Chương 70: Gối đùi
Ngu Linh Tê cúi người, đầu ngón tay chạm lên thắt lưng của hắn, mùi máu tanh càng lúc càng rõ ràng.
Nhìn kỹ hơn, ngay cả đai lưng bằng ngọc cũng có những vết máu li ti do bị bắn ra dính vào.
Ngu Linh Tê đang chần chừ tính toán một chút thì Ninh Ân đã nắm chặt lấy tay nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, nghe thấy Ninh Ân thản nhiên như không có gì nói: “Cùng ta tắm rửa thay y phục.”
Ngu Linh Tê sửng sốt.
Cùng... Cùng?
Trong phòng sạch sẽ có một bể tắm được người làm bằng bạch ngọc, tuy không xa hoa lộng lẫy như kiếp trước nhưng vừa đẩy cửa vào, Ngu Linh Tê vẫn bị tầng tầng lớp lớp sương mù làm choáng váng.
Thị tòng mang một số vật dụng như quần áo sạch sẽ, khăn tắm đến, sau đó lặng lẽ đóng cửa lui ra ngoài.
Ninh Ân tùy ý cởi bỏ chiếc áo choàng lớn, ném nó lên trên trường kỷ, giang rộng hai cánh tay hướng về phía Ngu Linh Tê.
Được rồi. Ngu Linh Tê cam chịu bước đến, giúp hắn cởi thắt lưng và lớp áo ngoài.
Chiếc áo ngoài tối màu không rõ là màu gì, sau khi cởi ra, mới phát hiện bên dưới lớp áo ấy loang lổ một mảng máu tươi.
Trong lòng Ngu Linh Tê chợt căng thẳng.
Nàng bình tĩnh lại, sau đó lấy ngón tay cởi dây buộc áo trong, để lộ phần thân trên trắng trẻo cường tráng.
Mái tóc đen dài nửa búi nửa xõa xuống bờ vai rộng của hắn, thế là trắng thì trở nên nhợt nhạt hơn, đen thì càng đen đậm hơn, cho thấy một loại lạnh lùng mà lại áp bức mạnh mẽ.
May mắn thay, mặc dù cơ thể hắn bê bết máu, nhưng không nhìn thấy bất kỳ vết thương dữ tợn mới nào.
Ngu Linh Tê mượn việc giúp hắn cởi y phục mà lặng lẽ quan sát một lượt, cuối cùng xác định, mùi máu tanh đó chắc hẳn đã được lưu lại lúc hắn xử lý người khác.
Nàng vừa yên lòng đã nghe thấy Ninh Ân hỏi: “Có đẹp không?”
Ngu Linh Tê hoàn hồn trở lại, vừa rồi ánh mắt của nàng quả thật quá càn rỡ.
Nàng cười nhẹ, bình tĩnh nói: “Điện hạ oai phong lẫm liệt, tất nhiên là đẹp rồi.”
Khi còn là Vệ Thất, hắn chưa từng nghe qua những lời này.
“Vậy thì lại đây nhìn kỹ một chút.”
Ninh Ân cười lên một tiếng, tự mình cởi dây quần, eo hẹp chân dài, bóng đen theo động tác của hắn mà đong đưa qua lại.
Đầu ngón tay Ngu Linh Tê run run, vô thức quay mặt đi chỗ khác.
Sau hai kiếp, gặp lại mảnh tối tăm đó, vẫn không khỏi bàng hoàng.
Ninh Ân giống như xem nàng không tồn tại, đôi chân dài thong thả di chuyển, đi về phía ánh sáng của nước trong bể.
Tiếng nước chảy rì rào, sương mù trên mặt nước lay động từng lớp như sóng gợn, hắn ngồi vào trong đó, cánh tay với những đường cong có lực đặt lên thành bể màu trắng ngọc, cằm hơi nhếch lên.
Vết máu khô chạm vào nước tạo ra những vệt màu như những sợi tơ màu đỏ mờ nhạt, rồi biến mất trong tích tắc.
Làn hơi nước nhẹ nhàng bao bọc bốn phương tám hướng, thỉnh thoảng lại có một giọt nước nhỏ ra từ đầu ngón tay của Ninh Ân, gây nên một vài gợn sóng nhỏ, cả người hắn như thể yêu tà tuấn mỹ đi vào nhân gian.
Thấy phía sau hồi lâu không có động tĩnh gì, hắn mở mắt ra hỏi: “Bể tắm này có lớn không?”
Câu hỏi này thực là khó hiểu. Ngu Linh Tê không thể đoán được ý của hắn, liếc nhìn bể tắm, nháy nháy mắt nói, “Rất lớn.”
“Đã lớn như vậy, còn sợ không chứa được một người như nàng sao?”
Ninh Ân đặt cánh tay lên thành bể, ngón tay gõ, “Hay là muốn, để ta dạy Linh Tê "cùng" như thế nào?”
“...” Nói xa nói gần một hồi, hóa ra là vì điều này.
Ngu Linh Tê nuốt cổ họng, từ chối nói: “Không cần, buổi sáng ta không có thói quen tắm rửa.”
Nàng nói một tiếng: “Điện hạ tự mình dùng” sau đó cúi đầu đi ra gian ngoài, dù sao Ninh Ân cũng không thể khỏa thân mà đuổi theo.
Sau khi vội vã chạy ra gian ngoài mới phát hiện, túi hương vẫn đang nắm chặt trên tay mình, quên đặt vào khay để y phục sạch đã được chuẩn bị trước đó.
Bỏ đi, đợi hắn tắm rửa xong rồi tận tay giao cho hắn vậy.
Ngu Linh Tê ngồi trên chiếc trường kỷ ở gian ngoài nghỉ ngơi, đặt túi hương áp vào lòng, từ từ đưa tay lên che đi đôi má bị hơi nóng hun cho nóng bừng.
