Chương 5: Trằn trọc
Không được, vẫn không thể không nuốt trôi cục tức này.
Ngoài cửa sổ mưa lạnh rơi tí tách, sương mù mông lung, mờ ảo.
Đêm qua Ngu Linh Tê ngủ không ngon, quấn áo lông hồ ly tựa vào giường ngẩn ngơ, mái tóc hơi rối phác họa ra dáng người xinh đẹp, trông có chút lả lướt.
Hai ngày nay, nàng vẫn không thể hiểu được hình ảnh mà nàng đã nhìn thấy ở thành Dục Giới Tiên.
Cho tới bây giờ, Ngu Linh Tê chỉ biết Ninh Ân tuấn mỹ cao quý, bễ nghễ chúng sinh.
Hắn cầm một cây gậy nạm vàng khảm ngọc bích, ngay cả khi giết người, tư thế của hắn cũng cực kỳ thanh lịch, không thấy chút chật vật nào.
Nhìn thấy hắn quỳ gối dưới chân người khác làm ghế người, trong nháy mắt Ngu Linh Tê hoài nghi nhân sinh.
Dưới sự khiếp sợ tột cùng, con người không còn cảm nhận được khoái cảm trả thù.
Nàng loạng choạng lùi lại, phản ứng đầu tiên của cơ thể là chạy trốn.
Nàng cũng không biết mình đang sợ hãi điều gì.
Chỉ là không thể tưởng tượng nổi: Chẳng lẽ sau khi mình chết những lời nguyền rủa ti tiện đã ứng nghiệm với Ninh Ân, trời cao thật sự để Ninh Ân làm trâu làm ngựa, trả nợ tội kiếp trước của hắn?
“Tiểu thư, phòng bếp nói nước thuốc mà người phân phó đã nấu xong, bây giờ đưa tới cho người?” Hồ Đào vào cửa bẩm báo, kéo suy nghĩ Ngu Linh Tê quay về hiện thực.
Việc chính vẫn quan trọng hơn.
Ngu Linh Tê đành phải đè nén tâm sự, nói: “Không cần, ta tự đi lấy.”
Dứt lời nàng vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo, đứng dậy đi vào phòng ăn.
Tối hôm qua mưa lạnh suốt đêm, Ngu Linh Tê cố ý chọn thời tiết đột nhiên lạnh lẽo này.
Trên bàn ăn có hai khay sơn đỏ chạm khắc hoa văn, một cái bên trong là bí dược Ngu Linh Tê lén nấu, bên kia là canh gừng đường đỏ nóng hổi.
Đây là thói quen của nương.
Trước đây mỗi năm vào thời điểm thu đông hạ nhiệt, nương đều lệnh nhà bếp nấu một chén canh gừng, sưởi ấm thân thể cho phu quân và trưởng tử cần ra ngoài vội vàng.
Ngu Linh Tê ung dung thản nhiên, tìm lý do đuổi thị tỳ đi: “Thuốc của ta quá đắng, ngươi vào phòng ta lấy chút mứt hoa quả để át vị đắng đi.”
Thị tỳ không nghi ngờ có nàng, “Vâng ạ” một tiếng, lập tức đặt quạt hương bồ xuống, đi ra ngoài.
Thị tỳ rời khỏi, Ngu Linh Tê vội vàng bưng canh gừng của cha nương lên, mỗi người đổ nửa chén, lại đổ chén thuốc mình nấu vào trong canh gừng của bọn họ, lắc nhẹ.
Màu sắc hai bát không khác nhau nhiều, cũng không có mùi thuốc kỳ lạ, vậy nên không nhìn ra.
Thị tỳ nhanh chóng cầm mứt quả quay lại, Ngu Linh Tê tiện tay bỏ một miếng vào miệng, còn lo lắng, lập tức nói với thị tỳ: “Ngươi cứ đi xuống đi, hai chén canh gừng này ta tự mình đưa qua cho cha và mọi người.”
Trong thư phòng, cha con Ngu tướng quân đang ngồi sau bàn, đang xem địa đồ biên cảnh.
Ngu Linh Tê bình tĩnh lại, bước qua cửa, đặt canh gừng trước mặt hai người, cố gắng nói như bình thường: “Cha, huynh trưởng, a nương nấu canh gừng cho hai người."
Ngu tướng quân cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Nữ nhi ngoan, để đó đi.”
Ngu Linh Tê ôm khay trước ngực, dừng một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu bị cảm lạnh thì uống cũng không tốt nữa.”
Lúc này Ngu tướng quân mới bưng canh gừng lên, đưa mép chén đến bên miệng.
Ngu Linh Tê nín thở.
Kết quả còn chưa uống, lập tức thấy huynh trưởng Ngu Hoán Thần chỉ vào một nơi nào đó trong địa đồ, lại gần nói: “Phụ thân, lộ tuyến nơi này không ổn.”
Ngu tướng quân nhíu mày, lại đặt canh gừng xuống.
Ngu Linh Tê nhìn theo chén sứ lên xuống, sau đó trừng mắt nhìn huynh trưởng vướng víu một cái.
Nếu không uống sợ sẽ có thêm phiền phức.
Nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt Ngu Linh Tê chuyển động, nói: “Cha, canh này ta vừa mới nếm một ngụm, hương vị hơi nhạt. Cha có muốn nữ nhi thêm chút bột ớt vào cho người không, để người ra mồ hôi?”
Vừa dứt lời, trán hai người đồng thời nhảy dựng lên, cầm canh gừng uống đến hết, sợ trì hoãn sẽ bị ớt tra tấn.
Bọn họ đã lĩnh giáo sự kì lạ của cô nương nhà mình, không chịu nổi, không chịu nổi.
Ngu Linh Tê nghẹn cười, nghẹn đến vất vả.
Sau khi uống canh gừng, hai cha con lại thay quần áo đến Binh Bộ một chuyến, bàn bạc việc chuyển lương thảo đi trước.
Ngu Linh Tê không ngăn cản.
Dược tính cần một canh giờ mới có thể phát tác, phụ huynh đi thêm vài nơi mới có thể xóa tan hiềm nghi với nàng.
Nàng kiên nhẫn ngồi trong khuê phòng, chờ tin tức.
Đến giữa trưa, cha và anh trai thực sự được dìu quay về.
Ngu phu nhân hoảng sợ, hỏi thị vệ đi theo, mới biết không hiểu vì sao trượng phu và nhi tử đột nhiên bị phong hàn, đầu váng mắt hoa không thể đứng vững, lúc này mới được Binh Bộ phủ dùng xe ngựa đưa về.
Mới đầu hai phụ tử nóng lên không có sức nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì thần trí.
Khi trời tối đã hôn mê bất tỉnh.
Đại thái giám trong cung, thái y lui tới đổi mấy đợt, nhưng nói không nên lời vì sao bệnh của phụ tử Ngu gia lại trở nặng.
Đến ngày thứ ba mê man, hô hấp của phụ tử Ngu gia dần dần suy nhược, ngay cả thái y tốt nhất cũng nhíu chặt mày, bó tay.
Đại thái giám thấy bệnh nặng này cũng không phải giả, lắc đầu, làm bộ trấn an Ngu phu nhân lung lay sắp đổ vài câu, lập tức hồi cung phục mệnh.
Trái tim nảy lên trên cổ họng Ngu Linh Tê cuối cùng cũng bình an hạ xuống.
Mặc dù nói trước khi xuất chinh đổi chủ tướng bất lợi với lòng quân, nhưng dù sao Ngu Linh Tê cũng sống lại một đời, biết lần này Nhung tộc cướp lương thực cũng không phải là đại loạn, chỉ là người có lòng gài bẫy nhằm vào Ngu gia. Luvevaland chấm co. Dù đổi các võ tướng khác đi Bắc chinh cũng không làm tổn thương vận mệnh quốc gia.
Nàng cũng bất đắc dĩ mới dùng cách này.
Chỉ là khó tránh khỏi việc làm khổ a nương.
Ngu phu nhân đã canh giữ trước giường bệnh của trượng phu và trưởng tử mấy ngày mấy đêm, gầy đến mức đai lưng lỏng đi, nhưng vừa nhìn thấy nữ nhi, bà vẫn cố sức nở nụ cười yếu ớt, khẽ nói: “Tuế Tuế đừng lo, a nương ở đây, cha và huynh trưởng con sẽ không sao."
Ngu Linh Tê nhìn thấy đôi mắt sưng húp của a nương, chút áy náy trong lòng lập tức lung lay.
Nàng mở miệng, và trong khoảnh khắc, nàng muốn nói ra tất cả chân tương.
Nhưng nàng không thể.
Có ai tin mấy chuyện quỷ thần này chứ? Nói ra cũng chỉ là tăng thêm bi thương mà thôi.
Huống chi hoàng đế có thể sinh ra con trai ngoan độc như Ninh Ân, cũng không phải hạng người vô năng, kế hoạch này chỉ có lừa gạt thân nhân trước, mới làm cho hoàng đế cũng hoàn toàn hết nghi ngờ.
“A nương, người về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Ngu Linh Tê bước lên, ôm lấy bả vai gầy gò của mẫu thân: “Nơi này có con chăm sóc.”
Ngu phu nhân chỉ lắc đầu: “Thân thể con yếu ớt, đừng để nhiễm bệnh. Nếu ngay cả con cũng vậy… Thật sự a nương không biết nên sống thế nào!”
“Không, nương! Nhiều nhất là bốn ngày, cha và huynh trưởng có thể tỉnh lại.”
Ngu Linh Tê giống như một đêm trưởng thành, kiên định nói: “Thân là nữ nhi, lẽ ra con phải tận hiếu trước giường phụ thân.”
Ngu phu nhân không thể lay chuyển được nàng, đành phải đồng ý.
Trên giường, phụ tử Ngu gia nằm cạnh nhau, hai mắt nhắm nghiền,dường như không thể nhìn ra đang thở, giống như triệu chứng lúc trước của nàng.
Ánh nến lờ mờ, Ngu Linh Tê đi qua, cẩn thận dém chăn cho hai người.
Sau đó ngồi trên giường, nhìn người cha yếu ớt, hốc mắt dần dần đỏ lên.
“Xin lỗi, cha, nữ nhi chỉ đành lừa dối cha thời gian này.”
Nàng nắm lấy bàn tay to lớn của cha mình, đặt trên má cọ xát, thì thầm: “Kiếp này, nữ nhi nhất định bảo vệ người… Nhất định!”
Ngu Linh Tê làm được.
Qua bốn ngày, quả nhiên phụ tử Ngu gia lần lượt tỉnh lại.
Hai phụ tử thanh tỉnh, lại biết được mình đột nhiên bộc phát "bệnh nặng" mấy ngày nay, binh mã vương triều Đại Vệ đã lên đường Bắc chinh, chủ tướng là Vân Huy tướng quân, người này không hợp với Ngu gia.
Ngu đại tướng quân tức giận đến mức không nghĩ đến chuyện cơm nước, ngày hôm sau lập tức dẫn nhi tử vào cung diện thánh tạ tội.
“Tiểu thư, Đại tướng quân và thiếu tướng quân đã bình an hồi phủ.”
Thị vệ Thanh Tiêu khom người đứng ở ngoài cửa, tận chức tận trách báo cáo mọi chuyện với Ngu Linh Tê: “Hoàng Thượng chẳng những không trách móc Đại tướng quân, ngược lại còn khen ngợi “Trời phù hộ Đại Vệ, không tổn hại lương tướng”, ban thưởng hai con ngựa Tây Vực, khách khí bảo người đưa về.”
Ngu Linh Tê nhếch môi: “Biết rồi.”
Tạm thời Hoàng đế đang dùng Ngu gia, phản ứng như vậy nằm trong dự liệu.
Đại tướng quân phủ, dạ yến.
“Bệnh này đến quá kỳ lạ, ta và phụ thân xưa nay khỏe mạnh, sao lại bị bệnh trong thời khắc mấu chốt này chứ?”
Ngu Hoán Thần không yên lòng chọc cơm trong chén, trăm tư không giải được.
Chống cằm suy tư một lát, hắn nhíu mày nói: “Chẳng lẽ có người hạ độc?”
“Khụ!” Ngu Linh Tê đang uống canh chột dạ.
Nàng cố gắng bình tĩnh lau khóe miệng, cố gắng thuận nước đẩy thuyền, kéo chủ đề đến “nội gián” kiếp trước.
“Có phải đối thủ trong triều ghen tị với uy vọng của cha, trong ứng ngoại hợp với người khác không?”
Mặc dù bây giờ gian kế của kẻ thù không thành công, nhưng cha và huynh trưởng đang ở trong sáng, kẻ thù trong tối, phải nhắc nhở để họ cảnh giác.”
“Cũng không phải là không có khả năng.”
Đầu Ngu Hoán Thần suy nghĩ rất nhanh, sau đó gật đầu: “ Không phải Vân Huy tướng quân Lý gia, Lưu thị lang Binh Bộ ngắm vào phụ thân trong tối ngoài sáng chứ? Ngày chúng ta bị bệnh, tình cờ đi đến Bộ Binh một chuyến…”
Nghe vậy, Ngu Linh Tê áy náy, lại cảm thấy ấm áp.
Huynh trưởng nàng rất thông minh, nhưng không bao giờ nghi ngờ rằng “chất độc” trên cơ thể của họ là do nàng làm.
Không cần phải nói dối, hai nam nhân này dù đến chết vẫn tin tưởng nàng.
Mắt Ngu Linh Tê sáng lấp lánh, cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Giờ Hợi, âm thanh đồng hồ nước.
Ngu Linh Tê uống mấy chén rượu nhỏ, má trắng ửng đỏ, Luvevaland chấm co, bước lên con đường đá nhỏ được ánh trăng chiếu sáng trở về khuê phòng, trong lòng chưa từng thoải mái.
Sau khi thị tỳ hầu hạ chải chuốt lui ra, nàng lập tức khoác áo ngồi dậy, ở bên cạnh thư án cầm bút mực đen tuyền.
Nguy cơ Bắc chinh đã được giải quyết, điều tiếp theo cần điều tra làm rõ là…
Nàng cúi đầu, viết bốn chữ “nguyên nhân cái chết” lên giấy Tuyên Thành.
Kiếp trước chết không rõ ràng, quá oan uổng. Nếu không tìm ra kẻ đứng sau, trái tim nàng có một cái gai nhọn, đứng ngồi không yên.
Cũng từng nghĩ cái chết của mình có phải là bút tích của Ninh Ân hay không, nhưng câu trả lời này nhanh chóng bị nàng phủ nhận.
Hai năm sớm chiều đối mặt, Ninh Ân có trăm ngàn cách giết chết nàng, cần gì phải để nàng phun ra đống máu đen trên giường?
Đây không phải là phong cách hành sự của hắn ta.
Huống chi trước khi nghẹn máu chết, nàng nhìn thấy sự kinh ngạc dưới đáy mắt Ninh Ân, không giống như đang diễn chút nào.
Chống cằm trầm tư, ánh nến chiếu lên lông mi cong vút như rải phấn vàng.
Kiếp trước giống như hoa trong gương, trăng trong nước. Đôi mắt trầm tĩnh xinh đẹp của Ngu Linh Tê gợn sóng.
Cau mày, nàng lại bổ sung hai chữ “Ninh Ân” bên cạnh “nguyên nhân cái chết”, khi đặt bút mang hơi nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù không phải là Ninh Ân hạ sát thủ, nhưng cái chết của mình cũng thoát khỏi liên quan tới hắn.
Nàng dần ngấm rượu, Ngu Linh Tê nằm sấp trên bàn, nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành trước mặt hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy hai chữ “Ninh Ân” chói mắt.
Khuôn mặt đẹp trai tươi cười trong ký tức trùng khớp với khuôn mặt thiếu niên bị giẫm đạp dưới chân, mâu thuẫn kéo suy nghĩ của nàng…
Ngu Linh Tê dứt khoát vò giấy Tuyên Thành thành một cục, ném vào trong chậu than.
Không có chút sức lực quay lại giường, kéo chăn che đầu, ngủ thiếp đi.
…
Ngoài hiên cửa sổ, ánh trăng nghiêng về phía Tây.
Ngu Linh Tê không biết, mình đã mơ thấy Ninh Ân bao nhiêu lần.
Trong giấc mơ nàng là một vong hồn lang thang đi bên cạnh Ninh Ân.
Không biết có ảo giác hay không, dường như bây giờ Ninh Ân điên hơn bao giờ hết.
Khuôn mặt của hắn tái nhợt nhạt hơn quỷ, lộ ra vẻ đẹp bệnh tật.
Ngu Linh Tê nhìn hắn giết Binh bộ thượng thư, giết Ngự sử đại phu, tóm lấy hữu tướng Tiết gia, Luvevaland chấm co, nhìn ai không thuận mắt thì giết sạch, tàn sát mưa máu cả thành.
Sau đó, đá tiểu Hoàng đế nhỏ xuống long ỷ.
Trước kia mặc dù Ninh Ân tàn nhẫn vô thường, làm việc miễn cưỡng yêu thích. Bây giờ trong mắt Ninh Ân chỉ còn lại sự hủy diệt.
Nhưng hắn ta vẫn không vui.
Mặc dù khóe miệng hắn luôn nở nụ cười dịu dàng, hứng thú thưởng thức máu tươi bắn tung tóe trước Kim Loan điện, nhưng Ngu Linh Tê có thể nhìn ra hắn không vui.
Hắn đi vào ngục giày vò Tiết Sầm, nghe Tiết Sầm chửi bới ầm lên, bộ dạng nhàn nhã không sao cả.
Trên đời này người mắng hắn nguyền rủa hắn, người muốn giết hắn nhiều như vậy, không quan tâm có thêm hay không một Tiết Sầm.
Nhưng hắn không giết Tiết Sầm, hắn nói chết là một chuyện đơn giản, không để cho họ Tiết được hời.
“Nếu Tiết công tử chết, thế gian này sẽ không còn ai nhớ…”
Mới nói được nửa câu, Ninh Ân lập tức mím chặt môi.
Dường như hắn nhận ra cái gì đó, ánh mắt xoay chuyển, đâm về phía Ngu Linh Tê trôi dạt.
Biết rõ hắn không nhìn thấy mình nhưng Ngu Linh Tê vẫn run lên.
Nàng đổ mồ hôi lạnh, bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Ngu Linh Tê mở mắt nhìn những bông hoa tơ bạc trên màn, không thể xua tan hình ảnh đẫm máu trong mơ.
Trong ngực giống như bị một đống bông chặn ngang, không thở được. Luvevaland chấm co. Nàng cảm thấy xấu hổ vì sự mềm lòng nhất thời của mình vào đêm hôm qua.
Bây giờ người nọ có đáng thương đến đâu, cũng không thể triệt tiêu sát nghiệt đầy người của hắn.
Thương hại hắn thì ai thương hại kiếp trước mình bị biến thành cô hồn dã quỷ đây?
Nghĩ đến đủ loại chuyện nơi đây, Ngu Linh Tê ném gối trong ngực, tức giận lật người.
Không được, không nuốt trôi được cục tức này!
Ngoài cửa sổ mưa lạnh rơi tí tách, sương mù mông lung, mờ ảo.
Đêm qua Ngu Linh Tê ngủ không ngon, quấn áo lông hồ ly tựa vào giường ngẩn ngơ, mái tóc hơi rối phác họa ra dáng người xinh đẹp, trông có chút lả lướt.
Hai ngày nay, nàng vẫn không thể hiểu được hình ảnh mà nàng đã nhìn thấy ở thành Dục Giới Tiên.
Cho tới bây giờ, Ngu Linh Tê chỉ biết Ninh Ân tuấn mỹ cao quý, bễ nghễ chúng sinh.
Hắn cầm một cây gậy nạm vàng khảm ngọc bích, ngay cả khi giết người, tư thế của hắn cũng cực kỳ thanh lịch, không thấy chút chật vật nào.
Nhìn thấy hắn quỳ gối dưới chân người khác làm ghế người, trong nháy mắt Ngu Linh Tê hoài nghi nhân sinh.
Dưới sự khiếp sợ tột cùng, con người không còn cảm nhận được khoái cảm trả thù.
Nàng loạng choạng lùi lại, phản ứng đầu tiên của cơ thể là chạy trốn.
Nàng cũng không biết mình đang sợ hãi điều gì.
Chỉ là không thể tưởng tượng nổi: Chẳng lẽ sau khi mình chết những lời nguyền rủa ti tiện đã ứng nghiệm với Ninh Ân, trời cao thật sự để Ninh Ân làm trâu làm ngựa, trả nợ tội kiếp trước của hắn?
“Tiểu thư, phòng bếp nói nước thuốc mà người phân phó đã nấu xong, bây giờ đưa tới cho người?” Hồ Đào vào cửa bẩm báo, kéo suy nghĩ Ngu Linh Tê quay về hiện thực.
Việc chính vẫn quan trọng hơn.
Ngu Linh Tê đành phải đè nén tâm sự, nói: “Không cần, ta tự đi lấy.”
Dứt lời nàng vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo, đứng dậy đi vào phòng ăn.
Tối hôm qua mưa lạnh suốt đêm, Ngu Linh Tê cố ý chọn thời tiết đột nhiên lạnh lẽo này.
Trên bàn ăn có hai khay sơn đỏ chạm khắc hoa văn, một cái bên trong là bí dược Ngu Linh Tê lén nấu, bên kia là canh gừng đường đỏ nóng hổi.
Đây là thói quen của nương.
Trước đây mỗi năm vào thời điểm thu đông hạ nhiệt, nương đều lệnh nhà bếp nấu một chén canh gừng, sưởi ấm thân thể cho phu quân và trưởng tử cần ra ngoài vội vàng.
Ngu Linh Tê ung dung thản nhiên, tìm lý do đuổi thị tỳ đi: “Thuốc của ta quá đắng, ngươi vào phòng ta lấy chút mứt hoa quả để át vị đắng đi.”
Thị tỳ không nghi ngờ có nàng, “Vâng ạ” một tiếng, lập tức đặt quạt hương bồ xuống, đi ra ngoài.
Thị tỳ rời khỏi, Ngu Linh Tê vội vàng bưng canh gừng của cha nương lên, mỗi người đổ nửa chén, lại đổ chén thuốc mình nấu vào trong canh gừng của bọn họ, lắc nhẹ.
Màu sắc hai bát không khác nhau nhiều, cũng không có mùi thuốc kỳ lạ, vậy nên không nhìn ra.
Thị tỳ nhanh chóng cầm mứt quả quay lại, Ngu Linh Tê tiện tay bỏ một miếng vào miệng, còn lo lắng, lập tức nói với thị tỳ: “Ngươi cứ đi xuống đi, hai chén canh gừng này ta tự mình đưa qua cho cha và mọi người.”
Trong thư phòng, cha con Ngu tướng quân đang ngồi sau bàn, đang xem địa đồ biên cảnh.
Ngu Linh Tê bình tĩnh lại, bước qua cửa, đặt canh gừng trước mặt hai người, cố gắng nói như bình thường: “Cha, huynh trưởng, a nương nấu canh gừng cho hai người."
Ngu tướng quân cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Nữ nhi ngoan, để đó đi.”
Ngu Linh Tê ôm khay trước ngực, dừng một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nếu bị cảm lạnh thì uống cũng không tốt nữa.”
Lúc này Ngu tướng quân mới bưng canh gừng lên, đưa mép chén đến bên miệng.
Ngu Linh Tê nín thở.
Kết quả còn chưa uống, lập tức thấy huynh trưởng Ngu Hoán Thần chỉ vào một nơi nào đó trong địa đồ, lại gần nói: “Phụ thân, lộ tuyến nơi này không ổn.”
Ngu tướng quân nhíu mày, lại đặt canh gừng xuống.
Ngu Linh Tê nhìn theo chén sứ lên xuống, sau đó trừng mắt nhìn huynh trưởng vướng víu một cái.
Nếu không uống sợ sẽ có thêm phiền phức.
Nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt Ngu Linh Tê chuyển động, nói: “Cha, canh này ta vừa mới nếm một ngụm, hương vị hơi nhạt. Cha có muốn nữ nhi thêm chút bột ớt vào cho người không, để người ra mồ hôi?”
Vừa dứt lời, trán hai người đồng thời nhảy dựng lên, cầm canh gừng uống đến hết, sợ trì hoãn sẽ bị ớt tra tấn.
Bọn họ đã lĩnh giáo sự kì lạ của cô nương nhà mình, không chịu nổi, không chịu nổi.
Ngu Linh Tê nghẹn cười, nghẹn đến vất vả.
Sau khi uống canh gừng, hai cha con lại thay quần áo đến Binh Bộ một chuyến, bàn bạc việc chuyển lương thảo đi trước.
Ngu Linh Tê không ngăn cản.
Dược tính cần một canh giờ mới có thể phát tác, phụ huynh đi thêm vài nơi mới có thể xóa tan hiềm nghi với nàng.
Nàng kiên nhẫn ngồi trong khuê phòng, chờ tin tức.
Đến giữa trưa, cha và anh trai thực sự được dìu quay về.
Ngu phu nhân hoảng sợ, hỏi thị vệ đi theo, mới biết không hiểu vì sao trượng phu và nhi tử đột nhiên bị phong hàn, đầu váng mắt hoa không thể đứng vững, lúc này mới được Binh Bộ phủ dùng xe ngựa đưa về.
Mới đầu hai phụ tử nóng lên không có sức nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì thần trí.
Khi trời tối đã hôn mê bất tỉnh.
Đại thái giám trong cung, thái y lui tới đổi mấy đợt, nhưng nói không nên lời vì sao bệnh của phụ tử Ngu gia lại trở nặng.
Đến ngày thứ ba mê man, hô hấp của phụ tử Ngu gia dần dần suy nhược, ngay cả thái y tốt nhất cũng nhíu chặt mày, bó tay.
Đại thái giám thấy bệnh nặng này cũng không phải giả, lắc đầu, làm bộ trấn an Ngu phu nhân lung lay sắp đổ vài câu, lập tức hồi cung phục mệnh.
Trái tim nảy lên trên cổ họng Ngu Linh Tê cuối cùng cũng bình an hạ xuống.
Mặc dù nói trước khi xuất chinh đổi chủ tướng bất lợi với lòng quân, nhưng dù sao Ngu Linh Tê cũng sống lại một đời, biết lần này Nhung tộc cướp lương thực cũng không phải là đại loạn, chỉ là người có lòng gài bẫy nhằm vào Ngu gia. Luvevaland chấm co. Dù đổi các võ tướng khác đi Bắc chinh cũng không làm tổn thương vận mệnh quốc gia.
Nàng cũng bất đắc dĩ mới dùng cách này.
Chỉ là khó tránh khỏi việc làm khổ a nương.
Ngu phu nhân đã canh giữ trước giường bệnh của trượng phu và trưởng tử mấy ngày mấy đêm, gầy đến mức đai lưng lỏng đi, nhưng vừa nhìn thấy nữ nhi, bà vẫn cố sức nở nụ cười yếu ớt, khẽ nói: “Tuế Tuế đừng lo, a nương ở đây, cha và huynh trưởng con sẽ không sao."
Ngu Linh Tê nhìn thấy đôi mắt sưng húp của a nương, chút áy náy trong lòng lập tức lung lay.
Nàng mở miệng, và trong khoảnh khắc, nàng muốn nói ra tất cả chân tương.
Nhưng nàng không thể.
Có ai tin mấy chuyện quỷ thần này chứ? Nói ra cũng chỉ là tăng thêm bi thương mà thôi.
Huống chi hoàng đế có thể sinh ra con trai ngoan độc như Ninh Ân, cũng không phải hạng người vô năng, kế hoạch này chỉ có lừa gạt thân nhân trước, mới làm cho hoàng đế cũng hoàn toàn hết nghi ngờ.
“A nương, người về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Ngu Linh Tê bước lên, ôm lấy bả vai gầy gò của mẫu thân: “Nơi này có con chăm sóc.”
Ngu phu nhân chỉ lắc đầu: “Thân thể con yếu ớt, đừng để nhiễm bệnh. Nếu ngay cả con cũng vậy… Thật sự a nương không biết nên sống thế nào!”
“Không, nương! Nhiều nhất là bốn ngày, cha và huynh trưởng có thể tỉnh lại.”
Ngu Linh Tê giống như một đêm trưởng thành, kiên định nói: “Thân là nữ nhi, lẽ ra con phải tận hiếu trước giường phụ thân.”
Ngu phu nhân không thể lay chuyển được nàng, đành phải đồng ý.
Trên giường, phụ tử Ngu gia nằm cạnh nhau, hai mắt nhắm nghiền,dường như không thể nhìn ra đang thở, giống như triệu chứng lúc trước của nàng.
Ánh nến lờ mờ, Ngu Linh Tê đi qua, cẩn thận dém chăn cho hai người.
Sau đó ngồi trên giường, nhìn người cha yếu ớt, hốc mắt dần dần đỏ lên.
“Xin lỗi, cha, nữ nhi chỉ đành lừa dối cha thời gian này.”
Nàng nắm lấy bàn tay to lớn của cha mình, đặt trên má cọ xát, thì thầm: “Kiếp này, nữ nhi nhất định bảo vệ người… Nhất định!”
Ngu Linh Tê làm được.
Qua bốn ngày, quả nhiên phụ tử Ngu gia lần lượt tỉnh lại.
Hai phụ tử thanh tỉnh, lại biết được mình đột nhiên bộc phát "bệnh nặng" mấy ngày nay, binh mã vương triều Đại Vệ đã lên đường Bắc chinh, chủ tướng là Vân Huy tướng quân, người này không hợp với Ngu gia.
Ngu đại tướng quân tức giận đến mức không nghĩ đến chuyện cơm nước, ngày hôm sau lập tức dẫn nhi tử vào cung diện thánh tạ tội.
“Tiểu thư, Đại tướng quân và thiếu tướng quân đã bình an hồi phủ.”
Thị vệ Thanh Tiêu khom người đứng ở ngoài cửa, tận chức tận trách báo cáo mọi chuyện với Ngu Linh Tê: “Hoàng Thượng chẳng những không trách móc Đại tướng quân, ngược lại còn khen ngợi “Trời phù hộ Đại Vệ, không tổn hại lương tướng”, ban thưởng hai con ngựa Tây Vực, khách khí bảo người đưa về.”
Ngu Linh Tê nhếch môi: “Biết rồi.”
Tạm thời Hoàng đế đang dùng Ngu gia, phản ứng như vậy nằm trong dự liệu.
Đại tướng quân phủ, dạ yến.
“Bệnh này đến quá kỳ lạ, ta và phụ thân xưa nay khỏe mạnh, sao lại bị bệnh trong thời khắc mấu chốt này chứ?”
Ngu Hoán Thần không yên lòng chọc cơm trong chén, trăm tư không giải được.
Chống cằm suy tư một lát, hắn nhíu mày nói: “Chẳng lẽ có người hạ độc?”
“Khụ!” Ngu Linh Tê đang uống canh chột dạ.
Nàng cố gắng bình tĩnh lau khóe miệng, cố gắng thuận nước đẩy thuyền, kéo chủ đề đến “nội gián” kiếp trước.
“Có phải đối thủ trong triều ghen tị với uy vọng của cha, trong ứng ngoại hợp với người khác không?”
Mặc dù bây giờ gian kế của kẻ thù không thành công, nhưng cha và huynh trưởng đang ở trong sáng, kẻ thù trong tối, phải nhắc nhở để họ cảnh giác.”
“Cũng không phải là không có khả năng.”
Đầu Ngu Hoán Thần suy nghĩ rất nhanh, sau đó gật đầu: “ Không phải Vân Huy tướng quân Lý gia, Lưu thị lang Binh Bộ ngắm vào phụ thân trong tối ngoài sáng chứ? Ngày chúng ta bị bệnh, tình cờ đi đến Bộ Binh một chuyến…”
Nghe vậy, Ngu Linh Tê áy náy, lại cảm thấy ấm áp.
Huynh trưởng nàng rất thông minh, nhưng không bao giờ nghi ngờ rằng “chất độc” trên cơ thể của họ là do nàng làm.
Không cần phải nói dối, hai nam nhân này dù đến chết vẫn tin tưởng nàng.
Mắt Ngu Linh Tê sáng lấp lánh, cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Giờ Hợi, âm thanh đồng hồ nước.
Ngu Linh Tê uống mấy chén rượu nhỏ, má trắng ửng đỏ, Luvevaland chấm co, bước lên con đường đá nhỏ được ánh trăng chiếu sáng trở về khuê phòng, trong lòng chưa từng thoải mái.
Sau khi thị tỳ hầu hạ chải chuốt lui ra, nàng lập tức khoác áo ngồi dậy, ở bên cạnh thư án cầm bút mực đen tuyền.
Nguy cơ Bắc chinh đã được giải quyết, điều tiếp theo cần điều tra làm rõ là…
Nàng cúi đầu, viết bốn chữ “nguyên nhân cái chết” lên giấy Tuyên Thành.
Kiếp trước chết không rõ ràng, quá oan uổng. Nếu không tìm ra kẻ đứng sau, trái tim nàng có một cái gai nhọn, đứng ngồi không yên.
Cũng từng nghĩ cái chết của mình có phải là bút tích của Ninh Ân hay không, nhưng câu trả lời này nhanh chóng bị nàng phủ nhận.
Hai năm sớm chiều đối mặt, Ninh Ân có trăm ngàn cách giết chết nàng, cần gì phải để nàng phun ra đống máu đen trên giường?
Đây không phải là phong cách hành sự của hắn ta.
Huống chi trước khi nghẹn máu chết, nàng nhìn thấy sự kinh ngạc dưới đáy mắt Ninh Ân, không giống như đang diễn chút nào.
Chống cằm trầm tư, ánh nến chiếu lên lông mi cong vút như rải phấn vàng.
Kiếp trước giống như hoa trong gương, trăng trong nước. Đôi mắt trầm tĩnh xinh đẹp của Ngu Linh Tê gợn sóng.
Cau mày, nàng lại bổ sung hai chữ “Ninh Ân” bên cạnh “nguyên nhân cái chết”, khi đặt bút mang hơi nghiến răng nghiến lợi.
Mặc dù không phải là Ninh Ân hạ sát thủ, nhưng cái chết của mình cũng thoát khỏi liên quan tới hắn.
Nàng dần ngấm rượu, Ngu Linh Tê nằm sấp trên bàn, nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành trước mặt hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy hai chữ “Ninh Ân” chói mắt.
Khuôn mặt đẹp trai tươi cười trong ký tức trùng khớp với khuôn mặt thiếu niên bị giẫm đạp dưới chân, mâu thuẫn kéo suy nghĩ của nàng…
Ngu Linh Tê dứt khoát vò giấy Tuyên Thành thành một cục, ném vào trong chậu than.
Không có chút sức lực quay lại giường, kéo chăn che đầu, ngủ thiếp đi.
…
Ngoài hiên cửa sổ, ánh trăng nghiêng về phía Tây.
Ngu Linh Tê không biết, mình đã mơ thấy Ninh Ân bao nhiêu lần.
Trong giấc mơ nàng là một vong hồn lang thang đi bên cạnh Ninh Ân.
Không biết có ảo giác hay không, dường như bây giờ Ninh Ân điên hơn bao giờ hết.
Khuôn mặt của hắn tái nhợt nhạt hơn quỷ, lộ ra vẻ đẹp bệnh tật.
Ngu Linh Tê nhìn hắn giết Binh bộ thượng thư, giết Ngự sử đại phu, tóm lấy hữu tướng Tiết gia, Luvevaland chấm co, nhìn ai không thuận mắt thì giết sạch, tàn sát mưa máu cả thành.
Sau đó, đá tiểu Hoàng đế nhỏ xuống long ỷ.
Trước kia mặc dù Ninh Ân tàn nhẫn vô thường, làm việc miễn cưỡng yêu thích. Bây giờ trong mắt Ninh Ân chỉ còn lại sự hủy diệt.
Nhưng hắn ta vẫn không vui.
Mặc dù khóe miệng hắn luôn nở nụ cười dịu dàng, hứng thú thưởng thức máu tươi bắn tung tóe trước Kim Loan điện, nhưng Ngu Linh Tê có thể nhìn ra hắn không vui.
Hắn đi vào ngục giày vò Tiết Sầm, nghe Tiết Sầm chửi bới ầm lên, bộ dạng nhàn nhã không sao cả.
Trên đời này người mắng hắn nguyền rủa hắn, người muốn giết hắn nhiều như vậy, không quan tâm có thêm hay không một Tiết Sầm.
Nhưng hắn không giết Tiết Sầm, hắn nói chết là một chuyện đơn giản, không để cho họ Tiết được hời.
“Nếu Tiết công tử chết, thế gian này sẽ không còn ai nhớ…”
Mới nói được nửa câu, Ninh Ân lập tức mím chặt môi.
Dường như hắn nhận ra cái gì đó, ánh mắt xoay chuyển, đâm về phía Ngu Linh Tê trôi dạt.
Biết rõ hắn không nhìn thấy mình nhưng Ngu Linh Tê vẫn run lên.
Nàng đổ mồ hôi lạnh, bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Ngu Linh Tê mở mắt nhìn những bông hoa tơ bạc trên màn, không thể xua tan hình ảnh đẫm máu trong mơ.
Trong ngực giống như bị một đống bông chặn ngang, không thở được. Luvevaland chấm co. Nàng cảm thấy xấu hổ vì sự mềm lòng nhất thời của mình vào đêm hôm qua.
Bây giờ người nọ có đáng thương đến đâu, cũng không thể triệt tiêu sát nghiệt đầy người của hắn.
Thương hại hắn thì ai thương hại kiếp trước mình bị biến thành cô hồn dã quỷ đây?
Nghĩ đến đủ loại chuyện nơi đây, Ngu Linh Tê ném gối trong ngực, tức giận lật người.
Không được, không nuốt trôi được cục tức này!