Chương : 14
Đã là hoàng đế thì bắt buộc phải nạp nhiều phi tử để nối dõi tông đường. Do đó dù hậu cung của Đại Ngụy thiên tử có tới hơn hai mươi phi tử, nhưng lý do không phải Đại Ngụy thiên Tử muốn hưởng thụ cuộc sống đa thê đa thiếp, đầu ấp tay kề sáng tối, mà là vì đây là nghĩa vụ Đại Ngụy thiên tử phải thực hiện.
Tội bất hiếu có ba điều, trong đó không có con nối dõi là tội nặng nhất. Thân là thiên tử của nước Đại Ngụy, nếu bảo vệ giang sơn xã tắc của tổ tông để lại là việc quan trọng nhất thì việc quan trọng tiếp theo chắc chắn là phải có con để nối dõi tông đường. Về phương diện này thì trong cung không chỉ có các vị hoàng thân quốc thích để ý, mà ngay cả các vị triều thần cũng thỉnh thoảng dâng tấu mong thiên tử nạp phi để đảm bảo dòng máu chính thống của hoàng thất không bị đứt đoạn.
Theo nguyên tắc của Đại Ngụy, hậu cung phi tử của hoàng đế có 5 cấp bậc. Cấp bậc cao nhất đương nhiên là Hoàng hậu, cấp bậc thứ hai là “Tam Phu Nhân” bao gồm Quý Phi, Quý Tần, Quý Cơ. Cấp bậc thứ ba chính là “Cửu Tần” bao gồm: Thục Viện, Thục Nghị, Thục Dung, Chiêu Hoa, Chiêu Nghị, Chiêu Dung, Tu Hoa, Tu Nghị, Tu Dung.
Ba cấp bậc phi tử có thể gọi là “Nhất Hậu Tam Phu Nhân Cửu Tần Phi”.
Các mỹ nhân cấp bậc thứ tư là Thục Phi, Tiệp Dư, Dung Hoa, Sung Hoa, Thừa Huy và cấp bậc thứ năm là Mỹ Nhân, Tài Nhân, Lương Nhân thì địa vị không cao bằng ba cấp bậc trước.
Khi tiến cung thì danh hiệu hậu phi sẽ liên quan đến xuất thân. Còn sau khi vào cung thì hoàn toàn phụ thuộc vào sự sủng ái của thiên tử. Việc đấu đá lẫn nhau để tranh sủng hoàn toàn là do tâm kế của các vị phi tử trong hậu cung.
Danh hiệu của Thẩm Thục Phi - dưỡng mẫu của Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận hay thân mẫu của Cửu Hoàng Tử - chỉ ở cấp bậc thứ tư. Điều này là do bà không mặn mà gì với việc đấu đá tranh sủng.
Bình thường một người nữ tử an phận như vậy sẽ rất khó thăng tiến ở chốn hậu cung đấu đá lẫn nhau. Trừ phi dựa vào quý tử, tức là sinh ra một hoàng tử có tiền đồ. Nhưng đáng tiếc rằng, Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận tính cách bướng bỉnh khó dạy bảo là điều ai ai cũng biết. Còn Cửu hoàng tử Triệu Hoằng Tuyên thì tuổi còn quá trẻ. Vì vậy vị trí của Thẩm Thục Phi trong lòng Đại Ngụy thiên tử Triệu Nguyên Tư trước nay không cao, cũng giống như hai nhi tử của nàng, là vị trí có cũng được không có cũng không sao.
Nhưng thời gian gần đây, do Triệu Hoằng Nhuận bỗng nhiên lọt vào tầm mắt của thiên tử Triệu Nguyên Tư nên Thẩm Thục Phi cũng dần dần được thiên tử coi trọng. Chỉ có điều là Thẩm Thục Phi sức khỏe ốm yếu, bệnh tật triền miên nên không thể hầu hạ thiên tử, bỏ lỡ mất cơ hội quý giá này.
Mặc dù là vậy nhưng một số phi tử lòng dạ hẹp hòi trong cung vẫn ganh ghét với nàng.
Ví như ngày hôm nay, Trần Thục Viện - người trước giờ được Đại Ngụy Thiên Tử vô cùng sủng ái - hôm nay đã cùng vài người cung nữ tới Ngưng Hương Cung của Thẩm Thục Phi để nói một loạt những điều khó nghe.