Kỳ quái, vừa rồi trong lòng hoảng sợ cái gì chứ?
Thứ mà kiếp trước có thể bình thản khi thấy, nhưng kiếp này lại có chút mất tự nhiên không thể giải thích được, có lẽ là đã sống những ngày tháng bình yên quá lâu rồi, da mặt cũng càng ngày càng mỏng đi.
Ngu Linh Tê tự suy ngẫm hồi lâu, đứng dậy lấy nước sạch, đơn giản rửa mặt chải chuốt cho gọn gàng.
Hôm nay trời không có gió, chỉ có tuyết rơi xào xạc, cành liễu đong đưa phấp phới.
Gian ngoài thông với bể tắm, vì có địa nhiệt đốt nóng lại trải thảm lông mềm ấm nên dù có mở rộng cửa cũng không cảm thấy lạnh.
Thị tỳ mang trà và đồ ăn nhẹ đến, Ngu Linh Tê đang dựa vào giường nhỏ mềm mại đối diện với cánh cửa chạm trổ hoa văn hình trăng tròn, vừa uống trà chờ đợi, vừa chiêm ngưỡng cảnh tuyết rơi trong sân.
Ninh Ân tắm xong mặc y phục đi ra thì bắt gặp cảnh tượng ấy.
Gian ngoài ấm áp như mùa xuân, thiếu nữ dung mạo xinh đẹp khoác y phục màu trắng đang dựa vào giường nhỏ mềm mại, tay cầm một tách trà, mái tóc dài mềm mại uốn lượn xõa xuống eo tạo thành một bãi mực đen trên trường kỷ, không cần mở lời cũng đã chiếm hết vẻ hào hoa phong nhã.
Luôn cảm thấy khung cảnh trước mắt có chút quen thuộc, quen thuộc đến mức dường như nàng đã thuộc về nơi này từ rất lâu rồi.
Ninh Ân thắt dây lưng xong bước tới, duỗi ngón tay ra vân vê, xoắn lấy lọn tóc lạnh băng của nàng.
Ngu Linh Tê quay đầu lại, khóe miệng cong cong: “Tắm xong rồi à?”
Ninh Ân ngồi xuống chỗ trống bên cạnh nàng, mái tóc ướt một nửa xõa tung, càng lộ rõ khuôn mặt góc cạnh anh tuấn, ngược lại có thêm phần bệnh hoạn kiếp trước.
“Chưa từng thấy qua ‘lễ vật’ nào lại ném chủ tử vào bể tắm, còn bản thân thì chạy ra ngoài tiêu khiển thế này.”
Giọng hắn vừa trầm vừa thấp, thấp thoáng mang theo mấy phần bất mãn nửa thật nửa đùa.
Ngu Linh Tê không chút nghi ngờ, câu tiếp theo mà hắn nói ra sẽ mang theo sự dọa nạt vô cùng kỳ quái, sau đó hắn sẽ từ trên cao nhìn xuống thưởng thức bộ dạng sợ hãi của nàng.
Thế là nàng nở nụ cười, rót một tách trà, đẩy qua dỗ dành nói, “Trời lạnh như vậy, tóc còn ướt nếu gió thổi vào sẽ rất dễ bị cảm lạnh, để ta lau cho Điện hạ?”
Ninh Ân liếc mắt nhìn vẻ ân cần niềm nở của nàng, nới lỏng lọn tóc xoắn nhẹ giữa các ngón tay ra.
Ngu Linh Tê lấy một chiếc khăn vải mềm, ngồi dậy quỳ gối trên trường kỷ, lau khô mái tóc ẩm ướt của hắn, rồi chải lại cho gọn gàng.
Tóc của Ninh Ân khi sờ cho cảm giác cực kỳ tốt, ngay cả chân tóc cũng vô cùng đen, Ngu Linh Tê không kìm được yêu thích chải thêm một lúc, cho đến khi khô hẳn mới lưu luyến buông ra.
Ninh Ân nhìn nàng đang mải mê nghịch tóc mình, sau đó cầm một con dao găm dài ba tấc, thả vào tay nàng.
Lưỡi dao găm thoạt nhìn rất sắc bén, tỏa ra ánh sáng mỏng manh lạnh lẽo.
Ngu Linh Tê theo bản năng trở nên căng thẳng hỏi: “Làm gì vậy?”
Ninh Ân nhướng mí mắt, chỉ chỉ vào cằm của mình.
Hắn một ngày một đêm bận rộn chưa về, lúc này Ngu Linh Tê mới phát hiện, trên cằm lúng phúng những gốc râu màu xanh rất nhạt.
Người này thực sự càng ngày càng khó hầu hạ, không chỉ yêu cầu cởi y phục làm ấm giường, ngay cả những chuyện nhỏ như chải tóc cạo râu cũng phải cần nàng đích thân làm.
Trong vương phủ những thị tòng khác không quản mấy việc đó à?
Oán thầm vẫn là oán thầm, Ngu Linh Tê nhặt con dao găm lên, nhích người tiến lại gần.
Gần quá rồi, có một chút không thể ra tay được.
“Làm thế nào?” Nàng hỏi một cách chân thành.
Kiếp trước, cũng chưa từng giúp hắn làm những việc nhỏ nhặt thân mật như vậy.
Ninh Ân “chậc” một tiếng, chỉ vào hộp bạch ngọc đã chuẩn bị sẵn ở khay bên cạnh, “Bôi cao hương để làm trơn, sau đó bắt đầu làm, sẽ không dễ bị thương.”
Trình tự này tại sao cùng...
Đều trách phủ đệ này quá giống với kiếp trước, tức cảnh sinh tình, luôn khiến nàng nhớ lại chuyện kiều diễm không nên nhớ.
