Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Đại Giá Quý Phi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Đại Giá Quý Phi
  3. Chương : 40

Chương : 40



Phó lĩnh cấm vệ quân căng thẳng quỳ trên mặt đất, dè dặt liếc nhìn Hoàng thượng khuôn mặt vô cảm, hắn đã quỳ thế này một khắc rồi, Hoàng thượng vì cớ gì còn chưa mở miệng? Thậm chí ngay cả Khiêm Vương bên cạnh cũng vậy, chỉ nhàn nhã uống nước trà, trên mặt lộ ra một nụ cười có thể gọi là kỳ quái, hai kẻ nguy hiểm thế này tại sao lại còn muốn hắn đến đối mặt chứ? Rõ ràng nên là Cổ đại nhân tới, nhưng suốt từ hôm qua đến giờ cũng tìm không ra Cổ đại nhân!

Một giọt mồ hôi từ trên mặt rơi, Khiêm Vương rốt cuộc đặt chén trà trong tay xuống, dù chỉ là một âm thanh rất nhỏ, nhưng cũng sợ tới mức cả người phó lĩnh run lên, đầu cúi thấp hơn, gần như sắp dán xuống đất rồi.

“Ngươi nói… khi diễu hành thì bỗng nhiên tràn ra một nhóm hắc y nhân, muốn đưa tội nhân vào chỗ chết? Tiếp đó lại có hai kẻ giang hồ cứu hắn đi mất?”

“Thưa… thưa đúng. Trong đó có một kẻ vũ khí là ngân châm, mà kẻ còn lại sở trường dùng độc, huynh đệ chúng thần bây giờ vẫn còn đang hôn mê, thái y cũng không chuẩn đoán ra được là trúng độc gì.”

“A.” Khiêm Vương nâng chén trà lên uống tiếp, trong lòng hiểu rõ, biết người cứu y là ai, nhưng sát nhân thì là ai đây? Quỳnh Ngọc Công chúa sao? Chắc hẳn không phải.

“Hoàng thượng, kế… kế tiếp nên làm gì đây ạ?”

“Hắn…” Trong con ngươi vô thần của Long Ngự Thiên thoáng dâng lo âu, có người muốn giết y sao? “Hắn… giao cho Khiêm Vương xử lý đi!” Rốt cuộc vẫn không thể nào đem lời nói trong lòng cất ra khỏi miệng, Long Ngự Thiên phất tay tỏ vẻ mình đã mệt rồi, dưới sự dìu đỡ của Phúc Thọ mà yếu ớt rời khỏi ngự thư phòng.

Phó lĩnh lại chuyển hướng Khiêm Vương xin chỉ thị, “Vương gia?”

“Đương nhiên là dốc toàn lực truy xét tăm tích của tội nhân, loại chuyện cỏn con này mà còn muốn bổn vương dạy ngươi sao?”

“Tuân mệnh!” Lĩnh mệnh rời khỏi ngự thư phòng, phó lĩnh cảm thấy giống như vừa chạy ra khỏi điện Diêm Vương, lau mồ hôi trên trán, một mặt điều động nhân mã toàn thành lục soát bóng dáng của tội nhân, một mặt lại muốn tìm cho ra Cổ đại nhân, hắn thực là số khổ quá đi a!

Trong khách sạn lớn nhất Long thành hiện nay lại không có đến một nửa bóng khách, trên cửa treo một tấm bảng – Bao hết nửa tháng! Khiến cho người đi đường qua nơi này đều nhịn không nổi dò xem, rốt cuộc là kẻ đại gia nào, có thể bao hết cả cái khách sạn lộng lẫy, hơn nữa còn lâu đến nửa tháng.

Mà lúc này, trong phòng thiên tử bậc nhất vọng ra tiếng chung trà vỡ vụn, cùng tiếng thét kềm nén của một người: “Cái gì? Người được cứu đi rồi?”

