Chương : 52
Sau khi Dương Xuân Ni rời đi, lòng Lâm Tố Mỹ hoảng hốt, làn nước trong vắt và sắc xanh ngập mắt này không thể mang đến niềm vui và sự thư thái cho cô. Cảm giác thấp thỏm tích lũy dần theo thời gian, nhất là sau khi cô phát hiện ra tiếng động khe khẽ, cô bị dọa cho hết hồn, khẽ gọi một tiếng “Xuân Ni” nhưng không có ai đáp lại.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, sau đó rời đi từ bên ao, mắt nhìn xung quanh, có vẻ không có dấu vết người, cô mới thở một hơi nặng nề.
Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.
Lúc có hai người thì có thể lớn mật, nhưng lúc chỉ có một mình cô thì lòng trở nên hoảng loạn, nghĩ này nghĩ nọ, trở nên cực kì sợ hãi, đến mức hoàn toàn không có sự vui thích lúc ban đầu nữa.
Cô không lập tức rời đi, sợ lát nữa Dương Xuân Ni quay lại thì hai người sẽ bỏ lỡ nhau, thế thì không ổn.
Cô nâng chiếc gùi đựng rau khoai của Dương Xuân Ni đến một chỗ hơi xa, rồi mới vừa đợi Dương Xuân Ni vừa dùng tay chải tóc. Cho dù cô có cẩn thận hơn nữa thì tóc cũng ướt không ít, cô buông tóc đã buộc ra, từng sợi tóc đều ẩm ướt.
Sau một lúc lâu Dương Xuân Ni mới quay lại. Lâm Tố Mỹ nghe tiếng có người đến gần thì mới cười nhìn qua, “Cặp tóc của cậu tìm thấy chưa?”.
“Tìm thấy rồi.” Dương Xuân Ni trông có vẻ rất mệt, “Tôi đến chỗ tụi mình hái dưa tìm, kết quả là không có ở đó, tôi nghĩ hẳn là rơi trên đường tụi mình đến đây thế là lại chạy về tìm, kết quả là thật sự tìm thấy trên đường”.
Dương Xuân Ni có vẻ hơi sợ hãi và cũng vui mừng, “May là tìm thấy, nếu không nhỡ bị người khác nhặt được thì chắc chắn sẽ không trả cho tôi đâu”.
“Vì sao người khác nhặt được thì sẽ không trả cho cậu?” Lâm Tố Mỹ bất giác hỏi.
“Cậu ngốc à, chiếc cặp tóc này nếu mua thì cũng phải tốn tận mấy hào đấy, có mấy ai nỡ chứ? Nhặt được thì đương nhiên sẽ cất đi luôn rồi.”
Lâm Tố Mỹ hơi nhíu mày, không hiểu vì sao Dương Xuân Ni lại nghĩ về người khác như thế.
Cô nhìn chiếc cặp tóc trong tay Dương Xuân Ni. Hôm nay hai người đến đây hái dưa, đó là kiến nghị của Dương Xuân Ni, nếu đã như thế, vì sao trong tình huống này Dương Xuân Ni còn mang theo chiếc cặp tóc mà bản thân thích nhất? Chuyện này không hợp lý cho lắm.
Nhưng Lâm Tố Mỹ lại không muốn nghĩ nhiều thêm, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, nghĩ người khác xấu xa như thế, nếu bị đương sự biết được thì sự tổn thương ấy mãi mãi không thể nào bù đắp lại.
“Cặp của cậu cũng đã tìm được rồi, tụi mình về nhà đi!”
Dương Xuân Ni nhìn Lâm Tố Mỹ, mắt lại đảo về phía ao nước, “Cứ đi như thế à, nhưng mà thời gian còn sớm…”.
“Tụi mình vẫn đi thì hơn, ở lại đây tôi cứ luôn cảm thấy hoảng hồn sao sao ấy.”
“Tiểu Mỹ gan cậu nhỏ quá đấy, sẽ không có ai đến đây đâu, cậu yên tâm đi!”
“Thôi, đi nào!”
“Nhưng mà tôi vẫn còn chưa nghịch nước thỏa thích…”
Lâm Tố Mỹ thở dài, “Thế được thôi, cậu tiếp tục tắm, tôi ở bên cạnh trông chừng giúp cậu, thế thì tốt hơn”.
“Thôi vậy thôi vậy, một người thì chán chết.”
Lâm Tố Mỹ hoàn toàn không có ý hùa theo Dương Xuân Ni. Dương Xuân Ni cũng cảm thấy vô vị, đeo gùi rồi cũng chuẩn bị rời đi. Chỉ là cô ta đi phía sau Lâm Tố Mỹ, ánh mắt phức tạp và đầy thâm ý.
- -------------------------
Thời gian tiếp theo của Lâm Tố Mỹ không khác lắm với năm ngoái, cô đi hái lá bạc hà để làm chút nước bạc hà cho người nhà và làm một vài chuyện trong khả năng của cô như giúp nấu cơm, cho gà, vịt, lợn ăn.
Ngày hôm nay thật sự rất nóng, người đều như sắp bị nướng vậy, nóng đến mức mọi người đều kêu gào “nóng đến mức chẳng muốn ăn thịt nữa”. Nhưng nếu thật sự có thịt, hẳn là mọi người vẫn có thể ăn thôi, hoặc là còn tranh nhau ăn ấy chứ.
Dù sao thì món thịt hun xào ớt mà Trần Đông Mai nấu lần nào cũng đều bị tranh giành hết sạch.
Điều đó cũng do tay nghề của Trần Đông Mai tốt, nấu món thịt hun xào thơm phưng phức. Kiếp trước Lâm Tố Mỹ cũng từng tự xào, không biết là không đúng ở đâu mà cô luôn cảm thấy mùi vị xào ra không đúng, có mùi tanh khó nói khiến cô không thể nào nuốt được, đến mức một thời gian rất dài cô đều tránh xa mấy món như lạp xưởng và thịt hun khói.
Cho đến khi cô ăn được chút lạp xưởng và thịt hun đồng nghiệp tặng thì mới biết, lạp xưởng và thịt hun do những người khác nhau làm ra lúc ăn lại có khác biệt lớn như thế, sau đó cô lại đón nhận những món đó.
Buổi sáng, Lâm Tố Mỹ cùng Tạ Trường Bình đi hái lá bạc hà. Hai người cố gắng đi từ rất sớm nhưng vẫn không ngăn được ánh mặt trời chiếu trên mặt đất, có điều ánh mặt trời lúc này không quá có hại, chỉ cần họ nhanh tay nhanh chân một chút thì sẽ không gặp phải ánh mặt trời nóng nhất.
Lâm Tố Mỹ hái lá bạc hà, lúc này trong nhà cũng không có liềm thừa, chỉ có thể hái bằng tay. “Trường Bình, chị có cảm thấy Xuân Ni hơi khác không?”
“Có cảm thấy gì đâu.” Tạ Trường Bình nói sang sảng, “Hầy, Xuân Ni khác bọn mình, luôn bị giữ ở nhà trông em, rõ ràng làm nhiều việc như thế mà vẫn bị mẹ mắng, nếu là chị thì chị không chịu được từ lâu rồi”.
Thực ra Tạ Trường Bình cũng chê Dương Xuân Ni, không phải là cảm thấy người như Dương Xuân Ni làm sao, mà là nếu đi chơi với Dương Xuân Ni thì không được đã cho lắm, luôn phải dè chừng thời gian. Nếu không gọi Dương Xuân Ni thì lại sợ Dương Xuân Ni nghĩ nhiều, giữa bạn bè với nhau lại sinh khoảng cách; nhưng đi gọi Dương Xuân Ni ấy à, gặp phải mẹ Dương Xuân Ni thì thật sự là cả người không thoải mái.
Có điều Tạ Trường Bình cũng không thể nói gì Dương Xuân Ni, bản thân Dương Xuân Ni cũng đâu muốn, nếu còn chê gì nữa thì chị luôn cảm thấy mình không lương thiện.
“Ừm.” Lâm Tố Mỹ cười, xua cảm giác kì lạ trong lòng đi.
“Nói ra thì thằng oắt nhà chị lại chạy đi rồi.” Tạ Trường Bình thở dài, “Không biết lần này nó lại chạy đi đâu, còn đưa Quách Chí Cường cùng đi làm chuyện xấu nữa”.
Tạ Trường Bình đương nhiên biết Tạ Trường Du ra ngoài chắc chắn lại đi buôn đồ. Nhưng bây giờ chuyện Tạ Trường Du làm không chỉ là mấy chuyện lặt vặt giống trước đây nữa. Người biết Tạ Trường Du kiếm được tiền không ít, chỉ là những người thực sự biết Tạ Trường Du kiếm được nhiều như thế không nhiều, nếu không bây giờ đã sớm bị người ta tố cáo sau lưng rồi.
