Chương : 51
Đêm tối đã trôi qua, hừng đông lại chẳng hề sáng lạn . . . . . .
Mưa phùn như tơ, rơi xuống chân trời màu xám, trên bầu trời cô đơn mỏi mệt , không hề có ánh mặt trời. . . . . .
Từ xa xa, thấy Vũ đứng yên trong mưa gió, sắc mặt tái nhợt, viền mắt xanh đen, đôi môi trở nên trắng bệt, bằng chứng của việc chịu đủ dày vò. . . . . .
“Anh. . . . . .” Tôi đau lòng gọi anh, đi đến, tìm đến lồng ngực lạnh như băng của anh,
“Ngưng Tịch, tốt quá, em không sao. . . . . .” Nhẹ vỗ về lưng tôi, ôn nhu của Vũ vĩnh viễn không thay đổi
Tôi ngẩng đầu, cười ấm áp, dùng nụ cười tươi của mình sưởi ấm thân thể anh,
Cơ thể lạnh như băng thế này, không giống Vũ, anh rốt cục đứng trong này bao lâu?
“Ngưng Tịch, Nhược Băng đâu?” Vũ nhìn xung quanh, ngoài Ngũ Hành Nhẫn ra, không còn ai khác nữa. . . . . .
Tôi kinh ngạc, “Anh ấy chưa trở về sao?”
“Không có, cậu ấy chẳng phải ở cùng em sao?”
Nghe câu đó, Tôi thất thần, cuối cùng lại trở nên lạnh lẽo, Truyền Chi. . . . . .
Vũ, vẫn như vậy, không nóng lòng không khẩn trương, lại đau khổ dai dẳng , cực kỳ giống nước mắt, giọt nước mắt lạnh như băng. . . . . .
Bầu trời mờ mịt, mây đen tích tụ, quá nhiều oán hận, che khuất mặt trời, không hề tản đi . . . . .
Nhìn lá cây xanh ngắt ngoài cửa sổ, như khói xanh lượn lờ, trên mặt tôi không có biểu tình gì. . . . . .
“Ngưng Tịch. . . . . .” Là Vũ
Tôi quay đầu lại nhìn anh, hai mắt tràn đầy tơ máu, râu dưới cằm mọc lún phún, chỉ mới hai ngày, anh đã tiều tụy thành như vậy . . . . . .
“Có tin tức gì không?” Anh hỏi, hai mắt lóe ra luồng sáng nhạt nhỏ bé yếu ớt
Tôi hơi cười với anh “Vũ, yên tâm, anh ấy sẽ không sao. . . . . .”
“Thật ư?” Luồng sáng nhạt kia nảy lên, giống như ánh nến lay động trong gió đêm
“Đúng vậy, tin tưởng em, em sẽ không để anh ấy có chuyện. . . . . .”
“Ngưng Tịch, anh rất sợ hãi. . . . . .”
Tôi đi đến, ôm chặt bờ vai anh, nhẹ giọng nói “Đừng sợ, Vũ, anh ấy sẽ trở về, nhất định sẽ trở về. . . . . .”
Nguyên Húc đã trở lại, Đằng Tuấn đang ở Tây Tạng,
“Thế nào?”
Anh nhìn tôi, khẽ lắc đầu. . . . . .
Tôi nhíu mày lại,
“Nguyên Húc, nói với bọn họ, tìm không được Nhược Băng trở về, bọn họ cũng không cần quay lại. . . . . .”
Nguyên Húc nhìn tôi, mệt mỏi nói “Ngưng Tịch, mọi người, đều đã cố gắng hết sức . . . . . .”
Tôi biết, điều này tôi biết, tất cả mọi người đều đã cố gắng hết sức , thật sự hết sức . . . . . .
Mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, lục soát khắp nơi, mọi góc ở Hà Lan, Đằng Tuấn lại còn đến Tây Tạng, nhưng. . . . . .
Trời đất bao la, đối với người đó, giấu một người, dễ như trở bàn tay. . . . . .
Tôi cầm di động, không ngừng gọi lại một dãy số,
“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . . .”
“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . . .”
“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . . .”
“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . . .”
. . . . . .
Lễ độ, thanh âm không mang theo một chút cảm xúc, từng lần từng lần lập lại , Tôi từng chút từng chút thêm tuyệt vọng. . . . . .
Truyền Chi, thật sự không ngờ, anh giòi thủ đoạn như vậy . . . . .
Đằng Tuấn đã trở lại, cầm trên tay một đĩa CD,
“Từ nước Mỹ gửi đến. . . . . .” Anh nói, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng lo lắng
Nhìn thấy đĩa CD đó, chúng tôi đều ngưng thở. . . . . .
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng khi hình ảnh kia vừa xuất hiện,
Tôi giống như bị một đạo sét đánh, toàn thân bắt đầu sợ hãi. . . . . .
Không một ai nói chuyện, trong thanh âm truyền ra tiếng đàn ông dâm loạn nặng nề thở dốc, lượn lờ quanh quẩn trong không khí , tra tấn thần kinh mỗi người. . . . . .
Quá mức khiếp sợ, tất cả mọi người đều mất đi phản ứng. . . . . .
“Súc sinh!” Đằng Tuấn đánh động một tiếng biểu tình rất tức giận, tóe ra tia lửa. . . . . .
Tôi quay đầu, nhìn thấy Vũ, trong mắt anh một mảnh trống rỗng. . . . . .
“Bụp”, tâm trạng như sợi dây căng hết mức bỗng đứt đoạn khi tôi nhìn thấy hình ảnh đó
Truyền Chi, Truyền Chi, Tôi khẽ nhắm mắt lại, hai tay lập tức nắm đến mức trắng bệch. . . . . .
Tiếng chuông di động vang lên, Tôi cầm điện thoại, không phải dãy số trong nước. . . . . .
“Có phấn khích không?” Anh đang cười
Tôi hít sâu một hơi “Anh đang ở đâu?”
“Thế nào? Em nhớ anh rồi sao?”
“Em đến gặp anh. . . . . .”
“Đến đây đi, anh rất nhớ em. . . . . .” Anh thở dài , cực kỳ giống tiếng ngâm khẽ khi trên giường
Tới sân bay New York sân bay, đã là buổi chiều ngày hôm sau,
“Hiên Viên tiểu thư, Truyền tiên sinh đang đợi cô. . . . . .”
Tôi khẽ gật đầu, theo bọn họ lên xe, Nguyên Húc cùng Đằng Tuấn bị rất nhiều người che khuất xung quanh, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng. . . . . .
New York đảo Long Island, biệt thự “Tam Hồ”. . . . . .
“Có được biển rộng, sẽ có được cả thế giới, cho nên biệt thự của anh nhất định phải ở bờ biển. . . . . .”
Đây là lời Truyền Chi từng nói với tôi. . . . . .
Biệt thự này không trực tiếp đối diện biển rộng, nhưng bên trong có ba hồ nước ngọt khá lớn, gió yên nước lặng, gió mát thổi hiu hiu, còn hơn hẳn cảnh biển. . . . . .
Nhìn tòa “cung điện” hoa lệ nằm giữa bích thủy lam thiên, lòng bỗng cảm thán,
Chủ nhân xứng với nơi này phải là kẻ bình tĩnh ung dung, gặp biến không loạn, vạch ra sách lược, mưu kế, cơ trí đến mức biến đá thành vàng, sửa dở thành hay, chí tại ngàn dặm giang sơn
Có một số kẻ, từ nhỏ đã tài trí hơn người. . . . . .
Thiên chi kiêu tử, vĩnh viễn đứng thẳng trên mây cao, bễ nghễ nhìn chúng sinh, anh làm sao mà biết, người giãy dụa trong địa ngục đáng thương cỡ nào?
(Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời)
Nhẹ nhàng khẽ lắc đầu, liên tục bước vào và đến đại sảnh rộng lớn, mắt nhìn đến đâu cũng thấy toàn vật tinh xảo, cảm thán trong lòng, quả là một nơi hoa lệ. . . . . .
Cảm thấy một đôi mắt sáng quắc bức người đang phóng xuống, Tôi ngẩng đầu. . . . . .
Trên bậc thang xoay tròn, chủ nhân của “cung điện” đang từ trên cao nhìn xuống, khí khái phi phàm nhìn xuống tôi,
Bỗng chốc hiểu rõ. . . . . .
Đây là vương quốc của anh, thiên hạ của anh. . . . . .
Anh là đế vương ở đây, là chúa tể nơi này. . . . . .
Bước chân vào đây, thế giới đã không còn do tôi nắm giữ,
Phủ phục dưới chân anh, cung kính quỳ lễ, có phải sẽ tốt hơn?
Tôi cười yếu ớt, hẳn là không cần, ánh mắt anh nói cho tôi biết,
Tôi không phải “Thần tử” của anh, tôi chính là kẻ phản bội ô nhục. . . . . .