Mặc dù Thẩm Thục Phi không tính toán với nàng nhưng cung nữ của Thẩm Thục Phi là Tiểu Đào đã bị chọc giận đến nỗi không chịu được.
“Trần Thục Viện đó cũng thật là quá đáng! Nếu như nương nương không ngăn cản thì nô tỳ đã nói rõ lý lẽ với nàng ta rồi! Đây là loại người gì chứ!”
Tiểu Đào vừa dọn dẹp đống đồ sứ bị ném vỡ và than vương vãi đầy trên sàn vừa phẫn uất lẩm bẩm.
“Thôi được rồi”. Thẩm Thục Phi mỉm cười xoa dịu.
Thực ra trong lòng Thẩm Thục Phi hiểu rõ lý do hôm nay Trần Thục Viện tới đây trút giận, chẳng qua cũng vì thời gian gần đây Đại Ngụy thiên tử Triệu Nguyên Tư có qua đêm vài lần ở Ngưng Hương Cung nên nàng ta ghen tỵ mà thôi.
Trần Thục Viện vốn dĩ là một trong vài phi tử được Đại Ngụy thiên tử sủng ái nhất. Trước giờ nàng chỉ tập trung đấu đá với hoàng hậu, Thẩm Thục Phi hầu như không đáng để nàng ta nhọc tâm.
Nhưng thật không ngờ Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận ngày càng được thiên tử chú ý đến, nhờ đó mà vị trí của Thẩm Thục Phi trong lòng thiên tử cũng ngày càng được đề cao. Mặc dù sức khỏe của Thẩm Thục Phi cũng không thể hầu hạ chuyện phòng the nhưng thời gian gần đây thiên tử vẫn thường lui tới Ngưng Hương cung để nghe Thẩm Thục Phi kể chuyện hồi nhỏ của Triệu Hoằng Nhuận, như thể đây là một cách để bù đắp lại việc cảm thấy áy náy vì không thực hiện đầy đủ nghĩa vụ của phụ thân đối với Bát hoàng tử.
Ngày hôm qua cũng vậy, theo tin tức từ trong cung thì ban đầu Đại Ngụy thiên tử vốn quyết định tới chỗ của Trần Thục Viện. Nhưng không hiểu sao sau đó giữa đường lại đổi ý ghé qua Ngưng Hương Cung, làm Trần Thục Viện mừng hụt một phen.
Đây đúng là đổ thêm dầu vào lửa. Trần Thục Viện không thể nuốt trôi cục tức này, vì vậy hôm nay cố ý chạy đến Ngưng Hương Cung để trút giận. Nàng mắng Thẩm Thục Phi rõ ràng biết bản thân bị bệnh mà còn tiếp cận thiên tử, đúng là kẻ không biết an phận. Điều này khiến Tiểu Đào giận tới nỗi suýt nữa thì quên mất thân phận của mình mà cãi lộn với nữ tử độc mồm độc miệng kia một trận.
Quá đáng nhất là trước khi rời đi Thẩm Thục Viện còn cố tình làm vỡ cái lò sứ của Thẩm Thục Phi.
Vì Thẩm Thục Phi sức khỏe ốm yếu, tay chân và bụng rất dễ nhiễm lạnh, vì vậy để giữ ấm cơ thể nàng đã kêu Tiểu Đào bỏ thêm than vào lò sứ, dùng vải bông quấn xung quanh để sưởi ấm.
Vì thời gian sử dụng đã lâu nên Thẩm Thục Phi dần nảy sinh tình cảm gắn bó với cái lò sứ, không nỡ đổi cái mới. Vậy mà hôm nay Thẩm Thục Viện cố ý gạt xuống đất làm lò sứ vỡ thành từng mảnh, than vương vãi khắp sàn.
Thẩm Thục Phi là người thấu tình đạt lý nên nàng hiểu cơn giận của Trần Thục Viện do đâu mà ra. Vì vậy không những nàng không so đo tính toán gì với Trần thuc Viện mà còn liên tục dặn dò Tiểu Đào không được kể chuyện này cho Triệu Hoằng Nhuận. Dù sao thì chuyện mấy ngày gần đây Bát hoàng tử đang đấu với Đại Ngụy thiên tử cũng lan truyền khắp cung rồi.
“Nương nương đúng là dễ dãi với bọn họ quá rồi”. Tiểu Đào phẫn nộ oán trách.
