Chương 41
Trạm Liên nghe vậy cười hỏi: "Khối ngọc này thực sự linh như vậy?"
"Nhất định linh nghiệm." Trạm Huyên như đang thuyết phục nàng, hoặc giả đang tự thuyết phục mình.
Lão đạo kia nhìn qua thì lôi thôi nghiện rượu, nhưng Trạm Huyên cẩn thận phái người điều tra lão, phát hiện lão thực là truyền nhân đạo giáo chính thống, trong giới đạo sĩ danh tiếng khá cao. Đồng thời trong lúc hắn nuôi ngọc, còn tìm một khối ngọc khác, lệnh Thuận An mỗi ngày dùng máu nuôi dưỡng. Qua bốn chín ngày, bộ ngọc hắn nuôi xuất hiện máu tươi, còn ngọc của Thuận An vẫn trắng toát như cũ.
Ngọc này nhất định ẩn giấu thần thông, trong đây có long huyết của hắn tọa trấn, Liên Hoa nhi của hắn nhất định không bị Hắc Bạch vô thường dẫn đi, hồn phách của Toàn Nhã Liên cũng không thể tới gần cơ thể của nàng ta.
Trạm Huyên nghĩ như vậy, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng tháo xuống.
"Vậy lúc nào muội cũng đeo nó." Trạm Liên cẩn thận đem ngọc bích giấu vào trong vạt áo.
Trạm Huyên hài lòng nở nụ cười.
Trạm Liên sau khi cất cẩn thận ngẩng đầu, bỗng kinh ngạc thốt: "Tam ca, sắc mặt của huynh sao lại kém vậy?" Nàng đưa tay khẽ vuốt gò má hắn: "Nhìn miệng của huynh, không còn chút màu máu nào cả."
Trạm Huyên lấy máu nuôi ngọc bốn chín ngày, cho dù là thân thể bằng sắt cũng không thể chịu nổi, không kể cánh tay trái của hắn còn dày đặc vết thương. Quyết định bắt đầu, hắn đã biết nếu Trạm Liên biết được sự tình, nhất định không cho hắn làm vậy, bởi vậy nghe Thái Phi cho nàng xuất cung, hắn cũng biết thời biết thế để nàng đi. Hơn nữa nàng trước giờ thận trọng, nếu triệu nàng tiến cung chắc chắn sẽ để lộ sơ hở, hắn liền nhẫn tâm không cho nàng tiến cung. Tự biết nàng chắc chắn nổi giận, nhưng không ngờ nàng giận đến đập cả đồ đạc. Đương lúc hoàng hôn, bạch ngọc cuối cùng nhập huyết, hắn định nghỉ một vài ngày rồi gọi nàng vào cung, nhưng lại biết rõ nàng nổi giận, nếu tối nay không tới, chưa chừng lại mất "cục vàng" rồi. Cân nhắc hồi lâu, hắn vẫn lặng lẽ rời cung dỗ dành muội muội. Ai ngờ nàng hỏa nhãn kim tinh, dưới ánh nến cũng trông rõ sắc mặt hắn không ổn.
"Có lẽ đêm qua trẫm ngủ không ngon." Trạm Huyên sợ nàng hỏi nhiều, ôm nàng cùng đứng dậy: "Trẫm nên hồi cung rồi."
Trạm Liên không níu giữ quá, còn âm thầm hối hận bản thân làm loạn cả lên, khiến ca ca cực khổ đến mệt mỏi vẫn phải đi một chuyến.
Trạm Liên đưa Trạm Huyên ra cửa, con vẹt trong lồng chim ở hành lang tỉnh ngủ, thấy có động tĩnh lại bắt đầu bay nhảy: "Ca ca xấu, ca ca xấu!"
"..." Trạm Huyên đang định bước xuống bậc, nghe tiếng lại dừng chân, hắn nhìn "tiểu ca" này một cái, lại quay đầu cười mà như không nhìn về phía Trạm Liên đang chột dạ.
"Hóa ra mấy hôm nay ta hắt xì không dứt, chính là bị muội và con chim chán sống này chỉnh đốn."
