Chương : 57
“Đứa bé này… lại có tài quan sát và học thuộc nhanh đến thế sao?”
Cầm tờ giấy mà Triệu Hoằng Nhuận vừa viết, thiên tử Đại Ngụy kích động đến mức hai tay không kiềm được mà run lên bần bật.
Ông biết Đông Cung thái tử Hoằng Lễ không thể to gan đến mức dám đem di thư của tiền nhân ra rồi tự nhận là mình đã viết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thực là quyển sách mới mà thái tử Hoằng Lễ và các sư phụ trong Đông Cung đã dày công viết ra.
Hay nói cách khác thì bát hoàng tử vừa rồi chỉ trong một thời gian ngắn đã học thuộc lòng quyển sách ấy rồi viết lại, sau đó vu cho thái tử Hoằng Lễ đã đạo di tác của tiền nhân.
Còn về động cơ thì rõ ràng chính là vì muốn trả thù việc thái tử vừa rồi bắt cậu sau này phải đến Đông Cung để học.
Nhưng cho dù đã biết rõ việc ấy thì thiên tử cũng không định sẽ giúp cho cậu.
Bởi vì trước đó, thái tử Hoằng Lễ đã hãm hại bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận một cách rất có quy tắc, còn hiện giờ thì Triệu Hoằng Nhuận lại lợi dụng tài năng thiên phú thần kỳ của mình để hại lại thái tử, đây cũng là một thủ đoạn có quy tắc, thế nên thiên tử sẽ không thiên vị giúp đỡ cho một bên nào cả.
“Đúng là mình đã xem thường tên nghịch tử này rồi… Cứ tưởng phải vài ngày nữa nó mới nghĩ ra cách phản công thái tử chứ…”
Thiên tử im lặng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, trong lòng không khỏi cảm khái, bất giác cảm thấy tiếc nuối thay cho thái tử Hoằng Lễ.
Thiên tử cảm thấy tiếc cho đứa con trưởng đã không nhận ra tài hoa đáng kinh ngạc tiềm ẩn trong người huynh đệ mình, đến mức khi không lại tự tạo ra cho mình một kẻ thù đáng gờm, khiến cho một cơ hội Lập Ngôn rất tốt lại bị người huynh đệ của mình phá nát.
Đây gọi là tốn công nghĩ bao nhiêu cách, cuối cùng lại bỏ lỡ cơ hội.
“Thái tử, con giải thích ra sao về việc này?”
Thiên tử dùng giọng bình thản hỏi Đông Cung thái tử.
Ông không hề hỏi một cách nghiêm nghị, bởi vì ông biết, hiện giờ thái tử Hoằng Lễ đã mất đi quá nhiều ưu thế, đến mức khiến cho ngay cả thiên tử cũng cảm thấy đáng thương.
“Sao… sao?” Thái tử Hoằng Lễ vẫn chưa trấn tĩnh lại sau phen chấn động.
Thấy thế, thiên tử liền giơ tờ giấy trong tay mình lên rồi nói lại tình hình: “Bát đệ Hoằng Nhuận của con đã đưa ra chứng cứ, nói rằng cái mà con gọi là quyển sách mới thật ra lại là tác phẩm của một tiền nhân vô danh, việc này con giải thích thế nào?”
Thái tử còn chưa kịp mở miệng thì thiếu phó Trịnh Tích ngồi bên cạnh đã vội đứng dậy hốt hoảng nói: “Bệ hạ, chuyện này là không thể, đó đích thị là quyển sách mới mà chúng thần phò trợ thái tử điện hạ biên soạn!”
“Thế thì tại sao bát nhi Hoằng Nhuận của trẫm viết lại một bài văn lại giống hệt như quyển sách mới của các ngươi, không sai một chữ nào?” Mặc dù là đang chất vấn vị thiếu phó của thái tử, nhưng trong mắt của thiên tử vẫn không tránh được lộ ra vẻ thương cảm.
Bởi vì lần này kẻ địch mà Đông Cung đang đối diện thật sự là quá lợi hại!
Lợi hại đến mức cả thiên hạ e cũng chẳng thể nào tìm ra được một kỳ tài như thế!
“Là do… nhất định là do bát điện hạ đã học thuộc quyển sách mới của thái tử.” Thiếu phó Trịnh Tích nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận rồi thanh minh: “Lúc nãy bệ hạ cũng trông thấy rồi, bát điện hạ lúc đầu đã xem qua một lượt quyển sách mới của thái tử điện hạ, sau đó mới nói là của một tác giả vô danh khác… Nhất định là thế rồi!”
