Chương 24: Thuyết phục thành công thái hậu
Tuyên Vương xin phép hoàng thượng rồi qua cung của thái hậu.Sự việc này bên phía hoàng huynh thì dễ dàng hơn còn phía thái hậu thì hơi khó khăn một chút.
Bản thân người có một chất nữ là quận chúa Nhan Hoa từ bé đã suốt ngày chạy theo tuyên vương có thể nói là thanh mai trước mã, chỉ nhận định mỗi chàng là phu quân.
Phụ mẫu quận chúa mất sớm nên được nuôi dưỡng dưới gối của thái hậu.Thái hậu chỉ có mỗi hai vị hoàng tử nên rất yêu mến và chiều chuộng quận chúa này.
Bà muốn một trong hai đứa con của bà lấy cô bé đó nhưng quận chúa chỉ một lòng với tuyên vương,mà đứa con trai này của bà từ bé đến giờ chuyện gì cũng nghe theo nhưng mỗi việc lập vương phi là phản đối đến cùng.
Tuyên vương đến chính điện thì đã có ma ma ra đón,niềm nở nói:
"Thái hậu đã đợi người từ sáng sớm rồi đó ạ!".
Tuyên vương mỉm cười đi vào:
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu".
"Con còn biết ta là mẫu hậu của con à?,việc chung thân đại sự của con ta lại phải nghe người khác nói lại,con có còn coi ta là mẫu hậu không?"rồi rơm rớm nước mắt.
Tuyên vương vội vàng ôm lấy bà:
"Người đã là thái hậu uy nghiêm rồi lại còn khóc nữa không sợ mọi người cười chê à".
Con vừa về chưa kịp nghỉ ngơi đã vội đến thỉnh tội với hoàng huynh và người rồi mà,người cứ luôn muốn con lập vương phi giờ con lập rồi người lại trách mắng vậy con biết phải làm sao?.
Thái hậu ngừng khóc rồi nói nhỏ:
"Vậy còn Nhan Hoa con bé phải làm sao?".
Tuyên vương giọng trầm ấm đáp:
"Người biết mà,từ trước đến giờ con coi muội ấy như muội muội,không có tình cảm nam nữ gì?người bảo con chấp nhận ra sao?".
Nhưng con bé đó một lòng với con,nó chờ đợi con đến bây giờ không lấy bất kì ai,giờ con bảo ta phải làm sao?.
Người cũng biết tính con,một khi đã nhận định cái gì thì sẽ không thay đổi,không có tình cảm thì sao gượng ép được,làm như thế chỉ khổ muội ấy thôi,người còn nhớ phụ hoàng và người không con không muốn đi lại vết xe đổ đó.
Thái hậu nghe thấy thế trong mắt xẹt vẻ bi thương,đau lòng.
Tuyên vương lại nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Vương phi của con là một người rất tốt,lần đầu tiên gặp nàng con đã bị nàng ấy chinh phục mà con chưa cảm nhận ở người con gái khác,nàng ấy rất tuyệt vời,mẫu hậu gặp sẽ thấy rất thích."
Người biết không con rất sợ người vì chuyện của Nhan Hoa mà định kiến với nàng ấy làm nàng ấy cảm thấy mình là người ngoài,con không muốn chuyện đó sảy ra nếu không người khó sử thật sự là con trai của người.
Thái hậu thở dài rồi nói:
"Thôi coi như nha đầu Nhan Hoa không có duyên với con đi,ta sẽ nghĩ thoáng ra,con nói thế thì ta có thể nói ra sao,ta không muốn vì chuyện này mà mẹ con ta bất hòa".
Con làm ta tò mò về vị bát công chúa này đó,người con gái có thể làm tan chảy được trái tim băng giá của con trai ta.
Nhưng nghe nói con dùng năm tòa thành để làm sính lễ,các quan đại thần có làm khó con không.?
Hoàng huynh thay con xử lý hết rồi,mà mấy lão già đó chỉ nói khi con không ở đây thôi chứ con về rồi còn ai dám nói nữa.
Ngày mai con sẽ cùng nàng ấy tiến cung thỉnh an người cùng hoàng huynh,con chắc chắn hai người sẽ thích nàng ấy.
