Chương 54: Sinh Con
Sau khi mấy anh lính lôi Hàn Thế Vinh đi, bữa tiệc lại được tiếp tục.
Khách mời cũng ăn ý xem như không có chuyện gì.
Bọn họ không ngu gì mà vì một kẻ tàn phế, đi chống đối lại một gia tộc nắm quyền như Lăng gia.
Sau đám cưới, hai cặp dôi đều mệt rã rời.
Nguyên một ngày này, họ chiêu đãi khách đến tận trời tối.
Nhưng bù lại, họ bây giờ đã thật sự là vợ chồng của nhau.
Lăng Sâm ôm hai tờ giấy chứng nhận kết hôn mà cười tít cả mắt, hắn ôm trong lòng lăn qua lăn lại mãi.
Hàn Chi nhìn mà cười không ngừng.
Tuy tờ giấy kết hôn này ở tời mạt thế không có hiệu lực pháp lý gì mấy như ở thời hòa bình nhưng Lăng Sâm vẫn cảm thấy đây là chứng nhận cho sự liên kết giữa hắn và Hàn Chi, nên hắn trân trọng vô cùng.
Lăng Sâm lấy một cái hộp gỗ được đẽo khắc tỉ mỉ, cẩn thận cất hai tờ giấy vào như đang cất kim cương vậy.
Hàn Chi nhận thấy được hắn trân trọng tình cảm của cô và hắn nhiều đến nhường nào.
Hàn Chi tiến lại gần ôm hông của Lăng Sâm, đầu dựa vào ngực hắn, cảm nhận được sự yên bình khi có một bờ vai vững chắc để nương tựa.
Lăng Sâm rất hưởng thụ, đưa tay ôm lại Hàn Chi, đặt một nụ hôn nhẹ trên đỉnh đầu cô.
Đêm nay, hai người nằm trên giường, ôm nhau, cảm thụ hơi ấm của đối phương, cảm giác được trong lòng đều tràn đầy, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, Lăng Sâm, Hàn Chi cùng với Lâm gia trở lại khu biệt thự của Hàn Chi.
Đối với quyết định đi ở rễ của Lăng Sâm, Lăng gia ai cũng không nói gì mà hai tay đồng ý.
Dù gì, Lăng gia còn có Lăng Vỹ, không phải chỉ một mình Lăng Sâm, Lăng gia cũng biết là Hàn Chi sẽ không rời khỏi Lâm gia, họ không muốn chia rẻ đôi uyên ương này.
Bọn họ có bắt Lăng Sâm ở lại căn cứ thì hắn cũng chẳng có tâm trí mà làm gì đâu.
Thôi, để chúng nó đi đi, miễn mọi người đều hạnh phúc, vui vẻ là được rồi.
Trước khi đi, mẹ Lăng luôn nhắc hai người nhớ thường xuyên về thăm bà, khi nào Hàn Chi sắp sinh thì nói với bà, bà sẽ đi qua đó.
Lăng Sâm và Hàn Chi vâng dạ nghe mẹ Lăng nói hết một buổi sáng mới bắt đầu lên đường.
Cuộc sống ở khu biệt thự vô cùng nhàn hạ.
Khu vực trồng rau quả nay đã được làm rộng ra rất nhiều.
Người đông nên phải trồng càng nhiều hơn, nhưng cũng nhờ người đông mà mọi việc được làm một cách nhanh chóng.
Ở nơi này, đều có rau xanh, còn có cả thịt tươi, không biết được Hàn Chi lấy thịt tươi ở đâu ra.
Nhưng một tháng, họ có thể ăn được thịt hết hai mươi ngày nếu ăn một bữa cơm bình thường, còn như tiếp kiệm, số thịt đó có thể đủ cho cả một nhà ba người ăn trong một tháng.
Hàn Chi còn đưa cho Lăng Sâm rất nhiều thịt để cho nhà họ Lăng, rau xanh thì không cần.
