Chương 1
Mùa hè ở vùng Tây Nam ẩm ướt và mưa nhiều.
Ở góc phía Tây Bắc của viện nhà họ Kiều có một viện tử chứa đồ linh tinh và củi.
Trong viện chỉ có một gian nhà.
Địa hình ở đây hơi cao, lúc trời mưa thì nước mưa không đọng lại, tránh để củi bị ngấm nước và ẩm. Vì hẻo lánh nên bình thường không có nhiều người đến, vô cùng yên tĩnh. Hơn nữa phủ nhà họ Kiều hiện tại tràn ngập bầu không khí vui vẻ và rất náo nhiệt, ở đây càng lộ vẻ yên tĩnh hơn.
Đột nhiên, tiếng oán than từ phía xa đến gần, phá vỡ sự yên tĩnh thường ngày.
“Đúng là đen đủi, vốn dĩ hôm nay có khách quý đến, với thân phận của tao thì có thể xung phong phục vụ, cuối cùng cái thứ ăn cây táo rào cây sung như vậy lại nhảy ra, không tự xem lại thân phận của mình là gì!”
“Theo tao thấy, người như mày nên nhốt cho kỹ! Không ngờ mày lại dám hắt nước bẩn vào đại tiểu thư của chúng ta? Đúng là không biết xấu hổ!”
“Này này, không phải mày chết rồi đấy chứ? Tao đánh mày cũng đâu có mạnh lắm đâu… Mau tỉnh lại đi! Nếu không tao không được ăn trưa mất!”
Một người phụ nữ mặc áo xanh lam vạt chéo mỏng vừa mắng vừa đi tới.
Tay bà ta dùng sức, đỡ cô gái với thân hình gầy guộc đi vào trong viện tử, cáu kỉnh đến nỗi miệng không ngừng lẩm bẩm.
Chẳng trách người phụ nữ giận dữ đến vậy.
Cô gái trong lòng là người dưới quê, vừa đến phủ họ Kiều hai ngày trước.
Bình thường cô gái rất im lặng, không thích nói chuyện, không có việc gì làm thì ngồi dưới gốc liễu khóc, không biết rõ là người ở đâu, chỉ biết cũng họ Kiều, sau khi ba mẹ mất thì ở trong thôn báo hiếu hết ba năm, sau đó đi nương nhờ phủ họ Kiều ở Tuyên Thành.
Nhà họ Kiều ở Tây Nam, chỉ có chi ở Tuyên Thành này là giàu có nhất, vì vậy, rất nhiều người cậy mình họ Kiều đến nhận họ hàng để làm tiền, cũng không ít người giống như cô gái này, đến ăn chực rồi mơ mộng hão huyền muốn ở lại lâu dài.
Nhưng người cứ ngồi mãi dưới gốc liễu khóc như cô thì thật sự là lần đầu thấy.
Còn nói gì mà đại thiếu gia trong nhà là anh trai ruột của cô…
Có khả năng sao?
Vì trong tên của đại tiểu thư có chữ ‘Liễu’, trong phủ truyền ra mấy lời như cô gái này chuyên mang đến vận xui. Mọi người đều đồng ý với những lời này, ắt hẳn bà chủ cũng đồng ý.
Quả nhiên, lần này cô gái nói nhìn thấy đại tiểu thư phạm nội quy trong nhà, lén lút ra khỏi phủ đi chợ hoa.
Sao bà chủ lại nổi giận như đến thế, muốn trừng phạt cô gái?
Có thể thấy, cái gọi là lời đồn, phần lớn chính là sự thật.
Ở đằng xa thỉnh thoảng lại có tiếng nhạc vui vẻ bay tới, đó là gánh hát được lão thái thái đặc biệt mời tới để đón khách quý.
Người phụ nữ càng nghĩ càng bực.
Bà ta không quan tâm mu bàn tay đang đau vì vừa rồi mình tát cô gái này mấy cái, nhanh chóng kéo mạnh người trong lòng đi vào viện tử.
Không ngờ vừa rồi mất tập trung lâu quá, không để ý đến bậc cửa, hai người bất cẩn bị vấp, ngã xuống đất.
Cơ thể nặng nề của người phụ nữ đè lên người cô gái, trọng lượng này vừa nhanh vừa đột ngột, người bị đè rên lên một tiếng rồi chợt tỉnh lại.
Tốc Tốc không ngờ vừa xuyên đến đã suýt bị thịt đè chết lần hai.
Người đè cô thực sự rất nặng, cô không hề nghĩ ngợi mà nhấc chân đá ra.
Tiếc là bây giờ cơ thể này yếu ớt quá, mặc dù Tốc Tốc dốc hết sức nhưng cũng không đạt được sức mạnh cô mong muốn. Chỉ đá người phụ nữ đó bay ra được nửa mét mà thôi.
Tốc Tốc vịn khung cửa đứng lên, ôm ngực bị đụng đau, thở hổn hển.
Lúc này cô tóc tai bù xù, gò má sưng lên dính một lớp bụi đất, nhem nhuốc trông vô cùng nhếch nhác.
Dù vậy, chỉ nhìn đôi mắt thôi cũng thấy rất xinh đẹp. Khóe mắt hơi nhếch lên, quyến rũ hút hồn.
Người phụ nữ rên rỉ đứng lên.
Tốc Tốc giễu cợt: “Bà còn không biết xấu hổ mà kêu, lúc ra tay đánh sao không thấy chê đau tay.”
Người phụ nữ lập tức biến sắc, xấu xa tố cáo trước: “Sao tao phải ngại! Làm sai bị đánh chẳng phải chuyện nên làm à? Còn dám trừng tao… Trừng nữa tao móc mắt mày ra đấy có tin không hả?”
Cơ thể này vốn đã gầy yếu, hơn nữa Tốc Tốc vừa xuyên đến chưa hồi phục lại, cú đá vừa rồi đã vắt kiệt hết sức của cô.
Cô lười phải quan tâm đến người giúp việc ồn ào này, tựa vào gốc cây lớn trong sân, sầm mặt, lạnh lùng nói: “Biến đi.”
Lần đầu tiên người phụ nữ thấy cô gái này vênh váo hung hăng như vậy. Trong ấn tượng của bà ta, cô gái này rất yếu đuối rụt rè, rất dễ bắt nạt.
Người phụ nữ đang định nổi giận, vừa nhấc chân lên thì lại phát hiện hôm nay cô gái này có gì đó không ổn. Ánh mắt hơi sắc bén, trông rất hung dữ.
“Mày, mày làm gì?” Người phụ nữ lùi về sau vài bước.
Tốc Tốc cong khóe môi: “Đang nghĩ bà lấy đâu ra cái gan này mà lại dám đánh tôi. Tôi cũng họ Kiều, đẩy lên mấy đời, tôi còn cùng ông bà tổ tiên với người nhà họ Kiều ở Tuyên Thành, bà quên rồi à? Tính ra thì bà đánh tôi là đắc tội với chủ, đến đồn cảnh sát kiện bà cũng được nữa là.”
Người phụ nữ chỉ là một người giúp việc mà thôi, đã quen gió chiều nào theo chiều ấy, trước giờ luôn bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.
Nói thật, cô gái từng khóc lóc trong lúc rảnh rỗi, nói với một người giúp việc nào đó rằng đại thiếu gia là anh ruột của cô.
Nhưng cô chỉ nói một lần, sau này mọi người hỏi lại cô thì cô chỉ ngồi dưới gốc liễu khóc, không nhắc đến câu này nữa. Vả lại thái độ của bà chủ và các tiểu thư dành cho cô cũng không tốt lắm, đám người giúp việc đều cảm thấy cô đang nói dối, thế nên chẳng ai tin.
Trong hai ngày cô gái đến đây, đại thiếu gia đang học ở trường, vẫn chưa về nhà, không ai vạch trần được cô.
Chỉ là, cô gái này có tệ hơn nữa thì cũng mang họ Kiều, cùng họ cha truyền con nối với chủ nhà.