Bỗng giọng nói trầm ấm có lực vang lên:
"Là ai nhắc đến trẫm đó,có phải hoàng đệ lại nói xấu nhi thần không?",rồi cười lớn.
Thái hậu nở nụ cười hạnh phúc,cuộc sống của cả đời bà không có tình yêu,tiên hoàng lấy bà để củng cố địa vị của mình,hai người đồng sàng dị mộng,tiên hoàng chỉ sủng ái một mình quý phi,tuổi trẻ bà sống trong cô đơn không có tình yêu.
Cũng may trời còn thương bà cho bà hai người con suất sắc,lại yêu thương và giúp đỡ nhau hết mực,không đề phòng cảnh giác lẫn nhau còn hiếu thảo với bà hết lòng.
Các cung nữ đã dọn hết đồ ăn ra bàn,mọi người cùng vào ngồi ăn,đã lâu lắm rồi thái hậu mới vui như vậy.
Hoàng thượng nói:
"Đúng là chỉ có đệ mới thuyết phục được mẫu hậu làm cho người vui vẻ trở lại,từ ngày nhận được tin của đệ thái hậu âu sầu mãi không thôi mặc dù huynh đã nói hết lời,đúng là mẫu hậu chỉ thương mỗi mình đệ."
Có lẽ do vui quá nên hai người uống hơi quá chén,lúc tan tiệc,tuyên vương được thị vệ dìu về phủ.
Cũng lúc đó Nhược Khê ở trong phòng ngủ một lúc lâu rồi mới dậy,được nghỉ ngơi tinh thần của nàng hồi phục nhanh chóng.
A Lan sai người dọn cơm cho nàng dùng,đồ ăn được chế biến rất tươi và ngon nên Nhược Khê ăn khá là nhiều.
Ăn xong Nhược Khê bảo A Lan dẫn đi tham quan vương phủ.
Nơi đây thật rộng lớn,cô đi một lúc thì mỏi chân,nhìn thấy cái đình gần bờ hồ liền vào đó ngồi nghỉ.
Có lẽ cô phải cải tạo vương phủ này một lần nữa,tuy có rộng rãi nhưng mà tiêu điều không có không khí ấm cúng gì cả.Nhược Khê phải làm riêng cho mình một phòng dược liệu và không gian pha chế.
Bản thân người có một chất nữ là quận chúa Nhan Hoa từ bé đã suốt ngày chạy theo tuyên vương có thể nói là thanh mai trước mã, chỉ nhận định mỗi chàng là phu quân.
Phụ mẫu quận chúa mất sớm nên được nuôi dưỡng dưới gối của thái hậu.Thái hậu chỉ có mỗi hai vị hoàng tử nên rất yêu mến và chiều chuộng quận chúa này.
Bà muốn một trong hai đứa con của bà lấy cô bé đó nhưng quận chúa chỉ một lòng với tuyên vương,mà đứa con trai này của bà từ bé đến giờ chuyện gì cũng nghe theo nhưng mỗi việc lập vương phi là phản đối đến cùng.
Tuyên vương đến chính điện thì đã có ma ma ra đón,niềm nở nói:
"Thái hậu đã đợi người từ sáng sớm rồi đó ạ!".
Tuyên vương mỉm cười đi vào:
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu".
"Con còn biết ta là mẫu hậu của con à?,việc chung thân đại sự của con ta lại phải nghe người khác nói lại,con có còn coi ta là mẫu hậu không?"rồi rơm rớm nước mắt.
Tuyên vương vội vàng ôm lấy bà:
"Người đã là thái hậu uy nghiêm rồi lại còn khóc nữa không sợ mọi người cười chê à".
Con vừa về chưa kịp nghỉ ngơi đã vội đến thỉnh tội với hoàng huynh và người rồi mà,người cứ luôn muốn con lập vương phi giờ con lập rồi người lại trách mắng vậy con biết phải làm sao?.
Thái hậu ngừng khóc rồi nói nhỏ:
"Vậy còn Nhan Hoa con bé phải làm sao?".
Tuyên vương giọng trầm ấm đáp:
"Người biết mà,từ trước đến giờ con coi muội ấy như muội muội,không có tình cảm nam nữ gì?người bảo con chấp nhận ra sao?".
