Chương : 48
Buổi tối, vào khoảng giờ Dậu, lại có một đợt tên sai vặt khác đến bán nến cho các thí sinh. Bọn họ cũng vẫn xách giỏ trong tay đến hỏi các thí sinh trong Hiệu Phòng.
Không cần phải mở miệng, chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu là có thể giao tiếp rồi.
Mà thí sinh đã bị Triệu Hoằng Nhuận dọa lúc ban sáng có vẻ đang chờ số nến này.
Cuối cùng cũng có một tên sai vặt xách giỏ đi đến trước mặt thí sinh ấy, cầm cây nến khua khua trước mặt anh ta như đang muốn hỏi anh ta có cần mua nến không.
Thí sinh ấy liếc nhìn tên sai vặt rồi lặng lẽ ra dấu tay.
Dấu tay anh ta đưa ra rất rõ ràng, tay trái giơ ngón cái lên, tay phải xòe hết ra, có vẻ muốn mua sáu cây nến.
Nhìn thấy dấu tay này, tên sai vặt kia có vẻ hiểu ra gì đó, bèn rút một cây nến từ chiếc giỏ bên trái đưa cho anh ta, sau đó lại rút năm cây nến từ chiếc giỏ bên phải ra rồi lần lượt đặt lên bàn.
Thí sinh kia quan sát thật kỹ cây nến nhận được từ chiếc giỏ bên trái rồi đặt nó nằm bên phải ngoài cùng của năm cây nến kia, sau đó chọn một cây trong số năm cây nến ấy đặt vào bát rồi ra dấu tay “mời” tên sai vặt ấy đi đi.
Tên sai vặt kia hiểu ý, rút dụng cụ đánh lửa ra giúp thí sinh ấy thắp nến.
Sau khi tên sai vặt ấy rời đi, thí sinh kia vẫn ngồi trước bàn, có vẻ đang tập trung tinh thần suy nghĩ về bài thi.
Một cây nến chỉ thắp được khoảng chưa đến nửa canh giờ thôi, thí sinh ấy thắp hết cây này đến cây khác, liên tục như thế được khoảng hai canh giờ, chớp mắt đã đến giờ Hợi ba khắc, sắp sang giờ Tí.
Khi gần đến giờ Tí, nghĩa là đã rất khuya rồi, đa số các thí sinh trong Hiệu Phòng ở miếu Phu Tử đều đã nằm cuộn tròn trên chiếc phản đá có trải chiếu để nghỉ ngơi, đắp tấm chăn bông vừa bẩn vừa bốc đầy mùi ẩm mốc.
Nhưng cũng có vài thí sinh vẫn chưa ngủ, chẳng hạn như thí sinh vừa rồi.
Vào giờ này, ngay cả những viên quan tuần khảo cầm đuốc cũng đã bớt đi đến đây, còn những sĩ tử gần đó thì đều đã ngủ cả. Đúng lúc này, anh ta mới bắt đầu cầm cây nến cuối cùng kia lên.
Rõ ràng cây nến này có gì đó mờ ám, nhưng nhìn bề ngoài thì nó trông chẳng khác gì so với năm cây nến kia cả.
Điều mờ ám chính là…
“Rụp.”
Một tiếng động nhỏ vang lên, thí sinh ấy đã bẻ gãy phần chân của cây nến.
Thì ra điều bất ổn nằm bên trong phần chân nến.
Thí sinh kia vểnh tai nghe ngóng, thấy xung quanh không có động tĩnh gì bèn mau chóng rút ra một cuộn giấy rất mỏng được nhét vào nơi vốn là tim nến, cuộn giấy ấy chỉ bé bằng cỡ đầu đũa.
Anh ta cẩn thận mở cuộn giấy ra. Cuộn giấy càng mở càng to, cuối cùng trở thành một mảnh giấy to bằng bàn tay.
