Chương : 28
“Tên tiểu tử hư đốn nhà ngươi không được nhìn tiểu thư nhà ta nữa!”
Thấy Triệu Hoằng Nhuận cứ nhìn chằm chằm Tô cô nương một cách không kiêng dè, Lục Nhi ban đầu đã hơi ghét giờ lập tức đứng lên giận dữ quát mắng.
“Tiểu thư ngươi cũng đã gặp rồi, khúc nhạc tiểu thư đàn ngươi cũng nghe rồi, giờ mau cút đi!”
Nàng ta vội vàng đẩy Triệu Hoằng Nhuận, muốn đuổi cậu ra ngoài.
Ban đầu, nàng ta hi vọng có thể giúp tiểu thư nhà mình tìm được một công tử phú gia có tiền có thế để làm chỗ dựa, nhưng giờ trong mắt nàng ta, Triệu Hoằng Nhuận tuổi còn quá nhỏ, ăn mặc lại chẳng giống công tử của nhà có tiền gì cả, nếu đã thế còn tiếp tục giữ lại làm gì?
“Này này này, cô làm gì thế?” Triệu Hoằng Nhuận có hơi không vui, trong lòng nghĩ ta còn chưa nhìn đủ mà, đôi mắt này của ta đã mù suốt mười bốn năm, khó khăn lắm mới có được hôm nay, cho ta thu hồi lại vốn có được không?
“Còn làm gì nữa? Bảo ngươi đi đấy.”
“Ta không đi đấy.” Triệu Hoằng Nhuận liếc Tiểu Lục Nhi rồi nói một cách không khách khí: “Bổn công tử dù gì cũng đã chi ra năm mươi lượng, thế mà còn chưa được nhìn mấy cái đã bị đuổi đi rồi, Nhất Phương Thủy Tạ các người đúng là dễ kiếm tiền thật đấy.”
“Chẳng qua chỉ là năm mươi lượng thôi mà, có lần có một công tử nhà giàu đã trả năm trăm lượng mà tiểu thư còn không thèm gặp, ngươi còn chưa thấy đủ sao? Mau đi đi, đi đi đi đi.”
“Chỉ là năm mươi lượng? Tiểu a hoàn nhà cô khẩu khí cũng không nhỏ đấy.”
“Tiểu a hoàn? Ngươi chỉ là đứa trẻ mới mười bốn tuổi mà dám gọi ta là tiểu a hoàn? Ta mười sáu rồi, có biết không hả?”
“Ồ? Thế à?” Triệu Hoằng Nhuận thản nhiên đứng trước mặt Lục Nhi, thể hiện rõ việc cậu cao hơn nàng ta một cái đầu.
Hết cách rồi, ai bảo trong cung dinh dưỡng tốt, khiến cho các hoàng tử đều trưởng thành sớm hơn các đứa trẻ bình thường khác.
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi làm ta tức chết đi được!” Lục Nhi tức giận muốn xé tay áo Triệu Hoằng Nhuận.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô cô nương cảm thấy hơi dở khóc dở cười, bèn vội vàng ngăn cản: “Lục Nhi, không được vô lễ, mau lùi lại.”
Nghe Tô cô nương lên tiếng, Lục Nhi mới chịu dừng tay, có hơi không vui hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư muốn giữ tên tiểu tử này lại bao lâu?”
“Bao lâu…” Tô cô nương thầm nghĩ đã mời khách vào rồi thì lí nào lại đuổi người ta đi?
Nàng bất giác quay sang nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
“Này này này, ta không đi đâu.” Thấy Tô cô nương nhìn mình, Triệu Hoằng Nhuận vội nói: “Dù gì cũng là năm mươi lượng, mới chỉ nhìn được một chút thôi, bạc này các người dễ kiếm quá đấy.”
Tô cô nương nghe thế cảm thấy có hơi buồn cười, bèn dịu dàng nói: “Thế không biết Khương công tử còn điều gì dặn dò?”
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một lúc rồi chỉ vào bình rượu trên bàn nói: “Hay là cô uống với ta vài chén nhé?”
“Sao?”
Tô cô nương nghe thế liền cau mày, cảm thấy tiểu công tử này không biết con cái nhà ai, tuổi còn bé mà đã thuần thục chuyện này rồi.
Nàng nhẹ nhàng từ chối: “Nô gia không biết uống rượu.”
