Chương 37: Trong bóng đêm
Đến khi Yến Vân Hà được Thành Cảnh Đế triệu vào thì đã là giờ Hợi. Hoàng cung giữa đêm khuya dường như có dã thú ẩn mình trong bóng đêm, khiến người ta không dám phát ra tiếng động gì quá lớn.
Tiểu thái giám dẫn đường cũng rón ra rón rén, có lẽ vừa mới trải qua một trận ám sát đã khiến mọi người lo lắng đề phòng, sợ phạm phải sai lầm.
Thành Cảnh Đế không phải là một vị đế vương ôn hòa, tính tình hay thay đổi đột ngột làm các triều thần có chút không ứng phó được, huống chi là cung nhân. Tuy không đến mức tùy tiện hạ lệnh giết cung nhân nhưng quy củ trong cung khắc nghiệt hơn hẳn so với thời tiên đế tại vị.
Yến Vân Hà đã từng suy đoán, tính cách bây giờ của Thành Cảnh Đế rất có thể hình thành là vì Thái Tử Hữu Nghi. Có lời đồn chứng cứ Thái Tử mưu nghịch là do cung nhân hầu cận cung cấp. Giậu đổ bìm leo, sau án mưu nghịch, người ở Thái Tử phủ và người có liên quan đến án mưu nghịch, một người lại một người biến mất không thấy tung tích.
Có lời đồn rằng không ai dám dùng đám người phản chủ này nữa nên đã tự về quê, nhưng đã có lần Yến Vân Hà nhìn thấy hồ sơ ghi chép của những người này ở Hoàng Thành Tư. Đây là do Thành Cảnh Đế sai người đi thu thập lại, vậy nên rốt cuộc đám người đó đang ở đâu, Yến Vân Hà ít nhiều đã có suy đoán.
Thành Cảnh Đế triệu kiến Yến Vân Hà đến Dưỡng Tâm Điện, lúc hắn đến, Thành Cảnh Đế đã thay sang thường phục thoải mái, đang cúi đầu uống trà. Hoàn toàn nhìn không ra ngài vừa mới trải qua một cuộc ám sát, trông ngài thoải mái thư thả như chỉ mới đi dạo một vòng ở Ngự Hoa Viên về.
Thông thường khi gặp người dưới trướng, Thành Cảnh Đế không chú trọng quy củ lắm, trừ phi ngài đang không hài lòng.
Yến Vân Hà quỳ xuống hành lễ, còn chưa đứng dậy đã nghe Thành Cảnh Đế chậm rãi nói: "Tướng lĩnh ở bên ngoài bất tuân quân lệnh?"
Chỉ một câu, Yến Vân Hà lập tức lại lần nữa dập đầu xuống đất: "Xin bệ hạ tha tội!"
"Binh pháp Tôn Tử có câu, có những tòa thành không được tấn công, có những vị trí không được tranh chấp, có những quân lệnh không được tuân theo. Vậy ngươi có tội gì?" Thành Cảnh Đế đặt chung trà xuống, ngữ điệu bình thản như đang bàn việc nhà với Yến Vân Hà vậy.
Nhưng những lời này đã cho thấy Thành Cảnh Đế đã biết về cuộc đối thoại ở Phương phủ. Bao gồm cả sự bất mãn của Yến Vân Hà, lời phản bác và cả lập trường của hắn.
Mồ hôi thấm ướt tấm thảm trước mặt, Yến Vân Hà không dám đứng dậy. Sau cùng Thành Cảnh Đế vẫn vươn tay đỡ bờ vai hắn: "Đứng dậy đi, trẫm cũng chưa nói gì mà sao ngươi lại bị dọa thành như vậy?"
Cảm xúc Thành Cảnh Đế thay đổi liên tục trong thời gian ngắn như vậy đã làm Yến Vân Hà nhận ra những chuyện hắn nói vì Kỳ Thiếu Liên không làm ngài tức giận. Ngược lại, nếu hắn không màng giao tình, bỏ đá xuống giếng với Kỳ Thiếu Liên, mới thật sự khiến Thành Cảnh Đế bất mãn.
Yến Vân Hà ngẩng đầu: "Bệ hạ, Kỳ tướng quân tuyệt đối không hai lòng. Ông ấy mang ơn sâu nặng bệ hạ đã đề bạt, không ngày nào dám quên."