Trạm Liên thấy việc đã lộ, nở nụ cười lấy lòng: "Ca ca hắt xì e là bị phong hàn, nên bảo nô tài mang tới nhiều xiêm y hơn mới phải."
Trạm Huyên tức giận véo véo cái mũi nhỏ xinh xắn của nàng. Thực là không đánh không được, lại còn nuôi chim vẹt để chỉnh hắn nữa.
Trạm Liên nũng nịu lắc cánh tay hắn.
Nô tài không liên quan sớm đã bị đuổi vào phòng không cho phép ra,
Mậu Nhất Mậu Nhị cùng hai nô tỳ dẫn ám vệ lẩn trong viện, Thuận An công công chờ ở ngoài.
Trạm Huyên được Trạm Liên đưa đến cửa, hắn dặn dò vài câu, nói là mai sẽ triệu nàng hồi cung.
Trạm Liên nói: "Ca ca mấy ngày qua quốc sự vướng víu, ngủ cũng không ngon, ngày mai muội không đi, chờ ca ca nghỉ ngơi tốt, muội sẽ hồi cung." Nàng mà tới, hắn lại phải ở cạnh nàng.
Trạm Huyên cũng lo hai ngày này nàng sẽ nhìn ra điểm kỳ quái, liền gật đầu đồng ý.
Thuận An lúc sắp rời đi nhìn qua nàng một cái, ánh mắt khá kì lạ, chỉ là trời tối nên Trạm Liên không thấy.
Trạm Huyên nhìn nàng quay về phòng, mới hồi phục vẻ bình thường rời đi từ cửa sau Mạnh phủ.
Vừa về Càn Khôn cung, thì có thái giám quỳ gối cầu kiến. Thuận An đi nghe tin rồi quay lại, bước nhanh vào An Khang đường khom người bẩm: "Bệ hạ, Nhất Nhất đạo trưởng chạy rồi."
Minh Đức đế ngồi vững, xoa cánh tay trái vừa đau vừa ngứa híp híp mắt: "Chạy?"
"Vâng...Tiểu Trương Tử nói rằng đạo trưởng từ Thanh Phong trai đi ra, nói là đau đầu nên trở về nhĩ phòng nghỉ ngơi, ai ngờ lúc bọn chúng đi vào thì cái bóng cũng không thấy."
"Đã đi tìm chưa?"
"Mọi nơi xung quanh đều tìm cả, có điều không thấy tung tích của đạo trưởng." hai tay Thuận An trình lên một tờ giấy: "Đây là Tiểu Trương Tử tìm thấy trên bàn ở nhĩ phòng."
Hoàng đế nhận lấy, lập tức đọc ngay. Trên tờ giấy trắng nét chữ như vẽ bùa: Nhất Nhất công thành, vạn sự đã xong, chi bằng quay về, chi bằng quay về!
Minh Đức đế trầm ngâm chốc lát, cong môi khẽ cười. Vị Nhất Nhất đạo nhân này, là một đạo sĩ lão gian cự hoạt, ông ta sợ rằng sau khi chuyện thành, hắn sẽ giết ông ta diệt khẩu, nên từ lâu đã nghĩ đến kế sách chạy trốn, từ hoàng thành này tẩu thoát.
Hoàng đế lắc đầu, nhẹ ném tờ giấy đi: "Truyền chỉ, giết chết không cần luận tội."
Thuận An lĩnh mệnh mà đi.
Không lâu sau, đại cung nữ Sinh Lan của Càn Khôn cung đi vào: "Bệ hạ, Phúc Dương cung bẩm báo, nói kiều khách* gặp ác mộng mà tỉnh, khóc mãi không dừng."
*vị khách quý được coi trọng.
Minh Đức đế đang chợp mắt liền mở mắt, trầm mặc chốc lát đứng dậy: "Bãi giá."
Trạm Liên tiễn tam ca đi rồi, cả ngươi như xóa tan mây mù, nụ cười lại hiện lên gương mặt, nàng nhìn trong viện còn chưa dọn bàn đài, ngẩng đầu cười nói: "Hôm nay ánh trăng vừa đẹp, không nên phụ mỹ cảnh, gọi đám nha đầu ra hết đi, tiếp tục vui đùa!"