Trên mảnh giấy có những dòng chữ bé chi chít, được người ta viết lên bằng bút lông chuột.
Nếu để những thí sinh khác nhìn thấy thì chắc chắn họ sẽ thất kinh, vì những chữ viết trên mảnh giấy chính là đáp án của đề thi hôm nay.
Nhìn thấy xung quanh không có ai để ý, thí sinh ấy bèn vội vàng chép lại những dòng chữ chi chít ấy vào bài thi của mình, chẳng mấy chốc đã chép xong xuôi.
Lúc này, anh ta liền đốt cháy mảnh giấy ấy rồi bỏ vào trong bát, sau đó bóp vụn phần chân nến không tim rồi cũng bỏ vào trong bát.
Mảnh giấy ấy bị đốt rụi rất nhanh, trong bát chỉ còn lại phần sáp nến mềm mềm, anh ta mau chóng cho phần mảnh vụn chân nến vào trong đó rồi ấn xuống, đẩy phần mảnh vụn xuống sâu bên dưới sáp nến.
Đợi sau khi cây nến cuối cùng này cũng được đốt hết thì phần sáp nến chảy ra sẽ hoàn toàn phủ lên phần sáp nến trong bát, tạo thành một khối sáp dày và không nhìn thấy bên trong, thế thì tất cả chứng cứ đều sẽ biến mất hết.
Vậy là, vù, thí sinh ấy chỉ việc leo lên phản nằm ngủ, đợi sáng mai khảo quan đến thu bài là xong.
Một trò gian lận vô cùng hoàn hảo, không chút dấu vết.
Nhưng điều anh ta không ngờ chính là, trên đầu anh ta, tức là trên mái nhà Hiệu Phòng, có một viên gạch đã bị gỡ ra, có một cặp mắt đã luôn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của anh ta.
Sau khi thấy thí sinh ấy đã nằm trên phản đá ngủ say trong một tư thế không thoải mái, cặp mắt ấy mới biến mất.
Chẳng bao lâu sau, chủ nhân của cặp mắt đã lặng lẽ bước đến một căn phòng nằm bên cạnh miếu Phu Tử, gọi bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đang nằm mơ mơ màng màng trên phản gỗ dậy.
Đúng thế, chủ nhân của cặp mắt ấy chính là của tông vệ Vệ Kiêu bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận.
Mà những người đi làm nhiệm vụ lần này còn có cả các tông vệ khác nữa, nhiệm vụ của họ là yểm hộ cho Vệ Kiêu, giả vờ làm những người đi tuần khảo, thực chất là không để cho những người khác nhìn thấy Vệ Kiêu đang nằm bò trên mái nhà.
Để làm việc này, Vệ Kiêu đã đổi sang một bộ y phục đen đi trong đêm.
“Mang cho ta một chậu nước ra đây.”
Triệu Hoằng Nhuận bị đánh thức dậy, vừa ngáp vừa nói.
Lập tức có một tông vệ bước đến thùng nước ở góc tường múc vài gáo nước đổ vào chậu rửa mặt.
Triệu Hoằng Nhuận ngồi dậy ra chỗ chậu nước, lấy tay hất nước lạnh lên mặt, đôi mắt ngái ngủ lúc này mới dần dần trở nên tỉnh táo.
“Sao rồi?” Sau khi quay lại ngồi lên phản, Triệu Hoằng Nhuận khẽ hỏi.
Vệ Kiêu chắp tay rồi cũng khẽ trả lời: “Đúng như điện hạ dự tính, trong cây nến ấy đúng là có văn.” Nói xong, anh ta bèn kể lại hết toàn bộ những việc đã thấy cho Triệu Hoằng Nhuận nghe, khiến cậu liên tục tặc lưỡi.
Phải công nhận, cách gian lận này thật sự vô cùng kín đáo, cẩn thận đến mức khiến cậu kinh ngạc.
Cho dù là phương thức truyền tài liệu gian lận hay là việc lựa chọn thời gian gian lận, hoặc ngay cả cách hủy đi chứng cứ sau cùng cũng đều khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy mình đã sống uổng phí cuộc đời này.
“Xem ra sử bộ đúng là có thủ đoạn gian lận rất chặt chẽ…”
Triệu Hoằng Nhuận suy tư.
Theo cậu phán đoán, những kẻ gian lận trong trường thi không chỉ có một mình thí sinh ấy. Trong số hơn hai ngàn sáu trăm thí sinh dự thi ắt hẳn phải có nhiều trường hợp gian lận tương tự, chỉ là cậu tạm chưa bắt được mà thôi.
Từ cách gian lận, Triệu Hoằng Nhuận đoán phương thức này hẳn có liên quan không ít đến các nhân viên trường thi. Trước tiên là người viết đáp án, chính là người đã viết chữ chi chít lên mảnh giấy ấy, mà số lượng tuyệt đối không phải một người. Nghĩ mà xem, nếu tất cả thí sinh đều viết ra cùng một nội dung thì không phải sẽ bị lộ sao?
Tiếp đó chính là những tên sai vặt đã bán số nến có giấu đáp án này. Bọn họ chỉ là những kẻ trung gian, nhưng khả năng lớn là đã hành sự theo lệnh của cấp trên, mà nếu như thế thì cấp trên của họ có thể chính là những quan giám khảo của trường thi này.
“Điện hạ đang nghĩ gì thế?” Tông vệ Hà Miêu tò mò hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận ngơ ngác nhìn anh ta: “Sao?”
“Ý của ti chức là, giờ đã bắt được thóp rồi thì điện hạ sao không đi kiện đám người ấy?”
“Chứng cứ đâu?” Triệu Hoằng Nhuận hỏi lại.
“Chứng cứ không phải chính là…” Hạ Miêu định nói, nhưng chưa nói dứt câu thì nhận ra chứng cứ của phương thức gian lận này đã bị hủy rồi, hoàn toàn chẳng nắm được thóp gì cả.
“Không phải vẫn còn đám sai vặt bán nến đó ư?” Tông vệ Chu Phác nhắc nhở đầy đắc ý.
Triệu Hoằng Nhuận nghe thế thì bật cười, lắc đầu nói: “Lẽ nào các ngươi không hiểu thế nào là bỏ xe giữ tướng sao? Cho dù các ngươi có bắt được đám sai vặt bán nến ấy thì có làm sao? Chỉ cần bọn quan viên cứ một mực khai rằng là do cấp dưới đã lén tư lợi thì cho dù có lời khai của đám sai vặt đó cũng chẳng thể lật đổ bọn họ được. Đừng quên, sau lưng bọn họ còn có thái tử chống lưng.”
“Cho dù có tịch thu số nến có vấn đề ấy cũng không được sao?” Tông vệ Thẩm Úc mới ngủ dậy cũng cau mày hỏi.
“Được thì được, nhưng mà, sức thuyết phục không đủ…” Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, nhưng trên mặt chợt hiện ra một nụ cười gian xảo, lẩm bẩm nói: “Muốn chơi thì chúng ta phải chơi lớn một chút.”
“…” Đám tông vệ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ý của điện hạ nhà mình.
Dù gì cũng là những tâm phúc của mình, Triệu Hoằng Nhuận cũng chẳng muốn giấu giếm, liền bảo các tông vệ lại gần rồi nói kế hoạch cho họ nghe. Các tông vệ nghe xong đều mắt tròn mắt dẹt, gương mặt lộ ra một vẻ không biết là đang sốc hay đang hưng phấn nữa.
“Đi chuẩn bị đi!”
“Vâng!”
Sự việc không thể chậm trễ, các tông vệ đều chia nhau ra hành động, còn Triệu Hoằng Nhuận thì tiếp tục lên giường đi ngủ, không phải là cậu lười biếng gì, mà là nếu cậu không ngủ đủ giấc thì cả kế hoạch này e là sẽ không thể thực hiện được.
