Chương : 69
Khi Lâm Tố Mỹ về nước, lúc máy bay hạ cánh, cô hơi không thích ứng được. Sau khi nhìn thấy từng tòa nhà cao tầng và dòng xe cộ nườm nượp ở nước ngoài, rồi lại nhìn thấy từng tòa nhà cũ kĩ trong nước, cô lại một lần nữa cảm nhận được thứ cảm giác xuyên không kì lạ, cảm giác ấy khiến cô ngây ngẩn một lúc.
Sau khi chuyển máy bay về đến thành phố Vân, thứ cảm giác này mới dần dần biến mất. Đó chính là cảm giác ngay cả bầu không khí mình hít thở cũng trở nên thân thuộc, cảm giác vui vẻ trào dâng từ đáy lòng khiến cô có mấy phần kích động.
Trước đây thường nghe chuyện một vài người xa quê hương lúc về nhà bèn dùng cụm “trở về vòng tay tổ quốc”, “trở về vòng tay quê hương”, cô cảm thấy hai chữ “vòng tay” thật đẹp đẽ và kì diệu, dường như có thể cảm nhận được sự ấm áp vô hạn chứa đựng trong đó.
Vòng tay, không phải sự tồn tại ấm áp đấy ư?
Điều cô thích nhất là khoảnh khắc máy bay hạ cánh, xuyên khỏi tầng mây, dường như tìm được đường về từ trong môi trường trắng mờ mịt mênh mông. Máy bay lượn xuống, mặt đất trở thành một tấm bản đồ có thể thấy trong tầm mắt, sông núi nhà cửa đều nhỏ tí xíu, dần dần, tất cả đều có thể thấy rõ.
Nhà cửa, đất đai, núi sông… chúng được chiếu rõ ràng trong tầm mắt.
Sau đó máy bay càng lúc càng thấp, càng lúc càng thấp, dường như tiếp xúc thân mật với mặt đất, đương nhiên đây là một sự hiểu lầm đẹp đẽ. Máy bay vận hành đến đường chạy, ma sát nhanh và mạnh với mặt đất, âm thanh inh tai, song lại nhắc nhở tất cả mọi người đây là quãng đường về cuối cùng.
Máy bay dừng lại vững vàng, mọi người không hẹn mà cùng đi xách hành lý.
Lâm Tố Mỹ nhìn những người xung quanh, có thứ cảm giác của bộ phim hài khó hiểu, hình như mọi người không phải đang trở về từ một thành phố khác mà là đang đi chợ, mua đồ xong thì lên xe về nhà mà thôi.
Chu Mậu Xuyên lấy hành lý xuống cho Lâm Tố Mỹ. Lúc Lâm Tố Mỹ muốn đón lấy, Chu Mậu Xuyên lắc đầu: “Cô vẫn nên để tôi thể hiện phong độ đàn ông của tôi thì hơn”.
Lâm Tố Mỹ bật cười: “Bây giờ bù đắp cũng vô ích, hình tượng của anh trong lòng tôi đã định hình rồi”.
“Ồ?” Chu Mậu Xuyên hơi nheo mắt, trong mắt thoáng hiện chút ý cười, “Thế trong lòng cô tôi có hình tượng gì?”.
Lâm Tố Mỹ không nhìn anh ta, chỉ nói: “Phức tạp lắm, cho nên không thể dùng ngôn ngữ miêu tả được”.
Các đồng nghiệp trong nhà máy ở xung quanh nghe vậy, đều không nhịn được cười, hỏi Chu Mậu Xuyên sao không hỏi họ xem trong lòng họ anh ta có hình tượng gì, Chu Mậu Xuyên trông đầy bất lực.
Mọi người lần lượt xuống máy bay, từ máy bay đến đại sảnh còn một khoảng cách không ngắn.
Lúc ở sân bay, Lâm Tố Mỹ nghe nói đến chuyện từng xảy ra trên quãng đường lên máy bay, có vài người tay cầm thẻ lên máy bay mà bị gió thổi mất lúc đi đường, thiếu chút nữa không lên được máy bay, còn có người tóc bị gió thổi bù xù trông rất buồn cười.
Cô bất giác nghĩ, sau này có cầu mái che và xe chở khách trong sân bay là ổn thôi. Có điều tiện thì có tiện, nhưng có lẽ cũng sẽ bớt đi chút thú vị thế này nhỉ?
Bay liên tục mấy chục tiếng đồng hồ, mọi người đều thấm mệt, nhưng trải nghiệm xuất ngoại vẫn rất mới mẻ với mọi người, nhất thời tâm trạng họ hơi kích động.
Lâm Tố Mỹ vẫn ngồi cạnh Chu Mậu Xuyên trên xe của nhà máy.
“Chủ nhiệm Chu, tôi có thể nhờ anh giúp một chuyện được không?”
“Được.”
Ngược lại, Lâm Tố Mỹ ngẩn ra: “Anh đồng ý dễ dàng như thế, không sợ tôi đề cập đến chuyện gì làm khó anh à?”.
“Thế không phải sẽ tốt hơn sao? Thế thì cô sẽ nợ tôi một món ân tình, sau này lúc bảo cô giúp, cô không thể thoái thác nữa.”
Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, hình như thật sự là đạo lý này.
Có điều vấn đề mà cô nhắc tới hoàn toàn không khó với Chu Mậu Xuyên, chỉ là chuyện giải quyết bằng một câu nói mà thôi.
Lâm Tố Mỹ hy vọng bên phía nhà máy có thể nói một tiếng với phía trường cô, để bên phía nhà trường “tuyên dương” cô, cho thấy cô đang làm việc cho nhà máy.
Chuyện này đương nhiên không phải vì danh tiếng mà là để tránh những rắc rối xuất hiện sau này.
Có những thứ vô cùng bất đắc dĩ, không chỉ ở thời đại này mà sau này cũng là một phản ứng vô thức. Đàn ông đột nhiên trở nên giàu có và hào phóng, người khác sẽ bất giác hỏi anh ta đã làm gì mà phát tài, cái “làm gì” này, phương hướng chính chắc chắn là kiểu làm ăn buôn bán hay làm hạng mục dự án. Nhưng khi phụ nữ đột nhiên trở nên giàu có và hào phóng, mọi người dường như sẽ nghĩ có liên quan đến đàn ông một cách đương nhiên, tốt hơn một chút là tìm một anh bạn trai giàu có, tệ hơn một chút thì là đủ kiểu phỏng đoán ác ý, nhất là với những người phụ nữ xinh đẹp.
Lâm Tố Mỹ không mong muốn sẽ truyền ra mấy phỏng đoán linh tinh, sau đó cô còn phải nghĩ cách giải thích với những người khiến cô cảm thấy ghê tởm đó.
Nếu chuyện như thế không xảy ra, cứ coi như cô có lòng dạ tiểu nhân là được. Dẫu sao cô cũng muốn đề phòng trước khả năng này, dù gì cũng không thể đợi chuyện xảy ra rồi mới giải quyết hay bày tỏ người thanh cao không nói gì cũng thanh cao với tư thái cao xa đúng không.
Vấn đề Lâm Tố Mỹ nhắc đến khiến ánh mắt Chu Mậu Xuyên nhìn cô hơi thay đổi, dường như nhiều thêm chút tán thưởng.
Nhưng đồng thời, Chu Mậu Xuyên lại một lần nữa cảm thấy cô sống hơi cẩn thận và tỉ mẩn. Có điều hình như cũng không sai, phụ nữ hiểu phải bảo vệ bản thân thì có thể giảm bớt rất nhiều tổn thương.
