Chương 4
Sau khi chọn xong phòng mình muốn ở, Mục Giang Lâm cử người dọn phòng cho Tốc Tốc.
Chăn ga gối đệm để Tốc Tốc dùng đã được chuẩn bị từ sớm.
Mục Giang Lâm chưa từng hỏi Tốc Tốc muốn ở đâu, thế nên đồ đạc tạm thời để trong phòng, có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào.
Bình thường giúp việc của anh ở đây đều là nam, bây giờ có Tốc Tốc nên anh đã tìm hai phụ nữ từ trước đến để chăm sóc cô.
Một người là thím Lý, không cao và hơi béo, cười tít mắt trông rất hòa nhã dễ gần. Người còn lại là vú Triệu, ít nói và rất cần mẫn.
Chồng của hai người đều là người dưới trướng Mục Giang Lâm nên rất đáng tin.
Lúc họ dọn phòng cho Tốc Tốc, mùi thơm đồ ăn trong bếp bay ra. Thực ra lúc này đã qua giờ cơm lâu rồi.
Trước đó mọi người đều cho rằng Mục Giang Lâm muốn ăn trưa ở nhà họ Kiều, thế nên trong bếp chỉ nấu đại chút đồ ăn để người giúp việc và các vệ sĩ bảo vệ ở lại phủ đệ cùng ăn.
Ai mà ngờ đô thống lại dẫn đô thống phu nhân về.
Các đầu bếp vội vàng đi lo liệu bữa trưa.
Sau khi giúp việc mang thức ăn vào phòng ăn rồi lui xuống, Mục Giang Lâm dẫn Tốc Tốc đi dùng bữa.
Hai người đi trên đường, chốc chốc ở phía sau hàng cây bên đường lại có cái đầu ló ra, nghểnh cổ nhìn sang.
Mục Giang Lâm lạnh mặt trừng họ, nhưng người nhìn trộm vẫn không ngừng ló ra.
“Họ đều là cấp dưới trước đây theo tôi đi chiến đấu, sau khi nghỉ hưu không có gì làm nên tôi đưa họ về nhà làm việc.”
Sau khi Mục Giang Lâm lạnh lùng quét mắt về hàng cây lần nữa, anh kiên nhẫn giải thích với Tốc Tốc: “Đều là người thiếu văn hóa, không biết tém lại, em thông cảm.”
Tốc Tốc lại cảm thấy những người này rất thú vị, không che giấu gì cả, nghĩ gì thì viết hết lên mặt, đáng yêu hơn mấy người tâm tư phức tạp ở nhà họ Kiều nhiều.
Lúc này, có người không biết bị ai giẫm vào chân, la oai oái lên, nhảy thẳng ra rồi ngã xuống phía trước cách Mục Giang Lâm và Tốc Tốc năm sáu mét.
Người nọ vừa đứng lên thì bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Mục Giang Lâm, anh ta gào khóc, ôm cái mông đau đớn, lòng như lửa đốt chạy tọt về phía sau gốc cây.
Trong rừng cây vang lên tiếng oán than và tiếng đánh nhau, sau đó soàn soạt hơn mười cái đầu thò ra, anh xô tôi đẩy muốn đi tới, nhưng chẳng ai dám đi sang bên này.
Tốc Tốc không nhịn được cười.
Con người Mục Giang Lâm trông hung dữ, chắc cũng chỉ dữ với người ngoài thôi.
Mặc dù anh quản lý quân đội rất nghiêm khắc, nhưng chắc chắn đối xử với binh sĩ rất tốt. Nếu không, mọi người sẽ không sợ anh mà lại còn dám trộm nhìn sang.
Tốc Tốc cười, giơ tay chào mọi người.
Họ sững sờ, cười hi hi giơ tay chào cô: “Chào phu nhân!”
Có thể là vì từng huấn luyện trong quân đội nên tiếng hô của họ thật sự là vang dội cả vùng trời.
Tốc Tốc ngẩn ra, huých cùi chỏ vào cánh tay Mục Giang Lâm: “Ôi chẳng cần nói đâu, người của anh được đấy.”
Khóe môi Mục Giang Lâm cong lên, nhưng chỉ hờ hững đáp lại: “Ừm, xem như cũng ổn.”
Sau đó anh nghiêm mặt nhìn về phía sau rừng cây, khiển trách: “Còn không đi làm việc!”
Mọi người cười vui vẻ đi xa.
Tốc Tốc bỗng cảm thấy ở đây thật sự quá tốt, vô tư không cần lo nghĩ, người xung quanh cũng rất dễ chung sống.
Lúc này, tâm trạng căng thẳng lúc ở nhà họ Kiều ban nãy mới thật sự được thả lỏng.
Đồ ăn rất vừa miệng, có thể nhà bếp không biết cô thích ăn gì nên chuẩn bị cả món Trung và món Tây.
Nhưng điều vô cùng kỳ lạ đó là, cho dù là món Trung hay món Tây thì thức ăn và điểm tâm đều là món mà cô thích.
Món gì cô cũng muốn thử, món gì cô cũng muốn ăn, ăn xong, Tốc Tốc no đến căng bụng.
Mục Giang Lâm rất bận, ăn xong, anh quay lại thư phòng ở viện tử phía trước để xử lý công việc.
Tốc Tốc một mình đến vườn hoa dạo.
Ở đây chiếm một khoảng đất rộng, vườn hoa không chỉ có một khu. Vừa rồi lúc tham quan cô nhìn thấy có một khu lớn và hai khu nhỏ, nếu đi xem tiếp thì nói không chừng vẫn còn nữa.
Dù sao cũng muốn đi dạo để tiêu hóa, Tốc Tốc quyết định đi sâu vào con đường trong phủ đệ mà ban nãy cô chưa đi.
Quyết định vậy, cô đi sâu vào trong, kết quả nửa đường bị người ta gọi lại.
“Phu nhân, phu nhân!” Thím Lý lớn giọng gọi cô, bà chạy tới.
Tốc Tốc dừng lại: “Có chuyện gì sao?”
“Vừa rồi nhà họ Đường gửi một tấm thiệp tới, mời cô hai ngày nữa có thời gian thì đến phủ họ Đường chơi.”
Thím Lý nói xong thì đưa thiệp trong tay đến trước mặt Tốc Tốc.
Tốc Tốc biết chắc là đối phương đang bày tỏ thiện chí với đô thống nên muốn mời cô đến phủ chơi, nhưng cô mới bước chân vào phủ đô thống bao lâu mà họ đã đưa thiệp đến rồi?
