Chương 58: Phiền Phiền Quá Phiền
Cũng từ hôm đó, lũ con gái vẫn chạy theo Lăng Sâm nhưng đã biết chừng mực hơn rất nhiều.
Các nhà lãnh đạo đều dặn người nhà của mình không được kiếm chuyện với Lăng Sâm.
Không cần đợi dặn dò, không ai dám nữa.
Chuyện nhà họ Phan (nhà của người bị Lăng Sâm diệt) còn sờ sờ ra trước mắt như vậy, họ mới không ngu mà đi gây với Lăng Sâm.
Người lãnh đạo căn cứ cũng đã âm thầm dò xét dị năng của Lăng Sâm rất lâu nhưng vẫn không thể nhìn ra cấp bậc của hắn.
Ở cái căn cứ mà người có dị năng cao nhất là cấp bốn này, thì không bao giờ có người có thể nhìn thấy được cấp bậc của Lăng Sâm.
Chính nhờ đó, Lăng Sâm trở nên thần bí hơn trong mắt người khác, cũng trở nên hấp dẫn hơn trong mắt các cô nàng.
Trở lại cuộc họp, người lãnh đạo căn cứ nghe Lăng Sâm nói bọn họ làm mất thời gian thì thấy trong lòng khổ hết sức.
Không phải bọn họ không muốn nhanh hơn mà là người trong căn cứ không phải ai cũng tự nguyện đi, dị năng lại không cao, đa số chỉ là cấp hai.
Nếu dị năng của bọn họ mạnh như mấy người ở căn cứ khác thì còn nhờ người ta làm chi nữa.
Muốn người khác giúp đỡ đương nhiên phải có thù lao rồi.
Chuyến này, căn cứ của họ cũng bỏ máu ra không ít đâu.
Không phải dạo gần đây, tang thi ở nhóm cảng này tập trung càng ngày càng đông, đã vậy còn có mấy con mạnh hơn cả bọn họ thì họ mới không muốn nhờ cậy người ngoài như thế này.
"Chỉ một ngày nữa thôi, Lăng thiếu tướng xin cố gắng một chút." Người lãnh đạo ôn hòa nói.
Những người có mặt tại phòng họp này đều là những con cáo già.
Không ai dám lên tiếng cãi lại Lăng Sâm cả.
Dù trong lòng bất mãn với thái độ của Lăng Sâm nhưng họ không ngu dại gì mà đưa đầu mình ra làm con pháo thí.
"Được, tôi đợi ông hết ngày hôm nay.
Ngày mai nếu không đi thì xin lỗi, tôi muốn trở về." Lăng Sâm đứng lên nói, rồi bước ra khỏi phòng họp.
Lăng Sâm vừa khuất bóng, phòng họp lại bắt đầu sôi trào lên.
"Con người này quá kiêu ngạo, anh ta nghĩ phải có anh ta mới được sao." Một người tức giận nói.
Lãnh đạo căn cứ nghĩ thầm: "Sao lúc nãy ông không ngon mà nói trước mặt anh ta đó, bây giờ mới nói thì muốn thể hiện cái gì."
"Thật đúng là không có anh ta không được.
Ở đây, ai có nắm chắc diệt được tang thi cấp năm hay không?" Lãnh đạo căn cứ thành phố A lên tiếng nói.
Mọi người nghe hỏi thì đồng loạt tắt tiếng.
Những người ở căn cứ khác cũng không dám lên tiếng gì.
Họ có dị năng giả cấp năm nhưng không không có nghĩa có thể đối chiến tay đôi với tang thi cấp năm.
Tang thi cấp năm có lớp da còn cứng hơn đá, đã thế còn có dị năng.
Bọn họ là con người không thể nào da cứng như tang thi được.
Lăng Sâm là người mà mọi người cho là có dị năng cao nhất ở đây, vì cả dị năng giả cấp năm cũng không thể nhìn ra được cấp bậc của hắn.
Chuyến này phải nói là không có Lăng Sâm thì không được.