“Hừ!” Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi khó chịu nói: “Vị đại nhân này, đừng bảo là bổn điện hạ không cho ngài cơ hội nhé. Bây giờ cũng trong thời gian đó, ngài học thuộc lòng cho bổn điện hạ xem thử xem.”
“Ta…” Thiếu phó Trịnh Tích mặt mày trắng bệch.
Cần phải biết vừa rồi Triệu Hoằng Nhuận xem quyển sách mới của thái tử chỉ trong khoảng thời gian chưa đến một tuần trà. Theo lẽ thường, trong khoảng thời gian một tuần trà mà muốn học thuộc một quyển sách mới, thậm chí đến mức không sai một chữ nào, thật sự là một việc không thể làm được.
Nhưng vấn đề ở chỗ, chỉ còn lại cách giải thích này, bởi quyển sách mới ấy đích thị là do những sư phụ trong Đông Cung đã phò tá thái tử Hoằng Lễ biên soạn ra, từng trang từng hàng, từng câu từng chữ đều là do họ dày công suy nghĩ, làm gì có chuyện đạo di tác của tiền nhân?
“Đại nhân không làm được cũng không phải là lạ, bởi vì việc này chẳng ai có thể làm được cả…” Vừa nói, Triệu Hoằng Nhuận vừa quay sang thiên tử, chắp tay nói: “Sự việc đã quá rõ ràng, chỉ có thể là thái tử điện hạ đã cướp đoạt di tác của tiền nhân.”
“Ta không có!”
Lúc này thì thái tử Hoằng Lễ dường như mới định thần lại, vừa căm phẫn nhìn Triệu Hoằng Nhuận vừa chắp tay nói với thiên tử: “Phụ hoàng minh giám, đây đích thị là quyển sách mới mà hoàng nhi và những sư phụ ở Đông Cung soạn ra.”
“Trẫm biết… Nhưng mà, đây là nhân quả do chính con tự gieo trồng, trẫm cũng không giúp nổi con.”
Thiên tử thương cảm nhìn thái tử Hoằng Lễ, nhưng vẫn bình thản nói: “Thế con giải thích ra sao về việc hoàng đệ của con viết lại bài văn giống hệt không khác chữ nào với quyển sách mà con mới soạn?”
Dứt lời, thiên tử ra hiệu cho Đổng Hiến giao lại hết cho thái tử Hoằng Lễ quyển sách của anh ta và tờ giấy mà Triệu Hoằng Nhuận vừa viết.
“Con xem đi, hi vọng con có thể hiểu ra, giờ người mà con đang đối đầu… rốt cuộc là một kẻ địch thế nào.”
Thiên tử lặng lẽ nhìn thái tử.
Thái tử Hoằng Lễ vội vàng nhận lấy rồi đối chiếu, càng xem thì mặt càng trắng bệch, mồ hôi trên trán túa ra liên tục.
“Hành động này của thái tử có thể gọi là khi quân!” Ung Vương Hoằng Dự đứng bên cạnh không ngại đổ thêm dầu vào lửa.
Mặc dù ngoài mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng Ung Vương thì lại đang rất vui.
Khi thấy thái tử Hoằng Lễ dâng quyển sách mới lên cho thiên tử, những hoàng tử muốn tranh đoạt hoàng vị đều nghĩ đã chẳng còn cơ hội gì nữa rồi. Nhưng ai mà ngờ, thế cục xoay chuyển, đột nhiên lại xuất hiện một kẻ phá đám, không những phá hỏng được việc Lập Ngôn của thái tử Hoằng Lễ mà còn có thể gán cho thái tử tội danh đạo văn khi quân.
Việc này thật sự đúng là… khiến người ta sảng khoái!
Dù là Ung Vương hay Tương Vương thì cũng đều vì sự may mắn bất ngờ này mà thầm cười trong bụng.
Chỉ cần là người thông minh thì đều có thể đoán ra việc này có điều mờ ám, đều cảm thấy chấn động trước tài năng thần kỳ được giấu kín của người huynh đệ Triệu Hoằng Nhuận trước nay luôn ngỗ ngược của mình.