“Đúng vậy… thưa chủ tử, đều do thuộc hạ vô năng, không thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tử đã giao, mong chủ tử thứ tội!” Hắc y nhân quỳ trên đất không ngừng dập đầu lạy, hy vọng chủ tử toàn thân thịnh nộ trước mặt này có thể tha cho hắn một mạng.

“Hừ!” Người nọ hừ lạnh một tiếng xoay người đi, chính là Vương tử Vân Lan quốc – Vân Quân Triết, “Ngươi đã vô năng, ta còn lưu ngươi dùng làm gì?”

Hắc y nhân quỳ trên đất bỗng trừng lớn con ngươi, trong ánh mắt đầy ắp nỗi sợ, tay chỉ tới trước, một tiếng cũng chưa kịp ra khỏi miệng đã ngã xuống bỏ mạng, từ dưới thân hắn bò ra một con rắn màu đỏ, uốn éo thân mình trườn tới bên chân Vân Quân Triết.

Phất tay sai người khiêng hắn ta đưa ra ngoài, Vân Quân Triết để con rắn đùa trong tay, trong con ngươi tràn ngập hận ý và sát ý, “Cho các ngươi thời gian một ngày, tìm cho ra hắn, nếu tìm không ra các ngươi tự hiểu kết cục thế nào!”

“Tuân mệnh! Thuộc hạ nhất định không bại sứ mệnh!”

Trong không trung không thấy một bóng người truyền đến lời đáp, chỉ thấy một cơn gió quét ngang cuốn chiếc lá từ cửa sổ rơi vào trong phòng, Vân Quân Triết vuốt ve con rắn đó trong tay, thanh âm cực kỳ ôn nhu: “Tiểu bảo bối nhi, ngươi sao lại không thèm quan tâm ta? Giận ta rồi sao? Được rồi được rồi, lần sao sẽ không để ngươi đi cắn những tên bẩn thỉu đó là được, ngươi đừng có phớt lờ ta nữa mà!”

Kẻ đứng chờ trong góc tối không khỏi toàn thân rùng lên một cái, chủ tử thật đúng là người âm tình bất định, đối đãi với những độc vật đó còn tốt hơn đối với người.

Một nữ tử thoạt nhìn mặc trang phục phụ nữ đã có chồng, cắp một cái giỏ đựng đồ ăn, ánh mắt không nhìn những thứ đồ ăn đem bán kia, mà ở trên phố tìm kiếm cái gì đó, đột nhiên trông thấy một nữ tử tựa vào tường từ trong một con đường nhỏ đi ra, nàng vội vàng bỏ giỏ chạy đến đón.

“Vân Cơ! Ngươi thế nào rồi?”

Vân Cơ chống đôi chân không chút sức lực đi về phía nàng, miễn cưỡng hé ra nụ cười làm yên lòng của nàng: “Không có gì, chỉ là bị gặp phải kẻ xấu mà thôi, hiện tại toàn thân vô lực.”

“Sao lại có thể như vậy? Đến đây, ta đỡ ngươi.” Đem tay nàng khoát lên vai mình, Vân Linh nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, bất thình kình cả kinh kêu lên: ‘Trời ạ! Khăn che mặt của ngươi…”

Nhớ tới Bạch Liên kia khuôn mặt còn đẹp hơn so với mình, Vân Cơ không khỏi lại lần nữa đỏ mặt: “Chúng ta đi nhanh đi! Như thế này khiến cho người ta chú ý lắm.”

“Được, được.” Vân Linh không hỏi nhiều, dìu nàng đi về phía một chiếc xe ngựa ở giữa phố.

