Chương : 43
Trong ấn tượng của Trần Bạc Kiều, anh và Chương Quyết chẳng mấy khi thân thiết sau mỗi lần quan hệ.
Có lẽ một phần vì hành trình đào thoát từ Liên minh châu Á đến Thái Lan thực sự quá cấp bách, trong khi lúc đầu Chương Quyết vẫn luôn trốn tránh nói về việc này với anh, và về sau lại đổi thành Chương Quyết thường hay mệt mỏi đến thiếp đi nửa chừng.
Cũng như lần này vậy.
Trước khi gõ cửa phòng Chương Quyết, anh vốn không có ý định ngủ với y, mà chỉ muốn nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp và dành hơn mười tiếng còn lại để bên nhau thôi. Cho dù cũng không lâu lắm, nhưng mà vẫn còn đỡ hơn là phải nói chuyện với nhau qua điện thoại.
Mãi đến khi vào cửa rồi anh mới biết việc từ chối quả là không dễ dàng.
Và thế là, họ đã bỏ lỡ cơ hội thuần túy nằm bên nhau mà dành phần lớn thời gian còn lại cho việc hôn môi và làm tình.
Chương Quyết ngủ thiếp đi trong vòng tay của Trần Bạc Kiều, mặt trái áp lên ngực anh, mái tóc đen bị mồ hôi thấm ướt dán lên gò má trắng nõn với đôi mắt nhắm nghiền.
Mí mắt trên của y rất mỏng, dường như có thể thấy cả những mạch máu xanh ẩn hiện, hàng mi dài dưới ánh đèn lại phủ xuống một tầng bóng mờ, trong khi đôi môi vốn nhợt nhạt nay đã hơi sưng đỏ vì được hôn quá nhiều.
Khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc gây quỹ này được xây dựng cách đây 40 năm, cũng từng là nơi tổng thống Bắc Mỹ tiếp khách quý.
Bởi lý do lâu đời mà hai ba năm trước khách sạn đã được trùng tu, chỉ giữ lại nội thất kiểu cũ của châu Âu cùng lò sưởi thủy tinh đối diện chiếc giường lớn vẫn luôn đỏ lửa.
Điều này vô tình khiến Trần Bạc Kiều nhớ lại một lần chuyển nhà với mẹ khi còn nhỏ.
Vào ngày khởi hành từ Liên minh châu Á đến Thụy Sĩ, bầu trời ở Liên minh châu Á khá âm u, đến khi máy bay hạ cánh xuống Zürich còn gặp một trận mưa tầm tã. Khi ấy mẹ anh mang theo rất nhiều hành lý cùng cả mớ đồ chuyển theo lô từ Liên minh châu Á, duy chỉ không có sự hiện diện của cha anh.
Zürich rất lạnh nhưng nhiệt độ bên trong thì ấm. Hai mẹ con anh sống ở một tòa biệt thự ngoại ô với chiếc lò sưởi lớn trong phòng khách, sàn gỗ bên cạnh lò sưởi còn được phủ một tấm thảm lông trắng khá dày cùng bộ sô pha bọc da màu nâu sẫm xung quanh.
Mà anh thì vẫn thường lặng lẽ ngồi đó trải qua những buổi chiều tà cùng mẹ.
Khi xưa cha mẹ anh đến với nhau từ một hồi ngoài ý muốn và sau cùng kết thúc bằng việc mỗi người ra đi một phương, vì vậy mà không thể so sánh với những cuộc hôn nhân bình thường. Trần Bạc Kiều không đọc tiểu thuyết tình yêu, cũng thờ ơ với định nghĩa về tình yêu trên nhân thế.
Anh còn từng cho rằng anh khác với mẹ mình, anh không cần bạn đồng hành trong quãng đời về sau, mãi cho đến hôm nay, khi nhìn thấy Chương Quyết đứng bên kia đám đông, giữa không gian du dương của tiếng nhạc cùng những ánh đèn màu rực rỡ, anh mới biết, thì ra là không phải.