……
Lâm Tố Mỹ về đến trường, Tô Uyển cực kì nhiệt tình, chủ động cầm đồ cho Lâm Tố Mỹ, sau đó nắm tay Lâm Tố Mỹ không buông: “Chị đi lâu như thế, em nhớ chị chết mất”.
“Thế sao em vẫn còn sống?” Lâm Tố Mỹ trông đầy kinh ngạc.
“Bởi vì em sợ em chết rồi chị trở về không thấy em thì sẽ buồn, cho nên em lại sống lại.” Tô Uyển cười hì hì nói.
“Thế cảm ơn em đã sống lại vì chị nhé.”
Lâm Tố Mỹ không nhịn được mà nhéo mặt Tô Uyển. Không biết vì sao, cô cực kì thích Tô Uyển cười, cảm thấy cả thế giới như trở nên tuyệt đẹp vậy, có lẽ đây chính là tính theo ánh sáng của con người? Hy vọng được tiếp xúc với người có tính cách hoạt bát và tư tưởng tích cực, sau đó đả động đến mình, chuyện này sẽ là chút an ủi ngắn ngủi với những người luôn có tư tưởng tiêu cực, nhưng thời gian dài dần vẫn sẽ không nhịn được mà muốn cách xa.
“Thế lời cảm ơn của chị có quà không đấy.” Tô Uyển chớp mắt nũng nịu.
“Đương nhiên là không có rồi.”
Tô Uyển xị mặt, than ngắn thở dài hồi lâu, lại chọc Lâm Tố Mỹ vui vẻ lần nữa.
Lúc Lâm Tố Mỹ rời đi mang theo một vali hành lý, lúc trở về mang theo hai vali, bên trọng đựng không ít món đồ mua ở nước ngoài, còn cả một vài món ăn vặt của phương Tây. Cô chia cho các bạn cùng phòng và phòng bên cạnh, số lượng không nhiều, chủ yếu là tấm lòng.
Tô Uyển quấn lấy Lâm Tố Mỹ hỏi về cảm giác ngồi trên máy bay, bay cao như thế có cảm thấy sợ không, lúc mưa gió sấm chớp thì phải làm sao.
Lâm Tố Mỹ bật cười vì bị Tô Uyển hỏi, phổ cập cho Tô Uyển một chút kiến thức. Máy bay trong quá trình bay và hạ thì ở tầng đối lưu, dễ dàng chịu ảnh hưởng của nước mưa, nhưng khi máy bay ở trong quá trình bay ổn định thì sẽ ở tầng bình lưu, ảnh hưởng từ nước mưa rồi bụi bặm vân vân vô cùng nhỏ, đương nhiên, nếu gặp phải thời tiết khắc nghiệt như bão thì vẫn sẽ có ảnh hưởng nhất định, lúc như thế có thể chuyến bay sẽ bị hoãn hoặc bị hủy…
Tô Uyển nghe mà thấy cực kì mới mẻ: “Tức là lúc bay, máy bay sẽ ở phía trên chỗ mây tạo ra mưa hả?”.
“Có thể nói như vậy! Còn có thể phán đoán nơi nào nắng to nơi nào mưa gió thông qua tầng mây phía dưới nữa đấy!”
“Thế phải cao đến mức nào chứ.” Bả vai Tô Uyển run rẩy, “Bay cao như thế, không sợ sao?”.
“Cao quá rồi, xung quanh đều là mây, thực ra không có cảm giác gì cả. Cũng phải lúc máy bay mới bay lên hoặc lúc hạ cánh mới có thể cảm nhận được độ cao của máy bay.”
Hai mắt Tô Uyển sáng hấp háy không ngừng, có chút ước ao: “Ầy, muốn đi máy bay một lần quá đi”.
“Sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Không chỉ Tô Uyển chăm chú lắng nghe mà những người khác trong phòng cũng nghe vô cùng nghiêm túc. Thẩm Thanh và Thư Ngôn trông đều khát khao, còn Chu Thanh Vũ vẫn mang vẻ nữ thần cao ngạo lạnh lùng như bình thường, Nhiễm Yến thì mắt nhấp nháy, có vẻ suy nghĩ đã lại chạy đến nơi khác rồi.
Một lúc lâu sau Nhiễm Yến mới cất lời, hỏi những gì Lâm Tố Mỹ bắt gặp ở nước ngoài. Cô ta hỏi cực kì nghiêm túc và kĩ càng, như đang tìm lỗ hổng trong lời nói của Lâm Tố Mỹ.
Lâm Tố Mỹ càng nghe càng thấy bất thường, nhíu mày.
Bấy giờ Nhiễm Yến mới dừng việc tiếp tục hỏi, có điều sắc mặt không tốt lắm. Lâm Tố Mỹ nói là ra nước ngoài lẽ nào thật sự là ra nước ngoài? Dẫu sao mọi người cũng chưa từng thấy nước ngoài trông như thế nào, còn không phải là mặc Lâm Tố Mỹ nói nhăng nói cuội rằng tìm được việc bán thời gian, tìm được công việc hay sao? Được rồi đấy, Nhiễm Yến về nhà hỏi rồi, các nhà máy tốt hơn một chút đều phải thi tận mấy lần mới được tuyển, Lâm Tố Mỹ dựa vào đâu mà vào thẳng nhà máy đó làm bán thời gian?
Cũng chỉ có loại người ngu ngốc như Tô Uyển mới bị Lâm Tố Mỹ gạt thôi.
Lâm Tố Mỹ cũng chẳng bận tâm đến Nhiễm Yến, hỏi tình hình học tiếng Anh của mấy người Tô Uyển. Tô Uyển học tốt nhất, có thể học thuộc không ít ngữ âm, Thẩm Thanh và Thư Ngôn thì kém hơn một chút, nhưng có sự lôi kéo của Tô Uyển, Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng học thuộc được những từ ngữ thông dụng.
Chủ yếu là vì Tô Uyển kéo họ nói chuyện với nhau, sau mấy ngày phối hợp, Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng đạt được chút hiệu quả.
Nhưng ba người họ cũng không quá tích cực với việc học tiếng Anh. Chủ yếu là vì phải tốn quá nhiều thời gian cho từ vựng tiếng Anh, mà muốn dựa vào việc này để kiếm tiền thì còn phải tốn nhiều thời gian hơn, họ không có nhiều thời gian lãng phí vào phương diện này như thế.
Lâm Tố Mỹ cảm nhận được thái độ của họ, cũng không miễn cưỡng nữa.
- ------------------------
Lâm Tố Mỹ biết Chu Mậu Xuyên nói được làm được, cô nghĩ anh ta sẽ đánh tiếng với phía nhà trường, chẳng ngờ rằng sẽ là cảnh tượng này.
Bản thân Chu Mậu Xuyên không xuất đầu lộ diện, người đến trường là một người phụ trách khác của nhà máy, mục đích chị ta đến trường quả thực đơn giản – để tuyên truyền cho nhà máy ở đại học Vân.