“Được rồi được rồi, mọi chuyện dù gì cũng đã qua rồi, không cần nhắc đến nữa. À phải rồi, có thể trưa nay Nhuận nhi sẽ tới, ngươi nói công công phụ trách thiện thực chuẩn bị thêm một phần…”
“Dạ nô tỳ biết rồi”.
Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ. Không cần ai nói Thẩm Thục Phi cũng hiểu rõ những ngày gần đây con trai lớn Triệu Hoằng Nhuận sống chẳng dễ dàng gì, dù gì cũng bị Đại Ngụy thiên tử cắt bổng lộc tháng.
Đúng như dự đoán, đúng giờ cơm trưa, Triệu Hoằng Nhuận lại đến chỗ mẫu phi để dùng bữa.
“Mẫu thân, Tiểu Tuyên đâu rồi?” Không thấy Hoằng Tuyên Đâu, Triệu Hoằng Nhuận bèn hỏi.
“Đang ở cung học rồi, con nghĩ nó cũng như con sao!” Thẩm Thục Phi giơ tay ra, nhẹ nhàng chỉ ngón trỏ vào ngực Triệu Hoằng Nhuận khuyên nhủ: “Nhuận nhi, mẫu thân hiểu rõ con vốn dĩ thông minh bẩm sinh nhưng dù sao đi chăng nữa con cũng đừng nên tự mãn, phải đến cung học nghe giảng chứ…”
“Ở cung học thì học được gì chứ? Toàn những lão phụ tử văn hoa màu mè, không đi cũng chẳng sao!”
“Con thật đúng là! Thôi được, con cũng lớn rồi, đôi cánh cũng cứng cáp rồi, lời mẫu thân nói con không cần nghe cũng được”. Thẩm Thục Phi cố tình dùng chiêu “Con đã lớn không cần lão nương nữa rồi”.
Chiêu này khiến Triệu Hoằng Nhuận khiếp sợ vội vàng nói: “Được rồi được rồi, ngày mai con sẽ ghé qua cung học, như vậy đã được chưa?”
Thẩm Thục Phi lúc này mới mãn nguyện, mỉm cười nói con trai lớn ngồi xuống dùng cơm.
Triệu Hoằng Nhuận ngồi xuống ghế, bỗng dưng phát hiện hôm nay mẫu phi không cầm lò sứ sưởi ấm nữa, bèn hỏi: “Mẫu thân, lò sứ bất ly thân của người đâu rồi?”
Tiểu Đào nghe thấy đang định tố cáo mọi chuyện với vị hoàng tử điện hạ vốn chẳng sợ ai này thì không ngờ bị Thẩm Thục Phi dùng ánh mắt nghiêm khắc nhắc nhở, nên Tiểu Đào không dám nhiều chuyện nữa.
“À, do ta không cẩn thận làm vỡ mất rồi”. Thẩm Thục Phi điềm nhiên giải thích.
Triệu Hoằng Nhuận lúc này đang đưa đũa gắp miếng thịt kho tàu béo ngậy, nghe thấy vậy bèn dừng tay lại. Hắn vốn hiểu rõ dưỡng mẫu là người rất tỉ mỉ cẩn thận, không thể vô ý làm rơi vỡ lò sứ người xem như báu vật được.
Nhìn thấy thái độ định nói nhưng bỗng dừng lại của Tiểu Đào, Triệu Hoằng Nhuận cũng hiểu được một phần câu chuyện.
Rõ ràng Bát Hoàng tử là người có bản lĩnh khiến cho Đại Ngụy thiên tử nổi giận đùng đùng, khiến ba vị trung thư đại thần bó tay hết cách, không lẽ dễ bị lừa vậy sao?
“Mảnh vỡ đâu rồi, cho hoàng nhi xem đi”. Triệu Hoằng Nhuận thản nhiên hỏi.
“Có gì hay mà xem chứ?” Thẩm Thục Phi cũng là một người thông minh, người biết rõ mảnh vỡ do không cẩn thận đánh rơi với cố ý làm vỡ sẽ khác nhau nên không thể để Triệu Hoàng Nhuận xem được, đành phải nói đã dọn dẹp cả rồi.
Điều này càng làm cho Triệu Hoằng Nhuận khẳng định chắc chắn hơn.
Dùng xong cơm trưa, Triệu Hoằng Nhuận nói chuyện với Thẩm Thục Phi một lúc, tỏ ra rất đắc ý với việc làm phiền ba vị trung thư đại thần ở Thùy Củng điện. Nghe chuyện Thẩm Thục Phi vừa khiển trách hoàng nhi chỉ lo quậy phá không lo học hành vừa không khỏi nhịn cười.
