Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Đại Dựng Phu

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Đại Dựng Phu
  3. Chương : 35

Chương : 35

Lưu Hằng nhìn cậu : “Lên lầu đi.”

Vương Ân Thành nắm chặt di động gật đầu, xoay người vòng qua sô pha mở cửa đi ra khỏi thư phòng.

Lưu Hằng một mực yên lặng nhìn theo Vương Ân Thành, gánh nặng trong lòng tuy rằng có vơi bớt, nhưng cảm xúc vẫn như trước rất khó chịu. Anh ngồi lại trước máy tính, mở hộp thư đọc lại tư liệu kia một lần nữa, kết hợp với những gì Vương Ân Thành vừa kể, thầm sắp xếp chuyện của sáu năm về trước giờ đã phong phú hơn nhiều.

Cuối cùng, trong đầu anh chỉ còn hiện lên một hình ảnh – Vương Ân Thành ngồi trên lan can ban công, xoay người nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Chu Điền, đột nhiên nhếch môi mỉm cười, trong nụ cười tràn đầy vẻ mỉa mai và tuyệt nhiên.

Lưu Hằng cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến hình ảnh kinh hãi kia, khi đó Vương Ân Thành chỉ mới hai mươi tuổi, tại sao có thể ẩn nhẫn ba tháng, cuối cùng cho Chu Điền một đòn thống hận đả kích trí mạng như vậy?

Có lẽ em ấy rất hận Chu Điền chăng? Hay là hận vận mệnh vì sao lại tra tấn mình như thế? Bởi vì hận cho nên mới có thể chịu đựng lâu như thế sao?

Nếu Lưu Hằng đoán không lầm, cho dù lúc ấy Chu Điền không uy hiếp Vương Ân Thành khiến cậu nhảy lầu, có lẽ Vương Ân Thành cũng sẽ tìm một biện pháp khác để làm cho hư thai?

Lúc ấy Vương Ân Thành căn bản không quan tâm đến đứa bé trong bụng, thậm chí ngay cả mạng của mình còn không màng kia mà ! ! Cậu chính là muốn cá chết lưới rách! !

Lưu Hằng hoảng hốt mở choàng hai mắt, anh đột nhiên nghĩ đến, nếu năm đó Vương Ân Thành hận Chu Điền như vậy, thậm chí mang thai đến tháng thứ năm còn muốn tự tay giết đứa bé trong bụng, làm cho Chu Điền tuyệt vọng, vậy hiện giờ thì sao?

Sau khi Vương Ân Thành ra khỏi thư phòng thì mở di động ra, xóa mấy tin nhắn của Chu Dịch An đi.

Cậu quay về phòng Bánh Đậu, lặng lẽ đi vào đóng cửa phòng lại, Bánh Đậu nằm nghiêng trên giường nhỏ, trong phòng sáng trưng, đén bàn nhỏ nơi đầu giường cũng mở ra.

Vương Ân Thành nhẹ chân đi qua, mới vừa ngồi vào mép giường, Bánh Đậu đột nhiên bỉu môi hấp háy đôi mắt nửa mê nửa tỉnh ngóc đầu lên : “Ba đã về rồi! ?” Nói xong lắc lắc thân mình dịch đầu đến cạnh Vương Ân Thành cọ cọ, mắt vẫn híp lại, căn bản là chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

Bánh Đậu vừa mới bừng tỉnh, cảm giác có người vào cửa, lập tức ngóc đầu, vừa nhìn thấy Vương Ân Thành thì nhanh chóng sáp lại ôm lấy thắt lưng Vương Ân Thành, ánh sáng trong phòng khiến mắt nhóc mở không ra, nhóc bèn híp mắt dùng bàn tay nhỏ túm áo ngủ của Vương Ân Thành, chặt chẹ nắm lấy không buông, lầm bầm : “Không được đi nữa nha!”

Vương Ân Thành xoay người ôm đầu Bánh Đậu : “Không đi không đi nữa.”

Bánh Đậu chu miệng, mắt giờ này mới hơi tỉnh táo: “Thật sao? Ba ba không cướp ba đi sao?”