Ngu Linh Tê mím môi, làm theo lời hắn nói, lấy cao hương thoa lên chiếc cằm hơi thô ráp của hắn, sau đó cẩn thận dùng dao găm cạo từng chút một.
Nàng làm vô cùng nghiêm túc tỉ mỉ, mới cạo được một nửa, đã nóng đến đổ cả một thân mồ hôi.
Ngu Linh Tê giật mình vì bất ngờ đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Ninh Ân.
Nàng bị Ninh Ân nhìn như thế tay hơi run rẩy, lập tức bỏ dao xuống, bất lực nói: “Điện hạ cứ nhìn chằm chằm ta, ta không dám ra tay.”
“Nếu Linh Tê muốn chạy trốn, bây giờ là thời cơ tốt nhất.”
Ninh Ân đột nhiên lên tiếng.
Ngu Linh Tê chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Hiện tại xung quanh không có ai. Nếu nàng nhân lúc ta không phòng bị dùng lưỡi dao cắt vào huyết quản ở cổ họng của ta, khả năng thành công là rất cao.”
Ninh Ân nắm tay nàng, dẫn dắt nàng đặt lưỡi dao vào yết hầu của mình, chậm rãi nói: “Như thế này, máu tươi giống như pháo hoa mà bắn ra, ta ngay cả kêu lên một tiếng cũng không thể.”
Hiểu được ý của hắn, vẻ mặt của Ngu Linh Tê chuyển từ mù mờ sang sửng sốt.
Một lát sau đuôi mắt nàng dần hiện lên màu đỏ tức giận.
“Huynh đang nói cái gì vậy?”
Ngu Linh Tê muốn rút tay ra, “Ninh Ân, huynh đang nói cái gì thế?”
Ninh Ân cười lên, trầm thấp, nặng nề, mang theo một cỗ điên cuồng tao nhã.
“Chính là chuyện vừa mới nói, dạy nàng cách trốn thoát.” Hắn nói.
Trò đùa này tuyệt đối không vui chút nào.
Ngu Linh Tê cau mày, nhưng không thể rút lưỡi dao trở về vì sợ làm tổn thương Ninh Ân nên rất khó chịu, nàng dứt khoát đưa tay còn lại lên cầm lấy lưỡi dao, cố gắng che đi cạnh sắc nhọn.
Ninh Ân vô thức buông tay ra.
Hóa ra hắn cũng có lúc sợ hãi.
Ngu Linh Tê khịt mũi, nhân cơ hội ôm má Ninh Ân, cố định chắc chắn khuôn mặt liều lĩnh muốn làm bậy của hắn.
“Không cho phép làm loạn, có nghe thấy không?”
Đôi mắt hạnh của nàng trừng lên, nhưng lại không có lực răn đe hay cảnh cáo nào, “Cẩn thận thực sự sẽ bị thương đó.”
Lòng bàn tay mềm mại áp vào sườn mặt, đủ để sưởi ấm tất cả bóng tối u ám không chịu nổi.
Đôi mắt Ninh Ân tĩnh mịch mà sáng ngời, lúc hắn điên cuồng vẫn luôn rất sáng.
“Sợ à?”
Hắn nhìn Ngu Linh Tê một lúc lâu, gần như dịu dàng nói: “Nếu là Linh Tê, ta sẽ không đánh trả.”
Ngu Linh Tê đã không còn sức lực để tức giận nữa.
“Nếu là Điện hạ, ta không nỡ xuống tay.”
Ngu Linh Tê thuận tay cầm món tráng miệng trên bàn nhét vào miệng hắn, hừ hừ nói: “An phận chút đi, tên điên này.”
Thế là Ninh Ân co chân dựa vào trường kỷ, cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Tuy miệng im lặng nhưng ánh mắt lại không thành thật lắm, vẫn rơi vào trên người Ngu Linh Tê, theo động tác của nàng mà hơi chuyển động.
Ngu Linh Tê lau sạch cằm cho hắn, đặt con dao lại trên bàn, lại cảm thấy trên đùi nặng xuống.
Ninh Ân có lẽ đã vô cùng mệt mỏi, thân thể dựa vào trường kỷ dần thả lỏng, đổi sang tư thế nằm ngửa, đem hai chân của nàng làm gối nằm.
Ngu Linh Tê ngẩn người, trong lòng nàng trào dâng một sự ấm áp kỳ lạ.
Có lẽ là do hành vi của hắn lúc này vừa ngoan ngoãn vừa ôn hòa, giống như quái thú phơi bụng ra, lộ ra tin tưởng cùng thân cận trước nay chưa từng có.
Một chút buồn bực hờn dỗi tích tụ bên trong nàng cũng tiêu tan gần hết, tựa vào thành giường nghiêng người sờ thắt lưng của hắn, cố gắng rón rén hồi lâu, cuối cùng cũng thuận lợi đeo túi thơm vào thắt lưng bạch ngọc của hắn.
“Đừng nhúc nhích nhích”
Ninh Ân nắm lấy tay Ngu Linh Tê, đặt lên mắt đang nhắm nói: “Để ta ngủ một chút.”
Một ngày một đêm bôn ba không nghỉ, minh đao ám tiễn, tình thế hỗn loạn vô cùng.
Hắn có lẽ thực sự mệt mỏi, dưới lông mi có một vòng bóng mờ, sống mũi cao thẳng, lông mày dày rậm, môi mỏng như hai thanh kiếm cong.
Ánh mắt Ngu Linh Tê dịu dàng, dùng đầu gối làm gối đầu, cái được cái không nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen đã được chải gọn gàng của hắn.
Tuyết rơi lả lơi, thời gian như trôi chậm lại.
……..
Ninh Ân chỉ ngủ nửa canh giờ thì tỉnh dậy.
