Chương : 53
Theo quy định tổ chế Đại Ngụy thì thái tử chính là vị vua tương lai, thân phận địa vị sẽ cao hơn các hoàng tử còn lại, hơn nữa thái tử Hoằng Lễ lại còn là trưởng hoàng tử, thế nên trong cuộc gặp gỡ ở hành lang hoàng cung lúc này, cho dù là Ung Vương Hoằng Dự hay Triệu Hoằng Nhuận thì đều phải chủ động bước đến hành lễ, nếu không sẽ bị trách tội thất nghi.
Đừng tưởng tội này chẳng là gì, trên thực tế thì đây là việc rất lớn. Nếu Triệu Hoằng Nhuận phạm phải tội này, mà đúng lúc thái tử Hoằng Lễ cũng không vừa mắt với cậu thì cậu sẽ bị tấu trình lên thiên tử, bị bắt phải quay về Lễ cung để học lại quy tắc cung đình.
Đây chính là một sự hãm hại có quy tắc, còn gọi là lấy việc công báo thù riêng.
“Hoàng đệ Hoằng Dự (Hoằng Nhuận), bái kiến thái tử điện hạ!”
Triệu Hoằng Nhuận và Ung Vương đều bước lên khom người hành lễ đại bái với thái tử Hoằng Lễ.
Có thể nhận ra, là những đối thủ cạnh tranh hoàng vị nên mối quan hệ giữa Đông Cung thái tử và Ung Vương Hoằng Dự có vẻ đã căng thẳng cực độ. Tuy bên Ung Vương thì không nhìn ra nhưng bên ánh mắt thái tử nhìn Ung Vương thì lại hiện rõ sự lạnh lùng.
“Nhị đệ, từ sau lần phụ hoàng triệu tập huynh đệ chúng ta đến Văn Đức Điện đến nay cũng hơn hai tháng rồi nhỉ? Nhị đệ ở phủ đã làm những gì thế?”
“Cũng chẳng gì cả.” Ung Vương Hoằng Dự cười trả lời: “Ngày thường hoàng đệ cũng chỉ đọc kinh văn, luyện bắn cung… Hoàng đệ thật sự rất muốn được đại triển thân thủ trong buổi đi săn mùa thu năm nay.”
“Ồ?” Gương mặt thái tử Hoằng Lễ chợt hiện một nụ cười kỳ lạ rồi lạnh lùng nói: “Nhưng bổn cung lại nghe nói dạo gần đây đệ chạy đi chạy lại hộ bộ rất cật lực mà.”
Câu nói này vừa dứt thì bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng không kiềm được mà liếc nhìn Ung Vương Hoằng Dự.
“Mục tiêu của nhị hoàng huynh… là hộ bộ sao?”
Triệu Hoằng Nhuận không bất ngờ trước việc này.
Vì trong số các quan viên thượng thư tỉnh lục bộ thì địa vị của sử bộ vốn là cao nhất, nắm trong tay quyền tiến cử, ủy nhiệm, thăng tiến, giáng chức các quan viên Đại Ngụy, được xem là đứng đầu lục bộ.
Mà sau sử bộ thì đến lượt hộ bộ là nắm giữ vị trí quan trọng, vì hộ bộ kiểm soát việc thu chi tiền bạc của cả Đại Ngụy, có lúc rất nhiều quan viên phủ nha làm gì cũng phải nhìn sắc mặt của quan viên hộ bộ.
Thế nên cũng không lạ khi một người có lòng muốn lên đỉnh cửu ngũ chí tôn như Ung Vương Hoằng Dự lại muốn nghĩ đủ cách lôi kéo hộ bộ.
“Ha ha ha.”
Chỉ sau một thoáng lạnh lùng, Ung Vương Hoằng Dự đã lập tức cất tiếng cười phá tan sự căng thẳng: “Thái tử hiểu lầm rồi… Không phải thuế từ các vùng năm ngoái giờ đã trình tấu lên hộ bộ cả rồi sao? Hoàng đệ nghe nói mấy hôm nay các đại nhân ở hộ bộ đều bận tối mắt, trong lòng nghĩ không biết có giúp được gì không nên mới qua đó xem thử… Đại Ngụy là cơ nghiệp tổ tông của Cơ thị Triệu tính, Hoằng Dự thân là hoàng tử thì đương nhiên phải cống hiến chút sức mọn rồi.”
