị dâu đặt một đĩa trái cây xuống bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Khánh Hạ. Bụng chị bắt đầu to ra nên đi đứng có chút khó khăn.
Khánh Hạ vội tắt điện thoại rồi bỏ sang một bên:
- A, em cảm ơn ạ. Chị đang mang thai, không cần phải cực khổ như vậy đâu.
Chị dâu cười mỉm:
- Không sao, chỉ là gọt trái cây thôi... Mà nãy giờ em ngồi mò mẫm lâu như vậy, vẫn chưa quen với điện thoại mới à?
- Dạ, có chút khó hiểu. Nhiều chức năng quá nên...
- Cái này tí nữa em bảo Lục Tôn hướng dẫn đi.
Khánh Hạ gật đầu, cô bỗng nhớ đến chuyện ở trạm cứu hỏa liền hỏi:
- Đúng rồi chị, em có chuyện này...
- Hửm?
- Chị và chồng... lúc đám cưới xong có đi tuần trăng mật không ạ?
- Tuần trăng mật? Có chứ.
Vừa dứt câu, chị dâu ngay lập tức nhận ra vấn đề liền nói thêm:
- A! Nhưng tụi chị khác hai đứa mà! Lục Tôn mà không có mặt ở trạm cứu hỏa một thời gian là như rắn mất đầu. Nếu muốn nghỉ ngơi thì phải sắp xếp công việc đâu ra đấy, cái này em thông cảm ha, đừng giận.
- Chị giải thích nhiều như vậy làm gì, em đâu có giận.
Chị dâu phì cười:
- Có phải từ hôm đám cưới đến giờ, Lục Tôn chưa "thân mật" với em đúng không? Nên em mới sốt sắng muốn làm chuyện đó?
- A! Không phải! Không phải!
Mặc kệ Khánh Hạ xua tay đến toát mồ hôi, chị dâu vẫn nói tiếp:
- Đúng là "chuyện chăn gối" trong nhà mình hơi bất tiện vì có trẻ con, bố mẹ và người làm nữa...
- Chị à, em không-
- Đúng rồi! Cuối tuần cả nhà đi thăm họ hàng ở xa mất 2 ngày. Em kiếm cớ cùng Lục Tôn ở nhà đi! Như vậy hai đứa sẽ tiện hơn.
Chị dâu nói đến mức gương mặt xinh xắn của Khánh Hạ đỏ như gấc luôn rồi. Cũng may đúng lúc này Lục Tôn từ trên tầng đi xuống nên chị dâu đổi chủ đề:
- Ủa? Đêm nay em lại đi trực à?
Thấy Lục Tôn gật đầu, chị dâu liền thở dài. Trong bụng thầm nghĩ, phải bảo chồng mình dạy cho đứa em trai này cách yêu chiều vợ mới được.
Trong lúc chờ đợi, hai người đi ra phòng tiếp khách để nói chuyện. Bà chị Hân mở đầu bằng câu hỏi:
- Nè, Khánh Hạ. Sao em và Lục Đại Úy đám cưới mà không đi hưởng tuần trăng mật thế?
Cô bé cười gượng:
- Dạ, anh ấy bận như thế, không đi cũng không sao.
Chị ta lẩm bẩm trong miệng, nhưng vẫn cố tình để Khánh Hạ nghe thấy:
- Quên mất, Lục Đại Úy có nói đây là cuộc hôn nhân bất đắc dĩ. Là do mẹ thúc ép...
Khánh Hạ nhướn nhẹ đôi lông mày mảnh. Cả chuyện này mà anh ấy cũng kể? Rốt cuộc người phụ nữ này và Lục Tôn thân thiết đến mức nào?
Thấy ánh mắt đối phương buồn đi vài phần, chị ta được nước làm tới, giả vờ không biết gì rồi hồn nhiên nói:
- Ây da, không sao. Không đi hưởng tuần trăng mật cũng đừng buồn. Cũng đâu có nghĩa là Lục Đại Úy không yêu thương em.
Vừa dứt câu thì cả hai nghe tiếng động cơ xe. Đại đội cứu hỏa trở về an toàn. Khánh Hạ ngay lập tức chạy ra ngoài sân. Lúc này Lục Tôn vừa mới bước xuống chiếc xe lớn màu đỏ. Lông mày cô gái cau lại vì lo lắng:
- Anh có sao không?
Lục Tôn trong trang phục lính cứu hỏa vô cùng điển trai và săn chắc. Anh phì cười:
- Tôi ổn. Đám cháy nhỏ do chập điện thôi.
- Vâng ạ, vậy thì tốt quá rồi.
Khánh Hạ gật đầu nhẹ nhõm. Dáng vẻ quan tâm đến người chồng này của cô, quả nhiên làm anh xiêu lòng. Lục Tôn bối rối đưa tay trái lên sờ gáy:
- À, phải rồi. Chuyện lúc trước tôi nói là "chọn bừa một cô vợ"...