Tiếng bước chân của thuộc hạ cách đó khoảng hơn mười trượng, hắn đột nhiên mở mắt ra, hai mắt đen như mực, không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Lúc thuộc hạ của hắn báo cáo sự việc qua nguyệt môn, hắn đã đứng dậy buộc tóc gọn gàng, cất giọng nói: “Theo kế hoạch mà hành sự.”
Sau đó hơn nữa ngày trời không thấy bóng dáng của hắn đâu, quả thật là một tên quái vật không biết mệt mỏi.
Ngược lại, chân của Ngu Linh Tê vừa đau vừa tê không thể động được, giống như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm, rất lâu mới có thể từ từ khôi phục.
Liệu Ninh Ân có đeo túi thơm đó thượng triều không?
Ngu Linh Tê không chắc lắm.
Câu trả lời sẽ có vào sáng hôm sau.
Ngu Linh Tê vẫn như cũ bị khó thở mà tỉnh lại.
Quay đầu nhìn lại thì thấy Ninh Ân đang nằm nghiêng trên trường kỷ, ôm cả người nàng vào lòng, tay vòng qua eo, hơi thở triền miên ấm nóng phả ra sau gáy của nàng.
Có lẽ hắn sau khi bận rộn cả đêm đã từ trong cung trực tiếp trở về đây, vương bào trên người còn chưa kịp thay.
Ngu Linh Tê biết, hôm qua là ngày lành tháng tốt, là ngày diễn ra nghi lễ phong vương của hắn, bây giờ Ninh Ân là Tĩnh Vương điện hạ hàng thật giá thật.
Chỉ còn cách đỉnh cao ở kiếp trước một bước chân.
Ngu Linh Tê vừa mới cử động thân thể, Ninh Ân liền tỉnh dậy.
Hắn đột ngột xoay người Ngu Linh Tê qua, chuyển thành tư thế mặt đối mặt, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt ngái ngủ mềm mại đáng yêu của Ngu Linh Tê.
Bởi vì tư thế đột ngột thay đổi quá lớn, dây buộc vạt áo của Ngu Linh Tê bị lỏng, lộ ra một mảng da thịt nhấp nhô trắng như tuyết, xương quai xanh tinh xảo khẽ lên xuống theo nhịp thở của nàng.
“Về khi nào thế?”
Cô hoàn toàn không phát hiện ra, mắt nhập nhèm hỏi: “Còn muốn ngủ nữa không?”
Ánh mắt Ninh Ân nhìn xuống, nán lại một lúc lâu, giọng hơi khàn nói: “Ngủ kiểu nào?”
Ngu Linh Tê theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, lập tức cực kỳ lúng túng, vội vàng chui vào trong chăn khép vạt áo phía trước lại, nhưng bị Ninh Ân dùng một tay giữ chặt.
Hắn nhìn kỹ hàng mi hơi run của Ngu Linh Tê, từ trước đến nay không hề chủ động nhưng rất giỏi trong việc khiến con mồi tự rơi vào bẫy.
Cho dù chỉ một ánh nhìn thôi cũng tràn đầy sự áp bức.
Ngu Linh Tê mở mắt ra, nhịn không được muốn run lên.
Phòng ngủ tối tăm ám muội, than gỗ màu bạc tỏa hương.
Đúng lúc này, tiếng thị vệ từ ngoài cửa truyền đến: “Điện hạ, Ngu gia tiểu tướng quân xin gặp ngài.”
Huynh trưởng?
Ngu Linh Tê vô thức đứng dậy, nhưng cổ tay lại dễ dàng bị nắm lấy đè lên gối.
Ninh Ân lăn người qua đè lên, đầu ngón tay dọc theo vành tai hướng xuống gáy của nàng, ánh mắt tối sầm lại nói: “Không gặp.”
“Điện hạ?” Ngu Linh Tê nhỏ giọng cầu xin.
Ninh Ân đầu ngón tay lưu luyến, bất động thanh sắc.
Không bao lâu sau, thị vệ đã quay lại hồi báo, bước chân rõ ràng vô cùng gấp gáp: “Điện hạ, tiểu tướng quân đang tiến vào.”
Ninh Ân cau mày.
Bây giờ hiển nhiên không thích hợp để duy trì tình huống này, Ngu Linh Tê vội vàng nói: “Để ta đi gặp huynh ấy, được không?”
Ninh Ân nhìn nàng hồi lâu, sau đó buông tay.
“Đi thôi.” Hắn lạnh nhạtói.
Hắn dễ dàng đồng ý như vậy, trái lại làm cho Ngu Linh Tê do dự.
Thấy nàng không nhúc nhích, Ninh Ân khẽ cười một tiếng: "Nàng phí hết tâm tư làm ra túi thơm này, để bản vương mang theo bên người, chẳng phải là vì giờ phút này sao?”
Ngu Linh Tê há to miệng, cau mày nói: “Cũng không phải hoàn toàn là vì chuyện này.”
“Ta sẽ cho nàng hai khắc.”
Ninh Ân vươn tay vén tóc ra sau tai nàng. “Nhân lúc ta chưa nuốt lời.”
“Thực ra túi thơm này là……”
“Một khắc.”
Thế nào mà thời gian càng nói lại ngày càng ngắn đi rồi.
Ngu Linh Tê không còn cách nào khác đành phải hậm hực im miệng, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời nhanh chóng mặc y phục leo xuống giường, ngay cả áo choàng cũng quên buộc lại, chạy bước nhỏ về phía tiền sảnh.
Ngay khi nàng rời đi, ý cười nơi đáy mắt của Ninh Ân cũng tắt dần.
“Gọi Lý Cửu đến đây.”