Thấy cô trở nên hung hăng, người phụ nữ không còn lòng can đảm nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, lỡ như xảy ra sai sót gì, bà chủ với các tiểu thư thì không sao, chỉ có làm người giúp việc như mình mới gặp họa. Người phụ nữ sợ hãi, hoảng loạn bỏ chạy.
Suy cho cùng cũng là bị sai khiến quen rồi, trước khi rời đi, người phụ nữ vẫn không quên lời dặn của bà chủ, nhanh chóng đóng cổng viện tử rồi khóa lại.
Hàng loạt động tác của người phụ nữ thực sự rất nhanh và trơn tru.
Vì thế, khi Tốc Tốc phản ứng lại thì người đã chạy ra rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa ở bên ngoài cổng, Tốc Tốc không nhịn được hô to ‘này’.
Bà chạy thì chạy, tốt xấu gì cũng phải mở cổng chứ! Khóa từ bên ngoài là có ý gì chứ?
*
Người phụ nữ chạy một mạch đến hành lang sảnh trước, thở hổn hà hổn hển. Đang định vào bếp xem thử, chưa được mấy bước đã bị người ta gọi lại.
“Này, đúng rồi bà đấy, đưa người đi đâu rồi?”
Người nói là một cô gái tân thời ăn vận âu phục, tóc uốn xoăn thành kiểu thịnh hành nhất thời bấy giờ, dáng người dong dỏng cao, thoa chút son phấn, trông rất xinh đẹp.
Người phụ nữ vừa thấy nhị tiểu thư đến, trong lòng hồi hộp.
Biết cô ta đang hỏi về cô gái kia, bà ta dừng lại, cúi đầu đáp: “Đưa đến phòng củi rồi ạ.”
“Nghe nói, cô ta chỉ ra chị tôi lén trốn khỏi phủ đến chợ hoa nên mới bị mẹ tôi phạt?”
“Đúng ạ.”
Kiều Mai phe phẩy quạt đi tới bên cạnh người phụ nữ: “Phạt nặng không? Chợ hoa đó loạn cào cào loại người nào cũng có, mẹ tôi không cho chúng tôi đi chơi. Nhưng chị tôi đã muốn lén đi xem từ trước rồi. Cô gái đó nói mình nhìn thấy chị ấy lén chạy ra ngoài thì chắc là nói thật. Còn chị tôi nói thật hay nói dối thì… chưa chắc đâu.”
Cô ta xùy một tiếng: “Mẹ tôi bảo phạt cô gái là thật, nhưng mấy người cũng đừng thấy người ta dễ bắt nạt mà ra tay lung tung. Có chừng có mực mới được, hiểu chưa!”
Bình thường tính tình nhị tiểu thư rất kiêu căng, ngay cả lão thái gia cũng bó tay với cô cháu gái này.
Đám người giúp việc cũng không dám sơ suất trước mặt cô ta.
Cho dù nghe cô ta ở đây nói xấu đại tiểu thư, mọi người đều cảm thấy con người đại tiểu thư tốt bụng lương thiện, hoàn toàn không như cô ta nói, nhưng chẳng ai ngu đến mức đi phản bác lại cô ta ngay lúc này cả.
Lúc này, người phụ nữ càng không dám nói thật, chỉ vội đáp: “Đúng đúng đúng, nhị tiểu thư nói phải, tôi nhất định sẽ chú ý.”
Kiều Mai vừa về đến phủ, nghe nói cô gái kia mách tội thì bị phạt, cho nên nhiều lời nhắc vài câu.
Cô ta chẳng quan tâm đến người không có chút cảm giác tồn tại đó, dặn dò xong thì phe phẩy quạt, tiếp tục đi vào nhà.
Vừa đi được mấy bước, nha hoàn phía sau khẽ gọi cô ta.
“Tiểu thư, tiểu thư.” Nha hoàn chỉ phía bên ngoài cửa sổ, nói: “Cô xem, hình như người đó là đô thống Mục đấy.”
Đô thống Mục?
Kiều Mai dừng lại.
Trước đó cô ta đến nhà bạn chơi, vừa mới về đến cửa nhà.
Nhưng cô ta vẫn nghe nói hôm nay trong nhà có nhiều khách quý không hẹn mà cùng đến.
Nhưng cô ta tính toán cẩn thận thì cũng không ngờ thân phận của khách khứa lại có thể cao quý đến mức này.
“Đô thống Mục?” Kiều Mai sửng sốt đến nỗi giọng nhỏ đi: “Là đô thống Mục đứng đầu Tây Nam?”
Bây giờ đất nước chia thành nhiều miền, kẻ nắm binh quyền trong tay thì nắm được thiên hạ.
Đô thống Mục xuất thân trong gia đình danh môn, thủ đoạn tàn nhẫn. Mười mấy tuổi đã gia nhập quân đội, vươn lên tầm cao bằng thủ đoạn quyết đoán.
Cuối cùng nắm trong tay quân đội hùng hậu, thống trị cả một vùng Tây Nam, là thống lĩnh vùng ranh giới rộng lớn nhất trong nước.
Khỏi phải nói đến cả Tuyên Thành, cho dù nhìn ra cả nước thì cũng chẳng ai dám ngang nhiên đối đầu với anh
Vốn dĩ người bình thường chỉ biết đô thống Mục giỏi đánh trận, nhưng lại không biết rõ rốt cuộc anh giỏi giang đến mức nào. Cho đến cách đây không lâu, một vụ bắt cóc tống tiền xảy ra gây xôn xao cả nước.
Một đoàn tàu chở hơn hai trăm hành khách trong và ngoài nước đã trở thành mục tiêu của băng cướp.
Vì có người cố tình làm đứt đoạn đường ray nên đoàn tàu bị trật bánh lật nhào, thương vong trên tàu vô cùng nghiêm trọng.
Băng cướp nhân cơ hội bắt cóc con tin, đàm phán với chính phủ trong nước và tô giới người nước ngoài.
Sau khi được đáp ứng yêu cầu, băng cướp càng tham lam hơn, nâng giá hết lần này đến lần khác, giam con tin không thả.
Nhưng trong các con tin có con trai tổng tư lệnh và vợ của hai đại sứ, băng cướp canh gác rất kỹ, một khi phát hiện có biến động nhỏ thì sẽ giữ con tin chủ chốt ở bên cạnh, nửa bước cũng không rời.
Vì sợ làm bị thương đến các con tin quan trọng, thế nên rất khó để tấn công. Sợ làm những người này bị thương nên không ai dám tiến đánh.
Một khi con tin quan trọng xảy ra bất trắc gì thì không ai dám gánh lấy hậu quả.
Khi sự việc đang rơi vào bế tắc, đô thống Mục đích thân dẫn quân binh, tránh đi tai mắt, lén lút trà trộn vào trại của băng cướp, dùng thủ đoạn khôn khéo đưa con tin quan trọng rời khỏi tên đứng đầu băng cướp, phá tan hang ổ, giải cứu toàn bộ con tin.
Đến khi con tin rời đi hết, anh dẫn quân tiêu diệt băng cướp.
Máu đỏ nhuộm cả một mỏm núi, dòng sông quanh đó nhuốm đỏ nhiều ngày vẫn chưa trong lại.
Về sau không ai dám lên núi đó nữa, bởi vì đâu đâu cũng là tay gãy chân cụt, đầu người lăn lốc khắp nơi, vô cùng đáng sợ.
Đô thống Mục nổi danh sau một trận chiến.
Giờ đây, nhân dân cả nước, bao gồm cả Kiều Mai, ai ai cũng biết người này cừ khôi và tàn nhẫn đến thế nào. Chỉ không ngờ, người này lại khôi ngô như vậy.
Kiều Mai không kiềm được liếc nhìn bóng dáng cao lớn trong sân tận mấy lần.
Người đàn ông anh tuấn đến thế, thật sự là lần đầu gặp được trong đời.
Nhưng e là lòng dũng cảm, sự cơ trí và tàn nhẫn của người này là duy nhất trên đời.
