Chương 51: Chiến
Dị năng giả bắt đầu leo lên tường vây phía trong.
Họ hồi hộp nhìn theo đàn tang thi, thân thể cưng cứng ở trạng trái chuẩn bị chiến đấu.
Họ chỉ đang đợi một mệnh lệnh liền có thể phát ra dị năng.
Lúc trước, nếu có người thấy nhiều như vậy tang thi vây lại thì sẽ sợ chết khiếp nhưng sau khi tường vây thứ hai được xây lên một cách thần kì thì bọn họ đã không còn sợ hãi như trước nữa.
Muốn xây được một cái tường vây mà không cần bất kì sự trợ giúp nào như vậy, người đó chắc chắn là một cường giả.
Có một người như vậy ở trong căn cứ thì họ còn sợ gì lũ tang thi kia nữa.
Bức tường được Hàn Chi xây lên như một tấm kiên cho căn cứ thành phố M này, cũng giúp người dân trong căn cứ có thêm tự tin hơn vào tương lai, con người có lẽ không hẳn là tuyệt vọng.
Con tang thi đầu tiên chạm vào tường vây phía ngoài.
Hàn Chi nghe phía xa tiếng ba Lăng hô to: "Tấn công."
Tiếng súng vang lên, dị năng đủ loại màu sắc bay đầy trời.
Dị năng giả rất hăng hái, đánh hết sức mình, có một tầng phòng hộ như vậy thì họ còn lo gì nữa, dị năng xài hết lại đổi người, đợi người kia khôi phục rồi lại đổi cho người đã cạn dị năng.
Cả căn cứ đánh tang thi đến khí thế ngất trời, nhưng họ chỉ có cảm giác hưng phấn chứ không có cảm giác tang thương, tuyệt vọng.
Đến bây giờ, căn cứ chưa có một người bị thương.
Hàn Chi nhìn tràng cảnh, than nhẹ.
"Nếu kiếp trước em có thể mạnh như vậy thì sẽ không có nhiều người chết đến thế."
Cô đã từng nói sẽ không lo chuyện bao đồng nữa, nhưng bản tính đã thế thì rất khó có thể hoàn toàn không lo được.
Lăng Sâm luôn biết Hàn Chi là một cô gái tốt bụng, có lẽ kiếp trước nỗi lo bị phản bội khiến cô sợ hãi mở lòng của mình.
Cô gái của hắn, đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất.
"Em đã làm rất tốt rồi, đừng lo chuyện đó nữa.
Sau này, em chỉ cần lo cho anh là được rồi."
Lăng Sâm vừa an ủi vừa cười đùa để Hần Chi vui vẻ hơn.
"Anh muốn kết thúc nhanh hay muốn giết thêm tang thi?" Hàn Chi hỏi Lăng Sâm.
"Cho bọn họ giết một lúc nữa đi, nhân dịp này căn cứ cũng thu thêm được nhiều tinh thạch."
"Ừ, vậy giết đi.
Còn con tang thi hệ tinh thần cấp năm, nó đứng tuốt ở phía sau đoàn tang thi, anh bây giờ có thể đánh chết nó bất cứ lúc nào, nó là cái con đang ngồi vắc vẻo trên tầng lầu cao phía kia kìa.
Anh thấy nó không?" Hàn Chi giơ tay chỉ về một tòa lầu, trong đêm tối lờ mờ có thể thấy được một dáng người ngồi trên sân thượng.
"Ừ, Anh thấy rồi.
Em mệt thì dựa vào anh nghỉ một lúc đi."
Hàn Chi cũng không thấy mệt gì mấy nhưng vẫn dựa vào lòng Lăng Sâm, nhìn xem cuộc chiến.
Một lúc sau, tang thi hệ tinh thần cấp năm kia cảm thấy không ổn, nó đã kêu gọi rất nhiều tang thi cấp thấp hơn nó vây quanh chỗ chứa lương thực tươi sống này, nhưng lại không thành công tiến vào được.
Tang thi xung quanh hầu như bị nó kêu gọi hết lại đây.
Nó ban đầu cảm thấy giận dữ, nhưng sau đó lại sợ hãi.
Nó cảm nhận được luôn có một ánh mắt nguy hiểm đang nhìn nó.
Tang thi cấp năm đã có suy nghĩ như một đứa trẻ năm tuổi, có cả sự nhạy bén, tính cảnh giác của mãnh thú, nên nó rất mẫn cảm với nguy hiểm.
Nó vừa tính đứng dạy để rời đi chỗ này thì bị một tia sét đánh cho choáng váng.
Nó còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị ba, bốn tia sét đánh liên tục đến biến thành một nhúm tro.
Đám tang thi đang vây thành, mất đi sự khống chế của tang thi cấp năm, chúng hơi đơ ra một lúc nhưng lại bị vị thịt nồng đậm ở trong căn cứ hấp dẫn, lại tiếp tục tấn công.
Tang thi đã không còn nhiều nữa, người bên trên tường thành nhìn thấy tang thi ở phía xa bắt đầu tảng ra thì rất vui mừng, họ đẩy nhanh tốc độ phát dị năng.