Người thanh niên Omega cao gầy, nhợt nhạt với mái tóc dài đứng bên Ngoại trưởng quốc gia mới, cũng là người mà hai mươi tiếng trước vừa gọi điện với anh, trong khi vết thương còn chưa khỏi hẳn đã chạy đến Bắc Mỹ, không giỏi chọn quà lại thích trộm giấu đồ đang cầm ly nước trái cây thất thần dõi theo bước chân anh kia.
Anh muốn giữ người ấy bên mình.
Mà không phải cách đại dương xa xôi đánh một cuộc điện thoại, nói vài câu hỏi thăm tình hình của đối phương, hay phải chờ thật lâu từ sự chủ động một phía mới có thể gặp nhau một lần, để rồi sau đó đối mặt với sự không tán thành của cha mẹ mà lén lút làm tình với nhau trong đây.
Anh muốn họ có thể ở bên nhau một cách công khai.
Trần Bạc Kiều nhấc tay, đầu ngón tay còn chưa chạm vào gò má Chương Quyết, di động bên đầu giường đã đổ chuông.
Chính là cuộc gọi anh đang chờ.
Anh vẫn ôm Chương Quyết, chỉ hơi ngồi dậy lấy di động qua đây rồi nhẹ giọng tiếp máy.
Bùi Thuật nghe thấy giọng anh như vậy thì không khỏi tò mò: “Không tiện nghe máy à?”
“Không,” Trần Bạc Kiều nói thẳng, “Chương Quyết đang ngủ.”
“…” Bùi Thuật lặng thinh hồi lâu mới miễn cưỡng trở lại nói vào việc chính.
Trong mấy ngày gần đây Trần Bạc Kiều đến Bắc Mỹ, vụ luận tội Tổng thống của Liên minh châu Á đã có nhiều tiến triển, đơn cử là tháng sau ông ta sẽ phải ra hầu tòa. Nếu Tổng thống bị buộc tội thành công, cuộc bầu cử tiếp theo cũng sẽ được tiến hành, mà thế thì kế hoạch bị gián đoạn trước đó của họ cũng có thể tiếp tục thực thi.
Trong khi bàn về cuộc bầu cử và người kế nhiệm, cho dù Trần Bạc Kiều luôn giữ giọng nói ở mức thấp nhất có thể, Chương Quyết vẫn ngọ nguậy vài lần, dụi dụi vào lồng ngực anh, khi ấy anh sẽ xoa lưng, dỗ y ngủ lại.
Đến khi đề tài sắp kết thúc, Bùi Thuật đột nhiên hắng giọng.
Trần Bạc Kiều liền biết hắn có điều muốn nói.
Quả nhiên, Bùi Thuật hỏi: “Cậu ta tự tới tìm mày à? Không phải mới xuất viện sao?”
Trần Bạc Kiều dừng một chốc mới đáp: “Cùng cha mẹ đến dự tiệc.”
Bùi Thuật “Ồ” một tiếng, rồi kéo dài giọng hỏi Trần Bạc Kiều: “Nếu đã ở đó rồi, mày có dẫn về Liên minh châu Á luôn không?”
Lúc này Chương Quyết lại khẽ nhúc nhích. Trần Bạc Kiều cụp mắt nhìn y, nói: “Lần này chưa dẫn về được.”
“Sao lại không dẫn,” Bùi Thuật giật dây, “Tao thấy Omega môn đăng hộ đối với mày ở Liên minh châu Á đều đang rục rịch cả rồi, cậu ta không muốn đến đó thể hiện chủ quyền sao?”
Trần Bạc Kiều vừa định trả lời thì thấy mi tâm của Chương Quyết khẽ nhíu lại, lông mi run run, chầm chậm mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn anh.
“Thôi nhé.” Trần Bạc Kiều nói với Bùi Thuật rồi cúp máy.
Chương Quyết chớp mắt vài lần, rồi lại nhắm mắt, ôm chặt eo Trần Bạc Kiều, dụi vào lồng ngực, dán đôi môi vào hõm cổ anh, còn dính người hơn cả lúc tỉnh.