Căn cứ nay đã quy hoạch khu đất để trồng rau rồi, nên cô không cần lo tới chuyện đó.
CÒn thịt tươi thì không phải đâu cũng có.
Bây giờ, người ở căn cứ đa số là ăn thịt động vật biến dị.
Dị năng giả ăn thì sẽ không sao, nhưng còn người thường thì ăn thịt động vật biến dị có khả năng sẽ bị lây nghiễm virut.
Nên Hàn Chi tháng nào cũng đem một lượng thịt lớn cho nhà họ Lăng để mẹ Lăng ăn và để người thường trong căn cứ lao động đổi thịt về ăn.
Ở khu biệt thự, bọn họ ngày nào cũng chỉ có vài việc giống nhau, nhưng họ không hề cảm thấy nhàm chán.
Sáng thức giấc, họ ra chăm sóc khu vườn rau, ăn trưa, rồi lại chăm rau, chiều luyện dị năng, hấp thu tinh thạch, chán đến chết thì đi ra ngoài giết tang thi kiếm thêm tinh thạch.
Cuộc sống như vậy ở thời mạt thế này, bọn họ may mắn lắm mới có thể có, không phải lo nay lạnh mai đói, phòng ở điện nước đầy đủ, người thân vui vẻ, hạnh phúc kế bên, họ không cầu gì hơn những điều này nữa.
Nhóm Lưu Duẫn thì sướng phải biết rồi.
Nếu có dịp ghé lại quân khu, họ sẽ khoe cho đám cuồng huấn luyện ở trong đó cho sướng.
Ở gần Hàn Chi, dị năng của họ không những không thấp mà còn có xu hướng tăng nhanh hơn so với khi ở căn cứ.
Thể năng thì họ vẫn dựa theo tiêu chuẩn quân đội mà rèn luyện hằng ngày, nếu không rèn luyện, họ sợ có thể thành mấy ông chú bụng phệ mất thôi.
Bụng Hàn Chi nay đã được chín tháng rồi, nhưng nó không to lắm, chỉ lớn như một quả bóng đá.
Lăng Sâm suốt ngày dính với Hàn Chi như hình với bóng.
Mẹ Lăng cũng đã ở đây được hơn nửa tháng rồi.
Đi theo mẹ Lăng đến đây còn có bốn người bác sĩ để đỡ đẻ.
Trong biệt thự của Hàn Chi, Lăng Sâm làm một phòng trống, lắp các thiết bị cho thai sản, lồng hấp điện cho trẻ, những dụng cụ cần cho phẩu thuật, mọi thứ hắn có thể nghĩ ra để đề phòng mọi hoàn cảnh khi Hàn Chi sanh thì hắn đều chuẩn bị.
Số vật dụng lấy ở bệnh viện ở thành phố H rất nhiều, Lăng Sâm lấp đầy cái phòng sanh tư nhân này xong, còn lại đều quyên cho căn cứ.
Hàn Chi từ khi có thai đến nay không hề bị nôn nghén cho nên cô không bị mất sức, nhìn cô còn có chút đầy đặn, sắc mặt hồng hào, trên mặt lúc nào cũng có nụ cười hạnh phúc.
Vào một chiều năm ngày sau đó, cả nhà đang ngồi ăn cơm thì Hàn Chi bỗng dưng ôm bụng.
Cô thấy bụng mình đang co thắt từng cơn.
Mọi người chú ý thấy Hàn Chi bất thường, Lăng Sâm là người nhanh nhất đỡ Hàn Chi hỏi.
"Em sao vậy?"
"Sâm, em sắp sinh rồi." Hàn Chi cắn răng nói.
Lăng Sâm nghe Hàn Chi nói thì đối với mọi người la lớn.
"Chi Chi sắp sinh rồi."
Cả nhà nhanh chóng quăng bát đũa, nhanh chân chạy đi kêu bác sĩ đỡ đẻ.
Lăng Sâm hối hả, bế Hàn Chi đi vào phòng sanh đã chuẩn bị trước.