Lăng Sâm và Hàn Chi thấy ở đây đã không còn chuyện của mình nữa, nên cả hai quay người trở về phòng.
Mạc Sang Sang đang làm công tác phụ cần gần đó.
Cô ta thấy Lăng Sâm ôm Hàn Chi bước xuống đài giám sát thì ghen tỵ muốn nghiến răng.
Tại sao đều là con gái mà cô gái kia có thể được một cuộc sống tốt đẹp như vậy, còn cô ta lại phải chạy đôn chạy đáo như một con ở thế này.
Cô ta không cam lòng, chẳng phải là quyến rũ được một người đàn ông tốt thôi sao, cô ta cũng làm được.
Nghĩ vậy, cô ả chạy lại tính níu lấy áo Lăng Sâm nhưng bị Lăng Sâm né sang một bên.
Hàn Chi thì nhìn nhưng không nói gì.
Hàn Chi không lên tiếng làm cho cô ta cảm thấy Hàn Chi cũng là sợ Lăng Sâm nên không dám nói gì cả.
Lúc này, ả ta bắt đầu khóc lên nói với Lăng Sâm.
"Anh là người hôm trước cho em ở nhờ ở thành phố H phải không? Em đang kiếm anh Lâm, anh thấy anh ấy không? Tình HÌnh bên ngoài loạn như vậy, có khi nào anh ấy đi mà không trở về hay không? Nếu vậy, một cô gái yếu đuối như em không biết phải sống trong cái thế giới kinh khủng này như thế nào nữa."
Mạc Sang Sang bắt đầu tỏ ra yếu đuối, đáng thương.
Cô ta trông chờ Lăng Sâm tỏ ra thương tiếc rồi lên tiếng an ủi, giống như cách mà Vương Lâm đã cư xử với cô ta lúc trước vậy.
Mạc Sang Sang tin tưởng không có tên đàn ông nào thoát được chiêu này của cô ta.
Nhưng Lăng Sâm không giống những tên đàn ông mà cô ta đã từng gặp.
Lần này, không đợi Hàn Chi nói, Lăng Sâm đã lên tiếng trước.
"Không sống nổi thì cô có thể đi chết.
Cút!"
Cô ta không ngờ lại nghe được một câu nói như vậy, nhất thời cũng không biết phải nói gì, cứ trơ mắt nhìn hai bóng hình kia đi mất.
Hàn Chi đưa mắt tán thưởng nhìn Lăng Sâm, tỏ vẻ rất hài lòng với lần thể hiện này của hắn.
Họ hồi hộp nhìn theo đàn tang thi, thân thể cưng cứng ở trạng trái chuẩn bị chiến đấu.
Họ chỉ đang đợi một mệnh lệnh liền có thể phát ra dị năng.
Lúc trước, nếu có người thấy nhiều như vậy tang thi vây lại thì sẽ sợ chết khiếp nhưng sau khi tường vây thứ hai được xây lên một cách thần kì thì bọn họ đã không còn sợ hãi như trước nữa.
Muốn xây được một cái tường vây mà không cần bất kì sự trợ giúp nào như vậy, người đó chắc chắn là một cường giả.
Có một người như vậy ở trong căn cứ thì họ còn sợ gì lũ tang thi kia nữa.
Bức tường được Hàn Chi xây lên như một tấm kiên cho căn cứ thành phố M này, cũng giúp người dân trong căn cứ có thêm tự tin hơn vào tương lai, con người có lẽ không hẳn là tuyệt vọng.
Con tang thi đầu tiên chạm vào tường vây phía ngoài.
Hàn Chi nghe phía xa tiếng ba Lăng hô to: "Tấn công."
Tiếng súng vang lên, dị năng đủ loại màu sắc bay đầy trời.
Dị năng giả rất hăng hái, đánh hết sức mình, có một tầng phòng hộ như vậy thì họ còn lo gì nữa, dị năng xài hết lại đổi người, đợi người kia khôi phục rồi lại đổi cho người đã cạn dị năng.
Cả căn cứ đánh tang thi đến khí thế ngất trời, nhưng họ chỉ có cảm giác hưng phấn chứ không có cảm giác tang thương, tuyệt vọng.
Đến bây giờ, căn cứ chưa có một người bị thương.
Hàn Chi nhìn tràng cảnh, than nhẹ.
"Nếu kiếp trước em có thể mạnh như vậy thì sẽ không có nhiều người chết đến thế."
Cô đã từng nói sẽ không lo chuyện bao đồng nữa, nhưng bản tính đã thế thì rất khó có thể hoàn toàn không lo được.
Lăng Sâm luôn biết Hàn Chi là một cô gái tốt bụng, có lẽ kiếp trước nỗi lo bị phản bội khiến cô sợ hãi mở lòng của mình.
Cô gái của hắn, đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất.
"Em đã làm rất tốt rồi, đừng lo chuyện đó nữa.
Sau này, em chỉ cần lo cho anh là được rồi."
