Chương : 36
Trên đường đi hạp cốc Trầm Luân, Trương Đức Bưu thí nghiệm lại vài lần, hi vọng có thể lần nữa phát ra một đao như lúc chém chết Sam, tuy nhiên không thành công được một lần.
Một đao kia chẳng những ngưng tụ tất cả tinh thần lực cùng đấu khí của hắn, mà đồng thời còn có vạn cân lực lượng Long Mông Bảo Tượng, hơn nữa Bích Tỳ đao đã kích hoạt trọng lực ma pháp trận, có sức nặng ngàn cân, Sam không kịp đề phòng, mặc dù hắn có thực lực mạnh mẽ "đấu khí như đao", cũng bị chém chết giữa không trung.
Trương Đức Bưu cũng dựa theo phương pháp này thí nghiệm, nhưng thủy chung không thành công, trước sau vẫn thiếu một chút cảm giác thoải mái vô cùng lúc đó, trong lòng âm thầm suy tư: "Trong Càn Khôn quyết có một câu, nói cảnh giới võ đạo cao thâm chính là tinh, khí, thần ba loại hợp nhất. Trước kia ta chỉ biết "khí" là chỉ đấu khí, sau khi lão Bane nói tầm quan trọng của tinh thần lực, mới biết được "tinh" chính là tinh thần lực, chỉ còn không biết "thần" có ý tứ gì. Chẳng lẽ nói, ta tiến vào trạng thái này không đăm chiêu không suy nghĩ, cảnh giới trong lòng chỉ có một đao, đó chính là "thần"?"
Hắn có cảm giác rất rõ ràng, khi mình chém giết Sam, đó quả thực là một loại cảnh giới kỳ diệu, đem tinh thần lực và đấu khí hợp cùng một chỗ, nhưng loại cảnh giới này chỉ như hư vô mờ ảo, sau một đao ấy, cảnh giới tan biến, sau đó rất khó nắm bắt lại được cảm giác này.
Trong thời gian Trương Đức Bưu đến Tinh viện cầu học, đã từng đặc biệt chuyên tâm đi thư viện tra cứu tư liệu, nhưng cũng không tìm được giải thích cụ thể về "thần", có lẽ đối với người tu luyện đấu khí mà nói, loại cảnh giới này chỉ có thể tự hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời, cho nên mới không ghi lại chi tiết kĩ càng.
"Quên đi, cái gì tới tự nhiên sẽ tới, một khi yêu cầu quá đáng lại rơi xuống mức tầm thường."
Tâm niệm Trương Đức Bưu vừa động, tinh thần lực dẫn theo Dã Man kình vận chuyển trong thông đạo đấu khí, tuần hoàn một chu thiên, cuồn cuộn không ngừng chuyển hóa Dã Man kình thành Man đấu khí.
Cho tới bây giờ hắn mới hiểu được, tại sao người bên ngoài rừng rậm đều nói người Man tộc là chiến sĩ trời sinh, không phải bởi vì khí lực bọn họ so với người thường cường hãn gấp hai gấp ba lần, cũng không phải bọn họ có loại thiên phú Dã Man kình, mà là sau khi đạt tới thập cấp Man chiến sĩ, loại nguyên thủy đấu khí Dã Man kình chuyển hóa thành Man đấu khí, dĩ nhiên vô cùng tinh thuần!
Lấy bản thân Trương Đức Bưu làm ví dụ, Dã Man kình hắn đã bão hòa, nhưng đem Dã Man kình này hoàn toàn luyện hóa thành Man đấu khí, chỉ ngay cả một thông đạo đấu khí cũng không lấp đầy!
Tiểu Hắc chạy cực nhanh, qua gần nửa canh giờ, liền đi tới hạp cốc Trầm Luân. Nhìn hạp cốc Trầm Luân từ bên ngoài, giống như khi thiên thạch rơi xuống, đập xuống mặt đất tạo thành cái hố, bất quá cái hố này cũng không nhỏ, sâu tới mấy trăm thước, phương viên hơn năm mươi dặm.
"Burson Thánh ma đạo du ký" có ghi, hạp cốc Trầm Luân không phải do thiên thạch rơi xuống đất hình thành, mà cửa vào vực sâu nằm ở nơi này, đem mặt ngoài đại lục khoét đi một khối, mưa gió xối giội tẩy rửa ăn mòn, cho nên mới hình thành một cái hạp cốc lớn.
