Chương 31: Trên đường cứu đại ca gặp phải nhiều thử thách
Edit: Pa không đường
Phong Thiếu An quỳ xuống, nhẹ nhàng bóp nắn, "Không sao đâu bà, chỉ bong gân thôi. Cháu đưa bà đi khám đại phu."
"Ây, vậy cảm ơn chàng trai trẻ."
Phong Thiếu An cõng bà cụ trên lưng rồi quay lại đường cũ, bà lão thấy người nằm trên ngựa.
"Này, sao cậu lại mang người chết theo vậy?"
Phong Thiếu An vội vàng đáp: "Huynh ấy không phải là người chết, đó là đại ca của cháu, cháu đưa huynh ấy đi tìm Tiên Y."
"Ngươi nói đến Tiên Y ở tiên đảo Bồng Lai à?"
Phong Thiếu An vừa cõng bà vừa dắt ngựa, "Vâng, nhưng cháu không tìm được lối vào tiên đảo Bồng Lai. Bà ơi, bà có biết tiên đảo Bồng Lai đi lối nào không?"
"Sao một bà già như ta lại có thể biết được chuyện này? Biết bao cao thủ võ công cao cường còn không biết."
Phong Thiếu An lại bắt đầu nức nở, suốt chặng đường từ đó đến y quán trong thị trấn cũng chẳng nói thêm gì, tới khi cậu chuẩn bị rời đi thì bà lão lại giữ cậu lại.
"Chàng trai trẻ, cậu dẫn ta đi gặp đại phu. Trên người tôi không có tiền."
"À..." Phong Thiếu An lấy một khối bạc đưa cho bà, "Bà ơi, bà cầm đi xem bệnh đi ạ. Cháu phải tiếp tục đi tìm tiên đảo Bồng Lai Tiên rồi."
"Đợi đã." Bà cụ ngăn cản cậu lại, "Thấy cậu có lòng đưa ta đi gặp đại phu, ta sẽ kể cho cậu nghe tin tức mà ta biết. Ta nghe các cụ già trong làng nói từng có người tìm thấy lối vào tiên đảo ở phía đông, cậu thử tới phía đông xem."
Mắt của Phong Thiếu An sáng lên, "Thật sao? Cảm ơn bà!"
Cậu vội vã chạy đi nhưng chưa kịp ra khỏi thành thì con ngựa của cậu đã đụng trúng một lão ăn mày bẩn thỉu, lão ăn mày lập tức ngã nhào xuống đất, nhe răng gầm lên.
Phong Thiếu An sợ hãi đỡ lão ăn mày dậy, "Ông không sao chứ? Có bị thương ở đâu không ạ?"
Người ăn mày hung hăng, túm lấy cậu rồi mắng: "Ngươi mù à? Con ngựa lớn như vậy tông vào ta mà lại không hề hấn gì ư?"
"Thế ta đưa ông tới y quán..."
"Đi y quán cái gì chứ!" Lão ăn mày lăn ra đất, "Giờ ta đói khát không thể đi được, ngươi mua rượu thịt cho ta, phải ăn no mới có sức lực đến y quán."
Phong Thiếu An chẳng còn cách nào đành phải đến một quán ăn gần đó để mua rượu thịt, người ăn mày cũng chẳng khách khí gì, ngồi ăn uống luôn ở ven đường, chẳng màng đến hình tượng.
Cũng phải, đã bẩn thỉu tới vậy rồi thì còn hình tượng cái gì nữa.
Cậu mua thêm chút đồ ăn rồi đút cho Nhất Luân Nguyệt mấy miếng cháo trước, thấy sắc mặt của đại ca càng ngày càng tái nhợt thì không khỏi nghẹn ngào.
Người ăn mày thấy phiền vì tiếng khóc của cậu, "Sao ngươi lại khóc? Phiền thật đấy. Nếu hắn chết rồi thì hãy mau đào hố chôn hắn đi, nếu còn chưa chết thì ngậm cái mồm lại, cứ khóc tang vậy. "
Căn bản Phong Thiếu An không tài nào nín được, nghe lão ăn nói vậy lại càng khóc dữ hơn.