Người đàn ông thong thả bước xuống,
Bối cảnh hoa lệ, càng tôn thêm vẻ cao quý trời sinh của anh, nhưng mà, vết thương tựa như “giọt lệ” trên má phải . . . . . Lại phá hỏng đi một phần hoàn mỹ. . . . . .
Anh tới gần, nhìn thấy tôi, khóe miệng khẽ giương lên, lạnh lùng tạo thành một độ cong, khiến cho cơ thể tôi lạnh lẽo từ trên xuống dưới . . . . .
“Hoan nghênh em, Ngưng Tịch. . . . . .”
Tại thời điểm đó, Tôi nghe được cái gì? cổng lớn kín kẽ nặng nề mở ra, một thanh âm nói với tôi, “Chào mừng em, Ngưng Tịch, chào mừng em đến với địa ngục nhân gian. . . . . .”
Chương 51.2: Tử Cục
Từ phòng của tôi, có thể trông thấy mặt hồ. . . . . .
Đêm đến, trăng thanh treo giữa trời, nước xanh phản chiếu ánh trăng lạnh, sương khói ngàn dặm mênh mông, sao sáng ngàn dặm đầy trời
Ánh sáng lay động, lòng cũng lay động. . . . . .
Ngồi trước cửa sổ sát đất, sau lưng dựa vào vách tường, nhìn lên trời, khiến cho tâm trạng chìm xuống, chìm xuống, lại chìm xuống. . . . . .
Cửa mở, không cần xem cũng biết là ai. . . . . .
Anh đi lại đây, bế tôi lên, đi đến bên giường, đặt xuống, đè sát. . . . . .
Tôi dùng hai tay để trước ngực anh, “Cho em gặp Nhược Băng. . . . . .”
Ánh trăng xinh đẹp, chiếu lên khiến khuôn mặt anh đẹp một cách ma mỵ. . . . . .
Anh không nói gì, cúi đầu hôn tôi, Tôi nghiêng mặt đi “Để em gặp Nhược Băng. . . . . .”
Anh kéo tôi tới tầng hầm ngầm, thì ra, thiên đường, địa ngục chỉ cách nhau một bậc thang. . . . . .
Bị anh đẩy mạnh vào một phòng, nơi này tôi nhớ rõ, trên màn ảnh Nhược Băng chính là ở trong đây. . . . . . bị người đàn ông này lăng nhục
Rõ ràng là lăng nhục, tay chân đều bị xích sắt khóa chặt, một nửa treo lơ lửng trên không, thân thể anh ấy trắng bệch đến mức cơ hồ trong suốt giống như lá mùa thu nhẹ nhàng dập dìu trong gió. . . . . .
Màu đỏ trên nền đất đen kia, là máu của anh ấy sao?
Tôi nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, “Mọi chuyện đều không liên quan đến anh ấy, anh đối với anh ấy như vậy, là không công bằng. . . . . .”
“Vậy còn em, em đối với anh từng công bằng sao?” Anh khóa cửa lại, đi tới, kề sát mặt nhìn tôi
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy vết thương lộ rõ trên mặt anh, nói không không nên lời . . . . .
“Thấy cậu ta bị tra tấn, em khó chịu lắm phải không? Em có từng nghĩ, nếu, Hoàn Tư Dạ nhìn thấy em bị như vậy, hắn sẽ có phản ứng gì?” Anh khóa chặt hai tôi
Tôi nhìn anh, trong đôi mắt xanh thẳm là một vùng tĩnh lặng, không hề gợn sóng, không hề lay động, không có tình cảm, cái gì cũng không có, như nước lặng trong ao tù. . . . . .
Tôi thở dài, hận cũng là một loại cảm xúc, không có hận, vậy chỉ còn tuyệt tình. . . . . .
“Anh muốn nhìn hắn phát điên lên, phải không?” Tôi hỏi
Anh kéo tay tôi, “Muốn gặp Thiện Nhược Băng? Đã cho em gặp cậu ta rồi. . . . . .”
Tôi cười đau khổ, Tôi lợi dụng anh nhằm đối phó hắn, hắn lợi dụng tôi để đả kích anh, ngươi lại lợi dụng tôi báo thù hắn,
Thật là một vòng tuần hoàn tội ác. . . . . .
Hắn không ngừng, tôi sẽ không ngừng, Tôi không ngừng, anh lại càng sẽ không ngừng. . . . . .
Mỗi người chúng ta đều là trong một vòng lặp, một chuỗi lẩn quẩn, chặt chẽ cùng dây dưa. . . . . .
Ai sẽ đến phá bỏ vòng tuần hoàn này?!. . . . . .
Tay bị còng sắt khóa chặt, thân dưới cùng người đàn ông chặt chẽ dính liền,
Không có một chút vuốt ve, người đàn ông chẳng hề lưu tình đâm thủng cơ thể tôi, khiến gương mặt tôi vì thống khổ mà vặn vẹo
Nâng lên gương mặt trắng bệch của tôi, thưởng thức, làm nhục , người đàn ông lộ ra so với tôi càng thêm thống khổ. . . . . .
Nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài,
Thì ra, đời người vốn là là một loại tra tấn. . . . . .
Tra tấn người khác, tra tấn chính mình. . . . . .
Đau cũng là một loại vui vẻ,
Thì ra thống khổ cũng có thể hưởng thụ. . . . . .
Tơ máu hòa lẫn dịch lỏng màu trắng, uốn lượn dọc theo đùi tôi chảy xuống,
Hình ảnh này, gợi cảm, hoang dâm, phóng túng, kích thích, dễ dàng kích động dã tính của người đàn ông. . . . . .
Người đàn ông ôm tôi, gắt gao ôm, làm tôi nghĩ, ngày mai mặt trời sẽ không mọc . . . . .
“Tại sao? Tại sao lại gạt anh? Vì sao phải cùng hắn gạt anh. . . . . .”
Tôi nâng gương mặt ẩm ướt mồ hôi lên, nhìn anh, lắc đầu, cười khổ
“Tại sao không hỏi chính bản thân anh, anh có từng thực sự tin tưởng em?”
“. . . . . .”
“Cho đến bây giờ anh cũng chưa từng tin tưởng em, cho dù đem em xé nát, nuốt vào trong bụng, anh vẫn như trước bất an, Truyền Chi, anh ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho em, liền phán em tội chết, anh đối với em có công bằng sao?”
“. . . . . .”
“Em không làm, anh có tin em không?” Sắc mặt tôi trắng bệch chảy máu, thống khổ , thở hào hển, nói từng chữ đứt quãng
“Em nói, không phải do em làm, anh có tin em không?” Tôi lặp lại một lần
“Ngưng Tịch. . . . . .” Vuốt ve mặt tôi, bàn tay người đàn ông hơi run, thanh âm run rẩy, dục vọng trong cơ thể cũng run rẩy
“Anh từng nói, không nỡ tổn thương em, anh sẽ đau lòng, anh đã quên hết rồi sao?” Khoảnh khắc này, nhìn anh, nhìn sâu vào mắt anh, nhìn sâu vào lòng anh, dùng bi thương của tôi, đem phá vỡ sự tuyệt tình của anh. . . . . .
“Truyền Chi, đem Nhược Băng trả lại cho em. . . . . .”
“. . . . . .” Bi thương, ánh mắt anh bi thương, trái tim anh cũng vậy.
Tôi nghẹn ngào “Đừng bắt em phải hận anh, để em cho bản thân mình một tia hy vọng. . . . . . van cầu anh, đem Nhược Băng trả lại cho em, van cầu anh. . . . . .”
Tôi cầu xin , dùng sự yếu đuối của tôi, tôn nghiêm của tôi, cơ thể của tôi, nước mắt của tôi, đau khổ cầu xin anh,
Cơ hội sống sót, tôi phải xin một con đường sống, vì Nhược Băng, cũng vì bản thân…………..
Không khí ẩm ướt, thấm vào làm ẩm ướt lòng chúng tôi
Chúng tôi ngâm mình trong nước ấm, mặt áp mặt, trái tim đối diện trái tim.
Nước ấm rất thoải mái, thân thể rất đau, ngâm mình trong nước tôi vẫn run rẩy như cũ. . . . . .
Anh vuốt ve, thở dài, thương xót
Ngẩng mặt lên, khói nước dày đặc, nhìn anh, xoa lên “giọt lệ” kia
Anh ngoảnh mặt, tránh đi, đó là vết thương cấm kỵ không thể chạm đến. . . . . .
“Xin lỗi. . . . . .” Tôi nói
Vùi đầu ở trên hõm vai tôi, anh thở dài
“Vì hắn, em thương tổn anh, căn bản chẳng hề do dự”
“Không phải cố ý, đó là bản năng. . . . . .”