Nghe đến đây, Khánh Hạ vội xua tay, định nói dối rằng mình không để bụng:
- A! Cái đó-
Ai ngờ Lục Tôn chen ngang, không để cô nói hết câu:
- Là nói đùa đó. Tôi thích em nên mới chọn em.
Trái tim Khánh Hạ bỗng dưng kêu lớn lên một tiếng, hai má cô ửng hồng. Đây chẳng phải là tỏ tình hay sao? Lục Tôn lại nói tiếp:
- Tôi đã để ý em từ trước cả khi bước chân vào quán lẩu đó. Rồi khi thấy bảng tên em trên áo, tôi đã lập tức muốn cưới em làm vợ.
Thấy ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngờ nghệch của vợ, anh vội vàng giải thích:
- À... Hơi khó hiểu nhỉ? Thật ra tôi còn sống đến bây giờ đều là nhờ...
Lục Tôn định kể tiếp chuyện gì đó, nhưng lại phát hiện bao nhiêu ánh mắt hóng hớt xung quanh. Một đám thập thò ngay cửa nhìn ra ngoài, đám khác nấp sau xe cứu hỏa. Anh ho lên vài tiếng:
- Khụ khụ, vào trong ăn cơm tiếp thôi.
Nói rồi anh kéo tay Khánh Hạ đi vào trong, để lại bên ngoài những tiếng tặc lưỡi tiếc nuối.
...----------------...
Khánh Hạ từ sau khi biết Lục Tôn chọn mình làm vợ là có chủ ý, cô đã cởi mở hơn trước. Cộng thêm chuyện người nhà họ Lục rất lành tính, họ ngoại giao như thế nào thì cô không rõ, nhưng đối với cô rất yêu thương và chiều chuộng.
- Nè, ăn đi. Ăn tối xong phải có tráng miệng chứ.
Chị dâu đặt một đĩa trái cây xuống bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Khánh Hạ. Bụng chị bắt đầu to ra nên đi đứng có chút khó khăn.
Khánh Hạ vội tắt điện thoại rồi bỏ sang một bên:
- A, em cảm ơn ạ. Chị đang mang thai, không cần phải cực khổ như vậy đâu.
Chị dâu cười mỉm:
- Không sao, chỉ là gọt trái cây thôi... Mà nãy giờ em ngồi mò mẫm lâu như vậy, vẫn chưa quen với điện thoại mới à?
- Dạ, có chút khó hiểu. Nhiều chức năng quá nên...
- Cái này tí nữa em bảo Lục Tôn hướng dẫn đi.
Khánh Hạ gật đầu, cô bỗng nhớ đến chuyện ở trạm cứu hỏa liền hỏi:
- Đúng rồi chị, em có chuyện này...
- Hửm?
- Chị và chồng... lúc đám cưới xong có đi tuần trăng mật không ạ?
- Tuần trăng mật? Có chứ.
Vừa dứt câu, chị dâu ngay lập tức nhận ra vấn đề liền nói thêm:
- A! Nhưng tụi chị khác hai đứa mà! Lục Tôn mà không có mặt ở trạm cứu hỏa một thời gian là như rắn mất đầu. Nếu muốn nghỉ ngơi thì phải sắp xếp công việc đâu ra đấy, cái này em thông cảm ha, đừng giận.
- Chị giải thích nhiều như vậy làm gì, em đâu có giận.
Chị dâu phì cười:
- Có phải từ hôm đám cưới đến giờ, Lục Tôn chưa "thân mật" với em đúng không? Nên em mới sốt sắng muốn làm chuyện đó?
- A! Không phải! Không phải!
Mặc kệ Khánh Hạ xua tay đến toát mồ hôi, chị dâu vẫn nói tiếp:
- Đúng là "chuyện chăn gối" trong nhà mình hơi bất tiện vì có trẻ con, bố mẹ và người làm nữa...
- Chị à, em không-
- Đúng rồi! Cuối tuần cả nhà đi thăm họ hàng ở xa mất 2 ngày. Em kiếm cớ cùng Lục Tôn ở nhà đi! Như vậy hai đứa sẽ tiện hơn.
Chị dâu nói đến mức gương mặt xinh xắn của Khánh Hạ đỏ như gấc luôn rồi. Cũng may đúng lúc này Lục Tôn từ trên tầng đi xuống nên chị dâu đổi chủ đề:
- Ủa? Đêm nay em lại đi trực à?
Thấy Lục Tôn gật đầu, chị dâu liền thở dài. Trong bụng thầm nghĩ, phải bảo chồng mình dạy cho đứa em trai này cách yêu chiều vợ mới được.