Điều này cũng nhờ mọi người thời nay khá chất phác, mọi người đều an phận sống yên ổn, rất ít người vì đố kị mà hãm hại người khác. Đương nhiên, cũng sẽ có mấy người có đầu óc khác với người bình thường.
Lâm Tố Mỹ cũng nghĩ đến lời Tạ Trường Bình chưa nói hết, song cô cũng không dễ mở lời, bây giờ quả thực vẫn là thời gian mẫn cảm, nhưng cuối năm nay là lúc cải cách mở cửa, thật sự tính ra thì cũng không thể thật sự quá nghiêm ngặt nữa.
Nhưng cũng không có bao nhiêu người dám làm người tiên phong, chuyện xảy ra những năm đó đã hình thành một bóng ma và phản xạ có điều kiện với mọi người, khiến người ta từ chối một vài chuyện nào đó theo bản năng.
“Em trai chị là người có chừng mực, chị cũng đừng lo.”
“Hả? Gái đang khen Tạ Trường Du đó à? Hiếm thấy ghê đấy.”
“Em tôn trọng sự thực, nên khen thì khen, nên chê thì chê thôi.”
Tạ Trường Bình cười hì, “Ừ, được thôi!”.
……
Mà lúc này, người được Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình nói đến đang ăn cơm trong quán cơm quốc doanh trên huyện Định Châu.
Lần này mấy người bọn anh lại chạy đến thành phố Vân, nghĩ cách kiếm được mấy chiếc xe đạp về, hơn nữa còn là loại không cần phiếu, một chiếc tận mấy trăm, giá đắt chết người. Quách Chí Cường cũng không biết Tạ Trường Du lấy tự tin ở đâu ra mà trực tiếp đầu tư tiền vào, cũng không sợ một lần chịu thiệt rồi không thu về được.
Dù sao thì Quách Chí Cường cũng không nỡ tốn nhiều tiền như thế để mua một chiếc xe đạp, bởi thế anh chàng không dám đặt cược giống Tạ Trường Du.
Bởi vì kết quả còn chưa biết nên lần này thành công lấy về được nhiều xe đạp như thế cũng không biết nên tính là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, chỉ riêng việc nghĩ cách vận chuyển về thôi đã phải tốn rất nhiều công sức rồi.
Lần này họ đến thành phố Vân tìm hàng. Nếu có thể đi xa một chút thì có thể dùng giá thấp hơn để mua. Nhưng đi quá xa, họ lạ nước lạ cái không có mấy mối quan hệ, đồng thời vận chuyển về cũng là một chuyện rắc rối, thế nên họ cũng hoàn toàn từ bỏ và chỉ đến thành phố Vân tìm mối.
Quách Chí Cường ngồi bên bàn, ăn ngồm ngoàm từng miếng lớn, đã rất lâu chưa yên âm ăn một bữa cơm như thế rồi.
Tạ Trường Du ăn cũng nhanh, nhưng anh hơi đăm chiêu suy nghĩ. Có Quách Chí Cường hùng hổ như thế so sánh khiến động tác ăn cơm của anh rõ ràng trở nên hơi ưu nhã, tuy rằng cũng chỉ là một chút mà thôi.
“Cơm canh không hợp khẩu vị à? Tao nói này mày kén ăn từ bao giờ thế hả.” Quách Chí Cường lắc đầu, tiếp tục ăn hùng hục. Có thể ăn cơm khô từng miếng lớn thế này đương nhiên là chuyện hạnh phúc. Nếu có thể, anh còn muốn để bà nội ăn cùng nữa.
Tạ Trường Du hơi ngước mắt, môi mím chặt.
Quách Chí Cường buồn cười, “Mày có chuyện gì mà không thể nói với tao được?”.
“Tao nói giả dụ, chỉ là giả dụ…”
Quách Chí Cường cười phì một tiếng.
Tạ Trường Du lập tức trừng mắt.
Quách Chí Cường giơ tay đầu hàng, “Rồi, là lỗi của tao, mày nói tiếp đi”.
“Nếu mày bắt gặp người khác đang tắm, mày nói xem nên làm thế nào?”
“Hả?” Quách Chí Cường trợn mắt, “Không đúng, người ta đang tắm, sao mà bắt gặp được? Lẽ nào không khóa cửa hả?”.
Tạ Trường Du ném cho Quách Chí Cường một ánh mắt rất câm nín.
Quách Chí Cường bĩu môi. Tuy cũng có chuyện con gái tắm ở bên ngoài nhưng đó là chuyện có khả năng tình cờ bắt gặp chứ không thể cưỡng cầu có được không. Thông thường đều là một nhóm con gái hẹn nhau cùng tắm, gọi anh em trai gì đó đến làm lính gác xung quanh, người bình thường đều hiểu nên cũng không đi qua, nhưng dù sao cũng có người chơi ác, cứ muốn đi qua, sau đó hai bên lập tức động tay động chân.
Lúc này Quách Chí Cường hiểu ra điều gì, cũng đè thấp giọng: “Mày bắt gặp ai ấy ấy hả?”.
“Tao đã nói là giả dụ rồi, nghe không hiểu hả?”
“Được rồi, nếu là giả dụ thì mày bắt gặp ai?”
“Xéo. Lúc tao đọc sách thì thấy có tình tiết này, cảm thấy rất điêu… Nhưng ngẫm nghĩ thì lại cảm thấy ngộ nhỡ thì sao, ngộ nhỡ bắt gặp thì nên làm thế nào?”
Quách Chí Cường nghe xong thì ỉu xìu, còn tưởng là có chuyện hay để hóng nữa chứ!
“Có thể làm sao được, muốn nhìn thì nhìn mấy cái, không muốn nhìn thì lặng lẽ rời đi chứ sao. Nhưng mà đừng xem thường con gái, cố ý làm ra chuyện như thế bắt mày chịu trách nhiệm, thế thì mày xui rồi, càng đừng nói là có vài cô cãi nhau đánh nhau còn chẳng thua đàn ông, tẩn cho mày đến mức gọi bố gọi mẹ cũng không dừng tay ấy.”
“Không đến mức chịu trách nhiệm gì đó đâu…” Tạ Trường Du cúi đầu, rốt cuộc vẫn cảm thấy lúng túng, mặt đỏ ửng, nhưng mà có lẽ vì da thô thịt dày nên cũng chẳng rõ ràng mấy.
Lúc này Quách Chí Cường đã thật sự tin là Tạ Trường Du đọc sách rồi. “Ít đọc mấy thứ vớ vẩn đó thôi, nếu thật sự bắt gặp thì chạy ngay đi, con gái mà có thể tắm bên ngoài dễ chọc vào chắc? Hoặc là ế chỏng chơ muốn thông qua cách đó gả đi được, mày ham cái lợi nhỏ thì sẽ chịu mối thiệt lớn; hoặc là người ta ghê gớm, tẩn cho mày đến mức bố mẹ mày cũng chẳng nhận ra luôn.”
Tạ Trường Du thở một hơi nặng nề.
Có khả năng tình cờ bắt gặp chứ không thể cưỡng cầu?
Thôi được rồi…
- --------------------------
Đội sản xuất số Chín lại có hỉ sự.
Vậy mà Lâm Tường muốn kết hôn, lúc Lâm Tố Mỹ nghe được tin đó thì đờ ra, quá đột ngột rồi đấy.
May là không phải một mình Lâm Tố Mỹ nghĩ vậy, mọi người đều cảm thấy mông lung. Vì thế Lâm Tường ngày ngày đều bị mấy anh em họ trêu chọc, muốn kết hôn mà cũng không nói với mọi người một tiếng, giấu kín như bưng ấy.
Chuyện này ấy à, nói ra thì cũng có chút ẩn tình.
Vợ sắp cưới của Lâm Tường cũng khá được, nhưng mà người hơi thấp một chút, bản thân Lâm Tường rất thích, quan trọng nhất là tính cách người ta thẳng thắn, không chút giả tạo, chỉ là quá thấp, chiều cao còn chưa đến mét rưỡi nữa.
Lâm Kiến Dân và Lưu Vân cảm thấy mất mặt, ngay cả chuyện dạm ngõ cũng làm vội vã, càng không gọi mọi người cùng đến ăn cơm, xử lý như có họ hàng đến ăn bữa cơm thường vậy, đến mức hội thanh niên cũng không nghe thấy chút tin tức gì.
Lâm Kiến Dân và Lưu Vân không hài lòng về cô con dâu đó, phía nhà gái thì cũng cảm thấy thái độ của họ quá đáng, phụ huynh hai bên đều không vui vẻ là bao. Nhưng hai đứa trẻ thì ưng đối phương, cũng mặc phụ huynh có đồng ý hay không, dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng đã quyết định rồi.