"Ông chẳng biết gì hết. Giờ ta đau khổ lắm. Ông để ta khóc một lúc được không."
Người ăn xin làu bàu hỏi, "Hắn là gì của ngươi?"
"Là đại ca ta."
"Bệnh gì?"
"Trúng độc." Phong Thiếu An đáp: "Là Lưỡi hái sinh tử, nếu không tìm được Tiên Y Bồng Lai thì đại ca sẽ chết."
"À." Người ăn mày đáp: "Sớm nghe nói ở đây có một tên ngốc nghếch đang tìm tiên đảo Bồng Lai, bị lừa không ít tiền, đó là đang nói ngươi, đúng không hả?
Bạc trên người Phong Thiếu An sắp bị lừa hết rồi.
"Nếu muốn thì để ta nói cho mà biết, đừng hỏi han xung quanh nữa. Ngươi không tìm được tiên đảo Bồng Lai đâu."
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì căn bản nó không hề tồn tại, tiên đảo Bồng Lai chỉ là truyền thuyết, nể mặt rượu thịt nên ta có lòng nói cho ngươi hay."
Phong Thiếu An nào có cam tâm, "Không đâu, ma ma sẽ không lừa ta, nhất định tiên đảo Bồng Lai có tồn tại, ta chắc chắn sẽ tìm được."
Lão ăn mày đáp: "Không tin thì cứ đi tìm đi. Tới lúc đại ca của ngươi chết thì ngươi sẽ tin những gì ta nói là sự thật."
"Đại ca sẽ không chết!" Phong Thiếu An hét lên: "Đại ca của ta là người tốt nhất trên đời, người tốt là sẽ không chết dễ dàng như vậy, ngươi ăn đi, ta phải đi tìm tiên đảo Bồng Lai."
Lão ăn mày giữ chặt lấy cậu rồi nói: "Ngươi chạy đi đâu? Không thấy quần áo của ta đã bị ngựa của ngươi làm rách hay sao?"
"Thế để ta sẽ trả tiền cho ông."
"Ai cần tiền của ngươi?" Lão ăn mày nói: "Ta thấy quần áo của ngươi tốt lắm. Đều được làm từ tơ tằm cao cấp, đường thêu rất tinh xảo. Cởi ra đưa cho ta."
"..." Phong Thiếu An vốn ngốc nghếch, huống hồ lão ăn mày không tính đòi tiền mà chỉ muốn muốn một bộ quần áo tốt một chút.
Cậu chẳng nói hai lời cởi đã cởi cho người ăn mày.
Lão ăn mày lập tức vui vẻ rồi thay bộ đồ đó, thậm chí còn lắc mông làm dáng.
"Quần áo đẹp, ta rất thích. Vì rượu thịt và quần áo của ngươi nên ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật về tiên đảo Bồng Lai."
Lỗ tai Phong Thiếu An dựng lên, "Bí mật?"
Lão ăn mày nói: "Nhiều năm trước, ta gặp một đôi vợ chồng ở một làng chài nhỏ phía đông nam. Họ nói vừa trở về từ đảo Bồng Lai. Lúc đó, ta chỉ nghĩ họ đang khoác lác nên chẳng bận tâm. Giờ nghĩ lại, có lẽ lại là thật, ngươi đi về hướng đó thử xem, còn hơn là chạy lung tung như ruồi không đầu."
"Đông Nam! Ta nhớ rồi. Cảm ơn lão bá bá."
Cô bé nói ở hướng nam, bà cụ nói ở hướng đông, ông lão ăn mày nói ở hướng đông nam, cứ đi theo hướng đó, biết đâu lại tìm được lối vào tiên đảo.