“Công chúa.” Vân Cơ hành lễ với dáng người thoát tục xuất trần trong xe ngựa kia, tê liệt ngồi bên cạnh nàng, “Vân Cơ vô năng, Lí Tĩnh Lam bị người ta cướp đi mất, nhưng công chúa yên tâm, kẻ cướp người là sư huynh của y, thần nghĩ Lí Tĩnh Lam sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Ừ.” Quỳnh Ngọc Công chúa gật đầu, “Ta thấy ngươi hình như bị trúng độc, nghỉ ngơi trước đi, đợi sau khi hồi cung rồi ta lại bắt mạch cho ngươi.”

“Dạ.” Vân Cơ ngồi xếp bằng, lần nữa thử vận nội công, nhưng trong cơ thể lại không chút phản ứng, xem ra người đó đã nói thật, nàng thật là đã mất hết võ công rồi.

Mã phu lái xe thét lớn một tiếng, con ngựa tung bốn vó phi như bay về phía Hoàng cung, chỉ chừa lại một luồng khói bụi mờ.



Hàn Phong nhẹ nhàng đưa Lí Tĩnh Lam đặt lên giường, xuất thủ đánh vỡ nát vòng dây xích trói trên chân y, cẩn thận xốc y phục của y lên kiểm tra vết thương y.

“Nhị… sư huynh…” Lí Tĩnh Lam mệt mỏi xoa tay Hàn Phong, cổ họng khàn khàn cơ hồ phát không ra tiếng, “Cứu… cha đệ… mẹ…”

“Ta biết, đệ trước tiên đừng nói nữa, nhắm mắt lại ngủ một giấc đi, ta cam đoan chờ đệ tỉnh lại là có thể nhìn thấy bọn họ.” Hàn Phong đau lòng nhìn vết thương trên người y, đứng dậy bưng tới một chậu nước sạch lau rửa vết thương cho y, chờ cho đến khi chuyện này qua rồi, hắn nhất định phải để cho bọn người đó nếm mùi đau đớn cắt thân!

Lí Tĩnh Lam sau khi nghe được lời cam đoan thì không nói gì nữa, nhưng cũng không nhắm mắt lại, giống như khi ở trong ngực Hàn Phong, mờ mịt trừng mắt nhìn đầu giường, không có tiêu cự, trừ bỏ những cái chớp mắt thỉnh thoảng ra, hết thảy đều giống như đã bất động.

Hàn Phong thở dài trong im lặng, đút cho y một viên thuốc, nhìn y sau khi không chống nổi hiệu lực của thuốc mà từ từ đi vào giấc ngủ mới dám bắt tay bôi thuốc cho y, nhưng đau đớn khiến cho y dù trong bóng đêm cũng chịu không nổi mà run lên, Hàn Phong không khỏi nắm chặt dược bình trong tay, sát khí trong mắt càng đậm hơn.

“Hàn Phong!” Bạch Liên thình lình xuất hiện trước cửa sổ, đi đến bên giường nhìn người nằm trên giường da thịt không một tấc nào còn toàn vẹn, y lòng dạ mềm yếu suýt chút nữa đã rơi lệ, “Tại sao lại có thể như vậy? Hắn sao lại nhẫn tâm đối xử với Tĩnh Lam thế này?”

Hắn? Hàn Phong bắt được từ mấu chốt trong lời của y, “Hắn là ai? Nói cho ta biết!”

“Hắn là…” Bạch Liên im lặng mím môi, sao có thể đem chuyện này nói cho Hàn Phong được? Nhìn vẻ mặt hắn lúc này, e rằng hắn sẽ giết người kia sao? Cho dù người kia có là đương kim thánh thượng, “Không nói việc này trước, ta vừa rồi nhìn thấy quan binh đang tiến hành lục soát toàn tành, chúng ta trước tiên phải rời khỏi nơi này mới được.”

Như đáp lại lời của Bạch Liên, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, thanh âm của phó lĩnh từ ngoài cửa truyền vào: “Triều đình đang truy bắt tội nhân, xin quan khách bên trong hợp tác, để chúng ta lục soát một chút.”

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5676 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5220 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4960 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4540 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4465 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4361 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter