Chương 58: Tuyên Triệt xuất hiện,Cao Lãng bị trọng thương
Cao Lãng lao vào cuộc chiến,bình thường nhìn hắn giống như công tử ăn chơi nhưng thân thể hắn vô cùng nhanh nhẹn và khỏe mạnh là một người luyện võ lâu năm.
Chẳng mấy chốc Nhược Khê bị dồn vào thế yếu,hắn cầm chặt được cây roi của nàng khiến nàng không cử động được,mặt hắn nhìn nàng đầy khiêu khích,nàng thầm nghĩ rồi thở dài lần này lại bị bắt về nữa rồi.
Một mũi tên xé gió bay đến,Cao Lãng hốt hoảng liền buông bàn tay ra,một giọng nói tức giận vang lên:
"Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra ".
Chỉ một lúc sau Nhược Khê đã rơi vào lòng một người nam nhân,cái ôm ấm áp và một mùi hương quen thuộc của chàng mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Chàng dịu dàng ôn tồn nói:
"Xin lỗi,là ta đến muộn để nàng chịu khổ rồi ".
Nhược Khê nước mắt rơi như mưa nàng trách giọng nũng nịu hờn dỗi:
"Sao giờ này chàng mới tìm đến,ta lo sợ bao nhiêu chàng có biết không".Vương Triệt chỉ biết ôm chặt nàng vào lòng rồi lau nhẹ nước mắt cho nàng.Giọng chàng yêu thương trìu mến:
"Về nhà ta sẽ cho nàng trách phạt,giờ để ta giết chết tên Cao Lãng này đã,nàng ở đây đợi ta nhé ".
Tuyên Vương quay sang nói:
"Bảo vệ Vương phi,còn lại xông lên hết cho ta,để tên Cao Lãng lại cho ta".
Hai bên xông vào đánh nhau quyết liệt,chẳng may chốc Cao Lãng bị dồn đến đường cùng.
Tuyên Triệt đích thân đánh nhau với Cao Lãng,tuy thân thủ hắn có giỏi nhưng cũng đâu phải là đối thủ của Tuyên Triệt,chẳng mấy chốc người hắn đã như con nhím,toàn những vết thương do kiếm đâm,lỗ chỗ máu,nhìn thật thảm thương.
Tuyên Triệt chủ chơi hắn,mèo vờn chuột,lúc đánh lúc thả khiến hắn không kịp phản kháng,muốn chạy cũng không chạy được, nhìn nhếch nhác vô cùng.
Nhìn thấy ám vệ đi cùng mình chết quá nửa,hắn không can tâm nhưng vẫn phải ra hiệu chạy trốn,toàn bộ ám vệ cùng xông đến yểm hộ cho hắn rút lui,bị quân của Tuyên Vương chém hạ gần hết.
Chúng liều mình trèo lên ngựa phi nước đại vào phía rừng,Tuyên vương ra lệnh không đuổi theo,ám vệ vô cùng tò mò vội vàng hỏi:
" Vương gia sao không nhân cơ hội này đuổi giết hắn luôn ạ ".
Tuyên Vương cười lạnh lùng nói:
"Giết thì quá đơn giản cho hắn,để cho hắn hi vọng đến lúc đấy ta sẽ đạp đổ mọi hi vọng của hắn để hắn sống không bằng chết,dám bắt cóc Vương phi của ta thì hắn chuẩn bị trước tình cảnh mất hết tất cả đi ",ánh mắt của Vương Triệt sâu không thấy đáy.
Nhược Khê quay sang nhìn chàng rồi nói:
"Chàng xem những ám vệ kia có sao hay không,đó là người của Ý Nhi may ta gặp được nàng ở thành An Lăng,nếu không có nàng ấy giờ có lẽ ta đã bị bắt đi xa rồi ".
Tuyên Vương thầm cảm kích trong lòng liền trấn an nàng:
"Yên tâm may mà ta đến vừa kịp lúc nên họ chỉ bị thương nặng chứ vẫn còn sống,ta sẽ báo đáp bọn họ chu toàn ".