Cũng có vài người không thông minh lắm, lại đi thắc mắc tại sao Hoằng Lễ đường đường là một thái tử mà lại hèn kém đến mức đi đạo văn của tiền nhân, sau đó lại mặt dày vô sỉ tự nhận đó là sách mới của mình.
“Việc này… việc này…”
Sau khi đối chiếu xong, phát hiện cả hai quả nhiên không khác chữ nào thì vẻ mặt thái tử Hoằng Lễ lúc này trở nên vô cùng tuyệt vọng.
Anh ta không hiểu nổi, rõ ràng một quyển sách mới do mình và các sư phụ Đông Cung vất vả biên soạn ra, sao giờ lại biến thành một di tác của một tiền nhân vô danh rồi?
Không phải anh ta không tính đến khả năng Triệu Hoằng Nhuận có lẽ đã học thuộc quyển sách mới này, nhưng vấn đề là giả thiết này thật sự quá khó tin, rõ ràng là không thể nào xảy ra được.
“Nếu không thể giải thích được thì con ngồi xuống đi.” Thiên tử nhẹ nhàng nhắc nhở.
Đông Cung thái tử trong lòng vô cùng hỗn loạn, quay về chỗ ngồi của mình bằng vẻ mặt kinh ngạc, mắt cứ nhìn chằm chằm vào quyển sách và tờ giấy trong tay.
Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận thầm cười trong bụng, sau đó chắp tay nói với thiên tử: “Phụ hoàng, nhìn vẻ mặt của thái tử điện hạ thì có lẽ huynh ấy cũng không biết chuyện này…”
“Hả? Thế này là đang bênh vực thái tử sao? Tên nghịch tử này có lòng tốt đến thế à?”
Thiên tử có hơi ngạc nhiên khi nghe thấy lời này của Triệu Hoằng Nhuận, nhưng ngay sau đó thì ông hiểu ra rằng mình quả nhiên vẫn không nhìn lầm sự tinh quái của đứa con này.
“… Có lẽ thái tử chỉ bị đám sư phụ ở Đông Cung lừa dối thôi! Hoàng nhi cho rằng, có thể là do sư phụ ở Đông Cung đã trộm di tác của tiền nhân, sau đó lừa gạt thái tử, hạng người như thế thì hoàng nhi cho rằng không thể đảm đương trọng trách thầy dạy ở Đông Cung được!”
“Khá lắm! Làm thế này nghĩa là muốn giải thể hết tất cả mạc liêu bồi thần tâm phúc của thái tử sao?”
Thiên tử nheo mắt, cảm thấy chấn động trước thủ đoạn “trả thù tàn độc” của đứa con trai thứ tám này.
“Được rồi, cuối cùng vẫn là tên nghịch tử này đã thắng…”
Nghĩ đến đây, thiên tử liền nghiêm mặt nói: “Con trai ta nói chí phải. Hoằng Lễ à, sư phụ trong Đông Cung của con, sau này trẫm sẽ chọn người khác cho con.”
“Bệ hạ!” Thiếu phó Trịnh Tích và các sư phụ Đông Cung khác đang ngồi cạnh thái tử đều lật đật vội vã quỳ xuống.
Nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của thiên tử, đám thiếu phó Trịnh Tích cũng chẳng thể nói được lời cầu xin nào.
Ánh mắt lạnh lùng ấy của thiên tử đã thể hiện ra một ý rất đơn giản: Các ngươi thua rồi.
“Cao minh! Thật sự là cao minh!”
Ung Vương Hoằng Dự thầm cười trong bụng.
Lúc đầu khi anh ta nghe Triệu Hoằng Nhuận nói thì còn tưởng bát đệ của mình định nhượng bộ, nói giúp cho thái tử.
Nếu thật sự như thế thì sự đánh giá của Ung Vương Hoằng Dự dành cho Triệu Hoằng Nhuận sẽ giảm đi một chút, vì rõ ràng đã đắc tội với thái tử, hủy đi việc Lập Ngôn, thế mà còn mong chỉ vì vài câu nói mà thái tử sẽ bỏ qua cho mình sao?
Nhưng không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận sở dĩ giúp thái tử thoát tội khi quân là vì muốn đánh mạnh vào đám trí thức ở Đông Cung, đuổi hết tất cả đám mạc liêu, bồi thần và sư phụ hiện đang giúp sức cho thái tử.