Rõ ràng là những câu nói lí lẽ hết sức đường hoàng chính đáng, nhưng kỳ lạ ở chỗ khi thốt ra từ miệng của Ung Vương Hoằng Dự thì lại không hề thấy đáng tin chút nào.
Nhưng dù sao thì thái tử cũng không nắm được thóp nào, đành phải khó chịu nói: “Cho dù có như thế đi nữa thì đệ ra vào hộ bộ cũng là danh không chính ngôn không thuận… Sau này bớt đến hộ bộ đi, để tránh các đại nhân trong triều tấu rằng đệ vượt quyền.”
Ung Vương Hoằng Dự nghe thế thì liền cười nói: “Vâng… Giáo huấn của thái tử, hoàng đệ xin khắc ghi trong tim.”
Lúc này, thái tử Hoằng Lễ mới đưa mắt nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận.
Có thể nhận ra, thái tử điện hạ có chút thù ghét với Triệu Hoằng Nhuận. Vì mới cách đây hơn nửa tháng, trong kỳ khoa thi vốn do sử bộ chủ trì, vị điện hạ này rõ ràng đã sai tông vệ đi tỏ rõ ý của bản thân với bát đệ, bảo cậu ta đừng có can thiệp vào nội vụ của sử bộ, thế mà không ngờ Triệu Hoằng Nhuận lại không hề để tâm lời nói của thái tử, cứ tiếp tục đi điều tra.
Sau đó thì hay rồi, ngày thi thứ ba của khoa thi ở miếu Phu Tử lại xuất hiện một vụ gian lận lớn với hơn trăm bài thi giống nhau, mười bảy khảo quan bao gồm cả quan chủ khảo La Văn Trung đều bị bắt giam, đến tận hôm nay, ngự sử giám mà thiên tử mới thành lập vẫn đang điều tra chuyện này.
La Văn Trung của ty Văn Tuyển ở sử bộ vừa mới đứng về phía thái tử đương nhiên không thoát nổi tội, bởi vì ông ta chính là quan chủ khảo, trong trường thi xuất hiện một vụ gian lận đáng sợ như thế, cho dù Triệu Hoằng Nhuận không đổ thêm dầu vào lửa thì La Văn Trung cũng vẫn sẽ bị cách chức.
Hiện giờ, việc xử phạt quan chủ khảo La Văn Trung đã được ngự sử giám quyết định, đó là giáng chức xuống hàng thấp nhất là tiểu sứ, không khác là bao so với dự tính ban đầu của Triệu Hoằng Nhuận.
Còn con trai La Vanh của ông ta do liên quan đến tội lỗi của cha mình nên bị lễ bộ gạch tên khỏi danh sách tham gia thi lại, mà nếu như thế thì hắn sẽ lãng phí mất ba năm chờ đợi.
Đương nhiên, đây chưa phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là tư lang của ty Khảo Công sử bộ Phạm Túc, dù ông ta là một lang quan sử bộ một lòng hướng về thái tử Hoằng Lễ nhưng thái tử cũng không cứu nổi ông ta.
Dưới sự điều tra nghiêm ngặt của ngự sử giám, Phạm Túc bị chỉ bao nhiêu trọng tội như nhận hối lộ, gian lận khoa trường, biết pháp phạm pháp… Nếu không có gì đặc biệt thì lần này ông ta sẽ tiêu đời, chắc chắn sẽ bị đày ra biên cương xung quân.
Mà mất đi Phạm Túc rồi thì ai sẽ đóng vai trò cầu nối giúp thái tử điện hạ lôi kéo các quan viên của bốn ty trong sử bộ đây? Không lẽ thái tử Hoằng Lễ phải đích thân lộ diện sao?
Vừa nghĩ đến đây là thái tử Hoằng Lễ lại cảm thấy lửa giận ngùn ngụt.
Sự việc xảy ra như hiện giờ, thái tử Hoằng Lễ cảm thấy có hơi hối hận, nếu biết sớm thế này thì ban đầu đã nghe theo lời khuyên của tông vệ Phùng Thuật, từ bỏ tên La Văn Trung ấy cho rồi.
