Chương : 23
Cô hoảng hốt chạy đến đỡ người cô ta.
"Uyển Nhi cô bị sao vậy"
Mặt cô tái mét theo cô ta, đúng lúc này anh trở về nhà lấy tài liệu thấy Uyển Nhi nằm dưới đất anh tối sầm mặt mày, chạy đến ôm cô ta vào lòng
"Uyển Nhi em sao vậy... Uyể̉n Nhi"
Cặp mắt anh đỏ ngàu sắc bén như muốn giết chết người phụ nữ trước mặt.
"Lục Thiên Linh cô đã làm gì cô ấy hả"
"Tôi..."
Chát.. cô chưa kịp nói đã bị anh giáng cho một cái tát hằn rõ cả nốt tay trên mặt, máu từ khoé miệng cô chảy ra. Cô không khóc chỉ là khoé mắc cô cay cay, anh bế cô ta vào lòng nhìn cô với ánh mắt lạnh ngắt
"Lục Thiên Linh nếu hôm nay cô ấy có sảy ra chuyện gì thì có dùng 10 cái mạng củ̉a cô cũng không đổi lại được"
Thật sự cô không làm gì cô ta, nhưng tại sao anh không cho cô giải thích, mà có giải thích liệu anh có tin cô không.
***tại bệnh viện***
Anh với cô mỗi người ngồi một hàng ghế, không khí bị đè nén tới mức khó thở. Hai tiếng trôi qua mà vẫn chưa có thông tin gì từ phòng cấp cứu.. thấy bác sĩ đi ra anh vội đứng dậ̣y túm lấy áo ông bác sĩ
"Nói...em ấy có bị sao không"
Ông bác sĩ bị anh dọa xanh mét cả mặt.
"Lâm tổng anh bình tĩnh, cô ấy giờ không sao rồi"
"Em ấy tại sao lại bị như vậy"
Anh vừa nói vừa nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng
"Nguyên nhân do cô ấy bị dị ứng thực phẩm"
Anh tiến lại gần cô nhắc lại rành rọt từng chữ ông bác sĩ vừa nói
"Dị..ứng..thực..phẩm sao"
Anh bóp chặt lấy cổ cô hét thẳng vào mặt cô:
"Cô đã cho em ấy ăn gì hả "
"Tôi...cho cô ấy ăn bơ đậu phộng với bánh mỳ"
"Chết tiệt" anh chửi thề một câu.
"Em ấy bị dị ứng với bơ đậu phộng"
Cô nước mắt lưng tròng.
"Tôi không biết, cô ấy chưa từng nói với tôi cô ấy bị dị ứng với đậu phộng chính cô ấy còn nói muốn ăn bơ với bánh mỳ"
Anh càng lúc càng siết chặt cổ cô.
"Uyển Nhi cô bị sao vậy"
Mặt cô tái mét theo cô ta, đúng lúc này anh trở về nhà lấy tài liệu thấy Uyển Nhi nằm dưới đất anh tối sầm mặt mày, chạy đến ôm cô ta vào lòng
"Uyển Nhi em sao vậy... Uyể̉n Nhi"
Cặp mắt anh đỏ ngàu sắc bén như muốn giết chết người phụ nữ trước mặt.
"Lục Thiên Linh cô đã làm gì cô ấy hả"
"Tôi..."
Chát.. cô chưa kịp nói đã bị anh giáng cho một cái tát hằn rõ cả nốt tay trên mặt, máu từ khoé miệng cô chảy ra. Cô không khóc chỉ là khoé mắc cô cay cay, anh bế cô ta vào lòng nhìn cô với ánh mắt lạnh ngắt
"Lục Thiên Linh nếu hôm nay cô ấy có sảy ra chuyện gì thì có dùng 10 cái mạng củ̉a cô cũng không đổi lại được"
Thật sự cô không làm gì cô ta, nhưng tại sao anh không cho cô giải thích, mà có giải thích liệu anh có tin cô không.
***tại bệnh viện***
Anh với cô mỗi người ngồi một hàng ghế, không khí bị đè nén tới mức khó thở. Hai tiếng trôi qua mà vẫn chưa có thông tin gì từ phòng cấp cứu.. thấy bác sĩ đi ra anh vội đứng dậ̣y túm lấy áo ông bác sĩ
"Nói...em ấy có bị sao không"
Ông bác sĩ bị anh dọa xanh mét cả mặt.
"Lâm tổng anh bình tĩnh, cô ấy giờ không sao rồi"
"Em ấy tại sao lại bị như vậy"
Anh vừa nói vừa nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng
"Nguyên nhân do cô ấy bị dị ứng thực phẩm"
Anh tiến lại gần cô nhắc lại rành rọt từng chữ ông bác sĩ vừa nói
"Dị..ứng..thực..phẩm sao"
Anh bóp chặt lấy cổ cô hét thẳng vào mặt cô:
"Cô đã cho em ấy ăn gì hả "
"Tôi...cho cô ấy ăn bơ đậu phộng với bánh mỳ"
"Chết tiệt" anh chửi thề một câu.
"Em ấy bị dị ứng với bơ đậu phộng"
Cô nước mắt lưng tròng.
"Tôi không biết, cô ấy chưa từng nói với tôi cô ấy bị dị ứng với đậu phộng chính cô ấy còn nói muốn ăn bơ với bánh mỳ"
Anh càng lúc càng siết chặt cổ cô.