Thành Cảnh Đế vỗ vai hắn: "Được rồi, đứng dậy rồi nói tiếp."
Lúc này Yến Vân Hà mới đứng dậy, Thành Cảnh Đế gọi người dâng trà cho Yến Vân Hà: "Hẳn là ngươi còn chưa dùng bữa nhỉ."
Không bao lâu sau, ngoại trừ dâng trà, cung nữ còn bưng điểm tâm bày đầy một cái bàn. Đợi Thành Cảnh Đế cho phép, Yến Vân Hà mới cúi đầu ăn mấy miếng điểm tâm.
Điểm tâm của nhà bếp trong cung đúng là rất tuyệt, Đào Hoa Tô mềm tan trong miệng như mây vậy. Chỉ là, có Thành Cảnh Đế trước mặt, ít nhiều cũng có phần nuốt không trôi.
Thành Cảnh Đế thả lỏng nói: "Ngươi không cần lo nghĩ quá nhiều, rất nhiều chuyện đều đã được trẫm thu xếp. Ngươi đã lâu chưa về nhà, vậy tối nay trở về tạm thời nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lúc này Yến Vân Hà mới được yên lòng. Thái độ của Thành Cảnh Đế tối nay đã phát ra một tín hiệu rõ ràng, chính là dù việc của Ngô Vương có liên lụy tới Kỳ Thiếu Liên thì Thành Cảnh Đế cũng sẽ không vì thế mà giáng tội ông.
Có lẽ chuyện biên cương, chưa chắc Thành Cảnh Đế không nắm rõ.
Ba chiếu chỉ lệnh hồi kinh khi trước đại khái cũng là một lần thử thách. Kết quả của thử thách đó tốt hay xấu, thái độ của Phương Tri Châu đã nói lên tất cả. Trong lòng Thành Cảnh Đế đích thực có khúc mắc, nhưng điểm khúc mắc này chẳng so được với đại cục hệ trọng.
Những ngày đầu Đại Tấn kiến quốc nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng theo thế cục dần ổn định, danh tướng cũng ít dần.
Ngược lại nội bộ Thát Đát cũng không đoàn kết, nội chiến cực kỳ nghiêm trọng, trận lớn trận nhỏ không ngừng. Mười năm trước ba bộ lạc lớn bỗng nhiên đạt được một thế cân bằng kỳ lạ, đồng thời tấn công biên giới Đại Tấn.
Sức chiến đấu của dân tộc du mục không thể khinh thường. Theo sự tấn công lần lượt, bọn họ đã phát hiện Đại Tấn chỉ miệng cọp gan thỏ*. Năm thành bị xâm chiếm trở thành lịch sử bi thảm vào năm Thành Cảnh thứ ba.
Thời loạn sinh anh hùng, đó là lúc danh tướng xuất hiện.
Để có được một Kỳ Thiếu Liên không hề dễ dàng. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Thành Cảnh Đế sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Yến Vân Hà nhẹ nhàng thở ra. Bước ra từ chỗ Thành Cảnh Đế, hắn phát hiện người dẫn đường vẫn là tiểu thái giám lần trước. Lần đó trời mưa, thái giám dẫn hắn xuất cung rồi gặp được Ngu Khâm trong cơn mưa, còn đánh một trận trong hành lang.
Dường như vận mệnh đã có xếp đặt từ sớm, trên con đường trước mặt cũng có một bóng người đang thong thả đi tới.
Người nọ không có cung nhân đưa tiễn, trong tay cũng không cầm đèn. Từng bước thong thả, một bước đi, một bước dừng.
Đến gần mới phát hiện là Ngu Khâm, y đang khoác áo lông cừu đen tuyền. Màu lông đen hơi che đi mặt nạ vàng kim, vừa nhìn là biết vừa mới đi ra từ chỗ Thái Hậu.
Tiểu thái giám hành lễ với Ngu Khâm, Yến Vân Hà không định nhìn người kia nhưng lại phát hiện dường như Ngu Khâm cũng không muốn có bất kỳ giao tiếp gì với hắn. Không ngờ y lại dịch vài bước qua một bên, tựa như lo lắng cách Yến Vân Hà quá gần, hận không thể dựa lên bức tường, bước qua hắn.
Yến Vân Hà biết sau khi hắn khôi phục hình dáng nguyên bản, Ngu Khâm nhất định sẽ không giữ thái độ như trước nữa. Nhưng bộ dạng tránh còn không kịp hiện giờ, không khỏi khiến người khác tổn thương.
Ai không biết còn cho rằng ngày ấy là hắn đẩy Ngu Khâm ngã xuống vực sâu, chứ không phải Ngu Khâm đẩy hắn.
Yến Vân Hà dừng bước chân, dùng lại chiêu cũ, cầm lấy đèn lồng từ tay tiểu thái giám rồi cho đối phương quay về, hắn không cần người hầu ở đây.
Sau khi nói xong, hắn cầm theo đèn hùng hổ tiến đến trước mặt Ngu Khâm.
"Ngu đại nhân, đã lâu không gặp." Yến Vân Hà cao giọng nói: "Có phải ngươi không nghĩ tới chúng ta còn có một ngày gặp lại nhau không?"
Ngu Khâm dừng chân, không nói gì. Mặt nạ che lại biểu cảm của y, Yến Vân Hà không nhìn ra được cảm xúc của đối phương.
Có điều, khi đến gần y, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi. Yến Vân Hà nhíu mày: "Ngu đại nhân vừa mới ở chiếu ngục đi ra sao. Sao toàn thân ngươi vừa dơ vừa hôi thế?"
Ngu Khâm duỗi tay đỡ lấy bức tường, thấp giọng nói: "Tránh ra."
Lửa giận trong lòng Yến Vân Hà ngùn ngụt bốc lên, hắn hạ giọng: "Ngu đại nhân, ngươi làm sao vậy? Nhìn thấy ta mới bắt đầu chột dạ, sợ ta đi cáo trạng ngươi với bệ hạ à?"
Ngu Khâm không để ý đến hắn, tránh sang bên định rời đi.
Yến Vân Hà vươn tay, bắt được cánh tay Ngu Khâm. Ngu Khâm đối xử với hắn không giống như với Du Trì Hà càng khiến hắn thêm bất bình, càng thêm buồn bực.
Hận Ngu Khâm vô tình, vô tình đến nhường này.
Lúc trước vì sao phải ngu ngốc mà hạ thủ lưu tình, đối mặt với một người muốn giết ngươi, nên giết y cho bằng được mới phải.
Yến Vân Hà đang định nói vài lời khó nghe, đột nhiên biến sắc. Sự dính nhớp trong tay hình như là chảy ra từ bên trong lớp quần áo, đây là cái gì? Đầu óc Yến Vân Hà trống rỗng, hắn đột nhiên nhìn Ngu Khâm. Còn chưa nói gì, người trước mặt đã ngã xuống theo lực tay của hắn.
Đèn lồng rơi trên đất, ánh nến gian nan giãy giụa vài lần rồi cũng vụt tắt.
Trong bóng tối, Yến Vân Hà ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Ngu Khâm, ngã ngồi trên mặt đất. Mùi máu nồng tràn đầy xoang mũi, giống như cơn ác mộng đã thấy vô số lần từ sau khi hồi kinh.
Những người một ngày trước còn cùng nhau ăn cơm, cùng trò chuyện ở quân doanh, đều mất mạng trên chiến trường ngày hôm sau. Khi Yến Vân Hà đi thu thập thi thể của bọn họ thậm chí không thể tìm được một thi thể hoàn chỉnh. Khuôn mặt non trẻ dính đầy máu tươi, hắn cũng không nhận ra được rốt cuộc có phải là người đó hay không.
Yến Vân Hà thô bạo giật mặt nạ của Ngu Khâm ra, bàn tay run rẩy đưa đến bên mũi y, đến tận khi hô hấp mỏng manh nhẹ nhàng phả lên khớp xương, hắn mới hồi hồn.
Hắn miễn cưỡng cong khóe môi: "Ngu Hàn Sơ, ngươi đang làm loạn cái gì, đây không phải là khổ nhục kế của ngươi đâu nhỉ?"
"Ta không cáo trạng ngươi, ngươi mau tỉnh lại đi."
Trong bóng đêm tĩnh lặng, không có ai đáp lời hắn.
......
Những ngày này Tống Văn đã khóc đến nỗi đôi mắt sưng húp lên bởi mất tin tức của Yến Vân Hà sau khi đến Vân Châu. Sau lại thấy cậu khóc thương tâm quá đỗi, phu nhân bí mật gọi hắn tới báo Yến Vân Hà bình an, về sau đôi mắt Tống Văn mới ổn hơn, may mà không khóc tới mù mắt.