Trần Bạc Kiều hơi buồn cười để di động sang một bên, hỏi: “Đánh thức em dậy rồi à?”
Chương Quyết không mở mắt, kề sát vào tai anh lầm bầm: “Anh vẫn chưa ngủ sao?”
Trông y vô cùng buồn ngủ, tóc chưa được chải, vừa rồi động như vậy càng khiến mái tóc đen che đi nửa khuôn mặt. Trần Bạc Kiều vén tóc y ra sau tai rồi nói: “Tôi đang chờ cuộc gọi này.”
Chương Quyết cuối cùng cũng mở mắt ra, ngước lên nhìn anh hỏi: “Là Bùi Thuật sao?”
“Ừ.” Trần Bạc Kiều thừa nhận. Chương Quyết lại mấp máy môi, giống như có chút tò mò muốn hỏi gì đó, nhưng không biết vì sao vẫn không nói ra.
Y chống khuỷu tay ngồi dậy một chút, làm mép chăn rơi xuống ngực và thắt lưng, sau đó nhẹ tay chạm vào mặt Trần Bạc Kiều.
Trần Bạc Kiều không tránh, Chương Quyết được nước nằm sấp qua, dán cơ thể ấm áp và mềm mại của mình lên người anh, dù không ôm quá chặt nhưng dường như mỗi tấc da thịt đều dính lấy nhau.
“Tỉnh dậy là anh đã đi rồi.” Chương Quyết thì thầm.
Chân tay y rất mảnh khảnh, cứ thế ôm lấy cổ Trần Bạc Kiều, không lâu sau đã thả ra, từ đây cũng có thể thấy vài dấu vết mờ nhạt bên trong cánh tay y.
Trần Bạc Kiều vuốt lưng y, hỏi: “Không nỡ à?”
Chương Quyết chỉ lẳng lặng nhìn anh, hồi lâu sau mới khe khẽ nói: “Không biết khi nào mới có thể gặp lại.”
Y không trả lời câu hỏi của Trần Bạc Kiều, trong lời nói cũng không có ý oán trách, mà chỉ bình tĩnh nhìn anh như thể cho dù chỉ có mình y nhớ thì cũng không sao vậy.
Chương Quyết luôn có thể là người chủ động đi tìm.
Chỉ cần Trần Bạc Kiều không từ chối một lần, Chương Quyết sẽ lại đi tìm một lần.
“Chương Quyết.” Trần Bạc Kiều gọi y.
Mỗi lần nghe Trần Bạc Kiều gọi tên mình, Chương Quyết luôn có phản ứng khá đáng yêu, đôi mắt vì hơi căng thẳng mà mở to hơn, tay còn khẽ níu lấy ga giường, ánh mắt sáng lên, chăm chú nhìn Trần Bạc Kiều, lặng lẽ chờ anh nói.
Trần Bạc Kiều nhìn y một lúc lại trầm giọng hỏi: “Em không hề tin tôi đúng không?”
Chương Quyết sững sờ, luống cuống không biết phải làm sao.
“Tôi—” Trần Bạc Kiều khi nói chuyện rất hiếm khi dừng lại, mà lần này anh phải dừng một chút mới nói tiếp, “Bởi vì chưa từng yêu ai nên tôi cũng không quá am hiểu khi yêu sẽ thế nào, vậy nhưng tôi biết mình sẽ không bao giờ cưỡng ép bản thân, cũng như chưa từng nói muốn “thử” hay nhận bất kỳ món quà nào từ người khác, ngoại trừ em.”
“Và tôi cũng không thể nào đều đặn mỗi ngày gọi cho một người mà mình không thích được,” Trần Bạc Kiều lại nhìn vào khuôn mặt vừa hoảng loạn vừa yêu anh của Chương Quyết mà nói, “Thế nên em hãy tự tin lên.”
“Tôi muốn xuất ngũ rồi sẽ đến thăm cha mẹ em,” Anh nói với Chương Quyết, “Tôi cần em đợi một lần nữa.”