Nhị tỳ thấy chủ tử và bệ hạ thực không bình thường, trong lòng mừng rỡ, giòn tan đáp lời. Mấy hầu gái sai vặt đầu óc mông lung, chỉ thấy chủ tử vui vẻ, lại không bắt bọn họ làm việc, cho họ tiếp tục chơi đùa, nào có chuyện từ chối, người nào cũng vui vẻ quay vào trong viện.
Chẳng tới một chốc, trong viện lại vang lên từng trận tiếng cười hân hoan hồ hởi.
Chính trong lúc mọi người vui vẻ, tiểu đồng của Mạnh Quang Dã nâng một hộp cơm đi vào sân, cười nói với Trạm Liên: "Phu nhân, nhị gia vừa về, mua chút ít bánh hỉ thước, mang đến phòng lão thái thái,
không thấy người, nhị gia sai tiểu nhân mang cho phu nhân nếm thử."
Bánh hỉ thước là món ăn dân gian đặc sắc ngày Thất Tịch, Trạm Liên chưa từng thử qua, nghe tiểu đồng giải thích một lượt, khó tránh lại thêm vui vẻ. Nàng lấy từ hộp một miếng bánh nếm tử một miếng, vừa xốp vừa mềm, ngọt mà không ngấy.
Trạm Liên ăn hết miếng bánh, để Hỉ Phương cho mọi người đều nếm thử. Quay đầu lại sai Nhụy Nhi thưởng tiền cho tiểu đồng, nói: "Đa tạ ngươi đi một chuyến, số tiền này cầm uống rượu."
Tiểu đồng híp mắt nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Hắn xoay người rời đi, lại bị Trạm Liên gọi lại: "Ngươi đợi lát, ta còn có một chuyện."
Tiểu đồng lập tức quay người lại, chờ nghe phân phó.
"Nếu nhị gia nhà ngươi đã về...vậy xin hắn bắt giúp ta một con nhện mang tới đây." Trạm Liên híp mắt cười nói.
"Hả?"
Trạm Liên không đợi tiểu đồng ngốc hoàn hồn, liền cao giọng nói với bọn nha đầu: "Các ngươi đều đi bắt nhện đi, sáng mai nếu ai có lưới kết thắng ta là cầu được Chức Nữ tay nghề khéo léo, hết thảy sẽ có phần thưởng, kẻ đứng thứ nhất, lại có phần thưởng khác!"
Bọn nha đầu vừa nghe, lập tức giải tán. Có người chạy tới góc tường tìm nhện, có người về phòng lấy nhện đã bắt được, Nhụy Nhi cũng không kiềm nổi, nhảy nhót đi tìm, Hỉ Phương rục rà rục rịch, lại không dám tự ý rời đi, Trạm Liên cười bảo nàng đi, nàng mới cười chạy bước nhỏ mà đi.
Tiểu đồng còn ngẩn ngơ, Trạm Liên nói: "Ngươi lo lắng cái gì, nếu mai ta thua, liền tìm con khỉ nhỏ nhà ngươi tính sổ!"
Tiểu đồng lúc này mới khôi phục tinh thần, liền đáp lại hai tiếng rồi vội vã rời đi.
Lúc này Mạnh Quang Dã mới về tiểu viện của mình, đang chờ tiểu đồng hồi đáp, từ trong miệng hắn nghe Trạm Liên vẫn ổn, ai ngờ tiểu đồng vừa chạy về, mở mồm là đòi nhện.
Nghe xong ngọn nguồn, Mạnh Tả Tự Thừa đại nhân cùng tiểu đồng tìm một vòng quanh sân, chắc là vài lượt, mới bắt được con to nhất cho vào hộp.
Lát sau một con nhện lớn đen nhánh đưa đến trước mặt Trạm Liên.
Hôm sau, mọi người mở ra từng cái hộp, nhìn quanh, vẫn là con nhện của Trạm Liên kết lưới dài nhất, chặt nhất.