Người phụ trách đó đứng trên bục trình bày về sự phát triển của nhà máy một lần, nhấn mạnh nhà máy đang phát triển hưng thịnh, cần rất nhiều nhân tài, mà đãi ngộ của nhà máy cũng vô cùng trọng hậu, hy vọng mọi người chăm chỉ học hành, sinh viên đại học Vân sẽ là đối tượng phía nhà máy cân nhắc đến đầu tiên, mong rằng mọi người sẽ không phụ sự gửi gắm của phía nhà máy với sinh viên đại học Vân…
Sau đó người phụ trách đó lại bâng quơ nhắc đến Lâm Tố Mỹ. Trong nhà máy cũng có mấy nhân tài học từ đại học Vân ra, hơn nữa năm nay Lâm Tố Mỹ mới chỉ học năm nhất mà đã có thể học tiếng Anh đến trình độ cao như thế, giúp đỡ rất nhiều cho hạng mục lần này của nhà máy. Nhân tài đại học Vân đông đảo, bởi thế có chuyến ghé thăm lần này là để mau chóng để lại ấn tượng với những nhân tài của đại học Vân, tránh để đến lúc đó các nhân tài đều chạy mất…
Người phụ trách này hài hước, cũng chỉ vu vơ nhắc đến Lâm Tố Mỹ, hoàn toàn chỉ là tình cờ đề cập đến cô mà thôi. Nhưng đối với những người quen biết cô, họ khá kinh ngạc.
Lâm Tố Mỹ nghe thấy lời đó, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Dạo này cô về đến trường thực ra cũng nghe láng máng một chút phong thanh, chỉ là điều khiến cô khó chịu là mấy người nói sau lưng đó đều là con gái, chuyện đó khiến cô chỉ có thể cảm khái. Có những khi phái nữ sinh tồn khá khó khăn, bởi vì một bộ phận con gái kéo chân một bộ phận con gái khác.
Chuyện này vừa qua, những tin đồn vớ vẩn đó cũng tự động biến mất.
Lâm Tố Mỹ vẫn cố gắng học tập ở trường, sau đó tận dụng mọi thời gian mở rộng vốn từ của mình, bây giờ vốn từ của cô phần nhiều là thiên về liên quan đến một vài chuyên ngành. Thỉnh thoảng lúc buồn chán, cô cũng sẽ tự tìm một vài bài thơ cổ để dịch, một câu thơ có thể khiến cô phải vắt óc suy nghĩ xem dùng từ gì thì chuẩn xác hơn hay dùng từ gì mới có thể phô bày ra vẻ đẹp và ý thơ…
Trong quá trình này, Lâm Tố Mỹ nhờ vào quan hệ bên phía nhà máy mà lại ra nước ngoài lần nữa. Lần này, cô tự đi một mình.
Cô cảm thấy mình không thể chỉ dựa vào quan hệ của bên phía nhà máy để làm việc, vì thế cô đi một mình, mang theo không ít sườn xám, tất cả đều vô cùng tinh xảo và sang trọng.
Lần trước lúc xuất ngoại, cô tặng đi hai bộ sườn xám, khi ấy không nghĩ nhiều, đối phương thích cô bèn tặng, hơn nữa những thứ cô mang theo khá ít, hai bộ đó đều là bộ bản thân cô chưa từng mặc, cô nhớ trong đó có không ít cô gái cũng bày tỏ sự hứng thú của đối phương với sườn xám.
Chuyến ra nước ngoài lần này, Lâm Tố Mỹ liên lạc với những người đó.
Quá trình cũng coi như thuận lợi. Khi cô liên lạc với một người trong đó, đối phương biết cô mang quà từ trong nước sang tặng họ thì cực kì kinh ngạc, sau đó vô cùng cảm động.
Lâm Tố Mỹ cũng không ngờ họ lại nhiệt tình như thế, việc ăn ở đi lại của cô đều được họ bao thầu, cô rất khó để tự chi tiền.
Những cô gái đó giao thiệp rất rộng, họ cũng vô cùng thích sườn xám, sau khi Lâm Tố Mỹ tặng đồ cho họ, ngày hôm sau họ bèn tổ chức một buổi tụ tập.
Một hội con gái ngoại quốc mặc sườn xám tụ tập với nhau, họ búi tóc lên, trang điểm tinh xảo, thiếu đi chút đoan trang nhẹ nhàng của con gái Trung Quốc nhưng lại nhiều thêm khí chất thuộc về riêng họ, khí chất ấy toát ra từ bộ đồ thướt tha bao bọc họ, càng tỏa càng đậm, trong không khí bao phủ một thứ cảm giác thoải mái mê người, tựa như mùi hương nước hoa nào đó khiến người ta không nhịn được mà hít hà.
Cảnh tượng này khiến Lâm Tố Mỹ cũng không khỏi ngạc nhiên.
Thật sự là quá đẹp.
Nếu trong tay họ cầm chiếc quạt tròn nho nhỏ thì không biết sẽ còn yêu kiều đến mức nào nữa.
Lần tụ họp này hẳn vô cùng thành công, bởi vì những cô gái mặc sườn xám đều bị bạn bè kéo lấy không buông, hỏi họ mua quần áo ở đâu, mấy cô ấy cũng muốn mua, đúng là đẹp quá đi mất.
Sau đó Lâm Tố Mỹ bị họ đẩy ra.
Lâm Tố Mỹ đối đáp trôi chảy với họ, sau đó bâng quơ tuyên truyền một lượt cho nhà máy. Cô cảm thấy phía nhà máy nên cho mình thêm một món chi phí tuyên truyền, trông đấy, lần tuyên truyền này tốt biết bao.
Tiếng Anh của Lâm Tố Mỹ cũng khiến họ kinh ngạc.
Bởi thế, Lâm Tố Mỹ lại quen được không ít người, trong đó có không ít cô gái có thân phận cao quý.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy lần xuất ngoại này của mình thu hoạch được phong phú, tuy hình như vẫn chưa tìm được cách có thể kiếm tiền, nhưng có những cơ hội có lẽ sẽ đạt được trong khả năng nhỏ bé nào đó, cô tự an ủi mình như thế.
Chỉ là cô hơi xót vé máy bay, hơi xót chỗ sườn xám đó…
Được rồi, coi như một chuyến du lịch vậy.
Một ngày trước khi Lâm Tố Mỹ chuẩn bị về nước, có người vội vã đến tìm cô, đối phương cực kì nóng vội, như sợ cô sẽ rời đi vậy.
Lâm Tố Mỹ trao đổi một bận với đối phương thì mới biết hóa ra anh trai của cô gái này đang muốn làm nghiên cứu, trong đó có không ít người Trung Quốc. Vốn nghiên cứu rất thuận lợi, nhưng đến khoảng thời gian sau, những thứ mọi người bàn bạc đều là những thứ cực kì chi tiết, lúc này việc giao lưu giữa đôi bên hơi khó khăn.
Khi bạn bè nhắc đến Lâm Tố Mỹ, cô gái đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, muốn biết trình độ tiếng Anh của Lâm Tố Mỹ như thế nào, liệu có thể đảm đương phần phiên dịch cho họ hay không.
Ngọn lửa trong lòng Lâm Tố Mỹ cháy hừng hực, cô bày tỏ cô có thể thử xem.
Lâm Tố Mỹ đến nơi nghiên cứu, sau khi bị quan sát một hồi, đối phương như nhìn thấy cứu tinh, muốn cô ở lại phiên dịch, đãi ngộ hậu hĩnh, bởi vì thực sự quá gấp rồi.
Lâm Tố Mỹ bày tỏ vẫn phải suy nghĩ đã, bây giờ cô chỉ là một sinh viên mà thôi, còn phải cân nhắc đến việc học. Đồng thời, thị thực của cô cũng có vấn đề.
Cuối cùng đối phương đồng ý lộ diện để xin nghỉ với phía nhà trường và giải quyết vấn đề thị thực cho cô, ngoài ra tiền lương khá nhiều, nửa tháng mười ngàn đô, thậm chí bao ăn bao ở.