Nếu lúc ấy anh ta chịu từ bỏ La Văn Trung, rồi bảo Phạm Túc phối hợp điều tra với lão bát thì lão bát đã không đến mức chỉnh đốn triệt để khoa thi như thế.
Nhưng hối hận thì hối hận, còn sự oán hận mà thái tử Hoằng Lễ dành cho bát hoàng đệ vẫn không hề suy giảm, bởi vì cậu sau khi đã biết ý của thái tử rồi mà vẫn cứ nhất quyết lôi vụ gian lận ở trường thi ra.
Thái tử Hoằng Lễ thậm chí bắt đầu nghi ngờ việc cả trăm bài thi giống nhau trong trường thi thật ra chính là vị bát hoàng đệ trẻ tuổi này làm ra, vì đám người Phạm Túc không thể nào ngốc đến mức gây ra việc này.
“Hoằng Nhuận, theo bổn cung được biết, tháng trước đệ vì phạm tội mà bị phạt ở Tông Phủ… Lúc ấy rốt cuộc đệ đã phạm tội gì thế?”
Thái tử lạnh lùng hỏi.
Trên thực tế, do Tông Phủ luôn bảo vệ bí mật của hoàng tử, đồng thời thiên tử lúc ấy cũng đã áp chế việc này nên trong cung chỉ biết Triệu Hoằng Nhuận phạm tội gì đó rồi bị nhốt bảy ngày trong Tông Phủ, hoàn toàn không biết rốt cuộc là vì sao.
Cho dù lúc ấy Triệu Hoằng Nhuận chỉ là do bị người ta hại, nhưng giờ thái tử Hoằng Lễ lại cố tình chọc vào vết thương nên trong lòng Triệu Hoằng Nhuận khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
“Thái tử điện hạ hỏi việc này làm gì?”
Thái tử Hoằng Lễ gương mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Bổn cung chỉ là thấy thắc mắc, tháng trước để đã phải chịu phạt ở Tông Phủ rồi, thế mà vẫn không hề hối cải, bỏ học ham chơi, bất học vô thuật… Thân là con cháu của tông tộc Cơ Triệu, lẽ nào đệ không biết xấu hổ sao?”
“Huynh quản nhiều chuyện quá nhỉ?”
Vẻ mặt Triệu Hoằng Nhuận có chút khó coi.
Bởi vì ở đây hiện giờ không chỉ có ba huynh đệ họ và những tông vệ tâm phúc, mà sau lưng thái tử Hoằng Lễ còn đang có một đám thiếu phó, giảng sư và mạc thần của thái tử, ngoài ra còn có một số tiểu thái giám tùy tùng nữa.
Cho dù trưởng huynh đúng là có trách nhiệm và nghĩa vụ giáo huấn ấu đệ, nhưng có làm thì cũng phải âm thầm, đằng này thái tử Hoằng Lễ lại đứng trước mặt bao nhiêu người mà trách móc Triệu Hoằng Nhuận, thế thì ý của anh ta đã quá rõ ràng.
Đó chính là do thấy Triệu Hoằng Nhuận đứng cùng với Ung Vương Hoằng Lễ nên thái tử mới nổi giận, thù mới thù cũ cùng gộp lại khiến anh ta không thể kiềm được sự khó chịu.
Gương mặt Triệu Hoằng Nhuận lập tức sa sầm, nhưng đúng lúc ấy thì Ung Vương Hoằng Dự lại chợt khẽ kéo tay cậu rồi cười ha ha với thái tử Hoằng Lễ: “Thái tử nói rất phải, nhưng hoàng đệ tin chắc Hoằng Nhuận sau này sẽ sửa đổi thôi, đúng không Hoằng Nhuận?”
“…”
Triệu Hoằng Nhuận cau mày nhìn Ung Vương Hoằng Dự, gương mặt lạnh lùng, không nói gì cả.
“Hừ!” Thái tử Hoằng Lễ thấy thế thì lại càng không vui trong bụng, lạnh lùng hừ một tiếng rồi tự cùng đám người của mình đi thẳng đến Thùy Củng điện.