Hắn bước chân trần trên nền gạch lạnh lẽo, gọi thị vệ, “Mang cung của ta đến đây.”
Nhìn kỹ hơn, ngay cả đai lưng bằng ngọc cũng có những vết máu li ti do bị bắn ra dính vào.
Ngu Linh Tê đang chần chừ tính toán một chút thì Ninh Ân đã nắm chặt lấy tay nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, nghe thấy Ninh Ân thản nhiên như không có gì nói: “Cùng ta tắm rửa thay y phục.”
Ngu Linh Tê sửng sốt.
Cùng... Cùng?
Trong phòng sạch sẽ có một bể tắm được người làm bằng bạch ngọc, tuy không xa hoa lộng lẫy như kiếp trước nhưng vừa đẩy cửa vào, Ngu Linh Tê vẫn bị tầng tầng lớp lớp sương mù làm choáng váng.
Thị tòng mang một số vật dụng như quần áo sạch sẽ, khăn tắm đến, sau đó lặng lẽ đóng cửa lui ra ngoài.
Ninh Ân tùy ý cởi bỏ chiếc áo choàng lớn, ném nó lên trên trường kỷ, giang rộng hai cánh tay hướng về phía Ngu Linh Tê.
Được rồi. Ngu Linh Tê cam chịu bước đến, giúp hắn cởi thắt lưng và lớp áo ngoài.
Chiếc áo ngoài tối màu không rõ là màu gì, sau khi cởi ra, mới phát hiện bên dưới lớp áo ấy loang lổ một mảng máu tươi.
Trong lòng Ngu Linh Tê chợt căng thẳng.
Nàng bình tĩnh lại, sau đó lấy ngón tay cởi dây buộc áo trong, để lộ phần thân trên trắng trẻo cường tráng.
Mái tóc đen dài nửa búi nửa xõa xuống bờ vai rộng của hắn, thế là trắng thì trở nên nhợt nhạt hơn, đen thì càng đen đậm hơn, cho thấy một loại lạnh lùng mà lại áp bức mạnh mẽ.
May mắn thay, mặc dù cơ thể hắn bê bết máu, nhưng không nhìn thấy bất kỳ vết thương dữ tợn mới nào.
Ngu Linh Tê mượn việc giúp hắn cởi y phục mà lặng lẽ quan sát một lượt, cuối cùng xác định, mùi máu tanh đó chắc hẳn đã được lưu lại lúc hắn xử lý người khác.
Nàng vừa yên lòng đã nghe thấy Ninh Ân hỏi: “Có đẹp không?”
Ngu Linh Tê hoàn hồn trở lại, vừa rồi ánh mắt của nàng quả thật quá càn rỡ.
Nàng cười nhẹ, bình tĩnh nói: “Điện hạ oai phong lẫm liệt, tất nhiên là đẹp rồi.”
Khi còn là Vệ Thất, hắn chưa từng nghe qua những lời này.
“Vậy thì lại đây nhìn kỹ một chút.”
Ninh Ân cười lên một tiếng, tự mình cởi dây quần, eo hẹp chân dài, bóng đen theo động tác của hắn mà đong đưa qua lại.
Đầu ngón tay Ngu Linh Tê run run, vô thức quay mặt đi chỗ khác.
Sau hai kiếp, gặp lại mảnh tối tăm đó, vẫn không khỏi bàng hoàng.
Ninh Ân giống như xem nàng không tồn tại, đôi chân dài thong thả di chuyển, đi về phía ánh sáng của nước trong bể.
Tiếng nước chảy rì rào, sương mù trên mặt nước lay động từng lớp như sóng gợn, hắn ngồi vào trong đó, cánh tay với những đường cong có lực đặt lên thành bể màu trắng ngọc, cằm hơi nhếch lên.
Vết máu khô chạm vào nước tạo ra những vệt màu như những sợi tơ màu đỏ mờ nhạt, rồi biến mất trong tích tắc.
Làn hơi nước nhẹ nhàng bao bọc bốn phương tám hướng, thỉnh thoảng lại có một giọt nước nhỏ ra từ đầu ngón tay của Ninh Ân, gây nên một vài gợn sóng nhỏ, cả người hắn như thể yêu tà tuấn mỹ đi vào nhân gian.
Thấy phía sau hồi lâu không có động tĩnh gì, hắn mở mắt ra hỏi: “Bể tắm này có lớn không?”
Câu hỏi này thực là khó hiểu. Ngu Linh Tê không thể đoán được ý của hắn, liếc nhìn bể tắm, nháy nháy mắt nói, “Rất lớn.”
“Đã lớn như vậy, còn sợ không chứa được một người như nàng sao?”
Ninh Ân đặt cánh tay lên thành bể, ngón tay gõ, “Hay là muốn, để ta dạy Linh Tê "cùng" như thế nào?”
“...” Nói xa nói gần một hồi, hóa ra là vì điều này.
Ngu Linh Tê nuốt cổ họng, từ chối nói: “Không cần, buổi sáng ta không có thói quen tắm rửa.”
Nàng nói một tiếng: “Điện hạ tự mình dùng” sau đó cúi đầu đi ra gian ngoài, dù sao Ninh Ân cũng không thể khỏa thân mà đuổi theo.
Sau khi vội vã chạy ra gian ngoài mới phát hiện, túi hương vẫn đang nắm chặt trên tay mình, quên đặt vào khay để y phục sạch đã được chuẩn bị trước đó.
Bỏ đi, đợi hắn tắm rửa xong rồi tận tay giao cho hắn vậy.
Ngu Linh Tê ngồi trên chiếc trường kỷ ở gian ngoài nghỉ ngơi, đặt túi hương áp vào lòng, từ từ đưa tay lên che đi đôi má bị hơi nóng hun cho nóng bừng.