Chiêu này theo Ung Vương thấy quả thực là rất cao minh, vì Đông Cung thái tử dù gì vẫn là hoàng trưởng tử, vẫn là vị vua tương lai, sẽ không thể vì chút chuyện nhỏ này mà bị phế truất, thay vì dồn ép thái tử thì chi bằng xử lí đám trí thức Đông Cung bên cạnh thái tử, triệt để giải thể hết bọn họ trước thì sẽ tốt hơn.
Đây rõ ràng là chiêu rút củi khỏi lò!
“Thật sự khiến người ta… sảng khoái quá!”
Liếc nhìn sang thái tử đang thất hồn lạc phách, Ung Vương Hoằng Dự thầm cười trong bụng.
Kế hoạch Lập Ngôn của thái tử cuối cùng đã bị Triệu Hoằng Nhuận phá cho tan tành, khiến cho vài vị hoàng tử cuối cùng cũng ý thức được, vị bát đệ trước nay ngỗ ngược của họ thật ra hoàn toàn không đơn giản như vẻ bên ngoài.
Chẳng hạn như Ung Vương Hoằng Dự lúc này lại càng mong muốn lôi kéo được Triệu Hoằng Nhuận.
“Hoằng Nhuận, thật sự đệ đã học thuộc quyển sách ấy à?”
Sau khi Triệu Hoằng Nhuận quay về chỗ ngồi của mình thì ngay cả lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu cũng không kiềm được mà khẽ hỏi, vì việc ấy thì chính cậu cũng không làm được.
Triệu Hoằng Nhuận nghe thế thì đương nhiên phủ nhận ngay: “Lục hoàng huynh nói gì thế? Hoằng Nhuận thật sự từng đọc quyển sách ấy rồi mà.”
“Đệ đoán thử xem ngu huynh có tin đệ không?”
“Tin.”
“Đoán lại xem.”
“…” Triệu Hoằng Nhuận lừ mắt.
Buổi gia yến vẫn cứ tiếp tục, đến tận giờ Tuất thì thiên tử mới dẫn các phi tần và hoàng tử lên lầu cao cùng ngắm những ngọn đèn rực rỡ được giăng khắp các con phố lớn ngõ nhỏ trong thành.
Các hoàng tử và công chúa đều lần lượt cáo từ thiên tử, vì nói cho chính xác thì đây là khoảng thời gian dành riêng cho thiên tử và các ái phi.
Đương nhiên, thái tử và các hoàng tử đã xuất các thì ngoại lệ, vì thời gian bọn họ ở cùng thiên tử trong cung không nhiều, cần phải tranh thủ cơ hội này để lấy lòng thiên tử, góp ngói thêm gạch vào kế hoạch tranh đoạt hoàng vị.
Lúc này, lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu mới khẽ bảo với Triệu Hoằng Nhuận: “Lát nữa hẹn gặp ở Nhã Phong các.”
Nhìn theo bóng dáng lục hoàng huynh dần đi mất, Triệu Hoằng Nhuận thở dài ngao ngán, vì cậu đã hứa với lục hoàng huynh rằng lát nữa sẽ đến tham gia hội thơ ở Nhã Phong các, mặc dù bản thân hoàn toàn không hề thấy hứng thú.
Sau khi gọi đệ đệ Hoằng Tuyên sang bảo phải chăm sóc mẫu phi Thẩm Thục Phi, Triệu Hoằng Nhuận liền lặng lẽ rời đi.
Vì biết lục hoàng huynh Triệu Hoằng Chiêu còn bận chuẩn bị một chút ở Nhã Phong các nên Triệu Hoằng Nhuận cũng không vội vàng đến đó ngay mà dẫn ba tông vệ Vệ Kiêu, Cao Quát và Chu Phác đi dạo trong cung.
Được một lúc thì Triệu Hoằng Nhuận đi ngang qua một đình viện. Cậu thoáng nhìn thấy một bóng người mặc áo trắng đang ngồi trên một phiến đá to ven hồ, ngẩn ngơ ngắm nhìn mặt nước.
Triệu Hoằng Nhuận liền nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện ra người mặc áo trắng ấy chính là một vị hoàng tỉ cùng cha khác mẹ với mình, chính là công chúa đã khiến cho Triệu Hoằng Nhuận nhiều lần tỉnh dậy vào sáng sớm lại cảm thấy rất tội lỗi.
“Là tỉ ấy? Tỉ ấy ở đây làm gì?”
Do dự một lúc, Triệu Hoằng Nhuận vẫn không kiềm được mà bước sang.