Trong lòng nàng vui vẻ, thưởng tiền như thường khi, còn sai người tặng Mạnh nhị gia một chiếc bút lông báo, tỏ lòng biết ơn.
Lại qua một ngày, hoàng đế triệu nàng tiến cung.
Trạm Liên xuống xe ngựa từ Tây Môn, cùng Hỉ Phương và Nhụy Nhi chậm rãi đi vào. Vốn là hướng thẳng tới Thái Lai trai, Trạm Liên nhìn thì giờ, biết lúc này tam ca tất nhiên vẫn nghị sự với triều thần, tự nàng tới cũng nhàm chán, bỗng nhiên nhớ đến thủy hoa trì lại gieo xuống thủy liên, nghĩ rằng lúc này hẳn đã nở rồi, bởi vậy nói trước hết tới thủy hoa trì, quay về mới tới Thái Lai trai.
Theo lý phụng thánh chỉ sao dám kéo dài? Có điều thái giám Ngự Thư phòng này cũng là người tinh, hắn sớm biết bệ hạ đối với Mạnh phu nhân khác xa, không dám đắc tội nàng, hơn nữa đi tới thủy hoa trì lượn quanh, cũng chẳng tốn thêm bao thời giờ, hắn liền thân thiện dẫn Trạm Liên tới thủy hoa trì.
Xa xa đã có mùi thơm ngát bay đến, Trạm Liên nhận lấy cây dù mà Hỉ Phương che nắng giúp nàng, trước tiên đi đến cạnh hồ. Nàng mặc áo trong màu ngọc bích có hình thêu phối cùng một cái áo cánh ngang eo, bên ngoài mặc áo vàng nhạt, áo sa khoác xanh sẫm, đón gió mà đi bồng bềnh tựa tiên, bất kể thái giám cung nữ xung quanh, cũng khó tránh liếc thêm mấy cái.
Bọn họ tất nhiên nhận ra Mạnh phu nhân nổi danh này, chỉ là không biết sao mỗi lần nàng tới, lại như đẹp thêm một phần.
Trạm Liên trong cái tên có từ "Liên", tất nhiên từ nhỏ thích hoa sen, Hạm Đạm cung là cái tên tam ca đặc biệt đổi vì nàng, cũng nói đợi nàng lớn lên, sẽ đem Hạm Đạm cung đổi thành Liên Hoa cung. Trong Hạm Đạm cung còn có một hồ hình lưỡi liềm, bên trong gieo hoa súng, mỗi lúc hoa nở, nàng sẽ cùng ca ca thiết yến thưởng thức.
Trạm Liên thưởng thức cảnh đẹp của hoa trì, tâm tư lại như nổi sóng. Nàng thật muốn trở lại Hạm Đạm cung, mỗi ngày cùng tam ca ở hồ bán nguyệt nói chuyện đánh cờ vây... chỉ tiếc nàng sợ rằng không thể về nữa.
Tiếc nuối thở dài một tiếng, Trạm Liên lấy lại tinh thần, mới phát hiện nô tài bốn phía biểu hiện kỳ lạ, mỗi người đều nhìn một phía. Nàng nhìn theo tầm mắt mọi người, đầu óc trống rỗng.
Xông tới trước mặt nàng là một thiếu nữ thanh xuân, nàng ta kết búi tóc khẽ rủ xuống, cắm một cây trâm hoa sen, trên trán dán hoa văn hoa sen, mặc áo trong màu đỏ có thêu phối cùng áo khoác bằng lụa, thân hình dù gầy yếu, nhưng lại có một phần phong thái mềm mại.
Quan trọng nhất là, dung mạo nàng ta giống hệt "Trạm Liên"!
Trạm Liên hít sâu một hơi, ném cây dù xuống bước nhanh lên trước, gương mặt cứng đờ đi tới trước mặt "Trạm Liên", "Trạm Liên" có chút bất ngờ, cũng hiếu kì đánh giá nàng.
"Ngươi là ai?" Trạm Liên hỏi.
"Trạm Liên" hơi cong khóe môi, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tiểu nữ tử..."
"Làm càn!"