Cũng may, ma ma chuẩn bị quần áo cho cậu thay nên Phong Thiếu An mặc vào rồi dẫn Nhất Luân Nguyệt lang thang tìm kiếm trong vô định, cuối cùng cũng tìm được một làng chài nhỏ, hẳn là làng chài mà lão ăn mày đã nói.
Còn chưa kịp vào trong làng thì cậu đã nhìn thấy một đám đàn ông man rợ đang bắt nạt hai mẹ con, có vẻ chúng muốn bắt cô gái đi gán nợ.
Phong Thiếu An chưa từng thấy những chuyện như thế này.
"Dừng tay!"
Đám người dừng lại nhìn cậu, gã cầm đầu vung rìu lên rồi hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Phong Thiếu An đáp: "Một đám đàn ông như các ngươi lại bắt nạt hai người phụ nữ yếu đuối. Đây là điều mà một người đàn ông nên làm ư?"
Một gã đàn ông trong đám đó cười vang: "Thằng ngốc này, ngươi từ đâu đến? Thiếu nợ phải trả là lẽ đương nhiên. Họ nợ chúng ta, giờ không có tiền để trả. Ta bắt con gái của bà ta đi gán nợ thì có gì sai?"
Phong Thiếu An nhìn hai mẹ con tội nghiệp rồi nói: "Họ nợ ngươi bao nhiêu tiền, ta sẽ trả."
"Không nhiều, một trăm lượng!" Gã cầm đầu giơ một ngón tay ra.
Người phụ nữ nghe vậy liền mắng: "Một trăm lượng ư? Ta chỉ mượn mười lượng bạc để chữa bệnh cho chồng tai. Giờ chồng ta đã chết, chúng ta căn bản không thể trả nổi số tiền lớn như vậy."
Phong Thiếu An từng thấy qua chuyện này rồi, "Ngươi là đám cho vay nặng lãi à?"
"Thì sao?" Gã cầm đầu đáp: "Họ nợ một tháng, lãi suất tăng gấp mười lần, chính là một trăm lượng. Nếu không có một trăm lượng thì cút đi. Đừng làm anh hùng."
Phong Thiếu An không ưa nổi hành động của đám người này nên đánh ngã bọn chúng trong vài chiêu rồi ném ra hai mươi lạng bạc.
"Cả vốn lẫn lời là hai mươi lượng, nếu còn thừa thì ngươi cho mấy người kia đi thăm khám thương tích, sau này không được chèn ép bọn họ nữa, nếu không ta sẽ đánh gãy chân ngươi."
Mấy kẻ man rợ đó vội ôm bạc rồi chạy.
Hai mẹ con cùng quỳ xuống, "Đa tạ ơn cứu mạng của đại hiệp."
Phong Thiếu An đỡ họ đứng dậy, "Chỉ là gặp chuyện bất bình thôi, sau này bọn xấu đó sẽ không đến nữa. Các ngươi mau về nhà đi."
Người phụ nữ thấy Nhất Luân Nguyệt ở trên ngựa thì hỏi: "Bạn của cậu bị bệnh ư? Trời sắp tối rồi. Xung quanh thôn không quán xá nào cả. Đêm nay, ân công cứ ở lại nhà ta đi."
Phong Thiếu An nhìn Nhất Luân Nguyệt đang bất tỉnh trên ngựa rồi lắc đầu.
"Không cần, không cần, ta còn có việc phải làm."
Người phụ nữ giữ chặt tay cậu và nói: "Đã trễ như vậy rồi ân công còn định đi đâu? Để mai lên đường sớm cũng không muộn."
Phong Thiếu An đáp: "Đại ca của ta bị đầu độc. Ta phải đưa huynh ấy tới tiên đảo Bồng Lai để tìm Tiên Y. Sắp đến ngày cuối cùng rồi. Nếu vẫn không được tìm thấy tiên đảo Bồng Lai thì đại ca sẽ chết."
"Ngươi đang tìm tiên đảo Bồng Lai ư?" Người phụ nữ lập tức cười đáp: "Vậy cậu ở lại đây, ta biết đường tới tiên đảo Bồng Lai."