"Còn ơn nghĩa của Ý Nhi khi nào nàng ta thành hôn ta sẽ dẫn nàng sang nước Thục cùng tham gia, nàng thấy được không?".
Nhược Khê chớp chớp mắt:
"Chàng nói thật chứ?".
Tuyên Vương cười:
"Ta đã bao giờ lừa nàng chưa?".
"À quên mấy ngày thiếp không có ở trong phủ bảo bảo có ngoan không?,có khóc vì nhớ thiếp không?,thiếp thật sự rất nhớ con ".
Vương gia ấp úng không biết nói gì,gương mặt có chút chột dạ.
Nhược Khê nhìn thấy thế liền nói:
"Đừng nói là chàng không biết đấy nhé?,chàng thật là,rồi nàng giận dỗi quay đi ".
Tuyên vương biết lỗi của mình liền quay sang ôm nàng vào lòng rồi thủ thỉ nói:
"Từ khi nàng bị bắt mất,ta tìm nàng như điên như dại,mất hết tâm trí đến ăn uống ta còn không màng chỉ dốc sức đi tìm nàng nên không kịp để ý đến bảo bảo chắc con cũng hiểu nỗi lòng người phụ thân như ta ".
Nhược Khê chợt thấy ấm áp trong lòng nhẹ nhàng nói:
"Lần này ta tạm tha cho chàng,nhưng chàng phải nhớ kỹ bảo bảo là mạng sống của thiếp,dù có chuyện gì chàng cũng phải quan tâm chăm sóc con nhiều một chút ".
Tuyên Vương sị mặt ra nhưng vẫn trả lời:
"Ta biết rồi,vậy còn ta thì sao?,có phải mạng sống của nàng không?",giọng thật ghen tỵ và giấm chua mà.
Nhược Khê phì cười:
"Chàng thật là lớn rồi còn so đo với cả con của mình ".
Thôi chúng ta trở về đi thiếp thật sự nhớ con và nhớ nhà của chúng ta lắm rồi.
Tuyên Vương để lại một ít người hộ tống những ám vệ của Ý Nhi bị thương vào trong thành để chữa trị còn chàng và nàng cùng ám vệ còn lại thì cưỡi ngựa về hướng kinh thành.
Chẳng mấy chốc Nhược Khê bị dồn vào thế yếu,hắn cầm chặt được cây roi của nàng khiến nàng không cử động được,mặt hắn nhìn nàng đầy khiêu khích,nàng thầm nghĩ rồi thở dài lần này lại bị bắt về nữa rồi.
Một mũi tên xé gió bay đến,Cao Lãng hốt hoảng liền buông bàn tay ra,một giọng nói tức giận vang lên:
"Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra ".
Chỉ một lúc sau Nhược Khê đã rơi vào lòng một người nam nhân,cái ôm ấm áp và một mùi hương quen thuộc của chàng mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Chàng dịu dàng ôn tồn nói:
"Xin lỗi,là ta đến muộn để nàng chịu khổ rồi ".
Nhược Khê nước mắt rơi như mưa nàng trách giọng nũng nịu hờn dỗi:
"Sao giờ này chàng mới tìm đến,ta lo sợ bao nhiêu chàng có biết không".Vương Triệt chỉ biết ôm chặt nàng vào lòng rồi lau nhẹ nước mắt cho nàng.Giọng chàng yêu thương trìu mến:
"Về nhà ta sẽ cho nàng trách phạt,giờ để ta giết chết tên Cao Lãng này đã,nàng ở đây đợi ta nhé ".
Tuyên Vương quay sang nói:
"Bảo vệ Vương phi,còn lại xông lên hết cho ta,để tên Cao Lãng lại cho ta".
Hai bên xông vào đánh nhau quyết liệt,chẳng may chốc Cao Lãng bị dồn đến đường cùng.
Tuyên Triệt đích thân đánh nhau với Cao Lãng,tuy thân thủ hắn có giỏi nhưng cũng đâu phải là đối thủ của Tuyên Triệt,chẳng mấy chốc người hắn đã như con nhím,toàn những vết thương do kiếm đâm,lỗ chỗ máu,nhìn thật thảm thương.