Cậu đang ở trong phòng Yến Vân Hà, sửa sang lại giường đệm cho thiếu gia. Lúc này người hầu Tiểu Thạch thân quen với cậu xông vào: "Tống, Tống Văn! Thiếu gia đã về rồi!"
Tống Văn xoay người lại: "Về thì về, ngươi hoảng loạn làm gì!"
Khuôn mặt Tiểu Thạch trắng nhợt: "Ngài ấy mang một người toàn là máu trở về!"
Nhất thời Tống Văn không nghe rõ, còn tưởng rằng Yến Vân Hà đắp người tuyết để dỗ dành lão phu nhân. Đến tận khi nhìn thấy Yến Vân Hà, lại nhìn chỉ huy sứ đại nhân quần áo đỏ thắm nằm trên giường, Tống Văn mới há hốc miệng giật mình.
Trong tay Yến Vân Hà đang nắm chặt một cái áo lông cừu màu đen, máu trên tấm áo còn chưa khô, còn đang nhỏ giọt trên đất.
Hắn vô cảm liếc Tống Văn một cái, ánh mắt đó làm Tống Văn sợ đến nhảy dựng.
"Đến nhà kho lấy nhân sâm ngàn năm ra đây, số thuốc năm trước mẫu thân mua từ Tây Vực năm trước cũng lấy ra đây." Yến Vân Hà nói: "Tìm một người nhanh chân, mời Chu đại phu đến đây, không được trì hoãn!"
Tống Văn cũng không dám phản bác, số thuốc kia là lão phu nhân mua để phòng ngừa bất kỳ tình huống Yến Vân Hà bị thương nào. Cậu hoang mang rối loạn chạy ra khỏi phòng, phân phó mọi chuyện Yến Vân Hà bảo.
Chính mình lại vội vàng chạy đến nhà kho lấy nhân sâm và thuốc. Nghĩ tới cảnh tượng trong phòng, trái tim Tống Văn vẫn còn đang đập loạn thình thịch, một người có thể chảy nhiều máu đến vậy sao? Chảy nhiều như vậy, liệu có sống sót được không? Rốt cuộc là phải chịu hình phạt gì mới trở thành tình trạng thảm thiết như vậy.
Còn thiếu gia...
Đây là lần đầu tiên cậu thấy thiếu gia có dáng vẻ như vậy, thoạt nhìn bề ngoài hãy còn bình tĩnh nhưng ánh mắt đã có chút điên cuồng, lý trí lung lay sắp đổ. Điều này khiến cậu không dám phản đối bất kỳ quyết định nào của Yến Vân Hà.
Trở lại phòng, Tống Văn đưa đồ cho Yến Vân Hà.
Yến Vân Hà nhét viên thuốc vào trong miệng Ngu Khâm, nhưng Ngu Khâm lại cắn chặt khớp hàm, chẳng hề mất cảnh giác dù đang hôn mê.
Yến Vân Hà 'chậc' một tiếng. Tống Văn đứng nhìn phía sau đang định hỏi có cần hỗ trợ hay không, đã thấy thiếu gia nhà hắn nhét viên thuốc vào trong miệng mình rồi mạnh mẽ cạy môi Ngu Khâm bằng tay, cúi đầu.
Tống Văn nén tiếng kinh hô hoảng loạn lùi về sau vài bước, đóng cửa còn chưa đủ, cậu còn dùng lưng chặn cửa lại. Đây là khung cảnh dù là kẻ nào cũng không thể nhìn thấy, là sự tình tuyệt đối không thể bị tiết lộ ra ngoài.
Có khả năng thiếu gia của cậu điên rồi, vì sao lại là Ngu Khâm?
Ai cũng có thể, nhưng tuyệt đối không nên là Ngu Khâm!
________________________
!From wattpad @Yu1812 & wordpress Gió Trong Mưa!
【 Nguồn】
Tôn Vũ nước Tề thời Chiến Quốc《 Binh pháp Tôn Tử: chương thứ chính 》: "Có những vị trí không được tranh chấp, có những quân lệnh không được tuân theo."Tư Mã Quang thời Tống《 Tư Trị Thông Giám 》: "Năm 57 ( quý mão, 258 TCN) tướng lĩnh bên ngoài, quân lệnh có thể không nghe theo được.", trích Baidu.
*miệng cọp gan thỏ: đồng nghĩa với miệng hùm gan sứa, bên ngoài hùng hổ nhưng bên trong thì sợ hãi.
Tiểu thái giám dẫn đường cũng rón ra rón rén, có lẽ vừa mới trải qua một trận ám sát đã khiến mọi người lo lắng đề phòng, sợ phạm phải sai lầm.
Thành Cảnh Đế không phải là một vị đế vương ôn hòa, tính tình hay thay đổi đột ngột làm các triều thần có chút không ứng phó được, huống chi là cung nhân. Tuy không đến mức tùy tiện hạ lệnh giết cung nhân nhưng quy củ trong cung khắc nghiệt hơn hẳn so với thời tiên đế tại vị.
Yến Vân Hà đã từng suy đoán, tính cách bây giờ của Thành Cảnh Đế rất có thể hình thành là vì Thái Tử Hữu Nghi. Có lời đồn chứng cứ Thái Tử mưu nghịch là do cung nhân hầu cận cung cấp. Giậu đổ bìm leo, sau án mưu nghịch, người ở Thái Tử phủ và người có liên quan đến án mưu nghịch, một người lại một người biến mất không thấy tung tích.
Có lời đồn rằng không ai dám dùng đám người phản chủ này nữa nên đã tự về quê, nhưng đã có lần Yến Vân Hà nhìn thấy hồ sơ ghi chép của những người này ở Hoàng Thành Tư. Đây là do Thành Cảnh Đế sai người đi thu thập lại, vậy nên rốt cuộc đám người đó đang ở đâu, Yến Vân Hà ít nhiều đã có suy đoán.
Thành Cảnh Đế triệu kiến Yến Vân Hà đến Dưỡng Tâm Điện, lúc hắn đến, Thành Cảnh Đế đã thay sang thường phục thoải mái, đang cúi đầu uống trà. Hoàn toàn nhìn không ra ngài vừa mới trải qua một cuộc ám sát, trông ngài thoải mái thư thả như chỉ mới đi dạo một vòng ở Ngự Hoa Viên về.
Thông thường khi gặp người dưới trướng, Thành Cảnh Đế không chú trọng quy củ lắm, trừ phi ngài đang không hài lòng.
Yến Vân Hà quỳ xuống hành lễ, còn chưa đứng dậy đã nghe Thành Cảnh Đế chậm rãi nói: "Tướng lĩnh ở bên ngoài bất tuân quân lệnh?"
Chỉ một câu, Yến Vân Hà lập tức lại lần nữa dập đầu xuống đất: "Xin bệ hạ tha tội!"
"Binh pháp Tôn Tử có câu, có những tòa thành không được tấn công, có những vị trí không được tranh chấp, có những quân lệnh không được tuân theo. Vậy ngươi có tội gì?" Thành Cảnh Đế đặt chung trà xuống, ngữ điệu bình thản như đang bàn việc nhà với Yến Vân Hà vậy.
Nhưng những lời này đã cho thấy Thành Cảnh Đế đã biết về cuộc đối thoại ở Phương phủ. Bao gồm cả sự bất mãn của Yến Vân Hà, lời phản bác và cả lập trường của hắn.
Mồ hôi thấm ướt tấm thảm trước mặt, Yến Vân Hà không dám đứng dậy. Sau cùng Thành Cảnh Đế vẫn vươn tay đỡ bờ vai hắn: "Đứng dậy đi, trẫm cũng chưa nói gì mà sao ngươi lại bị dọa thành như vậy?"
Cảm xúc Thành Cảnh Đế thay đổi liên tục trong thời gian ngắn như vậy đã làm Yến Vân Hà nhận ra những chuyện hắn nói vì Kỳ Thiếu Liên không làm ngài tức giận. Ngược lại, nếu hắn không màng giao tình, bỏ đá xuống giếng với Kỳ Thiếu Liên, mới thật sự khiến Thành Cảnh Đế bất mãn.
Yến Vân Hà ngẩng đầu: "Bệ hạ, Kỳ tướng quân tuyệt đối không hai lòng. Ông ấy mang ơn sâu nặng bệ hạ đã đề bạt, không ngày nào dám quên."
Thành Cảnh Đế vỗ vai hắn: "Được rồi, đứng dậy rồi nói tiếp."
Lúc này Yến Vân Hà mới đứng dậy, Thành Cảnh Đế gọi người dâng trà cho Yến Vân Hà: "Hẳn là ngươi còn chưa dùng bữa nhỉ."