"Thật ạ?" Phong Thiếu An nắm lấy bà như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, "Thím, thím thực sự biết cách đến tiên đảo Bồng Lai ư?"
Cô gái cũng cười đáp: "Đương nhiên, muốn đến tiên đảo thì phải đi qua làng chài của chúng ta, đường đến tiên đảo chỉ mở ra vào sáng sớm, đêm nay ân nhân cứ ở lại. Sáng mai, ta và mẹ ta sẽ đưa các vị đến tiên đảo."
Phong Thiếu An vui mừng khôn xiết, cậu theo hai mẹ con về nhà, trong lúc đại ca đang hôn mê, cậu vuốt ve gương mặt rồi ôm y vào lòng, lâu lắm mới thấy cậu nở nụ cười.
"Đại ca, Phái Nhi đã tìm được đường đến tiên đảo Bồng Lai rồi. Sáng mai, chúng ta sẽ đi tìm Tiên Y. Tiên Y tài giỏi như vậy, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho đại ca."
Nhất Luân Nguyệt cau mày rồi bất ngờ mở mắt, y đã vô cùng suy yếu, Nhất Luân Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy tay Phong Thiếu An.
"Đồ ngốc..."
Thấy y đã tỉnh, Phong Thiếu An không khỏi đỏ bừng hốc mắt, "Phái Nhi ở đây, đại ca, huynh cảm thấy thế nào? Có đói bụng không?"
Nhất Luân Nguyệt nặng nhọc lắc đầu, "Mấy ngày nay đã vất vả cho ngươi rồi. Nếu ta không thể khá lên, Phong Thiếu An, hãy quên ta đi nhé."
Phong Thiếu An áp tay y lên má, vừa khóc vừa lắc đầu: "Đừng mà, Phái Nhi vẫn còn nhiều điều chưa nói với đại ca, còn nhiều chuyện chưa làm cùng đại ca, Phái Nhi vẫn chưa chính thức giới thiệu đại ca với bà nội và ma ma, đại ca sẽ không có chuyện gì. Đại ca quên rượu ma ma đã ủ ư? Chờ huynh khỏe lại, Phái Nhi sẽ xin ma ma đào hết rượu lên cho đại ca đỡ thèm."
Nhất Luân Nguyệt mỉm cười yếu ớt, "Được, giờ ta, rất muốn uống."
Phong Thiếu An ôm y thật chặt, "Lúc nào đại ca khỏe lại thì đại ca muốn bao nhiêu rượu Phái Nhi cũng mua cho đại ca. Đại ca có mệt không? Ngủ thêm một lát nữa nhé. Sáng mai, chúng ta sẽ gặp Tiên Y."
Nhất Luân Nguyệt suy nhược đến nỗi chỉ nói được mấy câu đã lịm đi.
Phong Thiếu An ôm y ngủ, chẳng biết qua bao lâu, cậu cảm giác có người đang chạm vào mình, tưởng là Nhất Luân Nguyệt nên bừng tỉnh, ai ngờ vừa mở mắt đã thấy cô gái mà cậu cứu hồi chập tối, lúc này đang quần áo xộc xệch, cưỡi ở trên người cậu.
Phong Thiếu An đẩy cô ta ra rồi nhảy xuống giường, "Cô đang làm gì vậy!"
Khi cậu nhìn lại trên giường đã thấy đại ca đã biến mất!
"Ta đại ca đâu! Ta đại ca đi đâu rồi!"
Cô gái kéo áo xuống, lộ ra bả vai trắng như tuyết, "Công tử, chàng đã cứu ta, làng chài của chúng ta có quy củ phải lấy thân báo đáp, đại ca chàng ở cách vách, bây giờ, công tử hãy chiếm lấy ta đi."
Nói xong, cô ta liền bước xuống giường lao về phía Phong Thiếu An.
"Cô nương, xin hãy tự trọng!"
___
21/11/2023
Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó nha. Đọc chương này tức vãi chưởng í.