“Cô chủ cũng cảm thấy anh ấy rất xuất sắc đúng không?”
Nha hoàn cười nói: “Nghe nói hôm nay anh ấy đến đề nghị kết thông gia, tìm một cô gái tên ‘Kiều Tốc Tốc’. Nhà chúng ta không có người này đúng không? Bà chủ bảo cô tranh thủ về nhà là vì chuyện này, đại tiểu thư đang trang điểm rồi, chuẩn bị đi gặp khách với lão thái gia, cô cũng mau đi trang điểm đi.”
Kiều Mai lắc người, bĩu môi.
Rõ ràng mẹ đã chấm người đàn ông có quyền có chức này rồi, nghĩ rằng dù sao cũng không tìm được ‘Kiều Tốc Tốc’ kia, định để hai chị em bọn họ ‘bù vào cho đủ’.
“Đô thống Mục à…” Kiều Mai lắc đầu lia lịa: “Không được không được, tôi vẫn không nên xen vào thì hơn.”
Nha hoàn: “Nhưng người xuất sắc đến thế mà.”
“Đúng là rất xuất sắc.” Kiều Mai phe phẩy quạt, bước nhanh đi: “Nhưng tiểu thư tôi đây vẫn tự lượng sức mình, tôi biết mình không xứng với anh ấy, tôi không lội vào vũng nước bùn này đâu.”
Nói xong, cô ta dừng lại: “Kiều Tốc Tốc? Hình như nhà chúng ta thật sự không có người này.”
Đô thống Mục cũng có lúc nhầm lẫn sao?
Trong kho củi.
Tốc Tốc cúi đầu nhìn bộ quần áo vừa rách vừa cũ trên người mình, cô không khỏi thở dài.
Cô thân là một tay xuyên sách giỏi giang, lần này vô cùng hiếm thấy, xuyên thành một nhân vật vô cùng xoàng xĩnh trong sách.
Thậm chí còn chẳng được xem là bia đỡ đạn.
Là người qua đường Z đã vẻ vang hoàn thành sứ mệnh rồi lặng lẽ rời đi khi tiểu thuyết với mới bắt đầu, ngay cả cái tên còn không được lưu vào sách.
Đây là một cuốn truyện nữ chính trùng sinh.
Đang ở phần đầu của cuốn tiểu thuyết.
Nữ chính nghe nói mấy hôm nay trong phố tổ chức hội chợ hoa, thế nên muốn đi xem mặc kệ sự can ngăn của mẹ, chuẩn bị lén lút chạy đi chơi.
Kết quả còn chưa kịp ra khỏi cửa nhà thì đã bị ai đó trong nhà phát hiện rồi ngăn lại, sau đó nữ chính bị mẹ nhốt vào phòng.
Tiếp đó nữ chính thật sự muốn đi xem hội chợ hoa náo nhiệt, thế nên hôm sau đã giả nam để ra ngoài.
Lần này thành công, tình cờ gặp được nam chính phong lưu phóng khoáng, lịch sự tao nhã.
Nữ chính là Kiều tiểu thư, nam chính là công tử nhà họ Phú.
Vừa gặp đã yêu, cả hai rơi vào bể tình.
Từ đó bắt đầu câu chuyện tình yêu xúc động lòng người.
Đây chính là tình tiết cơ bản trong tiểu thuyết cận đại <Yêu tôi em sợ không>.
Và nhân vật mà Tốc Tốc xuyên vào chính là ‘ai đó’ đã phát hiện hành động của nữ chính rồi cố gắng đứng ra ngăn nữ chính lại, khiến nữ chính không thể ra ngoài được khi nữ chính lần đầu muốn lẻn ra ngoài.
Mức độ quan trọng cũng na ná với ‘người qua đường Z’.
Trong sách chỉ nhắc sơ mấy câu đến việc này, cũng không có bất cứ miêu tả gì về nhân vật này, họ tên hay tuổi tác gì đó cũng không đề cập đến.
Ban nãy bị người phụ nữ lôi đi một mạch, cơ thể gốc vốn đang đau buồn và phẫn hận, không biết sao mà cô gái đoản mệnh đã rời khỏi thế giới rồi.
Sau đó là Tốc Tốc đến.
Với tình hình lúc đó, trong một thời gian ngắn Tốc Tốc không thể nào cử động được. Nếu không cô sẽ không để mặc cho người phụ nữ lôi mình đến đây.
Có điều… Tốc Tốc cau mày suy nghĩ.
Nếu cô nhớ không nhầm, tình tiết ban đầu trong tiểu thuyết là giữa hai lần nữ chính định lẻn chạy ra ngoài, hoàn toàn không có tình tiết khách quý gì đó đến phủ nhà họ Kiều.
Nhưng khách quý mà người phụ nữ nói là sao? Rốt cuộc xảy ra vấn đề khâu nào? Sao đột nhiên lại chêm vào một tình tiết khác?
Đây không phải lần đầu Tốc Tốc xuyên sách.
Mặc dù lần nào cô quay về hiện thực cũng sẽ quên hết ký ức trước khi xuyên sách, hơn nữa những cuốn sách đã từng xuyên vào đều lập tức bị tiêu hủy.
Nhưng theo thống kê thì thân phận sau khi cô xuyên sách về cơ bản đều rất ổn, đây là lần đầu tiên xuyên thành người qua đường không tên không họ thế này.
Hơn nữa vừa xuyên tới đã gặp thay đổi tình tiết, chắc cũng là lần đầu luôn…
Được rồi, tạm thời không nhắc đến chuyện này.
Dù sao thì những thứ trước mắt, bản thân cô cũng không nhớ được. Vả lại số liệu thống kê chỉ thể hiện chung chung, không miêu tả chi tiết.
Tốc Tốc hơi mở cổ áo ra, nhìn vào xương quai xanh bên trái.
Quả nhiên ở đó có một vết bớt hình trái tim, không lớn, chỉ khoảng một centimet.
Tốc Tốc đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nó, một lúc sau, cảm giác khó chịu dần biến mất.
Hình trái tim nhỏ xíu này, nói là vết bớt nhưng thật ra nó là dấu ấn đặc biệt sau khi cô xuyên sách, cũng là ký ức duy nhất còn sót lại trước khi cô xuyên sách.
Mỗi lần xuyên sách cô đều sẽ có cái này.
Hễ cơ thể cô gặp khó chịu gì đó, xoa nhẹ vào dấu ấn này thì nó sẽ hơi nóng lên, đảm bảo cô sẽ dần trở lại bình thường trong một thời gian ngắn.
Nếu cô không muốn khỏe lại ngay thì không động vào nó là được, mặc dù vậy cũng có thể khỏe lên, nhưng tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Dấu ấn này không thể tồn tại mãi, nếu không cô có thể sống lâu trăm tuổi trong sách rồi.
Khi màu sắc của dấu ấn này dần nhạt đi, đó là lúc Tốc Tốc sắp rời khỏi ‘trần thế’. Sau đó, khi đã quay về hiện thực, cô sẽ biết tiếp theo mình xuyên đến cuốn sách nào và xuyên thành nhân vật nào.
Tốc Tốc rất hài lòng với điều này, mặc dù cô sẽ quên đi những gì mình đã trải qua khi xuyên vào cuốn sách trước, nhưng có thể dự đoán được những trải nghiệm tiếp theo, chuẩn bị trước cũng rất tốt.
Ví dụ như lần này.
Trước khi đến thì cô đã biết mình xuyên vào <Yêu tôi em sợ không>, trở thành một cô gái mồ côi ba mẹ và đi nương nhờ họ hàng.
Cho nên lần trước xuyên sách xong quay về hiện thực, cô đã đi tìm cuốn sách đó để đọc. Sau đó phát hiện từ đầu đến cuối cuốn sách đều không xuất hiện cái tên ‘Kiều Ni Nhi’ này.
Tốc Tốc nhìn vào con số ‘4’ trên gáy cuốn sách <Yêu tôi em sợ không>, có vẻ đây là cuốn thứ tư trong bộ truyện.