Kỳ quái, vừa rồi trong lòng hoảng sợ cái gì chứ?
Thứ mà kiếp trước có thể bình thản khi thấy, nhưng kiếp này lại có chút mất tự nhiên không thể giải thích được, có lẽ là đã sống những ngày tháng bình yên quá lâu rồi, da mặt cũng càng ngày càng mỏng đi.
Ngu Linh Tê tự suy ngẫm hồi lâu, đứng dậy lấy nước sạch, đơn giản rửa mặt chải chuốt cho gọn gàng.
Hôm nay trời không có gió, chỉ có tuyết rơi xào xạc, cành liễu đong đưa phấp phới.
Gian ngoài thông với bể tắm, vì có địa nhiệt đốt nóng lại trải thảm lông mềm ấm nên dù có mở rộng cửa cũng không cảm thấy lạnh.
Thị tỳ mang trà và đồ ăn nhẹ đến, Ngu Linh Tê đang dựa vào giường nhỏ mềm mại đối diện với cánh cửa chạm trổ hoa văn hình trăng tròn, vừa uống trà chờ đợi, vừa chiêm ngưỡng cảnh tuyết rơi trong sân.
Ninh Ân tắm xong mặc y phục đi ra thì bắt gặp cảnh tượng ấy.
Gian ngoài ấm áp như mùa xuân, thiếu nữ dung mạo xinh đẹp khoác y phục màu trắng đang dựa vào giường nhỏ mềm mại, tay cầm một tách trà, mái tóc dài mềm mại uốn lượn xõa xuống eo tạo thành một bãi mực đen trên trường kỷ, không cần mở lời cũng đã chiếm hết vẻ hào hoa phong nhã.
Luôn cảm thấy khung cảnh trước mắt có chút quen thuộc, quen thuộc đến mức dường như nàng đã thuộc về nơi này từ rất lâu rồi.
Ninh Ân thắt dây lưng xong bước tới, duỗi ngón tay ra vân vê, xoắn lấy lọn tóc lạnh băng của nàng.
Ngu Linh Tê quay đầu lại, khóe miệng cong cong: “Tắm xong rồi à?”
Ninh Ân ngồi xuống chỗ trống bên cạnh nàng, mái tóc ướt một nửa xõa tung, càng lộ rõ khuôn mặt góc cạnh anh tuấn, ngược lại có thêm phần bệnh hoạn kiếp trước.
“Chưa từng thấy qua ‘lễ vật’ nào lại ném chủ tử vào bể tắm, còn bản thân thì chạy ra ngoài tiêu khiển thế này.”
Giọng hắn vừa trầm vừa thấp, thấp thoáng mang theo mấy phần bất mãn nửa thật nửa đùa.
Ngu Linh Tê không chút nghi ngờ, câu tiếp theo mà hắn nói ra sẽ mang theo sự dọa nạt vô cùng kỳ quái, sau đó hắn sẽ từ trên cao nhìn xuống thưởng thức bộ dạng sợ hãi của nàng.
Thế là nàng nở nụ cười, rót một tách trà, đẩy qua dỗ dành nói, “Trời lạnh như vậy, tóc còn ướt nếu gió thổi vào sẽ rất dễ bị cảm lạnh, để ta lau cho Điện hạ?”
Ninh Ân liếc mắt nhìn vẻ ân cần niềm nở của nàng, nới lỏng lọn tóc xoắn nhẹ giữa các ngón tay ra.
Ngu Linh Tê lấy một chiếc khăn vải mềm, ngồi dậy quỳ gối trên trường kỷ, lau khô mái tóc ẩm ướt của hắn, rồi chải lại cho gọn gàng.
Tóc của Ninh Ân khi sờ cho cảm giác cực kỳ tốt, ngay cả chân tóc cũng vô cùng đen, Ngu Linh Tê không kìm được yêu thích chải thêm một lúc, cho đến khi khô hẳn mới lưu luyến buông ra.
Ninh Ân nhìn nàng đang mải mê nghịch tóc mình, sau đó cầm một con dao găm dài ba tấc, thả vào tay nàng.
Lưỡi dao găm thoạt nhìn rất sắc bén, tỏa ra ánh sáng mỏng manh lạnh lẽo.
Ngu Linh Tê theo bản năng trở nên căng thẳng hỏi: “Làm gì vậy?”
Ninh Ân nhướng mí mắt, chỉ chỉ vào cằm của mình.
Hắn một ngày một đêm bận rộn chưa về, lúc này Ngu Linh Tê mới phát hiện, trên cằm lúng phúng những gốc râu màu xanh rất nhạt.
Người này thực sự càng ngày càng khó hầu hạ, không chỉ yêu cầu cởi y phục làm ấm giường, ngay cả những chuyện nhỏ như chải tóc cạo râu cũng phải cần nàng đích thân làm.
Trong vương phủ những thị tòng khác không quản mấy việc đó à?
Oán thầm vẫn là oán thầm, Ngu Linh Tê nhặt con dao găm lên, nhích người tiến lại gần.
Gần quá rồi, có một chút không thể ra tay được.
“Làm thế nào?” Nàng hỏi một cách chân thành.
Kiếp trước, cũng chưa từng giúp hắn làm những việc nhỏ nhặt thân mật như vậy.
Ninh Ân “chậc” một tiếng, chỉ vào hộp bạch ngọc đã chuẩn bị sẵn ở khay bên cạnh, “Bôi cao hương để làm trơn, sau đó bắt đầu làm, sẽ không dễ bị thương.”
Trình tự này tại sao cùng...
Đều trách phủ đệ này quá giống với kiếp trước, tức cảnh sinh tình, luôn khiến nàng nhớ lại chuyện kiều diễm không nên nhớ.