“Bản năng?” Anh nghi hoặc
Tôi không biết phải giải thích với anh như thế nào, phản ứng kia là xuất phát từ bản năng sâu trong tiềm thức
Cùng xuất thân, cùng cảnh ngộ, khiến cho ngay cả huyết mạch chúng tôi cũng giống nhau,
Chúng tôi bài xích nhau vì là cùng một loại người, rồi lại gắn bó với nhau cũng bởi cùng một loại người. . . . . .
Dường như là mâu thuẫn nhưng lại hài hòa đến kỳ diệu
“Đúng vậy, bản năng, bản năng động vật, nhìn thấy đồng loại sắp chết, bản thân nó cũng cảm nhận được . . . . .”
Anh cười khẽ “Thật là một bản năng đáng sợ. . . . . . em thật đáng chết!”
Ôm lấy tôi, dục vọng chôn vào, không kịch liệt, không lao đến, chỉ chiếm giữ, chỉ cảm thụ,
Để tôi cảm thụ sự tồn tại của anh, không được quên, cả đời cũng không được quên. . . . . .
Sáng sớm, không khí bên hồ rất dễ chịu, gió mát thổi đến, hương thơm tươi mát, là mùi hoa Đinh Hương. . . . . .
Ánh dương rực rỡ, xuyên thấu rơi trên song cửa cao lớn, chiếu lên người chúng tôi, quanh dường một mảnh vàng rực óng ánh. . . . . .
Mở mắt ra, thấy ánh nắng sáng rực, có chút chói mắt, khẽ dịch chuyển, đang muốn đứng dậy,
Cánh tay tráng kiện phía sau ôm trọn lấy tôi, áp tôi dưới thân . . . . .
“Còn muốn. . . . . .” Anh nỉ non , hôn lên xương quai xanh của tôi
Tôi cười khẽ “Tinh lực thật tốt. . . . . .”
“Tẩu hỏa nhập ma . . . . . .”
“Lát nữa làm gì?”
“Làm tình với em . . . . .”
“Chúng ta. . . . . đã làm ba ngày “
Từ lúc bị anh ôm về từ tầng hầm ngầm, ba ngày ba đêm, phần lớn thời gian chúng tôi đều ở trong phòng, làm tình. . . . . .
Trong lúc đó có nghỉ ngơi qua vài lần, ăn chút gì đó . . . . .
Ánh nâng mặt tôi lên “Còn chưa đủ. . . . . .”
Cúi đầu hôn siết. . . . . .
Kéo rèm nặng che lại, ánh mặt trời bị khuất ở bên ngoài . . . . .
Trong bóng đêm, không nhìn rõ được mặt anh, thanh thanh khẽ gọi, bồi hồi, bay bổng, chìm xuống, lòng lại chìm xuống. . . . . .
“Ngưng Tịch, Ngưng Tịch. . . . . . của anh”
Làm tình một ngày một đêm, thật phóng túng, dâm mỹ, thật bừa bãi, thật ích kỷ, thật vô vọng. . . . . .
Tôi nắm lấy vai anh, miệng vết thương bị xé rách chưa lành, có chút đau
“Truyền Chi, anh đang tuyệt vọng, vì sao?”
Anh không nói, ôm lấy tôi, “Hết thuốc chữa, anh có phải là hết thuốc chữa rồi ?”
Tôi không hiểu. . . . . .
“Ngưng Tịch, em đi đi. . . . . .”
Chương 51.3: Tử cục
Tôi có chút hoài nghi, có phải mình vừa nghe lầm không, anh. . . . . . muốn tôi đi. . . . . .
Ngày rời khỏi New York, thời tiết rất tốt, ngàn dặm không mây. . . . . .
Vẻ mặt Truyền Chi thực bình tĩnh, ánh mắt kia vô cùng trong suốt như bầu trời tĩnh lặng, không gợn sóng, không cảm xúc. . . . . .
“Người của em, anh đã đưa trở về . . . . . .”
“Cảm ơn. . . . . .” Tôi cười yếu ớt
Anh liếc nhìn tôi một cái “Không cần, Ngưng Tịch, đồng ý với anh, đến lúc đó em đừng đứng giữa hai người . Hiện tại, là cuộc chiến giữa anh và hắn. . . . . .”
Tôi khẽ cúi mắt, “Em hiểu được. . . . . .”
“Còn nữa, chuyện Truyền Việt, cảm ơn em giúp anh an táng nó, còn lại tất cả giải quyết sau, anh sẽ tự mình đưa nó trở về. . . . . .”
“Ừhm. . . . . .”
“Ngưng Tịch. . . . . .” Ánh mắt chớp động
“Vâng . . . . .”
“Nếu, Anh. . . . . .”
Đoạn sau anh lại im lặng thật lâu
“Quên đi. . . . . . Bảo trọng” anh hôn trán tôi,
Tôi nhìn anh, lộ ra nụ cười rực rỡ
Xoay người rời đi, lại bị anh kéo cánh tay lại . . . . .
Quay đầu lại nhìn anh, hàng mi dài rung động , miệng vết thương kia lại tựa như giọt lệ, rực rỡ lấp lánh bắt đầu lan ra. . . . . .
Không muốn, người đàn ông không muốn tôi rời đi. . . . . .
Có nước, từng giọt rơi trên lưng tôi,
Một giọt, hai giọt, ba giọt, bốn giọt. . . . . . cuối cùng anh cũng buông ra
Tôi ngẩng đầu, nhìn lên mặt trời hôm na, sáng rực, rất chói mắt, sẽ khiến người ta khó chịu chảy nước mắt . . . . .
Bỗng nhiên hiểu ra, không có cảm xúc, không phải là tuyệt tình, mà là tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng. . . . . .
Trở lại tòa thành, cảm thấy bầu không khí rất bất thường
Đi vào trong, Nguyên Húc, Đằng Tuấn, nhìn thấy tôi, không nói gì, vẻ mặt vô cùng đau khổ
Kinh hãi, trên mặt đất, rõ ràng bày ra một vật hình chữ nhật, vải trắng ở trên che khuất thứ gì đó. . . . . .
Tôi ngã ngồi trên sô pha. . . . . .
“Đó là. . . . . .” Tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Đằng Tuấn, anh xoay mặt đi, xoa xoa khóe mắt,
Tôi lại tìm hướng Nguyên Húc, đôi mắt anh đã đỏ hoe, nhìn tôi, hơi gật đầu. . . . . .
“Không. . . . . .”
“Người của em, Anh đã đưa trở về “
“Người của em, Anh đã đưa trở về “
. . . . . .
Người anh đưa về, dĩ nhiên là thi thể Nhược Băng. . . . . .
Tôi đi đến, tay bắt đầu run rẩy, muốn vạch chiếc vải trắng chói mắt kia ra. . . . . .
“Đừng, đừng nhìn. . . . . .” Nguyên Húc kéo tay tôi lại
“Nguyên Húc, buông tay” Tôi đờ đẫn nhìn anh ấy
Anh ấy ngây ra một lúc, thủ không chịu buông
“Buông tay. . . . . .” Tôi lập lại một lần
Anh ấy vẫn bướng bỉnh như cũ không chịu thả ra. . . . . .
Tôi trở tay một cái bóp chặt cổ anh ấy. . . . . .
“Ngưng Tịch,em làm gì vậy? Mau buông cậu ấy ra. . . . . .” Đằng Tuấn sợ hãi kêu lên
“Để em nhìn Nhược Băng. . . . . .” Giơ tay lên, ném Nguyên Húc lên tường, anh ấy nằm trên mặt đất mồm to phì phò thở
“Em điên rồi. . . . . .” Đằng Tuấn mắng tôi một câu, chạy tới nhìn anh ấy
Tôi không có phản ứng, đưa tay lật mảnh vải lên,
“Đừng. . . . . . em đừng nhìn”
Tôi đã thấy cái gì?
Đây là Nhược Băng sao? Đây là Nhược Băng luôn im lặng biến ảo khôn lường kia sao?
Không, hắn không phải, hắn không phải,
Nhược Băng rất đẹp, đẹp huyền ảo, đẹp hư vô, đẹp trong suốt,
Tuyệt đối không phải là một đống than đen, tuyệt đối không phải, tuyệt đối không phải. . . . . .
“Nhược Băng, Em từng nghĩ, anh rất ghét em. . . . . .”
“Làm sao lại như vậy? Ngưng Tịch, em là giấc mơ của mỗi người chúng ta. . . . . .”
“Anh biết, em thích đi dạo một mình trên bãi biển, thích dùng dây buộc tóc màu đen buộc chặt những sợi tóc bay loạn trên trán, thích nằm ngửa trên tảng đá đếm sao. . . . . . Em không thích ăn cá, bởi vì, em không thích nhả xương . . . . .”