Chương Quyết khe khẽ đáp “Được”.
Có lẽ một phần vì hành trình đào thoát từ Liên minh châu Á đến Thái Lan thực sự quá cấp bách, trong khi lúc đầu Chương Quyết vẫn luôn trốn tránh nói về việc này với anh, và về sau lại đổi thành Chương Quyết thường hay mệt mỏi đến thiếp đi nửa chừng.
Cũng như lần này vậy.
Trước khi gõ cửa phòng Chương Quyết, anh vốn không có ý định ngủ với y, mà chỉ muốn nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp và dành hơn mười tiếng còn lại để bên nhau thôi. Cho dù cũng không lâu lắm, nhưng mà vẫn còn đỡ hơn là phải nói chuyện với nhau qua điện thoại.
Mãi đến khi vào cửa rồi anh mới biết việc từ chối quả là không dễ dàng.
Và thế là, họ đã bỏ lỡ cơ hội thuần túy nằm bên nhau mà dành phần lớn thời gian còn lại cho việc hôn môi và làm tình.
Chương Quyết ngủ thiếp đi trong vòng tay của Trần Bạc Kiều, mặt trái áp lên ngực anh, mái tóc đen bị mồ hôi thấm ướt dán lên gò má trắng nõn với đôi mắt nhắm nghiền.
Mí mắt trên của y rất mỏng, dường như có thể thấy cả những mạch máu xanh ẩn hiện, hàng mi dài dưới ánh đèn lại phủ xuống một tầng bóng mờ, trong khi đôi môi vốn nhợt nhạt nay đã hơi sưng đỏ vì được hôn quá nhiều.
Khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc gây quỹ này được xây dựng cách đây 40 năm, cũng từng là nơi tổng thống Bắc Mỹ tiếp khách quý.
Bởi lý do lâu đời mà hai ba năm trước khách sạn đã được trùng tu, chỉ giữ lại nội thất kiểu cũ của châu Âu cùng lò sưởi thủy tinh đối diện chiếc giường lớn vẫn luôn đỏ lửa.
Điều này vô tình khiến Trần Bạc Kiều nhớ lại một lần chuyển nhà với mẹ khi còn nhỏ.
Vào ngày khởi hành từ Liên minh châu Á đến Thụy Sĩ, bầu trời ở Liên minh châu Á khá âm u, đến khi máy bay hạ cánh xuống Zürich còn gặp một trận mưa tầm tã. Khi ấy mẹ anh mang theo rất nhiều hành lý cùng cả mớ đồ chuyển theo lô từ Liên minh châu Á, duy chỉ không có sự hiện diện của cha anh.
Zürich rất lạnh nhưng nhiệt độ bên trong thì ấm. Hai mẹ con anh sống ở một tòa biệt thự ngoại ô với chiếc lò sưởi lớn trong phòng khách, sàn gỗ bên cạnh lò sưởi còn được phủ một tấm thảm lông trắng khá dày cùng bộ sô pha bọc da màu nâu sẫm xung quanh.
Mà anh thì vẫn thường lặng lẽ ngồi đó trải qua những buổi chiều tà cùng mẹ.
Khi xưa cha mẹ anh đến với nhau từ một hồi ngoài ý muốn và sau cùng kết thúc bằng việc mỗi người ra đi một phương, vì vậy mà không thể so sánh với những cuộc hôn nhân bình thường. Trần Bạc Kiều không đọc tiểu thuyết tình yêu, cũng thờ ơ với định nghĩa về tình yêu trên nhân thế.
Anh còn từng cho rằng anh khác với mẹ mình, anh không cần bạn đồng hành trong quãng đời về sau, mãi cho đến hôm nay, khi nhìn thấy Chương Quyết đứng bên kia đám đông, giữa không gian du dương của tiếng nhạc cùng những ánh đèn màu rực rỡ, anh mới biết, thì ra là không phải.