Cầm tờ giấy mà Triệu Hoằng Nhuận vừa viết, thiên tử Đại Ngụy kích động đến mức hai tay không kiềm được mà run lên bần bật.
Ông biết Đông Cung thái tử Hoằng Lễ không thể to gan đến mức dám đem di thư của tiền nhân ra rồi tự nhận là mình đã viết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thực là quyển sách mới mà thái tử Hoằng Lễ và các sư phụ trong Đông Cung đã dày công viết ra.
Hay nói cách khác thì bát hoàng tử vừa rồi chỉ trong một thời gian ngắn đã học thuộc lòng quyển sách ấy rồi viết lại, sau đó vu cho thái tử Hoằng Lễ đã đạo di tác của tiền nhân.
Còn về động cơ thì rõ ràng chính là vì muốn trả thù việc thái tử vừa rồi bắt cậu sau này phải đến Đông Cung để học.
Nhưng cho dù đã biết rõ việc ấy thì thiên tử cũng không định sẽ giúp cho cậu.
Bởi vì trước đó, thái tử Hoằng Lễ đã hãm hại bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận một cách rất có quy tắc, còn hiện giờ thì Triệu Hoằng Nhuận lại lợi dụng tài năng thiên phú thần kỳ của mình để hại lại thái tử, đây cũng là một thủ đoạn có quy tắc, thế nên thiên tử sẽ không thiên vị giúp đỡ cho một bên nào cả.
“Đúng là mình đã xem thường tên nghịch tử này rồi… Cứ tưởng phải vài ngày nữa nó mới nghĩ ra cách phản công thái tử chứ…”
Thiên tử im lặng nhìn Triệu Hoằng Nhuận, trong lòng không khỏi cảm khái, bất giác cảm thấy tiếc nuối thay cho thái tử Hoằng Lễ.
Thiên tử cảm thấy tiếc cho đứa con trưởng đã không nhận ra tài hoa đáng kinh ngạc tiềm ẩn trong người huynh đệ mình, đến mức khi không lại tự tạo ra cho mình một kẻ thù đáng gờm, khiến cho một cơ hội Lập Ngôn rất tốt lại bị người huynh đệ của mình phá nát.
Đây gọi là tốn công nghĩ bao nhiêu cách, cuối cùng lại bỏ lỡ cơ hội.
“Thái tử, con giải thích ra sao về việc này?”
Thiên tử dùng giọng bình thản hỏi Đông Cung thái tử.
Ông không hề hỏi một cách nghiêm nghị, bởi vì ông biết, hiện giờ thái tử Hoằng Lễ đã mất đi quá nhiều ưu thế, đến mức khiến cho ngay cả thiên tử cũng cảm thấy đáng thương.
“Sao… sao?” Thái tử Hoằng Lễ vẫn chưa trấn tĩnh lại sau phen chấn động.
Thấy thế, thiên tử liền giơ tờ giấy trong tay mình lên rồi nói lại tình hình: “Bát đệ Hoằng Nhuận của con đã đưa ra chứng cứ, nói rằng cái mà con gọi là quyển sách mới thật ra lại là tác phẩm của một tiền nhân vô danh, việc này con giải thích thế nào?”
Thái tử còn chưa kịp mở miệng thì thiếu phó Trịnh Tích ngồi bên cạnh đã vội đứng dậy hốt hoảng nói: “Bệ hạ, chuyện này là không thể, đó đích thị là quyển sách mới mà chúng thần phò trợ thái tử điện hạ biên soạn!”
“Thế thì tại sao bát nhi Hoằng Nhuận của trẫm viết lại một bài văn lại giống hệt như quyển sách mới của các ngươi, không sai một chữ nào?” Mặc dù là đang chất vấn vị thiếu phó của thái tử, nhưng trong mắt của thiên tử vẫn không tránh được lộ ra vẻ thương cảm.
Bởi vì lần này kẻ địch mà Đông Cung đang đối diện thật sự là quá lợi hại!
Lợi hại đến mức cả thiên hạ e cũng chẳng thể nào tìm ra được một kỳ tài như thế!
“Là do… nhất định là do bát điện hạ đã học thuộc quyển sách mới của thái tử.” Thiếu phó Trịnh Tích nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận rồi thanh minh: “Lúc nãy bệ hạ cũng trông thấy rồi, bát điện hạ lúc đầu đã xem qua một lượt quyển sách mới của thái tử điện hạ, sau đó mới nói là của một tác giả vô danh khác… Nhất định là thế rồi!”
