Chương 47: Lễ vật
Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Ân, Ngu Linh Tê liền biết chắc hẳn thứ hắn muốn không phải là vật bình thường.
Nàng khẽ đảo mắt như trong lòng đang muốn giăng câu, kịp thời bổ sung một câu: "Chỉ cần trong phạm vi cho phép của lễ pháp, mục đích chính là không được làm tổn thương người khác và chính mình."
"Giữ lại trước đã."
Ninh Ân như ngại có quá nhiều quy tắc, nhẹ nhàng cười nhạo, nhưng trong mắt lại tỏ vẻ sung sướng vô cùng.
Hắn nhìn thiếu nữ thanh tao thoát tục trước mặt, lòng thấy vui vẻ, chậm rãi nói: "Về sau thời cơ đến, mong tiểu thư cho phép ta lấy một thứ từ Ngu phủ."
Bóng dáng phủ lên cơn sóng trên mặt hồ sáng rực, ánh đèn vàng nhấp nháy.
Ngu Linh Tê như bị nụ cười của hắn làm cho mê hoặc, ma xui quỷ khiến gật nhẹ đầu.
Khi định thần lại thì Ninh Ân đã nở nụ cười rời đi, chỉ để lại nửa chùm nho mát lạnh đặt trong tay nàng, nhỏ từng giọt nước như hạt pha lê.
"Vừa rồi hắn lại đang đào cái hố gì đây?"
Ngu Linh Tê buồn bực, thuận tay hái một quả nho bỏ vào miệng, lập tức giật mình, chua đến mức đầu ngón chân co quắp vào nhau.
...
Trong cung, Thôi Ám hạ lệnh lôi tên thái giám đã bị giết bằng gậy xuống.
Hắn nhìn về phía một tên thủ hạ khác đang quỳ trên mặt đất, chậm rãi nói: "Thời gian nương nương cho chúng ta không còn bao lâu, còn ngươi thì sao? Cũng không điều tra ra nguyên nhân sao?"
"Đề đốc bớt giận! Có quá nhiều nguồn tin đồn, thuộc hạ cùng những người khác vừa truy xét được mấy nhà thanh lâu và tiệm trà, thì đã bị cắt đứt manh mối..."
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Thôi Ám, người nọ ngày càng lớn giọng hơn: "Nhưng thuộc hạ bất ngờ phát hiện thiếu tướng quân Ngu gia đang bí mật điều tra tung tích của Thất hoàng tử.".
“Ngu Hoán Thần?” Thôi Ám thưởng thức cái tên này.
Thất hoàng tử thực sự không chết, hay nên nói những hành động bí mật này của Ngu gia là đang chuẩn bị chọn phe?
Dù là nguyên nhân gì thì cũng đều đã đủ cho vị kia của Đông cung kiêng kị và nổi giận rồi.
Căn bệnh cũ năm xưa ở chỗ kín giống như mơ hồ đau đớn, trong đôi mắt vốn điềm tĩnh của Thôi Ám hiện lên vẻ hung ác nham hiểm sâu đậm, chậm rãi cười nói: "Theo dõi hành động của Ngu phủ. Còn nữa, dâng tin tức này lên cho Thái tử điện hạ của chúng ta."
...
Tô Hoàn quyết định tặng Ngu Hoán Thần một cái kiếm tuệ để làm quà cho lễ thất tịch, thấy còn thiếu một khối ngọc băng thượng đẳng dùng để trang trí, nên bèn quyết định ra đường một chuyến, sẵn tiện mời Ngu Linh Tê đi cùng.
Ngu Linh Tê nhớ ra vẫn chưa chuẩn bị quà cho Ninh Ân, thế là nàng không kịp nghĩ ngợi nhiều mà mỉm cười đồng ý.
Chiếc xe ngựa mà Tô Hoàn thường sử dụng vừa nhỏ vừa hẹp, hai người ngồi hơi chật chội nên quản sự liền nhận lệnh thay cho các nàng chiếc xe ngựa to mà Ngu Hoán Thần thường xuyên dùng khi lên triều, còn tự mình đưa các nàng tới cửa.
Xe ngựa dùng cho công vụ rộng rãi thoải mái, còn chuẩn bị trái cây và hộp đựng đá lạnh để giải nhiệt, Ngu Linh Tê dựa vào chiếc gối thêu chớp mắt nói: "Huynh trưởng ngoài miệng không nói gì, nhưng thực sự rất quan tâm đến tẩu tẩu."
Tô Hoàn "Ừ" một tiếng, trên mặt hiện lên màu đỏ nhạt ngọt ngào của tân hôn: "Tỷ biết, gả cho chàng ấy quả thật không sai."
