Chương 63: Dâng múa
Giờ dậu, những ngọn đèn của kinh thành lần lượt được thắp sáng, cũng là lúc hoa lâu mở cửa đón khách.
Trong xe ngựa, Ngu Linh Tê thay một chiếc váy dệt kim nhạt màu dài theo kế hoạch của Đường Bất Ly. Mỹ nhân trong gương lăng hoa có mái tóc dài búi cao, trên trán điểm một bông hoa nhỏ, má hạnh môi đào, xinh đẹp vô song.
Không biết Đường Bất Ly đã dùng thủ đoạn gì, rất nhanh lấy được thẻ thông hành vào nội viện của thanh lâu.
Thanh lâu chỉ tiếp khách nam, Ngu Linh Tê ban đầu định để Thanh Tiêu cầm thẻ thông hành trà trộn vào trong đó, mang Hồng Châu ra ngoài.
Không ngờ nội viện lại cẩn mật như vậy, một thẻ bài một người, chỉ vào không ra, càng không cần nói đến việc mang một người lớn còn sống ra ngoài.
Có một số lời không thể để người khác truyền đạt giúp, vì vậy Ngu Linh Tê bắt buộc phải hỏi trực tiếp Hồng Châu, sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu.
Đang nghĩ, xe ngựa dừng lại.
Đường Bất Ly đang mặc quần áo nam màu nâu nhạt, kéo rèm xe ra.
Nàng ta đính hai bộ ria mép ngắn trên môi, chiếc roi da dài mang trên người được quấn quanh eo thành nhiều vòng, giống như một công tử giàu sang quyền quý thanh tú phong lưu.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê ăn vận quá đẹp, “Đường công tử” không khỏi trừng mắt nói: “Tuế Tuế của ta, cô thật sự, thật sự...”
Thanh Bình hương quân vốn là một người ghét đọc sách, vốn từ nghèo nàn, “thực sự” một hồi lâu, cũng không tìm được từ nào thích hợp để miêu tả, chép miệng nói: “Bây giờ ta thực sự cảm thấy danh xưng 'đệ nhất mỹ nhân kinh thành' không phải là tin đồn thất thiệt.”
Lần này nàng trang điểm thành hoa nương, vải dệt kim lộng lẫy, càng thêm mấy phần mềm mại quyến rũ lòng người, không giống sủng thiếp, trái lại càng giống thần phi tiên tử.
Bản thân Ngu Linh Tê cũng không quen lắm.
Lớp phấn trên mặt quá dày, y phục lại quá mỏng, nàng cau mày nói: “Ăn mặc tùy tiện ngả ngớn như vậy, thật sự không thoải mái.”
Phải trang điểm ăn mặc ‘lớn gan’ như vậy, cũng chỉ có ở kiếp trước lúc nàng hầu hạ Ninh Ân bị ép buộc mặc một lần.
Nhưng đó là ở trong phòng ngủ nên không có chuyện xấu hổ hay không xấu hổ, không so được với rêu rao khắp nơi như ngày hôm nay.
Nếu không phải chỉ có một tấm thẻ thông hành, dung mạo cùng vóc người thật sự không tương xứng với nam nhân, mặc quần áo nam cũng không qua mắt được ai thì nàng cũng không muốn vẽ thêm chuyện trở thành sủng thiếp của “Đường công tử”.
“Mặc dù Lãm Xuân Các không tiếp khách nữ, nhưng lại cho phép khách nam mang theo thê thiếp của họ đến học tập điều-giáo. Tuế Tuế giả làm sủng thiếp của ta, theo ta vào nội viện, sau đó tìm cơ hội để tìm người nàng muốn tìm kiếm.”
Đường Bất Ly nói lại kế hoạch chi tiết một lần nữa, sau đó nhìn hai huynh đệ Thanh Tiêu và Thanh Lam đang đợi bên ngoài xe ngựa. "Các ngươi, ở tiền viện tiếp ứng, đừng đả thảo kinh xà."
Thu xếp xong mọi việc, Ngu Linh Tê che mạng che mặt, theo “Đường công tử” xuống xe.
Đèn đuốc ồn ào náo động đập vào mặt, oanh ca yến ngữ vờn quanh bốn phía, cực kỳ xa hoa lãng phí.
Bước vào cửa Lãm Xuân Các, Ngu Linh Tê cảm thấy ở đây có chút quen thuộc.
Càng đi vào trong, loại cảm giác quen thuộc này càng trở nên sâu sắc. Mãi cho đến khi nàng đi về phía nội viện dọc theo phòng trưng bày vật phẩm trang điểm phù phiếm, thoáng thấy mái hiên cong lên của phòng trà ở phía tây, nàng mới chắc chắn rằng mình đã đến đây.
Lúc đó nàng bị đâm vào cánh tay nhiễm độc bị thương, Ninh Ân đã đưa nàng vào phòng riêng ở nội viện để điều trị.
Vậy, bên trong Lãm Xuân Các có nội ứng của hắn hả?
Suy nghĩ thoáng qua trong chốc lát, liền nhìn Đường Bất Ly đang ở bên cạnh ôm vai nàng, cười khúc khích nói: “Nghe nói điệu múa Tây Vực của Tố Cầm cô nương tuyệt thế vô song, đặc biệt mang theo ái thiếp đến để học hỏi, về nhà múa lại cho bổn công tử tiêu khiển.”
Hóa ra là hộ viện đến kiểm tra thẻ thông hành.
“Mời công tử và phu nhân vào, nhưng mà...”
Hộ viện trả lại thẻ thông hành cho Đường Bất Ly, liếc nhìn Thanh Tiêu và Thanh Lam phía sau: “Thị vệ, người hầu theo quy định không được phép vào.”
Ngu Linh Tê hơi quay đầu lại, dùng ánh mắt ra hiệu.
Hai người Thanh Tiêu Thanh Lam nhận lệnh, lùi lại một bước, đi đến địa điểm giao hẹn đã thống nhất trước đó.
Các gian nhà trong nội viện không hào nhoáng lộng lẫy như tiền viện, nhưng đặc biệt trang nhã, có thể nghe thấy tiếng đàn tỳ bà réo rắt.
Quân nô dẫn Đường Bất Ly và nàng đến tiểu lầu của Tố Cầm cô nương, ở hành lang tình cờ chạm mặt một nhóm công tử quý tộc giàu có.
Dẫn đầu là một người mặt hoa da phấn, ôm lấy vai người bên cạnh - cười nói: “Trần huynh, cái lưỡi đinh hương ba tấc đó của Hồng Nhị cô nương, rốt cuộc là có tư vị thế nào a?”
Người được gọi là “Trần huynh” là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mắt to mày dày trông có vẻ khá đứng đắn, đáng tiếc vừa mở miệng liền lộ ra sự thấp kém, nheo mắt ngả ngớn nói: “Tiêu hồn thực cốt vô cùng mê người, không uổng công đi chút nào.”