“Hừ!” Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi khó chịu nói: “Vị đại nhân này, đừng bảo là bổn điện hạ không cho ngài cơ hội nhé. Bây giờ cũng trong thời gian đó, ngài học thuộc lòng cho bổn điện hạ xem thử xem.”
“Ta…” Thiếu phó Trịnh Tích mặt mày trắng bệch.
Cần phải biết vừa rồi Triệu Hoằng Nhuận xem quyển sách mới của thái tử chỉ trong khoảng thời gian chưa đến một tuần trà. Theo lẽ thường, trong khoảng thời gian một tuần trà mà muốn học thuộc một quyển sách mới, thậm chí đến mức không sai một chữ nào, thật sự là một việc không thể làm được.
Nhưng vấn đề ở chỗ, chỉ còn lại cách giải thích này, bởi quyển sách mới ấy đích thị là do những sư phụ trong Đông Cung đã phò tá thái tử Hoằng Lễ biên soạn ra, từng trang từng hàng, từng câu từng chữ đều là do họ dày công suy nghĩ, làm gì có chuyện đạo di tác của tiền nhân?
“Đại nhân không làm được cũng không phải là lạ, bởi vì việc này chẳng ai có thể làm được cả…” Vừa nói, Triệu Hoằng Nhuận vừa quay sang thiên tử, chắp tay nói: “Sự việc đã quá rõ ràng, chỉ có thể là thái tử điện hạ đã cướp đoạt di tác của tiền nhân.”
“Ta không có!”
Lúc này thì thái tử Hoằng Lễ dường như mới định thần lại, vừa căm phẫn nhìn Triệu Hoằng Nhuận vừa chắp tay nói với thiên tử: “Phụ hoàng minh giám, đây đích thị là quyển sách mới mà hoàng nhi và những sư phụ ở Đông Cung soạn ra.”
“Trẫm biết… Nhưng mà, đây là nhân quả do chính con tự gieo trồng, trẫm cũng không giúp nổi con.”
Thiên tử thương cảm nhìn thái tử Hoằng Lễ, nhưng vẫn bình thản nói: “Thế con giải thích ra sao về việc hoàng đệ của con viết lại bài văn giống hệt không khác chữ nào với quyển sách mà con mới soạn?”
Dứt lời, thiên tử ra hiệu cho Đổng Hiến giao lại hết cho thái tử Hoằng Lễ quyển sách của anh ta và tờ giấy mà Triệu Hoằng Nhuận vừa viết.
“Con xem đi, hi vọng con có thể hiểu ra, giờ người mà con đang đối đầu… rốt cuộc là một kẻ địch thế nào.”
Thiên tử lặng lẽ nhìn thái tử.
Thái tử Hoằng Lễ vội vàng nhận lấy rồi đối chiếu, càng xem thì mặt càng trắng bệch, mồ hôi trên trán túa ra liên tục.
“Hành động này của thái tử có thể gọi là khi quân!” Ung Vương Hoằng Dự đứng bên cạnh không ngại đổ thêm dầu vào lửa.
Mặc dù ngoài mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng Ung Vương thì lại đang rất vui.
Khi thấy thái tử Hoằng Lễ dâng quyển sách mới lên cho thiên tử, những hoàng tử muốn tranh đoạt hoàng vị đều nghĩ đã chẳng còn cơ hội gì nữa rồi. Nhưng ai mà ngờ, thế cục xoay chuyển, đột nhiên lại xuất hiện một kẻ phá đám, không những phá hỏng được việc Lập Ngôn của thái tử Hoằng Lễ mà còn có thể gán cho thái tử tội danh đạo văn khi quân.
Việc này thật sự đúng là… khiến người ta sảng khoái!
Dù là Ung Vương hay Tương Vương thì cũng đều vì sự may mắn bất ngờ này mà thầm cười trong bụng.
Chỉ cần là người thông minh thì đều có thể đoán ra việc này có điều mờ ám, đều cảm thấy chấn động trước tài năng thần kỳ được giấu kín của người huynh đệ Triệu Hoằng Nhuận trước nay luôn ngỗ ngược của mình.
Cũng có vài người không thông minh lắm, lại đi thắc mắc tại sao Hoằng Lễ đường đường là một thái tử mà lại hèn kém đến mức đi đạo văn của tiền nhân, sau đó lại mặt dày vô sỉ tự nhận đó là sách mới của mình.