"Đanh" một tiếng, Trạm Liên đánh một cái tát mạnh mẽ.
"Nhất định linh nghiệm." Trạm Huyên như đang thuyết phục nàng, hoặc giả đang tự thuyết phục mình.
Lão đạo kia nhìn qua thì lôi thôi nghiện rượu, nhưng Trạm Huyên cẩn thận phái người điều tra lão, phát hiện lão thực là truyền nhân đạo giáo chính thống, trong giới đạo sĩ danh tiếng khá cao. Đồng thời trong lúc hắn nuôi ngọc, còn tìm một khối ngọc khác, lệnh Thuận An mỗi ngày dùng máu nuôi dưỡng. Qua bốn chín ngày, bộ ngọc hắn nuôi xuất hiện máu tươi, còn ngọc của Thuận An vẫn trắng toát như cũ.
Ngọc này nhất định ẩn giấu thần thông, trong đây có long huyết của hắn tọa trấn, Liên Hoa nhi của hắn nhất định không bị Hắc Bạch vô thường dẫn đi, hồn phách của Toàn Nhã Liên cũng không thể tới gần cơ thể của nàng ta.
Trạm Huyên nghĩ như vậy, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng tháo xuống.
"Vậy lúc nào muội cũng đeo nó." Trạm Liên cẩn thận đem ngọc bích giấu vào trong vạt áo.
Trạm Huyên hài lòng nở nụ cười.
Trạm Liên sau khi cất cẩn thận ngẩng đầu, bỗng kinh ngạc thốt: "Tam ca, sắc mặt của huynh sao lại kém vậy?" Nàng đưa tay khẽ vuốt gò má hắn: "Nhìn miệng của huynh, không còn chút màu máu nào cả."
Trạm Huyên lấy máu nuôi ngọc bốn chín ngày, cho dù là thân thể bằng sắt cũng không thể chịu nổi, không kể cánh tay trái của hắn còn dày đặc vết thương. Quyết định bắt đầu, hắn đã biết nếu Trạm Liên biết được sự tình, nhất định không cho hắn làm vậy, bởi vậy nghe Thái Phi cho nàng xuất cung, hắn cũng biết thời biết thế để nàng đi. Hơn nữa nàng trước giờ thận trọng, nếu triệu nàng tiến cung chắc chắn sẽ để lộ sơ hở, hắn liền nhẫn tâm không cho nàng tiến cung. Tự biết nàng chắc chắn nổi giận, nhưng không ngờ nàng giận đến đập cả đồ đạc. Đương lúc hoàng hôn, bạch ngọc cuối cùng nhập huyết, hắn định nghỉ một vài ngày rồi gọi nàng vào cung, nhưng lại biết rõ nàng nổi giận, nếu tối nay không tới, chưa chừng lại mất "cục vàng" rồi. Cân nhắc hồi lâu, hắn vẫn lặng lẽ rời cung dỗ dành muội muội. Ai ngờ nàng hỏa nhãn kim tinh, dưới ánh nến cũng trông rõ sắc mặt hắn không ổn.
"Có lẽ đêm qua trẫm ngủ không ngon." Trạm Huyên sợ nàng hỏi nhiều, ôm nàng cùng đứng dậy: "Trẫm nên hồi cung rồi."
Trạm Liên không níu giữ quá, còn âm thầm hối hận bản thân làm loạn cả lên, khiến ca ca cực khổ đến mệt mỏi vẫn phải đi một chuyến.
Trạm Liên đưa Trạm Huyên ra cửa, con vẹt trong lồng chim ở hành lang tỉnh ngủ, thấy có động tĩnh lại bắt đầu bay nhảy: "Ca ca xấu, ca ca xấu!"
"..." Trạm Huyên đang định bước xuống bậc, nghe tiếng lại dừng chân, hắn nhìn "tiểu ca" này một cái, lại quay đầu cười mà như không nhìn về phía Trạm Liên đang chột dạ.
"Hóa ra mấy hôm nay ta hắt xì không dứt, chính là bị muội và con chim chán sống này chỉnh đốn."