Sau khi nhìn đám người ấy rời đi bằng gương mặt vô cảm, Triệu Hoằng Nhuận liền giật cánh tay đang bị Ung Vương Hoằng Dự nắm lại ra rồi khó chịu nói: “Ung Vương điện hạ làm thế này thật đúng là chẳng ra sao cả!”
“Hả? Không phải nhị hoàng huynh sao?” Ung Vương bật cười ha ha.
Nghe thấy câu nói đùa này, gương mặt Triệu Hoằng Nhuận lại càng khó coi hơn, đang định nổi điên thì chợt thấy Ung Vương Hoằng Dự chắp tay hành lễ với cậu rồi khiêm tốn nói: “Được rồi, đúng là vi huynh đã sai, vi huynh tạ lỗi với đệ vậy.”
Thấy nhị hoàng huynh đột nhiên lại hành lễ với mình, vẻ mặt bất ngờ của Triệu Hoằng Nhuận dần dần giãn ra nhiều: “Lúc nãy Ung Vương điện hạ nói là đang chờ ta, không biết có phải vì việc vừa rồi không?”
“Ha ha ha.” Ung Vương lại cười rồi trả lời Triệu Hoằng Nhuận: “Nếu vi huynh nói việc này chỉ là trùng hợp thì Hoằng Nhuận đệ có tin không?”
“Trùng hợp sao? Đâu thể nào trùng hợp đến thế? Nhưng mà…”
Triệu Hoằng Nhuận thầm phân tích. Lí trí bảo cho cậu biết, Ung Vương không thể nào tính toán để cậu xuất hiện cùng lúc với thái tử Hoằng Lễ như thế được, bởi vì ban đầu cậu hoàn toàn không có ý định đến Thùy Củng điện để thỉnh an phụ hoàng. Vả lại cho dù Ung Vương có đoán được lúc nào cậu xuất hiện thì lẽ nào cũng đoán được cả lúc Đông Cung thái tử xuất hiện sao? Xác suất như thế thật sự quá nhỏ!
Nhưng nếu đơn thuần chỉ là trùng hợp thì đúng là quá trùng hợp rồi, trùng hợp đến mức khiến người ta không khỏi nghi ngờ việc này là do Ung Vương cố tình sắp xếp.
“Vận khí của vi huynh trước nay luôn rất tốt, có lúc vi huynh thậm chí còn cảm thấy nghi ngờ, có vẻ như ông trời luôn đứng về phía vi huynh thì phải.” Ung Vương Hoằng Dự nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi mỉm cười: “Nói thật lòng, Hoằng Nhuận, vi huynh không phải đang chờ đệ. Lúc ấy vi huynh chỉ là đột nhiên nảy ra suy nghĩ, muốn biết liệu đứng ở đó thì có gặp được đệ không, cuối cùng lại gặp được… Sau khi gặp được đệ rồi thì vi huynh lại nghĩ, lúc này mà Đông Cung thái tử đụng phải đệ thì đúng là một việc có lợi cho vi huynh, cuối cùng Đông Cung thái tử đúng là đã xuất hiện… Sự việc chính là như thế đấy.”
Nghe cách giải thích rất bình thản tự nhiên của Ung Vương, Triệu Hoằng Nhuận chợt cảm thấy nổi gai ốc, trong lòng nghĩ vận may như thế quả thực quá kỳ diệu.
Mà đúng lúc ấy thì một câu cảm khái tự châm chọc của Ung Vương Hoằng Dự lại khiến cậu nghe mà ngẩn người.
“Vận khí của vi huynh trước nay luôn kỳ diệu, chỉ duy nhất một việc không may… Đó chính là việc hắn ta lại sinh trước ta một chút, từ đó có thể trở thành thái tử.”
Đứng chắp tay sau lưng trong hàng lang, Ung Vương Hoằng Dự lặng lẽ thở dài.
“…”
Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn nhị hoàng huynh.
Việc này cậu đã từng nghe kể.
Theo lời đồn trong cung thì thái tử Hoằng Lễ và Ung Vương Hoằng Dự tuy có hai người mẹ khác nhau là Vương Hoàng Hậu và Thi Quý Phi, nhưng cả hai lại là huynh đệ sinh cùng giờ cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Hoằng Lễ sinh ra sớm hơn một chút nên trở thành thái tử trữ quân, còn Hoằng Dự sinh ra chậm hơn một chút nên chỉ được làm hoàng tử bình thường.