Vương Ân Thành cười khẽ, hạ giọng nói : “Không đi, ba ba sẽ không tới nữa.”

Bánh Đậu an tâm, sau đó tiếp tục thoải mái túm áo ngủ của Vương Ân Thành, mắt nhắm lại, rất nhanh đã ngủ mất.

Vương Ân Thành vươn tay tắt đèn bàn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ánh sáng mờ nhạt, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Đậu, giữa hai hàng chân mày còn có nốt ruồi son giống mình như đúc, trái tim như muốn tan chảy.

Với Vương Ân Thành mà nói, đoạn hồi ức kia không phải cái gì đáng giá khiến người ta lưu luyến, nếu có thể, cậu hy vọng cả đời mình cũng không phải nhớ lại nữa, hiện giờ thậm chí chỉ mới kể sơ lược như vậy, cậu đã cảm thấy là một chuyện rất gây áp lực.

Vương Ân Thành không phải là người thích nhớ lại quá khứ, huống hồ là quá khứ không mấy tốt đẹp và đầy khó khăn đến vậy, nhưng cho dù thế nào tất cả những cảm xúc và tình cảm đã qua xen lẫn vào nhau mới tạo nên một Vương Ân Thành trong quá khứ.

Nhưng kỳ thật, cho dù là quá khứ, hay hiện tại mình vẫn là mình, đều là Vương Ân Thành cả.

Vương Ân Thành gỡ bàn tay nhỏ của Bánh Đậu đang túm áo ngủ mình ra, nằm xuống một bên giường nhỏ, ôm bé con vào trong lòng rồi đắp chăn lên.

Cậu nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại tin nhắn sau cùng của Chu Dịch An.

Cậu đột nhiên nghĩ, Chu Dịch An này, nhiều năm như vậy tựa hồ vẫn y như cũ, kiêu ngạo và ích kỷ, luôn có thói quen đoán mò người khác để chính mình là người cuối cùng vớt được cá lớn.

Vương Ân Thành nhịn không được nhếch khóe môi, trong lòng thầm cười lạnh.

Buổi sáng Bánh Đậu mở to hai mắt, đột nhiên phát hiện mình ngủ trong ngực Vương Ân Thành, trong lòng vui mừng. Lúc này mới nhớ tới đêm qua lúc Vương Ân Thành vào phòng hình như mình có tỉnh lại, sau đó túm quần áo không cho đi, cho nên lúc này mới giữ được người ở lại.

Bánh Đậu xoay xoay mông nhỏ quay qua đối mặt với Vương Ân Thành, Vương Ân Thành còn chưa tỉnh, gương mặt nhắm mắt ngủ vô cùng an tĩnh, Bánh Đậu mở to hai mắt nhìn Vương Ân Thành, hận không thể thu Vương Ân Thành vào trong ánh mắt nhìn cho đã.

Nhóc nghĩ tối qua mình tỉnh thật đúng lúc, bằng không nhất định sẽ ngủ mình ên một mạch tới sáng! Ba ba xấu xa nhất định là sẽ cướp người của mình! Hừ! ╭(╯^╰)╮

Vương Ân Thành sau khi thức dậy kéo Bánh Đậu đi đánh răng rửa mặt, giống y như lần đầu tiên, Bánh Đậu lấy từ trong góc phòng ghế nhỏ của mình đứng lên đi tiểu, xong thì trả ghế về vị trí cũ, sau đó mời Vương Ân Thành giải quyết, rồi mới giật nước bồn cầu.

Tiếp đó hai cha con đứng đối mặt trước gương đánh răng rửa mặt, rồi xuống lầu ăn cơm.

Lưu Hằng chỉ ngủ có vài giờ, làm cơm xong vẫn đứng ở ban công hút thuốc, lúc Vương Ân Thành và Bánh Đậu nắm tay nhau đi xuống cầu thang anh vừa vặn xoay người, nhìn thấy hình ảnh đẹp đẽ tay trong tay của phụ huynh và bé con.

Lưu Hằng từ ban công đi vào ngồi xuống bên bàn ăn, Bánh Đậu bò lên ghế của mình, đặc biệt cảnh giác liếc nhìn Lưu Hằng một cái, không lên tiếng chào hỏi gì cả.