Lăng Sâm vừa an ủi vừa cười đùa để Hần Chi vui vẻ hơn.
"Anh muốn kết thúc nhanh hay muốn giết thêm tang thi?" Hàn Chi hỏi Lăng Sâm.
"Cho bọn họ giết một lúc nữa đi, nhân dịp này căn cứ cũng thu thêm được nhiều tinh thạch."
"Ừ, vậy giết đi.
Còn con tang thi hệ tinh thần cấp năm, nó đứng tuốt ở phía sau đoàn tang thi, anh bây giờ có thể đánh chết nó bất cứ lúc nào, nó là cái con đang ngồi vắc vẻo trên tầng lầu cao phía kia kìa.
Anh thấy nó không?" Hàn Chi giơ tay chỉ về một tòa lầu, trong đêm tối lờ mờ có thể thấy được một dáng người ngồi trên sân thượng.
"Ừ, Anh thấy rồi.
Em mệt thì dựa vào anh nghỉ một lúc đi."
Hàn Chi cũng không thấy mệt gì mấy nhưng vẫn dựa vào lòng Lăng Sâm, nhìn xem cuộc chiến.
Một lúc sau, tang thi hệ tinh thần cấp năm kia cảm thấy không ổn, nó đã kêu gọi rất nhiều tang thi cấp thấp hơn nó vây quanh chỗ chứa lương thực tươi sống này, nhưng lại không thành công tiến vào được.
Tang thi xung quanh hầu như bị nó kêu gọi hết lại đây.
Nó ban đầu cảm thấy giận dữ, nhưng sau đó lại sợ hãi.
Nó cảm nhận được luôn có một ánh mắt nguy hiểm đang nhìn nó.
Tang thi cấp năm đã có suy nghĩ như một đứa trẻ năm tuổi, có cả sự nhạy bén, tính cảnh giác của mãnh thú, nên nó rất mẫn cảm với nguy hiểm.
Nó vừa tính đứng dạy để rời đi chỗ này thì bị một tia sét đánh cho choáng váng.
Nó còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị ba, bốn tia sét đánh liên tục đến biến thành một nhúm tro.
Đám tang thi đang vây thành, mất đi sự khống chế của tang thi cấp năm, chúng hơi đơ ra một lúc nhưng lại bị vị thịt nồng đậm ở trong căn cứ hấp dẫn, lại tiếp tục tấn công.
Tang thi đã không còn nhiều nữa, người bên trên tường thành nhìn thấy tang thi ở phía xa bắt đầu tảng ra thì rất vui mừng, họ đẩy nhanh tốc độ phát dị năng.
Lăng Sâm và Hàn Chi thấy ở đây đã không còn chuyện của mình nữa, nên cả hai quay người trở về phòng.
Mạc Sang Sang đang làm công tác phụ cần gần đó.
Cô ta thấy Lăng Sâm ôm Hàn Chi bước xuống đài giám sát thì ghen tỵ muốn nghiến răng.
Tại sao đều là con gái mà cô gái kia có thể được một cuộc sống tốt đẹp như vậy, còn cô ta lại phải chạy đôn chạy đáo như một con ở thế này.
Cô ta không cam lòng, chẳng phải là quyến rũ được một người đàn ông tốt thôi sao, cô ta cũng làm được.
Nghĩ vậy, cô ả chạy lại tính níu lấy áo Lăng Sâm nhưng bị Lăng Sâm né sang một bên.
Hàn Chi thì nhìn nhưng không nói gì.
Hàn Chi không lên tiếng làm cho cô ta cảm thấy Hàn Chi cũng là sợ Lăng Sâm nên không dám nói gì cả.
Lúc này, ả ta bắt đầu khóc lên nói với Lăng Sâm.
"Anh là người hôm trước cho em ở nhờ ở thành phố H phải không? Em đang kiếm anh Lâm, anh thấy anh ấy không? Tình HÌnh bên ngoài loạn như vậy, có khi nào anh ấy đi mà không trở về hay không? Nếu vậy, một cô gái yếu đuối như em không biết phải sống trong cái thế giới kinh khủng này như thế nào nữa."
Mạc Sang Sang bắt đầu tỏ ra yếu đuối, đáng thương.
Cô ta trông chờ Lăng Sâm tỏ ra thương tiếc rồi lên tiếng an ủi, giống như cách mà Vương Lâm đã cư xử với cô ta lúc trước vậy.
Mạc Sang Sang tin tưởng không có tên đàn ông nào thoát được chiêu này của cô ta.
Nhưng Lăng Sâm không giống những tên đàn ông mà cô ta đã từng gặp.
Lần này, không đợi Hàn Chi nói, Lăng Sâm đã lên tiếng trước.
"Không sống nổi thì cô có thể đi chết.
Cút!"
Cô ta không ngờ lại nghe được một câu nói như vậy, nhất thời cũng không biết phải nói gì, cứ trơ mắt nhìn hai bóng hình kia đi mất.
Hàn Chi đưa mắt tán thưởng nhìn Lăng Sâm, tỏ vẻ rất hài lòng với lần thể hiện này của hắn.