Tin tức của nhà họ Đường nhạy thật.
Tốc Tốc nghĩ mãi không ra, cứ cảm thấy bên trong có điều gì đó mà mình không biết.
Thím Lý đã được đô thống Mục dặn dò trước, có chuyện gì thì phải nhắc nhở phu nhân.
Thế nên thím Lý hỏi: “Phu nhân biết trước đây đô thống từng kết hôn rồi đúng không?”
“Vâng, biết ạ.” Tốc Tốc nói: “Ba lần.”
“Đúng, Đường tiểu thư – con gái của hiệu trưởng Đường chính là vợ đầu tiên của đô thống chúng ta, quen với đô thống từ nhỏ rồi.”
“Vậy sao!” Tốc Tốc như bừng tỉnh.
Chẳng trách Mục Giang Lâm lại mua căn dinh thự ở vị trí thế này để ở. Thì ra là để gần với người thương cũ.
Biết mối quan hệ như vậy, lại nhìn tấm thiệp trong tay, ý nghĩa khác hẳn.
Tất nhiên không phải cô sợ hiệu trưởng Đường sẽ cay nghiệt khó hòa hợp như Tào Liên.
Có thể là hiệu trưởng của trường đại học Tây Nam, ắt hẳn Đường tiên sinh không phải người tầm thường, chắc chắn chí khí và học thức của ông không phải thứ người thường có thể so được.
Tốc Tốc đang suy nghĩ, nên dùng thái độ nào để qua lại với người của nhà họ Đường thì được.
Cô lật xem thiệp mời, tiện miệng hỏi: “Con gái hiệu trưởng Đường tên gì ạ?”
Thím Lý biết phu nhân hỏi đến tên của phu nhân đầu tiên, bà nói: “Tên chỉ có một chữ ‘Tô’ thôi.”
Tốc Tốc bỗng đóng thiệp mời lại.
Đường Tô? …Tô Tô? Khéo thật, không ngờ lại đồng âm với tên ‘Tốc Tốc’ của cô.*
* Cả hai tên đều có phiên âm là ‘su’.
Nhà họ Đường không phải gia tộc nhỏ, học thức và nhân phẩm của hiệu trưởng Đường cũng khiến người ta rất kính phục.
Đối phương đã trịnh trọng gửi thiệp mời đến, cô cũng không thể cho người chuyển lời đến là xong được. Thế nên Tốc Tốc về viện tử, định viết một bức thư ngắn để trả lời đối phương.
Vị trí phòng ngủ của cô là do cô chọn, nhưng cô không cần phải nhọc lòng về việc trang trí bày biện một chút nào. Tất cả đều do Mục Giang Lâm sai người giúp việc làm.
Kết quả trang trí tốt đến bất ngờ, tươi mới tao nhã, trông rất thoải mái.
Ở đây này có sáu gian phòng. Gian phòng lớn nhất được bố trí thành một phòng khách nhỏ liên kết hai gian phòng phụ ở bên trái và bên phải, một gian phòng ngủ, còn lại là gian để quần áo.
Mấy gian còn lại nhỏ hơn, hai gian liền nhau được chia ra thành thư phòng và gian chứa đồ, còn một gian độc lập để làm nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh được đặt một bồn tắm lớn, tắm rất tiện, Tốc Tốc rất thích. Mỗi tối cô đều phải tắm thì mới có thể ngủ được.
Nhìn tổng thể vài cái, Tốc Tốc đi vào thư phòng.
Ở đây có văn phòng tứ bảo* kiểu cũ, cũng có cả bút máy và giấy kiều mới.
*Văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên.
Tốc Tốc nghĩ ngợi rồi chuyển văn phòng tứ bảo đến trước mắt.
Không có lý do gì khác cả, hiệu trưởng Đường đã chọn sống trong phủ để kiểu cũ như vậy, chắc hẳn ông ấy cũng rất hoài niệm, thích những thứ truyền thống.
Hiệu trưởng Đường và vợ đã gửi thiệp tới để bày tỏ thiện chí, đã vậy thì chi bằng cô cũng phục vụ theo sở thích, chọn văn phòng tứ bảo để viết thư trả lời.
Tốc Tốc đang bày tỏ lòng biết ơn của mình khi đối phương chủ động gửi lời mời ở trong thư, sau đó lại nói mình vừa đến nên có nhiều việc chưa quen, đợi vài ngày nữa sắp xếp xong thì sẽ đến thăm, v.v.
Lúc thím Lý mài mực thì vô tình liếc nhìn tờ giấy Tuyên Thành đó, bà không khỏi ngạc nhiên: “Phu nhân, chữ của cô đẹp thật, đẹp theo kiểu rất tự nhiên! Có thể so với chữ của đô thống đấy!”
Tốc Tốc đắc ý vênh cằm, quả thực cô đã luyện chữ không tệ.
Xuyên sách rất nhiều lần rồi, nơi nào cũng đã đi qua, lúc rảnh rỗi không có gì làm, cô thường luyện được chữ đẹp.
Cụ thể là ai dạy cô viết thể chữ này thì cô đã không còn nhớ nữa, dù sao thì đẹp là đúng rồi.
Nhưng Tốc Tốc nhớ Mục Giang Lâm từng nói cô không biết chữ.
Cô cố ý bổ sung một câu với thím Lý: “Vốn dĩ tôi không biết chữ, sau đó ba mẹ tôi mất, nhà hàng xóm mà tôi ở nhờ đã dạy tôi viết vài chữ, ba năm qua đã luyện được một chút.”
Nói vậy cũng không phải hoàn toàn nói dối.
Nhà hàng xóm thu nhận và giúp đỡ Kiều Ni Nhi là một gia đình khá giàu có trong thôn, ông bà trong nhà từng đậu tú tài, cả nhà đều biết viết chữ.
Chỉ là Kiều Ni Nhi chẳng học được bao nhiêu chữ, viết cũng không quá đẹp mà thôi.
Khoảng thời gian trước gia đình hàng xóm đó đi nương nhờ họ hàng nên chuyển nhà đến Giang Nam xa xôi, chắc sau đó cũng không liên lạc gì nữa.
Có lẽ người mà Mục Giang Lâm cử đi âm thầm bảo vệ Kiều Ni Nhi có thể chứng thực được ba năm qua cô ấy đã bỏ ra không ít thời gian để học nhận biết chữ và viết chữ.
Bây giờ Tốc Tốc cố ý giải thích, là vì cô không muốn sau này phải giả vờ mình không biết chữ.