Nước ối đã bắt đầu vỡ ra, Lăng Sâm nhìn mà thấy muốn xanh cả mặt.
Hàn Chi thấy sắc mặt Lăng Sâm không được tốt, giơ tay lên sờ mặt hắn an ủi.
"Em không sao mà, anh đừng căng thẳng quá."
Lăng Sâm mím môi không nói tiếng nào, tay lại nắm chặt tay Hàn Chi hơn nữa.
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến, đuổi Lăng Sâm ra khỏi phòng sanh.
Lăng Sâm không muốn đi nhưng họ nói theo ông bà xưa nói, người chồng ở trong này, thai phụ sẽ rất khó sinh.
Lăng Sâm nghe vậy thì sợ hết hồn, dù rất không muốn tin những thứ dị đoan này, nhưng nếu thật sẽ làm hại đến Hàn Chi thì hắn không dám đánh cược, im lặng hôn Hàn Chi một cái rồi cất bước ra ngoài phòng sanh.
Lăng Sâm đứng bên ngoài phòng sanh đi qua đi lại hơn nửa tiếng, nhưng cửa phòng sanh vẫn không chịu mở ra.
Biệt thự này cách âm khá tốt, nên bên ngoài không hề nghe được một tiếng động gì ở bên trong.
Nhưng điều này càng làm Lăng Sâm thấy lo lắng hơn.
Mẹ Lăng thật sự chịu không nổi con trai nhỏ của mình.
Trời ạ, nó đi qua đi lại nãy giờ, bà nhìn muốn nôn luôn rồi.
"Con có thôi đi không? Ngồi lại đây, con cứ đi qua đi lại như vậy thì có được cái gì đâu, mẹ nhìn mà chóng mặt không chịu nổi rồi.
Yên tâm đi, Chi Chi nó sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta đã chuẩn bị rất đầy đủ, không phải sao?"
Mẹ Lăng ngoắc ngoắc Lăng Sâm, vỗ chỗ ngồi kế bên bà, đợi Lăng Sâm ngồi ổn, bà vỗ vai hắn, an ủi.
Khách mời cũng ăn ý xem như không có chuyện gì.
Bọn họ không ngu gì mà vì một kẻ tàn phế, đi chống đối lại một gia tộc nắm quyền như Lăng gia.
Sau đám cưới, hai cặp dôi đều mệt rã rời.
Nguyên một ngày này, họ chiêu đãi khách đến tận trời tối.
Nhưng bù lại, họ bây giờ đã thật sự là vợ chồng của nhau.
Lăng Sâm ôm hai tờ giấy chứng nhận kết hôn mà cười tít cả mắt, hắn ôm trong lòng lăn qua lăn lại mãi.
Hàn Chi nhìn mà cười không ngừng.
Tuy tờ giấy kết hôn này ở tời mạt thế không có hiệu lực pháp lý gì mấy như ở thời hòa bình nhưng Lăng Sâm vẫn cảm thấy đây là chứng nhận cho sự liên kết giữa hắn và Hàn Chi, nên hắn trân trọng vô cùng.
Lăng Sâm lấy một cái hộp gỗ được đẽo khắc tỉ mỉ, cẩn thận cất hai tờ giấy vào như đang cất kim cương vậy.
Hàn Chi nhận thấy được hắn trân trọng tình cảm của cô và hắn nhiều đến nhường nào.
Hàn Chi tiến lại gần ôm hông của Lăng Sâm, đầu dựa vào ngực hắn, cảm nhận được sự yên bình khi có một bờ vai vững chắc để nương tựa.
Lăng Sâm rất hưởng thụ, đưa tay ôm lại Hàn Chi, đặt một nụ hôn nhẹ trên đỉnh đầu cô.
Đêm nay, hai người nằm trên giường, ôm nhau, cảm thụ hơi ấm của đối phương, cảm giác được trong lòng đều tràn đầy, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sau đó, Lăng Sâm, Hàn Chi cùng với Lâm gia trở lại khu biệt thự của Hàn Chi.