Lâm Tố Mỹ nghĩ qua về tỷ giá hối đoái bây giờ, cô tự nhận mình không thể từ chối cám dỗ như thế.
Vì thế Lâm Tố Mỹ tạm thời sống lại ở nước ngoài.
Sau khi kí hợp đồng bảo mật, Lâm Tố Mỹ cũng cố hết sức không đến phòng thực nghiệm, một là không làm phiền đối phương chuyên tâm nghiên cứu, hai là không tiếp xúc với những thứ cơ mật.
Phần nhiều là cô tiến hành phiên dịch khi họ thảo luận, hơn nữa cô cũng biết nặng nhẹ, tiến hành phiên dịch ở điểm khá trọng tâm chứ không phiên dịch mọi lúc làm ảnh hưởng đến việc thảo luận của họ.
Lúc không tiến hành phiên dịch, cô cũng sẽ tiếp tục trau dồi kiến thức cho mình.
Đối với cô mà nói, cuộc sống trôi qua vô cùng đầy đủ. Có thể học tập, hơn nữa còn kiếm được tiền, ngoài ra bây giờ cô cũng có sự ăn ý với những người này, khi đối phương không hiểu sẽ bất giác nhìn cô, cô bèn lập tức giải đáp, hiệu suất trở nên vô cùng cao.
……
Nghiên cứu cuối cùng có vẻ vô cùng thành công, chuyện này Lâm Tố Mỹ không hỏi nhiều, chỉ là cô được mời tham gia buổi tiệc chúc mừng của họ.
Những người đó vẫn mời cả bạn tốt, cùng uống rượu, cùng nhảy múa nói cười, phương thức biểu đạt niềm vui cực kì tự do và nguyên sơ.
Lâm Tố Mỹ hơi không thích ứng được sự nhiệt tình đó, lúc bị người ta ôm thì miễn cưỡng tiếp nhận, khi đối phương muốn hôn, cô lập tức giải thích cô là người Trung Quốc, ở nước cô, hai người phải rất thân mật mới làm ra hành động này, cho nên rất xin lỗi, cô chỉ có thể từ chối.
Đối phương tuy hơi tiếc nuối nhưng vẫn rất tôn trọng.
Lâm Tố Mỹ uống chút rượu, đột nhiên cũng muốn điên cuồng một trận. Sau đó, ở trước mặt những người cô quen không lâu hoặc hoàn toàn không quen, cô hát một bài hát tiếng Anh mà cô mới học, ca khúc này có cảm giác như muốn phát tiết, giống tiếng thét cuồng loạn vậy.
Cô biết hình tượng này của mình chắc chắn khác với tư thái bình thường cô thể hiện ra, nhưng cô muốn tự do biểu đạt như thế, lúc này cô đang vui, cô đang phấn khởi đến vậy.
Bởi vì cô thật sự đã làm được rồi. Tuy đây chỉ là bắt đầu, nhưng hãy cứ để cô chúc mừng cho bản thân mà cao giọng hát hò đi.
Thực ra không phải không có suy nghĩ, không có dự định gì.
Từ rất lâu, cô đã phân tích tình hình, muốn tự kiếm tiền dựa vào thế mạnh của bản thân, dựa vào sự nỗ lực của mình. Nhưng, khi nhìn thấy mấy người trong thôn, những người do Tạ Trường Du và Quách Chí Cường dẫn đầu, họ cố gắng kiếm tiền, chẳng mấy chốc đã có thành quả, không phải trong lòng cô không có suy nghĩ gì.
Có lúc sẽ hoài nghi bản thân, mình thật sự có thể thành công như suy nghĩ của mình sao?
Mối quan hệ và thời cơ, những thứ này đều đặt trước thực lực.
Cho nên cô rất cố gắng, một là để bản thân trở nên ưu tú, hai là cố gắng khiến cô không nghĩ về những thứ linh tinh đó nữa.
Cô muốn thành công, thậm chí thành công hơn hội con trai trong thôn.
Họ dựa vào tình hình bây giờ và sự thông minh, cần cù của họ để sống với phương thức khiến người khác hâm mộ.
Mà cô thì sống theo cách “chính đạo” phổ biến là học tập, cô cũng hy vọng mình có thể đạt được thành công nhờ vào con đường này.
Phải, làm ăn buôn bán có thể kiếm được món tiền lớn, dựa vào đầu óc thông minh càng có thể trở thành người giàu có. Nhưng dựa vào những kiến thức mình nỗ lực học tập, tiếp thu được, dựa vào sức mạnh của tri thức và kiến thức của bản thân cũng có thể đạt được thành công.
Không phải cô khinh thường ai, mà chỉ là cô cũng muốn chứng minh bản thân.
Giống như câu nói khiến người ta cảm thấy vô cùng bất lực vậy – Cậu có học nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể làm thuê cho những người còn chẳng học xong tiểu học như bọn tôi thôi.
Đó là thứ cảm giác phức tạp đến mức không thể miêu tả bằng lời.
Đi học và việc học không nên bị xem thường, ít nhất thì không nên bị xem thường bằng cách dùng tiền bạc đong đếm như thế, tiền bạc cũng không phải là tiêu chuẩn đo duy nhất của thành công.
Lâm Tố Mỹ hát, đột nhiên cực kì kích động.
Cô không khổ tận cam lai, đời này cũng không cảm thấy ấm ức gì, song khoảnh khắc này cô lại giống như một cô gái nhỏ chịu rất nhiều ấm ức, vừa ca hát vừa gào thét vừa nhảy múa.
Mà những người quen biết hay không quen biết này đều đang vỗ tay, đang hò hét.
Chẳng còn hình tượng nữa, nhưng ai bận tâm chứ, dẫu sao cũng chẳng có ai thật sự quen biết cô…
Cuối cùng, Lâm Tố Mỹ không uống mấy, cô phải giữ lý trí, tuy mọi người đều rất nhiệt tình và rất tốt nhưng dù sao cũng phải bảo vệ bản thân.
Khi về đến khách sạch, cả người cô hoàn toàn thả lỏng.
Trước khi ngủ, những thứ cô nghĩ đến rất ít, cuối cùng cô cũng có năng lực, có cơ hội để báo đáp người nhà cô rồi.
Nói thực lòng, cô rất áy náy với hai anh trai, dù rằng bố mẹ không mấy thiên vị ở mặt vật chất, nhưng có vài thứ không thể tính toán như thế.
Cô hy vọng người thân của mình đều có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp, không cần phải hâm mộ người khác.
Thi thoảng Trần Đông Mai có tâm trạng không tốt, bởi vì cuộc sống của những người khác đều trở nên tốt hơn. Lâm Tố Mỹ không cảm thấy đây là một chuyện xấu, đó đều là một bản năng. Giống như chuyện cô đến nhà máy làm bán thời gian truyền ra, phản ứng của các bạn học không giống nhau, có người cảm thấy bội phục, có người lại cảm thấy cô không lo chuyện quan trọng, học hành cho tốt thì không học lại còn chạy đi kiếm tiền…
Còn có những lời quá đáng hơn, hỏi thẳng Lâm Tố Mỹ nếu thiếu tiền thì có cần người ta quyên góp tiền cho cô không.
Lâm Tố Mỹ nghĩ lại, câu trả lời của mình khi ấy là – Cần chứ, cậu định quyên góp bao nhiêu? Bộ quần áo này của tôi phải tận mấy đồng, cậu đừng có quyên góp số tiền còn chẳng đủ cho tôi mua mấy bộ quần áo đấy.