Lưu Hằng nhíu mày, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, nói : “Trước đây dạy con thế nào giờ quên hết rồi hả? Buổi sáng không biết chào hỏi ha!”

“Ba ba.” Bánh Đậu trệu trạo lên tiếng, ánh mắt hết nhìn Lưu Hằng, lại đảo qua Vương Ân Thành.

Lưu Hằng và Vương Ân Thành nhìn nhau, cũng không biết Bánh Đậu tại sao lại như vậy, Lưu Hằng buồn bực, Vương Ân Thành thì càng nghi hoặc, vừa nãy đánh răng rửa mặt vẫn còn bình thường mà!

Ba người ăn sáng xong Vương Ân Thành chủ động đi rửa chén, lần này Lưu Hằng không ngăn cản, sau khi thấy Vương Ân Thành dọn chén bát đi vào bếp, thò tay túm lấy cái đuôi nhỏ đang định đi theo vào bếp xách ra ngoài ban công.

Hai chân Bánh Đậu trên không trung đá đá, đầu cổ quay tứ tung tức tối nhìn Lưu Hằng, “Ba làm gì vậy?”

Lưu Hằng đặt nhóc con lên một cái ghế cao ở ngoài ban công, xoay người chọt chọt vào mi tâm : “Sao lại không lễ phép như thế? Buổi sáng cũng không biết chào hỏi ba ba hả?”

Nhóc con bỉu môi lạnh lùng nhìn Lưu Hằng, chỉ cần không có mặt Vương Ân Thành, dáng vẻ của Bánh Đậu hoặc là xa cách, hoặc là bày ra biểu cảm chớ lại gần. Bánh Đậu nhìn Lưu Hằng, trong đôi mắt màu hổ phách phản chiếu gương mặt Lưu Hằng, nhóc con hừ một tiếng, chậm rãi nói : “Ai bảo đêm qua ba giành người với con! ?”

Lúc đầu Lưu Hằng nghe mà không hiểu, vài giây sau mới kịp phản ứng, hóa ra tối qua vì muốn nói chuyện cùng Vương Ân Thành, nên gọi cậu đi ra ngoài trong chốc lát, nhưng nhóc con sợ là hiểu lầm, cho rằng Vương Ân Thành sẽ ngủ cùng Lưu Hằng.

Trong lòng Lưu Hằng buồn cười, biểu cảm trên mặt không giữ được vẻ lạnh lùng nữa, nhếch môi nhìn con trai của mình, đùa nhóc : “Cuối cùng còn không phải ngủ cùng con đấy thôi.”

Bánh Đậu nắm tay nhỏ có vẻ tức giận : “Đó là nhờ con cố gắng tranh thủ !” Ngay sau đó nói thêm : “Sau này ba ba không được giành người với con!”

Lưu Hằng giả bộ nghiêm mặt, híp mắt, tiếp tục chọc nhóc con : “Nếu ba nói không thì sao?”

Bánh Đậu nắm chặt tay nhỏ cắn cắn môi dưới, đặc biệt nghiêm túc cân nhắc một hồi, rồi nghiêm túc nói : “Ông ấy là của con !”

Lưu Hằng mím môi chọt chọt mi tâm Bánh Đậu, xoa đầu con.

Buổi sáng Lưu Hằng đưa Bánh Đậu đi nhà trẻ, Vương Ân Thành tự đón xe đến tòa soạn báo.

Trước khi lên xe Bánh Đậu nhăn nhó cả nửa ngày, nói toàn những lời vô nghĩa —

“Con sẽ ngoan ngoãn, chiều ba có đi đón con được không?”

“Con còn muốn ăn bánh bích quy, lần trước ba làm ăn hết rồi!”

“Buổi tối chúng ta tắm chung nha, không cho ba ba vào !”

“Ba phải ngủ với con nha! Ba ba của con buổi tối nhất định tăng ca ! Ông ấy không có ở nhà đâu!”

. . .

Vương Ân Thành đón xe bên ngoài tiểu khu, ngồi trên xe rồi vẫn luôn nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn và biểu cảm láu lỉnh dễ thương của Bánh Đậu, còn thêm dáng vẻ giống như một cái đuôi nhỏ không ngừng tới lui đi theo mình, khóe miệng cậu cong lên, trên mặt hiện lên sự vui sướng.