Nếu không, nhận thiệp mời hay viết thiệp mời cũng không làm được, e là sẽ rất khó hòa nhập được vào giới tốt hơn trong cái thời đại này.
Đợi đến khi nét chữ đã khô, Tốc Tốc gấp giấy Tuyên Thành lại rồi bỏ vào bì thư, sai người đưa đến nhà họ Đường.
Nhưng nghĩ lại thì đối phương là hiệu trưởng Đường mà, Tốc Tốc lại chạy vào nhà bếp, nhờ đầu bếp chọn giúp vài loại hoa quả ngon nhất trong phủ, đặt vào một cái làn đẹp mắt rồi cho người đem đi. Cô còn đích thân thắt nơ cho làn hoa quả.
Chẳng bao lâu sau, nhà họ Đường lại tặng quà đáp lễ, là bánh hình bướm do Đường thái thái tự tay làm, vừa đẹp vừa ngon.
Cả hộp có mười sáu cái, mùi vị thật sự rất ngon, Tốc Tốc ăn tận mười cái.
Sau khi dừng tay lại cô mới phát hiện chỉ còn chưa đến nửa hộp.
Mặc dù vẫn muốn ăn nữa nhưng cô chợt nhớ đến một việc, vì thế cô đóng hộp lại, cầm đến viện tử phía trước tìm Mục Giang Lâm.
Cô biết giờ Mục Giang Lâm đang bận, thế nên cũng không làm phiền đến anh mà đợi ở sảnh phụ bên cạnh thư phòng, bảo vệ sĩ ở cửa canh chừng giúp cô, khi nào đô thống bận xong thì gọi cô một tiếng.
Vệ sĩ không dám sơ suất, trước đó đô thống đã dặn, hễ phu nhân tìm anh có việc thì phải lập tức báo cho anh.
Vì vậy Tốc Tốc vừa vào sảnh phụ đợi thì vệ sĩ đã vội gõ cửa báo cho đô thống Mục: “Phu nhân đến rồi, mang theo đồ đợi ngài ở sảnh bên cạnh.”
Mục Giang Lâm đúng lúc xử lý xong việc quan trọng, những việc còn lại cũng không quá gấp, thế nên anh ra lệnh cho vệ sĩ: “Bảo cô ấy đến đây.”
Tốc Tốc không ngờ chưa ngồi nóng mông đã có thể sang đó, cô ôm hộp bánh đi đến thư phòng.
Vì thư phòng này ở viện tử phía trước, bình thường dùng để tiếp đãi khách khứa, nên ở đây được bày biện rộng rãi thoáng đãng, rất có phong thái quân nhân.
Mục Giang Lâm đang ngồi trước bàn làm việc.
Mặc dù việc đã xử lý xong việc gấp nhất, nhưng vẫn có rất nhiều việc cần xử lý. Vì vậy trong khoảng thời gian chờ đợi này anh cũng không để lỡ mà tiếp tục viết không ngừng.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần anh mới đặt bút xuống, ngước mắt cười hỏi: “Sao lại đến tìm tôi rồi?”
Tốc Tốc để bánh lên bàn anh:”Bà Đường cho người đưa điểm tâm đến, tôi ăn thấy ngon lắm, mang đến cho anh nếm thử.”
Mục Giang Lâm mở hộp ra nhìn, trống hơn phân nửa, rõ ràng là nha đầu đã ăn hơn nửa hộp rồi, anh không khỏi mỉm cười: “Em thích ăn?”
“Đúng!” Tốc Tốc thẳng thắn thừa nhận.
“Cho em hết đấy, tôi ăn rất nhiều lần rồi, hơi ngọt.”
Tốc Tốc nghĩ đến mối quan hệ giữa nhà họ Đường với Mục Giang Lâm, quả thực là ăn nhiều lần lắm rồi, nên cô cũng không khách sáo nữa, đóng hộp điểm tâm lại rồi đặt sang bên cạnh.
Lúc này đã sắp chạng vạng rồi, mặt trời lặn về Tây, ánh nắng chuyển sang màu cam đỏ rọi vào phòng, khiến căn phòng lạnh lẽo tăng thêm sắc ấm.
Tốc Tốc nhớ kỹ chuyện ly hôn. “Chồng ơi…” Cô nhỏ giọng khẽ gọi Mục Giang Lâm, còn thân mật nắm lấy tay áo anh lắc lư: “Em có chuyện cần anh giúp, được không?”
Là một con mọt sách đã đọc sách nhiều năm, Tốc Tốc đúc kết được một ‘kinh nghiệm’.
Trong tiểu thuyết, phần lớn các tổng tài bá đạo đều thích nữ chính không bám dính, độc lập kiêu ngạo và khó tiếp cận.
Hơn nữa nữ chính như vậy còn chẳng đoái hoài gì đến nam chính, mặc cho nam chính thích họ thế nào thì họ cũng chỉ làm việc quan trọng của mình, không hề bám lấy tổng tài một chút nào.
Thông thường mà nói, người chủ động lượn lờ bám lấy các tổng tài đều là nữ phụ bia đỡ đạn.
Tốc Tốc nuôi chí làm một nữ phụ bia đỡ đạn, chủ động bám lấy anh. Như vậy thì nói không chừng đô thống sẽ cảm thấy phiền phức, dứt khoát ly hôn.
Tốc Tốc nghiêng đầu, làm ra vẻ ngây thơ, chớp mắt nhìn Mục Giang Lâm: “Việc này rất quan trọng, anh có thế đồng ý với em không?”
Mục Giang Lâm bị chọc cười bởi dáng vẻ đột nhiên mở to mắt của cô.
“Được.” Anh nói: “Không thành vấn đề.”
Tốc Tốc không ngờ đô thống sẽ đồng ý nhanh như vậy, gần như chẳng suy nghĩ gì. Thế nên cô đang không phòng bị gì suýt chút nữa đã bị đánh bại, nụ cười có hơi gượng gạo.
Anh trai à, còn chưa nói là việc gì mà anh đã dứt khoát đồng ý trước thế này, không sợ bị bẫy sao?
Mục Giang Lâm: “Việc gì? Nói tôi nghe xem.”
May mà Tốc Tốc đã chuẩn bị trước, không sợ đô thống vui vẻ quá đồng ý với cô luôn.
Cô cảm thấy mình không thể nhìn thấu được tính tình của Mục Giang Lâm, cho nên cô thật sự đã chuẩn bị một việc có thể gây phiền hà cho anh.