Vì Thẩm Thục Phi sức khỏe yếu ớt, trưa nào cũng cần nghỉ ngơi một chút nên Triệu Hoằng Nhuận không ở lại lâu. Nhìn ánh mắt Thẩm Thục Phi có chút buồn ngủ là hắn cáo từ rút lui.
Thẩm Thục Phi cũng không giữ lại, kêu Tiểu Đào tiễn Triệu Hoằng Nhuận. Dù gì hiện nay con trai lớn cũng đang bị phụ thân cắt bổng lộc tháng nên chắc chắn ngày nào cũng sẽ lặn lội đến Ngưng Hương Cung dùng bữa, vì vậy nên Thẩm Thục Phi cũng không lo sẽ không gặp được Triệu Hoằng Nhuận.
Tiểu Đào tiễn Triệu Hoằng Nhuận tới cổng Ngưng Hương Cung, đang định quay vào thì bị Triệu Hoằng Nhuận gọi lại.
“Tiểu Đào, chuyện cái lò sứ của mẫu thân là như thế nào?”
“Dạ?” Tiểu Đào sững sờ, trong đầu nhớ tới lời dặn dò của Thẩm Thục Phi nên không dám kể với Triệu Hoằng Nhuận: “Thưa điện hạ, nương nương chẳng phải đã nói rồi sao, là do người vô ý làm rơi ạ”.
“Thật sao?” Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười nói tiếp: “Tiểu Đào, chốn thâm cung này nói lớn thì cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ. Nếu bổn điện hạ thực sự muốn điều tra thì chuyện này cũng chẳng khó khăn gì. Cũng chỉ khác ở chỗ sớm hay muộn mà thôi. Tiểu Đào, ngươi mau nói đi”.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận đã nói đến nước này rồi, Tiểu Đào do dự một chút rồi cũng kể với Triệu Hoằng Nhuận toàn bộ sự việc, Trần Thục Viện không tốt thế nào, đã hành động hung tợn ra sao, tóm lại đã kết tội Thẩm Thục Viện là một tội nhân mang tội ác tày trời.
“Hả? Thật vậy sao?” Ánh mắt của Triệu Hoằng Nhuận trở lên lạnh lùng.
Nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng Tiểu Đào có chút hoảng loạn. Nàng vốn hiểu rất rõ tính tình của Bát điện hạ, bèn vội vàng hỏi: “Điện hạ, không phải ngài… không phải ngài định làm gì đấy chứ? Xin ngài đừng gây chuyện nữa, nếu không nương nương sẽ trách tội nô tỳ đó”.
“Ngươi cứ yên tâm không phải lo lắng”. Triệu Hoằng Nhuận cười nói.
“Nếu vậy thì tốt”. Tiểu Đào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận rồi quay vào trong cung.
“Có người tới tận nhà để ức hiếp, chẳng lẽ lại ngồi yên không phản công sao?” Triệu Hoằng Nhuận quay lại nhìn Ngưng Hương Cung lắc lắc đầu.
Nói đoạn chắp tay sau lưng đi xuống khỏi bậc tam cấp, vừa đi vừa lẩm bẩm cho tới khi về tới Văn Chiêu các.
“Hừ, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, bổn điện hạ vốn đang muốn tìm vị quý nhân nào trong hậu cung để ra tay cho phụ hoàng thêm uất ức, vậy mà Trần Thục Viện đó lại tự dâng đến tận cửa, khai đao với ngươi trước vậy!”
“Những ý tưởng của đám Thẩm Vực đều hết sức tầm thường, chẳng lẽ chúng thật sự nghĩ rằng ngoan ngoãn thả gà chăn vịt ở ngự hoa viên thì sẽ khến Đại Ngụy thiên tử thay đổi chủ ý sao? Hừ, nếu muốn làm thì phải làm lớn chuyện luôn. Bắt đầu làm xáo trộn hậu cung, để đám phi tử đó ấm ức giận dỗi kiện lên thiên tử, làm ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của phụ hoàng đại nhân, khiến cho phụ hoàng không có lấy một đêm an giấc ở tẩm cung! Đây mới là kế sách giải quyết tận gốc!” Triệu Hoằng Nhuận đắc ý nghĩ thầm.
