Chương 67: Gặp lại thái tử Vương Cẩn
Ngày xuất hành thái hậu và hoàng thượng dặn dò đủ thứ mới cho hai người đi.
Thiên Kỳ như chú chim sẻ sổ lồng không chịu ngồi yên lúc nào cả,ríu rít không ngừng.
Do xuất hành sớm hơn dự tính nên đoàn người vừa đi vừa du ngoạn,lần này do có trẻ nhỏ nên Tuyên Vương đã đặt một chiếc xe ngựa rộng rãi đầy đủ tiện nghi cho cả ba người.
Thiên Kỳ cái gì cũng tò mò,gặp gì cũng hỏi khiến Nhược Khê đau đầu không thôi.
Dọc đường đi cả hai phu thê của bọn họ giúp được rất nhiều bá tánh nghèo khổ,trừng trị được rất nhiều quan địa phương ăn hối lộ,những kẻ cường hào hà hiếp dân chúng.
Nhược Khê dùng y thuật của mình cứu giúp bao nhiêu người,trước kia mơ ước của cô là làm bác sĩ nhưng sinh ra đã được chỉ định là người thừa kế nên cô phải gạt bỏ ước mơ của mình.
Tuy nhiên ông trời lại cho cô sống lại,có một người phu quân tuyệt vời cô có thể sống tự do tự tại được làm tất cả những điều mình thích không có gì tốt bằng.
Cả quá trình rong ruổi trên đường,Nhược Khê đã học hỏi được nhiều điều mới lạ,những tập tục của người dân nơi đây.
Nói về sự so sánh thì dân nước Sở và nước Thục khác nhau hoàn toàn từ nền văn hóa lẫn việc cai trị đất nước.
Sau bao nhiêu ngày rong ruổi trên đường đoàn sứ giả đã đến kinh thành nước Thục,thái tử Vương Cẩn đã đích thân ra đón.
Nước Sở là nước mạnh nên những nước khác ai cũng phải kiêng dè và nịnh nọt.
Thái tử Vương Cẩn nhìn thấy Nhược Khê thì vui mừng lắm,liền hành lễ với nàng khiến mọi người ai cũng phải ngạc nhiên vì sao bối phận thái tử ngang hàng thậm chí còn trên vương phi một bậc mà lại hành đại lễ như thế.
Chỉ có Nhược Khê mới hiểu vì sao thái tử làm vậy với mình,nàng gật đầu mỉm cười rồi cũng đáp lễ lại.
Thái tử đưa đoàn đến hành cung nghỉ ngơi để tối sẽ có tiệc mừng các sứ giả.
Do là đại hôn của thái tử một nước nên nhiều nước chư hầu khác cũng đến tham dự,trong kinh thành nước Thục giờ đông vui nhộn nhịp người đi lại tấp nập.
Đi cả quãng đường xa,Nhược Khê và Thiên Kỳ đều mỏi mệt,vừa đến nơi hai mẹ con đã ôm nhau nằm ngủ,Vương Triệt nhìn hai mẹ con đầy yêu thương.Chàng ra hiệu cho ám vệ:
"Nước Thục thời gian này tụ tập lắm người,tăng cường ám vệ bảo vệ an toàn cho Vương phi và tiểu quận vương,ta không muốn sai sót nào xảy ra ".
Ám vệ biết rõ trọng trách của mình liền vội đáp:
"Xin vương gia yên tâm thuộc hạ sẽ bảo vệ cho vương phi và tiểu quận vương ạ ".
Rồi tuyên vương gật đầu,đi ra ngoài sắp xếp một số công việc,lần này ngoài đi sứ chúc mừng đại hôn,vương gia còn một số việc khác nữa,chàng sợ lúc không có chàng ở đây sẽ xảy ra sự việc đáng tiếc như lần trước.
Một lần bất cẩn chàng đã cảm thấy sợ hãi rồi,không muốn việc đáng tiếc xảy ra nữa.
Ngủ một giấc say xưa hai mẹ con mới choàng tỉnh dậy,Vương gia đang ngồi đọc sách,dáng người chàng cao ráo,khuôn mặt nhiều đường nét nghiêm nghị nhưng không mất đi phần tuấn tú ánh sáng chiếu vào làm Nhược Khê không dời nổi mắt.