“Là cái cô Kiều Liễu kia.” Tốc Tốc nói: “Chẳng phải cô ta la hét muốn ra ngoài vì hội chợ hoa sao, tám phần là ngày mai cô ta vẫn muốn lẻn ra ngoài đi chơi. Chúng ta chặn cô ta lại, không để cô ta đi hội chợ hoa được, nhé?”
Tốc Tốc biết Kiều Liễu hiện tại là người đã trùng sinh rồi, vì trong tiểu thuyết, sau khi nữ chính trùng sinh đã năm lần bảy lượt muốn ra ngoài đi hội chợ hoa nên mới gặp được nam chính.
Cơ thể gốc đã có thể ‘bắt được’ Kiều Liễu lẻn ra ngoài, chứng tỏ ngay tình tiết ở đầu tiểu thuyết là nữ chính đã trọng sinh.
Trong tiểu thuyết, nữ chính sẽ thử một lần nữa, ngày mai sẽ tiếp tục ra khỏi phủ, và lần này sẽ thành công.
Tốc Tốc tự hỏi mình cũng không phải thánh mẫu có lòng thương xót cho thiên hạ gì, Kiều Liễu đã vu khống cho cơ thể gốc như vậy, còn hại cơ thể gốc bị đánh, vậy thì Kiều Liễu cũng đừng trách cô chặt đứt đường lui!
Trước đó Tốc Tốc cũng đã chuẩn bị phòng trước rồi, lỡ như Mục Giang Lâm không đồng ý thì cô tự nghĩ cách chặn người lại.
Có thế nào thì giờ cô cũng là đô thống phu nhân, tìm vài trợ thủ trong nhà đến phủ họ Kiều chặn một người vẫn là việc rất dễ dàng.
Tạm thời không nhắc đến cáo mượn oai hùm gì đó, làm thế này có thể một mũi tên trúng hai đích.
Sau khi chặn được Kiều Liễu, đầu tiên là có thể chứng minh trước đó cơ thể gốc nói không sai, Kiều Liễu muốn lẻn ra ngoài. Thứ hai là có thể khiến Kiều Liễu tức, còn phá vỡ kế hoạch của Kiều Liễu. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, sau khi cô ‘lạm quyền’ bị đô thống Mục phát hiện, khiến anh cực kỳ tức giận, và rất có khả năng sẽ giận đến mức ly hôn.
Dù sao vừa gặp mặt chưa được bao lâu mà đã ‘lợi dụng’ anh như vậy, các ông trùm bình thường thì sẽ không kiềm được cơn tức này, sau đó thì xoảng, hôn nhân tan vỡ.
Đúng là hoàn hảo.
Còn nếu không chặn được người… Tốc Tốc chưa nghĩ đến trường hợp này.
Mặc dù cô vừa đến, hơn nữa cũng không quen thuộc nơi này, nhưng phủ đô thống tàng long ngọa hổ, tùy tiện tìm vài người thì đó cũng là người từng ở quân đội tinh nhuệ trong nước.
Cô không giỏi, nhưng họ giỏi mà.
Tốc Tốc tràn đầy lòng tin với những thuộc hạ của đô thống Mục, thế nên cô không hề nghĩ đến trường hợp ‘không chặn được người’.
Nhưng bây giờ Mục Giang Lâm dứt khoát đồng ý, thật sự khiến Tốc Tốc hơi bất ngờ. Cho nên câu hỏi này được ném ra.
“Được.” Mục Giang Lâm nói: “Bắt đầu từ ngày mai, Lục Li sẽ đi theo em, ngoài ra cử thêm một người nữa. Ngày mai cậu ta đến nhà, hai người họ sẽ luôn theo em, đến khi đó em bảo Lục Li gọi thêm vài người, bảo đảm an toàn.”
Tốc Tốc không ngờ Mục Giang Lâm sẽ cử Lục Li theo cô, Lục Li chính là vệ sĩ đã đối đáp tay đôi với Tào Liên ở nhà họ Kiều trước đó.
Có thể đi cùng Mục Giang Lâm thì đều là cao thủ hàng đầu, được Mục Giang Lâm vô cùng tin tưởng.
Có Lục Li đi cùng, chỉ một mình cậu ta thôi thì về cơ bản đều ổn thỏa cả rồi. Huống hồ, Mục Giang Lâm còn sắp xếp thêm một người nữa đi theo.
“Cảm ơn chồng.” Tốc Tốc tiếp tục dùng giọng nói ngọt ngào nói cảm ơn.
Mục Giang Lâm không khỏi bật cười. Anh giơ tay véo má Tốc Tốc: “Lúc có việc tìm tôi thì gọi là chồng, lúc không có việc gì thì gọi là đô thống? Hửm?” Bàn tay to lớn của anh mạnh mẽ, có vết chai mỏng.
Động tác của anh rất nhẹ, như thể lông vũ lướt qua làn da, không hề đau chút nào.
Sau khi bị vạch trần, Tốc Tốc không hề căng thẳng mà cười gượng nói: “Chẳng phải là vì hai ta chưa thân sao, thân rồi thì chắc chắn ngày nào cũng chỉ gọi chồng thôi.”
Mục Giang Lâm cau mày suy nghĩ: “Vậy thì thực sự có hơi phiền. Chi bằng thế này, em chuyển đến ở cùng tôi đi, lâu ngày rồi chúng ta sẽ thân thôi.”
Cái ‘chuyển đến’ mà anh nói là bảo Tốc Tốc chuyển đến ở trong phòng ngủ của anh.
Tốc Tốc nghe xong thì lập tức tìm cớ đổi đề tài, lòng bàn chân như được bôi dầu, nhanh chóng chuồn đi.
Mục Giang Lâm gọi: “Không cầm điểm tâm à.”
À đúng rồi, điểm tâm của Đường thái thái với cả sáu tệ nữa chứ! Tốc Tốc vội vòng lòng ôm hộp điểm tâm vào lòng rồi lập tức chạy thẳng ra cửa không dừng lại.
Mục Giang Lâm thấp giọng cười, bất lực thở dài: “Em đấy…”
Chỉ hai chữ ngắn ngủi nhưng trong giọng điệu lại đầy cưng chiều.
Tốc Tốc vừa chạy đến cửa thì bị giọng điệu cưng chiều đột ngột này dọa cho giật mình, cô vội nhảy ra bậc cửa, đóng sầm cửa lại.
Mục Giang Lâm tỏ vẻ điểm tâm còn quan trọng hơn cả anh, rõ ràng làm điểm tâm còn tốt hơn là làm đô thống.