“Chẳng trách Trần huynh triền miên với nàng ta lâu như vậy! Hahahahaha…”
Những lời tục tĩu phía sau, thật không thể lọt tai.
Đường Bất Ly ở bên cạnh đang trầm mặc đột nhiên dừng chân.
Ngu Linh Tê nhìn lại, nghi hoặc thấp giọng nói: “A Ly?”
Đường Bất Ly như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào đám hồ bằng cẩu hữu đi mua vui ở thanh lâu, khuôn mặt xinh đẹp tối sầm.
Ngu Linh Tê nhìn nàng ta, rồi nhìn vài người đang đi chậm về phía nàng, đột nhiên hiểu ra: Cái người “Trần huynh” đó, có lẽ là vị hôn phu của Đường Bất Ly – Trần Giám cháu trai của Thái phó.
Còn chưa kịp trấn an, Đường Bất Ly đã ra tay.
Nàng ta tháo chiếc roi da dài trên thắt lưng, sải bước về phía Trần Giám, lắc cổ tay, bóng roi như con rắn chui ra khỏi hang.
Ánh đèn lưu ly ở hành lang vụt tắt, khắp nơi vang lên tiếng kinh hô, Trần Giám ngã về phía sau tạo ra một tiếng động lớn, trên mặt hắn ta xuất hiện một vết roi da sưng tấy đỏ thẫm.
Trần Giám che mặt tức giận nói: “Ngươi là ai? Tại sao đánh người!”
Đường Bất Ly vốn đã bất mãn với cuộc hôn sự được sắp đặt kia, lúc này vô cùng tức giận cầm roi da cười lạnh: “Ta là Đường tổ tông của ngươi! Ta chính là đánh ngươi, một tên dâm tặc trông rất giống với chó!”
Tiếng la hét của Trần Giám và tiếng kêu cứu của những người đi cùng hắn kinh động đến hộ vệ ở dưới lầu, nhưng lúc này đã quá muộn để ngăn chặn sự việc.
Ngu Linh Lê đành phải nhân lúc hỗn loạn mà rút lui, quay người chạy về phía căn phòng nhỏ mà Thanh Tiêu đã truy xét qua, nghe đâu Hồng Châu đang ở trong đó.
Vừa xuống lầu thì suýt đụng phải người đối diện.
Nhìn kỹ hơn, hóa ra là một người quen - người từng cầu hôn nàng, sau đó lại dây dưa với một ngoại thất quyến rũ- thế tử Thành Yên.
Chẳng trách nội viện của Lãm Xuân Các được bảo vệ rất nghiêm ngặt, thực sự là ngoạ hổ tàng long, tùy tiện bước ba bước cũng có thể gặp được người quyền cao chức trọng đến tiêu khiển.
Hai người đã từng gặp mặt, Ngu Linh Tê vội vàng nhắm mắt cúi đầu, nhưng lại bị bá thế tử Thành Yên kéo tay: “Đứng lại.”
Trái tim của Ngu Linh Tê thắt lại: Chẳng lẽ là bị nhận ra rồi chứ?
Nàng cúi đầu thấp hơn, chỉ có hai hàng lông mi cong dài đen nhánh khẽ rung phía sau tấm màn che mặt.
Lại nghe thấy âm thanh “Hử” của bá thế tử Thành Yên, hắn nhìn nàng một lượt rồi hỏi: “Nàng tên gì? Sao trước đây chưa từng thấy qua.”
Vừa nói, vừa bắt đầu muốn kéo tấm mạng che mặt của nàng.
Trái tim Ngu Linh Tê vừa mới thả lỏng lại căng thẳng, liền nắm chặt mạng che mặt, lùi lại một bước, đâm vào một vòng tay vững chắc.
Thế gian rơi vào khoảnh khắc im lặng.
Mùi đàn hương thanh mát quen thuộc đọng lại, khiến nàng vô thức nghĩ đến vạt y phục màu tím không thể giữ lại trong bữa tiệc sinh thần.
Ngu Linh Tê đứng yên, trái tim nàng chợt thắt lại, sau đó chậm rãi lan ra một sự đau đớn vô hạn.
…….
Khi Tiết Sầm tỉnh dậy, trời đã tối.
“Đây là… đâu?”
Xoa xoa cái gáy đau âm ỉ, hắn mới phát hiện bản thân chỉ mặc mỗi đồ lót rộng rãi bên trong đang nằm dài trên chiếc giường nhỏ vải dệt êm ái, bên cạnh, một cô nương da dẻ mềm mại dáng người xinh đẹp đang dán chặt vào hắn mà ngủ, phát ra tiếng rầm rì êm tai.
Tiết Sầm lập tức hoảng hốt, ngã khỏi giường, khiến mấy dụng cụ trên bàn trà cũng ào ào đổ xuống.
“Làm gì thế?”
Nữ tử kia bị đánh thức hoàn toàn, bất mãn ngáp một cái đứng dậy, trâm cài rơi xuống thái dương, chăn bông trượt xuống lộ ra mảng lớn cảnh xuân quyến rũ.
Nhưng Tiết Sầm thật sự không có dũng khí tận hưởng điều đó, đỏ mặt quay đầu đi, nói: “Cô nương mau mặc y phục vào đi, cái này... cái này còn ra thể thống gì nữa!”
“Công tử không phải đang nói đùa đấy chứ? Ở đây chúng tôi đều không mặc y phục, chưa từng thấy qua ai mặc y phục cả.”
Nữ tử không có chút xấu hổ nào, thân mình mềm mại giống như không có xương dựa vào Tiết Sầm cười hì hì, trêu chọc: “Huống hồ, vừa rồi công tử người không phải là cởi ra rất vui vẻ sao?”
Tiết Sầm chỉ cảm thấy đầu óc kêu ong ong, lễ giáo phép tắc gì cũng quên sạch, đứng dậy đẩy nữ nhân ấy ra, nói: “Ngươi đang nói bậy! Ta... ta...”
Hắn quay lưng lại, vội vàng kiểm tra lại quần áo của mình.
Hắn chưa từng ‘qua lại’ với nữ nhân nên không thể phân biệt ⁰
được tình cảnh trước mắt là đã thất thân hay chưa. Tâm hắn rối bời, lại thêm khi nhìn thấy vài vết son đỏ tươi trên ngực và bụng, tay chân hắn bỗng lạnh toát.
Hoa nương trơ mắt nhìn khuôn mặt như ngọc của lang quân từ đỏ bừng dần chuyển thành tái nhợt, không khỏi giật mình, vươn ngón tay móng sơn đỏ tươi ra chọc chọc hắn: “Công tử, người không sao chứ?”
Tiết Sầm run rẩy mặc lại áo, bởi vì tay quá run, thắt lưng buộc mấy lần cũng đều không thể buộc xong.
Trong đôi mắt đỏ hoe của hắn nhập nhòe một tầng nước, một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Đi ra ngoài.”