Ngu Linh Tê mím môi, làm theo lời hắn nói, lấy cao hương thoa lên chiếc cằm hơi thô ráp của hắn, sau đó cẩn thận dùng dao găm cạo từng chút một.
Nàng làm vô cùng nghiêm túc tỉ mỉ, mới cạo được một nửa, đã nóng đến đổ cả một thân mồ hôi.
Ngu Linh Tê giật mình vì bất ngờ đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Ninh Ân.
Nàng bị Ninh Ân nhìn như thế tay hơi run rẩy, lập tức bỏ dao xuống, bất lực nói: “Điện hạ cứ nhìn chằm chằm ta, ta không dám ra tay.”
“Nếu Linh Tê muốn chạy trốn, bây giờ là thời cơ tốt nhất.”
Ninh Ân đột nhiên lên tiếng.
Ngu Linh Tê chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Hiện tại xung quanh không có ai. Nếu nàng nhân lúc ta không phòng bị dùng lưỡi dao cắt vào huyết quản ở cổ họng của ta, khả năng thành công là rất cao.”
Ninh Ân nắm tay nàng, dẫn dắt nàng đặt lưỡi dao vào yết hầu của mình, chậm rãi nói: “Như thế này, máu tươi giống như pháo hoa mà bắn ra, ta ngay cả kêu lên một tiếng cũng không thể.”
Hiểu được ý của hắn, vẻ mặt của Ngu Linh Tê chuyển từ mù mờ sang sửng sốt.
Một lát sau đuôi mắt nàng dần hiện lên màu đỏ tức giận.
“Huynh đang nói cái gì vậy?”
Ngu Linh Tê muốn rút tay ra, “Ninh Ân, huynh đang nói cái gì thế?”
Ninh Ân cười lên, trầm thấp, nặng nề, mang theo một cỗ điên cuồng tao nhã.
“Chính là chuyện vừa mới nói, dạy nàng cách trốn thoát.” Hắn nói.
Trò đùa này tuyệt đối không vui chút nào.
Ngu Linh Tê cau mày, nhưng không thể rút lưỡi dao trở về vì sợ làm tổn thương Ninh Ân nên rất khó chịu, nàng dứt khoát đưa tay còn lại lên cầm lấy lưỡi dao, cố gắng che đi cạnh sắc nhọn.
Ninh Ân vô thức buông tay ra.
Hóa ra hắn cũng có lúc sợ hãi.
Ngu Linh Tê khịt mũi, nhân cơ hội ôm má Ninh Ân, cố định chắc chắn khuôn mặt liều lĩnh muốn làm bậy của hắn.
“Không cho phép làm loạn, có nghe thấy không?”
Đôi mắt hạnh của nàng trừng lên, nhưng lại không có lực răn đe hay cảnh cáo nào, “Cẩn thận thực sự sẽ bị thương đó.”
Lòng bàn tay mềm mại áp vào sườn mặt, đủ để sưởi ấm tất cả bóng tối u ám không chịu nổi.
Đôi mắt Ninh Ân tĩnh mịch mà sáng ngời, lúc hắn điên cuồng vẫn luôn rất sáng.
“Sợ à?”
Hắn nhìn Ngu Linh Tê một lúc lâu, gần như dịu dàng nói: “Nếu là Linh Tê, ta sẽ không đánh trả.”
Ngu Linh Tê đã không còn sức lực để tức giận nữa.
“Nếu là Điện hạ, ta không nỡ xuống tay.”
Ngu Linh Tê thuận tay cầm món tráng miệng trên bàn nhét vào miệng hắn, hừ hừ nói: “An phận chút đi, tên điên này.”
Thế là Ninh Ân co chân dựa vào trường kỷ, cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Tuy miệng im lặng nhưng ánh mắt lại không thành thật lắm, vẫn rơi vào trên người Ngu Linh Tê, theo động tác của nàng mà hơi chuyển động.
Ngu Linh Tê lau sạch cằm cho hắn, đặt con dao lại trên bàn, lại cảm thấy trên đùi nặng xuống.
Ninh Ân có lẽ đã vô cùng mệt mỏi, thân thể dựa vào trường kỷ dần thả lỏng, đổi sang tư thế nằm ngửa, đem hai chân của nàng làm gối nằm.
Ngu Linh Tê ngẩn người, trong lòng nàng trào dâng một sự ấm áp kỳ lạ.
Có lẽ là do hành vi của hắn lúc này vừa ngoan ngoãn vừa ôn hòa, giống như quái thú phơi bụng ra, lộ ra tin tưởng cùng thân cận trước nay chưa từng có.
Một chút buồn bực hờn dỗi tích tụ bên trong nàng cũng tiêu tan gần hết, tựa vào thành giường nghiêng người sờ thắt lưng của hắn, cố gắng rón rén hồi lâu, cuối cùng cũng thuận lợi đeo túi thơm vào thắt lưng bạch ngọc của hắn.
“Đừng nhúc nhích nhích”
Ninh Ân nắm lấy tay Ngu Linh Tê, đặt lên mắt đang nhắm nói: “Để ta ngủ một chút.”
Một ngày một đêm bôn ba không nghỉ, minh đao ám tiễn, tình thế hỗn loạn vô cùng.
Hắn có lẽ thực sự mệt mỏi, dưới lông mi có một vòng bóng mờ, sống mũi cao thẳng, lông mày dày rậm, môi mỏng như hai thanh kiếm cong.
Ánh mắt Ngu Linh Tê dịu dàng, dùng đầu gối làm gối đầu, cái được cái không nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen đã được chải gọn gàng của hắn.
Tuyết rơi lả lơi, thời gian như trôi chậm lại.
……..
Ninh Ân chỉ ngủ nửa canh giờ thì tỉnh dậy.