Chăn ga gối đệm để Tốc Tốc dùng đã được chuẩn bị từ sớm.
Mục Giang Lâm chưa từng hỏi Tốc Tốc muốn ở đâu, thế nên đồ đạc tạm thời để trong phòng, có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào.
Bình thường giúp việc của anh ở đây đều là nam, bây giờ có Tốc Tốc nên anh đã tìm hai phụ nữ từ trước đến để chăm sóc cô.
Một người là thím Lý, không cao và hơi béo, cười tít mắt trông rất hòa nhã dễ gần. Người còn lại là vú Triệu, ít nói và rất cần mẫn.
Chồng của hai người đều là người dưới trướng Mục Giang Lâm nên rất đáng tin.
Lúc họ dọn phòng cho Tốc Tốc, mùi thơm đồ ăn trong bếp bay ra. Thực ra lúc này đã qua giờ cơm lâu rồi.
Trước đó mọi người đều cho rằng Mục Giang Lâm muốn ăn trưa ở nhà họ Kiều, thế nên trong bếp chỉ nấu đại chút đồ ăn để người giúp việc và các vệ sĩ bảo vệ ở lại phủ đệ cùng ăn.
Ai mà ngờ đô thống lại dẫn đô thống phu nhân về.
Các đầu bếp vội vàng đi lo liệu bữa trưa.
Sau khi giúp việc mang thức ăn vào phòng ăn rồi lui xuống, Mục Giang Lâm dẫn Tốc Tốc đi dùng bữa.
Hai người đi trên đường, chốc chốc ở phía sau hàng cây bên đường lại có cái đầu ló ra, nghểnh cổ nhìn sang.
Mục Giang Lâm lạnh mặt trừng họ, nhưng người nhìn trộm vẫn không ngừng ló ra.
“Họ đều là cấp dưới trước đây theo tôi đi chiến đấu, sau khi nghỉ hưu không có gì làm nên tôi đưa họ về nhà làm việc.”
Sau khi Mục Giang Lâm lạnh lùng quét mắt về hàng cây lần nữa, anh kiên nhẫn giải thích với Tốc Tốc: “Đều là người thiếu văn hóa, không biết tém lại, em thông cảm.”
Tốc Tốc lại cảm thấy những người này rất thú vị, không che giấu gì cả, nghĩ gì thì viết hết lên mặt, đáng yêu hơn mấy người tâm tư phức tạp ở nhà họ Kiều nhiều.
Lúc này, có người không biết bị ai giẫm vào chân, la oai oái lên, nhảy thẳng ra rồi ngã xuống phía trước cách Mục Giang Lâm và Tốc Tốc năm sáu mét.
Người nọ vừa đứng lên thì bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Mục Giang Lâm, anh ta gào khóc, ôm cái mông đau đớn, lòng như lửa đốt chạy tọt về phía sau gốc cây.
Trong rừng cây vang lên tiếng oán than và tiếng đánh nhau, sau đó soàn soạt hơn mười cái đầu thò ra, anh xô tôi đẩy muốn đi tới, nhưng chẳng ai dám đi sang bên này.
Tốc Tốc không nhịn được cười.
Con người Mục Giang Lâm trông hung dữ, chắc cũng chỉ dữ với người ngoài thôi.
Mặc dù anh quản lý quân đội rất nghiêm khắc, nhưng chắc chắn đối xử với binh sĩ rất tốt. Nếu không, mọi người sẽ không sợ anh mà lại còn dám trộm nhìn sang.
Tốc Tốc cười, giơ tay chào mọi người.
Họ sững sờ, cười hi hi giơ tay chào cô: “Chào phu nhân!”
Có thể là vì từng huấn luyện trong quân đội nên tiếng hô của họ thật sự là vang dội cả vùng trời.
Tốc Tốc ngẩn ra, huých cùi chỏ vào cánh tay Mục Giang Lâm: “Ôi chẳng cần nói đâu, người của anh được đấy.”
Khóe môi Mục Giang Lâm cong lên, nhưng chỉ hờ hững đáp lại: “Ừm, xem như cũng ổn.”
Sau đó anh nghiêm mặt nhìn về phía sau rừng cây, khiển trách: “Còn không đi làm việc!”
Mọi người cười vui vẻ đi xa.
Tốc Tốc bỗng cảm thấy ở đây thật sự quá tốt, vô tư không cần lo nghĩ, người xung quanh cũng rất dễ chung sống.
Lúc này, tâm trạng căng thẳng lúc ở nhà họ Kiều ban nãy mới thật sự được thả lỏng.
Đồ ăn rất vừa miệng, có thể nhà bếp không biết cô thích ăn gì nên chuẩn bị cả món Trung và món Tây.
Nhưng điều vô cùng kỳ lạ đó là, cho dù là món Trung hay món Tây thì thức ăn và điểm tâm đều là món mà cô thích.
Món gì cô cũng muốn thử, món gì cô cũng muốn ăn, ăn xong, Tốc Tốc no đến căng bụng.
Mục Giang Lâm rất bận, ăn xong, anh quay lại thư phòng ở viện tử phía trước để xử lý công việc.
Tốc Tốc một mình đến vườn hoa dạo.
Ở đây chiếm một khoảng đất rộng, vườn hoa không chỉ có một khu. Vừa rồi lúc tham quan cô nhìn thấy có một khu lớn và hai khu nhỏ, nếu đi xem tiếp thì nói không chừng vẫn còn nữa.
Dù sao cũng muốn đi dạo để tiêu hóa, Tốc Tốc quyết định đi sâu vào con đường trong phủ đệ mà ban nãy cô chưa đi.
Quyết định vậy, cô đi sâu vào trong, kết quả nửa đường bị người ta gọi lại.
“Phu nhân, phu nhân!” Thím Lý lớn giọng gọi cô, bà chạy tới.
Tốc Tốc dừng lại: “Có chuyện gì sao?”
“Vừa rồi nhà họ Đường gửi một tấm thiệp tới, mời cô hai ngày nữa có thời gian thì đến phủ họ Đường chơi.”
Thím Lý nói xong thì đưa thiệp trong tay đến trước mặt Tốc Tốc.
Tốc Tốc biết chắc là đối phương đang bày tỏ thiện chí với đô thống nên muốn mời cô đến phủ chơi, nhưng cô mới bước chân vào phủ đô thống bao lâu mà họ đã đưa thiệp đến rồi?
Tin tức của nhà họ Đường nhạy thật.