Nhìn thấy hầu kết bị nghẹn của hắn, hoa hương khóe miệng giật giật. Đến đây để tìm khoái hoạt, tại sao lại khóc a?
“Công tử...”
“Đi ra ngoài!”
Thế là hoa nương nuốt xuống câu “Hôn mê như người chết, còn chưa kịp…”, đảo mắt nhìn ra sau, khịt mũi mặc y phục vào rồi rời đi.
Tiết Sầm vẫn ngơ ngẩn ngồi trên mặt đất, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập vẻ chán chường.
Rốt cuộc là người của thanh lâu chủ mưu hãm hại, hay là Thất hoàng tử...
Hắn nắm chặt hai tay, chậm rãi đứng lên ngồi trên giường, lần lượt nhặt y phục khoác ngoài và thắt lưng ngọc vương vãi trên mặt đất lên.
Như thể cố gắng thu nhặt nhân phẩm bị đánh vỡ, càng nhặt mắt càng đỏ hơn.
Cọt kẹt, cánh cửa lại mở ra lần nữa.
Tiết Sầm hoảng loạn ngẩng đầu, nhưng bước vào không phải hoa nương mà là một tiểu tỳ hầu trà với vết sẹo trên trán.
“Công tử, mời dùng trà...”
Thị tì ngẩng đầu, kinh sợ run lên khi nhìn thấy tướng mạo của Tiết Sầm, chiếc cốc trên tay rơi xuống, phát ra tiếng nứt vỡ chói tai.
Tiết Sầm cũng nhận ra nàng ấy, không khỏi ôm lấy quần áo che trước ngực: “Hồng Châu?”
Người trước mặt không phải là tỳ nữ thân cận của tiểu thư nhà họ Triệu bị mất tích đó sao?
Cả hai đều im lặng, con ngươi của Hồng Châu run lên, quay đầu định bỏ chạy.
Biểu hiện của nàng ấy thực sự quá bất thường, nhìn lại bộ dạng nhếch nhác chẳng ra sao của bản thân, Tiết Sầm không khỏi càng thêm hổ thẹn, tiến lên giải thích: “Hồng Châu cô nương, không phải như côp nghĩ đâu...”
Hồng Châu lại giống như nhìn thấy quỷ, kinh ngạc thét lên.
Nàng ta khóc lóc kéo cửa, phát hiện không thể kéo được nên thu mình vào góc tường van xin: “Ta không thấy gì hết! Hôm đó người bắt gặp các người bí mật nói chuyện là tiểu thư, ta thực sự không nghe thấy gì cả! Tiết công tử tha cho ta đi!
“Bí mật nói chuyện gì...”
Tiết Sầm nhận ra điều gì đó không đúng, ngơ ngác nhìn Hồng Châu, “Ngươi đang nói gì vậy?”
…….
Trong hành lang nội viện.
Ngu Linh Tê cảm thấy eo mình bị ôm chặt, lưng lập tức áp vào lồng ngực rắn chắc.
“Người mới?”
Nàng nghe thấy một tiếng chế nhạo rất nhẹ phát ra từ trên đỉnh đầu, giọng nói thản nhiên mà lại trầm thấp rất quen thuộc: “Sao thế, bá thế tử Thành Yên cũng có hứng thú với mỹ nhân này à?”
Ngu Linh Tê đã nghe giọng nói này hàng nghìn lần, nhưng chưa lần nào như tối nay, khiến cô ấy trong lòng sợ hãi bất an.
Nàng nhớ tới ánh mắt xa lạ lạnh lùng của Ninh Ân trong bữa tiệc sinh thần.
Nàng và Ninh Ân đều đưa ra lựa chọn của riêng mình, gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, thật sự vô cùng xấu hổ.
Xấu hổ không kém còn có bá thế tử Thành Yên.
Hắn đến tham dự tiệc sinh thần của Hoàng hậu, tự nhiên nhận ra người thanh niên tuấn mỹ mặc áo choàng tím trước mặt là ai.
Tuy không quyền không thế, nhưng suy cho cùng hắn cũng là Hoàng tử, bá thế tử Thành Yên yêu cái đẹp nhưng không chìm đắm trong tửu sắc, chỉ có thể buông tay cười làm lành nói: “Điện hạ đã thích, làm sao thần có gan cướp người mà người yêu thích được.”
“Rất tốt.”
Ninh Ân dường như không nhận ra nữ nhân trong tay mình là ai, thờ ơ nói: “Tối nay sẽ là người này, xin mời chư vị đại nhân.”
Ngu Linh Tê lúc này mới để ý rằng sau lưng hắn còn có hai nam nhân trung niên, nhìn cách ăn vận, có lẽ là thường phục du hành đêm của văn thần.
Bây giờ đâm lao phải theo lao, Ngu Linh Tê còn chưa tìm ra cách để thoát thân, đã bị cưỡng bức ôm lên lầu, bước vào một phòng riêng với những bức tường chạm khắc hoa văn bằng vàng.
Chân nến cành hoa sang trọng in bóng dưới mặt đất, ánh đèn rực rỡ như ban ngày, chiếu sáng rèm châu khắp căn phòng óng ánh vô cùng..
Phía sau bức bình phong đã có một đàn nương đang chơi nhạc, âm thanh giống như tiếng nước chảy chim hót, vô cùng tao nhã.
Ninh Ân cùng hai vị văn thần ngồi xuống, tự mình rót một ly rượu, mắt nhìn về phía mỹ nhân mạng che kim sa rực rỡ: “Tên gì?”
Hình như hắn thực sự không nhận ra nàng.
Cũng phải, bản thân ăn mặc như thế này, trang điểm diêm dúa lại còn che mặt, ai có thể nhận ra chứ?
Ngu Linh Tê lần đầu tiên nếm trải tư vị phải kìm chế thế này, dưới sự dò xét của Ninh Ân không thể ngẩng đầu lên, nàng chỉ muốn nhanh chóng thoát thân, ra ngoài tìm tung tích của Hồng Châu.
Nhưng nàng không thể đi, cũng không dám lên tiếng đáp lại.
Ánh mắt xa lạ lạnh lùng của Ninh Ân giống như xiềng xích nặng nề, giam cầm nàng tại đây.
Tâm loạn như ma, thực sự không có gì tệ hơn bây giờ nữa.
Tuy nhiên, Ninh Ân đột nhiên nở nụ cười: “Thì ra là một nữ nhân bị câm.”
Hai vị văn thần liếc nhìn nhau, một vị trẻ tuổi hơn khẽ gật đầu, dẫn đầu nói: “Thần… Thần xin mạo muội nói trước, là có chuyện quan trọng muốn cùng người thương lượng, thay vì ham mê thanh sắc…”
“Múa một bản." Ninh Âm vờ như không nghe, chỉ nheo mắt nhìn mỹ nhân mảnh mai che kín mặt dưới ánh đèn.