Cứ thế đến tận khi mặt trời lên khỏi ngọn sào, Triệu Hoằng Nhuận mới từ từ thức dậy.
Việc đầu tiên cậu làm sau khi thức dậy là dẫn hai tông vệ đến trường thi, viện cớ tuần khảo để biết được đề thi cuối cùng hôm nay.
Đề thi cuối cùng chính là Trần Lược, nghĩa là trả lời câu hỏi, được chia ra làm năm loại đề là Án Đoán, Cung Kiến, Dân Sinh, Độ Chi và Nhạc Phủ, mỗi loại đề sẽ có hai câu hỏi, thí sinh chỉ việc chọn trả lời những câu hỏi mà mình nắm vững, số lượng không hạn chế.
Đương nhiên, nếu số lượng câu hỏi trả lời được càng nhiều thì sau này sẽ càng có nhiều lựa chọn trên con đường làm quan, còn nếu chỉ trả lời được câu hỏi trong một loại đề thì sau này sẽ bị chỉ định vào làm quan ở đúng lĩnh vực mình trả lời, lựa chọn sẽ giảm đi.
Ngoài quy định này ra thì không có quy định giới hạn nào khác.
Sau khi đã nhớ rõ đề thi, Triệu Hoằng Nhuận giả vờ tiếp tục tuần khảo thêm một lúc nữa, sau đó quay về phòng nghỉ ngơi.
Mà lúc này trong phòng, các tông vệ khác đã chuẩn bị sẵn đầy đủ giấy bút nghiên mực.
Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lát, sau đó chọn ra đề Dân Sinh trong số năm đề đó rồi bắt đầu múa bút trên giấy.
Sau khoảng thời gian một nén hương, hai đoạn văn ngắn gọn mà súc tích đã được viết xong.
Cậu cẩn thận xem lại một lượt, chỉnh sửa đôi chút rồi mới đặt bút xuống.
“Mang bút lông chuột ra đây.”
Tông vệ đứng cạnh lập tức lấy bút, đồng thời còn mang một số mảnh giấy được cắt gọn gàng vừa bằng lòng bàn tay ra đặt trước mặt Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận nhận bút rồi cẩn thận dùng nét chữ nhỏ chép lại bài văn của mình vào mảnh giấy nhỏ bằng lòng bàn tay ấy.
Liên tục mấy canh giờ, cậu không hề dừng lại nghỉ ngơi.
Bởi vì việc dùng bút lông chuột viết chữ nhỏ là một việc rất tốn công sức, huống hồ cậu còn liên tục sao ra cả trăm bản. Sau khi xong xuôi thì tay phải của cậu mỏi đến mức không thể nhấc lên nổi.
“Cứ như thế đi.” Sau khi đã chép xong tờ cuối cùng, Triệu Hoằng Nhuận đặt bút xuống rồi dặn dò hai tông vệ Cao Quát và Chủng Chiêu: “Hai người các ngươi lập tức mang số giấy này đến công bộ, nhờ thợ ở công bộ mô phỏng mấy mấy cây nến ấy để nhét giấy vào trong, nhất định phải hoàn thành trước lúc hoàng hôn, giao tận tay ta.”
“Rõ!” Tông vệ Cao Quát và Chủng Chiêu đã hiểu rõ kế hoạch của điện hạ nhà mình nên không còn thắc mắc gì nữa, cẩn thận gói số giấy đó lại, giấu vào trong người rồi lặng lẽ rời khỏi miếu Phu Tử.
“Trong cùng một khoa trường, nếu có mấy trăm khảo sinh đồng loạt đưa ra một đáp án giống hệt nhau… thì chuyện này chắc chắn sẽ rất chấn động đây, ha!”
Khẽ xoay xoay cổ tay phải, Triệu Hoằng Nhuận nở một nụ cười nham hiểm.
Không cần phải mở miệng, chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu là có thể giao tiếp rồi.
Mà thí sinh đã bị Triệu Hoằng Nhuận dọa lúc ban sáng có vẻ đang chờ số nến này.
Cuối cùng cũng có một tên sai vặt xách giỏ đi đến trước mặt thí sinh ấy, cầm cây nến khua khua trước mặt anh ta như đang muốn hỏi anh ta có cần mua nến không.
Thí sinh ấy liếc nhìn tên sai vặt rồi lặng lẽ ra dấu tay.
Dấu tay anh ta đưa ra rất rõ ràng, tay trái giơ ngón cái lên, tay phải xòe hết ra, có vẻ muốn mua sáu cây nến.
Nhìn thấy dấu tay này, tên sai vặt kia có vẻ hiểu ra gì đó, bèn rút một cây nến từ chiếc giỏ bên trái đưa cho anh ta, sau đó lại rút năm cây nến từ chiếc giỏ bên phải ra rồi lần lượt đặt lên bàn.
Thí sinh kia quan sát thật kỹ cây nến nhận được từ chiếc giỏ bên trái rồi đặt nó nằm bên phải ngoài cùng của năm cây nến kia, sau đó chọn một cây trong số năm cây nến ấy đặt vào bát rồi ra dấu tay “mời” tên sai vặt ấy đi đi.
Tên sai vặt kia hiểu ý, rút dụng cụ đánh lửa ra giúp thí sinh ấy thắp nến.
Sau khi tên sai vặt ấy rời đi, thí sinh kia vẫn ngồi trước bàn, có vẻ đang tập trung tinh thần suy nghĩ về bài thi.
Một cây nến chỉ thắp được khoảng chưa đến nửa canh giờ thôi, thí sinh ấy thắp hết cây này đến cây khác, liên tục như thế được khoảng hai canh giờ, chớp mắt đã đến giờ Hợi ba khắc, sắp sang giờ Tí.
Khi gần đến giờ Tí, nghĩa là đã rất khuya rồi, đa số các thí sinh trong Hiệu Phòng ở miếu Phu Tử đều đã nằm cuộn tròn trên chiếc phản đá có trải chiếu để nghỉ ngơi, đắp tấm chăn bông vừa bẩn vừa bốc đầy mùi ẩm mốc.
Nhưng cũng có vài thí sinh vẫn chưa ngủ, chẳng hạn như thí sinh vừa rồi.
Vào giờ này, ngay cả những viên quan tuần khảo cầm đuốc cũng đã bớt đi đến đây, còn những sĩ tử gần đó thì đều đã ngủ cả. Đúng lúc này, anh ta mới bắt đầu cầm cây nến cuối cùng kia lên.
Rõ ràng cây nến này có gì đó mờ ám, nhưng nhìn bề ngoài thì nó trông chẳng khác gì so với năm cây nến kia cả.
Điều mờ ám chính là…
“Rụp.”
Một tiếng động nhỏ vang lên, thí sinh ấy đã bẻ gãy phần chân của cây nến.
Thì ra điều bất ổn nằm bên trong phần chân nến.
Thí sinh kia vểnh tai nghe ngóng, thấy xung quanh không có động tĩnh gì bèn mau chóng rút ra một cuộn giấy rất mỏng được nhét vào nơi vốn là tim nến, cuộn giấy ấy chỉ bé bằng cỡ đầu đũa.
Anh ta cẩn thận mở cuộn giấy ra. Cuộn giấy càng mở càng to, cuối cùng trở thành một mảnh giấy to bằng bàn tay.
Trên mảnh giấy có những dòng chữ bé chi chít, được người ta viết lên bằng bút lông chuột.
Nếu để những thí sinh khác nhìn thấy thì chắc chắn họ sẽ thất kinh, vì những chữ viết trên mảnh giấy chính là đáp án của đề thi hôm nay.
Nhìn thấy xung quanh không có ai để ý, thí sinh ấy bèn vội vàng chép lại những dòng chữ chi chít ấy vào bài thi của mình, chẳng mấy chốc đã chép xong xuôi.
Lúc này, anh ta liền đốt cháy mảnh giấy ấy rồi bỏ vào trong bát, sau đó bóp vụn phần chân nến không tim rồi cũng bỏ vào trong bát.
Mảnh giấy ấy bị đốt rụi rất nhanh, trong bát chỉ còn lại phần sáp nến mềm mềm, anh ta mau chóng cho phần mảnh vụn chân nến vào trong đó rồi ấn xuống, đẩy phần mảnh vụn xuống sâu bên dưới sáp nến.
Đợi sau khi cây nến cuối cùng này cũng được đốt hết thì phần sáp nến chảy ra sẽ hoàn toàn phủ lên phần sáp nến trong bát, tạo thành một khối sáp dày và không nhìn thấy bên trong, thế thì tất cả chứng cứ đều sẽ biến mất hết.
Vậy là, vù, thí sinh ấy chỉ việc leo lên phản nằm ngủ, đợi sáng mai khảo quan đến thu bài là xong.
Một trò gian lận vô cùng hoàn hảo, không chút dấu vết.
Nhưng điều anh ta không ngờ chính là, trên đầu anh ta, tức là trên mái nhà Hiệu Phòng, có một viên gạch đã bị gỡ ra, có một cặp mắt đã luôn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của anh ta.
Sau khi thấy thí sinh ấy đã nằm trên phản đá ngủ say trong một tư thế không thoải mái, cặp mắt ấy mới biến mất.
Chẳng bao lâu sau, chủ nhân của cặp mắt đã lặng lẽ bước đến một căn phòng nằm bên cạnh miếu Phu Tử, gọi bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đang nằm mơ mơ màng màng trên phản gỗ dậy.
Đúng thế, chủ nhân của cặp mắt ấy chính là của tông vệ Vệ Kiêu bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận.
Mà những người đi làm nhiệm vụ lần này còn có cả các tông vệ khác nữa, nhiệm vụ của họ là yểm hộ cho Vệ Kiêu, giả vờ làm những người đi tuần khảo, thực chất là không để cho những người khác nhìn thấy Vệ Kiêu đang nằm bò trên mái nhà.
Để làm việc này, Vệ Kiêu đã đổi sang một bộ y phục đen đi trong đêm.
“Mang cho ta một chậu nước ra đây.”
Triệu Hoằng Nhuận bị đánh thức dậy, vừa ngáp vừa nói.
Lập tức có một tông vệ bước đến thùng nước ở góc tường múc vài gáo nước đổ vào chậu rửa mặt.
Triệu Hoằng Nhuận ngồi dậy ra chỗ chậu nước, lấy tay hất nước lạnh lên mặt, đôi mắt ngái ngủ lúc này mới dần dần trở nên tỉnh táo.
“Sao rồi?” Sau khi quay lại ngồi lên phản, Triệu Hoằng Nhuận khẽ hỏi.
Vệ Kiêu chắp tay rồi cũng khẽ trả lời: “Đúng như điện hạ dự tính, trong cây nến ấy đúng là có văn.” Nói xong, anh ta bèn kể lại hết toàn bộ những việc đã thấy cho Triệu Hoằng Nhuận nghe, khiến cậu liên tục tặc lưỡi.
Phải công nhận, cách gian lận này thật sự vô cùng kín đáo, cẩn thận đến mức khiến cậu kinh ngạc.
Cho dù là phương thức truyền tài liệu gian lận hay là việc lựa chọn thời gian gian lận, hoặc ngay cả cách hủy đi chứng cứ sau cùng cũng đều khiến Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy mình đã sống uổng phí cuộc đời này.
“Xem ra sử bộ đúng là có thủ đoạn gian lận rất chặt chẽ…”
Triệu Hoằng Nhuận suy tư.
Theo cậu phán đoán, những kẻ gian lận trong trường thi không chỉ có một mình thí sinh ấy. Trong số hơn hai ngàn sáu trăm thí sinh dự thi ắt hẳn phải có nhiều trường hợp gian lận tương tự, chỉ là cậu tạm chưa bắt được mà thôi.
Từ cách gian lận, Triệu Hoằng Nhuận đoán phương thức này hẳn có liên quan không ít đến các nhân viên trường thi. Trước tiên là người viết đáp án, chính là người đã viết chữ chi chít lên mảnh giấy ấy, mà số lượng tuyệt đối không phải một người. Nghĩ mà xem, nếu tất cả thí sinh đều viết ra cùng một nội dung thì không phải sẽ bị lộ sao?
Tiếp đó chính là những tên sai vặt đã bán số nến có giấu đáp án này. Bọn họ chỉ là những kẻ trung gian, nhưng khả năng lớn là đã hành sự theo lệnh của cấp trên, mà nếu như thế thì cấp trên của họ có thể chính là những quan giám khảo của trường thi này.
“Điện hạ đang nghĩ gì thế?” Tông vệ Hà Miêu tò mò hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận ngơ ngác nhìn anh ta: “Sao?”
“Ý của ti chức là, giờ đã bắt được thóp rồi thì điện hạ sao không đi kiện đám người ấy?”
“Chứng cứ đâu?” Triệu Hoằng Nhuận hỏi lại.
“Chứng cứ không phải chính là…” Hạ Miêu định nói, nhưng chưa nói dứt câu thì nhận ra chứng cứ của phương thức gian lận này đã bị hủy rồi, hoàn toàn chẳng nắm được thóp gì cả.
“Không phải vẫn còn đám sai vặt bán nến đó ư?” Tông vệ Chu Phác nhắc nhở đầy đắc ý.
Triệu Hoằng Nhuận nghe thế thì bật cười, lắc đầu nói: “Lẽ nào các ngươi không hiểu thế nào là bỏ xe giữ tướng sao? Cho dù các ngươi có bắt được đám sai vặt bán nến ấy thì có làm sao? Chỉ cần bọn quan viên cứ một mực khai rằng là do cấp dưới đã lén tư lợi thì cho dù có lời khai của đám sai vặt đó cũng chẳng thể lật đổ bọn họ được. Đừng quên, sau lưng bọn họ còn có thái tử chống lưng.”
“Cho dù có tịch thu số nến có vấn đề ấy cũng không được sao?” Tông vệ Thẩm Úc mới ngủ dậy cũng cau mày hỏi.
“Được thì được, nhưng mà, sức thuyết phục không đủ…” Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, nhưng trên mặt chợt hiện ra một nụ cười gian xảo, lẩm bẩm nói: “Muốn chơi thì chúng ta phải chơi lớn một chút.”
“…” Đám tông vệ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu ý của điện hạ nhà mình.
Dù gì cũng là những tâm phúc của mình, Triệu Hoằng Nhuận cũng chẳng muốn giấu giếm, liền bảo các tông vệ lại gần rồi nói kế hoạch cho họ nghe. Các tông vệ nghe xong đều mắt tròn mắt dẹt, gương mặt lộ ra một vẻ không biết là đang sốc hay đang hưng phấn nữa.
“Đi chuẩn bị đi!”
“Vâng!”
Sự việc không thể chậm trễ, các tông vệ đều chia nhau ra hành động, còn Triệu Hoằng Nhuận thì tiếp tục lên giường đi ngủ, không phải là cậu lười biếng gì, mà là nếu cậu không ngủ đủ giấc thì cả kế hoạch này e là sẽ không thể thực hiện được.
Cứ thế đến tận khi mặt trời lên khỏi ngọn sào, Triệu Hoằng Nhuận mới từ từ thức dậy.
Việc đầu tiên cậu làm sau khi thức dậy là dẫn hai tông vệ đến trường thi, viện cớ tuần khảo để biết được đề thi cuối cùng hôm nay.
Đề thi cuối cùng chính là Trần Lược, nghĩa là trả lời câu hỏi, được chia ra làm năm loại đề là Án Đoán, Cung Kiến, Dân Sinh, Độ Chi và Nhạc Phủ, mỗi loại đề sẽ có hai câu hỏi, thí sinh chỉ việc chọn trả lời những câu hỏi mà mình nắm vững, số lượng không hạn chế.
Đương nhiên, nếu số lượng câu hỏi trả lời được càng nhiều thì sau này sẽ càng có nhiều lựa chọn trên con đường làm quan, còn nếu chỉ trả lời được câu hỏi trong một loại đề thì sau này sẽ bị chỉ định vào làm quan ở đúng lĩnh vực mình trả lời, lựa chọn sẽ giảm đi.
Ngoài quy định này ra thì không có quy định giới hạn nào khác.
Sau khi đã nhớ rõ đề thi, Triệu Hoằng Nhuận giả vờ tiếp tục tuần khảo thêm một lúc nữa, sau đó quay về phòng nghỉ ngơi.
Mà lúc này trong phòng, các tông vệ khác đã chuẩn bị sẵn đầy đủ giấy bút nghiên mực.
Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ một lát, sau đó chọn ra đề Dân Sinh trong số năm đề đó rồi bắt đầu múa bút trên giấy.
Sau khoảng thời gian một nén hương, hai đoạn văn ngắn gọn mà súc tích đã được viết xong.
Cậu cẩn thận xem lại một lượt, chỉnh sửa đôi chút rồi mới đặt bút xuống.
“Mang bút lông chuột ra đây.”
Tông vệ đứng cạnh lập tức lấy bút, đồng thời còn mang một số mảnh giấy được cắt gọn gàng vừa bằng lòng bàn tay ra đặt trước mặt Triệu Hoằng Nhuận.
Triệu Hoằng Nhuận nhận bút rồi cẩn thận dùng nét chữ nhỏ chép lại bài văn của mình vào mảnh giấy nhỏ bằng lòng bàn tay ấy.
Liên tục mấy canh giờ, cậu không hề dừng lại nghỉ ngơi.
Bởi vì việc dùng bút lông chuột viết chữ nhỏ là một việc rất tốn công sức, huống hồ cậu còn liên tục sao ra cả trăm bản. Sau khi xong xuôi thì tay phải của cậu mỏi đến mức không thể nhấc lên nổi.
“Cứ như thế đi.” Sau khi đã chép xong tờ cuối cùng, Triệu Hoằng Nhuận đặt bút xuống rồi dặn dò hai tông vệ Cao Quát và Chủng Chiêu: “Hai người các ngươi lập tức mang số giấy này đến công bộ, nhờ thợ ở công bộ mô phỏng mấy mấy cây nến ấy để nhét giấy vào trong, nhất định phải hoàn thành trước lúc hoàng hôn, giao tận tay ta.”
“Rõ!” Tông vệ Cao Quát và Chủng Chiêu đã hiểu rõ kế hoạch của điện hạ nhà mình nên không còn thắc mắc gì nữa, cẩn thận gói số giấy đó lại, giấu vào trong người rồi lặng lẽ rời khỏi miếu Phu Tử.
“Trong cùng một khoa trường, nếu có mấy trăm khảo sinh đồng loạt đưa ra một đáp án giống hệt nhau… thì chuyện này chắc chắn sẽ rất chấn động đây, ha!”
Khẽ xoay xoay cổ tay phải, Triệu Hoằng Nhuận nở một nụ cười nham hiểm.