Phong Thiếu An quỳ xuống, nhẹ nhàng bóp nắn, "Không sao đâu bà, chỉ bong gân thôi. Cháu đưa bà đi khám đại phu."
"Ây, vậy cảm ơn chàng trai trẻ."
Phong Thiếu An cõng bà cụ trên lưng rồi quay lại đường cũ, bà lão thấy người nằm trên ngựa.
"Này, sao cậu lại mang người chết theo vậy?"
Phong Thiếu An vội vàng đáp: "Huynh ấy không phải là người chết, đó là đại ca của cháu, cháu đưa huynh ấy đi tìm Tiên Y."
"Ngươi nói đến Tiên Y ở tiên đảo Bồng Lai à?"
Phong Thiếu An vừa cõng bà vừa dắt ngựa, "Vâng, nhưng cháu không tìm được lối vào tiên đảo Bồng Lai. Bà ơi, bà có biết tiên đảo Bồng Lai đi lối nào không?"
"Sao một bà già như ta lại có thể biết được chuyện này? Biết bao cao thủ võ công cao cường còn không biết."
Phong Thiếu An lại bắt đầu nức nở, suốt chặng đường từ đó đến y quán trong thị trấn cũng chẳng nói thêm gì, tới khi cậu chuẩn bị rời đi thì bà lão lại giữ cậu lại.
"Chàng trai trẻ, cậu dẫn ta đi gặp đại phu. Trên người tôi không có tiền."
"À..." Phong Thiếu An lấy một khối bạc đưa cho bà, "Bà ơi, bà cầm đi xem bệnh đi ạ. Cháu phải tiếp tục đi tìm tiên đảo Bồng Lai Tiên rồi."
"Đợi đã." Bà cụ ngăn cản cậu lại, "Thấy cậu có lòng đưa ta đi gặp đại phu, ta sẽ kể cho cậu nghe tin tức mà ta biết. Ta nghe các cụ già trong làng nói từng có người tìm thấy lối vào tiên đảo ở phía đông, cậu thử tới phía đông xem."
Mắt của Phong Thiếu An sáng lên, "Thật sao? Cảm ơn bà!"
Cậu vội vã chạy đi nhưng chưa kịp ra khỏi thành thì con ngựa của cậu đã đụng trúng một lão ăn mày bẩn thỉu, lão ăn mày lập tức ngã nhào xuống đất, nhe răng gầm lên.
Phong Thiếu An sợ hãi đỡ lão ăn mày dậy, "Ông không sao chứ? Có bị thương ở đâu không ạ?"
Người ăn mày hung hăng, túm lấy cậu rồi mắng: "Ngươi mù à? Con ngựa lớn như vậy tông vào ta mà lại không hề hấn gì ư?"
"Thế ta đưa ông tới y quán..."
"Đi y quán cái gì chứ!" Lão ăn mày lăn ra đất, "Giờ ta đói khát không thể đi được, ngươi mua rượu thịt cho ta, phải ăn no mới có sức lực đến y quán."
Phong Thiếu An chẳng còn cách nào đành phải đến một quán ăn gần đó để mua rượu thịt, người ăn mày cũng chẳng khách khí gì, ngồi ăn uống luôn ở ven đường, chẳng màng đến hình tượng.
Cũng phải, đã bẩn thỉu tới vậy rồi thì còn hình tượng cái gì nữa.
Cậu mua thêm chút đồ ăn rồi đút cho Nhất Luân Nguyệt mấy miếng cháo trước, thấy sắc mặt của đại ca càng ngày càng tái nhợt thì không khỏi nghẹn ngào.
Người ăn mày thấy phiền vì tiếng khóc của cậu, "Sao ngươi lại khóc? Phiền thật đấy. Nếu hắn chết rồi thì hãy mau đào hố chôn hắn đi, nếu còn chưa chết thì ngậm cái mồm lại, cứ khóc tang vậy. "
Căn bản Phong Thiếu An không tài nào nín được, nghe lão ăn nói vậy lại càng khóc dữ hơn.