Nhưng con bé đó một lòng với con,nó chờ đợi con đến bây giờ không lấy bất kì ai,giờ con bảo ta phải làm sao?.
Người cũng biết tính con,một khi đã nhận định cái gì thì sẽ không thay đổi,không có tình cảm thì sao gượng ép được,làm như thế chỉ khổ muội ấy thôi,người còn nhớ phụ hoàng và người không con không muốn đi lại vết xe đổ đó.
Thái hậu nghe thấy thế trong mắt xẹt vẻ bi thương,đau lòng.
Tuyên vương lại nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Vương phi của con là một người rất tốt,lần đầu tiên gặp nàng con đã bị nàng ấy chinh phục mà con chưa cảm nhận ở người con gái khác,nàng ấy rất tuyệt vời,mẫu hậu gặp sẽ thấy rất thích."
Người biết không con rất sợ người vì chuyện của Nhan Hoa mà định kiến với nàng ấy làm nàng ấy cảm thấy mình là người ngoài,con không muốn chuyện đó sảy ra nếu không người khó sử thật sự là con trai của người.
Thái hậu thở dài rồi nói:
"Thôi coi như nha đầu Nhan Hoa không có duyên với con đi,ta sẽ nghĩ thoáng ra,con nói thế thì ta có thể nói ra sao,ta không muốn vì chuyện này mà mẹ con ta bất hòa".
Con làm ta tò mò về vị bát công chúa này đó,người con gái có thể làm tan chảy được trái tim băng giá của con trai ta.
Nhưng nghe nói con dùng năm tòa thành để làm sính lễ,các quan đại thần có làm khó con không.?
Hoàng huynh thay con xử lý hết rồi,mà mấy lão già đó chỉ nói khi con không ở đây thôi chứ con về rồi còn ai dám nói nữa.
Ngày mai con sẽ cùng nàng ấy tiến cung thỉnh an người cùng hoàng huynh,con chắc chắn hai người sẽ thích nàng ấy.
Bỗng giọng nói trầm ấm có lực vang lên:
"Là ai nhắc đến trẫm đó,có phải hoàng đệ lại nói xấu nhi thần không?",rồi cười lớn.
Thái hậu nở nụ cười hạnh phúc,cuộc sống của cả đời bà không có tình yêu,tiên hoàng lấy bà để củng cố địa vị của mình,hai người đồng sàng dị mộng,tiên hoàng chỉ sủng ái một mình quý phi,tuổi trẻ bà sống trong cô đơn không có tình yêu.
Cũng may trời còn thương bà cho bà hai người con suất sắc,lại yêu thương và giúp đỡ nhau hết mực,không đề phòng cảnh giác lẫn nhau còn hiếu thảo với bà hết lòng.
Các cung nữ đã dọn hết đồ ăn ra bàn,mọi người cùng vào ngồi ăn,đã lâu lắm rồi thái hậu mới vui như vậy.
Hoàng thượng nói:
"Đúng là chỉ có đệ mới thuyết phục được mẫu hậu làm cho người vui vẻ trở lại,từ ngày nhận được tin của đệ thái hậu âu sầu mãi không thôi mặc dù huynh đã nói hết lời,đúng là mẫu hậu chỉ thương mỗi mình đệ."
Có lẽ do vui quá nên hai người uống hơi quá chén,lúc tan tiệc,tuyên vương được thị vệ dìu về phủ.
Cũng lúc đó Nhược Khê ở trong phòng ngủ một lúc lâu rồi mới dậy,được nghỉ ngơi tinh thần của nàng hồi phục nhanh chóng.
A Lan sai người dọn cơm cho nàng dùng,đồ ăn được chế biến rất tươi và ngon nên Nhược Khê ăn khá là nhiều.
Ăn xong Nhược Khê bảo A Lan dẫn đi tham quan vương phủ.
Nơi đây thật rộng lớn,cô đi một lúc thì mỏi chân,nhìn thấy cái đình gần bờ hồ liền vào đó ngồi nghỉ.
Có lẽ cô phải cải tạo vương phủ này một lần nữa,tuy có rộng rãi nhưng mà tiêu điều không có không khí ấm cúng gì cả.Nhược Khê phải làm riêng cho mình một phòng dược liệu và không gian pha chế.