Chương 49: Tìm được Tuyên Vương
Khi thái hậu nhận được thư của Nhược Khê thì nàng đã đi được một đoạn đường xa rồi,bà đau lòng cho người con trai nhỏ nhất của mình,nhìn thấy đứa trẻ đang được bà ôm trong lòng giống hệt phụ thân của mình,đôi mắt nó trong veo,miệng cười tươi tắn không biết được phụ mẫu mình đang gặp nguy hiểm.
Bà càng bội phục Nhược Khê hơn,con trai bà lấy được nàng đúng là có phúc mà,những lúc quan trọng này mới biết được ai là người có chân tình,cũng không phụ Triệt Nhi một lòng với nàng,một đời một đôi,bà thở dài buồn bã.
Bà thầm cầu nguyện mong rằng kì tích sẽ sảy ra với con trai bà và Nhược Khê sớm tìm được nó.
Hoàng thượng ngỡ ngàng khi biết tin,trước khi đi nàng cũng có gửi cho hoàng thượng bức mật thư xin hãy giấu việc nàng đi tìm để tránh kẻ xấu biết được hành tung,nàng kêu hoàng thượng đừng lo lắng hai người sẽ an toàn trở về.
Cả đoàn người đi càng lúc càng sâu xuống dưới,băng qua một rừng cây Nhược Khê bất giác thấy có dấu hiệu của sự sinh tồn ở đây.
Một linh cảm ập đến nàng đi nhanh về phía trước bỗng một bóng người ập ra lao vào tấn công nàng.
Nhược Khê nghiêng mình né tránh,do phải cưỡi ngựa và đi đường xa nên nàng mặc quần áo dạ hành và búi tóc lên cho tiện,nàng rút roi ra định phản công lại thì nghe thấy có tiếng gọi hớt hải lại:
"Đừng tấn công là vương phi của chúng ta,nghe thấy thế bóng người áo đen chợt dừng lại kịp thời.
Hóa ra đó là ám vệ đi theo bảo vệ vương gia,Nhược Khê vui mừng lắm vội vàng hỏi:
"Chủ nhân của các ngươi đâu,chàng sao rồi,có bị thương nặng không?".
Tên áo đen quỳ xuống vội nói:
"Thưa vương phi,vương gia bị trúng tên độc rơi xuống may mà có hoàn tâm đan của người đưa cho trước khi đi nên độc không thâm nhập lục phủ ngũ tạng nhưng không hiểu sao mấy hôm nay vương gia sốt cao không ngừng,mà truy binh càng kéo đến ngày càng đông nên thuộc hạ đành phải đưa người vào tận rừng sâu này ".
Nhược Khê sốt ruột liền bảo ám vệ dẫn đường,băng qua dòng suối là một hang động.
Khi nhìn thấy chàng nàng bật khóc,xa nhau gần một năm nhìn chàng gầy,xương cằm bạnh ra nàng gần như không nhận ra chàng nữa rồi.
Có lẽ do sốt cao nên chàng đã bị hôn mê không biết gì cả,Nhược Khê vội vàng lấy kim châm ra bắt đầu châm cứu một số ***** **,một lúc sau Tuyên vương mới bắt đầu mở mắt.
Nhìn thấy nàng,chàng tưởng như mình nằm mơ cứ cầm tay chặt không buông,mãi đến khi nước mắt nàng lăn dài chảy xuống tay chàng,chàng mới giật mình hoảng hốt.
Giọng chàng khản đặc tiếng thì thào yếu ớt nói:
"Xin lỗi vì đã để nàng lo lắng cho ta rồi"
Nhược Khê đau lòng ra hiệu cho chàng nằm im,nàng lấy một cây dao ra,dặn mọi người giữ lấy tay và chân chàng.
Việc đầu tiên là nàng phải khoét hết cho thịt thối đã bị viêm nhiễm ở vai trái của chàng ra đã,may mà chàng thông minh kịp thời uống hoàn tâm đan nàng đưa mới giữ được mạng mình.
Ám vệ thấy thế lo sợ hỏi:
"Vương phi,Vương gia có sao không ạ!".
Nhược Khê nhẹ nhàng lắc đầu nói:
"Không sao bây giờ ta phải sử lý hết chỗ thịt bị thối này bôi thuốc khoảng hai ngày là vương gia không sao nữa".
Mọi người ai cũng vui mừng lắm,thật may là vương phi đến kịp nếu không bọn chúng không biết phải làm gì đi nữa.
Nàng khoét hết chỗ thịt bị hoại tử đi,chàng cắn răng không một lời kêu ca,làm xong Nhược Khê toát hết mồ hôi,nàng nhẹ nhàng đắp dược liệu lên vết thương rồi băng bó lại,lấy một viên thuốc ra cho chàng uống.
Làm xong mọi thứ nàng mệt nhoài người,thời gian vừa rồi đi cả một chặng đường dài,lo lắng vì không tìm được chàng, nàng cố gắng gượng giờ tìm thấy rồi tâm tư nàng toàn bộ mới được thả lỏng.Với lại nàng vừa ra tháng sức khỏe còn yếu chưa phục hồi lại được đã phải bôn ba không mệt mới lạ.
Hai người ôm nhau nằm ngủ trong yên bình và ấm áp,mọi người thấy vậy vội lùi ra ngoài canh gác.
Toàn bộ ám vệ của Tuyên Vương đều được nàng chinh phục hoàn toàn,sau tất cả những gì nàng làm,sự kiên quyết,tình cảm của nàng giành cho vương gia,lúc đầu phục vụ nàng là theo mệnh lệnh còn bây giờ là xuất phát từ tận đáy lòng,vương gia và vương phi bây giờ sức nặng ngang nhau.
Bà càng bội phục Nhược Khê hơn,con trai bà lấy được nàng đúng là có phúc mà,những lúc quan trọng này mới biết được ai là người có chân tình,cũng không phụ Triệt Nhi một lòng với nàng,một đời một đôi,bà thở dài buồn bã.
Bà thầm cầu nguyện mong rằng kì tích sẽ sảy ra với con trai bà và Nhược Khê sớm tìm được nó.
Hoàng thượng ngỡ ngàng khi biết tin,trước khi đi nàng cũng có gửi cho hoàng thượng bức mật thư xin hãy giấu việc nàng đi tìm để tránh kẻ xấu biết được hành tung,nàng kêu hoàng thượng đừng lo lắng hai người sẽ an toàn trở về.
Cả đoàn người đi càng lúc càng sâu xuống dưới,băng qua một rừng cây Nhược Khê bất giác thấy có dấu hiệu của sự sinh tồn ở đây.
Một linh cảm ập đến nàng đi nhanh về phía trước bỗng một bóng người ập ra lao vào tấn công nàng.
Nhược Khê nghiêng mình né tránh,do phải cưỡi ngựa và đi đường xa nên nàng mặc quần áo dạ hành và búi tóc lên cho tiện,nàng rút roi ra định phản công lại thì nghe thấy có tiếng gọi hớt hải lại:
"Đừng tấn công là vương phi của chúng ta,nghe thấy thế bóng người áo đen chợt dừng lại kịp thời.
Hóa ra đó là ám vệ đi theo bảo vệ vương gia,Nhược Khê vui mừng lắm vội vàng hỏi:
"Chủ nhân của các ngươi đâu,chàng sao rồi,có bị thương nặng không?".
Tên áo đen quỳ xuống vội nói:
"Thưa vương phi,vương gia bị trúng tên độc rơi xuống may mà có hoàn tâm đan của người đưa cho trước khi đi nên độc không thâm nhập lục phủ ngũ tạng nhưng không hiểu sao mấy hôm nay vương gia sốt cao không ngừng,mà truy binh càng kéo đến ngày càng đông nên thuộc hạ đành phải đưa người vào tận rừng sâu này ".
Nhược Khê sốt ruột liền bảo ám vệ dẫn đường,băng qua dòng suối là một hang động.
Khi nhìn thấy chàng nàng bật khóc,xa nhau gần một năm nhìn chàng gầy,xương cằm bạnh ra nàng gần như không nhận ra chàng nữa rồi.
Có lẽ do sốt cao nên chàng đã bị hôn mê không biết gì cả,Nhược Khê vội vàng lấy kim châm ra bắt đầu châm cứu một số ***** **,một lúc sau Tuyên vương mới bắt đầu mở mắt.
Nhìn thấy nàng,chàng tưởng như mình nằm mơ cứ cầm tay chặt không buông,mãi đến khi nước mắt nàng lăn dài chảy xuống tay chàng,chàng mới giật mình hoảng hốt.
Giọng chàng khản đặc tiếng thì thào yếu ớt nói:
"Xin lỗi vì đã để nàng lo lắng cho ta rồi"
Nhược Khê đau lòng ra hiệu cho chàng nằm im,nàng lấy một cây dao ra,dặn mọi người giữ lấy tay và chân chàng.
Việc đầu tiên là nàng phải khoét hết cho thịt thối đã bị viêm nhiễm ở vai trái của chàng ra đã,may mà chàng thông minh kịp thời uống hoàn tâm đan nàng đưa mới giữ được mạng mình.
Ám vệ thấy thế lo sợ hỏi:
"Vương phi,Vương gia có sao không ạ!".
Nhược Khê nhẹ nhàng lắc đầu nói:
"Không sao bây giờ ta phải sử lý hết chỗ thịt bị thối này bôi thuốc khoảng hai ngày là vương gia không sao nữa".
Mọi người ai cũng vui mừng lắm,thật may là vương phi đến kịp nếu không bọn chúng không biết phải làm gì đi nữa.
Nàng khoét hết chỗ thịt bị hoại tử đi,chàng cắn răng không một lời kêu ca,làm xong Nhược Khê toát hết mồ hôi,nàng nhẹ nhàng đắp dược liệu lên vết thương rồi băng bó lại,lấy một viên thuốc ra cho chàng uống.
Làm xong mọi thứ nàng mệt nhoài người,thời gian vừa rồi đi cả một chặng đường dài,lo lắng vì không tìm được chàng, nàng cố gắng gượng giờ tìm thấy rồi tâm tư nàng toàn bộ mới được thả lỏng.Với lại nàng vừa ra tháng sức khỏe còn yếu chưa phục hồi lại được đã phải bôn ba không mệt mới lạ.
Hai người ôm nhau nằm ngủ trong yên bình và ấm áp,mọi người thấy vậy vội lùi ra ngoài canh gác.
Toàn bộ ám vệ của Tuyên Vương đều được nàng chinh phục hoàn toàn,sau tất cả những gì nàng làm,sự kiên quyết,tình cảm của nàng giành cho vương gia,lúc đầu phục vụ nàng là theo mệnh lệnh còn bây giờ là xuất phát từ tận đáy lòng,vương gia và vương phi bây giờ sức nặng ngang nhau.