Mãi đến khi Vương Triệt ho nhẹ nàng mới giật mình,chàng nhẹ giọng trêu:
"Ta bắt gặp có người nhìn lén ta nhé ".
Nhược Khê bị bắt quả tang xấu hổ nhưng cũng cố nói lại:
"Trừ cho những lần trước chàng nhìn ta ".
Thiên Kỳ ngờ ngác nhìn hai người không hiểu gì cả.Tuyên vương bật cười chàng nói:
"Nàng cùng Thiên Kỳ thức dậy rồi ăn nhẹ chút gì đi,lát trang điểm thay y phục sau ta sợ lúc yến tiệc lại không hợp khẩu vị lại không ăn được gì ".
Thiên Kỳ bụng cũng đã đói meo rồi,** cậu nhảy chân sáo đi tìm bàn ăn.Do sợ khẩu vị của nước Thục hai người ăn không quên cho nên Tuyên Vương đã mang theo đầu bếp của Vương phủ đi luôn,có thể nói độ yêu chiều của chàng giành cho hai người nhiều đến nhường nào.
Một nhà ba người ăn trong vui vẻ và ấm áp,Tuyên Kỳ tuy còn nhỏ nhưng đã có ý thức rất lớn,** cậu đã tự ăn được không cần ai đút cho.
Hôm nay Nhược Khê mặc bộ y phục màu đỏ theo trang phục hoàng gia nước Sở, làn da nàng trắng càng tôn lên dung nhan tuyệt mỹ của nàng,thân hình nàng do sinh bảo bảo nên tròn trịa hơn không còn mảnh mai như trước nữa,càng nhìn càng không rời nổi mắt.
Thiên Kỳ cũng mặc một bộ cung trang màu đỏ,thừa hưởng tất cả nét đẹp của phụ mẫu nên nhìn cậu nhóc thật đáng yêu,** cậu rất phấn khích hết chạy chỗ này chạy đến chỗ kia,Nhược Khê phải túm lại giao cho phụ thân nhóc mới chịu ngồi yên vẻ mặt phụng phịu không vừa ý.
Thiên Kỳ như chú chim sẻ sổ lồng không chịu ngồi yên lúc nào cả,ríu rít không ngừng.
Do xuất hành sớm hơn dự tính nên đoàn người vừa đi vừa du ngoạn,lần này do có trẻ nhỏ nên Tuyên Vương đã đặt một chiếc xe ngựa rộng rãi đầy đủ tiện nghi cho cả ba người.
Thiên Kỳ cái gì cũng tò mò,gặp gì cũng hỏi khiến Nhược Khê đau đầu không thôi.
Dọc đường đi cả hai phu thê của bọn họ giúp được rất nhiều bá tánh nghèo khổ,trừng trị được rất nhiều quan địa phương ăn hối lộ,những kẻ cường hào hà hiếp dân chúng.
Nhược Khê dùng y thuật của mình cứu giúp bao nhiêu người,trước kia mơ ước của cô là làm bác sĩ nhưng sinh ra đã được chỉ định là người thừa kế nên cô phải gạt bỏ ước mơ của mình.
Tuy nhiên ông trời lại cho cô sống lại,có một người phu quân tuyệt vời cô có thể sống tự do tự tại được làm tất cả những điều mình thích không có gì tốt bằng.
Cả quá trình rong ruổi trên đường,Nhược Khê đã học hỏi được nhiều điều mới lạ,những tập tục của người dân nơi đây.
Nói về sự so sánh thì dân nước Sở và nước Thục khác nhau hoàn toàn từ nền văn hóa lẫn việc cai trị đất nước.
Sau bao nhiêu ngày rong ruổi trên đường đoàn sứ giả đã đến kinh thành nước Thục,thái tử Vương Cẩn đã đích thân ra đón.
Nước Sở là nước mạnh nên những nước khác ai cũng phải kiêng dè và nịnh nọt.
Thái tử Vương Cẩn nhìn thấy Nhược Khê thì vui mừng lắm,liền hành lễ với nàng khiến mọi người ai cũng phải ngạc nhiên vì sao bối phận thái tử ngang hàng thậm chí còn trên vương phi một bậc mà lại hành đại lễ như thế.