“Việc này… việc này…”
Sau khi đối chiếu xong, phát hiện cả hai quả nhiên không khác chữ nào thì vẻ mặt thái tử Hoằng Lễ lúc này trở nên vô cùng tuyệt vọng.
Anh ta không hiểu nổi, rõ ràng một quyển sách mới do mình và các sư phụ Đông Cung vất vả biên soạn ra, sao giờ lại biến thành một di tác của một tiền nhân vô danh rồi?
Không phải anh ta không tính đến khả năng Triệu Hoằng Nhuận có lẽ đã học thuộc quyển sách mới này, nhưng vấn đề là giả thiết này thật sự quá khó tin, rõ ràng là không thể nào xảy ra được.
“Nếu không thể giải thích được thì con ngồi xuống đi.” Thiên tử nhẹ nhàng nhắc nhở.
Đông Cung thái tử trong lòng vô cùng hỗn loạn, quay về chỗ ngồi của mình bằng vẻ mặt kinh ngạc, mắt cứ nhìn chằm chằm vào quyển sách và tờ giấy trong tay.
Thấy thế, Triệu Hoằng Nhuận thầm cười trong bụng, sau đó chắp tay nói với thiên tử: “Phụ hoàng, nhìn vẻ mặt của thái tử điện hạ thì có lẽ huynh ấy cũng không biết chuyện này…”
“Hả? Thế này là đang bênh vực thái tử sao? Tên nghịch tử này có lòng tốt đến thế à?”
Thiên tử có hơi ngạc nhiên khi nghe thấy lời này của Triệu Hoằng Nhuận, nhưng ngay sau đó thì ông hiểu ra rằng mình quả nhiên vẫn không nhìn lầm sự tinh quái của đứa con này.
“… Có lẽ thái tử chỉ bị đám sư phụ ở Đông Cung lừa dối thôi! Hoàng nhi cho rằng, có thể là do sư phụ ở Đông Cung đã trộm di tác của tiền nhân, sau đó lừa gạt thái tử, hạng người như thế thì hoàng nhi cho rằng không thể đảm đương trọng trách thầy dạy ở Đông Cung được!”
“Khá lắm! Làm thế này nghĩa là muốn giải thể hết tất cả mạc liêu bồi thần tâm phúc của thái tử sao?”
Thiên tử nheo mắt, cảm thấy chấn động trước thủ đoạn “trả thù tàn độc” của đứa con trai thứ tám này.
“Được rồi, cuối cùng vẫn là tên nghịch tử này đã thắng…”
Nghĩ đến đây, thiên tử liền nghiêm mặt nói: “Con trai ta nói chí phải. Hoằng Lễ à, sư phụ trong Đông Cung của con, sau này trẫm sẽ chọn người khác cho con.”
“Bệ hạ!” Thiếu phó Trịnh Tích và các sư phụ Đông Cung khác đang ngồi cạnh thái tử đều lật đật vội vã quỳ xuống.
Nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của thiên tử, đám thiếu phó Trịnh Tích cũng chẳng thể nói được lời cầu xin nào.
Ánh mắt lạnh lùng ấy của thiên tử đã thể hiện ra một ý rất đơn giản: Các ngươi thua rồi.
“Cao minh! Thật sự là cao minh!”
Ung Vương Hoằng Dự thầm cười trong bụng.
Lúc đầu khi anh ta nghe Triệu Hoằng Nhuận nói thì còn tưởng bát đệ của mình định nhượng bộ, nói giúp cho thái tử.
Nếu thật sự như thế thì sự đánh giá của Ung Vương Hoằng Dự dành cho Triệu Hoằng Nhuận sẽ giảm đi một chút, vì rõ ràng đã đắc tội với thái tử, hủy đi việc Lập Ngôn, thế mà còn mong chỉ vì vài câu nói mà thái tử sẽ bỏ qua cho mình sao?
Nhưng không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận sở dĩ giúp thái tử thoát tội khi quân là vì muốn đánh mạnh vào đám trí thức ở Đông Cung, đuổi hết tất cả đám mạc liêu, bồi thần và sư phụ hiện đang giúp sức cho thái tử.