Ngu Linh Tê cứng người.
Nàng không giỏi khiêu vũ, nhưng lại nghe theo kế hoạch của Đường Bất Ly, ăn vận như một vũ công sủng thiếp.
“Thất điện...” Vị văn thần đó đã tận tình khuyên bảo, vẫn muốn thử xem.
Ninh Ân đặt cái chén xuống, trầm giọng nói: “Múa đi.”
Một lời nói có sức nặng vô cùng.
Ngu Linh Tê chỉ đành căng cứng người, bước theo nhịp điệu của tiếng đàn, từ từ duỗi cánh tay ra.
Nàng sinh ra trong phủ tướng quân, được học cầm kì thi hoạ, không cần phải học những thứ của tỳ thiếp hạ đẳng đem thanh sắc mua vui cho mọi người.
Vì vậy, trong hai kiếp, cô chỉ biết múa một điệu, cái mà Ninh Ân đã ép cô học ở kiếp trước, bởi vì hắn nói muốn nhìn thấy dáng vẻ khi múa của nàng, chuông vàng trên thân hình đẹp đẽ uốn lượn phát ra âm thanh leng keng.
Nàng của lúc đó có chút sợ hãi, cũng có chút uất ức, không thể nghiêm túc học tập, quên đi gần hết động tác. Huống hồ, một điệu múa cần phải phối hợp với giai điệu chuyên nghiệp, mà tiếng đàn nhẹ nhàng này cũng không phù hợp với nó, cho nên tay chân cứ túng lúng không thể múa cho ra hồn được.
Toàn bộ quá trình nàng chỉ nhìn chằm chằm vào ngón chân và tà váy lay động theo động tác, không dám nhìn vào mắt Ninh Ân.
Từ thái độ yên lặng như tờ của hai vị văn thần mà nói, có lẽ, cũng không dám nhìn thẳng.
Tra tấn chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Khúc nhạc kết thúc, căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp không quá rõ ràng của Ngu Linh Tê.
Một khắc nàng cũng không thể ở lại lâu hơn nữa, cung kính cúi chào nhanh chóng lui ra, lại nghe thấy tiếng vỗ tay bất ngờ truyền đến từ sự im lặng đáng sợ đó.
“Tuyệt vời.”
Ninh Ân dường như đã được xem một màn trình diễn tuyệt vời nào đó, vỗ tay cười lớn, cười đến mức hai vai rung rung.
Hắn cười như thế, Ngu Linh Tê không thể rời khỏi nơi đây, cứng ngắc tại chỗ.
Hai vị văn thần cũng không biết tại sao, chỉ biết nhìn nhau.
Ninh Ân cười hỏi: “Múa không đẹp sao?”
“Đẹp, đẹp…”
Cả hai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vỗ tay tán thưởng qua loa có lệp.
“Đến đây.” Ninh Ân làm ra vẻ vui mừng.
Ngu Linh Tê không thể thoát được, nàng tiến từng bước nhỏ lại gần, vẫn cúi đầu.
“Ngồi đi.” Ninh Ân lại nói.
Đôi mắt hạnh của Ngu Linh Tê ngoài tấm màn che nâng lên, nhanh chóng dò xét xung quanh.
Trong phòng chỉ có ba cái ghế, ngay cả một vị trí thừa cũng không có.
Nhìn thấy sự do dự của nàng, Ninh Ân bỏ đôi chân đang bắt chéo xuống, cong ngón tay như có như không vỗ vỗ đầu gối, ám thị không thể nào rõ ràng hơn.
Đừng nói là muốn nàng ngồi lên chân hắn đó chứ?
Trước mặt hai vị văn thần dù dụng ý không rõ ràng, nhưng mà cái này cũng hơi quá rồi...
Người này khi còn là Vệ Thất thì ngoan ngoãn vâng lời, khi làm Nhiếp Chính vương thì đam mê giết người, tỏ ra không gần nữ sắc.
Không ngờ khi là thất hoàng tử, thì ‘chay mặn’ đều không tha...
Bỏ đi, bản thân hiện tại không có tư cách để nói hắn.
Ngu Linh Tê cắn môi, cẩn thận che giấu tâm tư của mình.
Chưa kịp nghĩ nhiều, nàng đã đưa tay vịn lấy bàn bát tiên rồi nhẹ nhàng nhảy một cái, tư thế ưu nhã ngồi xuống bàn.
Chén rượu được rót ra, nước nhỏ xuống tí tách làm ướt chiếc váy múa dệt kim sang trọng đang rũ xuống của nàng, từng giọt một, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo chói mắt dưới ánh nến.
Hai vị văn thần đều ngây người, Ninh Ân cũng sửng sốt.
Trong chốc lát, đáy mắt của hắn lộ ra ý cười thích thú, bàn tay đang đặt trên đầu gối từ từ nhấc lên đặt lên lưng của Ngu Linh Tê.
Sau đó cách lớp vải mỏng manh, dọc theo chiếc lưng cong mềm mại uyển chuyển của nàng, mập mờ dừng lại nơi chỗ lõm của eo.
Toàn thân Ngu Linh Tê đột nhiên co lại, như có ai đó nắm chặt sinh môn, vô thức run lên.
Nếu không phải vẻ mặt của Ninh Ân lúc này quá mức khinh bạc, bộ dạng trong ngoài không tập trung, nàng gần như cho rằng Ninh Ân đã nhận ra mình.
Hai vị văn thần có lẽ nhìn thấy hắn thực sự nghiện trò dùng nữ nhân để tiêu khiển, không có ý định tranh giành quyền lực.
Nhìn thấy Thất hoàng tử đang cao hứng, hai người trao đổi ánh mắt, thở dài cáo lui.
Hai người đó vừa rời đi, Ngu Linh Tê liền thấy ý cười trong mắt hắn nhạt đi, biến thành một sự im lặng u ám và lạnh lẽo quen thuộc.
Bàn tay trên lưng Ngu Linh Tê cũng từ từ rút ra, đặt lại lên đùi.
Sự thay đổi này, làm nhịp tim dồn dập của Ngu Linh Tê dịu lại.
Nàng biết Ninh Ân chỉ đang đóng kịch.
Vở kịch kết thúc, nàng cũng nên đi rồi.
Ngu Linh Tê đặt ngón chân xuống đất, chớp lấy cơ hội rời khỏi bàn.
Thắt lưng bị ôm chặt, Ninh Ân nhàn nhạt nói, giọng điệu lạnh lùng hoàn toàn khác với lần trước: “Làm đổ rượu của ta, không đền bù một ly liền rời đi?”
Ngu Linh Tê nhận mệnh, chỉ đành rót lại một ly rượu, cúi đầu cụp mắt dâng rượu đến trước mặt Ninh Ân.
Ninh Ân không nhận lấy.
Hắn nâng đôi mắt đen lạnh băng lên, chậm rãi cười nói: “Trước kia ta từng cho tiểu thư ăn, nhưng không phải như thế này.”