Buổi sáng vào giờ cao điểm hay bị kẹt xe, Vương Ân Thành không ngồi xe đến cổng tòa soạn báo, mà xuống xe ở ngã tư đường cách tòa soạn không xa, rồi đi bộ đến công ty.

Nhưng cậu không thể ngờ vào giờ này lại bị người ta chặn đường, Chu Dịch An dù bận vẫn ung dung đứng đợi ở một bên cổng, đưa mắt nhìn cậu.

Vương Ân Thành dừng bước, Chu Dịch An thấy cậu bèn bước nhanh tới, đi vòng lên trước mặt : “Hôm qua tôi cho gọi điện thoại em không bắt máy, sau đó gởi tin nhắn, em có đọc không?”

Vương Ân Thành nhìn hắn, không rõ hiện tại Chu Dịch An chạy tới dây dưa là có ý gì? Nội tâm áy náy? Định bù đắp? Nhưng có gì mà phải bù? Chu Dịch An là người thông minh, biết chuyện đã qua căn bản không có cách gì bù đắp được, một khi đã như vậy, cớ gì gửi những tin nhắn đó thậm chí còn tự chạy tới đây?

“Có đọc.” Vương Ân Thành thản nhiên trả lời.

Ngày hôm qua Chu Dịch An trở về suy nghĩ suốt đêm, hắn biết mối quan hệ giữa mình và Lưu Hằng đã hoàn toàn xong đời, với thân phận bối cảnh của Lưu Hằng, muốn điều tra chuyện năm đó nhất định có thể làm đến nhất thanh nhị sở, hơn nữa hắn cũng đã chia tay với Lưu Hằng. Nhưng lúc trước chia tay chẳng phải chính là vì Vương Ân Thành sao? Thời điểm đó thậm chí hắn cũng chưa biết chuyện mang thai thuê có liên quan đến Lưu Hằng.

Chu Dịch An cũng đã hiểu rõ ràng, hắn là vì Vương Ân Thành mới chia tay với Lưu Hằng, cho nên cho dù trong mối quan hệ của ba người Lưu Hằng có sắm vai nào, hắn cũng sẽ không do dự nữa — hắn muốn mang Vương Ân Thành trở về!

Vật chất tiền tài sự nghiệp nhân mạch, hiện giờ hắn đã có tất cả, cái duy nhất thiếu chính là một người có thể cho hắn yêu thương cùng tình cảm bao dung của gia đình, mà Vương Ân Thành, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ cần bọn họ sống cùng nhau, Chu Dịch An lập lời thề mình tuyệt đối sẽ yêu Vương Ân Thành hơn trước kia, đối xử với em ấy thật tốt! Thậm chí hắn có thể xem nhẹ việc con trai của Lưu Hằng!

Chỉ cần Vương Ân Thành trở về, hắn có thể quên đi quá khứ bốn năm ở nước ngoài, thanh thản ổn định cùng Vương Ân Thành sống qua ngày. Tựa như cách hai người ở chung trước kia vậy, cùng lên lớp rồi tan học, có đôi khi còn cùng nhau nấu ăn, hoặc là khi hắn về trễ, Vương Ân Thành đã chuẩn bị sẵn bữa tối và ngồi chờ hắn cùng ăn.

Chu Dịch An suy nghĩ thật lâu, mỗi khi nghĩ đến Vương Ân Thành lúc đó trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, ẩn chứa nỗi chờ mong vô hạn.

Hắn nhớ khi đó Vương Ân Thành rất thích mình, chuyện đã qua kỳ thật cũng không hoàn toàn là lỗi cuả hắn, em ấy chắc sẽ tha thứ chứ? Đúng không? Hẳn là vậy.