Chiêu này theo Ung Vương thấy quả thực là rất cao minh, vì Đông Cung thái tử dù gì vẫn là hoàng trưởng tử, vẫn là vị vua tương lai, sẽ không thể vì chút chuyện nhỏ này mà bị phế truất, thay vì dồn ép thái tử thì chi bằng xử lí đám trí thức Đông Cung bên cạnh thái tử, triệt để giải thể hết bọn họ trước thì sẽ tốt hơn.
Đây rõ ràng là chiêu rút củi khỏi lò!
“Thật sự khiến người ta… sảng khoái quá!”
Liếc nhìn sang thái tử đang thất hồn lạc phách, Ung Vương Hoằng Dự thầm cười trong bụng.
Kế hoạch Lập Ngôn của thái tử cuối cùng đã bị Triệu Hoằng Nhuận phá cho tan tành, khiến cho vài vị hoàng tử cuối cùng cũng ý thức được, vị bát đệ trước nay ngỗ ngược của họ thật ra hoàn toàn không đơn giản như vẻ bên ngoài.
Chẳng hạn như Ung Vương Hoằng Dự lúc này lại càng mong muốn lôi kéo được Triệu Hoằng Nhuận.
“Hoằng Nhuận, thật sự đệ đã học thuộc quyển sách ấy à?”
Sau khi Triệu Hoằng Nhuận quay về chỗ ngồi của mình thì ngay cả lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu cũng không kiềm được mà khẽ hỏi, vì việc ấy thì chính cậu cũng không làm được.
Triệu Hoằng Nhuận nghe thế thì đương nhiên phủ nhận ngay: “Lục hoàng huynh nói gì thế? Hoằng Nhuận thật sự từng đọc quyển sách ấy rồi mà.”
“Đệ đoán thử xem ngu huynh có tin đệ không?”
“Tin.”
“Đoán lại xem.”
“…” Triệu Hoằng Nhuận lừ mắt.
Buổi gia yến vẫn cứ tiếp tục, đến tận giờ Tuất thì thiên tử mới dẫn các phi tần và hoàng tử lên lầu cao cùng ngắm những ngọn đèn rực rỡ được giăng khắp các con phố lớn ngõ nhỏ trong thành.
Các hoàng tử và công chúa đều lần lượt cáo từ thiên tử, vì nói cho chính xác thì đây là khoảng thời gian dành riêng cho thiên tử và các ái phi.
Đương nhiên, thái tử và các hoàng tử đã xuất các thì ngoại lệ, vì thời gian bọn họ ở cùng thiên tử trong cung không nhiều, cần phải tranh thủ cơ hội này để lấy lòng thiên tử, góp ngói thêm gạch vào kế hoạch tranh đoạt hoàng vị.
Lúc này, lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu mới khẽ bảo với Triệu Hoằng Nhuận: “Lát nữa hẹn gặp ở Nhã Phong các.”
Nhìn theo bóng dáng lục hoàng huynh dần đi mất, Triệu Hoằng Nhuận thở dài ngao ngán, vì cậu đã hứa với lục hoàng huynh rằng lát nữa sẽ đến tham gia hội thơ ở Nhã Phong các, mặc dù bản thân hoàn toàn không hề thấy hứng thú.
Sau khi gọi đệ đệ Hoằng Tuyên sang bảo phải chăm sóc mẫu phi Thẩm Thục Phi, Triệu Hoằng Nhuận liền lặng lẽ rời đi.
Vì biết lục hoàng huynh Triệu Hoằng Chiêu còn bận chuẩn bị một chút ở Nhã Phong các nên Triệu Hoằng Nhuận cũng không vội vàng đến đó ngay mà dẫn ba tông vệ Vệ Kiêu, Cao Quát và Chu Phác đi dạo trong cung.
Được một lúc thì Triệu Hoằng Nhuận đi ngang qua một đình viện. Cậu thoáng nhìn thấy một bóng người mặc áo trắng đang ngồi trên một phiến đá to ven hồ, ngẩn ngơ ngắm nhìn mặt nước.
Triệu Hoằng Nhuận liền nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện ra người mặc áo trắng ấy chính là một vị hoàng tỉ cùng cha khác mẹ với mình, chính là công chúa đã khiến cho Triệu Hoằng Nhuận nhiều lần tỉnh dậy vào sáng sớm lại cảm thấy rất tội lỗi.
“Là tỉ ấy? Tỉ ấy ở đây làm gì?”
Do dự một lúc, Triệu Hoằng Nhuận vẫn không kiềm được mà bước sang.