Nghiệt duyên của họ từ lúc ra đời thì đã dây dưa không dứt rồi.
Đừng tưởng tội này chẳng là gì, trên thực tế thì đây là việc rất lớn. Nếu Triệu Hoằng Nhuận phạm phải tội này, mà đúng lúc thái tử Hoằng Lễ cũng không vừa mắt với cậu thì cậu sẽ bị tấu trình lên thiên tử, bị bắt phải quay về Lễ cung để học lại quy tắc cung đình.
Đây chính là một sự hãm hại có quy tắc, còn gọi là lấy việc công báo thù riêng.
“Hoàng đệ Hoằng Dự (Hoằng Nhuận), bái kiến thái tử điện hạ!”
Triệu Hoằng Nhuận và Ung Vương đều bước lên khom người hành lễ đại bái với thái tử Hoằng Lễ.
Có thể nhận ra, là những đối thủ cạnh tranh hoàng vị nên mối quan hệ giữa Đông Cung thái tử và Ung Vương Hoằng Dự có vẻ đã căng thẳng cực độ. Tuy bên Ung Vương thì không nhìn ra nhưng bên ánh mắt thái tử nhìn Ung Vương thì lại hiện rõ sự lạnh lùng.
“Nhị đệ, từ sau lần phụ hoàng triệu tập huynh đệ chúng ta đến Văn Đức Điện đến nay cũng hơn hai tháng rồi nhỉ? Nhị đệ ở phủ đã làm những gì thế?”
“Cũng chẳng gì cả.” Ung Vương Hoằng Dự cười trả lời: “Ngày thường hoàng đệ cũng chỉ đọc kinh văn, luyện bắn cung… Hoàng đệ thật sự rất muốn được đại triển thân thủ trong buổi đi săn mùa thu năm nay.”
“Ồ?” Gương mặt thái tử Hoằng Lễ chợt hiện một nụ cười kỳ lạ rồi lạnh lùng nói: “Nhưng bổn cung lại nghe nói dạo gần đây đệ chạy đi chạy lại hộ bộ rất cật lực mà.”
Câu nói này vừa dứt thì bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng không kiềm được mà liếc nhìn Ung Vương Hoằng Dự.
“Mục tiêu của nhị hoàng huynh… là hộ bộ sao?”
Triệu Hoằng Nhuận không bất ngờ trước việc này.
Vì trong số các quan viên thượng thư tỉnh lục bộ thì địa vị của sử bộ vốn là cao nhất, nắm trong tay quyền tiến cử, ủy nhiệm, thăng tiến, giáng chức các quan viên Đại Ngụy, được xem là đứng đầu lục bộ.
Mà sau sử bộ thì đến lượt hộ bộ là nắm giữ vị trí quan trọng, vì hộ bộ kiểm soát việc thu chi tiền bạc của cả Đại Ngụy, có lúc rất nhiều quan viên phủ nha làm gì cũng phải nhìn sắc mặt của quan viên hộ bộ.
Thế nên cũng không lạ khi một người có lòng muốn lên đỉnh cửu ngũ chí tôn như Ung Vương Hoằng Dự lại muốn nghĩ đủ cách lôi kéo hộ bộ.
“Ha ha ha.”
Chỉ sau một thoáng lạnh lùng, Ung Vương Hoằng Dự đã lập tức cất tiếng cười phá tan sự căng thẳng: “Thái tử hiểu lầm rồi… Không phải thuế từ các vùng năm ngoái giờ đã trình tấu lên hộ bộ cả rồi sao? Hoàng đệ nghe nói mấy hôm nay các đại nhân ở hộ bộ đều bận tối mắt, trong lòng nghĩ không biết có giúp được gì không nên mới qua đó xem thử… Đại Ngụy là cơ nghiệp tổ tông của Cơ thị Triệu tính, Hoằng Dự thân là hoàng tử thì đương nhiên phải cống hiến chút sức mọn rồi.”