“Phụ hoàng đại nhân, phen này e rằng người phải nghỉ lại Văn Đức điện mới có thể thanh tịnh được rồi, a ha ha”
Hiệp hai trận chiến phụ tử chính thức khai màn tại đây!
Tội bất hiếu có ba điều, trong đó không có con nối dõi là tội nặng nhất. Thân là thiên tử của nước Đại Ngụy, nếu bảo vệ giang sơn xã tắc của tổ tông để lại là việc quan trọng nhất thì việc quan trọng tiếp theo chắc chắn là phải có con để nối dõi tông đường. Về phương diện này thì trong cung không chỉ có các vị hoàng thân quốc thích để ý, mà ngay cả các vị triều thần cũng thỉnh thoảng dâng tấu mong thiên tử nạp phi để đảm bảo dòng máu chính thống của hoàng thất không bị đứt đoạn.
Theo nguyên tắc của Đại Ngụy, hậu cung phi tử của hoàng đế có 5 cấp bậc. Cấp bậc cao nhất đương nhiên là Hoàng hậu, cấp bậc thứ hai là “Tam Phu Nhân” bao gồm Quý Phi, Quý Tần, Quý Cơ. Cấp bậc thứ ba chính là “Cửu Tần” bao gồm: Thục Viện, Thục Nghị, Thục Dung, Chiêu Hoa, Chiêu Nghị, Chiêu Dung, Tu Hoa, Tu Nghị, Tu Dung.
Ba cấp bậc phi tử có thể gọi là “Nhất Hậu Tam Phu Nhân Cửu Tần Phi”.
Các mỹ nhân cấp bậc thứ tư là Thục Phi, Tiệp Dư, Dung Hoa, Sung Hoa, Thừa Huy và cấp bậc thứ năm là Mỹ Nhân, Tài Nhân, Lương Nhân thì địa vị không cao bằng ba cấp bậc trước.
Khi tiến cung thì danh hiệu hậu phi sẽ liên quan đến xuất thân. Còn sau khi vào cung thì hoàn toàn phụ thuộc vào sự sủng ái của thiên tử. Việc đấu đá lẫn nhau để tranh sủng hoàn toàn là do tâm kế của các vị phi tử trong hậu cung.
Danh hiệu của Thẩm Thục Phi - dưỡng mẫu của Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận hay thân mẫu của Cửu Hoàng Tử - chỉ ở cấp bậc thứ tư. Điều này là do bà không mặn mà gì với việc đấu đá tranh sủng.
Bình thường một người nữ tử an phận như vậy sẽ rất khó thăng tiến ở chốn hậu cung đấu đá lẫn nhau. Trừ phi dựa vào quý tử, tức là sinh ra một hoàng tử có tiền đồ. Nhưng đáng tiếc rằng, Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận tính cách bướng bỉnh khó dạy bảo là điều ai ai cũng biết. Còn Cửu hoàng tử Triệu Hoằng Tuyên thì tuổi còn quá trẻ. Vì vậy vị trí của Thẩm Thục Phi trong lòng Đại Ngụy thiên tử Triệu Nguyên Tư trước nay không cao, cũng giống như hai nhi tử của nàng, là vị trí có cũng được không có cũng không sao.
Nhưng thời gian gần đây, do Triệu Hoằng Nhuận bỗng nhiên lọt vào tầm mắt của thiên tử Triệu Nguyên Tư nên Thẩm Thục Phi cũng dần dần được thiên tử coi trọng. Chỉ có điều là Thẩm Thục Phi sức khỏe ốm yếu, bệnh tật triền miên nên không thể hầu hạ thiên tử, bỏ lỡ mất cơ hội quý giá này.
Mặc dù là vậy nhưng một số phi tử lòng dạ hẹp hòi trong cung vẫn ganh ghét với nàng.
Ví như ngày hôm nay, Trần Thục Viện - người trước giờ được Đại Ngụy Thiên Tử vô cùng sủng ái - hôm nay đã cùng vài người cung nữ tới Ngưng Hương Cung của Thẩm Thục Phi để nói một loạt những điều khó nghe.
Mặc dù Thẩm Thục Phi không tính toán với nàng nhưng cung nữ của Thẩm Thục Phi là Tiểu Đào đã bị chọc giận đến nỗi không chịu được.
“Trần Thục Viện đó cũng thật là quá đáng! Nếu như nương nương không ngăn cản thì nô tỳ đã nói rõ lý lẽ với nàng ta rồi! Đây là loại người gì chứ!”
