Chương : 13
Lúc từ nghĩa địa trở về đã là gần trưa, tập đoàn có việc cần xử lý cho nên Vũ không kịp cùng ăn với tôi bữa cơm trưa đã vội đi mất rồi.
Tôi về tòa nhà đó một mình, người làm hỏi tôi có muốn ăn cơm trưa không, bình thường đều là cùng Joey ăn cơm, một mình tôi cũng chẳng muốn ăn gì, liền bảo họ tôi đi nghỉ ngơi một chút cơm trưa đợi lát nữa mới nói.
Một mình nằm trên ghế dựa ngoài hoa viên, phơi mình dưới ánh nắng giữa trưa, chiếc bàn thấp bên cạnh có đặt một chén trà Earl Grey chính hiệu.
Vẫn là người pha trà trong tòa nhà này mới có thể làm ra chén trà hợp khẩu vị của tôi đến thế, chỉ là một chén trà nhỏ cũng rất đáng tin cậy.
Vũ biết rõ tôi thích uống trà đen, đặc biệt là cốc trà do chính người thợ đến từ Anh pha chế.
Tôi là một người coi trà như sinh mệnh, cơm có thể không ăn, nhưng trà thì không thể không uống, thậm chí còn có những hôm dùng trà thay cho bữa sáng.
Trong tất cả các loại trà, tôi thích nhất là trà đen, đặc biệt là trà đen của Anh.
Lịch sử uống trà của người Anh đã ba trăm năm rồi ban đầu là do người Trung Quốc truyền bá…
Quá trình Trung Quốc truyền bá lá trà cho các nước phương Tây có rất nhiều quốc gia chỉ như chuyển lá trà sang đó, chỉ có ở Anh mới hình thành được cả một nền văn hóa, việc này có lẽ do nền văn hóa đặc trưng riêng có của Nước Anh và phẩm vị đầy tính quý tộc của người Anh.
Người Anh uống trà đen đều vô cùng tao nhã, đặc biệt là giai cấp quý tộc.
Trà cụ tinh xảo (trà cụ: dụng cụ pha trà), bánh ngọt ngon lành, không khí tao nhã… Họ thậm chí còn trài một tấm lụa mỏng lên khay bưng trà điều đó khiến cả cái khay trà cũng trở nên lịch sự, chỉ cần một chi tiết nhỏ như thế cũng khiến bạn đủ hiểu phẩm vị người Anh tao nhã đến mức nào.
Trà đen có tác dụng làm ấm dạ dày, kiện tỳ, càng tốt hơn với người có bệnh dạ dày bị lạnh. Mấy năm tôi ở đảo Tái Sinh ấy, dạ dày trở nên rất yếu, cho nên mặc kệ thời tiết dù có nóng thế nào trước giờ tôi cũng chưa từng động vào thức uống có đá nào, trà đen là món thức uống phù hợp với tôi nhất.
Nhưng mà, dù có phù hợp thì cũng không thể để bụng rỗng mà uống trà. Vũ đã nói với tôi rất nhiều lần, chỉ là thói quen đó tôi vẫn chưa sửa được.
Tôi cầm chén trà làm bằng bạc lên, loại chén tinh tế này khiến trà giữ được hương vị tốt hơn. Chẳng mấy khi được yên tĩnh thế này, rất có cảm giác “Trộm được nửa ngày nhàn rỗi trên mặt nước”.
Không biết lúc này Joey đang làm gì nhỉ? Bình thường bị nó theo đuôi đã quen rồi, bây giờ đuổi nó đi, lại có chút cảm giác không quen.
Mỗi lần tôi uống trà, nó đều ngồi bên cạnh tôi, nhưng tôi biết nó chẳng hề thích uống trà, Joey không thích bất cứ thứ gì có vị đắng, cho nên ngay cả coffee nó cũng chẳng động…
Hỏi nó vì sao? Nó lại khép miệng không chịu nói. Tôi đoán, hẳn là do và mảnh hồi ức không vui vẻ gì trước đây tạo thành. Đến giờ nó đã không còn là một đứa trẻ chấp nhận đứng dưới háng của người khác nữa, nhưng một khi trong lòng có chút tổn thương thì cả đời cũng không thể quên đi được…
Đặc biệt là loại người giống nó, kiêu ngạo như thế…
Tôi tiếp tục uống trà, một cơn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc dài của tôi tung lên, một vài sợi tóc dính lên miếng bơ trên chiếc bánh.