“Anh thật lợi hại, điều này, ngay cả Vũ cũng không biết. . . . . .”
“Kỳ thật, chỉ cần chân chính quan tâm một người, cũng không khó. . . . . .”
“Ngưng Tịch, rời khỏi đây đi, đừng để cho bất cứ điều gì trói buộc em nữa, em là Thanh Long, vốn nên giương cánh bay lượn trên trời xanh. . . . . .”
Từng chữ một, vẫn còn bên tai. . . . . .
Nguyên Húc, Đằng Tuấn khẩn trương quan sát tôi, mà tôi, lại không có biểu cảm gì
“Tìm bác sĩ tới, em muốn biết, Nhược Băng là chết như thế nào, khi nào chết. . . . . .”
Nguyên Húc nhìn tôi, “Đã xem rồi , khoảng năm ngày trước, là chết cháy”
Năm ngày, thì ra, ngày tôi tới New York, Nhược Băng đã chết, bị thiêu sống . . . . . .
Truyền Chi, anh ngay cả một chút cơ hội cũng không hề cho em. . . . .
Tuyệt vọng. . . . . .
Thì ra, đây là nỗi tuyệt vọng của anh. . . . . .
“Vũ đâu?” Tôi hỏi
“Ở thư phòng. . . . . .”
Bước lên lầu, hành lang thật dài, âm u, tối tăm, phía cuối hành lang, là cổng của một nhà giam, giam anh của tôi, Vũ đáng thương. . . . . .
Tay đặt lên cánh cửa, tay cầm như nặng ngàn cân, tôi kéo không ra. . . . . .
“Loảng xoảng” là tiếng thủy tinh vỡ,
“Nhược Băng, Nhược Băng. . . . . .” Người đàn ông trong phòng trầm giọng kêu
Tôi tựa đầu lên cánh cửa. . . . . .
“Ngưng Tịch, anh sợ quá. . . . . .”
“Đừng sợ, Vũ, không sao đâu, Em sẽ không để anh ấy có chuyện gì. . . . . .”
Trái tim đau qá, đau rất kịch liệt
Linh hồn tôi như đã rời xác, bay lơ lửng ở phía trên, lạnh lùng nhìn xuống tôi
Hiên Viên Ngưng Tịch, cô thực nực cười. . . . . .
Ngày Nhược Băng chết thảm kia, cô đang làm gì?
Làm tình, cô lại cùng người hại chết anh ấy làm tình. . . . . .
Một cánh cửa lớn, đem tôi ngăn ở bên ngoài, thế giới của Vũ, tôi không vào được. . . . . .
Xuống lầu, đi ra ngoài, không ai ngăn cản tôi, cũng không dám ngăn cản tôi. . . . . .
Bên ngoài, không biết đã mưa từ lúc nào,
Đi dọc đường giữa núi, ngẫu nhiên có chiếc xe vô tình chạy qua, cười nhạo tôi mơ màng . . . . .
Màn mưa và đêm tối nuốt trọn tất cả, không có phương hướng, không có mục đích, mê man, mù mịt . . . . .
Đường mênh mông, mưa mờ mịt, bầu trời mịt mù, bản thân thì mơ màng . . . . .
Tôi muốn làm gì? Tôi còn có thể làm gì?
Trước mắt là gì? Tại sao tôi lại đi đến nơi này?
Bước vào, tựa như bị đường vận mệnh ngẫu nhiên dắt đến, không có linh hồn, không có bản ngã,
Đi đến, đi đến vòng vận mệnh luân hồi, định trước sắp bước vào cuộc đời lang bạc kỳ hồ. . . . . .
Thủ vệ ở cửa, nhìn thấy tôi, cung kính nhường đường. . . . . .
Người đàn ông nhìn tôi, trong đôi mắt sâu thẳm, không có kinh ngạc, rõ ràng chỉ có lạnh lùng
“Đoán được em sẽ đến, chỉ là không nghĩ tới, em đến trong cái dạng này. . . . . .”
Tôi cười, “Em đã trở về, anh không vui mừng sao?”
Trước mắt tất cả đều biến thành màu xám trắng, lung lay, vặn vẹo, một miền tối đen. . . . . .
Lạnh, lạnh quá. . . . . .
Mở mắt, vọng vào một đôi mắt đầy lửa giận, thân thể trần trụi tinh tráng
Cúi đầu tự nhìn mình, cả người trống không, khó trách lạnh như vậy. . . . . .
Lắc đầu, cười khẽ, dục vọng của hắn cho đến giờ vẫn luôn trắng trợn như vậy,
Sẽ không che dấu, không biết uyển chuyển, cũng không biết cái gì là thương cảm, luôn cấp bách khó mà kiềm nổi như vậy. . . . . .
Siết chặt cằm tôi, ánh mắt mơ hồ đẫm máu,
Lại nhìn chính mình, dấu vết Truyền Chi lưu lại, có thể thấy rõ ràng
Đành chịu, anh cũng biết, kẻ khởi xướng, chính là anh. . . . . .
Nụ hôn nóng cháy in liên tiếp mấy dấu đỏ, che lấp dấu vết vốn có. . . . . .
Hắn nâng hai chân tôi lên, Tôi nắm chặt ga giường dưới thân . . . . .
Hắn động thân thúc mạnh, thân thể tôi căng cứng. . . . . .
Đau, đau quá,
Ga giường nhanh chóng nhăn nhúm lại
Da thịt bị xé rách, bị mài cứa, bị chà đạp
Linh hồn giống như bị xé thành hai nửa, mỗi nửa tự gào thét
Đúng vậy, đồi người vốn là là một loại tra tấn
Tra tấn người khác, tra tấn chính mình. . . . . .
Trời dần sáng, tạnh mưa rồi,
Nhắm mắt lại, Tôi có thể nghe được hơi thở của tự nhiên,
Giọt nước trên lá cây, rơi vào đầm lạnh, tĩnh lặng linh hoạt kỳ ảo
Trên đỉnh cây cỏ có đọng lại giọt sương trong suốt óng ánh, chảy xuống dưới, được đất mẹ ôn hòa hấp thụ hầu như không còn. . . . . .
Trong hỗn loạn, một thanh âm đang kêu gọi tôi. . . . . .
“Ngưng Tịch, cô nhìn trăng sáng sao dày trên bầu trời bao la kia, trời mọc trăng lặn, cây cỏ tốt tươi rồi húa éo, tuần hoàn, sinh sôi không dứt, thiên địa vạn vật, đều có nỗi bất hạnh riêng, học được tha thứ sẽ có thể buông tha chính mình, cô học được không?”
Phi Yên. . . . . . là cô sao? Tôi theo đạo Hồi của cô, thì có thể tái sinh được không?
Tôi muốn học, tôi rất muốn học , nhưng, tôi làm không được, thật sự làm không được. . . . . .
Nhược Băng chết thảm, Vũ thống khổ, Nguyên Húc ẩn nhẫn, Đằng Tuấn thương tâm, còn có Nguyễn Linh chưa biết đến ái tình
Những người ngự trị trên mây sẽ không hiểu được, những người đến từ địa ngục như chúng tôi, hạnh phúc nhỏ nhoi là quý giá đến mức nào, bao nhiêu cũng không đổi được. . . . . .
Cỏ dại, cũng có sức sống bừng bừng, đó là một sinh mệnh, không ai có thể cướp đi quyền sinh tồn của nó. . . . . .
“Ngưng Tịch, Ngưng Tịch. . . . . . Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh” thanh âm rất lo lắng
Tôi nặng nề mở ra hai mắt, “Làm sao vậy?”
“Đầu em nóng quá, em đang phát sốt. . . . . .”
Tôi gật gật đầu, “Hình như vậy . . . . .”
“Có nặng lắm không?” Hắn phủ lên trán tôi
“Không chết được. . . . . .”
Người đàn ông thở dài một hơi “Nói đi, Ngưng Tịch, emi muốn gì?”
Tôi muốn gì? Ai cũng đều hỏi tôi, tôi muốn gì?
Tôi muốn quay ngược thời gian, Tôi muốn viết lại quá khứ, Tôi muốn mình chưa từng đến đảo Tái Sinh, Tôi muốn mình là một Hiên Viên Ngưng Tịch bình thường như bao người. . . . . .
Các ngườ có thể cho tôi không?
Đừng hỏi tôi muốn gì nữa? Bởi vì các người không thể cho tôi. . . . . .
“Em muốn gì?” Hắn vẫn đang hỏi
“Chôn chung. . . . . .”
“Cái gì?”
“Em muốn Truyền Chi, phải chôn chung với Nhược Băng. . . . . .”
Anh kéo tay tôi xuống, bình tĩnh nhìn tôi, sau một lúc lâu, cười khẽ
Vui sướng hứa hẹn “Tốt, như em mong muốn. . . . . .”