Vì chuyện sính lễ mà lại ầm ĩ không vui, nhưng đều không ảnh hưởng đến quyết định của Lâm Tường và Từ Lâm, hai người cứ mặc kệ, sắp kết hôn rồi, xử lý thành thế nào thì bố mẹ tự xem rồi làm, mất mặt thì mất mặt, dù sao bọn con cũng không sợ.
Thế là cuộc hôn nhân kì lạ này cứ đến như vậy.
Mâm cỗ thật sự chẳng ra sao, người trong thôn vừa mới ngồi xuống bàn thì đã có người bàn tán về chuyện của nhà Lâm Kiến Dân sau lưng, đồ ăn chán ngắt, thật sự là chẳng buồn để tâm vào việc bày biện, còn nghe nói lúc cô dâu đến nhà họ Lâm thì chê nhà cửa từ trong ra ngoài một hồi, xem đấy, lại ầm ĩ một trận.
Nhà Lâm Kiến Dân làm ra chuyện này khiến mấy nhà còn lại cũng cảm thấy mất mặt.
Trần Đông Mai vừa về đến nhà thì đã tức giận ngồi phịch xuống, “Lâm Kiến Nghiệp, ông xem ông em trai tốt của ông đã gây ra chuyện gì kìa, khiến tôi cũng cảm thấy chẳng còn mặt mũi gặp người khác nữa”.
“Được rồi, nhà chú ấy khá khó khăn, có phải bà không biết đâu.”
“Nói cứ như nhà mình không khó khăn ấy, đúng là chẳng suy nghĩ gì.”
……
Lâm Tố Mỹ lại nghe được một tràng oán hận của Trần Đông Mai, cho đến khi Trần Đông Mai tự nói mệt thì mới thôi.
Lâm Tố Mỹ đưa cho Trần Đông Mai một cốc nước, Trần Đông Mai trừng mắt nhìn con gái một cái, nhưng vẫn nhận cốc rồi uống nước.
Bấy giờ Lâm Tố Mỹ cũng nhớ lại chuyện của Lâm Tường và Từ Lâm.
Ở đội sản xuất số Chín và cả các đội sản xuất khác, Từ Lâm là nhân vật vang dội, nổi tiếng với cái danh ghê gớm. Dù sao thì sau này ở nhà Lâm Kiến Dân chị ấy cũng gây ra không ít chuyện ầm ĩ, mà từ đầu đến cuối Lâm Tường vẫn kiên định đứng về phía vợ không xê dịch.
Lâm Tố Mỹ khó lòng tưởng tượng được, rõ ràng là cô gái nhỏ nhắn như thế mà sao lại truyền ra danh tiếng lớn đến vậy.
Từ Lâm nhỏ nhắn như vậy thì có thể đánh thắng ai chứ, cũng chỉ là mồm mép lanh lợi thôi, mắng Lâm Tường cũng có thể mắng anh ấy từ đầu đến chân cả ngày, khiến anh chàng cao to Lâm Tường bị mắng đến mức không ngẩng đầu lên được, còn phải dỗ dành Từ Lâm đừng giận nữa.
Nhưng dù vậy, Từ Lâm cũng không mắng Lâm Tường quá độ, nên lười thì tiếp tục lười. Chỉ là sau khi bị Từ Lâm mắng, sểnh ra cái, Từ Lâm vừa không nhìn đến anh chàng nữa thì anh lại chạy đi chơi bài với người khác.
Còn về việc Lâm Phú, Lâm Quý sau này thế nào, cô lại không có chút ấn tượng nào, hy vọng hai ông anh đó của cô cũng có một tương lai tốt đẹp.
Nhưng cô cũng không lo lắng, bởi vì cô luôn có một cảm giác rằng Lâm Phú, Lâm Quý sẽ sống cũng không tệ.
Cô cũng đã quên mất mình nghe ở đâu những lời người khác bình luận về nhà Lâm Kiến Dân rồi.
Họ nói Lâm Tường bị Lâm Kiến Dân và Lưu Vân chiều hư, cho nên ăn xổi ở thì, may là chỉ hơi lười chứ không có tâm tư xấu gì. Mà Lâm Phú, Lâm Quý thì từ nhỏ đã biết bố mẹ mình không nhờ cậy được, bạn muốn họ trợ cấp cho bạn chút gì, họ còn muốn bóc lột bạn đấy, cho nên chỉ có thể phấn đấu dựa vào bản thân, từ nhỏ đã có ý thức đó, lớn lên có thể không có tiền đồ hay sao?
Thực ra nghiêm túc suy ngẫm thì cũng không phải là không có lý.
Hôn sự của Lâm Tường xử lý thành như thế cũng không phải là không có nguyên nhân từ bản thân họ. Hôn sự đó tất cả nhờ vào hai ông anh, trong tay hai người già thì cũng chẳng có bao nhiêu tiền, có thể xử lý tốt đến đâu được? Còn về hai ông anh, người ta đã kết hôn rồi, dựa vào đâu mà còn phải đến giúp bạn? Ý là giúp đỡ một chút là được rồi.
Huống hồ so với Lâm Tường còn được bố mẹ giúp đỡ, khi ấy Lâm Phú, Lâm Quý kết hôn, tất cả đều là họ tự bỏ ra, Lâm Kiến Dân và Lưu Vân chỉ nói một câu – Tao không có tiền.
So sánh thì Lâm Tố Mỹ cảm thấy bố mẹ mình thực sự đã quá tốt rồi.
- ------------------------
Hôn sự của Lâm Tường không thu hút sự chú ý lớn mấy. Sau khi huyên náo qua đi, mọi người lại lục tục bận rộn chuyện ruộng vườn. Sau đó câu cửa miệng của họ là oán giận người nhà Lâm Kiến Dân làm hỉ sự cũng không biết chọn thời gian, cứ chọn làm lúc mùa vụ bận rộn.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy mọi người đều vô cùng thú vị, oán giận thì oán giận, nhưng lúc Lâm Tường kết hôn, mọi người vẫn vui vẻ đi giúp đỡ.
Cuộc sống của cô không hề chịu ảnh hưởng gì, cô vẫn ở nhà làm việc nhà, thỉnh thoảng đọc sách. Nhưng mà việc nhà cũng không làm được bao nhiêu cả. Sau khi Ngô Hoa mang thai thì không xuống ruộng mấy nữa, Ngô Hoa lại không chịu nhàn rỗi được, chị luôn thu dọn nhà cửa từ trong ra ngoài ổn thỏa, khiến Lâm Tố Mỹ càng cảm thấy mình giống như một người thừa.
Ngày hai mươi mốt tháng Bảy, Lâm Tố Mỹ ra khỏi phòng, khẽ khép cửa, sau đó ra khỏi nhà. Bên ngoài chỉ còn lại tiếng gà vịt, chúng dùng tiếng kêu để phản ứng với thời tiết nóng nực này. Cả mặt đất đều bị ánh mặt trời gay gắt này bao phủ, dường như sắp hòa tất cả mọi sinh vật vào trong nhiệt độ nóng bức đó.
Cô không nhìn thấy bất cứ ai.
Cô lại đến nơi mà lần trước cô và Dương Xuân Ni cùng đến, ngay cả các bước cũng không khác, trước tiên là hái dưa đất, sau đó đến bên ao nước.
Cô cảm thấy mình thật sự điên rồi. Nhưng trong thời gian đặc biệt này, cô muốn làm chút chuyện điên cuồng đó, mong mỏi có nhiệt huyết và sự kích động chưa từng có trong cuộc đời yên ổn ở kiếp này.
Hôm nay là sinh nhật cô, không phải là sinh nhật của Lâm Tố Mỹ, mà là sinh nhật thực sự của bản thân cô, cô muốn trong ngày này mình lại trở thành Tống San một lần nữa.
Cô rất thích nơi này, lần đầu tiên đến đây cô đã thích rồi, nhất là ao nước đó, có cảm giác như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Tiếng nước róc rách, cỏ cây xanh mướt, cây cối rậm rạp, ánh dương rọi vào qua tầng tầng lớp lớp lá cây bị cắt thành rất nhiều điểm sáng, rắc xuống phiến lá, đổ vào ao nước, kèm theo đó là sóng nước lăn tăn, liên tục xô gợn.
Giống như trong mơ màng có thứ gì đó vẫy gọi cô, cô nhìn ao nước đó, vậy mà có một sự kích động muốn hòa vào cùng nó.
Sau đó cô làm một chuyện ấu trĩ nhưng cô lại cảm thấy thú vị.
Cô dùng cành cây và lá cây tạo thành một chiếc váy quây đơn giản, sau đó cô mặc chiếc váy sơ sài đó xuống nước. Đúng là kì lạ, rõ ràng chiếc váy lá cây này cũng không che được gì, nhưng sau khi mặc nó cô lại có cảm giác an toàn, tựa như bản thân mình đã có thêm một lớp vỏ bảo vệ vậy.
Trước tiên cô đi đến nơi nước chảy, để dòng nước xối thẳng vào người mình. Lực xối không lớn, có cảm giác ngưa ngứa, cô dứt khoát buông tóc xuống, để dòng nước hoàn toàn trượt xuống tóc cô. Cô nhắm mắt, giống như mình thật sự cũng là một phần của dòng nước này vậy.
Đây là chuyện cô vẫn luôn muốn thử, nhớ mãi không quên, cho đến cuối cùng đã được thử, từ đó sinh ra khoái cảm vì đã được mãn nguyện.
Sau đó cô ngồi xổm xuống, từ từ nằm trong nước, tay chống hờ đáy nước rồi sục vào trong cát, cảm giác thô ráp nhè nhẹ cọ qua lòng bàn tay.
Cô cảm thấy mình giống như một chú cá, vờn bơi trong nước.
Ngước mắt nhìn thân cây cao lớn, dựng thẳng đứng, tầng tầng lớp lớp lá cây phủ kín bầu trời, bầu trời và những đám mây xanh trong bị lá cây chia thành rất nhiều vùng, biến thành vô số mảnh vỡ, mà ánh mặt trời sáng chói đó vỡ vụn, đậu trên phiến lá, đậu trên người cô.
Vươn tay ra, bắt gặp một tia nắng, vệt nước trên tay kết hợp hoàn hảo với ánh nắng, biến thành vô số tinh thể.
Mùi của ánh dương, mùi của nước…
Cô khẽ nhắm mắt.
Còn có mùi của bản thân cô, vui vẻ, hạnh phúc, tốt đẹp.
Cô đã có cuộc sống mà bản thân cô rất thỏa mãn, có bố mẹ thương yêu cô, có các anh trai thương yêu cô, còn có các chị dâu tính tình hiền dịu thiện lương. Những điều không như ý trước đây có lẽ rất nhiều, nhưng kiếp này, thế giới này không mắc nợ cô bất cứ điều gì, cô có thể hưởng thụ mỗi phần tốt đẹp trong sinh mệnh.
Vách đá có một tảng đá to, cô gối đầu lên tảng đá, cơ thể chìm vào trong nước.
Ban đầu cô nghịch nước một lát, nâng chân lên, sau đó thả xuống, nước bắn ra rồi rơi thẳng xuống, thỉnh thoảng có hạt nước rơi trên mặt cô, khiến cô cười khẽ một tiếng.
Cô vừa nghịch nước vừa ăn dưa đất đã rửa sạch. Sự vui thích này, có lẽ là tuyệt bản của nhân gian.
Sau khi ăn hết dưa đất đã hái, cô bèn nhắm mắt lại, thật sự hòa cơ thể vào cùng nước cùng cỏ cùng cây cùng bùn cát, tất cả mọi thứ xung quanh, toàn bộ đều hợp thành một thể.
Sau đó, cô không nhịn được mà cười khoan khoái, rồi cũng như không nhịn được mà cười khanh khách.
Tạ Trường Du mơ một giấc mơ.
Dù sao thì ở độ tuổi này của anh sẽ suy nghĩ vẩn vơ về con gái, nhưng người ta nói no cơm ấm cật dậm dật mọi nơi cũng không sai. Có điều anh nghĩ những chuyện này trên thực tế vẫn khá ít. Nếu thật sự để anh nghĩ thì có lẽ phần đa mọi người đều sẽ nghĩ xem bữa tiếp theo ăn gì, làm sao để ăn ngon hơn một chút, làm thế nào để kiếm được tiền.
Cho nên khi anh mơ một giấc mơ hơi kiều mị, phản ứng đầu tiên của anh là chê ghét mình không đủ trầm ổn. Không phải chỉ là bán được một lô xe đạp nên kiếm được không ít thôi sao, thế mà tư tưởng đã sa đọa rồi.
Trong giấc mơ của anh xuất hiện một cô gái, nói chuẩn xác thì chỉ là một bóng lưng.
Trong lớp sương mù mờ ảo cô quay lưng với anh, khiến anh rất muốn quơ lớp sương mù đó đi để nhìn rõ hơn một chút.
Sau đó dường như anh thật sự nhìn rõ ràng, không phải là cô quay lưng về phía anh, mà là cô đang tắm trong nước, anh gần như nhìn thấy hạt nước trượt dần xuống lưng cô, hình thành vô số dòng chảy…
Cậu là ai?
Tiếng cười lanh lảnh như đang trả lời anh, hoặc giả đang cười nhạo anh ấy vậy mà nhìn trộm người khác tắm.
Tiếng cười khanh khách đó liên tục vang lên bên tai anh, như một khúc ca thần tiên, chấn động tâm hồn anh.
Không phải là tôi cố ý đâu, tôi thật sự không muốn nhìn trộm đâu…
Anh tỉnh lại với ý thức mãnh liệt đó, sau đó ảo não sao mình lại ngủ ở đây.
Một tay anh chống đất, tiếp đó anh ngồi dậy, sau đó đập vào mắt anh là một bóng lưng. Anh kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, bất giác dùng tay dụi dụi mắt, vẫn còn ở trong mơ sao?
Lâm Tố Mỹ đột nhiên phát giác ra điều gì, cô cứng đờ người chậm rãi quay đầu, sau đó bắt gặp ánh mắt nghi hoặc khó hiểu đầy mê man của Tạ Trường Du.
“Á…” Cô kinh hãi kêu một tiếng, nhưng mà không có thứ gì để che, chỉ có thể ôm lá cây làm thành một chiếc váy theo bản năng.
Tạ Trường Du còn sốc hơn cô, đờ đẫn rất lâu cũng chưa phản ứng lại được.
Chỉ là vì xe đạp đã bán hết nên anh khấp khởi trong lòng, muốn tìm một nơi để chúc mừng, thật sự không phải là cố ý, anh bất tri bất giác đi đến đây, nước này quá nông, chỗ này cũng nhỏ, anh cũng không thấy thích thú gì, sau đó anh bèn ngồi một lát trên tảng đá bằng phẳng, sau đó thì nằm xuống, kết quả là nằm mãi nằm mãi rồi ngủ mất, mà cỏ trên tảng đá che hơn nửa cơ thể đang nằm của anh mà thôi.
Lâm Tố Mỹ sắp khóc đến nơi rồi.
“Sao cậu lại ở đây…” Sự xấu hổ và giận dữ tràn ngập tâm trí cô.
Tạ Trường Du vẫn chưa phản ứng lại được đờ ra một giây, “Không phải tôi cố ý đâu, là tôi đến trước mà…”.
............................
Tác giả có lời muốn nói:
Tự tôi ngẫm nghĩ, tình tiết này quả thực không hợp lý lắm, hôm qua lúc viết cũng ý thức được rồi, nhưng bởi vì tình tiết này quá quan trọng, nó là bước chuyển ngoặt trọng đại phần sau truyện, cũng là bước chuyển ngoặt bây giờ, ừm, quan hệ trở nên xấu đi cũng có thể coi là một bước chuyển ngoặt đúng không!
Nhưng mà tôi cảm thấy một vài chuyện thật sự không cần phân tích tỉ mỉ, bởi vì có vài quyết định chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi, căn bản không suy nghĩ gì đến những vấn đề khác. Chuyện tắm giữa thiên nhiên, trước đây ở chỗ nhà bà ngoại tôi thật sự thường làm, nếu hỏi lý do thì thật sự không có lý do, chỉ là rất đột ngột thôi, mà có lần đầu tiên rồi thì sẽ có lần thứ hai, có lẽ là vì cảm thấy thú vị nhỉ, bởi vì ở chỗ đó thật sự núi nhiều nước nhiều.
Sau này thì không có nữa, chủ yếu là vì không quá thích ứng được với cuộc sống bên đó, còn cả đồng bọn ngày trước đều ra ngoài làm việc rồi, cho nên hoàn cảnh cũng khác.
Nhưng những năm tháng ấy thật sự rất khó quên, cùng nhau hái dưa đất tìm cây dưa đất ăn, đến sườn núi tìm quả dại.
Nhưng mà bây giờ mọi người đều dọn ra ngoài sống rồi, cả thôn thậm chí đều chẳng còn một hai nhà, ngay cả đường cũng không còn, ruộng đất để hoang, cũng rất cảm khái, có điều đây cũng là một sự tiến bộ đúng không, ít nhất thì chứng minh mọi người ngày càng sống tốt hơn, có thể mua nhà ở bên ngoài rồi.
Có vài thứ thật sự trở thành hồi ức cả một đời.
Tôi còn nhớ lúc nhỏ tôi có một người bạn, trần nhà bạn ấy bịt nước, thực ra nước đó rất bẩn, xanh thẫm, rất nhiều rong rêu, nhưng hai chúng tôi vẫn chạy vào đó tắm mấy lần, lần nào tóc cũng dính đầy rong rêu, bây giờ quả thực không dám tưởng tượng khi ấy nghĩ gì nữa, bẩn như thế, nhưng nhớ lại, lại cảm thấy rất tốt đẹp.
Mà bây giờ, cũng không còn làm những chuyện như thế nữa rồi…
Cô dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, sau đó rời đi từ bên ao, mắt nhìn xung quanh, có vẻ không có dấu vết người, cô mới thở một hơi nặng nề.
Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.
Lúc có hai người thì có thể lớn mật, nhưng lúc chỉ có một mình cô thì lòng trở nên hoảng loạn, nghĩ này nghĩ nọ, trở nên cực kì sợ hãi, đến mức hoàn toàn không có sự vui thích lúc ban đầu nữa.
Cô không lập tức rời đi, sợ lát nữa Dương Xuân Ni quay lại thì hai người sẽ bỏ lỡ nhau, thế thì không ổn.
Cô nâng chiếc gùi đựng rau khoai của Dương Xuân Ni đến một chỗ hơi xa, rồi mới vừa đợi Dương Xuân Ni vừa dùng tay chải tóc. Cho dù cô có cẩn thận hơn nữa thì tóc cũng ướt không ít, cô buông tóc đã buộc ra, từng sợi tóc đều ẩm ướt.
Sau một lúc lâu Dương Xuân Ni mới quay lại. Lâm Tố Mỹ nghe tiếng có người đến gần thì mới cười nhìn qua, “Cặp tóc của cậu tìm thấy chưa?”.
“Tìm thấy rồi.” Dương Xuân Ni trông có vẻ rất mệt, “Tôi đến chỗ tụi mình hái dưa tìm, kết quả là không có ở đó, tôi nghĩ hẳn là rơi trên đường tụi mình đến đây thế là lại chạy về tìm, kết quả là thật sự tìm thấy trên đường”.
Dương Xuân Ni có vẻ hơi sợ hãi và cũng vui mừng, “May là tìm thấy, nếu không nhỡ bị người khác nhặt được thì chắc chắn sẽ không trả cho tôi đâu”.
“Vì sao người khác nhặt được thì sẽ không trả cho cậu?” Lâm Tố Mỹ bất giác hỏi.
“Cậu ngốc à, chiếc cặp tóc này nếu mua thì cũng phải tốn tận mấy hào đấy, có mấy ai nỡ chứ? Nhặt được thì đương nhiên sẽ cất đi luôn rồi.”
Lâm Tố Mỹ hơi nhíu mày, không hiểu vì sao Dương Xuân Ni lại nghĩ về người khác như thế.
Cô nhìn chiếc cặp tóc trong tay Dương Xuân Ni. Hôm nay hai người đến đây hái dưa, đó là kiến nghị của Dương Xuân Ni, nếu đã như thế, vì sao trong tình huống này Dương Xuân Ni còn mang theo chiếc cặp tóc mà bản thân thích nhất? Chuyện này không hợp lý cho lắm.
Nhưng Lâm Tố Mỹ lại không muốn nghĩ nhiều thêm, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, nghĩ người khác xấu xa như thế, nếu bị đương sự biết được thì sự tổn thương ấy mãi mãi không thể nào bù đắp lại.
“Cặp của cậu cũng đã tìm được rồi, tụi mình về nhà đi!”
Dương Xuân Ni nhìn Lâm Tố Mỹ, mắt lại đảo về phía ao nước, “Cứ đi như thế à, nhưng mà thời gian còn sớm…”.
“Tụi mình vẫn đi thì hơn, ở lại đây tôi cứ luôn cảm thấy hoảng hồn sao sao ấy.”
“Tiểu Mỹ gan cậu nhỏ quá đấy, sẽ không có ai đến đây đâu, cậu yên tâm đi!”
“Thôi, đi nào!”
“Nhưng mà tôi vẫn còn chưa nghịch nước thỏa thích…”
Lâm Tố Mỹ thở dài, “Thế được thôi, cậu tiếp tục tắm, tôi ở bên cạnh trông chừng giúp cậu, thế thì tốt hơn”.
“Thôi vậy thôi vậy, một người thì chán chết.”
Lâm Tố Mỹ hoàn toàn không có ý hùa theo Dương Xuân Ni. Dương Xuân Ni cũng cảm thấy vô vị, đeo gùi rồi cũng chuẩn bị rời đi. Chỉ là cô ta đi phía sau Lâm Tố Mỹ, ánh mắt phức tạp và đầy thâm ý.
- -------------------------
Thời gian tiếp theo của Lâm Tố Mỹ không khác lắm với năm ngoái, cô đi hái lá bạc hà để làm chút nước bạc hà cho người nhà và làm một vài chuyện trong khả năng của cô như giúp nấu cơm, cho gà, vịt, lợn ăn.
Ngày hôm nay thật sự rất nóng, người đều như sắp bị nướng vậy, nóng đến mức mọi người đều kêu gào “nóng đến mức chẳng muốn ăn thịt nữa”. Nhưng nếu thật sự có thịt, hẳn là mọi người vẫn có thể ăn thôi, hoặc là còn tranh nhau ăn ấy chứ.
Dù sao thì món thịt hun xào ớt mà Trần Đông Mai nấu lần nào cũng đều bị tranh giành hết sạch.
Điều đó cũng do tay nghề của Trần Đông Mai tốt, nấu món thịt hun xào thơm phưng phức. Kiếp trước Lâm Tố Mỹ cũng từng tự xào, không biết là không đúng ở đâu mà cô luôn cảm thấy mùi vị xào ra không đúng, có mùi tanh khó nói khiến cô không thể nào nuốt được, đến mức một thời gian rất dài cô đều tránh xa mấy món như lạp xưởng và thịt hun khói.
Cho đến khi cô ăn được chút lạp xưởng và thịt hun đồng nghiệp tặng thì mới biết, lạp xưởng và thịt hun do những người khác nhau làm ra lúc ăn lại có khác biệt lớn như thế, sau đó cô lại đón nhận những món đó.
Buổi sáng, Lâm Tố Mỹ cùng Tạ Trường Bình đi hái lá bạc hà. Hai người cố gắng đi từ rất sớm nhưng vẫn không ngăn được ánh mặt trời chiếu trên mặt đất, có điều ánh mặt trời lúc này không quá có hại, chỉ cần họ nhanh tay nhanh chân một chút thì sẽ không gặp phải ánh mặt trời nóng nhất.
Lâm Tố Mỹ hái lá bạc hà, lúc này trong nhà cũng không có liềm thừa, chỉ có thể hái bằng tay. “Trường Bình, chị có cảm thấy Xuân Ni hơi khác không?”
“Có cảm thấy gì đâu.” Tạ Trường Bình nói sang sảng, “Hầy, Xuân Ni khác bọn mình, luôn bị giữ ở nhà trông em, rõ ràng làm nhiều việc như thế mà vẫn bị mẹ mắng, nếu là chị thì chị không chịu được từ lâu rồi”.
Thực ra Tạ Trường Bình cũng chê Dương Xuân Ni, không phải là cảm thấy người như Dương Xuân Ni làm sao, mà là nếu đi chơi với Dương Xuân Ni thì không được đã cho lắm, luôn phải dè chừng thời gian. Nếu không gọi Dương Xuân Ni thì lại sợ Dương Xuân Ni nghĩ nhiều, giữa bạn bè với nhau lại sinh khoảng cách; nhưng đi gọi Dương Xuân Ni ấy à, gặp phải mẹ Dương Xuân Ni thì thật sự là cả người không thoải mái.
Có điều Tạ Trường Bình cũng không thể nói gì Dương Xuân Ni, bản thân Dương Xuân Ni cũng đâu muốn, nếu còn chê gì nữa thì chị luôn cảm thấy mình không lương thiện.
“Ừm.” Lâm Tố Mỹ cười, xua cảm giác kì lạ trong lòng đi.
“Nói ra thì thằng oắt nhà chị lại chạy đi rồi.” Tạ Trường Bình thở dài, “Không biết lần này nó lại chạy đi đâu, còn đưa Quách Chí Cường cùng đi làm chuyện xấu nữa”.
Tạ Trường Bình đương nhiên biết Tạ Trường Du ra ngoài chắc chắn lại đi buôn đồ. Nhưng bây giờ chuyện Tạ Trường Du làm không chỉ là mấy chuyện lặt vặt giống trước đây nữa. Người biết Tạ Trường Du kiếm được tiền không ít, chỉ là những người thực sự biết Tạ Trường Du kiếm được nhiều như thế không nhiều, nếu không bây giờ đã sớm bị người ta tố cáo sau lưng rồi.
Điều này cũng nhờ mọi người thời nay khá chất phác, mọi người đều an phận sống yên ổn, rất ít người vì đố kị mà hãm hại người khác. Đương nhiên, cũng sẽ có mấy người có đầu óc khác với người bình thường.
Lâm Tố Mỹ cũng nghĩ đến lời Tạ Trường Bình chưa nói hết, song cô cũng không dễ mở lời, bây giờ quả thực vẫn là thời gian mẫn cảm, nhưng cuối năm nay là lúc cải cách mở cửa, thật sự tính ra thì cũng không thể thật sự quá nghiêm ngặt nữa.
Nhưng cũng không có bao nhiêu người dám làm người tiên phong, chuyện xảy ra những năm đó đã hình thành một bóng ma và phản xạ có điều kiện với mọi người, khiến người ta từ chối một vài chuyện nào đó theo bản năng.
“Em trai chị là người có chừng mực, chị cũng đừng lo.”
“Hả? Gái đang khen Tạ Trường Du đó à? Hiếm thấy ghê đấy.”
“Em tôn trọng sự thực, nên khen thì khen, nên chê thì chê thôi.”
Tạ Trường Bình cười hì, “Ừ, được thôi!”.
……
Mà lúc này, người được Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Bình nói đến đang ăn cơm trong quán cơm quốc doanh trên huyện Định Châu.
Lần này mấy người bọn anh lại chạy đến thành phố Vân, nghĩ cách kiếm được mấy chiếc xe đạp về, hơn nữa còn là loại không cần phiếu, một chiếc tận mấy trăm, giá đắt chết người. Quách Chí Cường cũng không biết Tạ Trường Du lấy tự tin ở đâu ra mà trực tiếp đầu tư tiền vào, cũng không sợ một lần chịu thiệt rồi không thu về được.
Dù sao thì Quách Chí Cường cũng không nỡ tốn nhiều tiền như thế để mua một chiếc xe đạp, bởi thế anh chàng không dám đặt cược giống Tạ Trường Du.
Bởi vì kết quả còn chưa biết nên lần này thành công lấy về được nhiều xe đạp như thế cũng không biết nên tính là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, chỉ riêng việc nghĩ cách vận chuyển về thôi đã phải tốn rất nhiều công sức rồi.
Lần này họ đến thành phố Vân tìm hàng. Nếu có thể đi xa một chút thì có thể dùng giá thấp hơn để mua. Nhưng đi quá xa, họ lạ nước lạ cái không có mấy mối quan hệ, đồng thời vận chuyển về cũng là một chuyện rắc rối, thế nên họ cũng hoàn toàn từ bỏ và chỉ đến thành phố Vân tìm mối.
Quách Chí Cường ngồi bên bàn, ăn ngồm ngoàm từng miếng lớn, đã rất lâu chưa yên âm ăn một bữa cơm như thế rồi.
Tạ Trường Du ăn cũng nhanh, nhưng anh hơi đăm chiêu suy nghĩ. Có Quách Chí Cường hùng hổ như thế so sánh khiến động tác ăn cơm của anh rõ ràng trở nên hơi ưu nhã, tuy rằng cũng chỉ là một chút mà thôi.
“Cơm canh không hợp khẩu vị à? Tao nói này mày kén ăn từ bao giờ thế hả.” Quách Chí Cường lắc đầu, tiếp tục ăn hùng hục. Có thể ăn cơm khô từng miếng lớn thế này đương nhiên là chuyện hạnh phúc. Nếu có thể, anh còn muốn để bà nội ăn cùng nữa.
Tạ Trường Du hơi ngước mắt, môi mím chặt.
Quách Chí Cường buồn cười, “Mày có chuyện gì mà không thể nói với tao được?”.
“Tao nói giả dụ, chỉ là giả dụ…”
Quách Chí Cường cười phì một tiếng.
Tạ Trường Du lập tức trừng mắt.
Quách Chí Cường giơ tay đầu hàng, “Rồi, là lỗi của tao, mày nói tiếp đi”.
“Nếu mày bắt gặp người khác đang tắm, mày nói xem nên làm thế nào?”
“Hả?” Quách Chí Cường trợn mắt, “Không đúng, người ta đang tắm, sao mà bắt gặp được? Lẽ nào không khóa cửa hả?”.
Tạ Trường Du ném cho Quách Chí Cường một ánh mắt rất câm nín.
Quách Chí Cường bĩu môi. Tuy cũng có chuyện con gái tắm ở bên ngoài nhưng đó là chuyện có khả năng tình cờ bắt gặp chứ không thể cưỡng cầu có được không. Thông thường đều là một nhóm con gái hẹn nhau cùng tắm, gọi anh em trai gì đó đến làm lính gác xung quanh, người bình thường đều hiểu nên cũng không đi qua, nhưng dù sao cũng có người chơi ác, cứ muốn đi qua, sau đó hai bên lập tức động tay động chân.
Lúc này Quách Chí Cường hiểu ra điều gì, cũng đè thấp giọng: “Mày bắt gặp ai ấy ấy hả?”.
“Tao đã nói là giả dụ rồi, nghe không hiểu hả?”
“Được rồi, nếu là giả dụ thì mày bắt gặp ai?”
“Xéo. Lúc tao đọc sách thì thấy có tình tiết này, cảm thấy rất điêu… Nhưng ngẫm nghĩ thì lại cảm thấy ngộ nhỡ thì sao, ngộ nhỡ bắt gặp thì nên làm thế nào?”
Quách Chí Cường nghe xong thì ỉu xìu, còn tưởng là có chuyện hay để hóng nữa chứ!
“Có thể làm sao được, muốn nhìn thì nhìn mấy cái, không muốn nhìn thì lặng lẽ rời đi chứ sao. Nhưng mà đừng xem thường con gái, cố ý làm ra chuyện như thế bắt mày chịu trách nhiệm, thế thì mày xui rồi, càng đừng nói là có vài cô cãi nhau đánh nhau còn chẳng thua đàn ông, tẩn cho mày đến mức gọi bố gọi mẹ cũng không dừng tay ấy.”
“Không đến mức chịu trách nhiệm gì đó đâu…” Tạ Trường Du cúi đầu, rốt cuộc vẫn cảm thấy lúng túng, mặt đỏ ửng, nhưng mà có lẽ vì da thô thịt dày nên cũng chẳng rõ ràng mấy.
Lúc này Quách Chí Cường đã thật sự tin là Tạ Trường Du đọc sách rồi. “Ít đọc mấy thứ vớ vẩn đó thôi, nếu thật sự bắt gặp thì chạy ngay đi, con gái mà có thể tắm bên ngoài dễ chọc vào chắc? Hoặc là ế chỏng chơ muốn thông qua cách đó gả đi được, mày ham cái lợi nhỏ thì sẽ chịu mối thiệt lớn; hoặc là người ta ghê gớm, tẩn cho mày đến mức bố mẹ mày cũng chẳng nhận ra luôn.”
Tạ Trường Du thở một hơi nặng nề.
Có khả năng tình cờ bắt gặp chứ không thể cưỡng cầu?
Thôi được rồi…
- --------------------------
Đội sản xuất số Chín lại có hỉ sự.
Vậy mà Lâm Tường muốn kết hôn, lúc Lâm Tố Mỹ nghe được tin đó thì đờ ra, quá đột ngột rồi đấy.
May là không phải một mình Lâm Tố Mỹ nghĩ vậy, mọi người đều cảm thấy mông lung. Vì thế Lâm Tường ngày ngày đều bị mấy anh em họ trêu chọc, muốn kết hôn mà cũng không nói với mọi người một tiếng, giấu kín như bưng ấy.
Chuyện này ấy à, nói ra thì cũng có chút ẩn tình.
Vợ sắp cưới của Lâm Tường cũng khá được, nhưng mà người hơi thấp một chút, bản thân Lâm Tường rất thích, quan trọng nhất là tính cách người ta thẳng thắn, không chút giả tạo, chỉ là quá thấp, chiều cao còn chưa đến mét rưỡi nữa.
Lâm Kiến Dân và Lưu Vân cảm thấy mất mặt, ngay cả chuyện dạm ngõ cũng làm vội vã, càng không gọi mọi người cùng đến ăn cơm, xử lý như có họ hàng đến ăn bữa cơm thường vậy, đến mức hội thanh niên cũng không nghe thấy chút tin tức gì.
Lâm Kiến Dân và Lưu Vân không hài lòng về cô con dâu đó, phía nhà gái thì cũng cảm thấy thái độ của họ quá đáng, phụ huynh hai bên đều không vui vẻ là bao. Nhưng hai đứa trẻ thì ưng đối phương, cũng mặc phụ huynh có đồng ý hay không, dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng đã quyết định rồi.
Vì chuyện sính lễ mà lại ầm ĩ không vui, nhưng đều không ảnh hưởng đến quyết định của Lâm Tường và Từ Lâm, hai người cứ mặc kệ, sắp kết hôn rồi, xử lý thành thế nào thì bố mẹ tự xem rồi làm, mất mặt thì mất mặt, dù sao bọn con cũng không sợ.
Thế là cuộc hôn nhân kì lạ này cứ đến như vậy.
Mâm cỗ thật sự chẳng ra sao, người trong thôn vừa mới ngồi xuống bàn thì đã có người bàn tán về chuyện của nhà Lâm Kiến Dân sau lưng, đồ ăn chán ngắt, thật sự là chẳng buồn để tâm vào việc bày biện, còn nghe nói lúc cô dâu đến nhà họ Lâm thì chê nhà cửa từ trong ra ngoài một hồi, xem đấy, lại ầm ĩ một trận.
Nhà Lâm Kiến Dân làm ra chuyện này khiến mấy nhà còn lại cũng cảm thấy mất mặt.
Trần Đông Mai vừa về đến nhà thì đã tức giận ngồi phịch xuống, “Lâm Kiến Nghiệp, ông xem ông em trai tốt của ông đã gây ra chuyện gì kìa, khiến tôi cũng cảm thấy chẳng còn mặt mũi gặp người khác nữa”.
“Được rồi, nhà chú ấy khá khó khăn, có phải bà không biết đâu.”
“Nói cứ như nhà mình không khó khăn ấy, đúng là chẳng suy nghĩ gì.”
……
Lâm Tố Mỹ lại nghe được một tràng oán hận của Trần Đông Mai, cho đến khi Trần Đông Mai tự nói mệt thì mới thôi.
Lâm Tố Mỹ đưa cho Trần Đông Mai một cốc nước, Trần Đông Mai trừng mắt nhìn con gái một cái, nhưng vẫn nhận cốc rồi uống nước.
Bấy giờ Lâm Tố Mỹ cũng nhớ lại chuyện của Lâm Tường và Từ Lâm.
Ở đội sản xuất số Chín và cả các đội sản xuất khác, Từ Lâm là nhân vật vang dội, nổi tiếng với cái danh ghê gớm. Dù sao thì sau này ở nhà Lâm Kiến Dân chị ấy cũng gây ra không ít chuyện ầm ĩ, mà từ đầu đến cuối Lâm Tường vẫn kiên định đứng về phía vợ không xê dịch.
Lâm Tố Mỹ khó lòng tưởng tượng được, rõ ràng là cô gái nhỏ nhắn như thế mà sao lại truyền ra danh tiếng lớn đến vậy.
Từ Lâm nhỏ nhắn như vậy thì có thể đánh thắng ai chứ, cũng chỉ là mồm mép lanh lợi thôi, mắng Lâm Tường cũng có thể mắng anh ấy từ đầu đến chân cả ngày, khiến anh chàng cao to Lâm Tường bị mắng đến mức không ngẩng đầu lên được, còn phải dỗ dành Từ Lâm đừng giận nữa.
Nhưng dù vậy, Từ Lâm cũng không mắng Lâm Tường quá độ, nên lười thì tiếp tục lười. Chỉ là sau khi bị Từ Lâm mắng, sểnh ra cái, Từ Lâm vừa không nhìn đến anh chàng nữa thì anh lại chạy đi chơi bài với người khác.
Còn về việc Lâm Phú, Lâm Quý sau này thế nào, cô lại không có chút ấn tượng nào, hy vọng hai ông anh đó của cô cũng có một tương lai tốt đẹp.
Nhưng cô cũng không lo lắng, bởi vì cô luôn có một cảm giác rằng Lâm Phú, Lâm Quý sẽ sống cũng không tệ.
Cô cũng đã quên mất mình nghe ở đâu những lời người khác bình luận về nhà Lâm Kiến Dân rồi.
Họ nói Lâm Tường bị Lâm Kiến Dân và Lưu Vân chiều hư, cho nên ăn xổi ở thì, may là chỉ hơi lười chứ không có tâm tư xấu gì. Mà Lâm Phú, Lâm Quý thì từ nhỏ đã biết bố mẹ mình không nhờ cậy được, bạn muốn họ trợ cấp cho bạn chút gì, họ còn muốn bóc lột bạn đấy, cho nên chỉ có thể phấn đấu dựa vào bản thân, từ nhỏ đã có ý thức đó, lớn lên có thể không có tiền đồ hay sao?
Thực ra nghiêm túc suy ngẫm thì cũng không phải là không có lý.
Hôn sự của Lâm Tường xử lý thành như thế cũng không phải là không có nguyên nhân từ bản thân họ. Hôn sự đó tất cả nhờ vào hai ông anh, trong tay hai người già thì cũng chẳng có bao nhiêu tiền, có thể xử lý tốt đến đâu được? Còn về hai ông anh, người ta đã kết hôn rồi, dựa vào đâu mà còn phải đến giúp bạn? Ý là giúp đỡ một chút là được rồi.
Huống hồ so với Lâm Tường còn được bố mẹ giúp đỡ, khi ấy Lâm Phú, Lâm Quý kết hôn, tất cả đều là họ tự bỏ ra, Lâm Kiến Dân và Lưu Vân chỉ nói một câu – Tao không có tiền.
So sánh thì Lâm Tố Mỹ cảm thấy bố mẹ mình thực sự đã quá tốt rồi.
- ------------------------
Hôn sự của Lâm Tường không thu hút sự chú ý lớn mấy. Sau khi huyên náo qua đi, mọi người lại lục tục bận rộn chuyện ruộng vườn. Sau đó câu cửa miệng của họ là oán giận người nhà Lâm Kiến Dân làm hỉ sự cũng không biết chọn thời gian, cứ chọn làm lúc mùa vụ bận rộn.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy mọi người đều vô cùng thú vị, oán giận thì oán giận, nhưng lúc Lâm Tường kết hôn, mọi người vẫn vui vẻ đi giúp đỡ.
Cuộc sống của cô không hề chịu ảnh hưởng gì, cô vẫn ở nhà làm việc nhà, thỉnh thoảng đọc sách. Nhưng mà việc nhà cũng không làm được bao nhiêu cả. Sau khi Ngô Hoa mang thai thì không xuống ruộng mấy nữa, Ngô Hoa lại không chịu nhàn rỗi được, chị luôn thu dọn nhà cửa từ trong ra ngoài ổn thỏa, khiến Lâm Tố Mỹ càng cảm thấy mình giống như một người thừa.
Ngày hai mươi mốt tháng Bảy, Lâm Tố Mỹ ra khỏi phòng, khẽ khép cửa, sau đó ra khỏi nhà. Bên ngoài chỉ còn lại tiếng gà vịt, chúng dùng tiếng kêu để phản ứng với thời tiết nóng nực này. Cả mặt đất đều bị ánh mặt trời gay gắt này bao phủ, dường như sắp hòa tất cả mọi sinh vật vào trong nhiệt độ nóng bức đó.
Cô không nhìn thấy bất cứ ai.
Cô lại đến nơi mà lần trước cô và Dương Xuân Ni cùng đến, ngay cả các bước cũng không khác, trước tiên là hái dưa đất, sau đó đến bên ao nước.
Cô cảm thấy mình thật sự điên rồi. Nhưng trong thời gian đặc biệt này, cô muốn làm chút chuyện điên cuồng đó, mong mỏi có nhiệt huyết và sự kích động chưa từng có trong cuộc đời yên ổn ở kiếp này.
Hôm nay là sinh nhật cô, không phải là sinh nhật của Lâm Tố Mỹ, mà là sinh nhật thực sự của bản thân cô, cô muốn trong ngày này mình lại trở thành Tống San một lần nữa.
Cô rất thích nơi này, lần đầu tiên đến đây cô đã thích rồi, nhất là ao nước đó, có cảm giác như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Tiếng nước róc rách, cỏ cây xanh mướt, cây cối rậm rạp, ánh dương rọi vào qua tầng tầng lớp lớp lá cây bị cắt thành rất nhiều điểm sáng, rắc xuống phiến lá, đổ vào ao nước, kèm theo đó là sóng nước lăn tăn, liên tục xô gợn.
Giống như trong mơ màng có thứ gì đó vẫy gọi cô, cô nhìn ao nước đó, vậy mà có một sự kích động muốn hòa vào cùng nó.
Sau đó cô làm một chuyện ấu trĩ nhưng cô lại cảm thấy thú vị.
Cô dùng cành cây và lá cây tạo thành một chiếc váy quây đơn giản, sau đó cô mặc chiếc váy sơ sài đó xuống nước. Đúng là kì lạ, rõ ràng chiếc váy lá cây này cũng không che được gì, nhưng sau khi mặc nó cô lại có cảm giác an toàn, tựa như bản thân mình đã có thêm một lớp vỏ bảo vệ vậy.
Trước tiên cô đi đến nơi nước chảy, để dòng nước xối thẳng vào người mình. Lực xối không lớn, có cảm giác ngưa ngứa, cô dứt khoát buông tóc xuống, để dòng nước hoàn toàn trượt xuống tóc cô. Cô nhắm mắt, giống như mình thật sự cũng là một phần của dòng nước này vậy.