Trương Đức Bưu tiến vào hạp cốc, chỉ thấy nơi này hương hoa thơm ngát, chim hót líu lo, cây cối rậm rạp, bốn phía một mảnh bình yên tĩnh lặng, không chút nào có loại không khí âm trầm của cửa vào Ma vực, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Đi tới đáy cốc, Tiểu Hắc dần dần thả chậm cước bộ, phía trước có không ít mạo hiểm giả, túm năm tụm ba cùng một chỗ, Trương Đức Bưu nhìn thấy trong số đó có không ít người mặc đồng phục Tinh viện, hẳn là đệ tử Tinh viện đến đây rèn luyện. Trong đám người hỗn tạp đó có không ít dong binh, những người này so với đám đệ tử trưởng thành hơn rất nhiều, chuyện trò vui vẻ, tựa hồ đối với nguy hiểm của vực sâu không thèm để ý.
Phía trước bọn họ, là một tòa vách đá, trên vách đá rất đột ngột xuất hiện một cửa động sâu thăm thẳm, giữa cửa động là một dòng suối ma pháp màu đen thật lớn, vận chuyển lặng yên không một tiếng động, mơ hồ toát ra một luồng áp lực vô hình.
Bên cạnh cửa động, không biết ai đó viết lên hai hàng chữ.
"Tiến nhập vực sâu, sinh tử do trời!"
Nơi này chính là cửa vào vực sâu.
Tiểu Hắc nhìn thấy dòng suối ma pháp này, đột nhiên lỗ mũi mở rộng, cố sức đánh hơi, chợt gầm nhẹ một tiếng, chân trước cào trên mặt đất di chuyển không ngừng.
- Dòng suối ma pháp này, hình như rất quen thuộc a….
Thái ca thò đầu ra, lầm bẩm nói, làm bộ dáng dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Đức Bưu Man Chuy!
Trương Đức Bưu theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy ba nam hai nữ đi về phía hắn, đi đầu chính là một nam giới mặc đồng phục Ma pháp sư Tinh viện, cười nói:
- Đức Bưu đồng học, quả nhiên là ngươi!
Trương Đức Bưu cười nói:
- Thì ra là Jonhson học trưởng.
Jonhson là thập cấp Ma pháp sư, khi Man tử nghe giảng bài ở lớp sáu đã gặp qua, Trương Đức Bưu đã từng hỏi hắn về vấn đề "phương pháp rèn luyện tinh thần lực cao cấp", xem như cũng có điểm giao tình.
Còn hai nam sinh kia lại mặc trang phục kiếm sĩ, cùng hai nữ hài tử khác cùng mặc đồng phục nhưng không phải kiểu dáng của Tinh viện, hẳn là đệ tử học viện khác.
Jonhson có vẻ cực kỳ nhiệt tình, nói:
- Đây là mấy vị bạn cũ của ta tại học viện Đông Thành, Mitch, Cole, Hepburn còn lại là Betty. Đức Bưu đồng học ngươi tới đây một mình sao? Trong vực sâu cực kỳ nguy hiểm, không bằng sáu người chúng ta lập thành một tiểu đội sáu người đi? Có thể trợ giúp lẫn nhau…
Trương Đức Bưu còn chưa kịp nói chuyện, nữ tử tên là Hepburn lập tức nói:
- Jonhson, như vậy không được rồi? Đội ngũ chúng ta thực lực không cao, tự bảo vệ mình còn có chút khó khăn, đừng làm phiền đến người khác!
Dứt lời, liếc mắt lên áo choàng ma pháp học đồ của Trương Đức Bưu. Ba người Mitch lộ ra thần thái tự nhiên, cười cười ngạo mạn.
Trương Đức Bưu nhìn thấy hết, mỉm cười nói:
- Jonhson học trưởng, ta quen một mình độc lai độc vãng rồi, quên chuyện tổ đội đi. Được rồi, tại sao các ngươi chưa vào?
- Bây giờ còn ít người, chờ nhiều người rồi cùng nhau tiến vào, như vậy mới thuận lợi.
Jonhson còn muốn tìm lời khuyên giải, Hepburn lôi hắn xoay người đi ra, nhỏ giọng oán giận nói:
- Jonhson, ngươi cũng thiệt là, một cái ma pháp học đồ cũng cầu người ta gia nhập đội ngũ chúng ta, ngươi không sợ thêm trói buộc sao?