Cô không hy vọng bố mẹ mình dùng ánh mắt như thế hâm mộ người khác, sau đó lại thở dài thườn thượt.
Cô cứ nghĩ như vậy, rồi dần dần thiếp đi…
Sau khi chuyển máy bay về đến thành phố Vân, thứ cảm giác này mới dần dần biến mất. Đó chính là cảm giác ngay cả bầu không khí mình hít thở cũng trở nên thân thuộc, cảm giác vui vẻ trào dâng từ đáy lòng khiến cô có mấy phần kích động.
Trước đây thường nghe chuyện một vài người xa quê hương lúc về nhà bèn dùng cụm “trở về vòng tay tổ quốc”, “trở về vòng tay quê hương”, cô cảm thấy hai chữ “vòng tay” thật đẹp đẽ và kì diệu, dường như có thể cảm nhận được sự ấm áp vô hạn chứa đựng trong đó.
Vòng tay, không phải sự tồn tại ấm áp đấy ư?
Điều cô thích nhất là khoảnh khắc máy bay hạ cánh, xuyên khỏi tầng mây, dường như tìm được đường về từ trong môi trường trắng mờ mịt mênh mông. Máy bay lượn xuống, mặt đất trở thành một tấm bản đồ có thể thấy trong tầm mắt, sông núi nhà cửa đều nhỏ tí xíu, dần dần, tất cả đều có thể thấy rõ.
Nhà cửa, đất đai, núi sông… chúng được chiếu rõ ràng trong tầm mắt.
Sau đó máy bay càng lúc càng thấp, càng lúc càng thấp, dường như tiếp xúc thân mật với mặt đất, đương nhiên đây là một sự hiểu lầm đẹp đẽ. Máy bay vận hành đến đường chạy, ma sát nhanh và mạnh với mặt đất, âm thanh inh tai, song lại nhắc nhở tất cả mọi người đây là quãng đường về cuối cùng.
Máy bay dừng lại vững vàng, mọi người không hẹn mà cùng đi xách hành lý.
Lâm Tố Mỹ nhìn những người xung quanh, có thứ cảm giác của bộ phim hài khó hiểu, hình như mọi người không phải đang trở về từ một thành phố khác mà là đang đi chợ, mua đồ xong thì lên xe về nhà mà thôi.
Chu Mậu Xuyên lấy hành lý xuống cho Lâm Tố Mỹ. Lúc Lâm Tố Mỹ muốn đón lấy, Chu Mậu Xuyên lắc đầu: “Cô vẫn nên để tôi thể hiện phong độ đàn ông của tôi thì hơn”.
Lâm Tố Mỹ bật cười: “Bây giờ bù đắp cũng vô ích, hình tượng của anh trong lòng tôi đã định hình rồi”.
“Ồ?” Chu Mậu Xuyên hơi nheo mắt, trong mắt thoáng hiện chút ý cười, “Thế trong lòng cô tôi có hình tượng gì?”.
Lâm Tố Mỹ không nhìn anh ta, chỉ nói: “Phức tạp lắm, cho nên không thể dùng ngôn ngữ miêu tả được”.
Các đồng nghiệp trong nhà máy ở xung quanh nghe vậy, đều không nhịn được cười, hỏi Chu Mậu Xuyên sao không hỏi họ xem trong lòng họ anh ta có hình tượng gì, Chu Mậu Xuyên trông đầy bất lực.
Mọi người lần lượt xuống máy bay, từ máy bay đến đại sảnh còn một khoảng cách không ngắn.
Lúc ở sân bay, Lâm Tố Mỹ nghe nói đến chuyện từng xảy ra trên quãng đường lên máy bay, có vài người tay cầm thẻ lên máy bay mà bị gió thổi mất lúc đi đường, thiếu chút nữa không lên được máy bay, còn có người tóc bị gió thổi bù xù trông rất buồn cười.
Cô bất giác nghĩ, sau này có cầu mái che và xe chở khách trong sân bay là ổn thôi. Có điều tiện thì có tiện, nhưng có lẽ cũng sẽ bớt đi chút thú vị thế này nhỉ?
Bay liên tục mấy chục tiếng đồng hồ, mọi người đều thấm mệt, nhưng trải nghiệm xuất ngoại vẫn rất mới mẻ với mọi người, nhất thời tâm trạng họ hơi kích động.
Lâm Tố Mỹ vẫn ngồi cạnh Chu Mậu Xuyên trên xe của nhà máy.
“Chủ nhiệm Chu, tôi có thể nhờ anh giúp một chuyện được không?”
“Được.”
Ngược lại, Lâm Tố Mỹ ngẩn ra: “Anh đồng ý dễ dàng như thế, không sợ tôi đề cập đến chuyện gì làm khó anh à?”.
“Thế không phải sẽ tốt hơn sao? Thế thì cô sẽ nợ tôi một món ân tình, sau này lúc bảo cô giúp, cô không thể thoái thác nữa.”
Lâm Tố Mỹ ngẫm nghĩ, hình như thật sự là đạo lý này.
Có điều vấn đề mà cô nhắc tới hoàn toàn không khó với Chu Mậu Xuyên, chỉ là chuyện giải quyết bằng một câu nói mà thôi.
Lâm Tố Mỹ hy vọng bên phía nhà máy có thể nói một tiếng với phía trường cô, để bên phía nhà trường “tuyên dương” cô, cho thấy cô đang làm việc cho nhà máy.
Chuyện này đương nhiên không phải vì danh tiếng mà là để tránh những rắc rối xuất hiện sau này.
Có những thứ vô cùng bất đắc dĩ, không chỉ ở thời đại này mà sau này cũng là một phản ứng vô thức. Đàn ông đột nhiên trở nên giàu có và hào phóng, người khác sẽ bất giác hỏi anh ta đã làm gì mà phát tài, cái “làm gì” này, phương hướng chính chắc chắn là kiểu làm ăn buôn bán hay làm hạng mục dự án. Nhưng khi phụ nữ đột nhiên trở nên giàu có và hào phóng, mọi người dường như sẽ nghĩ có liên quan đến đàn ông một cách đương nhiên, tốt hơn một chút là tìm một anh bạn trai giàu có, tệ hơn một chút thì là đủ kiểu phỏng đoán ác ý, nhất là với những người phụ nữ xinh đẹp.
Lâm Tố Mỹ không mong muốn sẽ truyền ra mấy phỏng đoán linh tinh, sau đó cô còn phải nghĩ cách giải thích với những người khiến cô cảm thấy ghê tởm đó.
Nếu chuyện như thế không xảy ra, cứ coi như cô có lòng dạ tiểu nhân là được. Dẫu sao cô cũng muốn đề phòng trước khả năng này, dù gì cũng không thể đợi chuyện xảy ra rồi mới giải quyết hay bày tỏ người thanh cao không nói gì cũng thanh cao với tư thái cao xa đúng không.
Vấn đề Lâm Tố Mỹ nhắc đến khiến ánh mắt Chu Mậu Xuyên nhìn cô hơi thay đổi, dường như nhiều thêm chút tán thưởng.
Nhưng đồng thời, Chu Mậu Xuyên lại một lần nữa cảm thấy cô sống hơi cẩn thận và tỉ mẩn. Có điều hình như cũng không sai, phụ nữ hiểu phải bảo vệ bản thân thì có thể giảm bớt rất nhiều tổn thương.
……
Lâm Tố Mỹ về đến trường, Tô Uyển cực kì nhiệt tình, chủ động cầm đồ cho Lâm Tố Mỹ, sau đó nắm tay Lâm Tố Mỹ không buông: “Chị đi lâu như thế, em nhớ chị chết mất”.
“Thế sao em vẫn còn sống?” Lâm Tố Mỹ trông đầy kinh ngạc.
“Bởi vì em sợ em chết rồi chị trở về không thấy em thì sẽ buồn, cho nên em lại sống lại.” Tô Uyển cười hì hì nói.
“Thế cảm ơn em đã sống lại vì chị nhé.”
Lâm Tố Mỹ không nhịn được mà nhéo mặt Tô Uyển. Không biết vì sao, cô cực kì thích Tô Uyển cười, cảm thấy cả thế giới như trở nên tuyệt đẹp vậy, có lẽ đây chính là tính theo ánh sáng của con người? Hy vọng được tiếp xúc với người có tính cách hoạt bát và tư tưởng tích cực, sau đó đả động đến mình, chuyện này sẽ là chút an ủi ngắn ngủi với những người luôn có tư tưởng tiêu cực, nhưng thời gian dài dần vẫn sẽ không nhịn được mà muốn cách xa.
“Thế lời cảm ơn của chị có quà không đấy.” Tô Uyển chớp mắt nũng nịu.
“Đương nhiên là không có rồi.”
Tô Uyển xị mặt, than ngắn thở dài hồi lâu, lại chọc Lâm Tố Mỹ vui vẻ lần nữa.
Lúc Lâm Tố Mỹ rời đi mang theo một vali hành lý, lúc trở về mang theo hai vali, bên trọng đựng không ít món đồ mua ở nước ngoài, còn cả một vài món ăn vặt của phương Tây. Cô chia cho các bạn cùng phòng và phòng bên cạnh, số lượng không nhiều, chủ yếu là tấm lòng.
Tô Uyển quấn lấy Lâm Tố Mỹ hỏi về cảm giác ngồi trên máy bay, bay cao như thế có cảm thấy sợ không, lúc mưa gió sấm chớp thì phải làm sao.
Lâm Tố Mỹ bật cười vì bị Tô Uyển hỏi, phổ cập cho Tô Uyển một chút kiến thức. Máy bay trong quá trình bay và hạ thì ở tầng đối lưu, dễ dàng chịu ảnh hưởng của nước mưa, nhưng khi máy bay ở trong quá trình bay ổn định thì sẽ ở tầng bình lưu, ảnh hưởng từ nước mưa rồi bụi bặm vân vân vô cùng nhỏ, đương nhiên, nếu gặp phải thời tiết khắc nghiệt như bão thì vẫn sẽ có ảnh hưởng nhất định, lúc như thế có thể chuyến bay sẽ bị hoãn hoặc bị hủy…
Tô Uyển nghe mà thấy cực kì mới mẻ: “Tức là lúc bay, máy bay sẽ ở phía trên chỗ mây tạo ra mưa hả?”.
“Có thể nói như vậy! Còn có thể phán đoán nơi nào nắng to nơi nào mưa gió thông qua tầng mây phía dưới nữa đấy!”
“Thế phải cao đến mức nào chứ.” Bả vai Tô Uyển run rẩy, “Bay cao như thế, không sợ sao?”.
“Cao quá rồi, xung quanh đều là mây, thực ra không có cảm giác gì cả. Cũng phải lúc máy bay mới bay lên hoặc lúc hạ cánh mới có thể cảm nhận được độ cao của máy bay.”
Hai mắt Tô Uyển sáng hấp háy không ngừng, có chút ước ao: “Ầy, muốn đi máy bay một lần quá đi”.
“Sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Không chỉ Tô Uyển chăm chú lắng nghe mà những người khác trong phòng cũng nghe vô cùng nghiêm túc. Thẩm Thanh và Thư Ngôn trông đều khát khao, còn Chu Thanh Vũ vẫn mang vẻ nữ thần cao ngạo lạnh lùng như bình thường, Nhiễm Yến thì mắt nhấp nháy, có vẻ suy nghĩ đã lại chạy đến nơi khác rồi.
Một lúc lâu sau Nhiễm Yến mới cất lời, hỏi những gì Lâm Tố Mỹ bắt gặp ở nước ngoài. Cô ta hỏi cực kì nghiêm túc và kĩ càng, như đang tìm lỗ hổng trong lời nói của Lâm Tố Mỹ.
Lâm Tố Mỹ càng nghe càng thấy bất thường, nhíu mày.
Bấy giờ Nhiễm Yến mới dừng việc tiếp tục hỏi, có điều sắc mặt không tốt lắm. Lâm Tố Mỹ nói là ra nước ngoài lẽ nào thật sự là ra nước ngoài? Dẫu sao mọi người cũng chưa từng thấy nước ngoài trông như thế nào, còn không phải là mặc Lâm Tố Mỹ nói nhăng nói cuội rằng tìm được việc bán thời gian, tìm được công việc hay sao? Được rồi đấy, Nhiễm Yến về nhà hỏi rồi, các nhà máy tốt hơn một chút đều phải thi tận mấy lần mới được tuyển, Lâm Tố Mỹ dựa vào đâu mà vào thẳng nhà máy đó làm bán thời gian?
Cũng chỉ có loại người ngu ngốc như Tô Uyển mới bị Lâm Tố Mỹ gạt thôi.
Lâm Tố Mỹ cũng chẳng bận tâm đến Nhiễm Yến, hỏi tình hình học tiếng Anh của mấy người Tô Uyển. Tô Uyển học tốt nhất, có thể học thuộc không ít ngữ âm, Thẩm Thanh và Thư Ngôn thì kém hơn một chút, nhưng có sự lôi kéo của Tô Uyển, Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng học thuộc được những từ ngữ thông dụng.
Chủ yếu là vì Tô Uyển kéo họ nói chuyện với nhau, sau mấy ngày phối hợp, Thẩm Thanh và Thư Ngôn cũng đạt được chút hiệu quả.
Nhưng ba người họ cũng không quá tích cực với việc học tiếng Anh. Chủ yếu là vì phải tốn quá nhiều thời gian cho từ vựng tiếng Anh, mà muốn dựa vào việc này để kiếm tiền thì còn phải tốn nhiều thời gian hơn, họ không có nhiều thời gian lãng phí vào phương diện này như thế.
Lâm Tố Mỹ cảm nhận được thái độ của họ, cũng không miễn cưỡng nữa.
- ------------------------
Lâm Tố Mỹ biết Chu Mậu Xuyên nói được làm được, cô nghĩ anh ta sẽ đánh tiếng với phía nhà trường, chẳng ngờ rằng sẽ là cảnh tượng này.
Bản thân Chu Mậu Xuyên không xuất đầu lộ diện, người đến trường là một người phụ trách khác của nhà máy, mục đích chị ta đến trường quả thực đơn giản – để tuyên truyền cho nhà máy ở đại học Vân.
Người phụ trách đó đứng trên bục trình bày về sự phát triển của nhà máy một lần, nhấn mạnh nhà máy đang phát triển hưng thịnh, cần rất nhiều nhân tài, mà đãi ngộ của nhà máy cũng vô cùng trọng hậu, hy vọng mọi người chăm chỉ học hành, sinh viên đại học Vân sẽ là đối tượng phía nhà máy cân nhắc đến đầu tiên, mong rằng mọi người sẽ không phụ sự gửi gắm của phía nhà máy với sinh viên đại học Vân…
Sau đó người phụ trách đó lại bâng quơ nhắc đến Lâm Tố Mỹ. Trong nhà máy cũng có mấy nhân tài học từ đại học Vân ra, hơn nữa năm nay Lâm Tố Mỹ mới chỉ học năm nhất mà đã có thể học tiếng Anh đến trình độ cao như thế, giúp đỡ rất nhiều cho hạng mục lần này của nhà máy. Nhân tài đại học Vân đông đảo, bởi thế có chuyến ghé thăm lần này là để mau chóng để lại ấn tượng với những nhân tài của đại học Vân, tránh để đến lúc đó các nhân tài đều chạy mất…
Người phụ trách này hài hước, cũng chỉ vu vơ nhắc đến Lâm Tố Mỹ, hoàn toàn chỉ là tình cờ đề cập đến cô mà thôi. Nhưng đối với những người quen biết cô, họ khá kinh ngạc.
Lâm Tố Mỹ nghe thấy lời đó, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Dạo này cô về đến trường thực ra cũng nghe láng máng một chút phong thanh, chỉ là điều khiến cô khó chịu là mấy người nói sau lưng đó đều là con gái, chuyện đó khiến cô chỉ có thể cảm khái. Có những khi phái nữ sinh tồn khá khó khăn, bởi vì một bộ phận con gái kéo chân một bộ phận con gái khác.
Chuyện này vừa qua, những tin đồn vớ vẩn đó cũng tự động biến mất.
Lâm Tố Mỹ vẫn cố gắng học tập ở trường, sau đó tận dụng mọi thời gian mở rộng vốn từ của mình, bây giờ vốn từ của cô phần nhiều là thiên về liên quan đến một vài chuyên ngành. Thỉnh thoảng lúc buồn chán, cô cũng sẽ tự tìm một vài bài thơ cổ để dịch, một câu thơ có thể khiến cô phải vắt óc suy nghĩ xem dùng từ gì thì chuẩn xác hơn hay dùng từ gì mới có thể phô bày ra vẻ đẹp và ý thơ…
Trong quá trình này, Lâm Tố Mỹ nhờ vào quan hệ bên phía nhà máy mà lại ra nước ngoài lần nữa. Lần này, cô tự đi một mình.
Cô cảm thấy mình không thể chỉ dựa vào quan hệ của bên phía nhà máy để làm việc, vì thế cô đi một mình, mang theo không ít sườn xám, tất cả đều vô cùng tinh xảo và sang trọng.
Lần trước lúc xuất ngoại, cô tặng đi hai bộ sườn xám, khi ấy không nghĩ nhiều, đối phương thích cô bèn tặng, hơn nữa những thứ cô mang theo khá ít, hai bộ đó đều là bộ bản thân cô chưa từng mặc, cô nhớ trong đó có không ít cô gái cũng bày tỏ sự hứng thú của đối phương với sườn xám.
Chuyến ra nước ngoài lần này, Lâm Tố Mỹ liên lạc với những người đó.
Quá trình cũng coi như thuận lợi. Khi cô liên lạc với một người trong đó, đối phương biết cô mang quà từ trong nước sang tặng họ thì cực kì kinh ngạc, sau đó vô cùng cảm động.
Lâm Tố Mỹ cũng không ngờ họ lại nhiệt tình như thế, việc ăn ở đi lại của cô đều được họ bao thầu, cô rất khó để tự chi tiền.
Những cô gái đó giao thiệp rất rộng, họ cũng vô cùng thích sườn xám, sau khi Lâm Tố Mỹ tặng đồ cho họ, ngày hôm sau họ bèn tổ chức một buổi tụ tập.
Một hội con gái ngoại quốc mặc sườn xám tụ tập với nhau, họ búi tóc lên, trang điểm tinh xảo, thiếu đi chút đoan trang nhẹ nhàng của con gái Trung Quốc nhưng lại nhiều thêm khí chất thuộc về riêng họ, khí chất ấy toát ra từ bộ đồ thướt tha bao bọc họ, càng tỏa càng đậm, trong không khí bao phủ một thứ cảm giác thoải mái mê người, tựa như mùi hương nước hoa nào đó khiến người ta không nhịn được mà hít hà.
Cảnh tượng này khiến Lâm Tố Mỹ cũng không khỏi ngạc nhiên.
Thật sự là quá đẹp.
Nếu trong tay họ cầm chiếc quạt tròn nho nhỏ thì không biết sẽ còn yêu kiều đến mức nào nữa.
Lần tụ họp này hẳn vô cùng thành công, bởi vì những cô gái mặc sườn xám đều bị bạn bè kéo lấy không buông, hỏi họ mua quần áo ở đâu, mấy cô ấy cũng muốn mua, đúng là đẹp quá đi mất.
Sau đó Lâm Tố Mỹ bị họ đẩy ra.
Lâm Tố Mỹ đối đáp trôi chảy với họ, sau đó bâng quơ tuyên truyền một lượt cho nhà máy. Cô cảm thấy phía nhà máy nên cho mình thêm một món chi phí tuyên truyền, trông đấy, lần tuyên truyền này tốt biết bao.
Tiếng Anh của Lâm Tố Mỹ cũng khiến họ kinh ngạc.
Bởi thế, Lâm Tố Mỹ lại quen được không ít người, trong đó có không ít cô gái có thân phận cao quý.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy lần xuất ngoại này của mình thu hoạch được phong phú, tuy hình như vẫn chưa tìm được cách có thể kiếm tiền, nhưng có những cơ hội có lẽ sẽ đạt được trong khả năng nhỏ bé nào đó, cô tự an ủi mình như thế.
Chỉ là cô hơi xót vé máy bay, hơi xót chỗ sườn xám đó…
Được rồi, coi như một chuyến du lịch vậy.
Một ngày trước khi Lâm Tố Mỹ chuẩn bị về nước, có người vội vã đến tìm cô, đối phương cực kì nóng vội, như sợ cô sẽ rời đi vậy.
Lâm Tố Mỹ trao đổi một bận với đối phương thì mới biết hóa ra anh trai của cô gái này đang muốn làm nghiên cứu, trong đó có không ít người Trung Quốc. Vốn nghiên cứu rất thuận lợi, nhưng đến khoảng thời gian sau, những thứ mọi người bàn bạc đều là những thứ cực kì chi tiết, lúc này việc giao lưu giữa đôi bên hơi khó khăn.
Khi bạn bè nhắc đến Lâm Tố Mỹ, cô gái đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, muốn biết trình độ tiếng Anh của Lâm Tố Mỹ như thế nào, liệu có thể đảm đương phần phiên dịch cho họ hay không.
Ngọn lửa trong lòng Lâm Tố Mỹ cháy hừng hực, cô bày tỏ cô có thể thử xem.
Lâm Tố Mỹ đến nơi nghiên cứu, sau khi bị quan sát một hồi, đối phương như nhìn thấy cứu tinh, muốn cô ở lại phiên dịch, đãi ngộ hậu hĩnh, bởi vì thực sự quá gấp rồi.
Lâm Tố Mỹ bày tỏ vẫn phải suy nghĩ đã, bây giờ cô chỉ là một sinh viên mà thôi, còn phải cân nhắc đến việc học. Đồng thời, thị thực của cô cũng có vấn đề.
Cuối cùng đối phương đồng ý lộ diện để xin nghỉ với phía nhà trường và giải quyết vấn đề thị thực cho cô, ngoài ra tiền lương khá nhiều, nửa tháng mười ngàn đô, thậm chí bao ăn bao ở.
Lâm Tố Mỹ nghĩ qua về tỷ giá hối đoái bây giờ, cô tự nhận mình không thể từ chối cám dỗ như thế.
Vì thế Lâm Tố Mỹ tạm thời sống lại ở nước ngoài.