Chỉ có Nhược Khê mới hiểu vì sao thái tử làm vậy với mình,nàng gật đầu mỉm cười rồi cũng đáp lễ lại.
Thái tử đưa đoàn đến hành cung nghỉ ngơi để tối sẽ có tiệc mừng các sứ giả.
Do là đại hôn của thái tử một nước nên nhiều nước chư hầu khác cũng đến tham dự,trong kinh thành nước Thục giờ đông vui nhộn nhịp người đi lại tấp nập.
Đi cả quãng đường xa,Nhược Khê và Thiên Kỳ đều mỏi mệt,vừa đến nơi hai mẹ con đã ôm nhau nằm ngủ,Vương Triệt nhìn hai mẹ con đầy yêu thương.Chàng ra hiệu cho ám vệ:
"Nước Thục thời gian này tụ tập lắm người,tăng cường ám vệ bảo vệ an toàn cho Vương phi và tiểu quận vương,ta không muốn sai sót nào xảy ra ".
Ám vệ biết rõ trọng trách của mình liền vội đáp:
"Xin vương gia yên tâm thuộc hạ sẽ bảo vệ cho vương phi và tiểu quận vương ạ ".
Rồi tuyên vương gật đầu,đi ra ngoài sắp xếp một số công việc,lần này ngoài đi sứ chúc mừng đại hôn,vương gia còn một số việc khác nữa,chàng sợ lúc không có chàng ở đây sẽ xảy ra sự việc đáng tiếc như lần trước.
Một lần bất cẩn chàng đã cảm thấy sợ hãi rồi,không muốn việc đáng tiếc xảy ra nữa.
Ngủ một giấc say xưa hai mẹ con mới choàng tỉnh dậy,Vương gia đang ngồi đọc sách,dáng người chàng cao ráo,khuôn mặt nhiều đường nét nghiêm nghị nhưng không mất đi phần tuấn tú ánh sáng chiếu vào làm Nhược Khê không dời nổi mắt.
Mãi đến khi Vương Triệt ho nhẹ nàng mới giật mình,chàng nhẹ giọng trêu:
"Ta bắt gặp có người nhìn lén ta nhé ".
Nhược Khê bị bắt quả tang xấu hổ nhưng cũng cố nói lại:
"Trừ cho những lần trước chàng nhìn ta ".
Thiên Kỳ ngờ ngác nhìn hai người không hiểu gì cả.Tuyên vương bật cười chàng nói:
"Nàng cùng Thiên Kỳ thức dậy rồi ăn nhẹ chút gì đi,lát trang điểm thay y phục sau ta sợ lúc yến tiệc lại không hợp khẩu vị lại không ăn được gì ".
Thiên Kỳ bụng cũng đã đói meo rồi,** cậu nhảy chân sáo đi tìm bàn ăn.Do sợ khẩu vị của nước Thục hai người ăn không quên cho nên Tuyên Vương đã mang theo đầu bếp của Vương phủ đi luôn,có thể nói độ yêu chiều của chàng giành cho hai người nhiều đến nhường nào.
Một nhà ba người ăn trong vui vẻ và ấm áp,Tuyên Kỳ tuy còn nhỏ nhưng đã có ý thức rất lớn,** cậu đã tự ăn được không cần ai đút cho.
Hôm nay Nhược Khê mặc bộ y phục màu đỏ theo trang phục hoàng gia nước Sở, làn da nàng trắng càng tôn lên dung nhan tuyệt mỹ của nàng,thân hình nàng do sinh bảo bảo nên tròn trịa hơn không còn mảnh mai như trước nữa,càng nhìn càng không rời nổi mắt.
Thiên Kỳ cũng mặc một bộ cung trang màu đỏ,thừa hưởng tất cả nét đẹp của phụ mẫu nên nhìn cậu nhóc thật đáng yêu,** cậu rất phấn khích hết chạy chỗ này chạy đến chỗ kia,Nhược Khê phải túm lại giao cho phụ thân nhóc mới chịu ngồi yên vẻ mặt phụng phịu không vừa ý.