Chu Dịch An nhìn Vương Ân Thành, đột nhiên không biết nên nói cái gì, suy nghĩ nửa ngày, mới lên tiếng : “Nếu em đã đọc mấy tin nhắn kia, vậy hẳn đã biết chuyện của tôi và Lưu Hằng. . . Tôi biết quan hệ của ba người chúng ta rất phức tạp, tôi cũng không muốn khiến em khó xử, nói cho em biết chính là không hy vọng em bị lừa gạt. Tôi nghĩ hắn hẳn là cũng đã biết quan hệ trước kia của chúng ta, giữa em và hắn còn có một đứa con trai, cho nên tôi nghĩ, lấy thái độ làm người của hắn nhất định là sẽ không nói cho em những gì mà em có quyền được biết, tôi cũng không hy vọng em bị hắn lừa.”

Chu Dịch An nói thao thao bất tuyệt, Vương Ân Thành chỉ lẳng lặng nghe, sau khi Chu Dịch An nói xong nhìn Vương Ân Thành, muốn thấy được cảm xúc trong mắt của cậu, lại phát hiện Vương Ân Thành vô cùng bình tĩnh.

Ngựa xe như nước vội vàng chạy qua, sau một tiếng còi xe chói tai, Vương Ân Thành chậm rãi nói : “Trước khi anh gửi tin nhắn, tôi đã biết mối quan hệ của anh và Lưu Hằng.”

“Cái gì?” Chu Dịch An giật mình.

“Là Lưu Hằng nói cho tôi biết, anh ấy rất thẳng thắn, hơn nữa còn cho tôi biết, hai người đã chia tay .”

Trong đôi mắt màu hổ phách của Vương Ân Thành, Chu Dịch An thấy được hình ảnh đầy kinh ngạc của chính mình, hắn đã nghĩ không có khả năng đó, theo sự hiểu biết của hắn đối với Lưu Hằng, căn bản Lưu Hằng không phải là loại người hay bộc bạch nội tâm của chính mình! Hắn vì sao lại nói này nọ với Vương Ân Thành? Tại sao sau khi đã biết rất rõ ràng mối quan hệ phức tạp giữa ba người, còn nói cho Vương Ân Thành nghe?

Vương Ân Thành nhìn Chu Dịch An, thấy thần sắc của hắn từ thăm dò, dần biến thành nghi hoặc, đến cuối cùng là phẫn nộ.

“Vì sao? Làm sao hắn có thể nói những chuyện đó với em? !”

Vương Ân Thành không trả lời vấn đề này, cậu cũng không liếc nhìn Chu Dịch An lấy một cái, xoay người đi về hướng tòa soạn.

Đương nhiên Lưu Hằng sẽ không nói cho Vương Ân Thành!

Trên thực tế Vương Ân Thành cũng đã sớm không tin tất cả lí lẽ của Chu Dịch An, tối hôm qua Chu Dịch An gửi tin nhắn cậu một chữ cũng chẳng tin, vừa rồi nói vậy bất quá chỉ muốn thăm dò mà thôi! Mãi đến khi thấy biểu tình không thể tin được của Chu Dịch An, Vương Ân Thành mới xác định hắn nói thật.

Vương Ân Thành giơ thẻ ra vào cho bảo vệ xem, tiếp đó đi vào đại sảnh của tòa soạn báo, dáng vẻ của cậu tự nhiên thoải mái, không có một chút khác lạ nào, chính là khóe miệng đột nhiên nhếch lên, trào phúng nở một nụ cười.

Lưu Hằng nói dối thì thế nào? Ít nhất cũng cho mình gặp con! ! Chu Dịch An thì sao? Gửi tin nhắn như vậy khuyên bảo mình là vì cái gì? ! Có thật là muốn tốt cho mình, không để bị Lưu Hằng lừa gạt không?

Cậu nghĩ cuộc sống của mình sao có thể bị người như Chu Dịch An phá hủy được chứ? Cậu có Bánh Đậu, sau này còn vô số điều tốt đẹp yên ấm trong cuộc sống đang chờ đợi mình, Chu Dịch An thì là cái thá gì? !

. : .

Vũ Vũ nói ra suy nghĩ của mình :  chương 35 rồi, vậy là đã hơn nửa chặn đường một chút xíu rồi, thật không thể tin được, 35 chương mà chẳng có tiến cmn triển gì cả, đùa nhau àh *lật bàn*

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5697 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5233 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4970 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4553 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4478 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4386 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter