Chương : 35
3 giờ chiều, du thuyền cập bến. Chương Quyết và Thôi Thành Trạch là nhóm đầu tiên xuống tàu.
Vì Chương Quyết cũng không cần Thôi Thành Trạch cùng y trở về quốc gia mới nên sau khi hoàn thành các thủ tục ở quầy giám sát, lấy lại hộ chiếu, họ nói lời tạm biệt.
Bên ngoài lối ra có rất nhiều phóng viên chờ phỏng vấn hành khách trên chiếc du thuyền này. Chương Quyết đeo kính râm và khẩu trang, cúi đầu đi phía sau các hành khách khác.
Còn chưa đến lối ra, Chương Quyết đã thấy Ngải Gia Hi với chiếc áo khoác dài, đút hai tay vào túi đang đứng lẫn trong đám đông chờ người. Cậu lại mới đổi màu tóc, tóc mái màu nâu nhạt rủ xuống trán, còn mở to mắt, ngưỡng cổ lên nhìn xung quanh y như một em chim cánh cụt đang đung đưa.
Dù Ngải Gia Hi đã rất cố gắng tìm Chương Quyết, nhưng theo lẽ thường, Chương Quyết vẫn là người đến trước và gọi Ngải Gia Hi, làm cậu giật mình ngoái lại nhìn.
Lối ra rất hẹp, chỉ vừa đủ hai người đi qua, vẫn còn vài hành khách đang đợi phía sau nên Chương Quyết liền một tay xách túi, một tay giữ vai Ngải Gia Hi rồi kéo cậu ra ngoài.
Đi được vài bước, đến một nơi thoáng đãng hơn, Ngải Gia Hi lại nắm tay Chương Quyết, ngước lên nhìn y với đôi mắt rưng rưng mà gọi: “A Quyết…”
Rồi nhào vào lòng Chương Quyết, vùi mặt vào ngực y, ôm chặt eo y mà đáng thương nói: “Hôm xem được tin tức, em đã sợ chết đi được.”
“Em còn nghĩ nếu anh thực sự gặp chuyện không may, điều cuối cùng mà em nói với anh lại là lột tôm cho em.” Cậu thút thít nói.
Chương Quyết không khỏi bật cười, xoa lưng Ngải Gia Hi rồi dỗ dành cậu: “Không phải anh đã về rồi sao?”
Ngải Gia Hi vẫn ôm không buông, mãi lâu sau mới chịu kéo Chương Quyết ra ngoài.
Tài xế đợi cách sảnh nhà ga không xa. Họ lên xe, cùng nhau ngồi ở ghế sau. Ngải Gia Hi cởi áo khoác ra ôm vào ngực, rồi nói với Chương Quyết: “Bây giờ chúng ta về khách sạn trước, ngày mai lại bay về nhà.”
“Ừ.” Chương Quyết gật đầu, tháo kính râm và khẩu trang đặt sang một bên.
Khoang sau của xe rất rộng, nhưng Ngải Gia Hi vẫn một mực dán sát bên người Chương Quyết, cậu còn nhìn Chương Quyết một hồi, đột nhiên thở dài mà nói với y: “Bác trai hôm qua có gọi cho em, còn bảo sau khi đón anh rồi phải đưa thẳng đến chỗ họ, không được phép đi đâu hết.”
“Nhưng em thấy bác ấy có vẻ cũng hết giận rồi,” Ngải Gia Hi trấn an mà vỗ vai Chương Quyết, “Dù sao cũng đâu phải lỗi của anh, họ chẳng qua chỉ lo lắng cho anh nên mới như vậy thôi.”
Chương Quyết “Ừ” một tiếng, nói: “Anh biết mà.” lại lần nữa xoa lên mái tóc mềm của Ngải Gia Hi: “Em cũng đừng lo lắng.”
“Sao em có thể không lo.” Ngải Gia Hi cụp mắt nói, còn chưa kịp nói xong thì chiếc xe đã dừng trước cửa khách sạn.
Người gác cửa của khách sạn mở cửa xe cho họ, một cơn gió lạnh ùa vào khiến Ngải Gia Hi khẽ rùng mình, không nói gì nữa.
Xuống xe, hai người đi vào sảnh khách sạn.
Ngải Gia Hi thấp hơn Chương Quyết cả cái đầu, cậu bất chợt níu tay Chương Quyết, nhỏ giọng gọi: “A Quyết.”