Trong xe ngựa, Ngu Linh Tê thay một chiếc váy dệt kim nhạt màu dài theo kế hoạch của Đường Bất Ly. Mỹ nhân trong gương lăng hoa có mái tóc dài búi cao, trên trán điểm một bông hoa nhỏ, má hạnh môi đào, xinh đẹp vô song.
Không biết Đường Bất Ly đã dùng thủ đoạn gì, rất nhanh lấy được thẻ thông hành vào nội viện của thanh lâu.
Thanh lâu chỉ tiếp khách nam, Ngu Linh Tê ban đầu định để Thanh Tiêu cầm thẻ thông hành trà trộn vào trong đó, mang Hồng Châu ra ngoài.
Không ngờ nội viện lại cẩn mật như vậy, một thẻ bài một người, chỉ vào không ra, càng không cần nói đến việc mang một người lớn còn sống ra ngoài.
Có một số lời không thể để người khác truyền đạt giúp, vì vậy Ngu Linh Tê bắt buộc phải hỏi trực tiếp Hồng Châu, sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu.
Đang nghĩ, xe ngựa dừng lại.
Đường Bất Ly đang mặc quần áo nam màu nâu nhạt, kéo rèm xe ra.
Nàng ta đính hai bộ ria mép ngắn trên môi, chiếc roi da dài mang trên người được quấn quanh eo thành nhiều vòng, giống như một công tử giàu sang quyền quý thanh tú phong lưu.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê ăn vận quá đẹp, “Đường công tử” không khỏi trừng mắt nói: “Tuế Tuế của ta, cô thật sự, thật sự...”
Thanh Bình hương quân vốn là một người ghét đọc sách, vốn từ nghèo nàn, “thực sự” một hồi lâu, cũng không tìm được từ nào thích hợp để miêu tả, chép miệng nói: “Bây giờ ta thực sự cảm thấy danh xưng 'đệ nhất mỹ nhân kinh thành' không phải là tin đồn thất thiệt.”
Lần này nàng trang điểm thành hoa nương, vải dệt kim lộng lẫy, càng thêm mấy phần mềm mại quyến rũ lòng người, không giống sủng thiếp, trái lại càng giống thần phi tiên tử.
Bản thân Ngu Linh Tê cũng không quen lắm.
Lớp phấn trên mặt quá dày, y phục lại quá mỏng, nàng cau mày nói: “Ăn mặc tùy tiện ngả ngớn như vậy, thật sự không thoải mái.”
Phải trang điểm ăn mặc ‘lớn gan’ như vậy, cũng chỉ có ở kiếp trước lúc nàng hầu hạ Ninh Ân bị ép buộc mặc một lần.
Nhưng đó là ở trong phòng ngủ nên không có chuyện xấu hổ hay không xấu hổ, không so được với rêu rao khắp nơi như ngày hôm nay.
Nếu không phải chỉ có một tấm thẻ thông hành, dung mạo cùng vóc người thật sự không tương xứng với nam nhân, mặc quần áo nam cũng không qua mắt được ai thì nàng cũng không muốn vẽ thêm chuyện trở thành sủng thiếp của “Đường công tử”.
“Mặc dù Lãm Xuân Các không tiếp khách nữ, nhưng lại cho phép khách nam mang theo thê thiếp của họ đến học tập điều-giáo. Tuế Tuế giả làm sủng thiếp của ta, theo ta vào nội viện, sau đó tìm cơ hội để tìm người nàng muốn tìm kiếm.”
Đường Bất Ly nói lại kế hoạch chi tiết một lần nữa, sau đó nhìn hai huynh đệ Thanh Tiêu và Thanh Lam đang đợi bên ngoài xe ngựa. "Các ngươi, ở tiền viện tiếp ứng, đừng đả thảo kinh xà."
Thu xếp xong mọi việc, Ngu Linh Tê che mạng che mặt, theo “Đường công tử” xuống xe.
Đèn đuốc ồn ào náo động đập vào mặt, oanh ca yến ngữ vờn quanh bốn phía, cực kỳ xa hoa lãng phí.
Bước vào cửa Lãm Xuân Các, Ngu Linh Tê cảm thấy ở đây có chút quen thuộc.
Càng đi vào trong, loại cảm giác quen thuộc này càng trở nên sâu sắc. Mãi cho đến khi nàng đi về phía nội viện dọc theo phòng trưng bày vật phẩm trang điểm phù phiếm, thoáng thấy mái hiên cong lên của phòng trà ở phía tây, nàng mới chắc chắn rằng mình đã đến đây.
Lúc đó nàng bị đâm vào cánh tay nhiễm độc bị thương, Ninh Ân đã đưa nàng vào phòng riêng ở nội viện để điều trị.
Vậy, bên trong Lãm Xuân Các có nội ứng của hắn hả?
Suy nghĩ thoáng qua trong chốc lát, liền nhìn Đường Bất Ly đang ở bên cạnh ôm vai nàng, cười khúc khích nói: “Nghe nói điệu múa Tây Vực của Tố Cầm cô nương tuyệt thế vô song, đặc biệt mang theo ái thiếp đến để học hỏi, về nhà múa lại cho bổn công tử tiêu khiển.”
Hóa ra là hộ viện đến kiểm tra thẻ thông hành.
“Mời công tử và phu nhân vào, nhưng mà...”
Hộ viện trả lại thẻ thông hành cho Đường Bất Ly, liếc nhìn Thanh Tiêu và Thanh Lam phía sau: “Thị vệ, người hầu theo quy định không được phép vào.”
Ngu Linh Tê hơi quay đầu lại, dùng ánh mắt ra hiệu.
Hai người Thanh Tiêu Thanh Lam nhận lệnh, lùi lại một bước, đi đến địa điểm giao hẹn đã thống nhất trước đó.
Các gian nhà trong nội viện không hào nhoáng lộng lẫy như tiền viện, nhưng đặc biệt trang nhã, có thể nghe thấy tiếng đàn tỳ bà réo rắt.
Quân nô dẫn Đường Bất Ly và nàng đến tiểu lầu của Tố Cầm cô nương, ở hành lang tình cờ chạm mặt một nhóm công tử quý tộc giàu có.
Dẫn đầu là một người mặt hoa da phấn, ôm lấy vai người bên cạnh - cười nói: “Trần huynh, cái lưỡi đinh hương ba tấc đó của Hồng Nhị cô nương, rốt cuộc là có tư vị thế nào a?”
Người được gọi là “Trần huynh” là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mắt to mày dày trông có vẻ khá đứng đắn, đáng tiếc vừa mở miệng liền lộ ra sự thấp kém, nheo mắt ngả ngớn nói: “Tiêu hồn thực cốt vô cùng mê người, không uổng công đi chút nào.”
“Chẳng trách Trần huynh triền miên với nàng ta lâu như vậy! Hahahahaha…”
Những lời tục tĩu phía sau, thật không thể lọt tai.
Đường Bất Ly ở bên cạnh đang trầm mặc đột nhiên dừng chân.
Ngu Linh Tê nhìn lại, nghi hoặc thấp giọng nói: “A Ly?”
Đường Bất Ly như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào đám hồ bằng cẩu hữu đi mua vui ở thanh lâu, khuôn mặt xinh đẹp tối sầm.
Ngu Linh Tê nhìn nàng ta, rồi nhìn vài người đang đi chậm về phía nàng, đột nhiên hiểu ra: Cái người “Trần huynh” đó, có lẽ là vị hôn phu của Đường Bất Ly – Trần Giám cháu trai của Thái phó.
Còn chưa kịp trấn an, Đường Bất Ly đã ra tay.
Nàng ta tháo chiếc roi da dài trên thắt lưng, sải bước về phía Trần Giám, lắc cổ tay, bóng roi như con rắn chui ra khỏi hang.
Ánh đèn lưu ly ở hành lang vụt tắt, khắp nơi vang lên tiếng kinh hô, Trần Giám ngã về phía sau tạo ra một tiếng động lớn, trên mặt hắn ta xuất hiện một vết roi da sưng tấy đỏ thẫm.
Trần Giám che mặt tức giận nói: “Ngươi là ai? Tại sao đánh người!”
Đường Bất Ly vốn đã bất mãn với cuộc hôn sự được sắp đặt kia, lúc này vô cùng tức giận cầm roi da cười lạnh: “Ta là Đường tổ tông của ngươi! Ta chính là đánh ngươi, một tên dâm tặc trông rất giống với chó!”
Tiếng la hét của Trần Giám và tiếng kêu cứu của những người đi cùng hắn kinh động đến hộ vệ ở dưới lầu, nhưng lúc này đã quá muộn để ngăn chặn sự việc.
Ngu Linh Lê đành phải nhân lúc hỗn loạn mà rút lui, quay người chạy về phía căn phòng nhỏ mà Thanh Tiêu đã truy xét qua, nghe đâu Hồng Châu đang ở trong đó.
Vừa xuống lầu thì suýt đụng phải người đối diện.
Nhìn kỹ hơn, hóa ra là một người quen - người từng cầu hôn nàng, sau đó lại dây dưa với một ngoại thất quyến rũ- thế tử Thành Yên.
Chẳng trách nội viện của Lãm Xuân Các được bảo vệ rất nghiêm ngặt, thực sự là ngoạ hổ tàng long, tùy tiện bước ba bước cũng có thể gặp được người quyền cao chức trọng đến tiêu khiển.
Hai người đã từng gặp mặt, Ngu Linh Tê vội vàng nhắm mắt cúi đầu, nhưng lại bị bá thế tử Thành Yên kéo tay: “Đứng lại.”
Trái tim của Ngu Linh Tê thắt lại: Chẳng lẽ là bị nhận ra rồi chứ?
Nàng cúi đầu thấp hơn, chỉ có hai hàng lông mi cong dài đen nhánh khẽ rung phía sau tấm màn che mặt.
Lại nghe thấy âm thanh “Hử” của bá thế tử Thành Yên, hắn nhìn nàng một lượt rồi hỏi: “Nàng tên gì? Sao trước đây chưa từng thấy qua.”
Vừa nói, vừa bắt đầu muốn kéo tấm mạng che mặt của nàng.
Trái tim Ngu Linh Tê vừa mới thả lỏng lại căng thẳng, liền nắm chặt mạng che mặt, lùi lại một bước, đâm vào một vòng tay vững chắc.
Thế gian rơi vào khoảnh khắc im lặng.
Mùi đàn hương thanh mát quen thuộc đọng lại, khiến nàng vô thức nghĩ đến vạt y phục màu tím không thể giữ lại trong bữa tiệc sinh thần.
Ngu Linh Tê đứng yên, trái tim nàng chợt thắt lại, sau đó chậm rãi lan ra một sự đau đớn vô hạn.
…….
Khi Tiết Sầm tỉnh dậy, trời đã tối.
“Đây là… đâu?”
Xoa xoa cái gáy đau âm ỉ, hắn mới phát hiện bản thân chỉ mặc mỗi đồ lót rộng rãi bên trong đang nằm dài trên chiếc giường nhỏ vải dệt êm ái, bên cạnh, một cô nương da dẻ mềm mại dáng người xinh đẹp đang dán chặt vào hắn mà ngủ, phát ra tiếng rầm rì êm tai.
Tiết Sầm lập tức hoảng hốt, ngã khỏi giường, khiến mấy dụng cụ trên bàn trà cũng ào ào đổ xuống.
“Làm gì thế?”
Nữ tử kia bị đánh thức hoàn toàn, bất mãn ngáp một cái đứng dậy, trâm cài rơi xuống thái dương, chăn bông trượt xuống lộ ra mảng lớn cảnh xuân quyến rũ.
Nhưng Tiết Sầm thật sự không có dũng khí tận hưởng điều đó, đỏ mặt quay đầu đi, nói: “Cô nương mau mặc y phục vào đi, cái này... cái này còn ra thể thống gì nữa!”
“Công tử không phải đang nói đùa đấy chứ? Ở đây chúng tôi đều không mặc y phục, chưa từng thấy qua ai mặc y phục cả.”
Nữ tử không có chút xấu hổ nào, thân mình mềm mại giống như không có xương dựa vào Tiết Sầm cười hì hì, trêu chọc: “Huống hồ, vừa rồi công tử người không phải là cởi ra rất vui vẻ sao?”
Tiết Sầm chỉ cảm thấy đầu óc kêu ong ong, lễ giáo phép tắc gì cũng quên sạch, đứng dậy đẩy nữ nhân ấy ra, nói: “Ngươi đang nói bậy! Ta... ta...”
Hắn quay lưng lại, vội vàng kiểm tra lại quần áo của mình.
Hắn chưa từng ‘qua lại’ với nữ nhân nên không thể phân biệt ⁰
được tình cảnh trước mắt là đã thất thân hay chưa. Tâm hắn rối bời, lại thêm khi nhìn thấy vài vết son đỏ tươi trên ngực và bụng, tay chân hắn bỗng lạnh toát.
Hoa nương trơ mắt nhìn khuôn mặt như ngọc của lang quân từ đỏ bừng dần chuyển thành tái nhợt, không khỏi giật mình, vươn ngón tay móng sơn đỏ tươi ra chọc chọc hắn: “Công tử, người không sao chứ?”
Tiết Sầm run rẩy mặc lại áo, bởi vì tay quá run, thắt lưng buộc mấy lần cũng đều không thể buộc xong.
Trong đôi mắt đỏ hoe của hắn nhập nhòe một tầng nước, một lúc lâu mới khàn giọng nói: “Đi ra ngoài.”
Nhìn thấy hầu kết bị nghẹn của hắn, hoa hương khóe miệng giật giật. Đến đây để tìm khoái hoạt, tại sao lại khóc a?
“Công tử...”
“Đi ra ngoài!”
Thế là hoa nương nuốt xuống câu “Hôn mê như người chết, còn chưa kịp…”, đảo mắt nhìn ra sau, khịt mũi mặc y phục vào rồi rời đi.
Tiết Sầm vẫn ngơ ngẩn ngồi trên mặt đất, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập vẻ chán chường.
Rốt cuộc là người của thanh lâu chủ mưu hãm hại, hay là Thất hoàng tử...
Hắn nắm chặt hai tay, chậm rãi đứng lên ngồi trên giường, lần lượt nhặt y phục khoác ngoài và thắt lưng ngọc vương vãi trên mặt đất lên.
Như thể cố gắng thu nhặt nhân phẩm bị đánh vỡ, càng nhặt mắt càng đỏ hơn.
Cọt kẹt, cánh cửa lại mở ra lần nữa.
Tiết Sầm hoảng loạn ngẩng đầu, nhưng bước vào không phải hoa nương mà là một tiểu tỳ hầu trà với vết sẹo trên trán.
“Công tử, mời dùng trà...”
Thị tì ngẩng đầu, kinh sợ run lên khi nhìn thấy tướng mạo của Tiết Sầm, chiếc cốc trên tay rơi xuống, phát ra tiếng nứt vỡ chói tai.
Tiết Sầm cũng nhận ra nàng ấy, không khỏi ôm lấy quần áo che trước ngực: “Hồng Châu?”
Người trước mặt không phải là tỳ nữ thân cận của tiểu thư nhà họ Triệu bị mất tích đó sao?
Cả hai đều im lặng, con ngươi của Hồng Châu run lên, quay đầu định bỏ chạy.
Biểu hiện của nàng ấy thực sự quá bất thường, nhìn lại bộ dạng nhếch nhác chẳng ra sao của bản thân, Tiết Sầm không khỏi càng thêm hổ thẹn, tiến lên giải thích: “Hồng Châu cô nương, không phải như côp nghĩ đâu...”
Hồng Châu lại giống như nhìn thấy quỷ, kinh ngạc thét lên.
Nàng ta khóc lóc kéo cửa, phát hiện không thể kéo được nên thu mình vào góc tường van xin: “Ta không thấy gì hết! Hôm đó người bắt gặp các người bí mật nói chuyện là tiểu thư, ta thực sự không nghe thấy gì cả! Tiết công tử tha cho ta đi!
“Bí mật nói chuyện gì...”
Tiết Sầm nhận ra điều gì đó không đúng, ngơ ngác nhìn Hồng Châu, “Ngươi đang nói gì vậy?”
…….
Trong hành lang nội viện.
Ngu Linh Tê cảm thấy eo mình bị ôm chặt, lưng lập tức áp vào lồng ngực rắn chắc.
“Người mới?”
Nàng nghe thấy một tiếng chế nhạo rất nhẹ phát ra từ trên đỉnh đầu, giọng nói thản nhiên mà lại trầm thấp rất quen thuộc: “Sao thế, bá thế tử Thành Yên cũng có hứng thú với mỹ nhân này à?”
Ngu Linh Tê đã nghe giọng nói này hàng nghìn lần, nhưng chưa lần nào như tối nay, khiến cô ấy trong lòng sợ hãi bất an.
Nàng nhớ tới ánh mắt xa lạ lạnh lùng của Ninh Ân trong bữa tiệc sinh thần.
Nàng và Ninh Ân đều đưa ra lựa chọn của riêng mình, gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, thật sự vô cùng xấu hổ.
Xấu hổ không kém còn có bá thế tử Thành Yên.
Hắn đến tham dự tiệc sinh thần của Hoàng hậu, tự nhiên nhận ra người thanh niên tuấn mỹ mặc áo choàng tím trước mặt là ai.
Tuy không quyền không thế, nhưng suy cho cùng hắn cũng là Hoàng tử, bá thế tử Thành Yên yêu cái đẹp nhưng không chìm đắm trong tửu sắc, chỉ có thể buông tay cười làm lành nói: “Điện hạ đã thích, làm sao thần có gan cướp người mà người yêu thích được.”
“Rất tốt.”
Ninh Ân dường như không nhận ra nữ nhân trong tay mình là ai, thờ ơ nói: “Tối nay sẽ là người này, xin mời chư vị đại nhân.”
Ngu Linh Tê lúc này mới để ý rằng sau lưng hắn còn có hai nam nhân trung niên, nhìn cách ăn vận, có lẽ là thường phục du hành đêm của văn thần.
Bây giờ đâm lao phải theo lao, Ngu Linh Tê còn chưa tìm ra cách để thoát thân, đã bị cưỡng bức ôm lên lầu, bước vào một phòng riêng với những bức tường chạm khắc hoa văn bằng vàng.
Chân nến cành hoa sang trọng in bóng dưới mặt đất, ánh đèn rực rỡ như ban ngày, chiếu sáng rèm châu khắp căn phòng óng ánh vô cùng..
Phía sau bức bình phong đã có một đàn nương đang chơi nhạc, âm thanh giống như tiếng nước chảy chim hót, vô cùng tao nhã.
Ninh Ân cùng hai vị văn thần ngồi xuống, tự mình rót một ly rượu, mắt nhìn về phía mỹ nhân mạng che kim sa rực rỡ: “Tên gì?”
Hình như hắn thực sự không nhận ra nàng.
Cũng phải, bản thân ăn mặc như thế này, trang điểm diêm dúa lại còn che mặt, ai có thể nhận ra chứ?
Ngu Linh Tê lần đầu tiên nếm trải tư vị phải kìm chế thế này, dưới sự dò xét của Ninh Ân không thể ngẩng đầu lên, nàng chỉ muốn nhanh chóng thoát thân, ra ngoài tìm tung tích của Hồng Châu.
Nhưng nàng không thể đi, cũng không dám lên tiếng đáp lại.
Ánh mắt xa lạ lạnh lùng của Ninh Ân giống như xiềng xích nặng nề, giam cầm nàng tại đây.
Tâm loạn như ma, thực sự không có gì tệ hơn bây giờ nữa.
Tuy nhiên, Ninh Ân đột nhiên nở nụ cười: “Thì ra là một nữ nhân bị câm.”
Hai vị văn thần liếc nhìn nhau, một vị trẻ tuổi hơn khẽ gật đầu, dẫn đầu nói: “Thần… Thần xin mạo muội nói trước, là có chuyện quan trọng muốn cùng người thương lượng, thay vì ham mê thanh sắc…”
“Múa một bản." Ninh Âm vờ như không nghe, chỉ nheo mắt nhìn mỹ nhân mảnh mai che kín mặt dưới ánh đèn.
Ngu Linh Tê cứng người.