Rõ ràng là những câu nói lí lẽ hết sức đường hoàng chính đáng, nhưng kỳ lạ ở chỗ khi thốt ra từ miệng của Ung Vương Hoằng Dự thì lại không hề thấy đáng tin chút nào.
Nhưng dù sao thì thái tử cũng không nắm được thóp nào, đành phải khó chịu nói: “Cho dù có như thế đi nữa thì đệ ra vào hộ bộ cũng là danh không chính ngôn không thuận… Sau này bớt đến hộ bộ đi, để tránh các đại nhân trong triều tấu rằng đệ vượt quyền.”
Ung Vương Hoằng Dự nghe thế thì liền cười nói: “Vâng… Giáo huấn của thái tử, hoàng đệ xin khắc ghi trong tim.”
Lúc này, thái tử Hoằng Lễ mới đưa mắt nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận.
Có thể nhận ra, thái tử điện hạ có chút thù ghét với Triệu Hoằng Nhuận. Vì mới cách đây hơn nửa tháng, trong kỳ khoa thi vốn do sử bộ chủ trì, vị điện hạ này rõ ràng đã sai tông vệ đi tỏ rõ ý của bản thân với bát đệ, bảo cậu ta đừng có can thiệp vào nội vụ của sử bộ, thế mà không ngờ Triệu Hoằng Nhuận lại không hề để tâm lời nói của thái tử, cứ tiếp tục đi điều tra.
Sau đó thì hay rồi, ngày thi thứ ba của khoa thi ở miếu Phu Tử lại xuất hiện một vụ gian lận lớn với hơn trăm bài thi giống nhau, mười bảy khảo quan bao gồm cả quan chủ khảo La Văn Trung đều bị bắt giam, đến tận hôm nay, ngự sử giám mà thiên tử mới thành lập vẫn đang điều tra chuyện này.
La Văn Trung của ty Văn Tuyển ở sử bộ vừa mới đứng về phía thái tử đương nhiên không thoát nổi tội, bởi vì ông ta chính là quan chủ khảo, trong trường thi xuất hiện một vụ gian lận đáng sợ như thế, cho dù Triệu Hoằng Nhuận không đổ thêm dầu vào lửa thì La Văn Trung cũng vẫn sẽ bị cách chức.
Hiện giờ, việc xử phạt quan chủ khảo La Văn Trung đã được ngự sử giám quyết định, đó là giáng chức xuống hàng thấp nhất là tiểu sứ, không khác là bao so với dự tính ban đầu của Triệu Hoằng Nhuận.
Còn con trai La Vanh của ông ta do liên quan đến tội lỗi của cha mình nên bị lễ bộ gạch tên khỏi danh sách tham gia thi lại, mà nếu như thế thì hắn sẽ lãng phí mất ba năm chờ đợi.
Đương nhiên, đây chưa phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là tư lang của ty Khảo Công sử bộ Phạm Túc, dù ông ta là một lang quan sử bộ một lòng hướng về thái tử Hoằng Lễ nhưng thái tử cũng không cứu nổi ông ta.
Dưới sự điều tra nghiêm ngặt của ngự sử giám, Phạm Túc bị chỉ bao nhiêu trọng tội như nhận hối lộ, gian lận khoa trường, biết pháp phạm pháp… Nếu không có gì đặc biệt thì lần này ông ta sẽ tiêu đời, chắc chắn sẽ bị đày ra biên cương xung quân.
Mà mất đi Phạm Túc rồi thì ai sẽ đóng vai trò cầu nối giúp thái tử điện hạ lôi kéo các quan viên của bốn ty trong sử bộ đây? Không lẽ thái tử Hoằng Lễ phải đích thân lộ diện sao?
Vừa nghĩ đến đây là thái tử Hoằng Lễ lại cảm thấy lửa giận ngùn ngụt.
Sự việc xảy ra như hiện giờ, thái tử Hoằng Lễ cảm thấy có hơi hối hận, nếu biết sớm thế này thì ban đầu đã nghe theo lời khuyên của tông vệ Phùng Thuật, từ bỏ tên La Văn Trung ấy cho rồi.
Nếu lúc ấy anh ta chịu từ bỏ La Văn Trung, rồi bảo Phạm Túc phối hợp điều tra với lão bát thì lão bát đã không đến mức chỉnh đốn triệt để khoa thi như thế.