Hôn, Nụ hôn của người đàn ông tràn ngập mùi máu tanh. . . . . .
Mưa phùn như tơ, rơi xuống chân trời màu xám, trên bầu trời cô đơn mỏi mệt , không hề có ánh mặt trời. . . . . .
Từ xa xa, thấy Vũ đứng yên trong mưa gió, sắc mặt tái nhợt, viền mắt xanh đen, đôi môi trở nên trắng bệt, bằng chứng của việc chịu đủ dày vò. . . . . .
“Anh. . . . . .” Tôi đau lòng gọi anh, đi đến, tìm đến lồng ngực lạnh như băng của anh,
“Ngưng Tịch, tốt quá, em không sao. . . . . .” Nhẹ vỗ về lưng tôi, ôn nhu của Vũ vĩnh viễn không thay đổi
Tôi ngẩng đầu, cười ấm áp, dùng nụ cười tươi của mình sưởi ấm thân thể anh,
Cơ thể lạnh như băng thế này, không giống Vũ, anh rốt cục đứng trong này bao lâu?
“Ngưng Tịch, Nhược Băng đâu?” Vũ nhìn xung quanh, ngoài Ngũ Hành Nhẫn ra, không còn ai khác nữa. . . . . .
Tôi kinh ngạc, “Anh ấy chưa trở về sao?”
“Không có, cậu ấy chẳng phải ở cùng em sao?”
Nghe câu đó, Tôi thất thần, cuối cùng lại trở nên lạnh lẽo, Truyền Chi. . . . . .
Vũ, vẫn như vậy, không nóng lòng không khẩn trương, lại đau khổ dai dẳng , cực kỳ giống nước mắt, giọt nước mắt lạnh như băng. . . . . .
Bầu trời mờ mịt, mây đen tích tụ, quá nhiều oán hận, che khuất mặt trời, không hề tản đi . . . . .
Nhìn lá cây xanh ngắt ngoài cửa sổ, như khói xanh lượn lờ, trên mặt tôi không có biểu tình gì. . . . . .
“Ngưng Tịch. . . . . .” Là Vũ
Tôi quay đầu lại nhìn anh, hai mắt tràn đầy tơ máu, râu dưới cằm mọc lún phún, chỉ mới hai ngày, anh đã tiều tụy thành như vậy . . . . . .
“Có tin tức gì không?” Anh hỏi, hai mắt lóe ra luồng sáng nhạt nhỏ bé yếu ớt
Tôi hơi cười với anh “Vũ, yên tâm, anh ấy sẽ không sao. . . . . .”
“Thật ư?” Luồng sáng nhạt kia nảy lên, giống như ánh nến lay động trong gió đêm
“Đúng vậy, tin tưởng em, em sẽ không để anh ấy có chuyện. . . . . .”
“Ngưng Tịch, anh rất sợ hãi. . . . . .”
Tôi đi đến, ôm chặt bờ vai anh, nhẹ giọng nói “Đừng sợ, Vũ, anh ấy sẽ trở về, nhất định sẽ trở về. . . . . .”
Nguyên Húc đã trở lại, Đằng Tuấn đang ở Tây Tạng,
“Thế nào?”
Anh nhìn tôi, khẽ lắc đầu. . . . . .
Tôi nhíu mày lại,
“Nguyên Húc, nói với bọn họ, tìm không được Nhược Băng trở về, bọn họ cũng không cần quay lại. . . . . .”
Nguyên Húc nhìn tôi, mệt mỏi nói “Ngưng Tịch, mọi người, đều đã cố gắng hết sức . . . . . .”
Tôi biết, điều này tôi biết, tất cả mọi người đều đã cố gắng hết sức , thật sự hết sức . . . . . .
Mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, lục soát khắp nơi, mọi góc ở Hà Lan, Đằng Tuấn lại còn đến Tây Tạng, nhưng. . . . . .
Trời đất bao la, đối với người đó, giấu một người, dễ như trở bàn tay. . . . . .
Tôi cầm di động, không ngừng gọi lại một dãy số,
“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . . .”
“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . . .”
“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . . .”
“Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . . .”
. . . . . .
Lễ độ, thanh âm không mang theo một chút cảm xúc, từng lần từng lần lập lại , Tôi từng chút từng chút thêm tuyệt vọng. . . . . .
Truyền Chi, thật sự không ngờ, anh giòi thủ đoạn như vậy . . . . .
Đằng Tuấn đã trở lại, cầm trên tay một đĩa CD,
“Từ nước Mỹ gửi đến. . . . . .” Anh nói, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng lo lắng
Nhìn thấy đĩa CD đó, chúng tôi đều ngưng thở. . . . . .
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng khi hình ảnh kia vừa xuất hiện,
Tôi giống như bị một đạo sét đánh, toàn thân bắt đầu sợ hãi. . . . . .
Không một ai nói chuyện, trong thanh âm truyền ra tiếng đàn ông dâm loạn nặng nề thở dốc, lượn lờ quanh quẩn trong không khí , tra tấn thần kinh mỗi người. . . . . .
Quá mức khiếp sợ, tất cả mọi người đều mất đi phản ứng. . . . . .
“Súc sinh!” Đằng Tuấn đánh động một tiếng biểu tình rất tức giận, tóe ra tia lửa. . . . . .
Tôi quay đầu, nhìn thấy Vũ, trong mắt anh một mảnh trống rỗng. . . . . .
“Bụp”, tâm trạng như sợi dây căng hết mức bỗng đứt đoạn khi tôi nhìn thấy hình ảnh đó
Truyền Chi, Truyền Chi, Tôi khẽ nhắm mắt lại, hai tay lập tức nắm đến mức trắng bệch. . . . . .
Tiếng chuông di động vang lên, Tôi cầm điện thoại, không phải dãy số trong nước. . . . . .
“Có phấn khích không?” Anh đang cười
Tôi hít sâu một hơi “Anh đang ở đâu?”
“Thế nào? Em nhớ anh rồi sao?”
“Em đến gặp anh. . . . . .”
“Đến đây đi, anh rất nhớ em. . . . . .” Anh thở dài , cực kỳ giống tiếng ngâm khẽ khi trên giường
Tới sân bay New York sân bay, đã là buổi chiều ngày hôm sau,
“Hiên Viên tiểu thư, Truyền tiên sinh đang đợi cô. . . . . .”
Tôi khẽ gật đầu, theo bọn họ lên xe, Nguyên Húc cùng Đằng Tuấn bị rất nhiều người che khuất xung quanh, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng. . . . . .
New York đảo Long Island, biệt thự “Tam Hồ”. . . . . .
“Có được biển rộng, sẽ có được cả thế giới, cho nên biệt thự của anh nhất định phải ở bờ biển. . . . . .”
Đây là lời Truyền Chi từng nói với tôi. . . . . .
Biệt thự này không trực tiếp đối diện biển rộng, nhưng bên trong có ba hồ nước ngọt khá lớn, gió yên nước lặng, gió mát thổi hiu hiu, còn hơn hẳn cảnh biển. . . . . .
Nhìn tòa “cung điện” hoa lệ nằm giữa bích thủy lam thiên, lòng bỗng cảm thán,
Chủ nhân xứng với nơi này phải là kẻ bình tĩnh ung dung, gặp biến không loạn, vạch ra sách lược, mưu kế, cơ trí đến mức biến đá thành vàng, sửa dở thành hay, chí tại ngàn dặm giang sơn
Có một số kẻ, từ nhỏ đã tài trí hơn người. . . . . .
Thiên chi kiêu tử, vĩnh viễn đứng thẳng trên mây cao, bễ nghễ nhìn chúng sinh, anh làm sao mà biết, người giãy dụa trong địa ngục đáng thương cỡ nào?
(Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời)
Nhẹ nhàng khẽ lắc đầu, liên tục bước vào và đến đại sảnh rộng lớn, mắt nhìn đến đâu cũng thấy toàn vật tinh xảo, cảm thán trong lòng, quả là một nơi hoa lệ. . . . . .
Cảm thấy một đôi mắt sáng quắc bức người đang phóng xuống, Tôi ngẩng đầu. . . . . .
Trên bậc thang xoay tròn, chủ nhân của “cung điện” đang từ trên cao nhìn xuống, khí khái phi phàm nhìn xuống tôi,
Bỗng chốc hiểu rõ. . . . . .
Đây là vương quốc của anh, thiên hạ của anh. . . . . .
Anh là đế vương ở đây, là chúa tể nơi này. . . . . .
Bước chân vào đây, thế giới đã không còn do tôi nắm giữ,
Phủ phục dưới chân anh, cung kính quỳ lễ, có phải sẽ tốt hơn?
Tôi cười yếu ớt, hẳn là không cần, ánh mắt anh nói cho tôi biết,
Tôi không phải “Thần tử” của anh, tôi chính là kẻ phản bội ô nhục. . . . . .
