Chương 13: Uy hiếp
Phòng bệnh vốn mở điều hòa, bởi vì nhiệt độ cơ thể của Yến Thời Miên có hơi cao nên nhiệt độ chỉnh khá thấp làm phòng có hơi lạnh.
Ngay khi Thịnh Tùy nhìn thấy Vân Thuyền, nhiệt độ trong phòng hình như còn giảm thêm mấy độ.
Nhưng Yến Thời Miên không cảm nhận được, trái lại còn xoay người xuống giường đi chân trần qua đón Vân Thuyền: “Sao anh lại đến đây?”
Cậu không nhận được hồi âm của Vân Thuyền, còn tưởng rằng Vân Thuyền đang bận, hôm nay sẽ không tới.
Vân Thuyền đến đây rồi, cậu không cần phải đối diện với gương mặt làm bằng băng của Thịnh Tùy nữa, Yến Thời Miên vui vẻ vô cùng.
“Không phải em nói mình bệnh, bảo anh trai đến thăm sao?” Vân Thuyền vỗ lưng cậu, “Đúng lúc hôm nay anh không có việc gì nên cứ tới đây thăm em.”
Yến Thời Miên* gật gật đầu, không chú ý thấy gương mặt đen tới bất thường của Thịnh Tùy.
*Khúc này trong raw để là Vân Thuyền nhưng mình thấy để Yến Thời Miên hợp lý hơn. Nếu có sai sót sao này mình sẽ sửa lại sau.
Bên phía Yến Thời Miên và Vân Thuyền đã bắt đầu trò chuyện với nhau, hai người dựa vào rất gần, thấp giọng nói chuyện nên Thịnh Tùy không nghe rõ họ đang nói cái gì.
Vân Thuyền cố ý hạ thấp âm thanh xuống, Yến Thời Miên cũng sẽ bất giác giảm bớt âm thanh tiến tới gần để nói chuyện với anh, người ngoài nhìn vào liền thấy quả thực rất thân mật.
Nhưng thật ra bọn họ chẳng qua chỉ đang trò chuyện bình thường mà thôi.
Vân Thuyền vươn tay khoác lên vai Yến Thời Miên, vô tình liếc nhìn qua Thịnh Tùy đang ngồi tại chỗ bất động, trong lòng có một loại vui sướng chiến thắng.
Cây bút trong tay bị Thịnh Tùy miết sắp gãy làm đôi, bởi vì quá dùng sức mà đầu ngón tay trắng bệch.
Lúc Vân Thuyền nhìn qua đương nhiên hắn cũng phát hiện, dù rằng Vân Thuyền đã biểu hiện vừa tùy ý vừa tự nhiên nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra sự khiêu khích ẩn chứa trong đó như cũ.
“Ha.” Hắn khẽ cười một tiếng, cảm thấy chuyện Vân Thuyền làm chẳng hề có ý nghĩa gì.
Không phải hắn và Yến Thời Miên chỉ gần gũi ở hiện tại mà là Yến Thời Miên sẽ thành của hắn.
Cuối cùng sau này Yến Thời Miên vẫn sẽ kết hôn cùng với hắn.
Hắn đóng bút lại, đôi chân dài bắt chéo buông xuống, hắn ngồi xổm nắm lấy bàn chân trần của Yến Thời Miên vào trong tay một cách tự nhiên.
“Nói bao nhiêu lần rồi, đừng đi chân trần.” Hắn ngồi xổm xuống, động tác thuần thục nâng chân Yến Thời Miên lên nhét vào trong giày, “Sao mà giống trẻ con thế.”
Đối với một loạt động tác này, Yến Thời Miên không cảm thấy mất tự nhiên chút nào, Thịnh Tùy cũng biểu hiện rất bình thường.
Vân Thuyền trở nên trầm mặc.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói giống như đã làm thuần thục cả trăm ngàn lần.
Tuy rằng Vân Thuyền không muốn thừa nhận nhưng hắn biết rõ Thịnh Tùy có được rất nhiều đặc quyền từ chỗ Yến Thời Miên.
“Anh Vân Thuyền ơi, anh làm sao vậy?” Yến Thời Miên thấy anh đột nhiên im lặng, gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Thịnh Tùy vừa mới mang giày cho cậu xong rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Vân Thuyền lắc đầu nói không có gì.
Thịnh Tùy vừa rửa tay đi ra liền nghe thấy hai tiếng anh ơi giòn tan của Yến Thời Miên, hắn cau mày đi qua ngăn giữa cậu và Vân Thuyền.
Tấm lưng rộng lớn che trước mắt khiến Yến Thời Miên nghiêng đầu dữ lắm mới nhìn thấy được một góc áo nhỏ của Vân Thuyền.
“Xí.” Yến Thời Miên ỷ vào việc có Vân Thuyền ở đây, Thịnh Tùy sẽ không làm gì cậu nên lớn gan nói, “Anh làm gì?”
Ánh mắt Thịnh Tùy lạnh lùng dừng trên người Vân Thuyền, đến khi cảm nhận được Vân Thuyền có chút sợ hãi mới đổi sang vẻ mặt khác nói chuyện với Yến Thời Miên.
“Miên Miên, đến giờ hẹn trước rồi, em nên đi gặp bác sĩ thôi.” Hắn nói.
Cổ tay bị hắn nắm lấy, Yến Thời Miên mới muộn màng nhận ra con người của Thịnh Tùy làm gì thèm để ý trước sau, tính tình có thể mất khống chế ngay tại chỗ.
Yến Thời Miên nghĩ, tại sao vừa rồi cậu lại cảm thấy hắn sẽ không làm gì cậu trước mặt người khác chứ?
“Ai da, đừng có kéo em, em tự biết đi mà!” Cậu không dám cãi lời Thịnh Tùy, muốn cậu đi gặp bác sĩ thì đi gặp thôi, chuyện này không phản kháng được.
Nhưng cậu không muốn cho Thịnh Tùy nắm tay.
Cậu bị Thịnh Tùy kéo ra ngoài phòng bệnh, Vân Thuyền im lặng đi theo sau hai người.
Yến Thời Miên vẫn luôn nhéo tay Thịnh Tùy muốn để hắn buông tay, trên tay Thịnh Tùy đã bị cậu nhéo ra mấy vết đo đỏ.
Dọc đường cậu cứ luôn lầm bầm, Thịnh Tùy lại nghiêm mặt nói cái gì cũng không chịu buông tay.
Dáng vẻ Yến Thời Miên trước nay vẫn luôn hợp lòng người, lúc này gương mặt lại lộ vẻ tủi thân uất ức. Thịnh Tùy thì đẹp trai nhưng gương mặt lại lạnh lùng môi mím thành đường thẳng, bộ dáng nhìn như muốn đánh người.
Tổ hợp này đi ngang qua hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Vân Thuyền thấy Yến Thời Miên không tình nguyện thì tiến lên nói: “Miên Miên không muốn cho cậu nắm, cậu đừng có ép em ấy nữa.”
Thịnh Tùy dừng lại, hắn kéo Yến Thời Miên giấu ra sau lưng, không cho Vân Thuyền chút cơ hội để nhìn, bàn tay vẫn còn nắm chặt cổ tay Yến Thời Miên.
“Đây là chuyện của hai chúng tôi, một người ngoài như cậu có tư cách gì xen miệng vào?” Thịnh Tùy trực tiếp hỏi hắn.
Vân Thuyền bị hỏi đến mức không thể trả lời, mấy từ chúng tôi và cậu đã phân chia giới hạn của bọn họ một cách rõ ràng.
“Tôi…….” Anh nhấp môi.
Thịnh Tùy không muốn nghe câu trả lời của anh, hắn nắm tay Yến Thời Miên rời đi.
Đến phòng kiểm tra, bác sĩ thấy Thịnh Tùy kéo Yến Thời Miên vào, lúc buông tay ra trên cổ tay Yến Thời Miên đã ửng đỏ.
Bác sĩ trừng hắn một cái, da thịt Yến Thời Miên mềm mại, lúc nào Thịnh Tùy xuống tay cũng không biết nặng nhẹ.
Lúc kiểm tra dù nói gì Yến Thời Miên cũng không chịu cho Thịnh Tùy làm cùng, Thịnh Tùy thấy nếu hắn còn không đi thì cậu sẽ khóc mất, hôm qua cũng đã dọa cậu rồi, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Vân Thuyền vừa mới đi tới, sau khi nghe câu nói kia của Thịnh Tùy xong anh vẫn còn có chút không yên lòng, chậm chạp đi đến bên này.
Thịnh Tùy đã ngồi xuống, anh không biết như thế nào nên liền đứng trước mặt Thịnh Tùy.
“Ngày hôm qua Miên Miên đi ra ngoài ăn đồ nướng với cậu?” Thịnh Tùy khoanh tay hỏi anh.
Vân Thuyền gật đầu.
Thịnh Tùy cười nhạo anh một tiếng: “Dạ dày Miên Miên không tốt, không thể ăn nhiều loại đồ ăn đó, cậu không biết à?”
Vân Thuyền thật sự không biết, Thịnh Tùy vừa thấy anh như vậy liền biết anh không biết, hắn nói thêm: “Hơn nữa chỉ cần cẩn thận một chút liền sẽ phát hiện ra em ấy không thoải mái.”
Thịnh Tùy nói xong lại quan sát anh, quả nhiên Vân Thuyền ngây người ra.
Ngày hôm qua sau khi ăn đồ nướng xong quả thật Yến Thời Miên không còn vui vẻ như trước nữa mà Vân Thuyền thì vẫn luôn nướng cho cậu…….
Vân Thuyền cúi đầu xuống.
Thịnh Tùy bắt chéo chân, khoanh tay ngẩng đầu nhìn hắn, tràn đầy khí thế nhưng không lên tiếng nữa.
“Tôi, sau này sẽ chú ý.” Vân Thuyền nói xong, đầu càng cúi thấp hơn, trong giọng nói đầy sự đảm bảo.
“Sau này gì cơ?” Thịnh Tùy hỏi lại, “Tôi không hy vọng sau này cậu gặp Miên Miên nữa.”
Vân Thuyền lập tức phản ứng lại quyết liệt: “Dựa vào cái gì chứ!”
Thịnh Tùy chỉ thay cậu đưa ra một quyết định, vốn không muốn giải thích với Vân Thuyền.
Nhưng nếu không giải thích, lỡ đâu Vân Thuyền lại nói bậy gì đó trước mặt Yến Thời Miên thì sao……
“Từ nhỏ Miên Miên đã có hôn ước với tôi, đợi sau khi em ấy tốt nghiệp đại học xong tôi sẽ kết hôn với em ấy.” Thịnh Tùy nói “Tôi không muốn bên cạnh em ấy xuất hiện người đàn ông khác, tôi muốn sự chú ý của em ấy phải đặt trên người tôi.”
“Và rõ ràng, cậu xuất hiện sẽ hấp dẫn sự chú ý của Miên Miên.”
Vân Thuyền lặp lại lời nói đó trong miệng mấy lần, cuối cùng cũng nhẩm ra được chỗ không đúng.
Thịnh Tùy làm như vậy chẳng khác nào coi Yến Thời Miên hoàn toàn là vật sở hữu của mình.
Cái gì mà sau khi kết hôn sự chú ý của Yến Thời Miên chỉ được đặt trên người hắn.
Yến Thời Miên là một con người có ý thức của riêng mình, Thịnh Tùy muốn thao túng cậu, khiến bên cạnh cậu chỉ có một mình hắn.
Như vậy là không đúng.
“Cậu làm như vậy có đúng không?” Vân Thuyền nói, “Miên Miên tự có suy nghĩ của chính em ấy, cậu không biết bản thân cậu rất cố chấp hả? Em ấy tiếp xúc với người nào đó là tự do của em ấy.”
“Em ấy không cần tiếp xúc với người khác.” Thịnh Tùy lập tức đáp, “Em ấy chỉ có thể tiếp xúc với tôi.”
Trong con ngươi đen huyền của hắn toát lên vẻ cố chấp và chiếm hữu, hắn nhìn Vân Thuyền trong mắt lại tràn đầy hận ý, vì một người mà phải chia sẻ sự chú ý của Yến Thời Miên.
“Dựa vào cái gì mà cậu dám làm như vậy?” Vân Thuyền giận dữ xông lên trước, mấy lời Thịnh Tùy nói anh không thể nghe lọt tai được.
Anh thường xuyên nghe Yến Thời Miên mắng chửi Thịnh Tùy, từ lời nói có thể nghe ra dục vọng chiếm hữu của Thịnh Tùy đối với Yến Thời Miên rất nặng.
Nhưng anh không ngờ dục vọng chiếm hữu đó lại bệnh hoạn tới mức này.
“Dựa vào cái gì?” Thịnh Tùy đứng lên cũng tiến lên trước từng bước, cười như không cười nhướng mày nhìn anh, “Dựa vào chuyện tôi là hôn phu của Miên Miên, về sau sẽ là chồng của em ấy.”
“Miên Miên sẽ không đồng ý cho cậu làm như vậy!” Vân Thuyền siết tay thành nắm đấm.
Thịnh Tùy cười anh: “Miên Miên không cần đồng ý, em ấy chỉ có thể nghe theo.”
Vân Thuyền nhìn Yến Thời Miên đang ngoan ngoãn nghe lời để bác sĩ kiểm tra trong phòng bệnh phía sau, đột nhiên chợt cảm thấy người đàn ông trước mắt này quá đáng sợ.
“Còn nữa, cái tên Miên Miên này không phải ai cũng có thể gọi đâu.” Thịnh Tùy đè bả vai của anh lại, đẩy anh lên tường, giọng nói trầm thấp vang lên, “Những lời ngày hôm nay tôi không muốn bị Miên Miên biết dù là nửa chữ, tôi cũng không muốn nhìn thấy sau này hai người còn tiếp xúc thân mật nào nữa.”
Vân Thuyền giương mắt trừng hắn: “Cậu làm như vậy không phải rất bỉ ổi sao? Thịnh Tùy, nếu cậu thật sự thích Miên Miên thì đáng lẽ cậu phải nên cạnh tranh công bằng với tôi.”
Thịnh Tùy không nén cười được, hắn nghiêng đầu bật cười vài giây rồi mới nói: “Ai muốn cạnh tranh công bằng với cậu cơ chứ, xét bất cứ phương diện nào thì cậu cũng không có tư cách cạnh tranh với tôi.”
Trong hành lang có gió thổi qua, gió mùa hè vừa nóng vừa khô làm mắt Vân Thuyền phát đau.
Có những lời không nói rõ ra thì sẽ không cảm nhận được, nhưng một khi bị nói trắng ra thì lồng ngực sẽ hệt như bị dao khoét đi một lỗ to, lan rộng vô cùng đau đớn.
Thịnh Tùy nói đúng, anh không có mặt nào có thể cạnh tranh với hắn, dù là gia thế hay năng lực, thứ Thịnh Tùy có anh đều không có.
Ngay cả tấm lòng chân thành cũng không phải chỉ mình anh có.
“Còn nữa, Vân tiên sinh à, tôi nghe nói gầy đây cậu đang chuẩn bị cho triển lãm lưu động của mình mà nhỉ?” Thịnh Tùy tự có biện pháp uy hiếp người khác của riêng hắn.
Từ sự kiện trung học năm đó, lần nào hắn cũng đúng.
Hắn có cách gây khó dễ và uy hiếp khiến người ở bên cạnh Yến Thời Miên tự biết khó mà lui.
Cho nên hắn không xem Vân Thuyền thành một đối thủ quá lợi hại.
Thịnh Tùy tin rằng Vân Thuyền sẽ chủ động rời khỏi, thậm chí còn sẽ tự rời khỏi trước khi bày tỏ tấm lòng của mình cho Yến Thời Miên nghe.
Vân Thuyền hé miệng, anh bước vào giới hội họa đã mấy năm, có qua lại với rất nhiều thương nhân, có một số thủ thuật không cần đi sâu vào cũng có thể hiểu được.
Lời uy hiếp của Thịnh Tùy, anh vừa nghe đã hiểu ngay.
“Đang làm gì thế?” Đúng lúc này Yến Thời Miên đi ra, cậu kéo Thịnh Tùy lại, “Vân Thuyền, em không sao rồi.”
Tinh thần Vân Thuyền không ổn định lắm, anh nhìn cậu một cái nhưng không lên tiếng.
“Em vốn định mời anh đến nhà em chơi.” Cậu lắc lắc điện thoại, “Nhưng mà anh em bảo em phải về nhà nên mình chỉ có thể để lần sau thôi.”
Vân Thuyền thất thần gật đầu.
Yến Thời Miên cảm thấy anh có hơi không đúng, cậu nghiêng đầu nhìn Thịnh Tùy, Thịnh Tùy thì lại dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, không thèm liếc nửa con mắt sang Vân Thuyền.
Cậu hỏi Vân Thuyền làm sao, Vân Thuyền lắc đầu nói không có gì.
Cậu chỉ đành không hỏi nữa.
Trong nhà lái xe đến đón cậu, cậu thấy Vân Thuyền đang mất tinh thần sợ anh tự lái xe trở về sẽ xảy ra chuyện nên bảo tài xế vòng xe lại chở anh đi, sau đó lại tìm tài xế đến lái xe của Vân Thuyền trở về.
Lúc Vân Thuyền xuống xe, Yến Thời Miên lại hỏi: “Vân Thuyền, thật sự không có việc gì chứ?”
Vân Thuyền vẫn lắc đầu, Yến Thời Miên ghé vào bên cửa sổ hỏi anh: “Vậy sao trông anh mất hứng thế kia, có phải triển lãm tranh xảy ra vấn đề không?”
Vân Thuyền nói: “Thật sự không có chuyện gì mà.”
Sau đó anh tiến lên trước, dùng ngón tay chọt chọt lên mặt Yến Thời Miên.
“Vốn gặp phải chuyện khó giải quyết, nhưng hình như bây giờ anh đã nghĩ ra cách ứng phó rồi.”
Ngay khi Thịnh Tùy nhìn thấy Vân Thuyền, nhiệt độ trong phòng hình như còn giảm thêm mấy độ.
Nhưng Yến Thời Miên không cảm nhận được, trái lại còn xoay người xuống giường đi chân trần qua đón Vân Thuyền: “Sao anh lại đến đây?”
Cậu không nhận được hồi âm của Vân Thuyền, còn tưởng rằng Vân Thuyền đang bận, hôm nay sẽ không tới.
Vân Thuyền đến đây rồi, cậu không cần phải đối diện với gương mặt làm bằng băng của Thịnh Tùy nữa, Yến Thời Miên vui vẻ vô cùng.
“Không phải em nói mình bệnh, bảo anh trai đến thăm sao?” Vân Thuyền vỗ lưng cậu, “Đúng lúc hôm nay anh không có việc gì nên cứ tới đây thăm em.”
Yến Thời Miên* gật gật đầu, không chú ý thấy gương mặt đen tới bất thường của Thịnh Tùy.
*Khúc này trong raw để là Vân Thuyền nhưng mình thấy để Yến Thời Miên hợp lý hơn. Nếu có sai sót sao này mình sẽ sửa lại sau.
Bên phía Yến Thời Miên và Vân Thuyền đã bắt đầu trò chuyện với nhau, hai người dựa vào rất gần, thấp giọng nói chuyện nên Thịnh Tùy không nghe rõ họ đang nói cái gì.
Vân Thuyền cố ý hạ thấp âm thanh xuống, Yến Thời Miên cũng sẽ bất giác giảm bớt âm thanh tiến tới gần để nói chuyện với anh, người ngoài nhìn vào liền thấy quả thực rất thân mật.
Nhưng thật ra bọn họ chẳng qua chỉ đang trò chuyện bình thường mà thôi.
Vân Thuyền vươn tay khoác lên vai Yến Thời Miên, vô tình liếc nhìn qua Thịnh Tùy đang ngồi tại chỗ bất động, trong lòng có một loại vui sướng chiến thắng.
Cây bút trong tay bị Thịnh Tùy miết sắp gãy làm đôi, bởi vì quá dùng sức mà đầu ngón tay trắng bệch.
Lúc Vân Thuyền nhìn qua đương nhiên hắn cũng phát hiện, dù rằng Vân Thuyền đã biểu hiện vừa tùy ý vừa tự nhiên nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra sự khiêu khích ẩn chứa trong đó như cũ.
“Ha.” Hắn khẽ cười một tiếng, cảm thấy chuyện Vân Thuyền làm chẳng hề có ý nghĩa gì.
Không phải hắn và Yến Thời Miên chỉ gần gũi ở hiện tại mà là Yến Thời Miên sẽ thành của hắn.
Cuối cùng sau này Yến Thời Miên vẫn sẽ kết hôn cùng với hắn.
Hắn đóng bút lại, đôi chân dài bắt chéo buông xuống, hắn ngồi xổm nắm lấy bàn chân trần của Yến Thời Miên vào trong tay một cách tự nhiên.
“Nói bao nhiêu lần rồi, đừng đi chân trần.” Hắn ngồi xổm xuống, động tác thuần thục nâng chân Yến Thời Miên lên nhét vào trong giày, “Sao mà giống trẻ con thế.”
Đối với một loạt động tác này, Yến Thời Miên không cảm thấy mất tự nhiên chút nào, Thịnh Tùy cũng biểu hiện rất bình thường.
Vân Thuyền trở nên trầm mặc.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói giống như đã làm thuần thục cả trăm ngàn lần.
Tuy rằng Vân Thuyền không muốn thừa nhận nhưng hắn biết rõ Thịnh Tùy có được rất nhiều đặc quyền từ chỗ Yến Thời Miên.
“Anh Vân Thuyền ơi, anh làm sao vậy?” Yến Thời Miên thấy anh đột nhiên im lặng, gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Thịnh Tùy vừa mới mang giày cho cậu xong rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Vân Thuyền lắc đầu nói không có gì.
Thịnh Tùy vừa rửa tay đi ra liền nghe thấy hai tiếng anh ơi giòn tan của Yến Thời Miên, hắn cau mày đi qua ngăn giữa cậu và Vân Thuyền.
Tấm lưng rộng lớn che trước mắt khiến Yến Thời Miên nghiêng đầu dữ lắm mới nhìn thấy được một góc áo nhỏ của Vân Thuyền.
“Xí.” Yến Thời Miên ỷ vào việc có Vân Thuyền ở đây, Thịnh Tùy sẽ không làm gì cậu nên lớn gan nói, “Anh làm gì?”
Ánh mắt Thịnh Tùy lạnh lùng dừng trên người Vân Thuyền, đến khi cảm nhận được Vân Thuyền có chút sợ hãi mới đổi sang vẻ mặt khác nói chuyện với Yến Thời Miên.
“Miên Miên, đến giờ hẹn trước rồi, em nên đi gặp bác sĩ thôi.” Hắn nói.
Cổ tay bị hắn nắm lấy, Yến Thời Miên mới muộn màng nhận ra con người của Thịnh Tùy làm gì thèm để ý trước sau, tính tình có thể mất khống chế ngay tại chỗ.
Yến Thời Miên nghĩ, tại sao vừa rồi cậu lại cảm thấy hắn sẽ không làm gì cậu trước mặt người khác chứ?
“Ai da, đừng có kéo em, em tự biết đi mà!” Cậu không dám cãi lời Thịnh Tùy, muốn cậu đi gặp bác sĩ thì đi gặp thôi, chuyện này không phản kháng được.
Nhưng cậu không muốn cho Thịnh Tùy nắm tay.
Cậu bị Thịnh Tùy kéo ra ngoài phòng bệnh, Vân Thuyền im lặng đi theo sau hai người.
Yến Thời Miên vẫn luôn nhéo tay Thịnh Tùy muốn để hắn buông tay, trên tay Thịnh Tùy đã bị cậu nhéo ra mấy vết đo đỏ.
Dọc đường cậu cứ luôn lầm bầm, Thịnh Tùy lại nghiêm mặt nói cái gì cũng không chịu buông tay.
Dáng vẻ Yến Thời Miên trước nay vẫn luôn hợp lòng người, lúc này gương mặt lại lộ vẻ tủi thân uất ức. Thịnh Tùy thì đẹp trai nhưng gương mặt lại lạnh lùng môi mím thành đường thẳng, bộ dáng nhìn như muốn đánh người.
Tổ hợp này đi ngang qua hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Vân Thuyền thấy Yến Thời Miên không tình nguyện thì tiến lên nói: “Miên Miên không muốn cho cậu nắm, cậu đừng có ép em ấy nữa.”
Thịnh Tùy dừng lại, hắn kéo Yến Thời Miên giấu ra sau lưng, không cho Vân Thuyền chút cơ hội để nhìn, bàn tay vẫn còn nắm chặt cổ tay Yến Thời Miên.
“Đây là chuyện của hai chúng tôi, một người ngoài như cậu có tư cách gì xen miệng vào?” Thịnh Tùy trực tiếp hỏi hắn.
Vân Thuyền bị hỏi đến mức không thể trả lời, mấy từ chúng tôi và cậu đã phân chia giới hạn của bọn họ một cách rõ ràng.
“Tôi…….” Anh nhấp môi.
Thịnh Tùy không muốn nghe câu trả lời của anh, hắn nắm tay Yến Thời Miên rời đi.
Đến phòng kiểm tra, bác sĩ thấy Thịnh Tùy kéo Yến Thời Miên vào, lúc buông tay ra trên cổ tay Yến Thời Miên đã ửng đỏ.
Bác sĩ trừng hắn một cái, da thịt Yến Thời Miên mềm mại, lúc nào Thịnh Tùy xuống tay cũng không biết nặng nhẹ.
Lúc kiểm tra dù nói gì Yến Thời Miên cũng không chịu cho Thịnh Tùy làm cùng, Thịnh Tùy thấy nếu hắn còn không đi thì cậu sẽ khóc mất, hôm qua cũng đã dọa cậu rồi, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
Vân Thuyền vừa mới đi tới, sau khi nghe câu nói kia của Thịnh Tùy xong anh vẫn còn có chút không yên lòng, chậm chạp đi đến bên này.
Thịnh Tùy đã ngồi xuống, anh không biết như thế nào nên liền đứng trước mặt Thịnh Tùy.
“Ngày hôm qua Miên Miên đi ra ngoài ăn đồ nướng với cậu?” Thịnh Tùy khoanh tay hỏi anh.
Vân Thuyền gật đầu.
Thịnh Tùy cười nhạo anh một tiếng: “Dạ dày Miên Miên không tốt, không thể ăn nhiều loại đồ ăn đó, cậu không biết à?”
Vân Thuyền thật sự không biết, Thịnh Tùy vừa thấy anh như vậy liền biết anh không biết, hắn nói thêm: “Hơn nữa chỉ cần cẩn thận một chút liền sẽ phát hiện ra em ấy không thoải mái.”
Thịnh Tùy nói xong lại quan sát anh, quả nhiên Vân Thuyền ngây người ra.
Ngày hôm qua sau khi ăn đồ nướng xong quả thật Yến Thời Miên không còn vui vẻ như trước nữa mà Vân Thuyền thì vẫn luôn nướng cho cậu…….
Vân Thuyền cúi đầu xuống.
Thịnh Tùy bắt chéo chân, khoanh tay ngẩng đầu nhìn hắn, tràn đầy khí thế nhưng không lên tiếng nữa.
“Tôi, sau này sẽ chú ý.” Vân Thuyền nói xong, đầu càng cúi thấp hơn, trong giọng nói đầy sự đảm bảo.
“Sau này gì cơ?” Thịnh Tùy hỏi lại, “Tôi không hy vọng sau này cậu gặp Miên Miên nữa.”
Vân Thuyền lập tức phản ứng lại quyết liệt: “Dựa vào cái gì chứ!”
Thịnh Tùy chỉ thay cậu đưa ra một quyết định, vốn không muốn giải thích với Vân Thuyền.
Nhưng nếu không giải thích, lỡ đâu Vân Thuyền lại nói bậy gì đó trước mặt Yến Thời Miên thì sao……
“Từ nhỏ Miên Miên đã có hôn ước với tôi, đợi sau khi em ấy tốt nghiệp đại học xong tôi sẽ kết hôn với em ấy.” Thịnh Tùy nói “Tôi không muốn bên cạnh em ấy xuất hiện người đàn ông khác, tôi muốn sự chú ý của em ấy phải đặt trên người tôi.”
“Và rõ ràng, cậu xuất hiện sẽ hấp dẫn sự chú ý của Miên Miên.”
Vân Thuyền lặp lại lời nói đó trong miệng mấy lần, cuối cùng cũng nhẩm ra được chỗ không đúng.
Thịnh Tùy làm như vậy chẳng khác nào coi Yến Thời Miên hoàn toàn là vật sở hữu của mình.
Cái gì mà sau khi kết hôn sự chú ý của Yến Thời Miên chỉ được đặt trên người hắn.
Yến Thời Miên là một con người có ý thức của riêng mình, Thịnh Tùy muốn thao túng cậu, khiến bên cạnh cậu chỉ có một mình hắn.
Như vậy là không đúng.
“Cậu làm như vậy có đúng không?” Vân Thuyền nói, “Miên Miên tự có suy nghĩ của chính em ấy, cậu không biết bản thân cậu rất cố chấp hả? Em ấy tiếp xúc với người nào đó là tự do của em ấy.”
“Em ấy không cần tiếp xúc với người khác.” Thịnh Tùy lập tức đáp, “Em ấy chỉ có thể tiếp xúc với tôi.”
Trong con ngươi đen huyền của hắn toát lên vẻ cố chấp và chiếm hữu, hắn nhìn Vân Thuyền trong mắt lại tràn đầy hận ý, vì một người mà phải chia sẻ sự chú ý của Yến Thời Miên.
“Dựa vào cái gì mà cậu dám làm như vậy?” Vân Thuyền giận dữ xông lên trước, mấy lời Thịnh Tùy nói anh không thể nghe lọt tai được.
Anh thường xuyên nghe Yến Thời Miên mắng chửi Thịnh Tùy, từ lời nói có thể nghe ra dục vọng chiếm hữu của Thịnh Tùy đối với Yến Thời Miên rất nặng.
Nhưng anh không ngờ dục vọng chiếm hữu đó lại bệnh hoạn tới mức này.
“Dựa vào cái gì?” Thịnh Tùy đứng lên cũng tiến lên trước từng bước, cười như không cười nhướng mày nhìn anh, “Dựa vào chuyện tôi là hôn phu của Miên Miên, về sau sẽ là chồng của em ấy.”
“Miên Miên sẽ không đồng ý cho cậu làm như vậy!” Vân Thuyền siết tay thành nắm đấm.
Thịnh Tùy cười anh: “Miên Miên không cần đồng ý, em ấy chỉ có thể nghe theo.”
Vân Thuyền nhìn Yến Thời Miên đang ngoan ngoãn nghe lời để bác sĩ kiểm tra trong phòng bệnh phía sau, đột nhiên chợt cảm thấy người đàn ông trước mắt này quá đáng sợ.
“Còn nữa, cái tên Miên Miên này không phải ai cũng có thể gọi đâu.” Thịnh Tùy đè bả vai của anh lại, đẩy anh lên tường, giọng nói trầm thấp vang lên, “Những lời ngày hôm nay tôi không muốn bị Miên Miên biết dù là nửa chữ, tôi cũng không muốn nhìn thấy sau này hai người còn tiếp xúc thân mật nào nữa.”
Vân Thuyền giương mắt trừng hắn: “Cậu làm như vậy không phải rất bỉ ổi sao? Thịnh Tùy, nếu cậu thật sự thích Miên Miên thì đáng lẽ cậu phải nên cạnh tranh công bằng với tôi.”
Thịnh Tùy không nén cười được, hắn nghiêng đầu bật cười vài giây rồi mới nói: “Ai muốn cạnh tranh công bằng với cậu cơ chứ, xét bất cứ phương diện nào thì cậu cũng không có tư cách cạnh tranh với tôi.”
Trong hành lang có gió thổi qua, gió mùa hè vừa nóng vừa khô làm mắt Vân Thuyền phát đau.
Có những lời không nói rõ ra thì sẽ không cảm nhận được, nhưng một khi bị nói trắng ra thì lồng ngực sẽ hệt như bị dao khoét đi một lỗ to, lan rộng vô cùng đau đớn.
Thịnh Tùy nói đúng, anh không có mặt nào có thể cạnh tranh với hắn, dù là gia thế hay năng lực, thứ Thịnh Tùy có anh đều không có.
Ngay cả tấm lòng chân thành cũng không phải chỉ mình anh có.
“Còn nữa, Vân tiên sinh à, tôi nghe nói gầy đây cậu đang chuẩn bị cho triển lãm lưu động của mình mà nhỉ?” Thịnh Tùy tự có biện pháp uy hiếp người khác của riêng hắn.
Từ sự kiện trung học năm đó, lần nào hắn cũng đúng.
Hắn có cách gây khó dễ và uy hiếp khiến người ở bên cạnh Yến Thời Miên tự biết khó mà lui.
Cho nên hắn không xem Vân Thuyền thành một đối thủ quá lợi hại.
Thịnh Tùy tin rằng Vân Thuyền sẽ chủ động rời khỏi, thậm chí còn sẽ tự rời khỏi trước khi bày tỏ tấm lòng của mình cho Yến Thời Miên nghe.
Vân Thuyền hé miệng, anh bước vào giới hội họa đã mấy năm, có qua lại với rất nhiều thương nhân, có một số thủ thuật không cần đi sâu vào cũng có thể hiểu được.
Lời uy hiếp của Thịnh Tùy, anh vừa nghe đã hiểu ngay.
“Đang làm gì thế?” Đúng lúc này Yến Thời Miên đi ra, cậu kéo Thịnh Tùy lại, “Vân Thuyền, em không sao rồi.”
Tinh thần Vân Thuyền không ổn định lắm, anh nhìn cậu một cái nhưng không lên tiếng.
“Em vốn định mời anh đến nhà em chơi.” Cậu lắc lắc điện thoại, “Nhưng mà anh em bảo em phải về nhà nên mình chỉ có thể để lần sau thôi.”
Vân Thuyền thất thần gật đầu.
Yến Thời Miên cảm thấy anh có hơi không đúng, cậu nghiêng đầu nhìn Thịnh Tùy, Thịnh Tùy thì lại dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, không thèm liếc nửa con mắt sang Vân Thuyền.
Cậu hỏi Vân Thuyền làm sao, Vân Thuyền lắc đầu nói không có gì.
Cậu chỉ đành không hỏi nữa.
Trong nhà lái xe đến đón cậu, cậu thấy Vân Thuyền đang mất tinh thần sợ anh tự lái xe trở về sẽ xảy ra chuyện nên bảo tài xế vòng xe lại chở anh đi, sau đó lại tìm tài xế đến lái xe của Vân Thuyền trở về.
Lúc Vân Thuyền xuống xe, Yến Thời Miên lại hỏi: “Vân Thuyền, thật sự không có việc gì chứ?”
Vân Thuyền vẫn lắc đầu, Yến Thời Miên ghé vào bên cửa sổ hỏi anh: “Vậy sao trông anh mất hứng thế kia, có phải triển lãm tranh xảy ra vấn đề không?”
Vân Thuyền nói: “Thật sự không có chuyện gì mà.”
Sau đó anh tiến lên trước, dùng ngón tay chọt chọt lên mặt Yến Thời Miên.
“Vốn gặp phải chuyện khó giải quyết, nhưng hình như bây giờ anh đã nghĩ ra cách ứng phó rồi.”