Theo tiến độ đi đường của Hàn Chi, trưa hôm sau, cô mới có thể đến được căn cứ thành phố A.
Cô chỉ có thể bay qua thành phố N thôi, đến gần thành phố A thì chắc phải đi xe rồi.
Hàn Chi thấy rất nhớ Lăng Sâm.
Lúc trước, cả hai chưa xác định tình cảm của nhau thì chưa thấy gì nhưng bây giờ thì khác rồi.
Lâu lắm rồi, Hàn Chi chưa xa Lăng Sâm lâu như vậy.
Lăng Sâm lúc nào cũng đứng ở bên cô, cưng chiều cô, quan tâm cô.
Dường như, Hàn Chi càng ngày càng sa vào cạm bẫy ôn nhu của hắn.
Chính bản thân Hàn Chi cũng không ngờ được rằng bản thân lại có một ngày nhớ thương một người đến vậy.
Nhưng cô hưởng thụ cảm giác này, quý trọng phần tình cảm này của cô và Lăng Sâm.
Không biết bây giờ, Lăng Sâm đang làm gì nữa? Hắn có nhớ cô hay không?
Nghĩ đến đây, Hàn Chi lại bật cười, cô càng lớn tuổi lại càng trở nên ngây thơ rồi.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Hàn Chi đã bay đến gần địa phận thành phố A.
Cô cho tấm gỗ dừng lại, quyết định vào không gian ngủ với con.
Mai cô sẽ phải chạy xe để đi nốt đoạn đường còn lại đến căn cứ thành phố A, không thể để người khác thấy cô bay như thế này được, rất gây chú ý.
Lăng Sâm giờ đang nằm buồn bực ở trong phòng nghỉ được căn cứ cấp cho.
Hắn nhớ vợ con mình, không biết bao nhiêu đêm hắn hối hận vì nhận lời anh trai để đi đến đây.
Lăng Sâm không biết được người hắn ngày nhớ đêm mong trưa mai sẽ đến được đây.
Nếu biết, nói không chừng đêm nay hắn có thể không cần ngủ mà lấy xe chạy như bay ra ngoài đón cô.
Sáng hôm sau, đúng sáu giờ sáng đã nghe được tiếng còi báo triệu tập mọi người.
Lăng Sâm tranh thủ chỉnh trang lại bản thân rồi bước ra ngoài.
Hắn còn cầu mấy người này đi nhanh nhanh, giải quyết cho sớm để có thể trở về.
Độ hoan nghênh của các cô gái đối với Lăng Sâm ở căn cứ rất lớn, nhìn những ánh mắt si mê của mấy cô nhìn theo bước chân của Lăng Sâm thì biết.
Nhất là mấy cô tiểu thư của những người nắm quyền các gia tộc lớn, con cháu của cán bộ cấp cao, họ không ngừng muốn bước lên chào hỏi, làm quen với Lăng Sâm.
Hắn không thể hiểu được mấy người này nghĩ cái gì.
Lăng Sâm đã nói hắn có vợ con rồi, với cả vụ việc diệt sạch một nhà lúc hắn mới đến đây mà mấy người này không sáng mắt ra hay sao?
Thật ra, mấy cô này cũng bị người nhà cảnh cáo không nên lại gần hay chọc ghẹo Lăng Sâm rồi.
Nhưng người ta là con cưng, tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, trong máu họ đã nghĩ họ rất cao quý, người như họ đương nhiên là xứng với người mạnh mẽ như Lăng Sâm rồi.
Với lại, người nhà kể về Lăng Sâm vô cùng máu lạnh, chỉ vì một cô gái bắt chuyện mà diệt sạch cả nhà người ta, như vậy khôn phải rất quá đáng sao? Mấy cô nàng nghĩ rằng đây có thể chỉ là lời đồn mà thôi.
Đàn ông nào mà không thương hương tiếc ngọc chứ.
Lăng Sâm chán ghét vô cùng, hơi lạnh lan tỏa ra bốn phía, bộ mặt lạnh lùng được sử dụng hết công suất, làm những người này không dám lại gần.
Bây giờ, trong đầu hắn toàn là: "Phiền, phiền, quá phiền."
Các nhà lãnh đạo đều dặn người nhà của mình không được kiếm chuyện với Lăng Sâm.
Không cần đợi dặn dò, không ai dám nữa.
Chuyện nhà họ Phan (nhà của người bị Lăng Sâm diệt) còn sờ sờ ra trước mắt như vậy, họ mới không ngu mà đi gây với Lăng Sâm.
Người lãnh đạo căn cứ cũng đã âm thầm dò xét dị năng của Lăng Sâm rất lâu nhưng vẫn không thể nhìn ra cấp bậc của hắn.
Ở cái căn cứ mà người có dị năng cao nhất là cấp bốn này, thì không bao giờ có người có thể nhìn thấy được cấp bậc của Lăng Sâm.
Chính nhờ đó, Lăng Sâm trở nên thần bí hơn trong mắt người khác, cũng trở nên hấp dẫn hơn trong mắt các cô nàng.
Trở lại cuộc họp, người lãnh đạo căn cứ nghe Lăng Sâm nói bọn họ làm mất thời gian thì thấy trong lòng khổ hết sức.
Không phải bọn họ không muốn nhanh hơn mà là người trong căn cứ không phải ai cũng tự nguyện đi, dị năng lại không cao, đa số chỉ là cấp hai.
Nếu dị năng của bọn họ mạnh như mấy người ở căn cứ khác thì còn nhờ người ta làm chi nữa.
Muốn người khác giúp đỡ đương nhiên phải có thù lao rồi.
Chuyến này, căn cứ của họ cũng bỏ máu ra không ít đâu.
Không phải dạo gần đây, tang thi ở nhóm cảng này tập trung càng ngày càng đông, đã vậy còn có mấy con mạnh hơn cả bọn họ thì họ mới không muốn nhờ cậy người ngoài như thế này.
"Chỉ một ngày nữa thôi, Lăng thiếu tướng xin cố gắng một chút." Người lãnh đạo ôn hòa nói.
Những người có mặt tại phòng họp này đều là những con cáo già.
Không ai dám lên tiếng cãi lại Lăng Sâm cả.
Dù trong lòng bất mãn với thái độ của Lăng Sâm nhưng họ không ngu dại gì mà đưa đầu mình ra làm con pháo thí.
"Được, tôi đợi ông hết ngày hôm nay.
Ngày mai nếu không đi thì xin lỗi, tôi muốn trở về." Lăng Sâm đứng lên nói, rồi bước ra khỏi phòng họp.
Lăng Sâm vừa khuất bóng, phòng họp lại bắt đầu sôi trào lên.
"Con người này quá kiêu ngạo, anh ta nghĩ phải có anh ta mới được sao." Một người tức giận nói.
Lãnh đạo căn cứ nghĩ thầm: "Sao lúc nãy ông không ngon mà nói trước mặt anh ta đó, bây giờ mới nói thì muốn thể hiện cái gì."
"Thật đúng là không có anh ta không được.
Ở đây, ai có nắm chắc diệt được tang thi cấp năm hay không?" Lãnh đạo căn cứ thành phố A lên tiếng nói.
Mọi người nghe hỏi thì đồng loạt tắt tiếng.
Những người ở căn cứ khác cũng không dám lên tiếng gì.
Họ có dị năng giả cấp năm nhưng không không có nghĩa có thể đối chiến tay đôi với tang thi cấp năm.
Tang thi cấp năm có lớp da còn cứng hơn đá, đã thế còn có dị năng.
Bọn họ là con người không thể nào da cứng như tang thi được.
Lăng Sâm là người mà mọi người cho là có dị năng cao nhất ở đây, vì cả dị năng giả cấp năm cũng không thể nhìn ra được cấp bậc của hắn.
Chuyến này phải nói là không có Lăng Sâm thì không được.
Theo tiến độ đi đường của Hàn Chi, trưa hôm sau, cô mới có thể đến được căn cứ thành phố A.
Cô chỉ có thể bay qua thành phố N thôi, đến gần thành phố A thì chắc phải đi xe rồi.
Hàn Chi thấy rất nhớ Lăng Sâm.
Lúc trước, cả hai chưa xác định tình cảm của nhau thì chưa thấy gì nhưng bây giờ thì khác rồi.
Lâu lắm rồi, Hàn Chi chưa xa Lăng Sâm lâu như vậy.
Lăng Sâm lúc nào cũng đứng ở bên cô, cưng chiều cô, quan tâm cô.
Dường như, Hàn Chi càng ngày càng sa vào cạm bẫy ôn nhu của hắn.
Chính bản thân Hàn Chi cũng không ngờ được rằng bản thân lại có một ngày nhớ thương một người đến vậy.
Nhưng cô hưởng thụ cảm giác này, quý trọng phần tình cảm này của cô và Lăng Sâm.
Không biết bây giờ, Lăng Sâm đang làm gì nữa? Hắn có nhớ cô hay không?
Nghĩ đến đây, Hàn Chi lại bật cười, cô càng lớn tuổi lại càng trở nên ngây thơ rồi.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Hàn Chi đã bay đến gần địa phận thành phố A.
Cô cho tấm gỗ dừng lại, quyết định vào không gian ngủ với con.
Mai cô sẽ phải chạy xe để đi nốt đoạn đường còn lại đến căn cứ thành phố A, không thể để người khác thấy cô bay như thế này được, rất gây chú ý.
Lăng Sâm giờ đang nằm buồn bực ở trong phòng nghỉ được căn cứ cấp cho.
Hắn nhớ vợ con mình, không biết bao nhiêu đêm hắn hối hận vì nhận lời anh trai để đi đến đây.
Lăng Sâm không biết được người hắn ngày nhớ đêm mong trưa mai sẽ đến được đây.
Nếu biết, nói không chừng đêm nay hắn có thể không cần ngủ mà lấy xe chạy như bay ra ngoài đón cô.
Sáng hôm sau, đúng sáu giờ sáng đã nghe được tiếng còi báo triệu tập mọi người.
Lăng Sâm tranh thủ chỉnh trang lại bản thân rồi bước ra ngoài.
Hắn còn cầu mấy người này đi nhanh nhanh, giải quyết cho sớm để có thể trở về.
Độ hoan nghênh của các cô gái đối với Lăng Sâm ở căn cứ rất lớn, nhìn những ánh mắt si mê của mấy cô nhìn theo bước chân của Lăng Sâm thì biết.
Nhất là mấy cô tiểu thư của những người nắm quyền các gia tộc lớn, con cháu của cán bộ cấp cao, họ không ngừng muốn bước lên chào hỏi, làm quen với Lăng Sâm.
Hắn không thể hiểu được mấy người này nghĩ cái gì.
Lăng Sâm đã nói hắn có vợ con rồi, với cả vụ việc diệt sạch một nhà lúc hắn mới đến đây mà mấy người này không sáng mắt ra hay sao?
Thật ra, mấy cô này cũng bị người nhà cảnh cáo không nên lại gần hay chọc ghẹo Lăng Sâm rồi.
Nhưng người ta là con cưng, tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, trong máu họ đã nghĩ họ rất cao quý, người như họ đương nhiên là xứng với người mạnh mẽ như Lăng Sâm rồi.
Với lại, người nhà kể về Lăng Sâm vô cùng máu lạnh, chỉ vì một cô gái bắt chuyện mà diệt sạch cả nhà người ta, như vậy khôn phải rất quá đáng sao? Mấy cô nàng nghĩ rằng đây có thể chỉ là lời đồn mà thôi.
Đàn ông nào mà không thương hương tiếc ngọc chứ.
Lăng Sâm chán ghét vô cùng, hơi lạnh lan tỏa ra bốn phía, bộ mặt lạnh lùng được sử dụng hết công suất, làm những người này không dám lại gần.
Bây giờ, trong đầu hắn toàn là: "Phiền, phiền, quá phiền."