“Không biết uống rượu… cũng không sao, rót rượu chắc được chứ? Cô rót rượu, ta uống.”
“…”
Tô cô nương có chút không vui, thế này là xem ta là nữ nhân hầu rượu rồi sao?
Nàng nghĩ một lúc rồi nói: “Đa tạ công tử đã hiểu, nhưng mà, nơi này không có quy định như thế.”
“Chốn quái quỷ gì thế?” Triệu Hoằng Nhuận khó chịu lẩm bẩm, sau đó quay sang hỏi Tô cô nương: “Thế thì Tô cô nương, không biết phải như thế nào thì cô mới chịu làm?”
Tô cô nương nghe thế thì ngẩn người, trong lúc đang suy nghĩ tìm cách làm sao tống khứ được vị khách nhỏ tuổi phiền phức này thì đột nhiên nghe thấy Triệu Hoằng Nhuận vỗ tay reo lên: “Thế này vậy, lúc nãy đã tỉ thí cầm kỹ, bây giờ chúng ta tỉ thí họa kỹ đi. Nếu cô thua thì phải qua hầu ta vài chén, thế nào?”
“Tỉ thí họa kỹ ư?” Tô cô nương có hơi kinh ngạc, thầm nghĩ lẽ nào vị Khương công tử trước mặt mình đây tài nghệ đánh đàn đã xuất sắc mà khả năng vẽ tranh cũng tinh thông luôn sao?
“Tỉ thí thế nào?” Nàng hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận đưa mắt nhìn các bức “Hạc đồ” treo kín bốn bức tường xung quanh rồi cười nói: “Trình độ của Tô cô nương ta cũng hiểu đại khái rồi, nên không cần phiền Tô cô nương động bút nữa… Mang bút mực ra đây.”
“Lời này nghĩa là sao? Cậu ta đang chê bai mấy con hạc trắng mà mình vẽ sao?”
Thấy mấy kiệt tác đắc ý của mình lại bị người ta thầm cười nhạo, Tô cô nương không khỏi nổi nóng, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Lục Nhi, lấy bút mực.”
“Vâng.” Lục Nhi vào trong phòng sau bức màn lấy bút mực giấy nghiên ra, trơ mặt đặt trước chiếc bàn nhỏ trước mặt Triệu Hoằng Nhuận.
“Không cần giấy.” Triệu Hoằng Nhuận phẩy tay rồi quay mặt ra bức tường phía sau, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Tô cô nương, cậu vung tay xé toạc hết mấy bức “Hạc đồ” trên tường rồi ném sang một bên, mặc kệ mấy bức tranh ấy bị xé thế nào.
“Ngươi ngươi ngươi… cái tên này sao lại vô lễ như thế? Đây đều là những bức tranh tâm đắc của tiểu thư đấy.” Lục Nhi phẫn nộ gào lên rồi đau lòng chạy đến nhặt mấy bức tranh.
Tô cô nương nhìn thấy cảnh tượng này cũng rất tức giận, không biết Triệu Hoằng Nhuận rốt cuộc có ý gì.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận chợt khom người nhấc cây bút mực đặt trên nghiên rồi quay đầu cười nói với Tô cô nương: “Có vẻ Tô cô nương rất thích hạc đúng không? Nếu đã thế thì ta sẽ vẽ một con hạc.”
Vừa nói cậu vừa cầm bút vẽ lên bức tường trắng tinh. Cây bút trong tay cậu múa như đang vẩy rượu, tựa hồ không màng xung quanh, chẳng mấy chốc đã vẽ ra một con hạc trắng giang cánh chuẩn bị tung bay trên bức tường trắng.
Khác hẳn với mấy con hạc mà Tô cô nương vẽ, con hạc trắng này gầy đến mức giống như chỉ còn bộ xương, nhưng chính vì thế mà lại toát ra khí chất tiên linh của hạc.
“Đó là…”
Tô cô nương bất giác nắm chặt tay.
Nàng đã nhìn thấy gì?
Nàng nhìn thấy trên bức tường trắng, chỉ trong thời gian chớp mắt đã hiện ra một con hạc sống động, một chân đang đứng trên cái mà nàng cho là bùn, đầu ngẩng cao, cánh giang rộng, tựa hồ như chuẩn bị hướng về phía mặt trời, bay thẳng lên không trung.
Tràn đầy sinh khí, sống động như thật.