"Ông chẳng biết gì hết. Giờ ta đau khổ lắm. Ông để ta khóc một lúc được không."
Người ăn xin làu bàu hỏi, "Hắn là gì của ngươi?"
"Là đại ca ta."
"Bệnh gì?"
"Trúng độc." Phong Thiếu An đáp: "Là Lưỡi hái sinh tử, nếu không tìm được Tiên Y Bồng Lai thì đại ca sẽ chết."
"À." Người ăn mày đáp: "Sớm nghe nói ở đây có một tên ngốc nghếch đang tìm tiên đảo Bồng Lai, bị lừa không ít tiền, đó là đang nói ngươi, đúng không hả?
Bạc trên người Phong Thiếu An sắp bị lừa hết rồi.
"Nếu muốn thì để ta nói cho mà biết, đừng hỏi han xung quanh nữa. Ngươi không tìm được tiên đảo Bồng Lai đâu."
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì căn bản nó không hề tồn tại, tiên đảo Bồng Lai chỉ là truyền thuyết, nể mặt rượu thịt nên ta có lòng nói cho ngươi hay."
Phong Thiếu An nào có cam tâm, "Không đâu, ma ma sẽ không lừa ta, nhất định tiên đảo Bồng Lai có tồn tại, ta chắc chắn sẽ tìm được."
Lão ăn mày đáp: "Không tin thì cứ đi tìm đi. Tới lúc đại ca của ngươi chết thì ngươi sẽ tin những gì ta nói là sự thật."
"Đại ca sẽ không chết!" Phong Thiếu An hét lên: "Đại ca của ta là người tốt nhất trên đời, người tốt là sẽ không chết dễ dàng như vậy, ngươi ăn đi, ta phải đi tìm tiên đảo Bồng Lai."
Lão ăn mày giữ chặt lấy cậu rồi nói: "Ngươi chạy đi đâu? Không thấy quần áo của ta đã bị ngựa của ngươi làm rách hay sao?"
"Thế để ta sẽ trả tiền cho ông."
"Ai cần tiền của ngươi?" Lão ăn mày nói: "Ta thấy quần áo của ngươi tốt lắm. Đều được làm từ tơ tằm cao cấp, đường thêu rất tinh xảo. Cởi ra đưa cho ta."
"..." Phong Thiếu An vốn ngốc nghếch, huống hồ lão ăn mày không tính đòi tiền mà chỉ muốn muốn một bộ quần áo tốt một chút.
Cậu chẳng nói hai lời cởi đã cởi cho người ăn mày.
Lão ăn mày lập tức vui vẻ rồi thay bộ đồ đó, thậm chí còn lắc mông làm dáng.
"Quần áo đẹp, ta rất thích. Vì rượu thịt và quần áo của ngươi nên ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật về tiên đảo Bồng Lai."
Lỗ tai Phong Thiếu An dựng lên, "Bí mật?"
Lão ăn mày nói: "Nhiều năm trước, ta gặp một đôi vợ chồng ở một làng chài nhỏ phía đông nam. Họ nói vừa trở về từ đảo Bồng Lai. Lúc đó, ta chỉ nghĩ họ đang khoác lác nên chẳng bận tâm. Giờ nghĩ lại, có lẽ lại là thật, ngươi đi về hướng đó thử xem, còn hơn là chạy lung tung như ruồi không đầu."
"Đông Nam! Ta nhớ rồi. Cảm ơn lão bá bá."
Cô bé nói ở hướng nam, bà cụ nói ở hướng đông, ông lão ăn mày nói ở hướng đông nam, cứ đi theo hướng đó, biết đâu lại tìm được lối vào tiên đảo.
Cũng may, ma ma chuẩn bị quần áo cho cậu thay nên Phong Thiếu An mặc vào rồi dẫn Nhất Luân Nguyệt lang thang tìm kiếm trong vô định, cuối cùng cũng tìm được một làng chài nhỏ, hẳn là làng chài mà lão ăn mày đã nói.