Jonhson quay đầu nhìn Trương Đức Bưu cười khổ một cái, thấp giọng giải thích:
- Hắn là cao thủ, không phải là một ma pháp học đồ thông thường…
Cole cười nhạo nói:
- Jonhson, ngươi càng ngày càng thụt lùi rồi. Trước đây ta nói thế nào nhỉ? Tinh viện sớm đã rơi xuống hàng tam lưu học viện rồi, ngươi lại hoàn toàn không tin, vẫn cứ đi Tinh viện học, bây giờ thì hay rồi, ngay cả một ma pháp học đồ cũng trở thành cao thủ trong học viện các ngươi! Nghe ta nói này, hay là ngươi nhanh chóng chuyển trường, đến Đông viện chúng ta đi…
Chuyện này chỉ như một khúc nhạc đệm, Trương Đức Bưu không thèm để trong lòng, hắn cũng không hề có ý định cùng người khác thành lập tiểu đội.
Ma hạch là tài liệu cần thiết để chế tạo ma pháp trượng, chỉ có Vương cấp ma thú mới có ma hạch, nhưng Vương cấp ma thú không phải là thứ mà bất luận kẻ nào cũng có thể săn bắt, đại bộ phận người đến đây mạo hiểm vực sâu cũng chỉ đặt mục tiêu trên tài liệu luyện kim quý hiếm cùng dược thảo, ngoài một số tiểu đội thực lực mạnh mẽ, rất ít người có chủ ý đến Vương cấp ma thú.
Trương Đức Bưu là một ngoại lệ, có Tiểu Hắc cùng Lục Dực Kim Quang tê hỗ trợ, lúc này đây hành trình đi vực sâu của hắn chính là đến thu hoạch kim tệ, cùng người khác hợp lại thành tổ đội còn phải chia chác thành quả, cái được không đủ bù cho cái mất.
"Tên gia hỏa Thái ca này báo hại ta nợ học viện nhiều kim tệ như vậy, lần này lão tử muốn kiếm đủ cả vốn lẫn lời!"
Trương Đức Bưu nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy Thái ca, khóe miệng lộ ra một tia cười mỉm.
Con vật nhỏ kia không biết đã sớm bị người tính kế rồi, thoải mái ngã xuống, duỗi lưng một cái, sau đó xoay thân hình, ý bảo hắn có thể vuốt ve cái bụng nhỏ Thái ca.
Người đến vực sâu mạo hiểm ngày càng nhiều, dù sao đây cũng là thời kỳ thích hợp nhất trong năm để tiến vào vực sâu, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi vị kim tệ, không biết người nò đó hô to một tiếng:
- Nhân số đủ rồi, chúng ta tiến vào thôi!
Ngay lập tức đầu người di chuyển, từng kẻ mạo hiểm biến mất trong dòng suối ma pháp màu đen.
Trương Đức Bưu nhìn một chút mấy lão dong binh kia, chỉ thấy bọn họ vẫn cười cười nói nói, không chút nào khẩn trương. Man tử Nam Cương suy nghĩ một chút, lập tức biết dụng ý của bọn họ: "Vực sâu dù sao cũng cực kỳ nguy hiểm, có thể còn gặp phải người quốc gia khác, để cho những người này đi trước dò đường cũng tốt."
Sau một lúc lâu, mấy lão dong binh kia rốt cuộc cũng đứng dậy, nhanh chóng tạo thành trận hình phòng ngự, đồng loạt đi đến giữa trung tâm vòng xoáy. Trương Đức Bưu cũng vội vàng đi vào, xuyên qua vòng xoáy, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, rồi lại đột nhiên sáng trưng lên, dường như trong nháy mắt xuyên qua một cái thời không khác.
Chỉ thấy đây là một thế giới rộng lớn bát ngát, không biết rộng bao nhiêu, trên đỉnh đầu là một mảnh tăm tối, không có bầu trời, giữa không trung tồn tại không ít vết nứt không gian, những dòng nham thạch nóng chảy không biết bắt nguồn từ đâu từ trên không trung đổ xuống, giống như từng dòng thác đỏ rực, rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang ầm ầm.
Trên mặt đất ngọn núi cao thấp nhấp nhô, khắp nơi đều có cột đá bén nhọn, thẳng tắp như thương, mũi nhọn sắc bén đến dọa người, trên một cây cột đá còn lưu lại một cỗ thi thể, nhìn quần áo hẳn là mạo hiểm giả quốc gia khác.
- Địa phương không có bầu trời…
Thái ca đột nhiên bay dựng lên, vừa mừng vừa sợ, kêu lên:
- A Man, A Man, nơi này là nhà của ta, ta về đến nhà rồi!