Tiếng bước chân của thuộc hạ cách đó khoảng hơn mười trượng, hắn đột nhiên mở mắt ra, hai mắt đen như mực, không hề có dấu hiệu mệt mỏi.
Lúc thuộc hạ của hắn báo cáo sự việc qua nguyệt môn, hắn đã đứng dậy buộc tóc gọn gàng, cất giọng nói: “Theo kế hoạch mà hành sự.”
Sau đó hơn nữa ngày trời không thấy bóng dáng của hắn đâu, quả thật là một tên quái vật không biết mệt mỏi.
Ngược lại, chân của Ngu Linh Tê vừa đau vừa tê không thể động được, giống như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm, rất lâu mới có thể từ từ khôi phục.
Liệu Ninh Ân có đeo túi thơm đó thượng triều không?
Ngu Linh Tê không chắc lắm.
Câu trả lời sẽ có vào sáng hôm sau.
Ngu Linh Tê vẫn như cũ bị khó thở mà tỉnh lại.
Quay đầu nhìn lại thì thấy Ninh Ân đang nằm nghiêng trên trường kỷ, ôm cả người nàng vào lòng, tay vòng qua eo, hơi thở triền miên ấm nóng phả ra sau gáy của nàng.
Có lẽ hắn sau khi bận rộn cả đêm đã từ trong cung trực tiếp trở về đây, vương bào trên người còn chưa kịp thay.
Ngu Linh Tê biết, hôm qua là ngày lành tháng tốt, là ngày diễn ra nghi lễ phong vương của hắn, bây giờ Ninh Ân là Tĩnh Vương điện hạ hàng thật giá thật.
Chỉ còn cách đỉnh cao ở kiếp trước một bước chân.
Ngu Linh Tê vừa mới cử động thân thể, Ninh Ân liền tỉnh dậy.
Hắn đột ngột xoay người Ngu Linh Tê qua, chuyển thành tư thế mặt đối mặt, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt ngái ngủ mềm mại đáng yêu của Ngu Linh Tê.
Bởi vì tư thế đột ngột thay đổi quá lớn, dây buộc vạt áo của Ngu Linh Tê bị lỏng, lộ ra một mảng da thịt nhấp nhô trắng như tuyết, xương quai xanh tinh xảo khẽ lên xuống theo nhịp thở của nàng.
“Về khi nào thế?”
Cô hoàn toàn không phát hiện ra, mắt nhập nhèm hỏi: “Còn muốn ngủ nữa không?”
Ánh mắt Ninh Ân nhìn xuống, nán lại một lúc lâu, giọng hơi khàn nói: “Ngủ kiểu nào?”
Ngu Linh Tê theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, lập tức cực kỳ lúng túng, vội vàng chui vào trong chăn khép vạt áo phía trước lại, nhưng bị Ninh Ân dùng một tay giữ chặt.
Hắn nhìn kỹ hàng mi hơi run của Ngu Linh Tê, từ trước đến nay không hề chủ động nhưng rất giỏi trong việc khiến con mồi tự rơi vào bẫy.
Cho dù chỉ một ánh nhìn thôi cũng tràn đầy sự áp bức.
Ngu Linh Tê mở mắt ra, nhịn không được muốn run lên.
Phòng ngủ tối tăm ám muội, than gỗ màu bạc tỏa hương.
Đúng lúc này, tiếng thị vệ từ ngoài cửa truyền đến: “Điện hạ, Ngu gia tiểu tướng quân xin gặp ngài.”
Huynh trưởng?
Ngu Linh Tê vô thức đứng dậy, nhưng cổ tay lại dễ dàng bị nắm lấy đè lên gối.
Ninh Ân lăn người qua đè lên, đầu ngón tay dọc theo vành tai hướng xuống gáy của nàng, ánh mắt tối sầm lại nói: “Không gặp.”
“Điện hạ?” Ngu Linh Tê nhỏ giọng cầu xin.
Ninh Ân đầu ngón tay lưu luyến, bất động thanh sắc.
Không bao lâu sau, thị vệ đã quay lại hồi báo, bước chân rõ ràng vô cùng gấp gáp: “Điện hạ, tiểu tướng quân đang tiến vào.”
Ninh Ân cau mày.
Bây giờ hiển nhiên không thích hợp để duy trì tình huống này, Ngu Linh Tê vội vàng nói: “Để ta đi gặp huynh ấy, được không?”
Ninh Ân nhìn nàng hồi lâu, sau đó buông tay.
“Đi thôi.” Hắn lạnh nhạtói.
Hắn dễ dàng đồng ý như vậy, trái lại làm cho Ngu Linh Tê do dự.
Thấy nàng không nhúc nhích, Ninh Ân khẽ cười một tiếng: "Nàng phí hết tâm tư làm ra túi thơm này, để bản vương mang theo bên người, chẳng phải là vì giờ phút này sao?”
Ngu Linh Tê há to miệng, cau mày nói: “Cũng không phải hoàn toàn là vì chuyện này.”
“Ta sẽ cho nàng hai khắc.”
Ninh Ân vươn tay vén tóc ra sau tai nàng. “Nhân lúc ta chưa nuốt lời.”
“Thực ra túi thơm này là……”
“Một khắc.”
Thế nào mà thời gian càng nói lại ngày càng ngắn đi rồi.
Ngu Linh Tê không còn cách nào khác đành phải hậm hực im miệng, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời nhanh chóng mặc y phục leo xuống giường, ngay cả áo choàng cũng quên buộc lại, chạy bước nhỏ về phía tiền sảnh.
Ngay khi nàng rời đi, ý cười nơi đáy mắt của Ninh Ân cũng tắt dần.
“Gọi Lý Cửu đến đây.”
Hắn bước chân trần trên nền gạch lạnh lẽo, gọi thị vệ, “Mang cung của ta đến đây.”