Chương : 8
Lâm An nhìn theo hướng Tạ Trường Du rời đi. “Vừa rồi hình như Tạ Trường Du đỏ mặt đấy.”
“Khi không nó tự dưng đỏ mặt làm gì? Chú mày nhìn nhầm rồi.”
Trần Đông Mai lại bẻ ba bắp ngô, rồi bẻ thêm cả thân ngô không còn cần nữa để ánh sáng chiếu vào chỗ rau trồng ở trong. Nghe vậy, dì bất giác hỏi: “Ai đỏ mặt?”
Lâm An cười. “Không ai ạ.”
Dâu đã hái được kha khá, hai anh em đều nhảy xuống khỏi cây. Lâm An tự giác cầm thân ngô trong tay mẹ mình, còn lựa lựa chọn chọn ra một thân nhìn cũng tàm tạm, vặt phần rễ ra, cắn mấy miếng ở chỗ khớp nối. Không ngon, anh chàng buồn bực nhổ ra, tiếp tục cầm về nhà.
Thân ngô có thể ăn được không nhiều. Khi thu hoạch ngô, những người nông dân có kinh nghiệm mới có thể phân biệt ra được loại thân ngô có thể ăn, cắn vào giống như ăn mía, có phần nước ngọt. Nhưng phần lớn thân ngô đều bị phơi khô hết cả rồi, căn bản không có nước. Cho nên đây cũng là một chuyện thú vị khi mọi người thu hoạch ngô. Hiếm lắm mới gặp được thân ngô có thể ăn, ai gặp được thì đúng là may mắn.
Hai anh em họ xách đồ, Trần Đông Mai và Tống San đi ở phía sau.
Trần Đông Mai khá hài lòng với chỗ dâu trong chiếc thùng gỗ nhỏ. “Về rồi chọn ra một ít, đưa đến cho chị con.”
“Chị ạ?” Tống San vẫn chưa phản ứng lại được, nghĩ đến Tống Vũ và Tống Tuyết theo bản năng.
Trần Đông Mai trừng cô, một tay xách thùng gỗ nhỏ, tay còn lại dứt khoát gí trán con gái. “Cái con bé không có lương tâm này, chị Hải Yến của con đối xử với con tốt như thế, con không biết nhớ đến người ta hả?”
Lâm Hải Yến.
Tống San vỡ lẽ ra, gật đầu. “Vậy thì chọn ra những quả ngon một chút.”
“Tiểu Mỹ, chỗ dâu này chẳng đáng là gì cả, quan trọng nhất là tấm lòng, con đi đưa, chị Hải Yến của con biết rằng con luôn nhớ đến con bé, nó sẽ cảm thấy không uổng công khi đã thương yêu con.”
“Dạ, con biết rồi.”
Trần Đông Mai còn muốn dạy dỗ con gái mấy câu, song thấy con gái hôm nay yên lặng khác thường, lời đến bên miệng lại nuốt ngược vào.
Về đến nhà thì cũng đã đến giờ nấu cơm tối, Lương Anh cần mẫn, đã bắt đầu bận bịu trong bếp rồi. Trần Đông Mai cầm chiếc thùng gỗ nhỏ của nhà trút cua qua, rồi dùng nước rửa sạch thùng gỗ đựng cua của nhà Tạ Trường Du, sau đó mới đưa thùng cho con gái. “Đi, trả cho nhà họ Tạ.”
“Dạ.” Sắc mặt Tống San khó dò.
Hồi nãy Tạ Trường Du đỏ mặt sao?
Cô nhíu mày, đi về phía nhà họ Tạ, nhưng lại nhớ về chuyện của kiếp trước. Tạ Trường Du thích Lâm Tố Mỹ, đôi mắt mến mộ đó không thể lừa bất cứ ai được.
Mà sở dĩ cô biết Tạ Trường Du thích Lâm Tố Mỹ, cũng rất đơn giản, bởi vì khi ấy cô cũng mến mộ Tạ Trường Du.
Từng có lần khi đi cắt rau khoai, cô trộm thấy anh và đám con trai khác đang mò cua hoặc săn thú ở bên ngoài. Thậm chí có một lần, cô từng vô tình bắt gặp anh đang tắm trong suối. Khi ấy cô không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, cũng không dám để anh phát hiện ra, chỉ có thể ngồi xổm trong bụi cỏ, mặt đỏ bừng, nhưng cũng không dám nhìn trộm. Đợi khi cô tính toán thời gian xem anh đã rời đi hay chưa thì đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa rồi. Mà khi về nhà, cô bị bà Cát Hồng đánh cho một trận, mắng cô là tí tuổi đầu mà đã biết lười chảy thây ra rồi.
Bây giờ cô đã biến thành Lâm Tố Mỹ, mà Tạ Trường Du mến mộ Lâm Tố Mỹ.
Mừng không, vui không? Cô đã không phải là Tống San mười mấy tuổi nữa, không còn là Tống San sẽ vì nụ cười của một chàng trai mà nhớ nhung người ấy, biết rõ rằng người ấy không thích mình nhưng vẫn không nhịn được mà đặt ánh mắt vào người ấy, sau đó vì một ánh mắt nhìn mình của người ấy mà suy nghĩ linh tinh cả đêm nữa.
Là người trưởng thành, thậm chí là một người phụ nữ có tuổi, cô đã hiểu được từ lâu, những tâm sự thiếu nữ ấy chẳng qua chỉ là sự rung động bản năng của con người với sự vật đẹp đẽ mà thôi. Tạ Trường Du với Lâm Tố Mỹ là như thế, cô của khi ấy với Tạ Trường Du cũng là như thế.
- -----------------------
Tạ Trường Du xách thùng gỗ về nhà, tâm trạng vui mừng ra mặt.
Tạ Trường Bình đang cho ba chú gà mẹ nhà mình nuôi ăn, chuyển tầm mắt thì nhìn thấy em trai mình hớn ha hớn hở trở về. “Gặp được chuyện tốt gì đây, nhặt được tiền à?”
“Tục.” Tạ Trường Du lãnh đạm bình luận.
“Tao thấy cả nhà này người tục nhất chính là mày đấy.” Tạ Trường Bình bực, người thích Lâm Tố Mỹ, có thể không tục hay sao?
Tạ Trường Du tặng cho chị gái một ánh mắt “đây không thèm chấp nhặt với chị”.
Tạ Trường Bình lại chủ động đi qua, nhìn thấy cua trong chiếc thùng gỗ nhỏ thì lập tức cười vui vẻ. Điều kiện của mọi người đều chẳng ra sao, bình thường rất ít khi được ăn thịt hay ăn mặn. Nhà họ đã được coi là không tệ rồi, bố biết săn bắn, nhưng dù vậy họ cũng rất ít khi được ăn thịt, những động vật nhỏ săn được đều sẽ đổi hết thành tiền, cho nên có thể ăn cua cũng là một chuyện đáng để vui mừng.
Trần Tư Tuyết nghe thấy tiếng thì đi ra. Thấy con trai xách chiếc thùng gỗ nhỏ, dì ngẩn người. “Không phải anh xách hai thùng đi hả?”
Người Tạ Trường Du cứng lại, sau đó anh tránh ánh mắt của mẹ, cố làm ra vẻ tự nhiên. “À, trên đường chạm mặt thím ba, thím ba cho con ba bắp ngô, con cảm thấy ngại, bèn… đưa cho thím ấy một thùng cua.”
Tạ Trường Du vừa mới dứt câu, Tạ Trường Bình đã tiếp lời: “Ồ… Mày xác định trình tự không bị ngược hả? Chắc chắn là mày cho cua nên người ta mới cho lại ngô chứ gì.”
“Bình Bình.” Trần Tư Tuyết thấy con trai rõ ràng không vui, không khỏi quát con gái.
Tạ Trường Bình đâu có nghe lời như thế. “Không đúng, bình thường mày không chủ động được như thế, hôm nay sao lại mở lối suy nghĩ thế nhỉ? Tao biết rồi… chắc chắn là bởi Lâm Tố Mỹ cũng ở đó.”
“Có qua có lại thôi, đâu rắc rối như thế chứ.” Tạ Trường Du xách cua vào nhà, lấy ngô ra.
“Cái con bé này.” Trần Tư Tuyết bất lực nhìn con gái.
Tạ Trường Bình le lưỡi.
Cạnh hàng rào đá ngoài nhà họ Tạ có một ao nước, có nước trên núi thường chảy vào. Đây là ao nước thứ hai dùng để rửa rau giặt đồ, nước chảy qua ao nước thứ nhất thì dùng để nấu cơm. Tạ Trường Du ngồi xổm bên ao nước thứ hai, xử lý cua trên một tảng đá rất bằng phẳng, bên cạnh đặt một chiếc gáo gỗ đầy nước.
Tống San đi đến thì nhìn thấy Tạ Trường Du đang xử lý cua.
Tay áo anh xắn lên, quần dưới chân còn xắn cao hơn. Quần áo trên người anh đều là màu xanh lam, không có mỹ cảm gì, nhưng khí chất của chàng trai phơi phới thanh xuân lại không thể giấu được qua lớp quần áo giản dị này. Sức sống tuổi trẻ ấy như đang căng tràn, muốn vọt ra, khiến khuôn mặt đẹp đẽ ấy phủ thêm một vầng sáng khó nói làm cả người anh bừng sáng, tựa như bầu trời xanh ngắt tinh khiết và thư thái.
Ngay cả Tống San cũng không thể hiểu, vì sao Lâm Tố Mỹ không có chút thiện cảm nào với anh mà lại đi thích La Chí Phàm.
Tạ Trường Du cảm nhận thấy điều gì đó, ngẩng đầu lên.
Khác với các cô gái mặc quần áo tối màu hoặc vá chỗ này chỗ kia trong thôn, cô mặc chiếc áo vàng nhạt và chiếc quần ôm chân màu xanh, hai bím tóc rủ xuống từ bên tai, khiến khí chất của cô trở nên thanh nhã hơn. Vẻ đẹp của cô vốn vô cùng bắt mắt, cách ăn vận như vậy ngược lại tăng thêm ánh sáng dịu dàng từ trong sự bắt mắt ấy, càng đẹp khiến người ta kinh ngạc hơn.
Tạ Trường Du đứng dậy, xoa xoa tay, tay chân hơi lóng ngóng không biết phải làm sao. “Cậu…”
“Tôi đến trả cậu thùng.”
“À.”
Tống San đi lên trước, đưa thùng cho anh. Anh máy móc nhận lấy.
“Mà này…”
“Hử?”
“Thùng đã rửa rồi, rửa sạch lắm, cho nên nhà cậu không cần rửa lại đâu.”
“Ừ, được.”
Sau khi Tống San rời đi, Tạ Trường Du ảo não vỗ đầu mình, sao không biết đường nói thêm mấy câu với cô chứ?
“Khi không nó tự dưng đỏ mặt làm gì? Chú mày nhìn nhầm rồi.”
Trần Đông Mai lại bẻ ba bắp ngô, rồi bẻ thêm cả thân ngô không còn cần nữa để ánh sáng chiếu vào chỗ rau trồng ở trong. Nghe vậy, dì bất giác hỏi: “Ai đỏ mặt?”
Lâm An cười. “Không ai ạ.”
Dâu đã hái được kha khá, hai anh em đều nhảy xuống khỏi cây. Lâm An tự giác cầm thân ngô trong tay mẹ mình, còn lựa lựa chọn chọn ra một thân nhìn cũng tàm tạm, vặt phần rễ ra, cắn mấy miếng ở chỗ khớp nối. Không ngon, anh chàng buồn bực nhổ ra, tiếp tục cầm về nhà.
Thân ngô có thể ăn được không nhiều. Khi thu hoạch ngô, những người nông dân có kinh nghiệm mới có thể phân biệt ra được loại thân ngô có thể ăn, cắn vào giống như ăn mía, có phần nước ngọt. Nhưng phần lớn thân ngô đều bị phơi khô hết cả rồi, căn bản không có nước. Cho nên đây cũng là một chuyện thú vị khi mọi người thu hoạch ngô. Hiếm lắm mới gặp được thân ngô có thể ăn, ai gặp được thì đúng là may mắn.
Hai anh em họ xách đồ, Trần Đông Mai và Tống San đi ở phía sau.
Trần Đông Mai khá hài lòng với chỗ dâu trong chiếc thùng gỗ nhỏ. “Về rồi chọn ra một ít, đưa đến cho chị con.”
“Chị ạ?” Tống San vẫn chưa phản ứng lại được, nghĩ đến Tống Vũ và Tống Tuyết theo bản năng.
Trần Đông Mai trừng cô, một tay xách thùng gỗ nhỏ, tay còn lại dứt khoát gí trán con gái. “Cái con bé không có lương tâm này, chị Hải Yến của con đối xử với con tốt như thế, con không biết nhớ đến người ta hả?”
Lâm Hải Yến.
Tống San vỡ lẽ ra, gật đầu. “Vậy thì chọn ra những quả ngon một chút.”
“Tiểu Mỹ, chỗ dâu này chẳng đáng là gì cả, quan trọng nhất là tấm lòng, con đi đưa, chị Hải Yến của con biết rằng con luôn nhớ đến con bé, nó sẽ cảm thấy không uổng công khi đã thương yêu con.”
“Dạ, con biết rồi.”
Trần Đông Mai còn muốn dạy dỗ con gái mấy câu, song thấy con gái hôm nay yên lặng khác thường, lời đến bên miệng lại nuốt ngược vào.
Về đến nhà thì cũng đã đến giờ nấu cơm tối, Lương Anh cần mẫn, đã bắt đầu bận bịu trong bếp rồi. Trần Đông Mai cầm chiếc thùng gỗ nhỏ của nhà trút cua qua, rồi dùng nước rửa sạch thùng gỗ đựng cua của nhà Tạ Trường Du, sau đó mới đưa thùng cho con gái. “Đi, trả cho nhà họ Tạ.”
“Dạ.” Sắc mặt Tống San khó dò.
Hồi nãy Tạ Trường Du đỏ mặt sao?
Cô nhíu mày, đi về phía nhà họ Tạ, nhưng lại nhớ về chuyện của kiếp trước. Tạ Trường Du thích Lâm Tố Mỹ, đôi mắt mến mộ đó không thể lừa bất cứ ai được.
Mà sở dĩ cô biết Tạ Trường Du thích Lâm Tố Mỹ, cũng rất đơn giản, bởi vì khi ấy cô cũng mến mộ Tạ Trường Du.
Từng có lần khi đi cắt rau khoai, cô trộm thấy anh và đám con trai khác đang mò cua hoặc săn thú ở bên ngoài. Thậm chí có một lần, cô từng vô tình bắt gặp anh đang tắm trong suối. Khi ấy cô không dám phát ra bất cứ âm thanh nào, cũng không dám để anh phát hiện ra, chỉ có thể ngồi xổm trong bụi cỏ, mặt đỏ bừng, nhưng cũng không dám nhìn trộm. Đợi khi cô tính toán thời gian xem anh đã rời đi hay chưa thì đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa rồi. Mà khi về nhà, cô bị bà Cát Hồng đánh cho một trận, mắng cô là tí tuổi đầu mà đã biết lười chảy thây ra rồi.
Bây giờ cô đã biến thành Lâm Tố Mỹ, mà Tạ Trường Du mến mộ Lâm Tố Mỹ.
Mừng không, vui không? Cô đã không phải là Tống San mười mấy tuổi nữa, không còn là Tống San sẽ vì nụ cười của một chàng trai mà nhớ nhung người ấy, biết rõ rằng người ấy không thích mình nhưng vẫn không nhịn được mà đặt ánh mắt vào người ấy, sau đó vì một ánh mắt nhìn mình của người ấy mà suy nghĩ linh tinh cả đêm nữa.
Là người trưởng thành, thậm chí là một người phụ nữ có tuổi, cô đã hiểu được từ lâu, những tâm sự thiếu nữ ấy chẳng qua chỉ là sự rung động bản năng của con người với sự vật đẹp đẽ mà thôi. Tạ Trường Du với Lâm Tố Mỹ là như thế, cô của khi ấy với Tạ Trường Du cũng là như thế.
- -----------------------
Tạ Trường Du xách thùng gỗ về nhà, tâm trạng vui mừng ra mặt.
Tạ Trường Bình đang cho ba chú gà mẹ nhà mình nuôi ăn, chuyển tầm mắt thì nhìn thấy em trai mình hớn ha hớn hở trở về. “Gặp được chuyện tốt gì đây, nhặt được tiền à?”
“Tục.” Tạ Trường Du lãnh đạm bình luận.
“Tao thấy cả nhà này người tục nhất chính là mày đấy.” Tạ Trường Bình bực, người thích Lâm Tố Mỹ, có thể không tục hay sao?
Tạ Trường Du tặng cho chị gái một ánh mắt “đây không thèm chấp nhặt với chị”.