Tiểu Đào vừa dọn dẹp đống đồ sứ bị ném vỡ và than vương vãi đầy trên sàn vừa phẫn uất lẩm bẩm.
“Thôi được rồi”. Thẩm Thục Phi mỉm cười xoa dịu.
Thực ra trong lòng Thẩm Thục Phi hiểu rõ lý do hôm nay Trần Thục Viện tới đây trút giận, chẳng qua cũng vì thời gian gần đây Đại Ngụy thiên tử Triệu Nguyên Tư có qua đêm vài lần ở Ngưng Hương Cung nên nàng ta ghen tỵ mà thôi.
Trần Thục Viện vốn dĩ là một trong vài phi tử được Đại Ngụy thiên tử sủng ái nhất. Trước giờ nàng chỉ tập trung đấu đá với hoàng hậu, Thẩm Thục Phi hầu như không đáng để nàng ta nhọc tâm.
Nhưng thật không ngờ Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận ngày càng được thiên tử chú ý đến, nhờ đó mà vị trí của Thẩm Thục Phi trong lòng thiên tử cũng ngày càng được đề cao. Mặc dù sức khỏe của Thẩm Thục Phi cũng không thể hầu hạ chuyện phòng the nhưng thời gian gần đây thiên tử vẫn thường lui tới Ngưng Hương cung để nghe Thẩm Thục Phi kể chuyện hồi nhỏ của Triệu Hoằng Nhuận, như thể đây là một cách để bù đắp lại việc cảm thấy áy náy vì không thực hiện đầy đủ nghĩa vụ của phụ thân đối với Bát hoàng tử.
Ngày hôm qua cũng vậy, theo tin tức từ trong cung thì ban đầu Đại Ngụy thiên tử vốn quyết định tới chỗ của Trần Thục Viện. Nhưng không hiểu sao sau đó giữa đường lại đổi ý ghé qua Ngưng Hương Cung, làm Trần Thục Viện mừng hụt một phen.
Đây đúng là đổ thêm dầu vào lửa. Trần Thục Viện không thể nuốt trôi cục tức này, vì vậy hôm nay cố ý chạy đến Ngưng Hương Cung để trút giận. Nàng mắng Thẩm Thục Phi rõ ràng biết bản thân bị bệnh mà còn tiếp cận thiên tử, đúng là kẻ không biết an phận. Điều này khiến Tiểu Đào giận tới nỗi suýt nữa thì quên mất thân phận của mình mà cãi lộn với nữ tử độc mồm độc miệng kia một trận.
Quá đáng nhất là trước khi rời đi Thẩm Thục Viện còn cố tình làm vỡ cái lò sứ của Thẩm Thục Phi.
Vì Thẩm Thục Phi sức khỏe ốm yếu, tay chân và bụng rất dễ nhiễm lạnh, vì vậy để giữ ấm cơ thể nàng đã kêu Tiểu Đào bỏ thêm than vào lò sứ, dùng vải bông quấn xung quanh để sưởi ấm.
Vì thời gian sử dụng đã lâu nên Thẩm Thục Phi dần nảy sinh tình cảm gắn bó với cái lò sứ, không nỡ đổi cái mới. Vậy mà hôm nay Thẩm Thục Viện cố ý gạt xuống đất làm lò sứ vỡ thành từng mảnh, than vương vãi khắp sàn.
Thẩm Thục Phi là người thấu tình đạt lý nên nàng hiểu cơn giận của Trần Thục Viện do đâu mà ra. Vì vậy không những nàng không so đo tính toán gì với Trần thuc Viện mà còn liên tục dặn dò Tiểu Đào không được kể chuyện này cho Triệu Hoằng Nhuận. Dù sao thì chuyện mấy ngày gần đây Bát hoàng tử đang đấu với Đại Ngụy thiên tử cũng lan truyền khắp cung rồi.
“Nương nương đúng là dễ dãi với bọn họ quá rồi”. Tiểu Đào phẫn nộ oán trách.
“Được rồi được rồi, mọi chuyện dù gì cũng đã qua rồi, không cần nhắc đến nữa. À phải rồi, có thể trưa nay Nhuận nhi sẽ tới, ngươi nói công công phụ trách thiện thực chuẩn bị thêm một phần…”
“Dạ nô tỳ biết rồi”.
Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ. Không cần ai nói Thẩm Thục Phi cũng hiểu rõ những ngày gần đây con trai lớn Triệu Hoằng Nhuận sống chẳng dễ dàng gì, dù gì cũng bị Đại Ngụy thiên tử cắt bổng lộc tháng.
Đúng như dự đoán, đúng giờ cơm trưa, Triệu Hoằng Nhuận lại đến chỗ mẫu phi để dùng bữa.
“Mẫu thân, Tiểu Tuyên đâu rồi?” Không thấy Hoằng Tuyên Đâu, Triệu Hoằng Nhuận bèn hỏi.
“Đang ở cung học rồi, con nghĩ nó cũng như con sao!” Thẩm Thục Phi giơ tay ra, nhẹ nhàng chỉ ngón trỏ vào ngực Triệu Hoằng Nhuận khuyên nhủ: “Nhuận nhi, mẫu thân hiểu rõ con vốn dĩ thông minh bẩm sinh nhưng dù sao đi chăng nữa con cũng đừng nên tự mãn, phải đến cung học nghe giảng chứ…”
“Ở cung học thì học được gì chứ? Toàn những lão phụ tử văn hoa màu mè, không đi cũng chẳng sao!”
“Con thật đúng là! Thôi được, con cũng lớn rồi, đôi cánh cũng cứng cáp rồi, lời mẫu thân nói con không cần nghe cũng được”. Thẩm Thục Phi cố tình dùng chiêu “Con đã lớn không cần lão nương nữa rồi”.
Chiêu này khiến Triệu Hoằng Nhuận khiếp sợ vội vàng nói: “Được rồi được rồi, ngày mai con sẽ ghé qua cung học, như vậy đã được chưa?”
Thẩm Thục Phi lúc này mới mãn nguyện, mỉm cười nói con trai lớn ngồi xuống dùng cơm.
Triệu Hoằng Nhuận ngồi xuống ghế, bỗng dưng phát hiện hôm nay mẫu phi không cầm lò sứ sưởi ấm nữa, bèn hỏi: “Mẫu thân, lò sứ bất ly thân của người đâu rồi?”
Tiểu Đào nghe thấy đang định tố cáo mọi chuyện với vị hoàng tử điện hạ vốn chẳng sợ ai này thì không ngờ bị Thẩm Thục Phi dùng ánh mắt nghiêm khắc nhắc nhở, nên Tiểu Đào không dám nhiều chuyện nữa.
“À, do ta không cẩn thận làm vỡ mất rồi”. Thẩm Thục Phi điềm nhiên giải thích.
Triệu Hoằng Nhuận lúc này đang đưa đũa gắp miếng thịt kho tàu béo ngậy, nghe thấy vậy bèn dừng tay lại. Hắn vốn hiểu rõ dưỡng mẫu là người rất tỉ mỉ cẩn thận, không thể vô ý làm rơi vỡ lò sứ người xem như báu vật được.
Nhìn thấy thái độ định nói nhưng bỗng dừng lại của Tiểu Đào, Triệu Hoằng Nhuận cũng hiểu được một phần câu chuyện.
Rõ ràng Bát Hoàng tử là người có bản lĩnh khiến cho Đại Ngụy thiên tử nổi giận đùng đùng, khiến ba vị trung thư đại thần bó tay hết cách, không lẽ dễ bị lừa vậy sao?
“Mảnh vỡ đâu rồi, cho hoàng nhi xem đi”. Triệu Hoằng Nhuận thản nhiên hỏi.
“Có gì hay mà xem chứ?” Thẩm Thục Phi cũng là một người thông minh, người biết rõ mảnh vỡ do không cẩn thận đánh rơi với cố ý làm vỡ sẽ khác nhau nên không thể để Triệu Hoàng Nhuận xem được, đành phải nói đã dọn dẹp cả rồi.
Điều này càng làm cho Triệu Hoằng Nhuận khẳng định chắc chắn hơn.
Dùng xong cơm trưa, Triệu Hoằng Nhuận nói chuyện với Thẩm Thục Phi một lúc, tỏ ra rất đắc ý với việc làm phiền ba vị trung thư đại thần ở Thùy Củng điện. Nghe chuyện Thẩm Thục Phi vừa khiển trách hoàng nhi chỉ lo quậy phá không lo học hành vừa không khỏi nhịn cười.
Vì Thẩm Thục Phi sức khỏe yếu ớt, trưa nào cũng cần nghỉ ngơi một chút nên Triệu Hoằng Nhuận không ở lại lâu. Nhìn ánh mắt Thẩm Thục Phi có chút buồn ngủ là hắn cáo từ rút lui.