Chương Quyết cúi đầu nhìn Ngải Gia Hi, hỏi cậu: “Sao vậy?”
Ngải Gia Hi ngước lên, nhìn y với vẻ do dự, rồi lại dời mắt sang hướng khác, nói: “Không có gì.”
Họ tiếp tục đi vào thang máy, lên lầu rồi đi dọc theo hành lang trở về phòng.
Thời gian sau đó, Ngải Gia Hi cũng không nhắc đến Trần Bạc Kiều với Chương Quyết mà phàn nàn với y về chuyện cha bắt cậu đi xem mắt, còn nói quốc gia mới quá nhỏ, những gia đình quyền thế mà cậu gặp đều trong vòng bạn cũ của cậu, hay tiệc sinh nhật năm nay sẽ được tổ chức ở một hòn đảo, bắt Chương Quyết phải ở lại cho đến khi kết thúc, không được lén chuồn đi.
Ngải Gia Hi nói rất lâu, lâu đến mức ngả đầu vào ghế ngủ gục luôn.
Chương Quyết ngồi cạnh cậu, lại nhìn cậu một lúc, đợi cậu ngủ say rồi mới bế cậu vào phòng ngủ đặt lên giường.
Vào trưa hôm sau, họ lên máy bay trở về quốc gia mới, đến nơi rồi liền đi thẳng đến nhà của cha mẹ Chương Quyết.
Nhà cha mẹ Chương Quyết nằm ở ngoại ô thủ đô quốc gia mới, có diện tích rất lớn.
Ngải Gia Hi đưa Chương Quyết đến cửa xong lại nói: “Cha đang tìm em có việc gấp nên em sẽ không vào đâu.”
Chương Quyết xuống xe, bước chân hơi nặng nề, đã vậy lại không mang chìa khóa, đành phải bấm chuông cửa, đợi người giúp việc ra mở cửa cho mình.
Trong không khí tràn ngập mùi hương hoa quen thuộc. Mẹ Chương Quyết đang đứng cách đó không xa, trên người mặc bộ váy cắt may vừa người, mái tóc được uốn xoăn tinh tế, bà trang điểm nhẹ, hai tay giao nhau chăm chú nhìn y
“Con về rồi đấy à.” Dứt lời bà lại khẽ dang tay ra với Chương Quyết.
Chương Quyết gọi một tiếng “Mẹ”, rồi bước nhanh đến khom người ôm lấy bà.
Trên người bà có một mùi thơm thoang thoảng, trong khi dáng người mảnh khảnh này Chương Quyết cũng được thừa hưởng từ bà, chỉ khác là Chương Quyết không thích trưng diện cho lắm. Lúc này bà lùi lại một bước, ngắm Chương Quyết hồi lâu, lại nhỏ giọng phàn nàn: “Tóc bao lâu rồi không chịu cắt.”
Chương Quyết cười nói: “Ngày mai sẽ đi ạ.”
Mẹ Chương Quyết bất đắc dĩ lắc đầu: “Cha đang ở thư phòng chờ con đấy, con mau lên đó đi.”
Cha của Chương Quyết là Bộ trưởng Ngoại giao của quốc gia mới, thường xuyên bận rộn, hiếm khi ở nhà vào ban ngày. Chương Quyết mang theo chút bất an lên lầu vì còn nhớ lần trước khi nói chuyện với cha mình trong thư phòng, y đã hứa sẽ đưa Trần Bạc Kiều về đây để giải mã gen.
Chương Quyết gõ cửa thư phòng. Ông đang phê duyệt văn kiện, cũng không nhìn lên mà nói: “Vào đi”.
“Cha.” Chương Quyết gọi ông.
Ông ngước lên nhìn y, nói: “Ngồi đi.”
Chương Quyết ngồi xuống ghế dựa đối diện bàn làm việc đợi đến khi ông đặt bút xuống. Ông hỏi: “Khi Trần Bạc Kiều bị bắt, con có ở đó không?”
“Không ạ,” Chương Quyết nhìn ông, không chớp mắt nói, “Tụi con không ở chung phòng.”
Ông gật đầu không hỏi thêm gì nữa, lại nói về chuyện ông đã tìm được thuốc thúc đẩy phân hóa τ ngoài khoang mô hình.
Nhờ số trời run rủi, Chương Phú vừa tình cờ gặp một vị từng làm đại lý cho Tập đoàn Năng lượng Triệu Hoa.
Năm đó khi thuốc thúc đẩy phân hóa τ bị thu hồi, nhờ có lỗi thống kê nên đại lý đã bỏ lỡ hai ống thuốc mà không trả lại, mãi đến khi nhà kho được chuyển đi gần đây mới phát hiện ra.
“Báo cáo từ phòng thí nghiệm vừa được gửi tới hôm trước, cho thấy hoạt tính là 100%,” Chương Phú nói, “Nếu ta sớm biết điều này, con đã không phải đến Thái Lan một cách vô ích. Thôi thì trong vài ngày tới, con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đến bệnh viện kiểm tra toàn diện rồi gửi kết quả cho đội ngũ y tế đánh giá, để xem liệu con có thể làm phẫu thuật ngay trong tháng 1 này luôn không.”
Chương Quyết nhất thời không kịp phản ứng, nhìn ông mà không nói nên lời.
“À phải,” Chương Phú đẩy khung kính kim loại, hỏi, “Con không làm mích lòng Trần Bạc Kiều đấy chứ?”
Chương Quyết sững sờ, lại vội vàng lắc đầu.
“Thế thì tốt,” Chương Phú ẩn ý nói, “Liên minh châu Á sắp thay lãnh đạo rồi.”
Khi xuống lầu, mẹ Chương Quyết đang cắm hoa trong phòng khách, nghe tiếng bước chân bà ngoảnh đầu lại.
Chương Quyết liền đi tới, đứng bên bà hỗ trợ.
“Con có mệt không?” Mẹ Chương Quyết đưa cành hoa đã cắt cho Chương Quyết, y nhận lấy rồi ném nó vào thùng rác, “Nếu mệt thì đi ngủ một lát đi.”
“Không mệt ạ.” Chương Quyết đáp.
Bà quay sang nhìn y nhưng không nói gì, lần nữa tỉa những cành cây và lá, cắm chúng vào lọ, rồi lại hỏi Chương Quyết: “Trông có đẹp không?”
Chương Quyết nhìn những cành hoa trong lọ, nói rằng rất đẹp. Mẹ Chương Quyết lại khoác tay Chương Quyết, tựa đầu lên vai y, khẽ ngân nga một bài hát cũ mà bà rất thích.
“Cuối cùng cũng tìm được thuốc,” Bà mỉm cười, nói khẽ, “Con có thể làm phẫu thuật rồi.”
Kể từ khi ca phẫu thuật của y thất bại, hai người họ rất hiếm khi nói chuyện, chỉ cần mở miệng thì chủ đề sẽ luôn đi đến những điều khó xử. Đã lâu lắm rồi y mới thấy mẹ mình trông thoải mái như vậy, và cũng lâu rồi y không dành thời gian trò chuyện với bà.
Trong tích tắc ấy, Chương Quyết rất muốn nói với mẹ về một chuyện mà y chưa từng kể với bà.
Đó là y đã thích một người rất nhiều năm, từ rất lâu cho đến tận bây giờ.
Nhưng tiếng chuông điện thoại reo đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, trên màn hình còn hiển thị một cuộc gọi nặc danh không có số.
Chương Quyết nhìn vài giây lại nói với mẹ một tiếng, rồi đi đến một nơi xa hơn để nhận máy.
“Cậu đã về nhà chưa?” Đầu dây bên kia nói, “Tôi là Bùi Thuật.”
Giọng điệu của Bùi Thuật còn có phần miễn cưỡng, nhưng Chương Quyết cũng không quá để tâm.
“Tôi về rồi.” Chương Quyết đáp.
“Ừ,” Bùi Thuật im lặng một lúc, lại hỏi, “Cậu không sao chứ?”
Chương Quyết cảm thấy Bùi Thuật mặc dù hỏi như vậy, nhưng trong lòng rõ là rất hy vọng y sẽ nói không sao. Y nghĩ rồi lại hỏi Bùi Thuật: “Anh ấy nhờ anh hỏi đúng không?”
“Ừ đấy, thì sao,” Bùi Thuật nhát gừng, có lẽ nhận ra giọng điệu của mình không tốt, hắn lại nói, “Đó là lời Bạc Kiều nhờ luật sư truyền đạt.”
Chương Quyết dừng một chút, lại do dự nói với Bùi Thuật, “Anh giúp tôi chuyển vài lời được không?”
“Nói đi.”
“Cha tôi đã tìm được thuốc thúc đẩy phân hóa τ nên sắp tới tôi có thể phẫu thuật rồi, phiền anh nói với anh ấy không cần bận tâm đến việc giải mã gen cho tôi.”