Nhưng hối hận thì hối hận, còn sự oán hận mà thái tử Hoằng Lễ dành cho bát hoàng đệ vẫn không hề suy giảm, bởi vì cậu sau khi đã biết ý của thái tử rồi mà vẫn cứ nhất quyết lôi vụ gian lận ở trường thi ra.
Thái tử Hoằng Lễ thậm chí bắt đầu nghi ngờ việc cả trăm bài thi giống nhau trong trường thi thật ra chính là vị bát hoàng đệ trẻ tuổi này làm ra, vì đám người Phạm Túc không thể nào ngốc đến mức gây ra việc này.
“Hoằng Nhuận, theo bổn cung được biết, tháng trước đệ vì phạm tội mà bị phạt ở Tông Phủ… Lúc ấy rốt cuộc đệ đã phạm tội gì thế?”
Thái tử lạnh lùng hỏi.
Trên thực tế, do Tông Phủ luôn bảo vệ bí mật của hoàng tử, đồng thời thiên tử lúc ấy cũng đã áp chế việc này nên trong cung chỉ biết Triệu Hoằng Nhuận phạm tội gì đó rồi bị nhốt bảy ngày trong Tông Phủ, hoàn toàn không biết rốt cuộc là vì sao.
Cho dù lúc ấy Triệu Hoằng Nhuận chỉ là do bị người ta hại, nhưng giờ thái tử Hoằng Lễ lại cố tình chọc vào vết thương nên trong lòng Triệu Hoằng Nhuận khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu.
“Thái tử điện hạ hỏi việc này làm gì?”
Thái tử Hoằng Lễ gương mặt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Bổn cung chỉ là thấy thắc mắc, tháng trước để đã phải chịu phạt ở Tông Phủ rồi, thế mà vẫn không hề hối cải, bỏ học ham chơi, bất học vô thuật… Thân là con cháu của tông tộc Cơ Triệu, lẽ nào đệ không biết xấu hổ sao?”
“Huynh quản nhiều chuyện quá nhỉ?”
Vẻ mặt Triệu Hoằng Nhuận có chút khó coi.
Bởi vì ở đây hiện giờ không chỉ có ba huynh đệ họ và những tông vệ tâm phúc, mà sau lưng thái tử Hoằng Lễ còn đang có một đám thiếu phó, giảng sư và mạc thần của thái tử, ngoài ra còn có một số tiểu thái giám tùy tùng nữa.
Cho dù trưởng huynh đúng là có trách nhiệm và nghĩa vụ giáo huấn ấu đệ, nhưng có làm thì cũng phải âm thầm, đằng này thái tử Hoằng Lễ lại đứng trước mặt bao nhiêu người mà trách móc Triệu Hoằng Nhuận, thế thì ý của anh ta đã quá rõ ràng.
Đó chính là do thấy Triệu Hoằng Nhuận đứng cùng với Ung Vương Hoằng Lễ nên thái tử mới nổi giận, thù mới thù cũ cùng gộp lại khiến anh ta không thể kiềm được sự khó chịu.
Gương mặt Triệu Hoằng Nhuận lập tức sa sầm, nhưng đúng lúc ấy thì Ung Vương Hoằng Dự lại chợt khẽ kéo tay cậu rồi cười ha ha với thái tử Hoằng Lễ: “Thái tử nói rất phải, nhưng hoàng đệ tin chắc Hoằng Nhuận sau này sẽ sửa đổi thôi, đúng không Hoằng Nhuận?”
“…”
Triệu Hoằng Nhuận cau mày nhìn Ung Vương Hoằng Dự, gương mặt lạnh lùng, không nói gì cả.
“Hừ!” Thái tử Hoằng Lễ thấy thế thì lại càng không vui trong bụng, lạnh lùng hừ một tiếng rồi tự cùng đám người của mình đi thẳng đến Thùy Củng điện.
Sau khi nhìn đám người ấy rời đi bằng gương mặt vô cảm, Triệu Hoằng Nhuận liền giật cánh tay đang bị Ung Vương Hoằng Dự nắm lại ra rồi khó chịu nói: “Ung Vương điện hạ làm thế này thật đúng là chẳng ra sao cả!”