Không bao lâu sau, ngoại trừ dâng trà, cung nữ còn bưng điểm tâm bày đầy một cái bàn. Đợi Thành Cảnh Đế cho phép, Yến Vân Hà mới cúi đầu ăn mấy miếng điểm tâm.
Điểm tâm của nhà bếp trong cung đúng là rất tuyệt, Đào Hoa Tô mềm tan trong miệng như mây vậy. Chỉ là, có Thành Cảnh Đế trước mặt, ít nhiều cũng có phần nuốt không trôi.
Thành Cảnh Đế thả lỏng nói: "Ngươi không cần lo nghĩ quá nhiều, rất nhiều chuyện đều đã được trẫm thu xếp. Ngươi đã lâu chưa về nhà, vậy tối nay trở về tạm thời nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lúc này Yến Vân Hà mới được yên lòng. Thái độ của Thành Cảnh Đế tối nay đã phát ra một tín hiệu rõ ràng, chính là dù việc của Ngô Vương có liên lụy tới Kỳ Thiếu Liên thì Thành Cảnh Đế cũng sẽ không vì thế mà giáng tội ông.
Có lẽ chuyện biên cương, chưa chắc Thành Cảnh Đế không nắm rõ.
Ba chiếu chỉ lệnh hồi kinh khi trước đại khái cũng là một lần thử thách. Kết quả của thử thách đó tốt hay xấu, thái độ của Phương Tri Châu đã nói lên tất cả. Trong lòng Thành Cảnh Đế đích thực có khúc mắc, nhưng điểm khúc mắc này chẳng so được với đại cục hệ trọng.
Những ngày đầu Đại Tấn kiến quốc nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng theo thế cục dần ổn định, danh tướng cũng ít dần.
Ngược lại nội bộ Thát Đát cũng không đoàn kết, nội chiến cực kỳ nghiêm trọng, trận lớn trận nhỏ không ngừng. Mười năm trước ba bộ lạc lớn bỗng nhiên đạt được một thế cân bằng kỳ lạ, đồng thời tấn công biên giới Đại Tấn.
Sức chiến đấu của dân tộc du mục không thể khinh thường. Theo sự tấn công lần lượt, bọn họ đã phát hiện Đại Tấn chỉ miệng cọp gan thỏ*. Năm thành bị xâm chiếm trở thành lịch sử bi thảm vào năm Thành Cảnh thứ ba.
Thời loạn sinh anh hùng, đó là lúc danh tướng xuất hiện.
Để có được một Kỳ Thiếu Liên không hề dễ dàng. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Thành Cảnh Đế sẽ không làm ra chuyện gì ngu ngốc.
Yến Vân Hà nhẹ nhàng thở ra. Bước ra từ chỗ Thành Cảnh Đế, hắn phát hiện người dẫn đường vẫn là tiểu thái giám lần trước. Lần đó trời mưa, thái giám dẫn hắn xuất cung rồi gặp được Ngu Khâm trong cơn mưa, còn đánh một trận trong hành lang.
Dường như vận mệnh đã có xếp đặt từ sớm, trên con đường trước mặt cũng có một bóng người đang thong thả đi tới.
Người nọ không có cung nhân đưa tiễn, trong tay cũng không cầm đèn. Từng bước thong thả, một bước đi, một bước dừng.
Đến gần mới phát hiện là Ngu Khâm, y đang khoác áo lông cừu đen tuyền. Màu lông đen hơi che đi mặt nạ vàng kim, vừa nhìn là biết vừa mới đi ra từ chỗ Thái Hậu.
Tiểu thái giám hành lễ với Ngu Khâm, Yến Vân Hà không định nhìn người kia nhưng lại phát hiện dường như Ngu Khâm cũng không muốn có bất kỳ giao tiếp gì với hắn. Không ngờ y lại dịch vài bước qua một bên, tựa như lo lắng cách Yến Vân Hà quá gần, hận không thể dựa lên bức tường, bước qua hắn.
Yến Vân Hà biết sau khi hắn khôi phục hình dáng nguyên bản, Ngu Khâm nhất định sẽ không giữ thái độ như trước nữa. Nhưng bộ dạng tránh còn không kịp hiện giờ, không khỏi khiến người khác tổn thương.