Thật ra thì Ngu Linh Tê vẫn luôn có chút tò mò, kiếp trước huynh tẩu cũng chưa từng gặp mặt, nhưng sau khi huynh trưởng tử trận, Tô Hoàn thà chết chứ không bội ước tái giá, mà là lựa chọn tu hành trong suốt quãng đời còn lại của mình...
Lần gần đây nhất nàng được nghe câu chuyện như vậy là từ giáo điều ràng buộc phụ nữ như "Liệt nữ truyện" và "Trinh phụ thư". Nhưng mà quan sát tính của Tô Hoàn, không giống như một người quanh co và tuân thủ các quy tắc như vậy.
Trong lòng nàng có một suy đoán, hỏi: "Trước đây tẩu tẩu ngưỡng mộ huynh trưởng phải không?"
Ngoài điều đó ra, Ngu Linh Tê không thể nghĩ ra lý do nào khác để khiến một thiếu nữ khuê phòng thanh tú và thông minh kiên quyết cắt tóc, thủ tiết.
Mặt của Tô Hoàn càng đỏ hơn, giống như là đứa trẻ đã bị bóc trần bí mật.
Nàng khẽ gật đầu, dùng quạt che mặt, tinh tế nói: "Bốn năm trước, chàng ấy biểu diễn võ nghệ trước mặt Hoàng thượng, ta cùng phụ thân có mặt ở đó."
Từ đây vừa gặp đã thương, trong thâm tâm đã ngầm hứa hẹn.
Ngu Linh Tê rất ngạc nhiên, không nghĩ đến duyên phận của họ lại được định đoạt sớm như vậy.
Kiếp này càng trọn vẹn nên mới phát hiện ra những khuyết điểm của kiếp trước, Ngu Linh Tê khẽ thở dài.
"Tỷ chỉ nói cho muội biết bí mật này, Tuế Tuế, muội đừng bao giờ nói cho phu quân của tỷ biết đấy nhé."
Tô Hoàn kéo tay Ngu Linh Tê, đỏ mặt nói, “Tỷ sợ chàng ấy sẽ cười nhạo tỷ.”
"Tẩu tẩu hãy yên tâm."
Ngu Linh Tê ngoéo tay đóng dấu với chị dâu mình, cười an ủi, "Cho dù huynh ấy biết cũng nhất định sẽ không giễu cợt tỷ đâu, chỉ thấy mình là người may mắn thôi."
Ngu Linh Tê quá hiểu tính huynh trưởng mình mà.
Huynh ấy rất có trách nhiệm, lại là người thông minh. Cho dù là trước khi cưới vạn lần không muốn, nhưng chỉ cần thê tử đã vào cửa rồi thì sẽ liều mạng bảo vệ.
"Không nói về ta nữa."
Tô Hoàn tính sang chuyện khác: "Mấy ngày nữa là đến tiết Khất Xảo [1], Tuế Tuế có định tặng quà cho người trong lòng không? Từ giờ đến cuối năm, cũng chỉ có ngày hôm đó không có nam nữ đại phòng, có thể tận tình thổ lộ tâm ý."
[1] Tiết Khất Xảo: ngày cầu xin Chức nữ giúp cho khéo tay canh cửi, thêu thùa (tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá)
Mi mắt Ngu Linh Tê khẽ động, khuôn mặt lạnh lùng của Ninh Ân vô thức hiện ra trong đầu.
“Người đàn ông đầu tiên mà Tuế Tuế nghĩ đến vào lúc này chính là người trong lòng của muội.” Tô Hoàn xích gần đến, dùng giọng điệu của người từng trải nói.
Ngu Linh Tê đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như là kinh ngạc, cũng dường như là bối rối mà trừng mắt nhìn, sau đó lại chớp mắt.
“Thật không?” Nàng ngập ngừng hỏi.
Tô Hoàn gật đầu chắc nịch: "Người trong lòng không giấu được, hắn ta sẽ hiện ra trong đầu muội một cách vô thức."
Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút, gần đây số lần nghĩ đến Ninh Ân quả thật rất nhiều.
Từ những e ngại khuyết điểm về kiếp trước đến sự tiêu tan niềm tin vào kiếp này, từ việc gặp lại có ý đồ riêng trên Đấu Thú Trường đến việc hắn mấy lần phá vỡ quy củ ra tay che chở... Những chuyện trong quá khứ, đều để lại dấu vết trong trái tim.
Bất tri bất giác, suốt hai đời này bọn họ đã trải qua nhiều thăng trầm đến vậy.
Đây có phải là yêu thích không?
Ngu Linh Tê không hiểu lắm, nàng và Ninh Ân từng trải qua sự tiếp xúc thân mật nhất, nhưng chưa từng tính đến chuyện tình yêu.
Thế, Ninh Ân thì sao?
"Tẩu tẩu, tỷ nói..."