Người thanh niên Omega cao gầy, nhợt nhạt với mái tóc dài đứng bên Ngoại trưởng quốc gia mới, cũng là người mà hai mươi tiếng trước vừa gọi điện với anh, trong khi vết thương còn chưa khỏi hẳn đã chạy đến Bắc Mỹ, không giỏi chọn quà lại thích trộm giấu đồ đang cầm ly nước trái cây thất thần dõi theo bước chân anh kia.
Anh muốn giữ người ấy bên mình.
Mà không phải cách đại dương xa xôi đánh một cuộc điện thoại, nói vài câu hỏi thăm tình hình của đối phương, hay phải chờ thật lâu từ sự chủ động một phía mới có thể gặp nhau một lần, để rồi sau đó đối mặt với sự không tán thành của cha mẹ mà lén lút làm tình với nhau trong đây.
Anh muốn họ có thể ở bên nhau một cách công khai.
Trần Bạc Kiều nhấc tay, đầu ngón tay còn chưa chạm vào gò má Chương Quyết, di động bên đầu giường đã đổ chuông.
Chính là cuộc gọi anh đang chờ.
Anh vẫn ôm Chương Quyết, chỉ hơi ngồi dậy lấy di động qua đây rồi nhẹ giọng tiếp máy.
Bùi Thuật nghe thấy giọng anh như vậy thì không khỏi tò mò: “Không tiện nghe máy à?”
“Không,” Trần Bạc Kiều nói thẳng, “Chương Quyết đang ngủ.”
“…” Bùi Thuật lặng thinh hồi lâu mới miễn cưỡng trở lại nói vào việc chính.
Trong mấy ngày gần đây Trần Bạc Kiều đến Bắc Mỹ, vụ luận tội Tổng thống của Liên minh châu Á đã có nhiều tiến triển, đơn cử là tháng sau ông ta sẽ phải ra hầu tòa. Nếu Tổng thống bị buộc tội thành công, cuộc bầu cử tiếp theo cũng sẽ được tiến hành, mà thế thì kế hoạch bị gián đoạn trước đó của họ cũng có thể tiếp tục thực thi.
Trong khi bàn về cuộc bầu cử và người kế nhiệm, cho dù Trần Bạc Kiều luôn giữ giọng nói ở mức thấp nhất có thể, Chương Quyết vẫn ngọ nguậy vài lần, dụi dụi vào lồng ngực anh, khi ấy anh sẽ xoa lưng, dỗ y ngủ lại.
Đến khi đề tài sắp kết thúc, Bùi Thuật đột nhiên hắng giọng.
Trần Bạc Kiều liền biết hắn có điều muốn nói.
Quả nhiên, Bùi Thuật hỏi: “Cậu ta tự tới tìm mày à? Không phải mới xuất viện sao?”
Trần Bạc Kiều dừng một chốc mới đáp: “Cùng cha mẹ đến dự tiệc.”
Bùi Thuật “Ồ” một tiếng, rồi kéo dài giọng hỏi Trần Bạc Kiều: “Nếu đã ở đó rồi, mày có dẫn về Liên minh châu Á luôn không?”
Lúc này Chương Quyết lại khẽ nhúc nhích. Trần Bạc Kiều cụp mắt nhìn y, nói: “Lần này chưa dẫn về được.”
“Sao lại không dẫn,” Bùi Thuật giật dây, “Tao thấy Omega môn đăng hộ đối với mày ở Liên minh châu Á đều đang rục rịch cả rồi, cậu ta không muốn đến đó thể hiện chủ quyền sao?”
Trần Bạc Kiều vừa định trả lời thì thấy mi tâm của Chương Quyết khẽ nhíu lại, lông mi run run, chầm chậm mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn anh.
“Thôi nhé.” Trần Bạc Kiều nói với Bùi Thuật rồi cúp máy.
Chương Quyết chớp mắt vài lần, rồi lại nhắm mắt, ôm chặt eo Trần Bạc Kiều, dụi vào lồng ngực, dán đôi môi vào hõm cổ anh, còn dính người hơn cả lúc tỉnh.