Trạm Liên thấy việc đã lộ, nở nụ cười lấy lòng: "Ca ca hắt xì e là bị phong hàn, nên bảo nô tài mang tới nhiều xiêm y hơn mới phải."
Trạm Huyên tức giận véo véo cái mũi nhỏ xinh xắn của nàng. Thực là không đánh không được, lại còn nuôi chim vẹt để chỉnh hắn nữa.
Trạm Liên nũng nịu lắc cánh tay hắn.
Nô tài không liên quan sớm đã bị đuổi vào phòng không cho phép ra,
Mậu Nhất Mậu Nhị cùng hai nô tỳ dẫn ám vệ lẩn trong viện, Thuận An công công chờ ở ngoài.
Trạm Huyên được Trạm Liên đưa đến cửa, hắn dặn dò vài câu, nói là mai sẽ triệu nàng hồi cung.
Trạm Liên nói: "Ca ca mấy ngày qua quốc sự vướng víu, ngủ cũng không ngon, ngày mai muội không đi, chờ ca ca nghỉ ngơi tốt, muội sẽ hồi cung." Nàng mà tới, hắn lại phải ở cạnh nàng.
Trạm Huyên cũng lo hai ngày này nàng sẽ nhìn ra điểm kỳ quái, liền gật đầu đồng ý.
Thuận An lúc sắp rời đi nhìn qua nàng một cái, ánh mắt khá kì lạ, chỉ là trời tối nên Trạm Liên không thấy.
Trạm Huyên nhìn nàng quay về phòng, mới hồi phục vẻ bình thường rời đi từ cửa sau Mạnh phủ.
Vừa về Càn Khôn cung, thì có thái giám quỳ gối cầu kiến. Thuận An đi nghe tin rồi quay lại, bước nhanh vào An Khang đường khom người bẩm: "Bệ hạ, Nhất Nhất đạo trưởng chạy rồi."
Minh Đức đế ngồi vững, xoa cánh tay trái vừa đau vừa ngứa híp híp mắt: "Chạy?"
"Vâng...Tiểu Trương Tử nói rằng đạo trưởng từ Thanh Phong trai đi ra, nói là đau đầu nên trở về nhĩ phòng nghỉ ngơi, ai ngờ lúc bọn chúng đi vào thì cái bóng cũng không thấy."
"Đã đi tìm chưa?"
"Mọi nơi xung quanh đều tìm cả, có điều không thấy tung tích của đạo trưởng." hai tay Thuận An trình lên một tờ giấy: "Đây là Tiểu Trương Tử tìm thấy trên bàn ở nhĩ phòng."
Hoàng đế nhận lấy, lập tức đọc ngay. Trên tờ giấy trắng nét chữ như vẽ bùa: Nhất Nhất công thành, vạn sự đã xong, chi bằng quay về, chi bằng quay về!
Minh Đức đế trầm ngâm chốc lát, cong môi khẽ cười. Vị Nhất Nhất đạo nhân này, là một đạo sĩ lão gian cự hoạt, ông ta sợ rằng sau khi chuyện thành, hắn sẽ giết ông ta diệt khẩu, nên từ lâu đã nghĩ đến kế sách chạy trốn, từ hoàng thành này tẩu thoát.
Hoàng đế lắc đầu, nhẹ ném tờ giấy đi: "Truyền chỉ, giết chết không cần luận tội."
Thuận An lĩnh mệnh mà đi.
Không lâu sau, đại cung nữ Sinh Lan của Càn Khôn cung đi vào: "Bệ hạ, Phúc Dương cung bẩm báo, nói kiều khách* gặp ác mộng mà tỉnh, khóc mãi không dừng."
*vị khách quý được coi trọng.
Minh Đức đế đang chợp mắt liền mở mắt, trầm mặc chốc lát đứng dậy: "Bãi giá."
Trạm Liên tiễn tam ca đi rồi, cả ngươi như xóa tan mây mù, nụ cười lại hiện lên gương mặt, nàng nhìn trong viện còn chưa dọn bàn đài, ngẩng đầu cười nói: "Hôm nay ánh trăng vừa đẹp, không nên phụ mỹ cảnh, gọi đám nha đầu ra hết đi, tiếp tục vui đùa!"