Nàng không giỏi khiêu vũ, nhưng lại nghe theo kế hoạch của Đường Bất Ly, ăn vận như một vũ công sủng thiếp.
“Thất điện...” Vị văn thần đó đã tận tình khuyên bảo, vẫn muốn thử xem.
Ninh Ân đặt cái chén xuống, trầm giọng nói: “Múa đi.”
Một lời nói có sức nặng vô cùng.
Ngu Linh Tê chỉ đành căng cứng người, bước theo nhịp điệu của tiếng đàn, từ từ duỗi cánh tay ra.
Nàng sinh ra trong phủ tướng quân, được học cầm kì thi hoạ, không cần phải học những thứ của tỳ thiếp hạ đẳng đem thanh sắc mua vui cho mọi người.
Vì vậy, trong hai kiếp, cô chỉ biết múa một điệu, cái mà Ninh Ân đã ép cô học ở kiếp trước, bởi vì hắn nói muốn nhìn thấy dáng vẻ khi múa của nàng, chuông vàng trên thân hình đẹp đẽ uốn lượn phát ra âm thanh leng keng.
Nàng của lúc đó có chút sợ hãi, cũng có chút uất ức, không thể nghiêm túc học tập, quên đi gần hết động tác. Huống hồ, một điệu múa cần phải phối hợp với giai điệu chuyên nghiệp, mà tiếng đàn nhẹ nhàng này cũng không phù hợp với nó, cho nên tay chân cứ túng lúng không thể múa cho ra hồn được.
Toàn bộ quá trình nàng chỉ nhìn chằm chằm vào ngón chân và tà váy lay động theo động tác, không dám nhìn vào mắt Ninh Ân.
Từ thái độ yên lặng như tờ của hai vị văn thần mà nói, có lẽ, cũng không dám nhìn thẳng.
Tra tấn chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Khúc nhạc kết thúc, căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp không quá rõ ràng của Ngu Linh Tê.
Một khắc nàng cũng không thể ở lại lâu hơn nữa, cung kính cúi chào nhanh chóng lui ra, lại nghe thấy tiếng vỗ tay bất ngờ truyền đến từ sự im lặng đáng sợ đó.
“Tuyệt vời.”
Ninh Ân dường như đã được xem một màn trình diễn tuyệt vời nào đó, vỗ tay cười lớn, cười đến mức hai vai rung rung.
Hắn cười như thế, Ngu Linh Tê không thể rời khỏi nơi đây, cứng ngắc tại chỗ.
Hai vị văn thần cũng không biết tại sao, chỉ biết nhìn nhau.
Ninh Ân cười hỏi: “Múa không đẹp sao?”
“Đẹp, đẹp…”
Cả hai không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vỗ tay tán thưởng qua loa có lệp.
“Đến đây.” Ninh Ân làm ra vẻ vui mừng.
Ngu Linh Tê không thể thoát được, nàng tiến từng bước nhỏ lại gần, vẫn cúi đầu.
“Ngồi đi.” Ninh Ân lại nói.
Đôi mắt hạnh của Ngu Linh Tê ngoài tấm màn che nâng lên, nhanh chóng dò xét xung quanh.
Trong phòng chỉ có ba cái ghế, ngay cả một vị trí thừa cũng không có.
Nhìn thấy sự do dự của nàng, Ninh Ân bỏ đôi chân đang bắt chéo xuống, cong ngón tay như có như không vỗ vỗ đầu gối, ám thị không thể nào rõ ràng hơn.
Đừng nói là muốn nàng ngồi lên chân hắn đó chứ?
Trước mặt hai vị văn thần dù dụng ý không rõ ràng, nhưng mà cái này cũng hơi quá rồi...
Người này khi còn là Vệ Thất thì ngoan ngoãn vâng lời, khi làm Nhiếp Chính vương thì đam mê giết người, tỏ ra không gần nữ sắc.
Không ngờ khi là thất hoàng tử, thì ‘chay mặn’ đều không tha...
Bỏ đi, bản thân hiện tại không có tư cách để nói hắn.
Ngu Linh Tê cắn môi, cẩn thận che giấu tâm tư của mình.
Chưa kịp nghĩ nhiều, nàng đã đưa tay vịn lấy bàn bát tiên rồi nhẹ nhàng nhảy một cái, tư thế ưu nhã ngồi xuống bàn.
Chén rượu được rót ra, nước nhỏ xuống tí tách làm ướt chiếc váy múa dệt kim sang trọng đang rũ xuống của nàng, từng giọt một, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo chói mắt dưới ánh nến.
Hai vị văn thần đều ngây người, Ninh Ân cũng sửng sốt.
Trong chốc lát, đáy mắt của hắn lộ ra ý cười thích thú, bàn tay đang đặt trên đầu gối từ từ nhấc lên đặt lên lưng của Ngu Linh Tê.
Sau đó cách lớp vải mỏng manh, dọc theo chiếc lưng cong mềm mại uyển chuyển của nàng, mập mờ dừng lại nơi chỗ lõm của eo.
Toàn thân Ngu Linh Tê đột nhiên co lại, như có ai đó nắm chặt sinh môn, vô thức run lên.
Nếu không phải vẻ mặt của Ninh Ân lúc này quá mức khinh bạc, bộ dạng trong ngoài không tập trung, nàng gần như cho rằng Ninh Ân đã nhận ra mình.
Hai vị văn thần có lẽ nhìn thấy hắn thực sự nghiện trò dùng nữ nhân để tiêu khiển, không có ý định tranh giành quyền lực.
Nhìn thấy Thất hoàng tử đang cao hứng, hai người trao đổi ánh mắt, thở dài cáo lui.
Hai người đó vừa rời đi, Ngu Linh Tê liền thấy ý cười trong mắt hắn nhạt đi, biến thành một sự im lặng u ám và lạnh lẽo quen thuộc.
Bàn tay trên lưng Ngu Linh Tê cũng từ từ rút ra, đặt lại lên đùi.
Sự thay đổi này, làm nhịp tim dồn dập của Ngu Linh Tê dịu lại.
Nàng biết Ninh Ân chỉ đang đóng kịch.
Vở kịch kết thúc, nàng cũng nên đi rồi.
Ngu Linh Tê đặt ngón chân xuống đất, chớp lấy cơ hội rời khỏi bàn.
Thắt lưng bị ôm chặt, Ninh Ân nhàn nhạt nói, giọng điệu lạnh lùng hoàn toàn khác với lần trước: “Làm đổ rượu của ta, không đền bù một ly liền rời đi?”
Ngu Linh Tê nhận mệnh, chỉ đành rót lại một ly rượu, cúi đầu cụp mắt dâng rượu đến trước mặt Ninh Ân.
Ninh Ân không nhận lấy.
Hắn nâng đôi mắt đen lạnh băng lên, chậm rãi cười nói: “Trước kia ta từng cho tiểu thư ăn, nhưng không phải như thế này.”