Tốc Tốc nghĩ mãi không ra, cứ cảm thấy bên trong có điều gì đó mà mình không biết.
Thím Lý đã được đô thống Mục dặn dò trước, có chuyện gì thì phải nhắc nhở phu nhân.
Thế nên thím Lý hỏi: “Phu nhân biết trước đây đô thống từng kết hôn rồi đúng không?”
“Vâng, biết ạ.” Tốc Tốc nói: “Ba lần.”
“Đúng, Đường tiểu thư – con gái của hiệu trưởng Đường chính là vợ đầu tiên của đô thống chúng ta, quen với đô thống từ nhỏ rồi.”
“Vậy sao!” Tốc Tốc như bừng tỉnh.
Chẳng trách Mục Giang Lâm lại mua căn dinh thự ở vị trí thế này để ở. Thì ra là để gần với người thương cũ.
Biết mối quan hệ như vậy, lại nhìn tấm thiệp trong tay, ý nghĩa khác hẳn.
Tất nhiên không phải cô sợ hiệu trưởng Đường sẽ cay nghiệt khó hòa hợp như Tào Liên.
Có thể là hiệu trưởng của trường đại học Tây Nam, ắt hẳn Đường tiên sinh không phải người tầm thường, chắc chắn chí khí và học thức của ông không phải thứ người thường có thể so được.
Tốc Tốc đang suy nghĩ, nên dùng thái độ nào để qua lại với người của nhà họ Đường thì được.
Cô lật xem thiệp mời, tiện miệng hỏi: “Con gái hiệu trưởng Đường tên gì ạ?”
Thím Lý biết phu nhân hỏi đến tên của phu nhân đầu tiên, bà nói: “Tên chỉ có một chữ ‘Tô’ thôi.”
Tốc Tốc bỗng đóng thiệp mời lại.
Đường Tô? …Tô Tô? Khéo thật, không ngờ lại đồng âm với tên ‘Tốc Tốc’ của cô.*
* Cả hai tên đều có phiên âm là ‘su’.
Nhà họ Đường không phải gia tộc nhỏ, học thức và nhân phẩm của hiệu trưởng Đường cũng khiến người ta rất kính phục.
Đối phương đã trịnh trọng gửi thiệp mời đến, cô cũng không thể cho người chuyển lời đến là xong được. Thế nên Tốc Tốc về viện tử, định viết một bức thư ngắn để trả lời đối phương.
Vị trí phòng ngủ của cô là do cô chọn, nhưng cô không cần phải nhọc lòng về việc trang trí bày biện một chút nào. Tất cả đều do Mục Giang Lâm sai người giúp việc làm.
Kết quả trang trí tốt đến bất ngờ, tươi mới tao nhã, trông rất thoải mái.
Ở đây này có sáu gian phòng. Gian phòng lớn nhất được bố trí thành một phòng khách nhỏ liên kết hai gian phòng phụ ở bên trái và bên phải, một gian phòng ngủ, còn lại là gian để quần áo.
Mấy gian còn lại nhỏ hơn, hai gian liền nhau được chia ra thành thư phòng và gian chứa đồ, còn một gian độc lập để làm nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh được đặt một bồn tắm lớn, tắm rất tiện, Tốc Tốc rất thích. Mỗi tối cô đều phải tắm thì mới có thể ngủ được.
Nhìn tổng thể vài cái, Tốc Tốc đi vào thư phòng.
Ở đây có văn phòng tứ bảo* kiểu cũ, cũng có cả bút máy và giấy kiều mới.
*Văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên.
Tốc Tốc nghĩ ngợi rồi chuyển văn phòng tứ bảo đến trước mắt.
Không có lý do gì khác cả, hiệu trưởng Đường đã chọn sống trong phủ để kiểu cũ như vậy, chắc hẳn ông ấy cũng rất hoài niệm, thích những thứ truyền thống.
Hiệu trưởng Đường và vợ đã gửi thiệp tới để bày tỏ thiện chí, đã vậy thì chi bằng cô cũng phục vụ theo sở thích, chọn văn phòng tứ bảo để viết thư trả lời.
Tốc Tốc đang bày tỏ lòng biết ơn của mình khi đối phương chủ động gửi lời mời ở trong thư, sau đó lại nói mình vừa đến nên có nhiều việc chưa quen, đợi vài ngày nữa sắp xếp xong thì sẽ đến thăm, v.v.
Lúc thím Lý mài mực thì vô tình liếc nhìn tờ giấy Tuyên Thành đó, bà không khỏi ngạc nhiên: “Phu nhân, chữ của cô đẹp thật, đẹp theo kiểu rất tự nhiên! Có thể so với chữ của đô thống đấy!”
Tốc Tốc đắc ý vênh cằm, quả thực cô đã luyện chữ không tệ.
Xuyên sách rất nhiều lần rồi, nơi nào cũng đã đi qua, lúc rảnh rỗi không có gì làm, cô thường luyện được chữ đẹp.
Cụ thể là ai dạy cô viết thể chữ này thì cô đã không còn nhớ nữa, dù sao thì đẹp là đúng rồi.
Nhưng Tốc Tốc nhớ Mục Giang Lâm từng nói cô không biết chữ.
Cô cố ý bổ sung một câu với thím Lý: “Vốn dĩ tôi không biết chữ, sau đó ba mẹ tôi mất, nhà hàng xóm mà tôi ở nhờ đã dạy tôi viết vài chữ, ba năm qua đã luyện được một chút.”
Nói vậy cũng không phải hoàn toàn nói dối.
Nhà hàng xóm thu nhận và giúp đỡ Kiều Ni Nhi là một gia đình khá giàu có trong thôn, ông bà trong nhà từng đậu tú tài, cả nhà đều biết viết chữ.
Chỉ là Kiều Ni Nhi chẳng học được bao nhiêu chữ, viết cũng không quá đẹp mà thôi.
Khoảng thời gian trước gia đình hàng xóm đó đi nương nhờ họ hàng nên chuyển nhà đến Giang Nam xa xôi, chắc sau đó cũng không liên lạc gì nữa.
Có lẽ người mà Mục Giang Lâm cử đi âm thầm bảo vệ Kiều Ni Nhi có thể chứng thực được ba năm qua cô ấy đã bỏ ra không ít thời gian để học nhận biết chữ và viết chữ.
Bây giờ Tốc Tốc cố ý giải thích, là vì cô không muốn sau này phải giả vờ mình không biết chữ.