Sau khi vẽ vài đường, Triệu Hoằng Nhuận lại viết thêm một hàng chữ ở bên trái, đường nét uốn lượn, rồng bay phượng múa.
“Hạc kêu chín tầng mây, tiếng vọng khắp trời.”
Sau khi viết xong câu thơ tả hạc trích từ “Kinh Thi”, Triệu Hoằng Nhuận vứt cây bút trong tay rồi quay đầu nhìn Tô cô nương.
“Thình thịch…”
Nhìn bức họa trên tường, Tô cô nương cảm thấy trái tim mình loạn nhịp.
“Cậu ta… cậu ta có thể hiểu được tâm ý của mình sao?”
Cả người nàng chợt thấy căng thẳng, đôi môi quyến rũ cũng bất giác mím chặt lại.
Ánh mắt của nàng cứ nhìn chăm chăm vào con tiên hạc sống động chuẩn bị tung cánh bay thẳng về phía mặt trời kia.
“Cho dù một chân đặt trong bùn thì cũng vẫn ngẩng cao đầu lên chín tầng mây, cũng vẫn có thể cất cánh bay về phía chân trời… sao?”
Tô cô nương ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ló dạng sau vầng mây, trái tim lại đập dữ dội hơn.
“Cậu ta… cậu ta làm thế tức là muốn so sánh mình với con hạc này sao? Thế thì cậu ta, chính là vầng mặt trời của mình sao?”
Nàng bất giác suy nghĩ lung tung, gương mặt vì thế mà bắt đầu nóng bừng lên.
“Tại sao… tại sao lại chọn câu này?” Giọng Tô cô nương có chút run lên.
Bởi vì nàng cảm thấy, câu thơ “Hạc kêu chín tầng mây, tiếng vọng khắp trời” ấy giống như một mũi giáo đâm thẳng vào tim nàng, khiến nàng không thể giữ được vẻ lạnh lùng thản nhiên vốn có nữa.
“Kỳ lạ… nàng ta sao thế nhỉ?”
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy hơi kỳ lạ trước sự thay đổi kích động của Tô cô nương, bèn nhún vai nói: “Bởi vì ta cảm thấy câu này rất có khí thế, Tô cô nương không thấy thế sao?”
“Khí… thế?” Tô cô nương nghe thế thì ngẩn người, trái tim cũng dần bình ổn lại, từ trong lòng chợt có một cảm giác thất vọng.
“Ha, cậu ta không hiểu. Ôi, rốt cuộc cậu ta cũng chỉ là một đứa bé mười bốn tuổi thôi… Làm sao có thể hiểu được chứ?”
“Nô gia thua rồi.”
Thầm thở dài, Tô cô nương nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi bước đến cái bàn nhỏ trước mặt Triệu Hoằng Nhuận rồi từ từ ngồi quỳ xuống đối diện.
Được ngắm Tô cô nương lần nữa với cự li gần như thế, ngay cả một người ở trong thâm cung đã lâu như Triệu Hoằng Nhuận cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thật đúng với câu nói, mỹ nhân như ngọc, yêu kiều diễm lệ.
Còn Tô cô nương càng nhìn vị tiểu công tử chỉ mới mười bốn tuổi này lại càng thấy hiếu kỳ.
“Khương công tử học họa kỹ được bao lâu? Không phải là lại nửa tháng đấy chứ?” Nàng vừa rót rượu cho Triệu Hoằng Nhuận vừa tò mò hỏi.
“Vẽ à? Ta học ba tháng!” Triệu Hoằng Nhuận vừa ngồi xuống vừa nói.
“Ba tháng mà có được họa kỹ thế này sao?”
Tô cô nương cảm thấy hơi cay đắng trong lòng, nhưng vẫn cố nở nụ cười, rồi lại thắc mắc hỏi: “Tại sao học đàn chỉ có nửa tháng mà học vẽ lại đến ba tháng?”
“Chuyện này đương nhiên là có nguyên nhân rồi.” Lúc này Triệu Hoằng Nhuận đã ngồi hẳn xuống, cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.
“Nguyên nhân gì thế?” Tô cô nương tò mò hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận nghe thế thì nhìn chằm chằm vào Tô cô nương, sau đó đột nhiên bật cười: “Cô uống với ta vài chén, ta sẽ nói cho cô biết.”