Đối với quyết định đi ở rễ của Lăng Sâm, Lăng gia ai cũng không nói gì mà hai tay đồng ý.
Dù gì, Lăng gia còn có Lăng Vỹ, không phải chỉ một mình Lăng Sâm, Lăng gia cũng biết là Hàn Chi sẽ không rời khỏi Lâm gia, họ không muốn chia rẻ đôi uyên ương này.
Bọn họ có bắt Lăng Sâm ở lại căn cứ thì hắn cũng chẳng có tâm trí mà làm gì đâu.
Thôi, để chúng nó đi đi, miễn mọi người đều hạnh phúc, vui vẻ là được rồi.
Trước khi đi, mẹ Lăng luôn nhắc hai người nhớ thường xuyên về thăm bà, khi nào Hàn Chi sắp sinh thì nói với bà, bà sẽ đi qua đó.
Lăng Sâm và Hàn Chi vâng dạ nghe mẹ Lăng nói hết một buổi sáng mới bắt đầu lên đường.
Cuộc sống ở khu biệt thự vô cùng nhàn hạ.
Khu vực trồng rau quả nay đã được làm rộng ra rất nhiều.
Người đông nên phải trồng càng nhiều hơn, nhưng cũng nhờ người đông mà mọi việc được làm một cách nhanh chóng.
Ở nơi này, đều có rau xanh, còn có cả thịt tươi, không biết được Hàn Chi lấy thịt tươi ở đâu ra.
Nhưng một tháng, họ có thể ăn được thịt hết hai mươi ngày nếu ăn một bữa cơm bình thường, còn như tiếp kiệm, số thịt đó có thể đủ cho cả một nhà ba người ăn trong một tháng.
Hàn Chi còn đưa cho Lăng Sâm rất nhiều thịt để cho nhà họ Lăng, rau xanh thì không cần.
Căn cứ nay đã quy hoạch khu đất để trồng rau rồi, nên cô không cần lo tới chuyện đó.
CÒn thịt tươi thì không phải đâu cũng có.
Bây giờ, người ở căn cứ đa số là ăn thịt động vật biến dị.
Dị năng giả ăn thì sẽ không sao, nhưng còn người thường thì ăn thịt động vật biến dị có khả năng sẽ bị lây nghiễm virut.
Nên Hàn Chi tháng nào cũng đem một lượng thịt lớn cho nhà họ Lăng để mẹ Lăng ăn và để người thường trong căn cứ lao động đổi thịt về ăn.
Ở khu biệt thự, bọn họ ngày nào cũng chỉ có vài việc giống nhau, nhưng họ không hề cảm thấy nhàm chán.
Sáng thức giấc, họ ra chăm sóc khu vườn rau, ăn trưa, rồi lại chăm rau, chiều luyện dị năng, hấp thu tinh thạch, chán đến chết thì đi ra ngoài giết tang thi kiếm thêm tinh thạch.
Cuộc sống như vậy ở thời mạt thế này, bọn họ may mắn lắm mới có thể có, không phải lo nay lạnh mai đói, phòng ở điện nước đầy đủ, người thân vui vẻ, hạnh phúc kế bên, họ không cầu gì hơn những điều này nữa.
Nhóm Lưu Duẫn thì sướng phải biết rồi.
Nếu có dịp ghé lại quân khu, họ sẽ khoe cho đám cuồng huấn luyện ở trong đó cho sướng.
Ở gần Hàn Chi, dị năng của họ không những không thấp mà còn có xu hướng tăng nhanh hơn so với khi ở căn cứ.
Thể năng thì họ vẫn dựa theo tiêu chuẩn quân đội mà rèn luyện hằng ngày, nếu không rèn luyện, họ sợ có thể thành mấy ông chú bụng phệ mất thôi.
Bụng Hàn Chi nay đã được chín tháng rồi, nhưng nó không to lắm, chỉ lớn như một quả bóng đá.
Lăng Sâm suốt ngày dính với Hàn Chi như hình với bóng.
Mẹ Lăng cũng đã ở đây được hơn nửa tháng rồi.
Đi theo mẹ Lăng đến đây còn có bốn người bác sĩ để đỡ đẻ.
Trong biệt thự của Hàn Chi, Lăng Sâm làm một phòng trống, lắp các thiết bị cho thai sản, lồng hấp điện cho trẻ, những dụng cụ cần cho phẩu thuật, mọi thứ hắn có thể nghĩ ra để đề phòng mọi hoàn cảnh khi Hàn Chi sanh thì hắn đều chuẩn bị.
Số vật dụng lấy ở bệnh viện ở thành phố H rất nhiều, Lăng Sâm lấp đầy cái phòng sanh tư nhân này xong, còn lại đều quyên cho căn cứ.
Hàn Chi từ khi có thai đến nay không hề bị nôn nghén cho nên cô không bị mất sức, nhìn cô còn có chút đầy đặn, sắc mặt hồng hào, trên mặt lúc nào cũng có nụ cười hạnh phúc.
Vào một chiều năm ngày sau đó, cả nhà đang ngồi ăn cơm thì Hàn Chi bỗng dưng ôm bụng.
Cô thấy bụng mình đang co thắt từng cơn.
Mọi người chú ý thấy Hàn Chi bất thường, Lăng Sâm là người nhanh nhất đỡ Hàn Chi hỏi.
"Em sao vậy?"
"Sâm, em sắp sinh rồi." Hàn Chi cắn răng nói.
Lăng Sâm nghe Hàn Chi nói thì đối với mọi người la lớn.
"Chi Chi sắp sinh rồi."
Cả nhà nhanh chóng quăng bát đũa, nhanh chân chạy đi kêu bác sĩ đỡ đẻ.
Lăng Sâm hối hả, bế Hàn Chi đi vào phòng sanh đã chuẩn bị trước.
Nước ối đã bắt đầu vỡ ra, Lăng Sâm nhìn mà thấy muốn xanh cả mặt.
Hàn Chi thấy sắc mặt Lăng Sâm không được tốt, giơ tay lên sờ mặt hắn an ủi.
"Em không sao mà, anh đừng căng thẳng quá."
Lăng Sâm mím môi không nói tiếng nào, tay lại nắm chặt tay Hàn Chi hơn nữa.
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến, đuổi Lăng Sâm ra khỏi phòng sanh.
Lăng Sâm không muốn đi nhưng họ nói theo ông bà xưa nói, người chồng ở trong này, thai phụ sẽ rất khó sinh.
Lăng Sâm nghe vậy thì sợ hết hồn, dù rất không muốn tin những thứ dị đoan này, nhưng nếu thật sẽ làm hại đến Hàn Chi thì hắn không dám đánh cược, im lặng hôn Hàn Chi một cái rồi cất bước ra ngoài phòng sanh.
Lăng Sâm đứng bên ngoài phòng sanh đi qua đi lại hơn nửa tiếng, nhưng cửa phòng sanh vẫn không chịu mở ra.
Biệt thự này cách âm khá tốt, nên bên ngoài không hề nghe được một tiếng động gì ở bên trong.
Nhưng điều này càng làm Lăng Sâm thấy lo lắng hơn.
Mẹ Lăng thật sự chịu không nổi con trai nhỏ của mình.
Trời ạ, nó đi qua đi lại nãy giờ, bà nhìn muốn nôn luôn rồi.
"Con có thôi đi không? Ngồi lại đây, con cứ đi qua đi lại như vậy thì có được cái gì đâu, mẹ nhìn mà chóng mặt không chịu nổi rồi.
Yên tâm đi, Chi Chi nó sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta đã chuẩn bị rất đầy đủ, không phải sao?"
Mẹ Lăng ngoắc ngoắc Lăng Sâm, vỗ chỗ ngồi kế bên bà, đợi Lăng Sâm ngồi ổn, bà vỗ vai hắn, an ủi.