Người đàn ông thong thả bước xuống,
Bối cảnh hoa lệ, càng tôn thêm vẻ cao quý trời sinh của anh, nhưng mà, vết thương tựa như “giọt lệ” trên má phải . . . . . Lại phá hỏng đi một phần hoàn mỹ. . . . . .
Anh tới gần, nhìn thấy tôi, khóe miệng khẽ giương lên, lạnh lùng tạo thành một độ cong, khiến cho cơ thể tôi lạnh lẽo từ trên xuống dưới . . . . .
“Hoan nghênh em, Ngưng Tịch. . . . . .”
Tại thời điểm đó, Tôi nghe được cái gì? cổng lớn kín kẽ nặng nề mở ra, một thanh âm nói với tôi, “Chào mừng em, Ngưng Tịch, chào mừng em đến với địa ngục nhân gian. . . . . .”
Chương 51.2: Tử Cục
Từ phòng của tôi, có thể trông thấy mặt hồ. . . . . .
Đêm đến, trăng thanh treo giữa trời, nước xanh phản chiếu ánh trăng lạnh, sương khói ngàn dặm mênh mông, sao sáng ngàn dặm đầy trời
Ánh sáng lay động, lòng cũng lay động. . . . . .
Ngồi trước cửa sổ sát đất, sau lưng dựa vào vách tường, nhìn lên trời, khiến cho tâm trạng chìm xuống, chìm xuống, lại chìm xuống. . . . . .
Cửa mở, không cần xem cũng biết là ai. . . . . .
Anh đi lại đây, bế tôi lên, đi đến bên giường, đặt xuống, đè sát. . . . . .
Tôi dùng hai tay để trước ngực anh, “Cho em gặp Nhược Băng. . . . . .”
Ánh trăng xinh đẹp, chiếu lên khiến khuôn mặt anh đẹp một cách ma mỵ. . . . . .
Anh không nói gì, cúi đầu hôn tôi, Tôi nghiêng mặt đi “Để em gặp Nhược Băng. . . . . .”
Anh kéo tôi tới tầng hầm ngầm, thì ra, thiên đường, địa ngục chỉ cách nhau một bậc thang. . . . . .
Bị anh đẩy mạnh vào một phòng, nơi này tôi nhớ rõ, trên màn ảnh Nhược Băng chính là ở trong đây. . . . . . bị người đàn ông này lăng nhục
Rõ ràng là lăng nhục, tay chân đều bị xích sắt khóa chặt, một nửa treo lơ lửng trên không, thân thể anh ấy trắng bệch đến mức cơ hồ trong suốt giống như lá mùa thu nhẹ nhàng dập dìu trong gió. . . . . .
Màu đỏ trên nền đất đen kia, là máu của anh ấy sao?
Tôi nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, “Mọi chuyện đều không liên quan đến anh ấy, anh đối với anh ấy như vậy, là không công bằng. . . . . .”
“Vậy còn em, em đối với anh từng công bằng sao?” Anh khóa cửa lại, đi tới, kề sát mặt nhìn tôi
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy vết thương lộ rõ trên mặt anh, nói không không nên lời . . . . .
“Thấy cậu ta bị tra tấn, em khó chịu lắm phải không? Em có từng nghĩ, nếu, Hoàn Tư Dạ nhìn thấy em bị như vậy, hắn sẽ có phản ứng gì?” Anh khóa chặt hai tôi
Tôi nhìn anh, trong đôi mắt xanh thẳm là một vùng tĩnh lặng, không hề gợn sóng, không hề lay động, không có tình cảm, cái gì cũng không có, như nước lặng trong ao tù. . . . . .
Tôi thở dài, hận cũng là một loại cảm xúc, không có hận, vậy chỉ còn tuyệt tình. . . . . .
“Anh muốn nhìn hắn phát điên lên, phải không?” Tôi hỏi
Anh kéo tay tôi, “Muốn gặp Thiện Nhược Băng? Đã cho em gặp cậu ta rồi. . . . . .”
Tôi cười đau khổ, Tôi lợi dụng anh nhằm đối phó hắn, hắn lợi dụng tôi để đả kích anh, ngươi lại lợi dụng tôi báo thù hắn,
Thật là một vòng tuần hoàn tội ác. . . . . .
Hắn không ngừng, tôi sẽ không ngừng, Tôi không ngừng, anh lại càng sẽ không ngừng. . . . . .
Mỗi người chúng ta đều là trong một vòng lặp, một chuỗi lẩn quẩn, chặt chẽ cùng dây dưa. . . . . .
Ai sẽ đến phá bỏ vòng tuần hoàn này?!. . . . . .
Tay bị còng sắt khóa chặt, thân dưới cùng người đàn ông chặt chẽ dính liền,
Không có một chút vuốt ve, người đàn ông chẳng hề lưu tình đâm thủng cơ thể tôi, khiến gương mặt tôi vì thống khổ mà vặn vẹo
Nâng lên gương mặt trắng bệch của tôi, thưởng thức, làm nhục , người đàn ông lộ ra so với tôi càng thêm thống khổ. . . . . .
Nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài,
Thì ra, đời người vốn là là một loại tra tấn. . . . . .
Tra tấn người khác, tra tấn chính mình. . . . . .
Đau cũng là một loại vui vẻ,
Thì ra thống khổ cũng có thể hưởng thụ. . . . . .
Tơ máu hòa lẫn dịch lỏng màu trắng, uốn lượn dọc theo đùi tôi chảy xuống,
Hình ảnh này, gợi cảm, hoang dâm, phóng túng, kích thích, dễ dàng kích động dã tính của người đàn ông. . . . . .
Người đàn ông ôm tôi, gắt gao ôm, làm tôi nghĩ, ngày mai mặt trời sẽ không mọc . . . . .
“Tại sao? Tại sao lại gạt anh? Vì sao phải cùng hắn gạt anh. . . . . .”
Tôi nâng gương mặt ẩm ướt mồ hôi lên, nhìn anh, lắc đầu, cười khổ
“Tại sao không hỏi chính bản thân anh, anh có từng thực sự tin tưởng em?”
“. . . . . .”
“Cho đến bây giờ anh cũng chưa từng tin tưởng em, cho dù đem em xé nát, nuốt vào trong bụng, anh vẫn như trước bất an, Truyền Chi, anh ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho em, liền phán em tội chết, anh đối với em có công bằng sao?”
“. . . . . .”
“Em không làm, anh có tin em không?” Sắc mặt tôi trắng bệch chảy máu, thống khổ , thở hào hển, nói từng chữ đứt quãng
“Em nói, không phải do em làm, anh có tin em không?” Tôi lặp lại một lần
“Ngưng Tịch. . . . . .” Vuốt ve mặt tôi, bàn tay người đàn ông hơi run, thanh âm run rẩy, dục vọng trong cơ thể cũng run rẩy
“Anh từng nói, không nỡ tổn thương em, anh sẽ đau lòng, anh đã quên hết rồi sao?” Khoảnh khắc này, nhìn anh, nhìn sâu vào mắt anh, nhìn sâu vào lòng anh, dùng bi thương của tôi, đem phá vỡ sự tuyệt tình của anh. . . . . .
“Truyền Chi, đem Nhược Băng trả lại cho em. . . . . .”
“. . . . . .” Bi thương, ánh mắt anh bi thương, trái tim anh cũng vậy.
Tôi nghẹn ngào “Đừng bắt em phải hận anh, để em cho bản thân mình một tia hy vọng. . . . . . van cầu anh, đem Nhược Băng trả lại cho em, van cầu anh. . . . . .”
Tôi cầu xin , dùng sự yếu đuối của tôi, tôn nghiêm của tôi, cơ thể của tôi, nước mắt của tôi, đau khổ cầu xin anh,
Cơ hội sống sót, tôi phải xin một con đường sống, vì Nhược Băng, cũng vì bản thân…………..
Không khí ẩm ướt, thấm vào làm ẩm ướt lòng chúng tôi
Chúng tôi ngâm mình trong nước ấm, mặt áp mặt, trái tim đối diện trái tim.
Nước ấm rất thoải mái, thân thể rất đau, ngâm mình trong nước tôi vẫn run rẩy như cũ. . . . . .
Anh vuốt ve, thở dài, thương xót
Ngẩng mặt lên, khói nước dày đặc, nhìn anh, xoa lên “giọt lệ” kia
Anh ngoảnh mặt, tránh đi, đó là vết thương cấm kỵ không thể chạm đến. . . . . .
“Xin lỗi. . . . . .” Tôi nói
Vùi đầu ở trên hõm vai tôi, anh thở dài
“Vì hắn, em thương tổn anh, căn bản chẳng hề do dự”
“Không phải cố ý, đó là bản năng. . . . . .”