Nhị tỳ thấy chủ tử và bệ hạ thực không bình thường, trong lòng mừng rỡ, giòn tan đáp lời. Mấy hầu gái sai vặt đầu óc mông lung, chỉ thấy chủ tử vui vẻ, lại không bắt bọn họ làm việc, cho họ tiếp tục chơi đùa, nào có chuyện từ chối, người nào cũng vui vẻ quay vào trong viện.
Chẳng tới một chốc, trong viện lại vang lên từng trận tiếng cười hân hoan hồ hởi.
Chính trong lúc mọi người vui vẻ, tiểu đồng của Mạnh Quang Dã nâng một hộp cơm đi vào sân, cười nói với Trạm Liên: "Phu nhân, nhị gia vừa về, mua chút ít bánh hỉ thước, mang đến phòng lão thái thái,
không thấy người, nhị gia sai tiểu nhân mang cho phu nhân nếm thử."
Bánh hỉ thước là món ăn dân gian đặc sắc ngày Thất Tịch, Trạm Liên chưa từng thử qua, nghe tiểu đồng giải thích một lượt, khó tránh lại thêm vui vẻ. Nàng lấy từ hộp một miếng bánh nếm tử một miếng, vừa xốp vừa mềm, ngọt mà không ngấy.
Trạm Liên ăn hết miếng bánh, để Hỉ Phương cho mọi người đều nếm thử. Quay đầu lại sai Nhụy Nhi thưởng tiền cho tiểu đồng, nói: "Đa tạ ngươi đi một chuyến, số tiền này cầm uống rượu."
Tiểu đồng híp mắt nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Hắn xoay người rời đi, lại bị Trạm Liên gọi lại: "Ngươi đợi lát, ta còn có một chuyện."
Tiểu đồng lập tức quay người lại, chờ nghe phân phó.
"Nếu nhị gia nhà ngươi đã về...vậy xin hắn bắt giúp ta một con nhện mang tới đây." Trạm Liên híp mắt cười nói.
"Hả?"
Trạm Liên không đợi tiểu đồng ngốc hoàn hồn, liền cao giọng nói với bọn nha đầu: "Các ngươi đều đi bắt nhện đi, sáng mai nếu ai có lưới kết thắng ta là cầu được Chức Nữ tay nghề khéo léo, hết thảy sẽ có phần thưởng, kẻ đứng thứ nhất, lại có phần thưởng khác!"
Bọn nha đầu vừa nghe, lập tức giải tán. Có người chạy tới góc tường tìm nhện, có người về phòng lấy nhện đã bắt được, Nhụy Nhi cũng không kiềm nổi, nhảy nhót đi tìm, Hỉ Phương rục rà rục rịch, lại không dám tự ý rời đi, Trạm Liên cười bảo nàng đi, nàng mới cười chạy bước nhỏ mà đi.
Tiểu đồng còn ngẩn ngơ, Trạm Liên nói: "Ngươi lo lắng cái gì, nếu mai ta thua, liền tìm con khỉ nhỏ nhà ngươi tính sổ!"
Tiểu đồng lúc này mới khôi phục tinh thần, liền đáp lại hai tiếng rồi vội vã rời đi.
Lúc này Mạnh Quang Dã mới về tiểu viện của mình, đang chờ tiểu đồng hồi đáp, từ trong miệng hắn nghe Trạm Liên vẫn ổn, ai ngờ tiểu đồng vừa chạy về, mở mồm là đòi nhện.
Nghe xong ngọn nguồn, Mạnh Tả Tự Thừa đại nhân cùng tiểu đồng tìm một vòng quanh sân, chắc là vài lượt, mới bắt được con to nhất cho vào hộp.
Lát sau một con nhện lớn đen nhánh đưa đến trước mặt Trạm Liên.
Hôm sau, mọi người mở ra từng cái hộp, nhìn quanh, vẫn là con nhện của Trạm Liên kết lưới dài nhất, chặt nhất.
Trong lòng nàng vui vẻ, thưởng tiền như thường khi, còn sai người tặng Mạnh nhị gia một chiếc bút lông báo, tỏ lòng biết ơn.