Còn chưa kịp vào trong làng thì cậu đã nhìn thấy một đám đàn ông man rợ đang bắt nạt hai mẹ con, có vẻ chúng muốn bắt cô gái đi gán nợ.
Phong Thiếu An chưa từng thấy những chuyện như thế này.
"Dừng tay!"
Đám người dừng lại nhìn cậu, gã cầm đầu vung rìu lên rồi hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Phong Thiếu An đáp: "Một đám đàn ông như các ngươi lại bắt nạt hai người phụ nữ yếu đuối. Đây là điều mà một người đàn ông nên làm ư?"
Một gã đàn ông trong đám đó cười vang: "Thằng ngốc này, ngươi từ đâu đến? Thiếu nợ phải trả là lẽ đương nhiên. Họ nợ chúng ta, giờ không có tiền để trả. Ta bắt con gái của bà ta đi gán nợ thì có gì sai?"
Phong Thiếu An nhìn hai mẹ con tội nghiệp rồi nói: "Họ nợ ngươi bao nhiêu tiền, ta sẽ trả."
"Không nhiều, một trăm lượng!" Gã cầm đầu giơ một ngón tay ra.
Người phụ nữ nghe vậy liền mắng: "Một trăm lượng ư? Ta chỉ mượn mười lượng bạc để chữa bệnh cho chồng tai. Giờ chồng ta đã chết, chúng ta căn bản không thể trả nổi số tiền lớn như vậy."
Phong Thiếu An từng thấy qua chuyện này rồi, "Ngươi là đám cho vay nặng lãi à?"
"Thì sao?" Gã cầm đầu đáp: "Họ nợ một tháng, lãi suất tăng gấp mười lần, chính là một trăm lượng. Nếu không có một trăm lượng thì cút đi. Đừng làm anh hùng."
Phong Thiếu An không ưa nổi hành động của đám người này nên đánh ngã bọn chúng trong vài chiêu rồi ném ra hai mươi lạng bạc.
"Cả vốn lẫn lời là hai mươi lượng, nếu còn thừa thì ngươi cho mấy người kia đi thăm khám thương tích, sau này không được chèn ép bọn họ nữa, nếu không ta sẽ đánh gãy chân ngươi."
Mấy kẻ man rợ đó vội ôm bạc rồi chạy.
Hai mẹ con cùng quỳ xuống, "Đa tạ ơn cứu mạng của đại hiệp."
Phong Thiếu An đỡ họ đứng dậy, "Chỉ là gặp chuyện bất bình thôi, sau này bọn xấu đó sẽ không đến nữa. Các ngươi mau về nhà đi."
Người phụ nữ thấy Nhất Luân Nguyệt ở trên ngựa thì hỏi: "Bạn của cậu bị bệnh ư? Trời sắp tối rồi. Xung quanh thôn không quán xá nào cả. Đêm nay, ân công cứ ở lại nhà ta đi."
Phong Thiếu An nhìn Nhất Luân Nguyệt đang bất tỉnh trên ngựa rồi lắc đầu.
"Không cần, không cần, ta còn có việc phải làm."
Người phụ nữ giữ chặt tay cậu và nói: "Đã trễ như vậy rồi ân công còn định đi đâu? Để mai lên đường sớm cũng không muộn."
Phong Thiếu An đáp: "Đại ca của ta bị đầu độc. Ta phải đưa huynh ấy tới tiên đảo Bồng Lai để tìm Tiên Y. Sắp đến ngày cuối cùng rồi. Nếu vẫn không được tìm thấy tiên đảo Bồng Lai thì đại ca sẽ chết."
"Ngươi đang tìm tiên đảo Bồng Lai ư?" Người phụ nữ lập tức cười đáp: "Vậy cậu ở lại đây, ta biết đường tới tiên đảo Bồng Lai."