Thẩm Thục Phi cũng không giữ lại, kêu Tiểu Đào tiễn Triệu Hoằng Nhuận. Dù gì hiện nay con trai lớn cũng đang bị phụ thân cắt bổng lộc tháng nên chắc chắn ngày nào cũng sẽ lặn lội đến Ngưng Hương Cung dùng bữa, vì vậy nên Thẩm Thục Phi cũng không lo sẽ không gặp được Triệu Hoằng Nhuận.
Tiểu Đào tiễn Triệu Hoằng Nhuận tới cổng Ngưng Hương Cung, đang định quay vào thì bị Triệu Hoằng Nhuận gọi lại.
“Tiểu Đào, chuyện cái lò sứ của mẫu thân là như thế nào?”
“Dạ?” Tiểu Đào sững sờ, trong đầu nhớ tới lời dặn dò của Thẩm Thục Phi nên không dám kể với Triệu Hoằng Nhuận: “Thưa điện hạ, nương nương chẳng phải đã nói rồi sao, là do người vô ý làm rơi ạ”.
“Thật sao?” Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười nói tiếp: “Tiểu Đào, chốn thâm cung này nói lớn thì cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ. Nếu bổn điện hạ thực sự muốn điều tra thì chuyện này cũng chẳng khó khăn gì. Cũng chỉ khác ở chỗ sớm hay muộn mà thôi. Tiểu Đào, ngươi mau nói đi”.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận đã nói đến nước này rồi, Tiểu Đào do dự một chút rồi cũng kể với Triệu Hoằng Nhuận toàn bộ sự việc, Trần Thục Viện không tốt thế nào, đã hành động hung tợn ra sao, tóm lại đã kết tội Thẩm Thục Viện là một tội nhân mang tội ác tày trời.
“Hả? Thật vậy sao?” Ánh mắt của Triệu Hoằng Nhuận trở lên lạnh lùng.
Nhìn thấy ánh mắt này, trong lòng Tiểu Đào có chút hoảng loạn. Nàng vốn hiểu rất rõ tính tình của Bát điện hạ, bèn vội vàng hỏi: “Điện hạ, không phải ngài… không phải ngài định làm gì đấy chứ? Xin ngài đừng gây chuyện nữa, nếu không nương nương sẽ trách tội nô tỳ đó”.
“Ngươi cứ yên tâm không phải lo lắng”. Triệu Hoằng Nhuận cười nói.
“Nếu vậy thì tốt”. Tiểu Đào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hành lễ với Triệu Hoằng Nhuận rồi quay vào trong cung.
“Có người tới tận nhà để ức hiếp, chẳng lẽ lại ngồi yên không phản công sao?” Triệu Hoằng Nhuận quay lại nhìn Ngưng Hương Cung lắc lắc đầu.
Nói đoạn chắp tay sau lưng đi xuống khỏi bậc tam cấp, vừa đi vừa lẩm bẩm cho tới khi về tới Văn Chiêu các.
“Hừ, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, bổn điện hạ vốn đang muốn tìm vị quý nhân nào trong hậu cung để ra tay cho phụ hoàng thêm uất ức, vậy mà Trần Thục Viện đó lại tự dâng đến tận cửa, khai đao với ngươi trước vậy!”
“Những ý tưởng của đám Thẩm Vực đều hết sức tầm thường, chẳng lẽ chúng thật sự nghĩ rằng ngoan ngoãn thả gà chăn vịt ở ngự hoa viên thì sẽ khến Đại Ngụy thiên tử thay đổi chủ ý sao? Hừ, nếu muốn làm thì phải làm lớn chuyện luôn. Bắt đầu làm xáo trộn hậu cung, để đám phi tử đó ấm ức giận dỗi kiện lên thiên tử, làm ảnh hưởng đến sự thanh tịnh của phụ hoàng đại nhân, khiến cho phụ hoàng không có lấy một đêm an giấc ở tẩm cung! Đây mới là kế sách giải quyết tận gốc!” Triệu Hoằng Nhuận đắc ý nghĩ thầm.
“Phụ hoàng đại nhân, phen này e rằng người phải nghỉ lại Văn Đức điện mới có thể thanh tịnh được rồi, a ha ha”
Hiệp hai trận chiến phụ tử chính thức khai màn tại đây!