Nếu không, nhận thiệp mời hay viết thiệp mời cũng không làm được, e là sẽ rất khó hòa nhập được vào giới tốt hơn trong cái thời đại này.
Đợi đến khi nét chữ đã khô, Tốc Tốc gấp giấy Tuyên Thành lại rồi bỏ vào bì thư, sai người đưa đến nhà họ Đường.
Nhưng nghĩ lại thì đối phương là hiệu trưởng Đường mà, Tốc Tốc lại chạy vào nhà bếp, nhờ đầu bếp chọn giúp vài loại hoa quả ngon nhất trong phủ, đặt vào một cái làn đẹp mắt rồi cho người đem đi. Cô còn đích thân thắt nơ cho làn hoa quả.
Chẳng bao lâu sau, nhà họ Đường lại tặng quà đáp lễ, là bánh hình bướm do Đường thái thái tự tay làm, vừa đẹp vừa ngon.
Cả hộp có mười sáu cái, mùi vị thật sự rất ngon, Tốc Tốc ăn tận mười cái.
Sau khi dừng tay lại cô mới phát hiện chỉ còn chưa đến nửa hộp.
Mặc dù vẫn muốn ăn nữa nhưng cô chợt nhớ đến một việc, vì thế cô đóng hộp lại, cầm đến viện tử phía trước tìm Mục Giang Lâm.
Cô biết giờ Mục Giang Lâm đang bận, thế nên cũng không làm phiền đến anh mà đợi ở sảnh phụ bên cạnh thư phòng, bảo vệ sĩ ở cửa canh chừng giúp cô, khi nào đô thống bận xong thì gọi cô một tiếng.
Vệ sĩ không dám sơ suất, trước đó đô thống đã dặn, hễ phu nhân tìm anh có việc thì phải lập tức báo cho anh.
Vì vậy Tốc Tốc vừa vào sảnh phụ đợi thì vệ sĩ đã vội gõ cửa báo cho đô thống Mục: “Phu nhân đến rồi, mang theo đồ đợi ngài ở sảnh bên cạnh.”
Mục Giang Lâm đúng lúc xử lý xong việc quan trọng, những việc còn lại cũng không quá gấp, thế nên anh ra lệnh cho vệ sĩ: “Bảo cô ấy đến đây.”
Tốc Tốc không ngờ chưa ngồi nóng mông đã có thể sang đó, cô ôm hộp bánh đi đến thư phòng.
Vì thư phòng này ở viện tử phía trước, bình thường dùng để tiếp đãi khách khứa, nên ở đây được bày biện rộng rãi thoáng đãng, rất có phong thái quân nhân.
Mục Giang Lâm đang ngồi trước bàn làm việc.
Mặc dù việc đã xử lý xong việc gấp nhất, nhưng vẫn có rất nhiều việc cần xử lý. Vì vậy trong khoảng thời gian chờ đợi này anh cũng không để lỡ mà tiếp tục viết không ngừng.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần anh mới đặt bút xuống, ngước mắt cười hỏi: “Sao lại đến tìm tôi rồi?”
Tốc Tốc để bánh lên bàn anh:”Bà Đường cho người đưa điểm tâm đến, tôi ăn thấy ngon lắm, mang đến cho anh nếm thử.”
Mục Giang Lâm mở hộp ra nhìn, trống hơn phân nửa, rõ ràng là nha đầu đã ăn hơn nửa hộp rồi, anh không khỏi mỉm cười: “Em thích ăn?”
“Đúng!” Tốc Tốc thẳng thắn thừa nhận.
“Cho em hết đấy, tôi ăn rất nhiều lần rồi, hơi ngọt.”
Tốc Tốc nghĩ đến mối quan hệ giữa nhà họ Đường với Mục Giang Lâm, quả thực là ăn nhiều lần lắm rồi, nên cô cũng không khách sáo nữa, đóng hộp điểm tâm lại rồi đặt sang bên cạnh.
Lúc này đã sắp chạng vạng rồi, mặt trời lặn về Tây, ánh nắng chuyển sang màu cam đỏ rọi vào phòng, khiến căn phòng lạnh lẽo tăng thêm sắc ấm.
Tốc Tốc nhớ kỹ chuyện ly hôn. “Chồng ơi…” Cô nhỏ giọng khẽ gọi Mục Giang Lâm, còn thân mật nắm lấy tay áo anh lắc lư: “Em có chuyện cần anh giúp, được không?”
Là một con mọt sách đã đọc sách nhiều năm, Tốc Tốc đúc kết được một ‘kinh nghiệm’.
Trong tiểu thuyết, phần lớn các tổng tài bá đạo đều thích nữ chính không bám dính, độc lập kiêu ngạo và khó tiếp cận.
Hơn nữa nữ chính như vậy còn chẳng đoái hoài gì đến nam chính, mặc cho nam chính thích họ thế nào thì họ cũng chỉ làm việc quan trọng của mình, không hề bám lấy tổng tài một chút nào.
Thông thường mà nói, người chủ động lượn lờ bám lấy các tổng tài đều là nữ phụ bia đỡ đạn.
Tốc Tốc nuôi chí làm một nữ phụ bia đỡ đạn, chủ động bám lấy anh. Như vậy thì nói không chừng đô thống sẽ cảm thấy phiền phức, dứt khoát ly hôn.
Tốc Tốc nghiêng đầu, làm ra vẻ ngây thơ, chớp mắt nhìn Mục Giang Lâm: “Việc này rất quan trọng, anh có thế đồng ý với em không?”
Mục Giang Lâm bị chọc cười bởi dáng vẻ đột nhiên mở to mắt của cô.
“Được.” Anh nói: “Không thành vấn đề.”
Tốc Tốc không ngờ đô thống sẽ đồng ý nhanh như vậy, gần như chẳng suy nghĩ gì. Thế nên cô đang không phòng bị gì suýt chút nữa đã bị đánh bại, nụ cười có hơi gượng gạo.
Anh trai à, còn chưa nói là việc gì mà anh đã dứt khoát đồng ý trước thế này, không sợ bị bẫy sao?
Mục Giang Lâm: “Việc gì? Nói tôi nghe xem.”
May mà Tốc Tốc đã chuẩn bị trước, không sợ đô thống vui vẻ quá đồng ý với cô luôn.
Cô cảm thấy mình không thể nhìn thấu được tính tình của Mục Giang Lâm, cho nên cô thật sự đã chuẩn bị một việc có thể gây phiền hà cho anh.