Ai không biết còn cho rằng ngày ấy là hắn đẩy Ngu Khâm ngã xuống vực sâu, chứ không phải Ngu Khâm đẩy hắn.
Yến Vân Hà dừng bước chân, dùng lại chiêu cũ, cầm lấy đèn lồng từ tay tiểu thái giám rồi cho đối phương quay về, hắn không cần người hầu ở đây.
Sau khi nói xong, hắn cầm theo đèn hùng hổ tiến đến trước mặt Ngu Khâm.
"Ngu đại nhân, đã lâu không gặp." Yến Vân Hà cao giọng nói: "Có phải ngươi không nghĩ tới chúng ta còn có một ngày gặp lại nhau không?"
Ngu Khâm dừng chân, không nói gì. Mặt nạ che lại biểu cảm của y, Yến Vân Hà không nhìn ra được cảm xúc của đối phương.
Có điều, khi đến gần y, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi. Yến Vân Hà nhíu mày: "Ngu đại nhân vừa mới ở chiếu ngục đi ra sao. Sao toàn thân ngươi vừa dơ vừa hôi thế?"
Ngu Khâm duỗi tay đỡ lấy bức tường, thấp giọng nói: "Tránh ra."
Lửa giận trong lòng Yến Vân Hà ngùn ngụt bốc lên, hắn hạ giọng: "Ngu đại nhân, ngươi làm sao vậy? Nhìn thấy ta mới bắt đầu chột dạ, sợ ta đi cáo trạng ngươi với bệ hạ à?"
Ngu Khâm không để ý đến hắn, tránh sang bên định rời đi.
Yến Vân Hà vươn tay, bắt được cánh tay Ngu Khâm. Ngu Khâm đối xử với hắn không giống như với Du Trì Hà càng khiến hắn thêm bất bình, càng thêm buồn bực.
Hận Ngu Khâm vô tình, vô tình đến nhường này.
Lúc trước vì sao phải ngu ngốc mà hạ thủ lưu tình, đối mặt với một người muốn giết ngươi, nên giết y cho bằng được mới phải.
Yến Vân Hà đang định nói vài lời khó nghe, đột nhiên biến sắc. Sự dính nhớp trong tay hình như là chảy ra từ bên trong lớp quần áo, đây là cái gì? Đầu óc Yến Vân Hà trống rỗng, hắn đột nhiên nhìn Ngu Khâm. Còn chưa nói gì, người trước mặt đã ngã xuống theo lực tay của hắn.
Đèn lồng rơi trên đất, ánh nến gian nan giãy giụa vài lần rồi cũng vụt tắt.
Trong bóng tối, Yến Vân Hà ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Ngu Khâm, ngã ngồi trên mặt đất. Mùi máu nồng tràn đầy xoang mũi, giống như cơn ác mộng đã thấy vô số lần từ sau khi hồi kinh.
Những người một ngày trước còn cùng nhau ăn cơm, cùng trò chuyện ở quân doanh, đều mất mạng trên chiến trường ngày hôm sau. Khi Yến Vân Hà đi thu thập thi thể của bọn họ thậm chí không thể tìm được một thi thể hoàn chỉnh. Khuôn mặt non trẻ dính đầy máu tươi, hắn cũng không nhận ra được rốt cuộc có phải là người đó hay không.
Yến Vân Hà thô bạo giật mặt nạ của Ngu Khâm ra, bàn tay run rẩy đưa đến bên mũi y, đến tận khi hô hấp mỏng manh nhẹ nhàng phả lên khớp xương, hắn mới hồi hồn.
Hắn miễn cưỡng cong khóe môi: "Ngu Hàn Sơ, ngươi đang làm loạn cái gì, đây không phải là khổ nhục kế của ngươi đâu nhỉ?"
"Ta không cáo trạng ngươi, ngươi mau tỉnh lại đi."
Trong bóng đêm tĩnh lặng, không có ai đáp lời hắn.
......
Những ngày này Tống Văn đã khóc đến nỗi đôi mắt sưng húp lên bởi mất tin tức của Yến Vân Hà sau khi đến Vân Châu. Sau lại thấy cậu khóc thương tâm quá đỗi, phu nhân bí mật gọi hắn tới báo Yến Vân Hà bình an, về sau đôi mắt Tống Văn mới ổn hơn, may mà không khóc tới mù mắt.