Cô muốn tìm mấy cuốn khác của bộ này để đọc, xem thử ‘Kiều Ni Nhi’ sẽ gặp phải tình tiết gì.
Cuối cùng cô tìm thế nào cũng không tìm được những cuốn khác của bộ truyện. Sau đó, khi cô tiếp tục tìm thì đã xuyên đến rồi.
Vì sinh ra ở quê nên người trong nhà đều gọi cơ thể gốc là ‘Ni Nhi’, cộng thêm họ Kiều, chắc là vì thế nên gọi là ‘Kiều Ni Nhi’.
Lần đầu tiên, bản thân Tốc Tốc không xác định được hiện tại cô có một cái tên nghiêm túc hay không.
Lần này xuyên sách thật sự có rất nhiều ‘lần đầu tiên’.
Nếu không phải vừa xuyên tới đã gặp ngay tình tiết phần đầu của tiểu thuyết, e là cô cũng không biết mình chính là ‘người qua đường Z’ kia.
Lúc này, khoảng một hai phút sau, Tốc Tốc cảm thấy cơ thể mình về cơ bản đã hồi phục.
Lần này cô chỉ bị thương ngoài da do bị tát và gân cốt hơi đau do người phụ nữ kia đè thôi. Không nghiêm trọng lắm, chỉ cần chút thời gian là có thể chữa khỏi.
Tốc Tốc không lau bụi trên mặt ngay.
Vừa rồi bị tát vài cái sưng mặt lên ngay chỗ đông người, chẳng bao lâu sau bỗng lành lặn thì sẽ khiến người ta nghi ngờ, chi bằng để lớp bụi này che đi.
Để sau hẵng rửa sạch, người khác thấy đã lành rồi thì cùng lắm xì xầm vài câu, sẽ không xem cô là yêu ma quỷ quái gì.
Điều chỉnh xong cơ thể, Tốc Tốc ngước mắt nhìn về phía cửa viện tử.
Có thể chắc chắn rằng đã khóa rồi, tạm thời sẽ không có người đến mở.
Vậy thì có vấn đề rồi đây, rốt cuộc cô nên nạy khóa ra ngoài hay là trèo tường ra mới tốt nhỉ?
*
Tốc Tốc thong thả đẩy cửa, nhìn chòng chọc vào ổ khóa qua khe hở cửa.
Dù sao cũng là kho củi, không quan trọng. Ổ khóa trên cửa không có gì đặc biệt, được làm bằng đồng bình thường.
Tốc Tốc suy tính, tìm một sợi kim loại là có thể mở được nó, hoặc là thứ gì đó cứng, nhọn và mảnh cũng được.
Cho dù cô không nhớ những kinh nghiêm xuyên sách trước đó, nhưng trong ký ức bị xóa đi, ít nhiều cũng sẽ đọng lại chút gì đó trong đầu. Ví dụ như tay nghề.
Cô nhớ mang máng, lúc xuyên vào cuốn sách nào đó, dường như đã từng trải qua vụ bắt cóc, có một người đàn ông rất cao và rất dịu dàng đã dạy cô cách mở khóa. Trùng hợp là, trong những loại khóa mà anh dạy cô có loại khóa này.
Nếu không phải hiện tại Tốc Tốc đang khẩn thiết muốn mở khóa, có lẽ cô sẽ không nhớ được chuyện này.
Dù sao thì mức độ xóa ký ức của hệ thống xuyên sách vẫn rất cao. Nhưng ngay lúc này, không hiểu sao cô lại nhớ được.
Sau khi đứng một lúc, Tốc Tốc thở dài đứng thẳng người, cô ý thức được một vấn đề, khóa ở bên ngoài.
Cho dù có dây kẽm, cô ở bên trong cửa thì cũng không mở được đúng không?
Tốc Tốc dời mắt nhìn bức tường không cao lắm ở bên cạnh.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của ủng quân đội, vững vàng và mạnh mẽ.
Trong lòng Tốc Tốc vang lên hồi chuông cảnh báo, cô biết có lẽ đối phương là một quân nhân. Nghĩ đến địa vị hiện tại của quân nhân, cô nín thở rụt người phía sau cánh cửa không nhúc nhích.
Tiếng ủng quân đội dừng lại trước cánh cửa.
Tốc Tốc không nhìn được người đến trông thế nào, cô chỉ có thể loáng tháng nhìn thấy anh rất cao, dáng người thẳng tắp qua khe hở giữa hai cánh cửa đang đóng lại.
Mùi khói thuốc nhàn nhạt thổi vào que khẽ hở cửa.
“Em là Tốc Tốc nhỉ.” Anh nói.
Không phải câu nghi vấn, là câu trần thuật.
Tốc Tốc nhất thời cũng không chắc chắn lắm.
Mặc dù cơ thể gốc tên là Ni Nhi chứ không phải Tốc Tốc, nhưng cô không biết cơ thể gốc có tên thật hay không…
Lỡ như tên thật vừa khéo giống tên cô thì sao. Thế nên cô không đáp mà hỏi lại: “Anh là ai?”
Người đàn ông thấp giọng cười, anh nói: “Tôi mở cửa giúp em, thế nào, có muốn không?”
Tốc Tốc lục lại ký ức, trong ấn tượng của cô, nhà họ Kiều không có nhân vật tầm cỡ thế này.
Giọng nói có thể trầm thấp êm tai đến vậy, chỉ nói đơn giản mấy câu thôi mà tai như được rót mật.
“Được thôi.” Tốc Tốc nói.
Nhưng, lúc người đàn ông cầm một thứ không biết là chìa khóa hay là gì khác ra, cô nhanh chóng chạy sang bên cạnh, nắm lấy mái tường, dùng sức bật nhảy. Lần đầu không được, hai tay không buông mà đạp chân lên mặt tường, mượn lực nhảy lên lần nữa.
Lần này cô thuận lợi lên đến mái tường, Tốc Tốc men theo bức tường chạy đi xa, nhưng bị người đàn ông phía sau gọi lại.
“Em bảo tôi mở cửa là muốn giương đông kích tây nhử hổ xa rừng à.” Giọng điệu người đàn ông chắc nịch: “Thực ra lúc đầu em đã định trèo tường rồi.”
Tốc Tốc nghe ra được lời nói của anh không có ác ý, cô im lặng chốc lát rồi quay đầu nhìn anh cười nói: “Tôi có thể tự ra ngoài, mắc mớ gì phải phiền đến anh chứ.”
“Miệng mồm lanh lợi lắm.” Anh nói: “Thực ra là cảm thấy chúng ta vốn không quen biết, sợ tôi chủ động giúp xong thì đưa ra điều kiện, thế nên cố ý tránh tôi.”
Lúc này Tốc Tốc mới bắt đầu nghiêm túc nhìn anh.
Vóc dáng cao lớn của người đàn ông khuất trong bóng râm bên bức tường, nhìn không rõ lắm.
Nhưng cho dù vậy, Tốc Tốc cũng biết tâm trạng hiện tại của anh rất tốt, vì anh đang cười.
“Về cơ bản thì tôi sẽ không bị người ta lừa, nhưng lần này lại bại một lần.” Tiếng cười của anh trầm thấp và thoải mái: “Hiếm khi có lần đầu, em có muốn thưởng tôi chút gì đó không?”
“Quả nhiên vẫn có điều kiện?”
Anh cười: “Ừm, em đoán đúng rồi.”
Tốc Tốc: “Anh muốn gì? Dù sao cũng phải để tôi cân nhắc xem có thỏa đáng hay không chứ. Anh không nói thì tôi sẽ không đồng ý.”
“Tôi không để em chịu thiệt là được rồi.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như…” Anh vứt đầu lọc thuốc xuống đất, đôi ủng quân đội được lau sáng bóng sải bước ra khỏi bóng râm, giẫm tắt đốm lửa nhỏ.
“Lát nữa lúc tôi đề cập chuyện hôn nhân của hai ta với nhà họ Kiều, em đừng ầm ĩ đòi ly hôn đấy. Thế nào?
Ở góc phía Tây Bắc của viện nhà họ Kiều có một viện tử chứa đồ linh tinh và củi.
Trong viện chỉ có một gian nhà.
Địa hình ở đây hơi cao, lúc trời mưa thì nước mưa không đọng lại, tránh để củi bị ngấm nước và ẩm. Vì hẻo lánh nên bình thường không có nhiều người đến, vô cùng yên tĩnh. Hơn nữa phủ nhà họ Kiều hiện tại tràn ngập bầu không khí vui vẻ và rất náo nhiệt, ở đây càng lộ vẻ yên tĩnh hơn.
Đột nhiên, tiếng oán than từ phía xa đến gần, phá vỡ sự yên tĩnh thường ngày.
“Đúng là đen đủi, vốn dĩ hôm nay có khách quý đến, với thân phận của tao thì có thể xung phong phục vụ, cuối cùng cái thứ ăn cây táo rào cây sung như vậy lại nhảy ra, không tự xem lại thân phận của mình là gì!”
“Theo tao thấy, người như mày nên nhốt cho kỹ! Không ngờ mày lại dám hắt nước bẩn vào đại tiểu thư của chúng ta? Đúng là không biết xấu hổ!”
“Này này, không phải mày chết rồi đấy chứ? Tao đánh mày cũng đâu có mạnh lắm đâu… Mau tỉnh lại đi! Nếu không tao không được ăn trưa mất!”
Một người phụ nữ mặc áo xanh lam vạt chéo mỏng vừa mắng vừa đi tới.
Tay bà ta dùng sức, đỡ cô gái với thân hình gầy guộc đi vào trong viện tử, cáu kỉnh đến nỗi miệng không ngừng lẩm bẩm.
Chẳng trách người phụ nữ giận dữ đến vậy.
Cô gái trong lòng là người dưới quê, vừa đến phủ họ Kiều hai ngày trước.
Bình thường cô gái rất im lặng, không thích nói chuyện, không có việc gì làm thì ngồi dưới gốc liễu khóc, không biết rõ là người ở đâu, chỉ biết cũng họ Kiều, sau khi ba mẹ mất thì ở trong thôn báo hiếu hết ba năm, sau đó đi nương nhờ phủ họ Kiều ở Tuyên Thành.
Nhà họ Kiều ở Tây Nam, chỉ có chi ở Tuyên Thành này là giàu có nhất, vì vậy, rất nhiều người cậy mình họ Kiều đến nhận họ hàng để làm tiền, cũng không ít người giống như cô gái này, đến ăn chực rồi mơ mộng hão huyền muốn ở lại lâu dài.
Nhưng người cứ ngồi mãi dưới gốc liễu khóc như cô thì thật sự là lần đầu thấy.
Còn nói gì mà đại thiếu gia trong nhà là anh trai ruột của cô…
Có khả năng sao?
Vì trong tên của đại tiểu thư có chữ ‘Liễu’, trong phủ truyền ra mấy lời như cô gái này chuyên mang đến vận xui. Mọi người đều đồng ý với những lời này, ắt hẳn bà chủ cũng đồng ý.
Quả nhiên, lần này cô gái nói nhìn thấy đại tiểu thư phạm nội quy trong nhà, lén lút ra khỏi phủ đi chợ hoa.
Sao bà chủ lại nổi giận như đến thế, muốn trừng phạt cô gái?
Có thể thấy, cái gọi là lời đồn, phần lớn chính là sự thật.
Ở đằng xa thỉnh thoảng lại có tiếng nhạc vui vẻ bay tới, đó là gánh hát được lão thái thái đặc biệt mời tới để đón khách quý.
Người phụ nữ càng nghĩ càng bực.
Bà ta không quan tâm mu bàn tay đang đau vì vừa rồi mình tát cô gái này mấy cái, nhanh chóng kéo mạnh người trong lòng đi vào viện tử.
Không ngờ vừa rồi mất tập trung lâu quá, không để ý đến bậc cửa, hai người bất cẩn bị vấp, ngã xuống đất.
Cơ thể nặng nề của người phụ nữ đè lên người cô gái, trọng lượng này vừa nhanh vừa đột ngột, người bị đè rên lên một tiếng rồi chợt tỉnh lại.
Tốc Tốc không ngờ vừa xuyên đến đã suýt bị thịt đè chết lần hai.
Người đè cô thực sự rất nặng, cô không hề nghĩ ngợi mà nhấc chân đá ra.
Tiếc là bây giờ cơ thể này yếu ớt quá, mặc dù Tốc Tốc dốc hết sức nhưng cũng không đạt được sức mạnh cô mong muốn. Chỉ đá người phụ nữ đó bay ra được nửa mét mà thôi.
Tốc Tốc vịn khung cửa đứng lên, ôm ngực bị đụng đau, thở hổn hển.
Lúc này cô tóc tai bù xù, gò má sưng lên dính một lớp bụi đất, nhem nhuốc trông vô cùng nhếch nhác.
Dù vậy, chỉ nhìn đôi mắt thôi cũng thấy rất xinh đẹp. Khóe mắt hơi nhếch lên, quyến rũ hút hồn.
Người phụ nữ rên rỉ đứng lên.
Tốc Tốc giễu cợt: “Bà còn không biết xấu hổ mà kêu, lúc ra tay đánh sao không thấy chê đau tay.”
Người phụ nữ lập tức biến sắc, xấu xa tố cáo trước: “Sao tao phải ngại! Làm sai bị đánh chẳng phải chuyện nên làm à? Còn dám trừng tao… Trừng nữa tao móc mắt mày ra đấy có tin không hả?”
Cơ thể này vốn đã gầy yếu, hơn nữa Tốc Tốc vừa xuyên đến chưa hồi phục lại, cú đá vừa rồi đã vắt kiệt hết sức của cô.
Cô lười phải quan tâm đến người giúp việc ồn ào này, tựa vào gốc cây lớn trong sân, sầm mặt, lạnh lùng nói: “Biến đi.”
Lần đầu tiên người phụ nữ thấy cô gái này vênh váo hung hăng như vậy. Trong ấn tượng của bà ta, cô gái này rất yếu đuối rụt rè, rất dễ bắt nạt.
Người phụ nữ đang định nổi giận, vừa nhấc chân lên thì lại phát hiện hôm nay cô gái này có gì đó không ổn. Ánh mắt hơi sắc bén, trông rất hung dữ.
“Mày, mày làm gì?” Người phụ nữ lùi về sau vài bước.
Tốc Tốc cong khóe môi: “Đang nghĩ bà lấy đâu ra cái gan này mà lại dám đánh tôi. Tôi cũng họ Kiều, đẩy lên mấy đời, tôi còn cùng ông bà tổ tiên với người nhà họ Kiều ở Tuyên Thành, bà quên rồi à? Tính ra thì bà đánh tôi là đắc tội với chủ, đến đồn cảnh sát kiện bà cũng được nữa là.”
Người phụ nữ chỉ là một người giúp việc mà thôi, đã quen gió chiều nào theo chiều ấy, trước giờ luôn bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh.
Nói thật, cô gái từng khóc lóc trong lúc rảnh rỗi, nói với một người giúp việc nào đó rằng đại thiếu gia là anh ruột của cô.
Nhưng cô chỉ nói một lần, sau này mọi người hỏi lại cô thì cô chỉ ngồi dưới gốc liễu khóc, không nhắc đến câu này nữa. Vả lại thái độ của bà chủ và các tiểu thư dành cho cô cũng không tốt lắm, đám người giúp việc đều cảm thấy cô đang nói dối, thế nên chẳng ai tin.
Trong hai ngày cô gái đến đây, đại thiếu gia đang học ở trường, vẫn chưa về nhà, không ai vạch trần được cô.
Chỉ là, cô gái này có tệ hơn nữa thì cũng mang họ Kiều, cùng họ cha truyền con nối với chủ nhà.
Thấy cô trở nên hung hăng, người phụ nữ không còn lòng can đảm nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, lỡ như xảy ra sai sót gì, bà chủ với các tiểu thư thì không sao, chỉ có làm người giúp việc như mình mới gặp họa. Người phụ nữ sợ hãi, hoảng loạn bỏ chạy.
Suy cho cùng cũng là bị sai khiến quen rồi, trước khi rời đi, người phụ nữ vẫn không quên lời dặn của bà chủ, nhanh chóng đóng cổng viện tử rồi khóa lại.
Hàng loạt động tác của người phụ nữ thực sự rất nhanh và trơn tru.
Vì thế, khi Tốc Tốc phản ứng lại thì người đã chạy ra rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa ở bên ngoài cổng, Tốc Tốc không nhịn được hô to ‘này’.
Bà chạy thì chạy, tốt xấu gì cũng phải mở cổng chứ! Khóa từ bên ngoài là có ý gì chứ?
*
Người phụ nữ chạy một mạch đến hành lang sảnh trước, thở hổn hà hổn hển. Đang định vào bếp xem thử, chưa được mấy bước đã bị người ta gọi lại.
“Này, đúng rồi bà đấy, đưa người đi đâu rồi?”
Người nói là một cô gái tân thời ăn vận âu phục, tóc uốn xoăn thành kiểu thịnh hành nhất thời bấy giờ, dáng người dong dỏng cao, thoa chút son phấn, trông rất xinh đẹp.
Người phụ nữ vừa thấy nhị tiểu thư đến, trong lòng hồi hộp.
Biết cô ta đang hỏi về cô gái kia, bà ta dừng lại, cúi đầu đáp: “Đưa đến phòng củi rồi ạ.”
“Nghe nói, cô ta chỉ ra chị tôi lén trốn khỏi phủ đến chợ hoa nên mới bị mẹ tôi phạt?”
“Đúng ạ.”
Kiều Mai phe phẩy quạt đi tới bên cạnh người phụ nữ: “Phạt nặng không? Chợ hoa đó loạn cào cào loại người nào cũng có, mẹ tôi không cho chúng tôi đi chơi. Nhưng chị tôi đã muốn lén đi xem từ trước rồi. Cô gái đó nói mình nhìn thấy chị ấy lén chạy ra ngoài thì chắc là nói thật. Còn chị tôi nói thật hay nói dối thì… chưa chắc đâu.”
Cô ta xùy một tiếng: “Mẹ tôi bảo phạt cô gái là thật, nhưng mấy người cũng đừng thấy người ta dễ bắt nạt mà ra tay lung tung. Có chừng có mực mới được, hiểu chưa!”
Bình thường tính tình nhị tiểu thư rất kiêu căng, ngay cả lão thái gia cũng bó tay với cô cháu gái này.
Đám người giúp việc cũng không dám sơ suất trước mặt cô ta.
Cho dù nghe cô ta ở đây nói xấu đại tiểu thư, mọi người đều cảm thấy con người đại tiểu thư tốt bụng lương thiện, hoàn toàn không như cô ta nói, nhưng chẳng ai ngu đến mức đi phản bác lại cô ta ngay lúc này cả.
Lúc này, người phụ nữ càng không dám nói thật, chỉ vội đáp: “Đúng đúng đúng, nhị tiểu thư nói phải, tôi nhất định sẽ chú ý.”
Kiều Mai vừa về đến phủ, nghe nói cô gái kia mách tội thì bị phạt, cho nên nhiều lời nhắc vài câu.
Cô ta chẳng quan tâm đến người không có chút cảm giác tồn tại đó, dặn dò xong thì phe phẩy quạt, tiếp tục đi vào nhà.
Vừa đi được mấy bước, nha hoàn phía sau khẽ gọi cô ta.
“Tiểu thư, tiểu thư.” Nha hoàn chỉ phía bên ngoài cửa sổ, nói: “Cô xem, hình như người đó là đô thống Mục đấy.”
Đô thống Mục?
Kiều Mai dừng lại.
Trước đó cô ta đến nhà bạn chơi, vừa mới về đến cửa nhà.
Nhưng cô ta vẫn nghe nói hôm nay trong nhà có nhiều khách quý không hẹn mà cùng đến.
Nhưng cô ta tính toán cẩn thận thì cũng không ngờ thân phận của khách khứa lại có thể cao quý đến mức này.
“Đô thống Mục?” Kiều Mai sửng sốt đến nỗi giọng nhỏ đi: “Là đô thống Mục đứng đầu Tây Nam?”
Bây giờ đất nước chia thành nhiều miền, kẻ nắm binh quyền trong tay thì nắm được thiên hạ.
Đô thống Mục xuất thân trong gia đình danh môn, thủ đoạn tàn nhẫn. Mười mấy tuổi đã gia nhập quân đội, vươn lên tầm cao bằng thủ đoạn quyết đoán.
Cuối cùng nắm trong tay quân đội hùng hậu, thống trị cả một vùng Tây Nam, là thống lĩnh vùng ranh giới rộng lớn nhất trong nước.
Khỏi phải nói đến cả Tuyên Thành, cho dù nhìn ra cả nước thì cũng chẳng ai dám ngang nhiên đối đầu với anh
Vốn dĩ người bình thường chỉ biết đô thống Mục giỏi đánh trận, nhưng lại không biết rõ rốt cuộc anh giỏi giang đến mức nào. Cho đến cách đây không lâu, một vụ bắt cóc tống tiền xảy ra gây xôn xao cả nước.
Một đoàn tàu chở hơn hai trăm hành khách trong và ngoài nước đã trở thành mục tiêu của băng cướp.
Vì có người cố tình làm đứt đoạn đường ray nên đoàn tàu bị trật bánh lật nhào, thương vong trên tàu vô cùng nghiêm trọng.
Băng cướp nhân cơ hội bắt cóc con tin, đàm phán với chính phủ trong nước và tô giới người nước ngoài.
Sau khi được đáp ứng yêu cầu, băng cướp càng tham lam hơn, nâng giá hết lần này đến lần khác, giam con tin không thả.
Nhưng trong các con tin có con trai tổng tư lệnh và vợ của hai đại sứ, băng cướp canh gác rất kỹ, một khi phát hiện có biến động nhỏ thì sẽ giữ con tin chủ chốt ở bên cạnh, nửa bước cũng không rời.
Vì sợ làm bị thương đến các con tin quan trọng, thế nên rất khó để tấn công. Sợ làm những người này bị thương nên không ai dám tiến đánh.
Một khi con tin quan trọng xảy ra bất trắc gì thì không ai dám gánh lấy hậu quả.
Khi sự việc đang rơi vào bế tắc, đô thống Mục đích thân dẫn quân binh, tránh đi tai mắt, lén lút trà trộn vào trại của băng cướp, dùng thủ đoạn khôn khéo đưa con tin quan trọng rời khỏi tên đứng đầu băng cướp, phá tan hang ổ, giải cứu toàn bộ con tin.
Đến khi con tin rời đi hết, anh dẫn quân tiêu diệt băng cướp.
Máu đỏ nhuộm cả một mỏm núi, dòng sông quanh đó nhuốm đỏ nhiều ngày vẫn chưa trong lại.
Về sau không ai dám lên núi đó nữa, bởi vì đâu đâu cũng là tay gãy chân cụt, đầu người lăn lốc khắp nơi, vô cùng đáng sợ.
Đô thống Mục nổi danh sau một trận chiến.
Giờ đây, nhân dân cả nước, bao gồm cả Kiều Mai, ai ai cũng biết người này cừ khôi và tàn nhẫn đến thế nào. Chỉ không ngờ, người này lại khôi ngô như vậy.
Kiều Mai không kiềm được liếc nhìn bóng dáng cao lớn trong sân tận mấy lần.
Người đàn ông anh tuấn đến thế, thật sự là lần đầu gặp được trong đời.
Nhưng e là lòng dũng cảm, sự cơ trí và tàn nhẫn của người này là duy nhất trên đời.
“Cô chủ cũng cảm thấy anh ấy rất xuất sắc đúng không?”