Tạ Trường Bình lại chủ động đi qua, nhìn thấy cua trong chiếc thùng gỗ nhỏ thì lập tức cười vui vẻ. Điều kiện của mọi người đều chẳng ra sao, bình thường rất ít khi được ăn thịt hay ăn mặn. Nhà họ đã được coi là không tệ rồi, bố biết săn bắn, nhưng dù vậy họ cũng rất ít khi được ăn thịt, những động vật nhỏ săn được đều sẽ đổi hết thành tiền, cho nên có thể ăn cua cũng là một chuyện đáng để vui mừng.
Trần Tư Tuyết nghe thấy tiếng thì đi ra. Thấy con trai xách chiếc thùng gỗ nhỏ, dì ngẩn người. “Không phải anh xách hai thùng đi hả?”
Người Tạ Trường Du cứng lại, sau đó anh tránh ánh mắt của mẹ, cố làm ra vẻ tự nhiên. “À, trên đường chạm mặt thím ba, thím ba cho con ba bắp ngô, con cảm thấy ngại, bèn… đưa cho thím ấy một thùng cua.”
Tạ Trường Du vừa mới dứt câu, Tạ Trường Bình đã tiếp lời: “Ồ… Mày xác định trình tự không bị ngược hả? Chắc chắn là mày cho cua nên người ta mới cho lại ngô chứ gì.”
“Bình Bình.” Trần Tư Tuyết thấy con trai rõ ràng không vui, không khỏi quát con gái.
Tạ Trường Bình đâu có nghe lời như thế. “Không đúng, bình thường mày không chủ động được như thế, hôm nay sao lại mở lối suy nghĩ thế nhỉ? Tao biết rồi… chắc chắn là bởi Lâm Tố Mỹ cũng ở đó.”
“Có qua có lại thôi, đâu rắc rối như thế chứ.” Tạ Trường Du xách cua vào nhà, lấy ngô ra.
“Cái con bé này.” Trần Tư Tuyết bất lực nhìn con gái.
Tạ Trường Bình le lưỡi.
Cạnh hàng rào đá ngoài nhà họ Tạ có một ao nước, có nước trên núi thường chảy vào. Đây là ao nước thứ hai dùng để rửa rau giặt đồ, nước chảy qua ao nước thứ nhất thì dùng để nấu cơm. Tạ Trường Du ngồi xổm bên ao nước thứ hai, xử lý cua trên một tảng đá rất bằng phẳng, bên cạnh đặt một chiếc gáo gỗ đầy nước.
Tống San đi đến thì nhìn thấy Tạ Trường Du đang xử lý cua.
Tay áo anh xắn lên, quần dưới chân còn xắn cao hơn. Quần áo trên người anh đều là màu xanh lam, không có mỹ cảm gì, nhưng khí chất của chàng trai phơi phới thanh xuân lại không thể giấu được qua lớp quần áo giản dị này. Sức sống tuổi trẻ ấy như đang căng tràn, muốn vọt ra, khiến khuôn mặt đẹp đẽ ấy phủ thêm một vầng sáng khó nói làm cả người anh bừng sáng, tựa như bầu trời xanh ngắt tinh khiết và thư thái.
Ngay cả Tống San cũng không thể hiểu, vì sao Lâm Tố Mỹ không có chút thiện cảm nào với anh mà lại đi thích La Chí Phàm.
Tạ Trường Du cảm nhận thấy điều gì đó, ngẩng đầu lên.
Khác với các cô gái mặc quần áo tối màu hoặc vá chỗ này chỗ kia trong thôn, cô mặc chiếc áo vàng nhạt và chiếc quần ôm chân màu xanh, hai bím tóc rủ xuống từ bên tai, khiến khí chất của cô trở nên thanh nhã hơn. Vẻ đẹp của cô vốn vô cùng bắt mắt, cách ăn vận như vậy ngược lại tăng thêm ánh sáng dịu dàng từ trong sự bắt mắt ấy, càng đẹp khiến người ta kinh ngạc hơn.
Tạ Trường Du đứng dậy, xoa xoa tay, tay chân hơi lóng ngóng không biết phải làm sao. “Cậu…”
“Tôi đến trả cậu thùng.”
“À.”
Tống San đi lên trước, đưa thùng cho anh. Anh máy móc nhận lấy.
“Mà này…”
“Hử?”
“Thùng đã rửa rồi, rửa sạch lắm, cho nên nhà cậu không cần rửa lại đâu.”
“Ừ, được.”
Sau khi Tống San rời đi, Tạ Trường Du ảo não vỗ đầu mình, sao không biết đường nói thêm mấy câu với cô chứ?