Chương : 20
- Lão tiện nhân này... - Trương Đức Bưu lót tiếp một bản đá xanh, dùng sức hai chân giẫm, nhỏ giọng mắng một câu. Donaldson bên cạnh nghe xong, không nhịn được nói:
- A Man, ai trêu chọc ngươi?
- A, không có gì. - Trương Đức Bưu lắc lắc đầu, tiếp tục cùng đệ tử Tinh viện trải đường. Đường sá trong thôn chưa từng tu sửa qua, đến mùa mưa liền trở nên lầy lội không chịu nổi, có những tảng đá lót đường này, sau này cuộc sống cũng sẽ thuận lợi hơn.
- Đúng rồi, Bane Claren là viện trưởng Tinh viện các ngươi, đến tột cùng là loại người như thế nào? - Trương Đức Bưu hỏi bâng quơ.
Trên khuôn mặt Donaldson lập tức lộ ra vẻ sùng bái cuồng nhiệt, vô cùng kính ngưỡng nói:
- Viện trưởng Bane là người ta sùng bái nhất, lão nhân gia không chỉ có thực lực cường đại, hơn nữa còn bình dị gần gũi, càng thêm vui vẻ với việc giúp người, không có một tí gì ra vẻ cao quý!
- Bốn năm trước Tam Đầu Địa Ngục khuyển tàn sát hàng loạt dân trong thành, Tinh viện rơi vào tình trạng nguy khốn, suy bại thành học viện tam lưu, không người nào sẵn lòng tới Tinh viện giảng dạy, chỉ có viện trưởng Bane không đòi hỏi lương bổng không nề hà cực khổ, ngậm đắng nuốt cay dạy chúng ta, kỳ vọng chúng ta thành tài, đem Tinh viện phát dương quang đại! Trong lòng chúng ta, viện trưởng Bane chỉ thấp hơn lão viện trưởng, cũng là tấm gương cho chúng ta suốt đời...
Theo Donaldson miêu tả, trong đầu Trương Đức Bưu dần dần hiện ra hình ảnh một lão giả "Quang – Vĩ – Chính", lão giả kia thân ảnh cao lớn, làm cho người ta ngưỡng mộ, hắn ngẩng đầu lẳng lặng nhìn phía xa, trong ánh mắt thâm thúy của hắn, tràn đầy kiên nghị, dũng cảm, nhân ái, tinh thần phấn đấu bất khuất không thay đổi.
Tiểu man tử thật sự khó có thể đem hình tượng này đặt cùng một chỗ với hình tượng một lão đầu hèn hạ vô sỉ ở hạp cốc Tự Lãng kia.
- Lão gia hỏa này, che dấu thật là kỹ... - Trương Đức Bưu lắc lắc đầu, đem hình ảnh Bane Claren "Quang – Vĩ – Chính" xua tan, hiếu kỳ nói:
- Vậy lão viện trưởng các ngươi là người nào nữa?
Donaldson trầm mặc một lát, khổ sở nói:
- Lão viện trưởng, là anh hùng chân chính... Năm ấy Tam Đầu Địa Ngục khuyển tàn sát hàng loạt dân trong thành, ta vừa học năm nhất, lúc ấy thành chủ bỏ chạy, quý tộc trong thành bỏ chạy, liên quân phòng ngự thành cũng chạy. Vì che chở những học sinh chúng ta rút lui, lão viện trưởng cùng tất cả giáo viên Tinh viện, toàn bộ hy sinh, không ai sống sót...
Trương Đức Bưu dâng lên sự kính trọng, những người như vậy, mới thật sự là đại anh hùng!
- Ngươi có biết khi nhậm chức viện trưởng Bane nói gì không?
Donaldson lại lộ ra vô cùng vẻ sùng bái, nói:
- Viện trưởng Bane nói: "Cho dù anh hùng Tinh viện mất đi, nhưng tinh thần Tinh viện tồn tại vĩnh viễn!" Từ lúc đó, ta liền quyết định, sau khi tốt nghiệp ta cũng muốn trở thành một giáo viên tại Tinh viện như vậy, đem tinh thần Tinh viện truyền thụ lại!
- Không ngờ lão đầu lại có thể nói ra những lời này... - Trong lòng Trương Đức Bưu không khỏi dâng lên một chút cảm xúc bội phục nho nhỏ, quay đầu nhìn về phía Bane Claren. Lão đầu kia đang nói chuyện cùng phụ thân Nham Thạch Man Chuy, ánh mắt hơi chút chú ý tới hắn, lặng lẽ giơ tay phải lên, từ trên cổ chém xuống.
Trương Đức Bưu khẽ rùng mình, một chút hảo cảm vừa nảy sinh đối với lão gia hỏa này đã không cánh mà bay.
- Lão tiện nhân!
- A Man, lại đây một chút! – Nham Thạch Man Chuy ngoắc hắn gọi.
- A Ba, chuyện gì thế?
Trương Đức Bưu miễn cưỡng quay trở lại, Nham Thạch Man Chuy ha ha cười nói:
- Vị này là viện trưởng Bane Claren, ngày mai muốn dẫn theo đệ tử đến núi Noeller rèn luyện, không được người quen thuộc địa hình dẫn đường thì không được. Cho nên ta nghĩ...
Trong lòng thiếu niên hiện dâng lên một cảm giác bất ổn, quả nhiên, chỉ nghe phụ thân tiếp tục nói:
- Cho nên ta nghĩ ngày mai ngươi đi dẫn đường cho bọn họ, cùng đi theo bọn họ tới núi Noeller.
- A Ba, liệu không đi có được hay không?
Nham Thạch Man Chuy trừng mắt nói:
- Không được! Người ta tận tâm tận lực giúp chúng ta sửa đường, chúng ta cũng nên biết điều! Ngày mai lão tử còn phải đi săn, những người khác trong thôn thì cũng không có người nào có bản lãnh cao, cho nên để cho ngươi dẫn đường là an toàn nhất. Ngươi muốn không đi, hay lại muốn để cho gã chú què của ngươi đi sao?
- Được rồi. – Trương Đức Bưu cúi đầu ủ rũ nói.
Bane Claren tủm tỉm cười nói:
- Ngươi tên là Đức Bưu Man Chuy sao? Ta còn nghĩ ngươi tên là Đồ Mông Di Lặc đấy!
Nham Thạch Man Chuy cười ha hả:
- Viện trưởng Bane không biết sao? Đồ Mông Di Lặc là Đại trưởng lão Man tộc ta, tiểu tử này nào xứng được gọi tên đấy chứ!
Trương Đức Bưu cười khan hai tiếng, thầm nói:
- Ta cũng tưởng rằng viện trưởng Bane hẳn là một người vừa già vừa xấu, không hề nghĩ rằng viện trưởng lại khôi ngô cao lớn như thế.
Nham Thạch Man Chuy vừa cười nói:
- Thằng nhóc hỗn láo, lại đang nói mê sảng à! Từ Bane này ý tứ chính là "cao lớn, khôi ngô"! Viện trưởng, ngài đừng chấp nhặt nó, tiểu tử này cái gì cũng tốt, chỉ là không có văn hóa, rất thô bỉ! Để cho hắn làm dẫn đường không sao, ta chỉ lo lắng hắn rất ngu xuẩn, lại thêm phiền toái cho ngài!
Khóe miệng Bane Claren lộ ra một tia nụ cười quỷ dị:
- Trưởng thôn yên tâm, ngày mai có ta ở đây, hắn dẫn đường tuyệt đối sẽ không có một chút "nguy hiểm"! - Hắn đem hai chữ "nguy hiểm" gằn thật nặng, tựa hồ nhấn mạnh điều gì đó.
Đến lúc này, trong lòng Trương Đức Bưu ngược lại lại bình tĩnh, cười nói:
- Có viện trưởng, ta cũng rất yên tâm. Trong sơn cốc Noeller chỉ có một con Lục Dực Kim Quang tê, với bản lãnh của viện trưởng Bane, cho dù gặp phải thập lục cấp Vương cấp ma thú, chắc hẳn cũng có thể an toàn trở ra.
Nét mặt Nham Thạch Man Chuy tối sầm lại, khiển trách:
- A Man, ngươi đừng doạ nạt khách nhân!
Quay đầu hướng Bane Claren cười nói:
- Viện trưởng, ngài đừng để ý, núi Noeller đúng là có một con Lục Dực Kim Quang tê, chẳng qua nó cùng con chó nuôi của tiểu tử A Man này là bằng hữu, có A Man cùng Tiểu Hắc, Lục Dực Kim Quang tê khẳng định sẽ không làm hại các ngươi.
Để đề cao tính an toàn chuyến rèn luyện lần này, Đệ nhất dũng sĩ bộ lạc Mông Chuyên cũng đem từ "khẳng định" này gằn thật mạnh.
Nụ cười trên mặt Bane Claren như cứng lại, cười khan nói:
- Khó nói, khó nói. Thập lục cấp Vương cấp ma thú, không nên trêu chọc thì vẫn tốt nhất không nên trêu chọc...
Trương Đức Bưu lại cười nói:
- Đương nhiên là vậy rồi. Nếu không, bây giờ ta cho Tiểu Hắc tới núi Noeller, tìm con Lục Dực Kim Quang tê kia tâm sự một chút, "bồi dưỡng" thêm tình cảm?
Tiểu Man tử đem từ "bồi dưỡng" này, cũng gằn thật sự mạnh.
- Việc này, cũng không cần vậy chứ... – Bane Claren dám khẳng định, nếu để cho Tiểu Man tử thả đại hắc cẩu kia ra, chỉ sợ ngày hôm sau còn không ra được khỏi cửa thôn, Lục Dực Kim Quang tê liền sẽ chặn ở cửa thôn chờ ăn thịt người.
- A Man! – Bane Claren nghiêm mặt nói:
- Vì an toàn của ngươi và ta ngày mai, ta cảm thấy, chúng ta nên tìm chỗ để nói chuyện một chút!
Trương Đức Bưu cười nói:
- Ta cũng đang có ý này.
Nham Thạch Man Chuy nhìn thấy một già một trẻ đi đến chỗ hẻo lánh trong thôn, thấp giọng thì thầm nói chuyện với nhau, không khỏi lắc đầu tán thán nói:
- A Man đã trưởng thành, cũng học được cách cùng người khác trao đổi cảm tình rồi. Gã què này, ngươi nói có phải không?
Gã què đứng bên cạnh đảo cặp mắt trắng dã:
- Bản thân ta lại cảm thấy hai người bọn họ không giống như là trao đổi cảm tình, trái lại giống như đã sớm biết nhau, đang cùng nhau tiến hành đàm phán!
- Ngươi thật ngớ ngẩn, A Man chưa từng qua khỏi rừng rậm, làm thế nào đã sớm quen biết cùng viện trưởng Bane? Hắn làm gì có tư cách, có thể cùng viện trưởng Bane đàm phán?
- Điều này cũng đúng. – Gã què gật đầu nói.