Chương : 56
Trên đoạn đường Trương Đức Bưu đi cùng Đồ La đến đây, chỉ thấy trên thảo nguyên sát phạt không ngừng, các bộ lạc công kích lẫn nhau, so với tình hình man tộc Nam Cương tại Lạc Nhật sâm lâm càng thêm nghiêm trọng.
Các bộ lạc man tộc Nam Cương khai chiến với nhau là vì cướp đoạt hài tử cùng phụ nữ của bộ lạc đối địch, không có khả năng diễn ra những cuộc chiến tranh quy mô lớn.
Mà chiến tranh trên thảo nguyên lại là chiến tranh tín ngưỡng, trên thảo nguyên, tín người không thống nhất, mỗi bộ lạc đều coi bộ lạc khác là dị giáo đồ, là đối tượng cần phải tiêu diệt, một khi khai chiến, các chiến sĩ dưới sự chỉ huy của Thần miếu từng bộ lạc, kết quả thường là không chết không ngừng.
"Tín ngưỡng trên thảo nguyên quá nhiều, quốc gia quá nhiều, chiến loạn vẫn cứ kéo dài mãi như vậy."
Trương Đức Bưu thầm nghĩ: "Trừ phi thành lập một chính quyền mạnh mẽ, áp đảo quyền lực Thần miếu, mới có thể thống nhất thảo nguyên. Đến lúc đó, thảo nguyên sẽ trở thành một đế quốc mạnh mẽ, đủ để uy hiếp đến Bắc Chu cùng Nam Minh."
Nghĩ tới đây, Trương Đức Bưu lắc đầu, thầm nghĩ: "Ta cũng không phải là man tộc trên thảo nguyên, quan tâm nhiều đến chuyện của bọn họ làm gì!"
Hai ngày sau, rốt cục bọn họ đã đến trước hoang mạc Thần Vẫn, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy phía trước là một sa mạc rộng lớn mênh mông, hạt cát đỏ rực một màu, giống như nhuốm đầy máu tươi.
Bốn người đi vào trong sa mạc, Trương Đức Bưu chỉ cảm thấy đấu khí trong cơ thể có chút trầm xuống, tốc độ vận chuyện đấu khí bỗng dưng trở nên chậm chạp, vận chuyển có vẻ cực kỳ khó khăn, làm hắn không khỏi kinh hãi: "Thần linh này không biết đã chết bao lâu, hài cốt cũng đã bị người khác mang đi, không ngờ lại vẫn còn uy thế như vậy, không ngờ làm tốc độ vận chuyển đấu khí của ta chậm lại."
Từ khi nghe Ma đạo sư Jiamon nói về chỗ tốt của việc không thời khắc nào không rèn luyện tinh thần lực, mấy ngày nay, lúc nào Trương Đức Bưu cũng không ngừng vận chuyển đấu khí trong cơ thể, khi vừa đi vào hoang mạc Thần Vẫn, hắn liền phát hiện ra chỗ khác biệt của phiến sa mạc này.
Ngay lập tức, chỉ nghe thấy "phốc, phốc" mấy tiếng, năm quả cầu lửa của Ma đạo sư Jiamon lần lượt bị giập tắt, thì ra uy thế còn sót lại của vị thần linh này sau khi tử vong không những có thể áp chế đấu khí, thậm chí cũng có tác dụng khắc chế đối với ma pháp lực của Ma pháp sư.
Đồ La cười nói:
- Uy thế còn sót lại của thần linh trên hoang mạc Thần Vẫn, cho dù là ma pháp hay đấu khí ở chỗ này cũng đều bị khắc chế, những người lần đầu tiên bước vào hoang mạc Thần Vẫn rất khó điều động đấu khí cùng ma pháp. Lần đầu tiên ta vào đây, một hồi lâu mới thích ứng được, uy lực đấu khí bị trực tiếp suy yếu hai cấp bậc!
Trương Đức Bưu khẽ nhíu hai mắt, dùng tinh thần lực vận chuyển Man đấu khí chảy nhanh trong thông đạo đấu khí, cảm giác trì trệ nhất thời bị quét sạch. Tinh thần lực của hắn đã đạt đến chuẩn thập cấp Ma pháp sư, dùng tinh thần lực vận chuyển đấu khí, tốc độ vận chuyển đương nhiên nhanh hẳn lên.
Cũng không quá lâu, bên người Jiamon Richie lại lần lượt xuất hiện từng quả cầu lửa nhỏ, tiếp tục chậm rãi xoay tròn xung quanh vị Ma đạo sư. Khả năng khống chế ma pháp lực của Jiamon Richie đã hơn ngũ cấp Ma đạo sư, rất nhanh hắn đã thích ứng được với áp chế của thần uy tại hoang mạc Thần Vẫn.
Về phần Agan Brooky, hắn là cung tiễn thủ, mặc dù đấu khí bị hạn chế đôi chút, nhưng đối với lực công kích của hắn cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.
Bốn người đi vào hoang mạc Thần Vẫn, thần uy mang đến một cảm giác áp bức mãnh liệt, bất quá, rất nhanh Trương Đức Bưu đã phát hiện ra, ở dưới loại áp lực này, tốc độ tăng trưởng của đấu khí mặc dù không bằng trước, nhưng trải qua sự ma luyện của thần uy, dĩ nhiên càng ngày càng trở nên tinh thuần, phảng phất như được thần uy tôi luyện qua một lần.
Đấu khí trong cơ thể càng ngày càng tinh thuần, thậm chí còn làm hắn có một loại cảm giác mơ hồ, nếu áp lực thần uy mạnh hơn một chút nữa, chính mình sẽ tùy thời đột phá chướng ngại Man chiến sĩ, chính thức trở thành Man đấu sĩ.
Trương Đức Bưu liếc mắt nhìn Đồ La, thầm nghĩ: "Hắn còn trẻ tuổi như vậy mà đã có bản lĩnh mạnh mẽ, sợ rằng nguyên nhân là do đã đến hoang mạc Thần Vẫn mấy lần."
Jiamon cùng Agan hiển nhiên cũng phát hiện ra chỗ tốt do thần uy mang lại, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Bốn người đi trong hoang mạc một hồi lâu, ánh mặt trời trên đỉnh đầu càng ngày càng găt gắt. Ma pháp sư Jiamon thi triển một ma pháp thủy hệ đơn giản để tắm rửa qua một lần, sau đó tạo ra một ít tảng băng cho mỗi người một ít, cười nói:
- Có ta ở đây thì lo gì thiếu nước sạch để dùng? Đồ La huynh đệ, ném quách túi da dê xuống đi, để cho tiểu mẫu lang của ngươi bớt chút gánh nặng.
Đồ La lắc đầu nói:
- Nước sạch trong túi da dê không thể bỏ, vạn nhất ngươi chết đi, chẳng phải chúng ta chịu chết khát trong sa mạc sao?
Ma đạo sư Jiamon đột nhiên giận dữ:
- Ngươi có chết đi thì lão tử vẫn còn sống sờ sờ!
Chính ngay lúc này, đột nhiên cát dưới chân ma đạo sư đùn lên một khối, một cây roi đen thùi, thẳng tắp quất vào người hắn.
Mắt thấy Jiamon sắp bị quất trúng, Trương Đức Bưu vươn tay bắt lấy cây roi nọ, dùng sức kéo lên, một con quái vật lớn chui lên từ trong cát, đó là một con Bọ cạp to lớn, trên dưới toàn thân toát ra ánh kim lập lòe, hai cái càng thép kẹp kẹp trong không trung, vì đuôi của nó đang bị Trương Đức Bưu nắm nên thủy chung không cách nào xoay người lại được.
Jiamon Richie giật mình hoảng sợ:
- Con gì vậy?
- Đây là Bọ cạp sa mạc.
Đồ La nâng Lang Nha bổng lên, gõ gõ vào người con Bọ cạp, cười nói:
- Một loại ma thú cấp thấp thôi, nó thích trốn dưới lớp cát, bất ngờ đánh lén con mồi. Loại ma thú này mặc dù không thể sử dụng ma pháp, nhưng móc câu trên đuôi chứa toàn kịch độc, bị chích trúng cho dù không chết thì cũng muốn mất nửa cái mạng. Nếu là Bọ cạp vua thì khác, loài Vương cấp ma thú này thân hình còn lớn hơn cả voi, lớp vỏ ngoài cứng rắn vô cùng, thích ẩn nấp dưới lớp cát, lại còn tinh thông ma pháp đánh lén, làm người khác khó lòng đề phòng! Bọ cạp vua rất dễ phân biết, khi chúng chôn mình trong cát thường để lộ cái đuôi ra ngoài, trông giống như một cột cờ to lớn.
Agan Brooky đẩy đẩy hai tròng mắt kính, chỉ về phía trước nói:
- Ngươi nói chính là thứ kia sao?
Trương Đức Bưu vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn mấy trăm thước, trên mặt cát sa mạc bằng phẳng, một cây cột màu đen, đường kính thô như thùng nước, dựng lên thẳng đứng, ước chừng cao ba bốn thước, trên đỉnh cây cột uốn cong lại, rõ ràng là một cái móc câu khổng lồ màu đen huyền, lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Đồ La thấp giọng, vui vẻ nói:
- Cái đuôi này chắn chắn là đuôi của Bọ cạp vua rồi, phía dưới chính là thân hình của nó. Chúng ta gặp may rồi, vừa vào hoang mạc đã gặp phải loại ma thú Vương cấp này. Con Bọ cạp vua này còn lớn hơn những con Bọ cạp vua bình thường, hẳn là Vương cấp ma thú đã tiến hóa ít nhất một lần! Mọi người cẩn thận, đừng đến quá gần, khi ta nói động thủ hãy đồng loạt ra tay…
Lời nói còn chưa dứt, cung tiễn thủ đã hưng phấn bắn ra một mũi tên, năm quả cầu lửa của Ma đạo sư cũng nhanh chóng bắn sang!
Đồ La vừa sợ vừa giận:
- Các ngươi làm gì vậy? Chọc giận con Bọ cạp vua này chúng ta cũng không tốt lành gì đâu…
Hắn còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy Trương Đức Bưu quát lên một tiếng lớn, quơ cây gậy sắt lớn trong tay, cũng cưỡi cự khuyển vọt qua.
- Ba gã chết tiệt này!
Đồ La không khỏi hối hận khi mang theo bọn họ đi mạo hiểm, nhưng ngay lúc này, chỉ thấy mũi tên bắn trúng cái đuôi Bọ cạp vua, đấu khí tàng trữ bên trong đột nhiên bạo phát, nhất thời làm cái đuôi nổ tung, nát bấy.
Năm quả cầu lửa của Ma đạo sư Jiamon rơi vào trong cát, sau đó liền nghe năm tiếng nổ vang trời, vô số cát bụi bay lên, con bọ cạp nọ không ngờ bị ép văng lên trên trời.
Con Bọ cạp vua nọ còn chưa kịp hạ xuống, Trương Đức Bưu đã phóng lên giữa không trung, vung đại thiết côn trong tay, hung hăng đập xuống, ngàn cân cự lực bộc phát, con Bọ cạp vua nọ còn chưa biết trời trăng mây gió gì, cứ như vậy mà đi đời nhà ma!
Đồ La thấy vậy trố mắt nhìn, một hồi lâu mới khôi phục tinh thần, hồi lâu mới mở miệng thốt ra được một câu:
- Đám người trung nguyên này…thật sự quá dã man…