"Thật ạ?" Phong Thiếu An nắm lấy bà như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, "Thím, thím thực sự biết cách đến tiên đảo Bồng Lai ư?"
Cô gái cũng cười đáp: "Đương nhiên, muốn đến tiên đảo thì phải đi qua làng chài của chúng ta, đường đến tiên đảo chỉ mở ra vào sáng sớm, đêm nay ân nhân cứ ở lại. Sáng mai, ta và mẹ ta sẽ đưa các vị đến tiên đảo."
Phong Thiếu An vui mừng khôn xiết, cậu theo hai mẹ con về nhà, trong lúc đại ca đang hôn mê, cậu vuốt ve gương mặt rồi ôm y vào lòng, lâu lắm mới thấy cậu nở nụ cười.
"Đại ca, Phái Nhi đã tìm được đường đến tiên đảo Bồng Lai rồi. Sáng mai, chúng ta sẽ đi tìm Tiên Y. Tiên Y tài giỏi như vậy, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho đại ca."
Nhất Luân Nguyệt cau mày rồi bất ngờ mở mắt, y đã vô cùng suy yếu, Nhất Luân Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy tay Phong Thiếu An.
"Đồ ngốc..."
Thấy y đã tỉnh, Phong Thiếu An không khỏi đỏ bừng hốc mắt, "Phái Nhi ở đây, đại ca, huynh cảm thấy thế nào? Có đói bụng không?"
Nhất Luân Nguyệt nặng nhọc lắc đầu, "Mấy ngày nay đã vất vả cho ngươi rồi. Nếu ta không thể khá lên, Phong Thiếu An, hãy quên ta đi nhé."
Phong Thiếu An áp tay y lên má, vừa khóc vừa lắc đầu: "Đừng mà, Phái Nhi vẫn còn nhiều điều chưa nói với đại ca, còn nhiều chuyện chưa làm cùng đại ca, Phái Nhi vẫn chưa chính thức giới thiệu đại ca với bà nội và ma ma, đại ca sẽ không có chuyện gì. Đại ca quên rượu ma ma đã ủ ư? Chờ huynh khỏe lại, Phái Nhi sẽ xin ma ma đào hết rượu lên cho đại ca đỡ thèm."
Nhất Luân Nguyệt mỉm cười yếu ớt, "Được, giờ ta, rất muốn uống."
Phong Thiếu An ôm y thật chặt, "Lúc nào đại ca khỏe lại thì đại ca muốn bao nhiêu rượu Phái Nhi cũng mua cho đại ca. Đại ca có mệt không? Ngủ thêm một lát nữa nhé. Sáng mai, chúng ta sẽ gặp Tiên Y."
Nhất Luân Nguyệt suy nhược đến nỗi chỉ nói được mấy câu đã lịm đi.
Phong Thiếu An ôm y ngủ, chẳng biết qua bao lâu, cậu cảm giác có người đang chạm vào mình, tưởng là Nhất Luân Nguyệt nên bừng tỉnh, ai ngờ vừa mở mắt đã thấy cô gái mà cậu cứu hồi chập tối, lúc này đang quần áo xộc xệch, cưỡi ở trên người cậu.
Phong Thiếu An đẩy cô ta ra rồi nhảy xuống giường, "Cô đang làm gì vậy!"
Khi cậu nhìn lại trên giường đã thấy đại ca đã biến mất!
"Ta đại ca đâu! Ta đại ca đi đâu rồi!"
Cô gái kéo áo xuống, lộ ra bả vai trắng như tuyết, "Công tử, chàng đã cứu ta, làng chài của chúng ta có quy củ phải lấy thân báo đáp, đại ca chàng ở cách vách, bây giờ, công tử hãy chiếm lấy ta đi."
Nói xong, cô ta liền bước xuống giường lao về phía Phong Thiếu An.
"Cô nương, xin hãy tự trọng!"
___
21/11/2023
Mọi người đừng quên vote ⭐️ cho tôi đó nha. Đọc chương này tức vãi chưởng í.