Sau khi kí hợp đồng bảo mật, Lâm Tố Mỹ cũng cố hết sức không đến phòng thực nghiệm, một là không làm phiền đối phương chuyên tâm nghiên cứu, hai là không tiếp xúc với những thứ cơ mật.
Phần nhiều là cô tiến hành phiên dịch khi họ thảo luận, hơn nữa cô cũng biết nặng nhẹ, tiến hành phiên dịch ở điểm khá trọng tâm chứ không phiên dịch mọi lúc làm ảnh hưởng đến việc thảo luận của họ.
Lúc không tiến hành phiên dịch, cô cũng sẽ tiếp tục trau dồi kiến thức cho mình.
Đối với cô mà nói, cuộc sống trôi qua vô cùng đầy đủ. Có thể học tập, hơn nữa còn kiếm được tiền, ngoài ra bây giờ cô cũng có sự ăn ý với những người này, khi đối phương không hiểu sẽ bất giác nhìn cô, cô bèn lập tức giải đáp, hiệu suất trở nên vô cùng cao.
……
Nghiên cứu cuối cùng có vẻ vô cùng thành công, chuyện này Lâm Tố Mỹ không hỏi nhiều, chỉ là cô được mời tham gia buổi tiệc chúc mừng của họ.
Những người đó vẫn mời cả bạn tốt, cùng uống rượu, cùng nhảy múa nói cười, phương thức biểu đạt niềm vui cực kì tự do và nguyên sơ.
Lâm Tố Mỹ hơi không thích ứng được sự nhiệt tình đó, lúc bị người ta ôm thì miễn cưỡng tiếp nhận, khi đối phương muốn hôn, cô lập tức giải thích cô là người Trung Quốc, ở nước cô, hai người phải rất thân mật mới làm ra hành động này, cho nên rất xin lỗi, cô chỉ có thể từ chối.
Đối phương tuy hơi tiếc nuối nhưng vẫn rất tôn trọng.
Lâm Tố Mỹ uống chút rượu, đột nhiên cũng muốn điên cuồng một trận. Sau đó, ở trước mặt những người cô quen không lâu hoặc hoàn toàn không quen, cô hát một bài hát tiếng Anh mà cô mới học, ca khúc này có cảm giác như muốn phát tiết, giống tiếng thét cuồng loạn vậy.
Cô biết hình tượng này của mình chắc chắn khác với tư thái bình thường cô thể hiện ra, nhưng cô muốn tự do biểu đạt như thế, lúc này cô đang vui, cô đang phấn khởi đến vậy.
Bởi vì cô thật sự đã làm được rồi. Tuy đây chỉ là bắt đầu, nhưng hãy cứ để cô chúc mừng cho bản thân mà cao giọng hát hò đi.
Thực ra không phải không có suy nghĩ, không có dự định gì.
Từ rất lâu, cô đã phân tích tình hình, muốn tự kiếm tiền dựa vào thế mạnh của bản thân, dựa vào sự nỗ lực của mình. Nhưng, khi nhìn thấy mấy người trong thôn, những người do Tạ Trường Du và Quách Chí Cường dẫn đầu, họ cố gắng kiếm tiền, chẳng mấy chốc đã có thành quả, không phải trong lòng cô không có suy nghĩ gì.
Có lúc sẽ hoài nghi bản thân, mình thật sự có thể thành công như suy nghĩ của mình sao?
Mối quan hệ và thời cơ, những thứ này đều đặt trước thực lực.
Cho nên cô rất cố gắng, một là để bản thân trở nên ưu tú, hai là cố gắng khiến cô không nghĩ về những thứ linh tinh đó nữa.
Cô muốn thành công, thậm chí thành công hơn hội con trai trong thôn.
Họ dựa vào tình hình bây giờ và sự thông minh, cần cù của họ để sống với phương thức khiến người khác hâm mộ.
Mà cô thì sống theo cách “chính đạo” phổ biến là học tập, cô cũng hy vọng mình có thể đạt được thành công nhờ vào con đường này.
Phải, làm ăn buôn bán có thể kiếm được món tiền lớn, dựa vào đầu óc thông minh càng có thể trở thành người giàu có. Nhưng dựa vào những kiến thức mình nỗ lực học tập, tiếp thu được, dựa vào sức mạnh của tri thức và kiến thức của bản thân cũng có thể đạt được thành công.
Không phải cô khinh thường ai, mà chỉ là cô cũng muốn chứng minh bản thân.
Giống như câu nói khiến người ta cảm thấy vô cùng bất lực vậy – Cậu có học nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể làm thuê cho những người còn chẳng học xong tiểu học như bọn tôi thôi.
Đó là thứ cảm giác phức tạp đến mức không thể miêu tả bằng lời.
Đi học và việc học không nên bị xem thường, ít nhất thì không nên bị xem thường bằng cách dùng tiền bạc đong đếm như thế, tiền bạc cũng không phải là tiêu chuẩn đo duy nhất của thành công.
Lâm Tố Mỹ hát, đột nhiên cực kì kích động.
Cô không khổ tận cam lai, đời này cũng không cảm thấy ấm ức gì, song khoảnh khắc này cô lại giống như một cô gái nhỏ chịu rất nhiều ấm ức, vừa ca hát vừa gào thét vừa nhảy múa.
Mà những người quen biết hay không quen biết này đều đang vỗ tay, đang hò hét.
Chẳng còn hình tượng nữa, nhưng ai bận tâm chứ, dẫu sao cũng chẳng có ai thật sự quen biết cô…
Cuối cùng, Lâm Tố Mỹ không uống mấy, cô phải giữ lý trí, tuy mọi người đều rất nhiệt tình và rất tốt nhưng dù sao cũng phải bảo vệ bản thân.
Khi về đến khách sạch, cả người cô hoàn toàn thả lỏng.
Trước khi ngủ, những thứ cô nghĩ đến rất ít, cuối cùng cô cũng có năng lực, có cơ hội để báo đáp người nhà cô rồi.
Nói thực lòng, cô rất áy náy với hai anh trai, dù rằng bố mẹ không mấy thiên vị ở mặt vật chất, nhưng có vài thứ không thể tính toán như thế.
Cô hy vọng người thân của mình đều có thể trải qua cuộc sống tốt đẹp, không cần phải hâm mộ người khác.
Thi thoảng Trần Đông Mai có tâm trạng không tốt, bởi vì cuộc sống của những người khác đều trở nên tốt hơn. Lâm Tố Mỹ không cảm thấy đây là một chuyện xấu, đó đều là một bản năng. Giống như chuyện cô đến nhà máy làm bán thời gian truyền ra, phản ứng của các bạn học không giống nhau, có người cảm thấy bội phục, có người lại cảm thấy cô không lo chuyện quan trọng, học hành cho tốt thì không học lại còn chạy đi kiếm tiền…
Còn có những lời quá đáng hơn, hỏi thẳng Lâm Tố Mỹ nếu thiếu tiền thì có cần người ta quyên góp tiền cho cô không.
Lâm Tố Mỹ nghĩ lại, câu trả lời của mình khi ấy là – Cần chứ, cậu định quyên góp bao nhiêu? Bộ quần áo này của tôi phải tận mấy đồng, cậu đừng có quyên góp số tiền còn chẳng đủ cho tôi mua mấy bộ quần áo đấy.
Cô không hy vọng bố mẹ mình dùng ánh mắt như thế hâm mộ người khác, sau đó lại thở dài thườn thượt.
Cô cứ nghĩ như vậy, rồi dần dần thiếp đi…