Vì Chương Quyết cũng không cần Thôi Thành Trạch cùng y trở về quốc gia mới nên sau khi hoàn thành các thủ tục ở quầy giám sát, lấy lại hộ chiếu, họ nói lời tạm biệt.
Bên ngoài lối ra có rất nhiều phóng viên chờ phỏng vấn hành khách trên chiếc du thuyền này. Chương Quyết đeo kính râm và khẩu trang, cúi đầu đi phía sau các hành khách khác.
Còn chưa đến lối ra, Chương Quyết đã thấy Ngải Gia Hi với chiếc áo khoác dài, đút hai tay vào túi đang đứng lẫn trong đám đông chờ người. Cậu lại mới đổi màu tóc, tóc mái màu nâu nhạt rủ xuống trán, còn mở to mắt, ngưỡng cổ lên nhìn xung quanh y như một em chim cánh cụt đang đung đưa.
Dù Ngải Gia Hi đã rất cố gắng tìm Chương Quyết, nhưng theo lẽ thường, Chương Quyết vẫn là người đến trước và gọi Ngải Gia Hi, làm cậu giật mình ngoái lại nhìn.
Lối ra rất hẹp, chỉ vừa đủ hai người đi qua, vẫn còn vài hành khách đang đợi phía sau nên Chương Quyết liền một tay xách túi, một tay giữ vai Ngải Gia Hi rồi kéo cậu ra ngoài.
Đi được vài bước, đến một nơi thoáng đãng hơn, Ngải Gia Hi lại nắm tay Chương Quyết, ngước lên nhìn y với đôi mắt rưng rưng mà gọi: “A Quyết…”
Rồi nhào vào lòng Chương Quyết, vùi mặt vào ngực y, ôm chặt eo y mà đáng thương nói: “Hôm xem được tin tức, em đã sợ chết đi được.”
“Em còn nghĩ nếu anh thực sự gặp chuyện không may, điều cuối cùng mà em nói với anh lại là lột tôm cho em.” Cậu thút thít nói.
Chương Quyết không khỏi bật cười, xoa lưng Ngải Gia Hi rồi dỗ dành cậu: “Không phải anh đã về rồi sao?”
Ngải Gia Hi vẫn ôm không buông, mãi lâu sau mới chịu kéo Chương Quyết ra ngoài.
Tài xế đợi cách sảnh nhà ga không xa. Họ lên xe, cùng nhau ngồi ở ghế sau. Ngải Gia Hi cởi áo khoác ra ôm vào ngực, rồi nói với Chương Quyết: “Bây giờ chúng ta về khách sạn trước, ngày mai lại bay về nhà.”
“Ừ.” Chương Quyết gật đầu, tháo kính râm và khẩu trang đặt sang một bên.
Khoang sau của xe rất rộng, nhưng Ngải Gia Hi vẫn một mực dán sát bên người Chương Quyết, cậu còn nhìn Chương Quyết một hồi, đột nhiên thở dài mà nói với y: “Bác trai hôm qua có gọi cho em, còn bảo sau khi đón anh rồi phải đưa thẳng đến chỗ họ, không được phép đi đâu hết.”
“Nhưng em thấy bác ấy có vẻ cũng hết giận rồi,” Ngải Gia Hi trấn an mà vỗ vai Chương Quyết, “Dù sao cũng đâu phải lỗi của anh, họ chẳng qua chỉ lo lắng cho anh nên mới như vậy thôi.”
Chương Quyết “Ừ” một tiếng, nói: “Anh biết mà.” lại lần nữa xoa lên mái tóc mềm của Ngải Gia Hi: “Em cũng đừng lo lắng.”
“Sao em có thể không lo.” Ngải Gia Hi cụp mắt nói, còn chưa kịp nói xong thì chiếc xe đã dừng trước cửa khách sạn.
Người gác cửa của khách sạn mở cửa xe cho họ, một cơn gió lạnh ùa vào khiến Ngải Gia Hi khẽ rùng mình, không nói gì nữa.
Xuống xe, hai người đi vào sảnh khách sạn.
Ngải Gia Hi thấp hơn Chương Quyết cả cái đầu, cậu bất chợt níu tay Chương Quyết, nhỏ giọng gọi: “A Quyết.”
Chương Quyết cúi đầu nhìn Ngải Gia Hi, hỏi cậu: “Sao vậy?”