Nha hoàn cười nói: “Nghe nói hôm nay anh ấy đến đề nghị kết thông gia, tìm một cô gái tên ‘Kiều Tốc Tốc’. Nhà chúng ta không có người này đúng không? Bà chủ bảo cô tranh thủ về nhà là vì chuyện này, đại tiểu thư đang trang điểm rồi, chuẩn bị đi gặp khách với lão thái gia, cô cũng mau đi trang điểm đi.”
Kiều Mai lắc người, bĩu môi.
Rõ ràng mẹ đã chấm người đàn ông có quyền có chức này rồi, nghĩ rằng dù sao cũng không tìm được ‘Kiều Tốc Tốc’ kia, định để hai chị em bọn họ ‘bù vào cho đủ’.
“Đô thống Mục à…” Kiều Mai lắc đầu lia lịa: “Không được không được, tôi vẫn không nên xen vào thì hơn.”
Nha hoàn: “Nhưng người xuất sắc đến thế mà.”
“Đúng là rất xuất sắc.” Kiều Mai phe phẩy quạt, bước nhanh đi: “Nhưng tiểu thư tôi đây vẫn tự lượng sức mình, tôi biết mình không xứng với anh ấy, tôi không lội vào vũng nước bùn này đâu.”
Nói xong, cô ta dừng lại: “Kiều Tốc Tốc? Hình như nhà chúng ta thật sự không có người này.”
Đô thống Mục cũng có lúc nhầm lẫn sao?
Trong kho củi.
Tốc Tốc cúi đầu nhìn bộ quần áo vừa rách vừa cũ trên người mình, cô không khỏi thở dài.
Cô thân là một tay xuyên sách giỏi giang, lần này vô cùng hiếm thấy, xuyên thành một nhân vật vô cùng xoàng xĩnh trong sách.
Thậm chí còn chẳng được xem là bia đỡ đạn.
Là người qua đường Z đã vẻ vang hoàn thành sứ mệnh rồi lặng lẽ rời đi khi tiểu thuyết với mới bắt đầu, ngay cả cái tên còn không được lưu vào sách.
Đây là một cuốn truyện nữ chính trùng sinh.
Đang ở phần đầu của cuốn tiểu thuyết.
Nữ chính nghe nói mấy hôm nay trong phố tổ chức hội chợ hoa, thế nên muốn đi xem mặc kệ sự can ngăn của mẹ, chuẩn bị lén lút chạy đi chơi.
Kết quả còn chưa kịp ra khỏi cửa nhà thì đã bị ai đó trong nhà phát hiện rồi ngăn lại, sau đó nữ chính bị mẹ nhốt vào phòng.
Tiếp đó nữ chính thật sự muốn đi xem hội chợ hoa náo nhiệt, thế nên hôm sau đã giả nam để ra ngoài.
Lần này thành công, tình cờ gặp được nam chính phong lưu phóng khoáng, lịch sự tao nhã.
Nữ chính là Kiều tiểu thư, nam chính là công tử nhà họ Phú.
Vừa gặp đã yêu, cả hai rơi vào bể tình.
Từ đó bắt đầu câu chuyện tình yêu xúc động lòng người.
Đây chính là tình tiết cơ bản trong tiểu thuyết cận đại <Yêu tôi em sợ không>.
Và nhân vật mà Tốc Tốc xuyên vào chính là ‘ai đó’ đã phát hiện hành động của nữ chính rồi cố gắng đứng ra ngăn nữ chính lại, khiến nữ chính không thể ra ngoài được khi nữ chính lần đầu muốn lẻn ra ngoài.
Mức độ quan trọng cũng na ná với ‘người qua đường Z’.
Trong sách chỉ nhắc sơ mấy câu đến việc này, cũng không có bất cứ miêu tả gì về nhân vật này, họ tên hay tuổi tác gì đó cũng không đề cập đến.
Ban nãy bị người phụ nữ lôi đi một mạch, cơ thể gốc vốn đang đau buồn và phẫn hận, không biết sao mà cô gái đoản mệnh đã rời khỏi thế giới rồi.
Sau đó là Tốc Tốc đến.
Với tình hình lúc đó, trong một thời gian ngắn Tốc Tốc không thể nào cử động được. Nếu không cô sẽ không để mặc cho người phụ nữ lôi mình đến đây.
Có điều… Tốc Tốc cau mày suy nghĩ.
Nếu cô nhớ không nhầm, tình tiết ban đầu trong tiểu thuyết là giữa hai lần nữ chính định lẻn chạy ra ngoài, hoàn toàn không có tình tiết khách quý gì đó đến phủ nhà họ Kiều.
Nhưng khách quý mà người phụ nữ nói là sao? Rốt cuộc xảy ra vấn đề khâu nào? Sao đột nhiên lại chêm vào một tình tiết khác?
Đây không phải lần đầu Tốc Tốc xuyên sách.
Mặc dù lần nào cô quay về hiện thực cũng sẽ quên hết ký ức trước khi xuyên sách, hơn nữa những cuốn sách đã từng xuyên vào đều lập tức bị tiêu hủy.
Nhưng theo thống kê thì thân phận sau khi cô xuyên sách về cơ bản đều rất ổn, đây là lần đầu tiên xuyên thành người qua đường không tên không họ thế này.
Hơn nữa vừa xuyên tới đã gặp thay đổi tình tiết, chắc cũng là lần đầu luôn…
Được rồi, tạm thời không nhắc đến chuyện này.
Dù sao thì những thứ trước mắt, bản thân cô cũng không nhớ được. Vả lại số liệu thống kê chỉ thể hiện chung chung, không miêu tả chi tiết.
Tốc Tốc hơi mở cổ áo ra, nhìn vào xương quai xanh bên trái.
Quả nhiên ở đó có một vết bớt hình trái tim, không lớn, chỉ khoảng một centimet.
Tốc Tốc đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nó, một lúc sau, cảm giác khó chịu dần biến mất.
Hình trái tim nhỏ xíu này, nói là vết bớt nhưng thật ra nó là dấu ấn đặc biệt sau khi cô xuyên sách, cũng là ký ức duy nhất còn sót lại trước khi cô xuyên sách.
Mỗi lần xuyên sách cô đều sẽ có cái này.
Hễ cơ thể cô gặp khó chịu gì đó, xoa nhẹ vào dấu ấn này thì nó sẽ hơi nóng lên, đảm bảo cô sẽ dần trở lại bình thường trong một thời gian ngắn.
Nếu cô không muốn khỏe lại ngay thì không động vào nó là được, mặc dù vậy cũng có thể khỏe lên, nhưng tốc độ chậm hơn rất nhiều.
Dấu ấn này không thể tồn tại mãi, nếu không cô có thể sống lâu trăm tuổi trong sách rồi.
Khi màu sắc của dấu ấn này dần nhạt đi, đó là lúc Tốc Tốc sắp rời khỏi ‘trần thế’. Sau đó, khi đã quay về hiện thực, cô sẽ biết tiếp theo mình xuyên đến cuốn sách nào và xuyên thành nhân vật nào.
Tốc Tốc rất hài lòng với điều này, mặc dù cô sẽ quên đi những gì mình đã trải qua khi xuyên vào cuốn sách trước, nhưng có thể dự đoán được những trải nghiệm tiếp theo, chuẩn bị trước cũng rất tốt.
Ví dụ như lần này.
Trước khi đến thì cô đã biết mình xuyên vào <Yêu tôi em sợ không>, trở thành một cô gái mồ côi ba mẹ và đi nương nhờ họ hàng.
Cho nên lần trước xuyên sách xong quay về hiện thực, cô đã đi tìm cuốn sách đó để đọc. Sau đó phát hiện từ đầu đến cuối cuốn sách đều không xuất hiện cái tên ‘Kiều Ni Nhi’ này.
Tốc Tốc nhìn vào con số ‘4’ trên gáy cuốn sách <Yêu tôi em sợ không>, có vẻ đây là cuốn thứ tư trong bộ truyện.