“Là cái cô Kiều Liễu kia.” Tốc Tốc nói: “Chẳng phải cô ta la hét muốn ra ngoài vì hội chợ hoa sao, tám phần là ngày mai cô ta vẫn muốn lẻn ra ngoài đi chơi. Chúng ta chặn cô ta lại, không để cô ta đi hội chợ hoa được, nhé?”
Tốc Tốc biết Kiều Liễu hiện tại là người đã trùng sinh rồi, vì trong tiểu thuyết, sau khi nữ chính trùng sinh đã năm lần bảy lượt muốn ra ngoài đi hội chợ hoa nên mới gặp được nam chính.
Cơ thể gốc đã có thể ‘bắt được’ Kiều Liễu lẻn ra ngoài, chứng tỏ ngay tình tiết ở đầu tiểu thuyết là nữ chính đã trọng sinh.
Trong tiểu thuyết, nữ chính sẽ thử một lần nữa, ngày mai sẽ tiếp tục ra khỏi phủ, và lần này sẽ thành công.
Tốc Tốc tự hỏi mình cũng không phải thánh mẫu có lòng thương xót cho thiên hạ gì, Kiều Liễu đã vu khống cho cơ thể gốc như vậy, còn hại cơ thể gốc bị đánh, vậy thì Kiều Liễu cũng đừng trách cô chặt đứt đường lui!
Trước đó Tốc Tốc cũng đã chuẩn bị phòng trước rồi, lỡ như Mục Giang Lâm không đồng ý thì cô tự nghĩ cách chặn người lại.
Có thế nào thì giờ cô cũng là đô thống phu nhân, tìm vài trợ thủ trong nhà đến phủ họ Kiều chặn một người vẫn là việc rất dễ dàng.
Tạm thời không nhắc đến cáo mượn oai hùm gì đó, làm thế này có thể một mũi tên trúng hai đích.
Sau khi chặn được Kiều Liễu, đầu tiên là có thể chứng minh trước đó cơ thể gốc nói không sai, Kiều Liễu muốn lẻn ra ngoài. Thứ hai là có thể khiến Kiều Liễu tức, còn phá vỡ kế hoạch của Kiều Liễu. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, sau khi cô ‘lạm quyền’ bị đô thống Mục phát hiện, khiến anh cực kỳ tức giận, và rất có khả năng sẽ giận đến mức ly hôn.
Dù sao vừa gặp mặt chưa được bao lâu mà đã ‘lợi dụng’ anh như vậy, các ông trùm bình thường thì sẽ không kiềm được cơn tức này, sau đó thì xoảng, hôn nhân tan vỡ.
Đúng là hoàn hảo.
Còn nếu không chặn được người… Tốc Tốc chưa nghĩ đến trường hợp này.
Mặc dù cô vừa đến, hơn nữa cũng không quen thuộc nơi này, nhưng phủ đô thống tàng long ngọa hổ, tùy tiện tìm vài người thì đó cũng là người từng ở quân đội tinh nhuệ trong nước.
Cô không giỏi, nhưng họ giỏi mà.
Tốc Tốc tràn đầy lòng tin với những thuộc hạ của đô thống Mục, thế nên cô không hề nghĩ đến trường hợp ‘không chặn được người’.
Nhưng bây giờ Mục Giang Lâm dứt khoát đồng ý, thật sự khiến Tốc Tốc hơi bất ngờ. Cho nên câu hỏi này được ném ra.
“Được.” Mục Giang Lâm nói: “Bắt đầu từ ngày mai, Lục Li sẽ đi theo em, ngoài ra cử thêm một người nữa. Ngày mai cậu ta đến nhà, hai người họ sẽ luôn theo em, đến khi đó em bảo Lục Li gọi thêm vài người, bảo đảm an toàn.”
Tốc Tốc không ngờ Mục Giang Lâm sẽ cử Lục Li theo cô, Lục Li chính là vệ sĩ đã đối đáp tay đôi với Tào Liên ở nhà họ Kiều trước đó.
Có thể đi cùng Mục Giang Lâm thì đều là cao thủ hàng đầu, được Mục Giang Lâm vô cùng tin tưởng.
Có Lục Li đi cùng, chỉ một mình cậu ta thôi thì về cơ bản đều ổn thỏa cả rồi. Huống hồ, Mục Giang Lâm còn sắp xếp thêm một người nữa đi theo.
“Cảm ơn chồng.” Tốc Tốc tiếp tục dùng giọng nói ngọt ngào nói cảm ơn.
Mục Giang Lâm không khỏi bật cười. Anh giơ tay véo má Tốc Tốc: “Lúc có việc tìm tôi thì gọi là chồng, lúc không có việc gì thì gọi là đô thống? Hửm?” Bàn tay to lớn của anh mạnh mẽ, có vết chai mỏng.
Động tác của anh rất nhẹ, như thể lông vũ lướt qua làn da, không hề đau chút nào.
Sau khi bị vạch trần, Tốc Tốc không hề căng thẳng mà cười gượng nói: “Chẳng phải là vì hai ta chưa thân sao, thân rồi thì chắc chắn ngày nào cũng chỉ gọi chồng thôi.”
Mục Giang Lâm cau mày suy nghĩ: “Vậy thì thực sự có hơi phiền. Chi bằng thế này, em chuyển đến ở cùng tôi đi, lâu ngày rồi chúng ta sẽ thân thôi.”
Cái ‘chuyển đến’ mà anh nói là bảo Tốc Tốc chuyển đến ở trong phòng ngủ của anh.
Tốc Tốc nghe xong thì lập tức tìm cớ đổi đề tài, lòng bàn chân như được bôi dầu, nhanh chóng chuồn đi.
Mục Giang Lâm gọi: “Không cầm điểm tâm à.”
À đúng rồi, điểm tâm của Đường thái thái với cả sáu tệ nữa chứ! Tốc Tốc vội vòng lòng ôm hộp điểm tâm vào lòng rồi lập tức chạy thẳng ra cửa không dừng lại.
Mục Giang Lâm thấp giọng cười, bất lực thở dài: “Em đấy…”
Chỉ hai chữ ngắn ngủi nhưng trong giọng điệu lại đầy cưng chiều.
Tốc Tốc vừa chạy đến cửa thì bị giọng điệu cưng chiều đột ngột này dọa cho giật mình, cô vội nhảy ra bậc cửa, đóng sầm cửa lại.
Mục Giang Lâm tỏ vẻ điểm tâm còn quan trọng hơn cả anh, rõ ràng làm điểm tâm còn tốt hơn là làm đô thống.