Tuyên Triệt chủ chơi hắn,mèo vờn chuột,lúc đánh lúc thả khiến hắn không kịp phản kháng,muốn chạy cũng không chạy được, nhìn nhếch nhác vô cùng.
Nhìn thấy ám vệ đi cùng mình chết quá nửa,hắn không can tâm nhưng vẫn phải ra hiệu chạy trốn,toàn bộ ám vệ cùng xông đến yểm hộ cho hắn rút lui,bị quân của Tuyên Vương chém hạ gần hết.
Chúng liều mình trèo lên ngựa phi nước đại vào phía rừng,Tuyên vương ra lệnh không đuổi theo,ám vệ vô cùng tò mò vội vàng hỏi:
" Vương gia sao không nhân cơ hội này đuổi giết hắn luôn ạ ".
Tuyên Vương cười lạnh lùng nói:
"Giết thì quá đơn giản cho hắn,để cho hắn hi vọng đến lúc đấy ta sẽ đạp đổ mọi hi vọng của hắn để hắn sống không bằng chết,dám bắt cóc Vương phi của ta thì hắn chuẩn bị trước tình cảnh mất hết tất cả đi ",ánh mắt của Vương Triệt sâu không thấy đáy.
Nhược Khê quay sang nhìn chàng rồi nói:
"Chàng xem những ám vệ kia có sao hay không,đó là người của Ý Nhi may ta gặp được nàng ở thành An Lăng,nếu không có nàng ấy giờ có lẽ ta đã bị bắt đi xa rồi ".
Tuyên Vương thầm cảm kích trong lòng liền trấn an nàng:
"Yên tâm may mà ta đến vừa kịp lúc nên họ chỉ bị thương nặng chứ vẫn còn sống,ta sẽ báo đáp bọn họ chu toàn ".
"Còn ơn nghĩa của Ý Nhi khi nào nàng ta thành hôn ta sẽ dẫn nàng sang nước Thục cùng tham gia, nàng thấy được không?".
Nhược Khê chớp chớp mắt:
"Chàng nói thật chứ?".
Tuyên Vương cười:
"Ta đã bao giờ lừa nàng chưa?".
"À quên mấy ngày thiếp không có ở trong phủ bảo bảo có ngoan không?,có khóc vì nhớ thiếp không?,thiếp thật sự rất nhớ con ".
Vương gia ấp úng không biết nói gì,gương mặt có chút chột dạ.
Nhược Khê nhìn thấy thế liền nói:
"Đừng nói là chàng không biết đấy nhé?,chàng thật là,rồi nàng giận dỗi quay đi ".
Tuyên vương biết lỗi của mình liền quay sang ôm nàng vào lòng rồi thủ thỉ nói:
"Từ khi nàng bị bắt mất,ta tìm nàng như điên như dại,mất hết tâm trí đến ăn uống ta còn không màng chỉ dốc sức đi tìm nàng nên không kịp để ý đến bảo bảo chắc con cũng hiểu nỗi lòng người phụ thân như ta ".
Nhược Khê chợt thấy ấm áp trong lòng nhẹ nhàng nói:
"Lần này ta tạm tha cho chàng,nhưng chàng phải nhớ kỹ bảo bảo là mạng sống của thiếp,dù có chuyện gì chàng cũng phải quan tâm chăm sóc con nhiều một chút ".
Tuyên Vương sị mặt ra nhưng vẫn trả lời:
"Ta biết rồi,vậy còn ta thì sao?,có phải mạng sống của nàng không?",giọng thật ghen tỵ và giấm chua mà.
Nhược Khê phì cười:
"Chàng thật là lớn rồi còn so đo với cả con của mình ".
Thôi chúng ta trở về đi thiếp thật sự nhớ con và nhớ nhà của chúng ta lắm rồi.
Tuyên Vương để lại một ít người hộ tống những ám vệ của Ý Nhi bị thương vào trong thành để chữa trị còn chàng và nàng cùng ám vệ còn lại thì cưỡi ngựa về hướng kinh thành.