Tôi hơi nhíu mày đứng dậy bước vào trong nhà, bảo người làm lấy một chiếc kéo ra, ngồi trước gương trong phòng khách quyết định cắt hết đi.
Nói thật, tôi không thích để tóc dài, lúc hành động rất bất tiện, lúc đánh áp sát kịch liệt lại có thể trở thành nhược điểm để dối phương dễ dàng công kích lại. Nhưng vì Vũ thích, cho nên tôi mới để lại, nhưng cũng chỉ để lại mái tóc dài ngang vai. Ba tháng đi xa này vẫn chưa cắt lần nào, không ngờ nó dài nhanh đến vậy.
Đúng lúc tôi đang đnhj nhấc kéo cắt hết một loạt, một giọng nói đã ngăn tôi lại: “Em làm gì thế?”
Tôi quay đầu nhìn vị “khách không mời mà đến” đứng ở ngưỡng cửa, thì ra là Nhược Băng…
Tôi mỉm cười, quơ quơ cái kéo trong tay về phía anh: “anh không thấy sao?”
Anh không câu cũng không nói, tiến lên đón lấy chiếc kéo trong tay tôi, “Anh giúp em”. Tôi khẽ gật đầu, “Sao anh lại về đây một mình?”
“Vũ nói em mà ở một mình thì nhất định sẽ không ăn cơm trưa, muốn anh về với em. Ở bên đó anh đã sắp xếp cẩn thận rồi, em đừng lo.” Anh vừa cắt vừa nói với tôi, Vũ là người rất cẩn thận, cái gì cũng không lừa được anh.
“Vừa đúng lúc, từ lúc em về đây chúng ta vẫn chưa có cơ hội nói chuyện. Nhược Băng, anh muốn ăn gì? Em gọi người chuẩn bị.”
Anh nhìn tôi một cái, nhàn nhạt nói ra ba chữ: “Không gì cả.”
Sau đó chuyên tâm cắt tóc cho tôi và không nói thêm gì nữa.
Đây chính là Thiện Nhược Băng, lúc nào cũng lời ít ý nhiều, một câu dư thừa cũng không nói.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng mà chuyên tâm của anh, tôi không thể không nhớ đến bắt đầu từ ngày tôi quen biết anh, vẻ mặt anh đã thế này rồi, mười năm trời không hề thay đổi, thật bái phục anh.
Joey rất lạnh lùng, nhưng kiểu lạnh lùng của nó là do ký ức đau khổ lúc nhỏ và bản tính kiêu ngạo, nó là người ngoài lạnh trong nóng.
Nhưng Nhược Băng, bạn chỉ cần sống với anh ấy một đoạn thời gian ngắn thôi thì sẽ biết anh thực sự cũng giống như cái tên của mình, từ trong ra ngoài đều là lạnh, loại lạnh lùng đó từ trong phát ra ngoài, bất cứ ai cũng không sánh bằng…
Vì vậy chỉ có thể nói, sự lạnh lùng của Nhược Băng là bẩm sinh rồi.
Từ nhỏ, anh đã chẳng có hứng thú với bất kì người nào, bất kì thứ gì. Nhưng không biết vì sao lại đặc biệt thích cắt tóc cho tôi, lúc ở đảo Tái Sinh đã là như thế, đến bây giờ vẫn như vậy.
Nói thật tôi cũng chẳng biết tại sao đâu. Có thể do Nhược Băng chưa bao giờ nói với tôi mấy chuyện này, theo tính cách của anh chắc chẳng bao giờ suy xét qua mấy vấn đề thế này…
Nhưng mặc kệ thế nào khó lắm mới có được đặc ân của anh như thế, vì vậy trước giờ tôi chưa bao giờ cự tuyệt “ý tốt” của anh cả, mỗi lần đều giao mái tóc của mình cho anh xử lí, dù sao tự tôi cắt cũng chẳng khá khẩm hơn.
Nhớ lại lần đầu tiên Nhược Băng cắt tóc cho tôi, lúc ấy tôi rất nghi ngờ có phải tôi đã từng đắc tội gì với anh hay không cho nên anh mới nhân cơ hội đó trút căm phẫn lên mái tóc tôi. Mái tóc anh cắt, thực sự là… thê thảm không muốn nhìn.
Tôi thấy mình trong gương lập tức trợn mắt há mồm, nhưng vẻ mặt anh vẫn vô cùng nghiêm túc hỏi tôi: “Không đẹp sao?” Tôi sao dám nói là xấu chứ, đành cố gắng tỉnh lại trong cơn chấn động, nở một nụ cười mang tính động viên với anh: “Không! Rất đẹp, rất…nghệ thuật.” Đó là từ duy nhất tôi có thể dùng để “khen ngợi” nó. Nghe thấy lời khen rất miễn cưỡng của tôi, Nhược Băng chỉ khẽ gật đầu, sau đó có lẽ cũng khá hài lòng. Chỉ để lại một mình tôi đứng ngây ngốc ở đó, yên lặng thương tiếc cho mái tóc của mình…
Đến tận bây giờ tôi vẫn còn hoài nghi, lúc đó có phải do anh muốn nhìn thấy vẻ mặt thất thố của tôi không nhưng dùng sự am hiểu của tôi về anh thì không giống lắm. Bởi vì, anh sẽ không bao giờ nói đùa với một người nào, càng không nói đến chuyện trêu chọc. Nếu nói đến trêu chọc thì chỉ có thể là Đằng Tuấn, con người này luôn không đứng đắn…
“Đẹp!”
Tôi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cười “Cám ơn, Nhược Băng kĩ thuật của anh càng lúc càng tốt.” Câu khen ngợi này là thật lòng, trải qua vài năm rèn luyện, kỹ thuật của Nhược Băng tuy không thể sánh với những nhà tạo mẫu chuyên nghiệp, nhưng cũng có thể cắt linh tinh lấy cảm hứng, ngược lại còn hình thành nên phong cách riêng có của anh. Gió nhẹ thổi bay mái tóc của tôi, từng tầng từng tầng tóc tung bay rất có cảm giác. Tóm lại, so với lúc đầu anh cắt đã đẹp hơn rất nhiều. Đúng lúc này, người làm tới nói với tôi: “Nhị tiểu thư, cơm trưa chuẩn bị xong rồi”.
Nhìn thấy Nhược Băng ngồi đối diện im hơi lặng tiếng ăn cơm trưa, tôi không khỏi đánh giá anh thật kĩ. Nhược Băng rất đẹp, có lẽ dùng từ đẹp để miêu tả một người đàn ông thì không thích hợp lắm, nhưng tôi lại không tìm thấy từ khác để hình dung. Làn da anh rất trắng, một nốt tàn nhang cũng không có, dường như có thể xuyên qua làn da nhìn thấy mạch máu màu xanh phía dưới, đó là loại trắng nõn tinh tế đặc trưnng của người phương Đông khác hẳn với kiểu trắng bơ sữa của người phương Tây. Hàng mi dài tạo thành một bóng râm nhỏ nhỏ trước mắt, đôi mắt trong bóng râm lạnh lùng gần như trong suốt…
Đôi môi mỏng nói rằng chủ nhân bạc tình…
Tất cả những nét đó đều làm nên vẻ tinh xảo mà sinh động của Nhược Băng. Nhắc tới đẹp, tôi lại không thể không nghĩ đến Joey. Nét đẹp của Joey khác hẳn so với Nhược Băng, nét đẹp của Joey vô cùng cao quý, dường như giống ánh sao trên trời, đó là kiểu đẹp khiến người khác không thể coi thường, muốn có mà không được. Còn nét đẹp của Nhược Băng lại hết sức mơ hồ, sinh động kỳ ảo đến mức dường như không có cảm giác chân thực. Giống như bây giờ, nếu không phải thực sự ở phía đối diện có người, tôi sẽ tưởng rằng mình đang ăn cơm trưa với không khí.
“Trên mặt anh có gì à?” Nhược Băng nghi ngờ nhìn tôi.
“Ơ, không.” Tôi đột ngột hoàn hồn.
”Cơ ngon chứ?”
”Ăn được.” Anh hơi gật đầu.
”Nhược Băng, anh…”. Tôi hơi chần chừ.
“Cái gì?”
”Anh có bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Xích Vũ không?”. Tôi nhìn anh, nhàn nhạt hỏi.
”Không.” Đang ăn canh, anh không thèm ngẩng đầu, ngắn gọn mạnh mẽ trả lời tôi.
”Nhược Băng, anh thích ở bên cạnh Vũ à?”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, “Ngưng Tịch, rốt cuộc là em đang nghĩ cái gì?”
Tôi mỉm cười: “Nhược Băng, anh còn nhớ lúc từ đảo Tái Sinh về đây em đã từng nói với các anh điều gì không ? Em đồng ý với nhóm mình, nếu có một ngày các anh muốn rời khỏi Xích Vũ, em tuyệt đối không ngăn cản các anh.”
“Nhớ. Em cho rằng anh muốn rời đi sao?”
Tôi lắc đầu, “Em chỉ là hi vọng anh có thẻ thẳng thắn nói với em suy nghĩ của anh, nếu Xích Vũ khiến anh cảm thấy không vui vẻ, anh có thể lựa chọn rời khỏi, không cần kiêng dè bất cứ ai cả.”
Người khác thì tôi không muốn quản, nhưng người của Ảnh Đường thì tôi không thể không quan tâmbởi vì đó là lời tôi hứa hẹn với họ. Nhược Băng nhìn tôi, nhàn nhạt nói “Ngưng Tịch, thế nào là vui vẻ?”
Tôi ngẩn người, anh hỏi khó tôi rồi, vấn đề này tôi chưa bao giờ nghĩ tới cả, anh hơi nhíu mày, nói tiếp: “Ngưng Tịch, mỗi người có cách định nghĩa vui vẻ khác nhau. Đừng dùng tiêu chuẩn của người khác dặt lên người anh.”
Tôi cười một cái “Xin lỗi, em hiểu rồi.”
Sự rời đi của Tĩnh Ảnh khiến tôi nghĩ đến bốn người bọn họ. Lúc trước mời họ gia nhập Xích Vũ là vì tôi tin rằng, xích vũ có thể khiến cho họ kiếm được rất nhiều tiền, có thể cho họ nhiều tự do và an toàn… Vì vậy, năm đó tôi khăng khăng cho rằng, gia nhập xích vũ là lựa chọn tốt nhất với họ. Nhưng chuyện của Tĩnh Ảnh khiến tôi ý thức được, trên thế giới này có lẽ còn tồn tại một thứ so với tiền tài, quyền lợi hay tính mạng còn quan trọng hơn nhiều. Rốt cuộc nó là cái gì? Tôi cũng không thể rõ ràng nhưng tôi biết nó có thể khiến đám ác quỷ bò từ dưới địa ngục như chúng tôi lên có được một cảm giác mà bất kẻ thứ gì cũng không mang tới được cảm giác hạnh phúc đó thật tuyệt. Chính chuyện đó đã khiến tôi hoài nghi, có phải từ trước đến nay xích vũ đã trở thành gông xiềng mà tôi đeo lên cổ họ rồi không?
“Nhược Băng, có chuyện muốn nhờ anh.”
”Chuyện gì?”
”Là Joey, em muốn nhờ anh dạy nó kĩ thuật chiến đấu áp sát.”
Anh nghĩ ngờ nhìn tôi, “Nó có em dạy vẫn chưa đủ ư, em là người có kĩ thuật chiến đấu gần tốt nhất rồi mà.”
Tôi lắc đầu: “Cách chiến đấu của em và các anh khác nhau. Tố chất sức khỏe của em không tốt, sức mạnh cũng không đủ, chủ yếu là dùng tốc độ để chiến thắng. Nhưng tố chất sức khỏe của Joey rất tốt, nó thích hợp với việc sử dụng những đòn đánh mạnh, trên phương diện này anh là người giỏi nhất.”
Tuy khả năng của tôi đã luyện đến mức chỉ cần dùng tay cũng có thể bẻ gãy cổ, nhưng thế thì vẫn chưa đủ. Đừng nhìn bề ngoài nhã nhãn của Nhược Băng mà đánh giá, cách ra tay của anh vừa hung ác vừa chuẩn xác…
Anh nhìn tôi một cái, nói “Dạy nó thì không có vấn đề gì, chỉ là em không sợ nó học được ưu điểm của mọi người thì sớm muộn sẽ có một ngày…” Anh không nói tiếp.
“Anh lo nó sẽ phản bội Xích Vũ ư?” Tôi hỏi nhưng anh lại lắc đầu, “Không phải vì chuyện đó… Bỏ đi, em cảm thấy không sao là được rồi.”
Rốt cuộc anh đang lo cái gì? Tôi cảm thấy rất kì lạ.
“Vậy em giao nó cho anh, nó không nghe lời thì thay em dạy bảo nó.”
Nhược Băng gật đầu “Hiểu rồi!”
Đúng lúc này, người làm đứng ở phía đối diện, vô cùng cung kính nói: “Nhị tiểu thư, có điện thoại!”
Tôi gật gật đầu, nhận điện: “Ngưng Tịch, Tĩnh Ảnh về rồi!”. Thì ra là Nguyên Húc.
“Vâng, bảo hắn đến đây gặp em ngay.”
Tôi về tòa nhà đó một mình, người làm hỏi tôi có muốn ăn cơm trưa không, bình thường đều là cùng Joey ăn cơm, một mình tôi cũng chẳng muốn ăn gì, liền bảo họ tôi đi nghỉ ngơi một chút cơm trưa đợi lát nữa mới nói.
Một mình nằm trên ghế dựa ngoài hoa viên, phơi mình dưới ánh nắng giữa trưa, chiếc bàn thấp bên cạnh có đặt một chén trà Earl Grey chính hiệu.
Vẫn là người pha trà trong tòa nhà này mới có thể làm ra chén trà hợp khẩu vị của tôi đến thế, chỉ là một chén trà nhỏ cũng rất đáng tin cậy.
Vũ biết rõ tôi thích uống trà đen, đặc biệt là cốc trà do chính người thợ đến từ Anh pha chế.
Tôi là một người coi trà như sinh mệnh, cơm có thể không ăn, nhưng trà thì không thể không uống, thậm chí còn có những hôm dùng trà thay cho bữa sáng.
Trong tất cả các loại trà, tôi thích nhất là trà đen, đặc biệt là trà đen của Anh.
Lịch sử uống trà của người Anh đã ba trăm năm rồi ban đầu là do người Trung Quốc truyền bá…
Quá trình Trung Quốc truyền bá lá trà cho các nước phương Tây có rất nhiều quốc gia chỉ như chuyển lá trà sang đó, chỉ có ở Anh mới hình thành được cả một nền văn hóa, việc này có lẽ do nền văn hóa đặc trưng riêng có của Nước Anh và phẩm vị đầy tính quý tộc của người Anh.
Người Anh uống trà đen đều vô cùng tao nhã, đặc biệt là giai cấp quý tộc.
Trà cụ tinh xảo (trà cụ: dụng cụ pha trà), bánh ngọt ngon lành, không khí tao nhã… Họ thậm chí còn trài một tấm lụa mỏng lên khay bưng trà điều đó khiến cả cái khay trà cũng trở nên lịch sự, chỉ cần một chi tiết nhỏ như thế cũng khiến bạn đủ hiểu phẩm vị người Anh tao nhã đến mức nào.
Trà đen có tác dụng làm ấm dạ dày, kiện tỳ, càng tốt hơn với người có bệnh dạ dày bị lạnh. Mấy năm tôi ở đảo Tái Sinh ấy, dạ dày trở nên rất yếu, cho nên mặc kệ thời tiết dù có nóng thế nào trước giờ tôi cũng chưa từng động vào thức uống có đá nào, trà đen là món thức uống phù hợp với tôi nhất.
Nhưng mà, dù có phù hợp thì cũng không thể để bụng rỗng mà uống trà. Vũ đã nói với tôi rất nhiều lần, chỉ là thói quen đó tôi vẫn chưa sửa được.
Tôi cầm chén trà làm bằng bạc lên, loại chén tinh tế này khiến trà giữ được hương vị tốt hơn. Chẳng mấy khi được yên tĩnh thế này, rất có cảm giác “Trộm được nửa ngày nhàn rỗi trên mặt nước”.
Không biết lúc này Joey đang làm gì nhỉ? Bình thường bị nó theo đuôi đã quen rồi, bây giờ đuổi nó đi, lại có chút cảm giác không quen.
Mỗi lần tôi uống trà, nó đều ngồi bên cạnh tôi, nhưng tôi biết nó chẳng hề thích uống trà, Joey không thích bất cứ thứ gì có vị đắng, cho nên ngay cả coffee nó cũng chẳng động…
Hỏi nó vì sao? Nó lại khép miệng không chịu nói. Tôi đoán, hẳn là do và mảnh hồi ức không vui vẻ gì trước đây tạo thành. Đến giờ nó đã không còn là một đứa trẻ chấp nhận đứng dưới háng của người khác nữa, nhưng một khi trong lòng có chút tổn thương thì cả đời cũng không thể quên đi được…
Đặc biệt là loại người giống nó, kiêu ngạo như thế…
Tôi tiếp tục uống trà, một cơn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc dài của tôi tung lên, một vài sợi tóc dính lên miếng bơ trên chiếc bánh.
Tôi hơi nhíu mày đứng dậy bước vào trong nhà, bảo người làm lấy một chiếc kéo ra, ngồi trước gương trong phòng khách quyết định cắt hết đi.
Nói thật, tôi không thích để tóc dài, lúc hành động rất bất tiện, lúc đánh áp sát kịch liệt lại có thể trở thành nhược điểm để dối phương dễ dàng công kích lại. Nhưng vì Vũ thích, cho nên tôi mới để lại, nhưng cũng chỉ để lại mái tóc dài ngang vai. Ba tháng đi xa này vẫn chưa cắt lần nào, không ngờ nó dài nhanh đến vậy.
Đúng lúc tôi đang đnhj nhấc kéo cắt hết một loạt, một giọng nói đã ngăn tôi lại: “Em làm gì thế?”
Tôi quay đầu nhìn vị “khách không mời mà đến” đứng ở ngưỡng cửa, thì ra là Nhược Băng…
Tôi mỉm cười, quơ quơ cái kéo trong tay về phía anh: “anh không thấy sao?”
Anh không câu cũng không nói, tiến lên đón lấy chiếc kéo trong tay tôi, “Anh giúp em”. Tôi khẽ gật đầu, “Sao anh lại về đây một mình?”
“Vũ nói em mà ở một mình thì nhất định sẽ không ăn cơm trưa, muốn anh về với em. Ở bên đó anh đã sắp xếp cẩn thận rồi, em đừng lo.” Anh vừa cắt vừa nói với tôi, Vũ là người rất cẩn thận, cái gì cũng không lừa được anh.
“Vừa đúng lúc, từ lúc em về đây chúng ta vẫn chưa có cơ hội nói chuyện. Nhược Băng, anh muốn ăn gì? Em gọi người chuẩn bị.”
Anh nhìn tôi một cái, nhàn nhạt nói ra ba chữ: “Không gì cả.”
Sau đó chuyên tâm cắt tóc cho tôi và không nói thêm gì nữa.
Đây chính là Thiện Nhược Băng, lúc nào cũng lời ít ý nhiều, một câu dư thừa cũng không nói.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng mà chuyên tâm của anh, tôi không thể không nhớ đến bắt đầu từ ngày tôi quen biết anh, vẻ mặt anh đã thế này rồi, mười năm trời không hề thay đổi, thật bái phục anh.
Joey rất lạnh lùng, nhưng kiểu lạnh lùng của nó là do ký ức đau khổ lúc nhỏ và bản tính kiêu ngạo, nó là người ngoài lạnh trong nóng.
Nhưng Nhược Băng, bạn chỉ cần sống với anh ấy một đoạn thời gian ngắn thôi thì sẽ biết anh thực sự cũng giống như cái tên của mình, từ trong ra ngoài đều là lạnh, loại lạnh lùng đó từ trong phát ra ngoài, bất cứ ai cũng không sánh bằng…
Vì vậy chỉ có thể nói, sự lạnh lùng của Nhược Băng là bẩm sinh rồi.
Từ nhỏ, anh đã chẳng có hứng thú với bất kì người nào, bất kì thứ gì. Nhưng không biết vì sao lại đặc biệt thích cắt tóc cho tôi, lúc ở đảo Tái Sinh đã là như thế, đến bây giờ vẫn như vậy.
Nói thật tôi cũng chẳng biết tại sao đâu. Có thể do Nhược Băng chưa bao giờ nói với tôi mấy chuyện này, theo tính cách của anh chắc chẳng bao giờ suy xét qua mấy vấn đề thế này…
Nhưng mặc kệ thế nào khó lắm mới có được đặc ân của anh như thế, vì vậy trước giờ tôi chưa bao giờ cự tuyệt “ý tốt” của anh cả, mỗi lần đều giao mái tóc của mình cho anh xử lí, dù sao tự tôi cắt cũng chẳng khá khẩm hơn.
Nhớ lại lần đầu tiên Nhược Băng cắt tóc cho tôi, lúc ấy tôi rất nghi ngờ có phải tôi đã từng đắc tội gì với anh hay không cho nên anh mới nhân cơ hội đó trút căm phẫn lên mái tóc tôi. Mái tóc anh cắt, thực sự là… thê thảm không muốn nhìn.
Tôi thấy mình trong gương lập tức trợn mắt há mồm, nhưng vẻ mặt anh vẫn vô cùng nghiêm túc hỏi tôi: “Không đẹp sao?” Tôi sao dám nói là xấu chứ, đành cố gắng tỉnh lại trong cơn chấn động, nở một nụ cười mang tính động viên với anh: “Không! Rất đẹp, rất…nghệ thuật.” Đó là từ duy nhất tôi có thể dùng để “khen ngợi” nó. Nghe thấy lời khen rất miễn cưỡng của tôi, Nhược Băng chỉ khẽ gật đầu, sau đó có lẽ cũng khá hài lòng. Chỉ để lại một mình tôi đứng ngây ngốc ở đó, yên lặng thương tiếc cho mái tóc của mình…
Đến tận bây giờ tôi vẫn còn hoài nghi, lúc đó có phải do anh muốn nhìn thấy vẻ mặt thất thố của tôi không nhưng dùng sự am hiểu của tôi về anh thì không giống lắm. Bởi vì, anh sẽ không bao giờ nói đùa với một người nào, càng không nói đến chuyện trêu chọc. Nếu nói đến trêu chọc thì chỉ có thể là Đằng Tuấn, con người này luôn không đứng đắn…
“Đẹp!”
Tôi ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cười “Cám ơn, Nhược Băng kĩ thuật của anh càng lúc càng tốt.” Câu khen ngợi này là thật lòng, trải qua vài năm rèn luyện, kỹ thuật của Nhược Băng tuy không thể sánh với những nhà tạo mẫu chuyên nghiệp, nhưng cũng có thể cắt linh tinh lấy cảm hứng, ngược lại còn hình thành nên phong cách riêng có của anh. Gió nhẹ thổi bay mái tóc của tôi, từng tầng từng tầng tóc tung bay rất có cảm giác. Tóm lại, so với lúc đầu anh cắt đã đẹp hơn rất nhiều. Đúng lúc này, người làm tới nói với tôi: “Nhị tiểu thư, cơm trưa chuẩn bị xong rồi”.
Nhìn thấy Nhược Băng ngồi đối diện im hơi lặng tiếng ăn cơm trưa, tôi không khỏi đánh giá anh thật kĩ. Nhược Băng rất đẹp, có lẽ dùng từ đẹp để miêu tả một người đàn ông thì không thích hợp lắm, nhưng tôi lại không tìm thấy từ khác để hình dung. Làn da anh rất trắng, một nốt tàn nhang cũng không có, dường như có thể xuyên qua làn da nhìn thấy mạch máu màu xanh phía dưới, đó là loại trắng nõn tinh tế đặc trưnng của người phương Đông khác hẳn với kiểu trắng bơ sữa của người phương Tây. Hàng mi dài tạo thành một bóng râm nhỏ nhỏ trước mắt, đôi mắt trong bóng râm lạnh lùng gần như trong suốt…
Đôi môi mỏng nói rằng chủ nhân bạc tình…
Tất cả những nét đó đều làm nên vẻ tinh xảo mà sinh động của Nhược Băng. Nhắc tới đẹp, tôi lại không thể không nghĩ đến Joey. Nét đẹp của Joey khác hẳn so với Nhược Băng, nét đẹp của Joey vô cùng cao quý, dường như giống ánh sao trên trời, đó là kiểu đẹp khiến người khác không thể coi thường, muốn có mà không được. Còn nét đẹp của Nhược Băng lại hết sức mơ hồ, sinh động kỳ ảo đến mức dường như không có cảm giác chân thực. Giống như bây giờ, nếu không phải thực sự ở phía đối diện có người, tôi sẽ tưởng rằng mình đang ăn cơm trưa với không khí.
“Trên mặt anh có gì à?” Nhược Băng nghi ngờ nhìn tôi.
“Ơ, không.” Tôi đột ngột hoàn hồn.
”Cơ ngon chứ?”
”Ăn được.” Anh hơi gật đầu.
”Nhược Băng, anh…”. Tôi hơi chần chừ.
“Cái gì?”
”Anh có bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Xích Vũ không?”. Tôi nhìn anh, nhàn nhạt hỏi.
”Không.” Đang ăn canh, anh không thèm ngẩng đầu, ngắn gọn mạnh mẽ trả lời tôi.
”Nhược Băng, anh thích ở bên cạnh Vũ à?”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, “Ngưng Tịch, rốt cuộc là em đang nghĩ cái gì?”
Tôi mỉm cười: “Nhược Băng, anh còn nhớ lúc từ đảo Tái Sinh về đây em đã từng nói với các anh điều gì không ? Em đồng ý với nhóm mình, nếu có một ngày các anh muốn rời khỏi Xích Vũ, em tuyệt đối không ngăn cản các anh.”
“Nhớ. Em cho rằng anh muốn rời đi sao?”
Tôi lắc đầu, “Em chỉ là hi vọng anh có thẻ thẳng thắn nói với em suy nghĩ của anh, nếu Xích Vũ khiến anh cảm thấy không vui vẻ, anh có thể lựa chọn rời khỏi, không cần kiêng dè bất cứ ai cả.”
Người khác thì tôi không muốn quản, nhưng người của Ảnh Đường thì tôi không thể không quan tâmbởi vì đó là lời tôi hứa hẹn với họ. Nhược Băng nhìn tôi, nhàn nhạt nói “Ngưng Tịch, thế nào là vui vẻ?”
Tôi ngẩn người, anh hỏi khó tôi rồi, vấn đề này tôi chưa bao giờ nghĩ tới cả, anh hơi nhíu mày, nói tiếp: “Ngưng Tịch, mỗi người có cách định nghĩa vui vẻ khác nhau. Đừng dùng tiêu chuẩn của người khác dặt lên người anh.”
Tôi cười một cái “Xin lỗi, em hiểu rồi.”
Sự rời đi của Tĩnh Ảnh khiến tôi nghĩ đến bốn người bọn họ. Lúc trước mời họ gia nhập Xích Vũ là vì tôi tin rằng, xích vũ có thể khiến cho họ kiếm được rất nhiều tiền, có thể cho họ nhiều tự do và an toàn… Vì vậy, năm đó tôi khăng khăng cho rằng, gia nhập xích vũ là lựa chọn tốt nhất với họ. Nhưng chuyện của Tĩnh Ảnh khiến tôi ý thức được, trên thế giới này có lẽ còn tồn tại một thứ so với tiền tài, quyền lợi hay tính mạng còn quan trọng hơn nhiều. Rốt cuộc nó là cái gì? Tôi cũng không thể rõ ràng nhưng tôi biết nó có thể khiến đám ác quỷ bò từ dưới địa ngục như chúng tôi lên có được một cảm giác mà bất kẻ thứ gì cũng không mang tới được cảm giác hạnh phúc đó thật tuyệt. Chính chuyện đó đã khiến tôi hoài nghi, có phải từ trước đến nay xích vũ đã trở thành gông xiềng mà tôi đeo lên cổ họ rồi không?
“Nhược Băng, có chuyện muốn nhờ anh.”
”Chuyện gì?”
”Là Joey, em muốn nhờ anh dạy nó kĩ thuật chiến đấu áp sát.”
Anh nghĩ ngờ nhìn tôi, “Nó có em dạy vẫn chưa đủ ư, em là người có kĩ thuật chiến đấu gần tốt nhất rồi mà.”
Tôi lắc đầu: “Cách chiến đấu của em và các anh khác nhau. Tố chất sức khỏe của em không tốt, sức mạnh cũng không đủ, chủ yếu là dùng tốc độ để chiến thắng. Nhưng tố chất sức khỏe của Joey rất tốt, nó thích hợp với việc sử dụng những đòn đánh mạnh, trên phương diện này anh là người giỏi nhất.”
Tuy khả năng của tôi đã luyện đến mức chỉ cần dùng tay cũng có thể bẻ gãy cổ, nhưng thế thì vẫn chưa đủ. Đừng nhìn bề ngoài nhã nhãn của Nhược Băng mà đánh giá, cách ra tay của anh vừa hung ác vừa chuẩn xác…
Anh nhìn tôi một cái, nói “Dạy nó thì không có vấn đề gì, chỉ là em không sợ nó học được ưu điểm của mọi người thì sớm muộn sẽ có một ngày…” Anh không nói tiếp.
“Anh lo nó sẽ phản bội Xích Vũ ư?” Tôi hỏi nhưng anh lại lắc đầu, “Không phải vì chuyện đó… Bỏ đi, em cảm thấy không sao là được rồi.”
Rốt cuộc anh đang lo cái gì? Tôi cảm thấy rất kì lạ.
“Vậy em giao nó cho anh, nó không nghe lời thì thay em dạy bảo nó.”
Nhược Băng gật đầu “Hiểu rồi!”
Đúng lúc này, người làm đứng ở phía đối diện, vô cùng cung kính nói: “Nhị tiểu thư, có điện thoại!”
Tôi gật gật đầu, nhận điện: “Ngưng Tịch, Tĩnh Ảnh về rồi!”. Thì ra là Nguyên Húc.
“Vâng, bảo hắn đến đây gặp em ngay.”