Cậu đang ở trong phòng Yến Vân Hà, sửa sang lại giường đệm cho thiếu gia. Lúc này người hầu Tiểu Thạch thân quen với cậu xông vào: "Tống, Tống Văn! Thiếu gia đã về rồi!"
Tống Văn xoay người lại: "Về thì về, ngươi hoảng loạn làm gì!"
Khuôn mặt Tiểu Thạch trắng nhợt: "Ngài ấy mang một người toàn là máu trở về!"
Nhất thời Tống Văn không nghe rõ, còn tưởng rằng Yến Vân Hà đắp người tuyết để dỗ dành lão phu nhân. Đến tận khi nhìn thấy Yến Vân Hà, lại nhìn chỉ huy sứ đại nhân quần áo đỏ thắm nằm trên giường, Tống Văn mới há hốc miệng giật mình.
Trong tay Yến Vân Hà đang nắm chặt một cái áo lông cừu màu đen, máu trên tấm áo còn chưa khô, còn đang nhỏ giọt trên đất.
Hắn vô cảm liếc Tống Văn một cái, ánh mắt đó làm Tống Văn sợ đến nhảy dựng.
"Đến nhà kho lấy nhân sâm ngàn năm ra đây, số thuốc năm trước mẫu thân mua từ Tây Vực năm trước cũng lấy ra đây." Yến Vân Hà nói: "Tìm một người nhanh chân, mời Chu đại phu đến đây, không được trì hoãn!"
Tống Văn cũng không dám phản bác, số thuốc kia là lão phu nhân mua để phòng ngừa bất kỳ tình huống Yến Vân Hà bị thương nào. Cậu hoang mang rối loạn chạy ra khỏi phòng, phân phó mọi chuyện Yến Vân Hà bảo.
Chính mình lại vội vàng chạy đến nhà kho lấy nhân sâm và thuốc. Nghĩ tới cảnh tượng trong phòng, trái tim Tống Văn vẫn còn đang đập loạn thình thịch, một người có thể chảy nhiều máu đến vậy sao? Chảy nhiều như vậy, liệu có sống sót được không? Rốt cuộc là phải chịu hình phạt gì mới trở thành tình trạng thảm thiết như vậy.
Còn thiếu gia...
Đây là lần đầu tiên cậu thấy thiếu gia có dáng vẻ như vậy, thoạt nhìn bề ngoài hãy còn bình tĩnh nhưng ánh mắt đã có chút điên cuồng, lý trí lung lay sắp đổ. Điều này khiến cậu không dám phản đối bất kỳ quyết định nào của Yến Vân Hà.
Trở lại phòng, Tống Văn đưa đồ cho Yến Vân Hà.
Yến Vân Hà nhét viên thuốc vào trong miệng Ngu Khâm, nhưng Ngu Khâm lại cắn chặt khớp hàm, chẳng hề mất cảnh giác dù đang hôn mê.
Yến Vân Hà 'chậc' một tiếng. Tống Văn đứng nhìn phía sau đang định hỏi có cần hỗ trợ hay không, đã thấy thiếu gia nhà hắn nhét viên thuốc vào trong miệng mình rồi mạnh mẽ cạy môi Ngu Khâm bằng tay, cúi đầu.
Tống Văn nén tiếng kinh hô hoảng loạn lùi về sau vài bước, đóng cửa còn chưa đủ, cậu còn dùng lưng chặn cửa lại. Đây là khung cảnh dù là kẻ nào cũng không thể nhìn thấy, là sự tình tuyệt đối không thể bị tiết lộ ra ngoài.
Có khả năng thiếu gia của cậu điên rồi, vì sao lại là Ngu Khâm?
Ai cũng có thể, nhưng tuyệt đối không nên là Ngu Khâm!
________________________
!From wattpad @Yu1812 & wordpress Gió Trong Mưa!
【 Nguồn】
Tôn Vũ nước Tề thời Chiến Quốc《 Binh pháp Tôn Tử: chương thứ chính 》: "Có những vị trí không được tranh chấp, có những quân lệnh không được tuân theo."Tư Mã Quang thời Tống《 Tư Trị Thông Giám 》: "Năm 57 ( quý mão, 258 TCN) tướng lĩnh bên ngoài, quân lệnh có thể không nghe theo được.", trích Baidu.
*miệng cọp gan thỏ: đồng nghĩa với miệng hùm gan sứa, bên ngoài hùng hổ nhưng bên trong thì sợ hãi.