Tô cô nương ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời sau áng mây được vẽ trên tường, rồi lại nhìn gương mặt trẻ trung bầu bĩnh đang cười hi hi của Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt lộ lên chút do dự, nhưng cuối cùng khẽ nói: “Lục Nhi, lấy thêm một chén rượu ra.”
“Hả?”
Lục Nhi trợn tròn mắt nhìn tiểu thư nhà mình. Nàng ta hoàn toàn không hiểu một tên nhóc nghèo khổ chỉ mới mười bốn tuổi sao có thể khiến Tô tiểu thư chịu cùng uống rượu.
Nhưng tiểu thư đã có lời thì nàng ta cũng hết cách, đành phải mím môi vào trong lấy thêm một chén rượu rồi đặt trước mặt Tô cô nương.
Tô cô nương đưa tay tự rót cho mình một chén, sau đó nhìn Triệu Hoằng Nhuận bằng ánh mắt lấp lánh, thấy cậu cứ nhìn mình chằm chằm thì bất giác đỏ ửng mặt, nâng chén rượu lên nhấp nhẹ, rượu hầu như chỉ chạm vào môi.
“Ồ… ồ…”
Triệu Hoằng Nhuận chăm chú nhìn cảm tượng này, cảm giác cả người như nóng bừng lên, hệt như vừa mới bị điện giật vậy, có hơi tê dại nhưng cũng rất sảng khoái.
Có lẽ đây là cái gọi là “Rượu không làm người say, người tự say.”
“Nô gia đã uống rồi, Khương công tử có thể nói cho nô gia rồi chứ?” Thấy Triệu Hoằng Nhuận vẫn cứ nhìn mình, gương mặt Tô cô nương đã đỏ càng thêm đỏ.
“Được, nói cho cô biết cũng không sao. Trước đây ta sở dĩ học vẽ là vì muốn… muốn vẽ lại những cảnh đẹp như thế này.” Cậu đưa tay nhẹ nhàng vén một lọn tóc mai của Tô cô nương đang rũ xuống rồi dịu dàng nói.
“Hả?”
Tô cô nương sững người, đôi mắt bất giác mở to nhìn đối phương bằng vẻ mặt không tin được.
“Ta… ta thế này là lại bị cậu ta tán tỉnh rồi ư?”
Thấy Triệu Hoằng Nhuận cứ nhìn chằm chằm Tô cô nương một cách không kiêng dè, Lục Nhi ban đầu đã hơi ghét giờ lập tức đứng lên giận dữ quát mắng.
“Tiểu thư ngươi cũng đã gặp rồi, khúc nhạc tiểu thư đàn ngươi cũng nghe rồi, giờ mau cút đi!”
Nàng ta vội vàng đẩy Triệu Hoằng Nhuận, muốn đuổi cậu ra ngoài.
Ban đầu, nàng ta hi vọng có thể giúp tiểu thư nhà mình tìm được một công tử phú gia có tiền có thế để làm chỗ dựa, nhưng giờ trong mắt nàng ta, Triệu Hoằng Nhuận tuổi còn quá nhỏ, ăn mặc lại chẳng giống công tử của nhà có tiền gì cả, nếu đã thế còn tiếp tục giữ lại làm gì?
“Này này này, cô làm gì thế?” Triệu Hoằng Nhuận có hơi không vui, trong lòng nghĩ ta còn chưa nhìn đủ mà, đôi mắt này của ta đã mù suốt mười bốn năm, khó khăn lắm mới có được hôm nay, cho ta thu hồi lại vốn có được không?
“Còn làm gì nữa? Bảo ngươi đi đấy.”
“Ta không đi đấy.” Triệu Hoằng Nhuận liếc Tiểu Lục Nhi rồi nói một cách không khách khí: “Bổn công tử dù gì cũng đã chi ra năm mươi lượng, thế mà còn chưa được nhìn mấy cái đã bị đuổi đi rồi, Nhất Phương Thủy Tạ các người đúng là dễ kiếm tiền thật đấy.”
“Chẳng qua chỉ là năm mươi lượng thôi mà, có lần có một công tử nhà giàu đã trả năm trăm lượng mà tiểu thư còn không thèm gặp, ngươi còn chưa thấy đủ sao? Mau đi đi, đi đi đi đi.”
“Chỉ là năm mươi lượng? Tiểu a hoàn nhà cô khẩu khí cũng không nhỏ đấy.”
“Tiểu a hoàn? Ngươi chỉ là đứa trẻ mới mười bốn tuổi mà dám gọi ta là tiểu a hoàn? Ta mười sáu rồi, có biết không hả?”
“Ồ? Thế à?” Triệu Hoằng Nhuận thản nhiên đứng trước mặt Lục Nhi, thể hiện rõ việc cậu cao hơn nàng ta một cái đầu.
Hết cách rồi, ai bảo trong cung dinh dưỡng tốt, khiến cho các hoàng tử đều trưởng thành sớm hơn các đứa trẻ bình thường khác.
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi làm ta tức chết đi được!” Lục Nhi tức giận muốn xé tay áo Triệu Hoằng Nhuận.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô cô nương cảm thấy hơi dở khóc dở cười, bèn vội vàng ngăn cản: “Lục Nhi, không được vô lễ, mau lùi lại.”
Nghe Tô cô nương lên tiếng, Lục Nhi mới chịu dừng tay, có hơi không vui hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư muốn giữ tên tiểu tử này lại bao lâu?”
“Bao lâu…” Tô cô nương thầm nghĩ đã mời khách vào rồi thì lí nào lại đuổi người ta đi?
Nàng bất giác quay sang nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
“Này này này, ta không đi đâu.” Thấy Tô cô nương nhìn mình, Triệu Hoằng Nhuận vội nói: “Dù gì cũng là năm mươi lượng, mới chỉ nhìn được một chút thôi, bạc này các người dễ kiếm quá đấy.”
Tô cô nương nghe thế cảm thấy có hơi buồn cười, bèn dịu dàng nói: “Thế không biết Khương công tử còn điều gì dặn dò?”
Triệu Hoằng Nhuận nghĩ một lúc rồi chỉ vào bình rượu trên bàn nói: “Hay là cô uống với ta vài chén nhé?”
“Sao?”
Tô cô nương nghe thế liền cau mày, cảm thấy tiểu công tử này không biết con cái nhà ai, tuổi còn bé mà đã thuần thục chuyện này rồi.
Nàng nhẹ nhàng từ chối: “Nô gia không biết uống rượu.”
“Không biết uống rượu… cũng không sao, rót rượu chắc được chứ? Cô rót rượu, ta uống.”
“…”
Tô cô nương có chút không vui, thế này là xem ta là nữ nhân hầu rượu rồi sao?
Nàng nghĩ một lúc rồi nói: “Đa tạ công tử đã hiểu, nhưng mà, nơi này không có quy định như thế.”
“Chốn quái quỷ gì thế?” Triệu Hoằng Nhuận khó chịu lẩm bẩm, sau đó quay sang hỏi Tô cô nương: “Thế thì Tô cô nương, không biết phải như thế nào thì cô mới chịu làm?”
Tô cô nương nghe thế thì ngẩn người, trong lúc đang suy nghĩ tìm cách làm sao tống khứ được vị khách nhỏ tuổi phiền phức này thì đột nhiên nghe thấy Triệu Hoằng Nhuận vỗ tay reo lên: “Thế này vậy, lúc nãy đã tỉ thí cầm kỹ, bây giờ chúng ta tỉ thí họa kỹ đi. Nếu cô thua thì phải qua hầu ta vài chén, thế nào?”
“Tỉ thí họa kỹ ư?” Tô cô nương có hơi kinh ngạc, thầm nghĩ lẽ nào vị Khương công tử trước mặt mình đây tài nghệ đánh đàn đã xuất sắc mà khả năng vẽ tranh cũng tinh thông luôn sao?
“Tỉ thí thế nào?” Nàng hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận đưa mắt nhìn các bức “Hạc đồ” treo kín bốn bức tường xung quanh rồi cười nói: “Trình độ của Tô cô nương ta cũng hiểu đại khái rồi, nên không cần phiền Tô cô nương động bút nữa… Mang bút mực ra đây.”
“Lời này nghĩa là sao? Cậu ta đang chê bai mấy con hạc trắng mà mình vẽ sao?”
Thấy mấy kiệt tác đắc ý của mình lại bị người ta thầm cười nhạo, Tô cô nương không khỏi nổi nóng, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Lục Nhi, lấy bút mực.”
“Vâng.” Lục Nhi vào trong phòng sau bức màn lấy bút mực giấy nghiên ra, trơ mặt đặt trước chiếc bàn nhỏ trước mặt Triệu Hoằng Nhuận.
“Không cần giấy.” Triệu Hoằng Nhuận phẩy tay rồi quay mặt ra bức tường phía sau, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Tô cô nương, cậu vung tay xé toạc hết mấy bức “Hạc đồ” trên tường rồi ném sang một bên, mặc kệ mấy bức tranh ấy bị xé thế nào.
“Ngươi ngươi ngươi… cái tên này sao lại vô lễ như thế? Đây đều là những bức tranh tâm đắc của tiểu thư đấy.” Lục Nhi phẫn nộ gào lên rồi đau lòng chạy đến nhặt mấy bức tranh.
Tô cô nương nhìn thấy cảnh tượng này cũng rất tức giận, không biết Triệu Hoằng Nhuận rốt cuộc có ý gì.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận chợt khom người nhấc cây bút mực đặt trên nghiên rồi quay đầu cười nói với Tô cô nương: “Có vẻ Tô cô nương rất thích hạc đúng không? Nếu đã thế thì ta sẽ vẽ một con hạc.”
Vừa nói cậu vừa cầm bút vẽ lên bức tường trắng tinh. Cây bút trong tay cậu múa như đang vẩy rượu, tựa hồ không màng xung quanh, chẳng mấy chốc đã vẽ ra một con hạc trắng giang cánh chuẩn bị tung bay trên bức tường trắng.
Khác hẳn với mấy con hạc mà Tô cô nương vẽ, con hạc trắng này gầy đến mức giống như chỉ còn bộ xương, nhưng chính vì thế mà lại toát ra khí chất tiên linh của hạc.
“Đó là…”
Tô cô nương bất giác nắm chặt tay.
Nàng đã nhìn thấy gì?
Nàng nhìn thấy trên bức tường trắng, chỉ trong thời gian chớp mắt đã hiện ra một con hạc sống động, một chân đang đứng trên cái mà nàng cho là bùn, đầu ngẩng cao, cánh giang rộng, tựa hồ như chuẩn bị hướng về phía mặt trời, bay thẳng lên không trung.
Tràn đầy sinh khí, sống động như thật.
Sau khi vẽ vài đường, Triệu Hoằng Nhuận lại viết thêm một hàng chữ ở bên trái, đường nét uốn lượn, rồng bay phượng múa.
“Hạc kêu chín tầng mây, tiếng vọng khắp trời.”
Sau khi viết xong câu thơ tả hạc trích từ “Kinh Thi”, Triệu Hoằng Nhuận vứt cây bút trong tay rồi quay đầu nhìn Tô cô nương.
“Thình thịch…”
Nhìn bức họa trên tường, Tô cô nương cảm thấy trái tim mình loạn nhịp.
“Cậu ta… cậu ta có thể hiểu được tâm ý của mình sao?”
Cả người nàng chợt thấy căng thẳng, đôi môi quyến rũ cũng bất giác mím chặt lại.
Ánh mắt của nàng cứ nhìn chăm chăm vào con tiên hạc sống động chuẩn bị tung cánh bay thẳng về phía mặt trời kia.
“Cho dù một chân đặt trong bùn thì cũng vẫn ngẩng cao đầu lên chín tầng mây, cũng vẫn có thể cất cánh bay về phía chân trời… sao?”
Tô cô nương ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ló dạng sau vầng mây, trái tim lại đập dữ dội hơn.
“Cậu ta… cậu ta làm thế tức là muốn so sánh mình với con hạc này sao? Thế thì cậu ta, chính là vầng mặt trời của mình sao?”
Nàng bất giác suy nghĩ lung tung, gương mặt vì thế mà bắt đầu nóng bừng lên.
“Tại sao… tại sao lại chọn câu này?” Giọng Tô cô nương có chút run lên.
Bởi vì nàng cảm thấy, câu thơ “Hạc kêu chín tầng mây, tiếng vọng khắp trời” ấy giống như một mũi giáo đâm thẳng vào tim nàng, khiến nàng không thể giữ được vẻ lạnh lùng thản nhiên vốn có nữa.
“Kỳ lạ… nàng ta sao thế nhỉ?”
Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy hơi kỳ lạ trước sự thay đổi kích động của Tô cô nương, bèn nhún vai nói: “Bởi vì ta cảm thấy câu này rất có khí thế, Tô cô nương không thấy thế sao?”
“Khí… thế?” Tô cô nương nghe thế thì ngẩn người, trái tim cũng dần bình ổn lại, từ trong lòng chợt có một cảm giác thất vọng.
“Ha, cậu ta không hiểu. Ôi, rốt cuộc cậu ta cũng chỉ là một đứa bé mười bốn tuổi thôi… Làm sao có thể hiểu được chứ?”
“Nô gia thua rồi.”
Thầm thở dài, Tô cô nương nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi bước đến cái bàn nhỏ trước mặt Triệu Hoằng Nhuận rồi từ từ ngồi quỳ xuống đối diện.
Được ngắm Tô cô nương lần nữa với cự li gần như thế, ngay cả một người ở trong thâm cung đã lâu như Triệu Hoằng Nhuận cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thật đúng với câu nói, mỹ nhân như ngọc, yêu kiều diễm lệ.
Còn Tô cô nương càng nhìn vị tiểu công tử chỉ mới mười bốn tuổi này lại càng thấy hiếu kỳ.
“Khương công tử học họa kỹ được bao lâu? Không phải là lại nửa tháng đấy chứ?” Nàng vừa rót rượu cho Triệu Hoằng Nhuận vừa tò mò hỏi.
“Vẽ à? Ta học ba tháng!” Triệu Hoằng Nhuận vừa ngồi xuống vừa nói.
“Ba tháng mà có được họa kỹ thế này sao?”
Tô cô nương cảm thấy hơi cay đắng trong lòng, nhưng vẫn cố nở nụ cười, rồi lại thắc mắc hỏi: “Tại sao học đàn chỉ có nửa tháng mà học vẽ lại đến ba tháng?”
“Chuyện này đương nhiên là có nguyên nhân rồi.” Lúc này Triệu Hoằng Nhuận đã ngồi hẳn xuống, cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.
“Nguyên nhân gì thế?” Tô cô nương tò mò hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận nghe thế thì nhìn chằm chằm vào Tô cô nương, sau đó đột nhiên bật cười: “Cô uống với ta vài chén, ta sẽ nói cho cô biết.”
Tô cô nương ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời sau áng mây được vẽ trên tường, rồi lại nhìn gương mặt trẻ trung bầu bĩnh đang cười hi hi của Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt lộ lên chút do dự, nhưng cuối cùng khẽ nói: “Lục Nhi, lấy thêm một chén rượu ra.”
“Hả?”
Lục Nhi trợn tròn mắt nhìn tiểu thư nhà mình. Nàng ta hoàn toàn không hiểu một tên nhóc nghèo khổ chỉ mới mười bốn tuổi sao có thể khiến Tô tiểu thư chịu cùng uống rượu.
Nhưng tiểu thư đã có lời thì nàng ta cũng hết cách, đành phải mím môi vào trong lấy thêm một chén rượu rồi đặt trước mặt Tô cô nương.
Tô cô nương đưa tay tự rót cho mình một chén, sau đó nhìn Triệu Hoằng Nhuận bằng ánh mắt lấp lánh, thấy cậu cứ nhìn mình chằm chằm thì bất giác đỏ ửng mặt, nâng chén rượu lên nhấp nhẹ, rượu hầu như chỉ chạm vào môi.
“Ồ… ồ…”
Triệu Hoằng Nhuận chăm chú nhìn cảm tượng này, cảm giác cả người như nóng bừng lên, hệt như vừa mới bị điện giật vậy, có hơi tê dại nhưng cũng rất sảng khoái.
Có lẽ đây là cái gọi là “Rượu không làm người say, người tự say.”
“Nô gia đã uống rồi, Khương công tử có thể nói cho nô gia rồi chứ?” Thấy Triệu Hoằng Nhuận vẫn cứ nhìn mình, gương mặt Tô cô nương đã đỏ càng thêm đỏ.
“Được, nói cho cô biết cũng không sao. Trước đây ta sở dĩ học vẽ là vì muốn… muốn vẽ lại những cảnh đẹp như thế này.” Cậu đưa tay nhẹ nhàng vén một lọn tóc mai của Tô cô nương đang rũ xuống rồi dịu dàng nói.
“Hả?”
Tô cô nương sững người, đôi mắt bất giác mở to nhìn đối phương bằng vẻ mặt không tin được.
“Ta… ta thế này là lại bị cậu ta tán tỉnh rồi ư?”