“Hả? Không phải nhị hoàng huynh sao?” Ung Vương bật cười ha ha.
Nghe thấy câu nói đùa này, gương mặt Triệu Hoằng Nhuận lại càng khó coi hơn, đang định nổi điên thì chợt thấy Ung Vương Hoằng Dự chắp tay hành lễ với cậu rồi khiêm tốn nói: “Được rồi, đúng là vi huynh đã sai, vi huynh tạ lỗi với đệ vậy.”
Thấy nhị hoàng huynh đột nhiên lại hành lễ với mình, vẻ mặt bất ngờ của Triệu Hoằng Nhuận dần dần giãn ra nhiều: “Lúc nãy Ung Vương điện hạ nói là đang chờ ta, không biết có phải vì việc vừa rồi không?”
“Ha ha ha.” Ung Vương lại cười rồi trả lời Triệu Hoằng Nhuận: “Nếu vi huynh nói việc này chỉ là trùng hợp thì Hoằng Nhuận đệ có tin không?”
“Trùng hợp sao? Đâu thể nào trùng hợp đến thế? Nhưng mà…”
Triệu Hoằng Nhuận thầm phân tích. Lí trí bảo cho cậu biết, Ung Vương không thể nào tính toán để cậu xuất hiện cùng lúc với thái tử Hoằng Lễ như thế được, bởi vì ban đầu cậu hoàn toàn không có ý định đến Thùy Củng điện để thỉnh an phụ hoàng. Vả lại cho dù Ung Vương có đoán được lúc nào cậu xuất hiện thì lẽ nào cũng đoán được cả lúc Đông Cung thái tử xuất hiện sao? Xác suất như thế thật sự quá nhỏ!
Nhưng nếu đơn thuần chỉ là trùng hợp thì đúng là quá trùng hợp rồi, trùng hợp đến mức khiến người ta không khỏi nghi ngờ việc này là do Ung Vương cố tình sắp xếp.
“Vận khí của vi huynh trước nay luôn rất tốt, có lúc vi huynh thậm chí còn cảm thấy nghi ngờ, có vẻ như ông trời luôn đứng về phía vi huynh thì phải.” Ung Vương Hoằng Dự nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi mỉm cười: “Nói thật lòng, Hoằng Nhuận, vi huynh không phải đang chờ đệ. Lúc ấy vi huynh chỉ là đột nhiên nảy ra suy nghĩ, muốn biết liệu đứng ở đó thì có gặp được đệ không, cuối cùng lại gặp được… Sau khi gặp được đệ rồi thì vi huynh lại nghĩ, lúc này mà Đông Cung thái tử đụng phải đệ thì đúng là một việc có lợi cho vi huynh, cuối cùng Đông Cung thái tử đúng là đã xuất hiện… Sự việc chính là như thế đấy.”
Nghe cách giải thích rất bình thản tự nhiên của Ung Vương, Triệu Hoằng Nhuận chợt cảm thấy nổi gai ốc, trong lòng nghĩ vận may như thế quả thực quá kỳ diệu.
Mà đúng lúc ấy thì một câu cảm khái tự châm chọc của Ung Vương Hoằng Dự lại khiến cậu nghe mà ngẩn người.
“Vận khí của vi huynh trước nay luôn kỳ diệu, chỉ duy nhất một việc không may… Đó chính là việc hắn ta lại sinh trước ta một chút, từ đó có thể trở thành thái tử.”
Đứng chắp tay sau lưng trong hàng lang, Ung Vương Hoằng Dự lặng lẽ thở dài.
“…”
Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn nhị hoàng huynh.
Việc này cậu đã từng nghe kể.
Theo lời đồn trong cung thì thái tử Hoằng Lễ và Ung Vương Hoằng Dự tuy có hai người mẹ khác nhau là Vương Hoàng Hậu và Thi Quý Phi, nhưng cả hai lại là huynh đệ sinh cùng giờ cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Hoằng Lễ sinh ra sớm hơn một chút nên trở thành thái tử trữ quân, còn Hoằng Dự sinh ra chậm hơn một chút nên chỉ được làm hoàng tử bình thường.
Nghiệt duyên của họ từ lúc ra đời thì đã dây dưa không dứt rồi.