“Bản năng?” Anh nghi hoặc
Tôi không biết phải giải thích với anh như thế nào, phản ứng kia là xuất phát từ bản năng sâu trong tiềm thức
Cùng xuất thân, cùng cảnh ngộ, khiến cho ngay cả huyết mạch chúng tôi cũng giống nhau,
Chúng tôi bài xích nhau vì là cùng một loại người, rồi lại gắn bó với nhau cũng bởi cùng một loại người. . . . . .
Dường như là mâu thuẫn nhưng lại hài hòa đến kỳ diệu
“Đúng vậy, bản năng, bản năng động vật, nhìn thấy đồng loại sắp chết, bản thân nó cũng cảm nhận được . . . . .”
Anh cười khẽ “Thật là một bản năng đáng sợ. . . . . . em thật đáng chết!”
Ôm lấy tôi, dục vọng chôn vào, không kịch liệt, không lao đến, chỉ chiếm giữ, chỉ cảm thụ,
Để tôi cảm thụ sự tồn tại của anh, không được quên, cả đời cũng không được quên. . . . . .
Sáng sớm, không khí bên hồ rất dễ chịu, gió mát thổi đến, hương thơm tươi mát, là mùi hoa Đinh Hương. . . . . .
Ánh dương rực rỡ, xuyên thấu rơi trên song cửa cao lớn, chiếu lên người chúng tôi, quanh dường một mảnh vàng rực óng ánh. . . . . .
Mở mắt ra, thấy ánh nắng sáng rực, có chút chói mắt, khẽ dịch chuyển, đang muốn đứng dậy,
Cánh tay tráng kiện phía sau ôm trọn lấy tôi, áp tôi dưới thân . . . . .
“Còn muốn. . . . . .” Anh nỉ non , hôn lên xương quai xanh của tôi
Tôi cười khẽ “Tinh lực thật tốt. . . . . .”
“Tẩu hỏa nhập ma . . . . . .”
“Lát nữa làm gì?”
“Làm tình với em . . . . .”
“Chúng ta. . . . . đã làm ba ngày “
Từ lúc bị anh ôm về từ tầng hầm ngầm, ba ngày ba đêm, phần lớn thời gian chúng tôi đều ở trong phòng, làm tình. . . . . .
Trong lúc đó có nghỉ ngơi qua vài lần, ăn chút gì đó . . . . .
Ánh nâng mặt tôi lên “Còn chưa đủ. . . . . .”
Cúi đầu hôn siết. . . . . .
Kéo rèm nặng che lại, ánh mặt trời bị khuất ở bên ngoài . . . . .
Trong bóng đêm, không nhìn rõ được mặt anh, thanh thanh khẽ gọi, bồi hồi, bay bổng, chìm xuống, lòng lại chìm xuống. . . . . .
“Ngưng Tịch, Ngưng Tịch. . . . . . của anh”
Làm tình một ngày một đêm, thật phóng túng, dâm mỹ, thật bừa bãi, thật ích kỷ, thật vô vọng. . . . . .
Tôi nắm lấy vai anh, miệng vết thương bị xé rách chưa lành, có chút đau
“Truyền Chi, anh đang tuyệt vọng, vì sao?”
Anh không nói, ôm lấy tôi, “Hết thuốc chữa, anh có phải là hết thuốc chữa rồi ?”
Tôi không hiểu. . . . . .
“Ngưng Tịch, em đi đi. . . . . .”
Chương 51.3: Tử cục
Tôi có chút hoài nghi, có phải mình vừa nghe lầm không, anh. . . . . . muốn tôi đi. . . . . .
Ngày rời khỏi New York, thời tiết rất tốt, ngàn dặm không mây. . . . . .
Vẻ mặt Truyền Chi thực bình tĩnh, ánh mắt kia vô cùng trong suốt như bầu trời tĩnh lặng, không gợn sóng, không cảm xúc. . . . . .
“Người của em, anh đã đưa trở về . . . . . .”
“Cảm ơn. . . . . .” Tôi cười yếu ớt
Anh liếc nhìn tôi một cái “Không cần, Ngưng Tịch, đồng ý với anh, đến lúc đó em đừng đứng giữa hai người . Hiện tại, là cuộc chiến giữa anh và hắn. . . . . .”
Tôi khẽ cúi mắt, “Em hiểu được. . . . . .”
“Còn nữa, chuyện Truyền Việt, cảm ơn em giúp anh an táng nó, còn lại tất cả giải quyết sau, anh sẽ tự mình đưa nó trở về. . . . . .”
“Ừhm. . . . . .”
“Ngưng Tịch. . . . . .” Ánh mắt chớp động
“Vâng . . . . .”
“Nếu, Anh. . . . . .”
Đoạn sau anh lại im lặng thật lâu
“Quên đi. . . . . . Bảo trọng” anh hôn trán tôi,
Tôi nhìn anh, lộ ra nụ cười rực rỡ
Xoay người rời đi, lại bị anh kéo cánh tay lại . . . . .
Quay đầu lại nhìn anh, hàng mi dài rung động , miệng vết thương kia lại tựa như giọt lệ, rực rỡ lấp lánh bắt đầu lan ra. . . . . .
Không muốn, người đàn ông không muốn tôi rời đi. . . . . .
Có nước, từng giọt rơi trên lưng tôi,
Một giọt, hai giọt, ba giọt, bốn giọt. . . . . . cuối cùng anh cũng buông ra
Tôi ngẩng đầu, nhìn lên mặt trời hôm na, sáng rực, rất chói mắt, sẽ khiến người ta khó chịu chảy nước mắt . . . . .
Bỗng nhiên hiểu ra, không có cảm xúc, không phải là tuyệt tình, mà là tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng. . . . . .
Trở lại tòa thành, cảm thấy bầu không khí rất bất thường
Đi vào trong, Nguyên Húc, Đằng Tuấn, nhìn thấy tôi, không nói gì, vẻ mặt vô cùng đau khổ
Kinh hãi, trên mặt đất, rõ ràng bày ra một vật hình chữ nhật, vải trắng ở trên che khuất thứ gì đó. . . . . .
Tôi ngã ngồi trên sô pha. . . . . .
“Đó là. . . . . .” Tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Đằng Tuấn, anh xoay mặt đi, xoa xoa khóe mắt,
Tôi lại tìm hướng Nguyên Húc, đôi mắt anh đã đỏ hoe, nhìn tôi, hơi gật đầu. . . . . .
“Không. . . . . .”
“Người của em, Anh đã đưa trở về “
“Người của em, Anh đã đưa trở về “
. . . . . .
Người anh đưa về, dĩ nhiên là thi thể Nhược Băng. . . . . .
Tôi đi đến, tay bắt đầu run rẩy, muốn vạch chiếc vải trắng chói mắt kia ra. . . . . .
“Đừng, đừng nhìn. . . . . .” Nguyên Húc kéo tay tôi lại
“Nguyên Húc, buông tay” Tôi đờ đẫn nhìn anh ấy
Anh ấy ngây ra một lúc, thủ không chịu buông
“Buông tay. . . . . .” Tôi lập lại một lần
Anh ấy vẫn bướng bỉnh như cũ không chịu thả ra. . . . . .
Tôi trở tay một cái bóp chặt cổ anh ấy. . . . . .
“Ngưng Tịch,em làm gì vậy? Mau buông cậu ấy ra. . . . . .” Đằng Tuấn sợ hãi kêu lên
“Để em nhìn Nhược Băng. . . . . .” Giơ tay lên, ném Nguyên Húc lên tường, anh ấy nằm trên mặt đất mồm to phì phò thở
“Em điên rồi. . . . . .” Đằng Tuấn mắng tôi một câu, chạy tới nhìn anh ấy
Tôi không có phản ứng, đưa tay lật mảnh vải lên,
“Đừng. . . . . . em đừng nhìn”
Tôi đã thấy cái gì?
Đây là Nhược Băng sao? Đây là Nhược Băng luôn im lặng biến ảo khôn lường kia sao?
Không, hắn không phải, hắn không phải,
Nhược Băng rất đẹp, đẹp huyền ảo, đẹp hư vô, đẹp trong suốt,
Tuyệt đối không phải là một đống than đen, tuyệt đối không phải, tuyệt đối không phải. . . . . .
“Nhược Băng, Em từng nghĩ, anh rất ghét em. . . . . .”
“Làm sao lại như vậy? Ngưng Tịch, em là giấc mơ của mỗi người chúng ta. . . . . .”
“Anh biết, em thích đi dạo một mình trên bãi biển, thích dùng dây buộc tóc màu đen buộc chặt những sợi tóc bay loạn trên trán, thích nằm ngửa trên tảng đá đếm sao. . . . . . Em không thích ăn cá, bởi vì, em không thích nhả xương . . . . .”
“Anh thật lợi hại, điều này, ngay cả Vũ cũng không biết. . . . . .”
“Kỳ thật, chỉ cần chân chính quan tâm một người, cũng không khó. . . . . .”
“Ngưng Tịch, rời khỏi đây đi, đừng để cho bất cứ điều gì trói buộc em nữa, em là Thanh Long, vốn nên giương cánh bay lượn trên trời xanh. . . . . .”
Từng chữ một, vẫn còn bên tai. . . . . .
Nguyên Húc, Đằng Tuấn khẩn trương quan sát tôi, mà tôi, lại không có biểu cảm gì
“Tìm bác sĩ tới, em muốn biết, Nhược Băng là chết như thế nào, khi nào chết. . . . . .”
Nguyên Húc nhìn tôi, “Đã xem rồi , khoảng năm ngày trước, là chết cháy”
Năm ngày, thì ra, ngày tôi tới New York, Nhược Băng đã chết, bị thiêu sống . . . . . .
Truyền Chi, anh ngay cả một chút cơ hội cũng không hề cho em. . . . .
Tuyệt vọng. . . . . .
Thì ra, đây là nỗi tuyệt vọng của anh. . . . . .
“Vũ đâu?” Tôi hỏi
“Ở thư phòng. . . . . .”
Bước lên lầu, hành lang thật dài, âm u, tối tăm, phía cuối hành lang, là cổng của một nhà giam, giam anh của tôi, Vũ đáng thương. . . . . .
Tay đặt lên cánh cửa, tay cầm như nặng ngàn cân, tôi kéo không ra. . . . . .
“Loảng xoảng” là tiếng thủy tinh vỡ,
“Nhược Băng, Nhược Băng. . . . . .” Người đàn ông trong phòng trầm giọng kêu
Tôi tựa đầu lên cánh cửa. . . . . .
“Ngưng Tịch, anh sợ quá. . . . . .”
“Đừng sợ, Vũ, không sao đâu, Em sẽ không để anh ấy có chuyện gì. . . . . .”
Trái tim đau qá, đau rất kịch liệt
Linh hồn tôi như đã rời xác, bay lơ lửng ở phía trên, lạnh lùng nhìn xuống tôi
Hiên Viên Ngưng Tịch, cô thực nực cười. . . . . .
Ngày Nhược Băng chết thảm kia, cô đang làm gì?
Làm tình, cô lại cùng người hại chết anh ấy làm tình. . . . . .
Một cánh cửa lớn, đem tôi ngăn ở bên ngoài, thế giới của Vũ, tôi không vào được. . . . . .
Xuống lầu, đi ra ngoài, không ai ngăn cản tôi, cũng không dám ngăn cản tôi. . . . . .
Bên ngoài, không biết đã mưa từ lúc nào,
Đi dọc đường giữa núi, ngẫu nhiên có chiếc xe vô tình chạy qua, cười nhạo tôi mơ màng . . . . .
Màn mưa và đêm tối nuốt trọn tất cả, không có phương hướng, không có mục đích, mê man, mù mịt . . . . .
Đường mênh mông, mưa mờ mịt, bầu trời mịt mù, bản thân thì mơ màng . . . . .
Tôi muốn làm gì? Tôi còn có thể làm gì?
Trước mắt là gì? Tại sao tôi lại đi đến nơi này?
Bước vào, tựa như bị đường vận mệnh ngẫu nhiên dắt đến, không có linh hồn, không có bản ngã,
Đi đến, đi đến vòng vận mệnh luân hồi, định trước sắp bước vào cuộc đời lang bạc kỳ hồ. . . . . .
Thủ vệ ở cửa, nhìn thấy tôi, cung kính nhường đường. . . . . .
Người đàn ông nhìn tôi, trong đôi mắt sâu thẳm, không có kinh ngạc, rõ ràng chỉ có lạnh lùng
“Đoán được em sẽ đến, chỉ là không nghĩ tới, em đến trong cái dạng này. . . . . .”
Tôi cười, “Em đã trở về, anh không vui mừng sao?”
Trước mắt tất cả đều biến thành màu xám trắng, lung lay, vặn vẹo, một miền tối đen. . . . . .
Lạnh, lạnh quá. . . . . .
Mở mắt, vọng vào một đôi mắt đầy lửa giận, thân thể trần trụi tinh tráng
Cúi đầu tự nhìn mình, cả người trống không, khó trách lạnh như vậy. . . . . .
Lắc đầu, cười khẽ, dục vọng của hắn cho đến giờ vẫn luôn trắng trợn như vậy,
Sẽ không che dấu, không biết uyển chuyển, cũng không biết cái gì là thương cảm, luôn cấp bách khó mà kiềm nổi như vậy. . . . . .
Siết chặt cằm tôi, ánh mắt mơ hồ đẫm máu,
Lại nhìn chính mình, dấu vết Truyền Chi lưu lại, có thể thấy rõ ràng
Đành chịu, anh cũng biết, kẻ khởi xướng, chính là anh. . . . . .
Nụ hôn nóng cháy in liên tiếp mấy dấu đỏ, che lấp dấu vết vốn có. . . . . .
Hắn nâng hai chân tôi lên, Tôi nắm chặt ga giường dưới thân . . . . .
Hắn động thân thúc mạnh, thân thể tôi căng cứng. . . . . .
Đau, đau quá,
Ga giường nhanh chóng nhăn nhúm lại
Da thịt bị xé rách, bị mài cứa, bị chà đạp
Linh hồn giống như bị xé thành hai nửa, mỗi nửa tự gào thét
Đúng vậy, đồi người vốn là là một loại tra tấn
Tra tấn người khác, tra tấn chính mình. . . . . .
Trời dần sáng, tạnh mưa rồi,
Nhắm mắt lại, Tôi có thể nghe được hơi thở của tự nhiên,
Giọt nước trên lá cây, rơi vào đầm lạnh, tĩnh lặng linh hoạt kỳ ảo
Trên đỉnh cây cỏ có đọng lại giọt sương trong suốt óng ánh, chảy xuống dưới, được đất mẹ ôn hòa hấp thụ hầu như không còn. . . . . .
Trong hỗn loạn, một thanh âm đang kêu gọi tôi. . . . . .
“Ngưng Tịch, cô nhìn trăng sáng sao dày trên bầu trời bao la kia, trời mọc trăng lặn, cây cỏ tốt tươi rồi húa éo, tuần hoàn, sinh sôi không dứt, thiên địa vạn vật, đều có nỗi bất hạnh riêng, học được tha thứ sẽ có thể buông tha chính mình, cô học được không?”
Phi Yên. . . . . . là cô sao? Tôi theo đạo Hồi của cô, thì có thể tái sinh được không?
Tôi muốn học, tôi rất muốn học , nhưng, tôi làm không được, thật sự làm không được. . . . . .
Nhược Băng chết thảm, Vũ thống khổ, Nguyên Húc ẩn nhẫn, Đằng Tuấn thương tâm, còn có Nguyễn Linh chưa biết đến ái tình
Những người ngự trị trên mây sẽ không hiểu được, những người đến từ địa ngục như chúng tôi, hạnh phúc nhỏ nhoi là quý giá đến mức nào, bao nhiêu cũng không đổi được. . . . . .
Cỏ dại, cũng có sức sống bừng bừng, đó là một sinh mệnh, không ai có thể cướp đi quyền sinh tồn của nó. . . . . .
“Ngưng Tịch, Ngưng Tịch. . . . . . Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh” thanh âm rất lo lắng
Tôi nặng nề mở ra hai mắt, “Làm sao vậy?”
“Đầu em nóng quá, em đang phát sốt. . . . . .”
Tôi gật gật đầu, “Hình như vậy . . . . .”
“Có nặng lắm không?” Hắn phủ lên trán tôi
“Không chết được. . . . . .”
Người đàn ông thở dài một hơi “Nói đi, Ngưng Tịch, emi muốn gì?”
Tôi muốn gì? Ai cũng đều hỏi tôi, tôi muốn gì?
Tôi muốn quay ngược thời gian, Tôi muốn viết lại quá khứ, Tôi muốn mình chưa từng đến đảo Tái Sinh, Tôi muốn mình là một Hiên Viên Ngưng Tịch bình thường như bao người. . . . . .
Các ngườ có thể cho tôi không?
Đừng hỏi tôi muốn gì nữa? Bởi vì các người không thể cho tôi. . . . . .
“Em muốn gì?” Hắn vẫn đang hỏi
“Chôn chung. . . . . .”
“Cái gì?”
“Em muốn Truyền Chi, phải chôn chung với Nhược Băng. . . . . .”
Anh kéo tay tôi xuống, bình tĩnh nhìn tôi, sau một lúc lâu, cười khẽ
Vui sướng hứa hẹn “Tốt, như em mong muốn. . . . . .”
Hôn, Nụ hôn của người đàn ông tràn ngập mùi máu tanh. . . . . .