Ngải Gia Hi ngước lên, nhìn y với vẻ do dự, rồi lại dời mắt sang hướng khác, nói: “Không có gì.”
Họ tiếp tục đi vào thang máy, lên lầu rồi đi dọc theo hành lang trở về phòng.
Thời gian sau đó, Ngải Gia Hi cũng không nhắc đến Trần Bạc Kiều với Chương Quyết mà phàn nàn với y về chuyện cha bắt cậu đi xem mắt, còn nói quốc gia mới quá nhỏ, những gia đình quyền thế mà cậu gặp đều trong vòng bạn cũ của cậu, hay tiệc sinh nhật năm nay sẽ được tổ chức ở một hòn đảo, bắt Chương Quyết phải ở lại cho đến khi kết thúc, không được lén chuồn đi.
Ngải Gia Hi nói rất lâu, lâu đến mức ngả đầu vào ghế ngủ gục luôn.
Chương Quyết ngồi cạnh cậu, lại nhìn cậu một lúc, đợi cậu ngủ say rồi mới bế cậu vào phòng ngủ đặt lên giường.
Vào trưa hôm sau, họ lên máy bay trở về quốc gia mới, đến nơi rồi liền đi thẳng đến nhà của cha mẹ Chương Quyết.
Nhà cha mẹ Chương Quyết nằm ở ngoại ô thủ đô quốc gia mới, có diện tích rất lớn.
Ngải Gia Hi đưa Chương Quyết đến cửa xong lại nói: “Cha đang tìm em có việc gấp nên em sẽ không vào đâu.”
Chương Quyết xuống xe, bước chân hơi nặng nề, đã vậy lại không mang chìa khóa, đành phải bấm chuông cửa, đợi người giúp việc ra mở cửa cho mình.
Trong không khí tràn ngập mùi hương hoa quen thuộc. Mẹ Chương Quyết đang đứng cách đó không xa, trên người mặc bộ váy cắt may vừa người, mái tóc được uốn xoăn tinh tế, bà trang điểm nhẹ, hai tay giao nhau chăm chú nhìn y
“Con về rồi đấy à.” Dứt lời bà lại khẽ dang tay ra với Chương Quyết.
Chương Quyết gọi một tiếng “Mẹ”, rồi bước nhanh đến khom người ôm lấy bà.
Trên người bà có một mùi thơm thoang thoảng, trong khi dáng người mảnh khảnh này Chương Quyết cũng được thừa hưởng từ bà, chỉ khác là Chương Quyết không thích trưng diện cho lắm. Lúc này bà lùi lại một bước, ngắm Chương Quyết hồi lâu, lại nhỏ giọng phàn nàn: “Tóc bao lâu rồi không chịu cắt.”
Chương Quyết cười nói: “Ngày mai sẽ đi ạ.”
Mẹ Chương Quyết bất đắc dĩ lắc đầu: “Cha đang ở thư phòng chờ con đấy, con mau lên đó đi.”
Cha của Chương Quyết là Bộ trưởng Ngoại giao của quốc gia mới, thường xuyên bận rộn, hiếm khi ở nhà vào ban ngày. Chương Quyết mang theo chút bất an lên lầu vì còn nhớ lần trước khi nói chuyện với cha mình trong thư phòng, y đã hứa sẽ đưa Trần Bạc Kiều về đây để giải mã gen.
Chương Quyết gõ cửa thư phòng. Ông đang phê duyệt văn kiện, cũng không nhìn lên mà nói: “Vào đi”.
“Cha.” Chương Quyết gọi ông.
Ông ngước lên nhìn y, nói: “Ngồi đi.”
Chương Quyết ngồi xuống ghế dựa đối diện bàn làm việc đợi đến khi ông đặt bút xuống. Ông hỏi: “Khi Trần Bạc Kiều bị bắt, con có ở đó không?”
“Không ạ,” Chương Quyết nhìn ông, không chớp mắt nói, “Tụi con không ở chung phòng.”
Ông gật đầu không hỏi thêm gì nữa, lại nói về chuyện ông đã tìm được thuốc thúc đẩy phân hóa τ ngoài khoang mô hình.
Nhờ số trời run rủi, Chương Phú vừa tình cờ gặp một vị từng làm đại lý cho Tập đoàn Năng lượng Triệu Hoa.
Năm đó khi thuốc thúc đẩy phân hóa τ bị thu hồi, nhờ có lỗi thống kê nên đại lý đã bỏ lỡ hai ống thuốc mà không trả lại, mãi đến khi nhà kho được chuyển đi gần đây mới phát hiện ra.