Cô muốn tìm mấy cuốn khác của bộ này để đọc, xem thử ‘Kiều Ni Nhi’ sẽ gặp phải tình tiết gì.
Cuối cùng cô tìm thế nào cũng không tìm được những cuốn khác của bộ truyện. Sau đó, khi cô tiếp tục tìm thì đã xuyên đến rồi.
Vì sinh ra ở quê nên người trong nhà đều gọi cơ thể gốc là ‘Ni Nhi’, cộng thêm họ Kiều, chắc là vì thế nên gọi là ‘Kiều Ni Nhi’.
Lần đầu tiên, bản thân Tốc Tốc không xác định được hiện tại cô có một cái tên nghiêm túc hay không.
Lần này xuyên sách thật sự có rất nhiều ‘lần đầu tiên’.
Nếu không phải vừa xuyên tới đã gặp ngay tình tiết phần đầu của tiểu thuyết, e là cô cũng không biết mình chính là ‘người qua đường Z’ kia.
Lúc này, khoảng một hai phút sau, Tốc Tốc cảm thấy cơ thể mình về cơ bản đã hồi phục.
Lần này cô chỉ bị thương ngoài da do bị tát và gân cốt hơi đau do người phụ nữ kia đè thôi. Không nghiêm trọng lắm, chỉ cần chút thời gian là có thể chữa khỏi.
Tốc Tốc không lau bụi trên mặt ngay.
Vừa rồi bị tát vài cái sưng mặt lên ngay chỗ đông người, chẳng bao lâu sau bỗng lành lặn thì sẽ khiến người ta nghi ngờ, chi bằng để lớp bụi này che đi.
Để sau hẵng rửa sạch, người khác thấy đã lành rồi thì cùng lắm xì xầm vài câu, sẽ không xem cô là yêu ma quỷ quái gì.
Điều chỉnh xong cơ thể, Tốc Tốc ngước mắt nhìn về phía cửa viện tử.
Có thể chắc chắn rằng đã khóa rồi, tạm thời sẽ không có người đến mở.
Vậy thì có vấn đề rồi đây, rốt cuộc cô nên nạy khóa ra ngoài hay là trèo tường ra mới tốt nhỉ?
*
Tốc Tốc thong thả đẩy cửa, nhìn chòng chọc vào ổ khóa qua khe hở cửa.
Dù sao cũng là kho củi, không quan trọng. Ổ khóa trên cửa không có gì đặc biệt, được làm bằng đồng bình thường.
Tốc Tốc suy tính, tìm một sợi kim loại là có thể mở được nó, hoặc là thứ gì đó cứng, nhọn và mảnh cũng được.
Cho dù cô không nhớ những kinh nghiêm xuyên sách trước đó, nhưng trong ký ức bị xóa đi, ít nhiều cũng sẽ đọng lại chút gì đó trong đầu. Ví dụ như tay nghề.
Cô nhớ mang máng, lúc xuyên vào cuốn sách nào đó, dường như đã từng trải qua vụ bắt cóc, có một người đàn ông rất cao và rất dịu dàng đã dạy cô cách mở khóa. Trùng hợp là, trong những loại khóa mà anh dạy cô có loại khóa này.
Nếu không phải hiện tại Tốc Tốc đang khẩn thiết muốn mở khóa, có lẽ cô sẽ không nhớ được chuyện này.
Dù sao thì mức độ xóa ký ức của hệ thống xuyên sách vẫn rất cao. Nhưng ngay lúc này, không hiểu sao cô lại nhớ được.
Sau khi đứng một lúc, Tốc Tốc thở dài đứng thẳng người, cô ý thức được một vấn đề, khóa ở bên ngoài.
Cho dù có dây kẽm, cô ở bên trong cửa thì cũng không mở được đúng không?
Tốc Tốc dời mắt nhìn bức tường không cao lắm ở bên cạnh.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân của ủng quân đội, vững vàng và mạnh mẽ.
Trong lòng Tốc Tốc vang lên hồi chuông cảnh báo, cô biết có lẽ đối phương là một quân nhân. Nghĩ đến địa vị hiện tại của quân nhân, cô nín thở rụt người phía sau cánh cửa không nhúc nhích.
Tiếng ủng quân đội dừng lại trước cánh cửa.
Tốc Tốc không nhìn được người đến trông thế nào, cô chỉ có thể loáng tháng nhìn thấy anh rất cao, dáng người thẳng tắp qua khe hở giữa hai cánh cửa đang đóng lại.
Mùi khói thuốc nhàn nhạt thổi vào que khẽ hở cửa.
“Em là Tốc Tốc nhỉ.” Anh nói.
Không phải câu nghi vấn, là câu trần thuật.
Tốc Tốc nhất thời cũng không chắc chắn lắm.
Mặc dù cơ thể gốc tên là Ni Nhi chứ không phải Tốc Tốc, nhưng cô không biết cơ thể gốc có tên thật hay không…
Lỡ như tên thật vừa khéo giống tên cô thì sao. Thế nên cô không đáp mà hỏi lại: “Anh là ai?”
Người đàn ông thấp giọng cười, anh nói: “Tôi mở cửa giúp em, thế nào, có muốn không?”
Tốc Tốc lục lại ký ức, trong ấn tượng của cô, nhà họ Kiều không có nhân vật tầm cỡ thế này.
Giọng nói có thể trầm thấp êm tai đến vậy, chỉ nói đơn giản mấy câu thôi mà tai như được rót mật.
“Được thôi.” Tốc Tốc nói.
Nhưng, lúc người đàn ông cầm một thứ không biết là chìa khóa hay là gì khác ra, cô nhanh chóng chạy sang bên cạnh, nắm lấy mái tường, dùng sức bật nhảy. Lần đầu không được, hai tay không buông mà đạp chân lên mặt tường, mượn lực nhảy lên lần nữa.
Lần này cô thuận lợi lên đến mái tường, Tốc Tốc men theo bức tường chạy đi xa, nhưng bị người đàn ông phía sau gọi lại.
“Em bảo tôi mở cửa là muốn giương đông kích tây nhử hổ xa rừng à.” Giọng điệu người đàn ông chắc nịch: “Thực ra lúc đầu em đã định trèo tường rồi.”
Tốc Tốc nghe ra được lời nói của anh không có ác ý, cô im lặng chốc lát rồi quay đầu nhìn anh cười nói: “Tôi có thể tự ra ngoài, mắc mớ gì phải phiền đến anh chứ.”
“Miệng mồm lanh lợi lắm.” Anh nói: “Thực ra là cảm thấy chúng ta vốn không quen biết, sợ tôi chủ động giúp xong thì đưa ra điều kiện, thế nên cố ý tránh tôi.”
Lúc này Tốc Tốc mới bắt đầu nghiêm túc nhìn anh.
Vóc dáng cao lớn của người đàn ông khuất trong bóng râm bên bức tường, nhìn không rõ lắm.
Nhưng cho dù vậy, Tốc Tốc cũng biết tâm trạng hiện tại của anh rất tốt, vì anh đang cười.
“Về cơ bản thì tôi sẽ không bị người ta lừa, nhưng lần này lại bại một lần.” Tiếng cười của anh trầm thấp và thoải mái: “Hiếm khi có lần đầu, em có muốn thưởng tôi chút gì đó không?”
“Quả nhiên vẫn có điều kiện?”
Anh cười: “Ừm, em đoán đúng rồi.”
Tốc Tốc: “Anh muốn gì? Dù sao cũng phải để tôi cân nhắc xem có thỏa đáng hay không chứ. Anh không nói thì tôi sẽ không đồng ý.”
“Tôi không để em chịu thiệt là được rồi.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như…” Anh vứt đầu lọc thuốc xuống đất, đôi ủng quân đội được lau sáng bóng sải bước ra khỏi bóng râm, giẫm tắt đốm lửa nhỏ.
“Lát nữa lúc tôi đề cập chuyện hôn nhân của hai ta với nhà họ Kiều, em đừng ầm ĩ đòi ly hôn đấy. Thế nào?