Đây là chuyện cô vẫn luôn muốn thử, nhớ mãi không quên, cho đến cuối cùng đã được thử, từ đó sinh ra khoái cảm vì đã được mãn nguyện.
Sau đó cô ngồi xổm xuống, từ từ nằm trong nước, tay chống hờ đáy nước rồi sục vào trong cát, cảm giác thô ráp nhè nhẹ cọ qua lòng bàn tay.
Cô cảm thấy mình giống như một chú cá, vờn bơi trong nước.
Ngước mắt nhìn thân cây cao lớn, dựng thẳng đứng, tầng tầng lớp lớp lá cây phủ kín bầu trời, bầu trời và những đám mây xanh trong bị lá cây chia thành rất nhiều vùng, biến thành vô số mảnh vỡ, mà ánh mặt trời sáng chói đó vỡ vụn, đậu trên phiến lá, đậu trên người cô.
Vươn tay ra, bắt gặp một tia nắng, vệt nước trên tay kết hợp hoàn hảo với ánh nắng, biến thành vô số tinh thể.
Mùi của ánh dương, mùi của nước…
Cô khẽ nhắm mắt.
Còn có mùi của bản thân cô, vui vẻ, hạnh phúc, tốt đẹp.
Cô đã có cuộc sống mà bản thân cô rất thỏa mãn, có bố mẹ thương yêu cô, có các anh trai thương yêu cô, còn có các chị dâu tính tình hiền dịu thiện lương. Những điều không như ý trước đây có lẽ rất nhiều, nhưng kiếp này, thế giới này không mắc nợ cô bất cứ điều gì, cô có thể hưởng thụ mỗi phần tốt đẹp trong sinh mệnh.
Vách đá có một tảng đá to, cô gối đầu lên tảng đá, cơ thể chìm vào trong nước.
Ban đầu cô nghịch nước một lát, nâng chân lên, sau đó thả xuống, nước bắn ra rồi rơi thẳng xuống, thỉnh thoảng có hạt nước rơi trên mặt cô, khiến cô cười khẽ một tiếng.
Cô vừa nghịch nước vừa ăn dưa đất đã rửa sạch. Sự vui thích này, có lẽ là tuyệt bản của nhân gian.
Sau khi ăn hết dưa đất đã hái, cô bèn nhắm mắt lại, thật sự hòa cơ thể vào cùng nước cùng cỏ cùng cây cùng bùn cát, tất cả mọi thứ xung quanh, toàn bộ đều hợp thành một thể.
Sau đó, cô không nhịn được mà cười khoan khoái, rồi cũng như không nhịn được mà cười khanh khách.
Tạ Trường Du mơ một giấc mơ.
Dù sao thì ở độ tuổi này của anh sẽ suy nghĩ vẩn vơ về con gái, nhưng người ta nói no cơm ấm cật dậm dật mọi nơi cũng không sai. Có điều anh nghĩ những chuyện này trên thực tế vẫn khá ít. Nếu thật sự để anh nghĩ thì có lẽ phần đa mọi người đều sẽ nghĩ xem bữa tiếp theo ăn gì, làm sao để ăn ngon hơn một chút, làm thế nào để kiếm được tiền.
Cho nên khi anh mơ một giấc mơ hơi kiều mị, phản ứng đầu tiên của anh là chê ghét mình không đủ trầm ổn. Không phải chỉ là bán được một lô xe đạp nên kiếm được không ít thôi sao, thế mà tư tưởng đã sa đọa rồi.
Trong giấc mơ của anh xuất hiện một cô gái, nói chuẩn xác thì chỉ là một bóng lưng.
Trong lớp sương mù mờ ảo cô quay lưng với anh, khiến anh rất muốn quơ lớp sương mù đó đi để nhìn rõ hơn một chút.
Sau đó dường như anh thật sự nhìn rõ ràng, không phải là cô quay lưng về phía anh, mà là cô đang tắm trong nước, anh gần như nhìn thấy hạt nước trượt dần xuống lưng cô, hình thành vô số dòng chảy…
Cậu là ai?
Tiếng cười lanh lảnh như đang trả lời anh, hoặc giả đang cười nhạo anh ấy vậy mà nhìn trộm người khác tắm.
Tiếng cười khanh khách đó liên tục vang lên bên tai anh, như một khúc ca thần tiên, chấn động tâm hồn anh.
Không phải là tôi cố ý đâu, tôi thật sự không muốn nhìn trộm đâu…
Anh tỉnh lại với ý thức mãnh liệt đó, sau đó ảo não sao mình lại ngủ ở đây.
Một tay anh chống đất, tiếp đó anh ngồi dậy, sau đó đập vào mắt anh là một bóng lưng. Anh kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, bất giác dùng tay dụi dụi mắt, vẫn còn ở trong mơ sao?
Lâm Tố Mỹ đột nhiên phát giác ra điều gì, cô cứng đờ người chậm rãi quay đầu, sau đó bắt gặp ánh mắt nghi hoặc khó hiểu đầy mê man của Tạ Trường Du.
“Á…” Cô kinh hãi kêu một tiếng, nhưng mà không có thứ gì để che, chỉ có thể ôm lá cây làm thành một chiếc váy theo bản năng.
Tạ Trường Du còn sốc hơn cô, đờ đẫn rất lâu cũng chưa phản ứng lại được.
Chỉ là vì xe đạp đã bán hết nên anh khấp khởi trong lòng, muốn tìm một nơi để chúc mừng, thật sự không phải là cố ý, anh bất tri bất giác đi đến đây, nước này quá nông, chỗ này cũng nhỏ, anh cũng không thấy thích thú gì, sau đó anh bèn ngồi một lát trên tảng đá bằng phẳng, sau đó thì nằm xuống, kết quả là nằm mãi nằm mãi rồi ngủ mất, mà cỏ trên tảng đá che hơn nửa cơ thể đang nằm của anh mà thôi.
Lâm Tố Mỹ sắp khóc đến nơi rồi.
“Sao cậu lại ở đây…” Sự xấu hổ và giận dữ tràn ngập tâm trí cô.
Tạ Trường Du vẫn chưa phản ứng lại được đờ ra một giây, “Không phải tôi cố ý đâu, là tôi đến trước mà…”.
............................
Tác giả có lời muốn nói:
Tự tôi ngẫm nghĩ, tình tiết này quả thực không hợp lý lắm, hôm qua lúc viết cũng ý thức được rồi, nhưng bởi vì tình tiết này quá quan trọng, nó là bước chuyển ngoặt trọng đại phần sau truyện, cũng là bước chuyển ngoặt bây giờ, ừm, quan hệ trở nên xấu đi cũng có thể coi là một bước chuyển ngoặt đúng không!
Nhưng mà tôi cảm thấy một vài chuyện thật sự không cần phân tích tỉ mỉ, bởi vì có vài quyết định chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi, căn bản không suy nghĩ gì đến những vấn đề khác. Chuyện tắm giữa thiên nhiên, trước đây ở chỗ nhà bà ngoại tôi thật sự thường làm, nếu hỏi lý do thì thật sự không có lý do, chỉ là rất đột ngột thôi, mà có lần đầu tiên rồi thì sẽ có lần thứ hai, có lẽ là vì cảm thấy thú vị nhỉ, bởi vì ở chỗ đó thật sự núi nhiều nước nhiều.
Sau này thì không có nữa, chủ yếu là vì không quá thích ứng được với cuộc sống bên đó, còn cả đồng bọn ngày trước đều ra ngoài làm việc rồi, cho nên hoàn cảnh cũng khác.
Nhưng những năm tháng ấy thật sự rất khó quên, cùng nhau hái dưa đất tìm cây dưa đất ăn, đến sườn núi tìm quả dại.
Nhưng mà bây giờ mọi người đều dọn ra ngoài sống rồi, cả thôn thậm chí đều chẳng còn một hai nhà, ngay cả đường cũng không còn, ruộng đất để hoang, cũng rất cảm khái, có điều đây cũng là một sự tiến bộ đúng không, ít nhất thì chứng minh mọi người ngày càng sống tốt hơn, có thể mua nhà ở bên ngoài rồi.
Có vài thứ thật sự trở thành hồi ức cả một đời.
Tôi còn nhớ lúc nhỏ tôi có một người bạn, trần nhà bạn ấy bịt nước, thực ra nước đó rất bẩn, xanh thẫm, rất nhiều rong rêu, nhưng hai chúng tôi vẫn chạy vào đó tắm mấy lần, lần nào tóc cũng dính đầy rong rêu, bây giờ quả thực không dám tưởng tượng khi ấy nghĩ gì nữa, bẩn như thế, nhưng nhớ lại, lại cảm thấy rất tốt đẹp.
Mà bây giờ, cũng không còn làm những chuyện như thế nữa rồi…