Trần Bạc Kiều hơi buồn cười để di động sang một bên, hỏi: “Đánh thức em dậy rồi à?”
Chương Quyết không mở mắt, kề sát vào tai anh lầm bầm: “Anh vẫn chưa ngủ sao?”
Trông y vô cùng buồn ngủ, tóc chưa được chải, vừa rồi động như vậy càng khiến mái tóc đen che đi nửa khuôn mặt. Trần Bạc Kiều vén tóc y ra sau tai rồi nói: “Tôi đang chờ cuộc gọi này.”
Chương Quyết cuối cùng cũng mở mắt ra, ngước lên nhìn anh hỏi: “Là Bùi Thuật sao?”
“Ừ.” Trần Bạc Kiều thừa nhận. Chương Quyết lại mấp máy môi, giống như có chút tò mò muốn hỏi gì đó, nhưng không biết vì sao vẫn không nói ra.
Y chống khuỷu tay ngồi dậy một chút, làm mép chăn rơi xuống ngực và thắt lưng, sau đó nhẹ tay chạm vào mặt Trần Bạc Kiều.
Trần Bạc Kiều không tránh, Chương Quyết được nước nằm sấp qua, dán cơ thể ấm áp và mềm mại của mình lên người anh, dù không ôm quá chặt nhưng dường như mỗi tấc da thịt đều dính lấy nhau.
“Tỉnh dậy là anh đã đi rồi.” Chương Quyết thì thầm.
Chân tay y rất mảnh khảnh, cứ thế ôm lấy cổ Trần Bạc Kiều, không lâu sau đã thả ra, từ đây cũng có thể thấy vài dấu vết mờ nhạt bên trong cánh tay y.
Trần Bạc Kiều vuốt lưng y, hỏi: “Không nỡ à?”
Chương Quyết chỉ lẳng lặng nhìn anh, hồi lâu sau mới khe khẽ nói: “Không biết khi nào mới có thể gặp lại.”
Y không trả lời câu hỏi của Trần Bạc Kiều, trong lời nói cũng không có ý oán trách, mà chỉ bình tĩnh nhìn anh như thể cho dù chỉ có mình y nhớ thì cũng không sao vậy.
Chương Quyết luôn có thể là người chủ động đi tìm.
Chỉ cần Trần Bạc Kiều không từ chối một lần, Chương Quyết sẽ lại đi tìm một lần.
“Chương Quyết.” Trần Bạc Kiều gọi y.
Mỗi lần nghe Trần Bạc Kiều gọi tên mình, Chương Quyết luôn có phản ứng khá đáng yêu, đôi mắt vì hơi căng thẳng mà mở to hơn, tay còn khẽ níu lấy ga giường, ánh mắt sáng lên, chăm chú nhìn Trần Bạc Kiều, lặng lẽ chờ anh nói.
Trần Bạc Kiều nhìn y một lúc lại trầm giọng hỏi: “Em không hề tin tôi đúng không?”
Chương Quyết sững sờ, luống cuống không biết phải làm sao.
“Tôi—” Trần Bạc Kiều khi nói chuyện rất hiếm khi dừng lại, mà lần này anh phải dừng một chút mới nói tiếp, “Bởi vì chưa từng yêu ai nên tôi cũng không quá am hiểu khi yêu sẽ thế nào, vậy nhưng tôi biết mình sẽ không bao giờ cưỡng ép bản thân, cũng như chưa từng nói muốn “thử” hay nhận bất kỳ món quà nào từ người khác, ngoại trừ em.”
“Và tôi cũng không thể nào đều đặn mỗi ngày gọi cho một người mà mình không thích được,” Trần Bạc Kiều lại nhìn vào khuôn mặt vừa hoảng loạn vừa yêu anh của Chương Quyết mà nói, “Thế nên em hãy tự tin lên.”
“Tôi muốn xuất ngũ rồi sẽ đến thăm cha mẹ em,” Anh nói với Chương Quyết, “Tôi cần em đợi một lần nữa.”
Chương Quyết khe khẽ đáp “Được”.