Lại qua một ngày, hoàng đế triệu nàng tiến cung.
Trạm Liên xuống xe ngựa từ Tây Môn, cùng Hỉ Phương và Nhụy Nhi chậm rãi đi vào. Vốn là hướng thẳng tới Thái Lai trai, Trạm Liên nhìn thì giờ, biết lúc này tam ca tất nhiên vẫn nghị sự với triều thần, tự nàng tới cũng nhàm chán, bỗng nhiên nhớ đến thủy hoa trì lại gieo xuống thủy liên, nghĩ rằng lúc này hẳn đã nở rồi, bởi vậy nói trước hết tới thủy hoa trì, quay về mới tới Thái Lai trai.
Theo lý phụng thánh chỉ sao dám kéo dài? Có điều thái giám Ngự Thư phòng này cũng là người tinh, hắn sớm biết bệ hạ đối với Mạnh phu nhân khác xa, không dám đắc tội nàng, hơn nữa đi tới thủy hoa trì lượn quanh, cũng chẳng tốn thêm bao thời giờ, hắn liền thân thiện dẫn Trạm Liên tới thủy hoa trì.
Xa xa đã có mùi thơm ngát bay đến, Trạm Liên nhận lấy cây dù mà Hỉ Phương che nắng giúp nàng, trước tiên đi đến cạnh hồ. Nàng mặc áo trong màu ngọc bích có hình thêu phối cùng một cái áo cánh ngang eo, bên ngoài mặc áo vàng nhạt, áo sa khoác xanh sẫm, đón gió mà đi bồng bềnh tựa tiên, bất kể thái giám cung nữ xung quanh, cũng khó tránh liếc thêm mấy cái.
Bọn họ tất nhiên nhận ra Mạnh phu nhân nổi danh này, chỉ là không biết sao mỗi lần nàng tới, lại như đẹp thêm một phần.
Trạm Liên trong cái tên có từ "Liên", tất nhiên từ nhỏ thích hoa sen, Hạm Đạm cung là cái tên tam ca đặc biệt đổi vì nàng, cũng nói đợi nàng lớn lên, sẽ đem Hạm Đạm cung đổi thành Liên Hoa cung. Trong Hạm Đạm cung còn có một hồ hình lưỡi liềm, bên trong gieo hoa súng, mỗi lúc hoa nở, nàng sẽ cùng ca ca thiết yến thưởng thức.
Trạm Liên thưởng thức cảnh đẹp của hoa trì, tâm tư lại như nổi sóng. Nàng thật muốn trở lại Hạm Đạm cung, mỗi ngày cùng tam ca ở hồ bán nguyệt nói chuyện đánh cờ vây... chỉ tiếc nàng sợ rằng không thể về nữa.
Tiếc nuối thở dài một tiếng, Trạm Liên lấy lại tinh thần, mới phát hiện nô tài bốn phía biểu hiện kỳ lạ, mỗi người đều nhìn một phía. Nàng nhìn theo tầm mắt mọi người, đầu óc trống rỗng.
Xông tới trước mặt nàng là một thiếu nữ thanh xuân, nàng ta kết búi tóc khẽ rủ xuống, cắm một cây trâm hoa sen, trên trán dán hoa văn hoa sen, mặc áo trong màu đỏ có thêu phối cùng áo khoác bằng lụa, thân hình dù gầy yếu, nhưng lại có một phần phong thái mềm mại.
Quan trọng nhất là, dung mạo nàng ta giống hệt "Trạm Liên"!
Trạm Liên hít sâu một hơi, ném cây dù xuống bước nhanh lên trước, gương mặt cứng đờ đi tới trước mặt "Trạm Liên", "Trạm Liên" có chút bất ngờ, cũng hiếu kì đánh giá nàng.
"Ngươi là ai?" Trạm Liên hỏi.
"Trạm Liên" hơi cong khóe môi, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tiểu nữ tử..."
"Làm càn!"
"Đanh" một tiếng, Trạm Liên đánh một cái tát mạnh mẽ.