“Báo cáo từ phòng thí nghiệm vừa được gửi tới hôm trước, cho thấy hoạt tính là 100%,” Chương Phú nói, “Nếu ta sớm biết điều này, con đã không phải đến Thái Lan một cách vô ích. Thôi thì trong vài ngày tới, con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đến bệnh viện kiểm tra toàn diện rồi gửi kết quả cho đội ngũ y tế đánh giá, để xem liệu con có thể làm phẫu thuật ngay trong tháng 1 này luôn không.”
Chương Quyết nhất thời không kịp phản ứng, nhìn ông mà không nói nên lời.
“À phải,” Chương Phú đẩy khung kính kim loại, hỏi, “Con không làm mích lòng Trần Bạc Kiều đấy chứ?”
Chương Quyết sững sờ, lại vội vàng lắc đầu.
“Thế thì tốt,” Chương Phú ẩn ý nói, “Liên minh châu Á sắp thay lãnh đạo rồi.”
Khi xuống lầu, mẹ Chương Quyết đang cắm hoa trong phòng khách, nghe tiếng bước chân bà ngoảnh đầu lại.
Chương Quyết liền đi tới, đứng bên bà hỗ trợ.
“Con có mệt không?” Mẹ Chương Quyết đưa cành hoa đã cắt cho Chương Quyết, y nhận lấy rồi ném nó vào thùng rác, “Nếu mệt thì đi ngủ một lát đi.”
“Không mệt ạ.” Chương Quyết đáp.
Bà quay sang nhìn y nhưng không nói gì, lần nữa tỉa những cành cây và lá, cắm chúng vào lọ, rồi lại hỏi Chương Quyết: “Trông có đẹp không?”
Chương Quyết nhìn những cành hoa trong lọ, nói rằng rất đẹp. Mẹ Chương Quyết lại khoác tay Chương Quyết, tựa đầu lên vai y, khẽ ngân nga một bài hát cũ mà bà rất thích.
“Cuối cùng cũng tìm được thuốc,” Bà mỉm cười, nói khẽ, “Con có thể làm phẫu thuật rồi.”
Kể từ khi ca phẫu thuật của y thất bại, hai người họ rất hiếm khi nói chuyện, chỉ cần mở miệng thì chủ đề sẽ luôn đi đến những điều khó xử. Đã lâu lắm rồi y mới thấy mẹ mình trông thoải mái như vậy, và cũng lâu rồi y không dành thời gian trò chuyện với bà.
Trong tích tắc ấy, Chương Quyết rất muốn nói với mẹ về một chuyện mà y chưa từng kể với bà.
Đó là y đã thích một người rất nhiều năm, từ rất lâu cho đến tận bây giờ.
Nhưng tiếng chuông điện thoại reo đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, trên màn hình còn hiển thị một cuộc gọi nặc danh không có số.
Chương Quyết nhìn vài giây lại nói với mẹ một tiếng, rồi đi đến một nơi xa hơn để nhận máy.
“Cậu đã về nhà chưa?” Đầu dây bên kia nói, “Tôi là Bùi Thuật.”
Giọng điệu của Bùi Thuật còn có phần miễn cưỡng, nhưng Chương Quyết cũng không quá để tâm.
“Tôi về rồi.” Chương Quyết đáp.
“Ừ,” Bùi Thuật im lặng một lúc, lại hỏi, “Cậu không sao chứ?”
Chương Quyết cảm thấy Bùi Thuật mặc dù hỏi như vậy, nhưng trong lòng rõ là rất hy vọng y sẽ nói không sao. Y nghĩ rồi lại hỏi Bùi Thuật: “Anh ấy nhờ anh hỏi đúng không?”
“Ừ đấy, thì sao,” Bùi Thuật nhát gừng, có lẽ nhận ra giọng điệu của mình không tốt, hắn lại nói, “Đó là lời Bạc Kiều nhờ luật sư truyền đạt.”
Chương Quyết dừng một chút, lại do dự nói với Bùi Thuật, “Anh giúp tôi chuyển vài lời được không?”
“Nói đi.”
“Cha tôi đã tìm được thuốc thúc đẩy phân hóa τ nên sắp tới tôi có thể phẫu thuật rồi, phiền anh nói với anh ấy không cần bận tâm đến việc giải mã gen cho tôi.”