Tâm tư của Ngu Linh Tê dâng trào, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ xe ngựa chiếc qua khuôn mặt đẹp như tranh, nàng trầm giọng hỏi: "Nếu một người nổi tiếng tàn ác, lúc nào cũng ức hiếp người bên gối nhưng khi người bên gối chết đi, hắn lại đóng băng thi thể của nàng, luyến tiếc chôn nàng, thì thế có phải là thích không?"
Tô Hoàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ừ."
“Nhưng mà, đây không phải là kẻ điên cố chấp chiếm hữu sao?” Ngu Linh Tê nói.
Dưới hành lang đêm đó, ngay cả bản thân Ninh Ân cũng thừa nhận rằng những thứ mình thích thì nên nhốt lại.
"Ai nói cố chấp chiếm hữu không có nghĩa là thích?"
Tô Hoàn cười khẽ, "Giam cầm, hay thậm chí là bắt nạt, người xấu cũng có người xấu biết yêu mà..."
Có lẽ nhận ra mình đã bị lỡ miệng, Tô Hoàn cắn cắn môi không lên tiếng.
Một viên đá khơi dậy lên ngàn cơn sóng ngập trời, cánh môi Ngu Linh Tê khẽ mở ra, một lúc sau kinh ngạc nói: "Sao tẩu tẩu lại biết chuyện này?"
Tô Hoàn ấp úng một lúc lâu mới nhỏ giọng thú nhận: "Trước khi ở trong khuê phòng nhàm chán, tỷ đọc rất nhiều sách."
Từ những bài thơ, bài hát nghiêm túc đến những câu nói, tiểu thuyết ít nghiêm túc, từ "quân tử hảo cầu"[2] đến cưỡng đoạt, đều đã đọc qua rất nhiều.
[2] Trích Kinh Thi.
Nghe vậy, ấn tượng của Ngu Linh Tê đối với cô chị dâu nhỏ này lại cao hơn một tầng, dựa vào cửa sổ xe thất thần.
Nỗi lòng thăng trầm, lâu ngày không yên.
Giống như những gì tẩu tẩu nói sao? Ngu Linh Tê từ từ hạ đôi mi cong vút xuống.
Đáng tiếc, nàng vĩnh viễn không thể quay trở lại quá khứ để đi tìm Ninh Ân hỏi rõ ràng.
Ở bên cạnh nàng hiện giờ chỉ có một tên điên nhẹ tên Vệ Thất vì nàng mà cắt tóc, vì nàng ăn bột tiêu mà thôi…
Chẳng bao lâu nữa, ngay cả Vệ Thất cũng sẽ không còn thuộc về nàng.
Nghĩ như thế khiến lòng nàng thấy dâng trào cơn chua xót, còn cả cảm giác thoáng thẫn thờ.
...
Đồ ngọc trên phố Tuyên Bình là nổi tiếng nhất.
Lâm Lang phường là cửa hàng ngọc bích lớn nhất ở phố Tuyên Bình. Chưởng quầy là kẻ rất sành sõi, những viên ngọc quý hiếm được giấu trên tầng hai, chỉ dành cho những vị khách quý lựa chọn.
Tầng hai trang trí cực kỳ lịch sự, tao nhã, thậm chí còn mời cầm sư và một nữ nhạc công chơi đàn tỳ bà để giải trí.
Tô Hoàn chọn một chiếc nhẫn ngọc phù hợp để gắn vào kiếm tuệ. Trong khi đó, Ngu Linh Tê không có gì để làm, thế là nàng bèn đi quan sát các loại đồ bằng ngọc đặt ở dọc quầy.
Một lúc sau, ánh mắt nàng bị hấp dẫn bởi một miếng mặc ngọc có kích thước bằng lòng bàn tay.
Màu ngọc bích này phủ nhiều tầng lại tinh tế tỉ mỉ, ấm áp không có một chút tạp chất, giống như băng đen ngưng tụ, lại giống như lấy một mảnh bóng đêm nặng nề cô đọng trong đó...
Không hiểu vì sao Ngu Linh Tê lại nghĩ đến tay của Ninh Ân.
Nước da của hắn nhợt nhạt như sương, nếu những đốt ngón tay thon dài đó chơi với khối ngọc bích màu đen này, nhất định là sẽ đẹp và cao quý không thể tả.
Dưới khăn lụa mỏng che mặt, ánh mắt Ngu Linh Tê dịu dàng, trong lòng có một ý tưởng.
Đó là một món quà không thể phù hợp hơn, tuyệt vời.
"Đây là phôi ngọc mới thu vào, còn chưa kịp chạm khắc."
Chưởng quầy nhìn thấy ánh mắt của Ngu Linh Tê dừng lại trên khối ngọc bích màu đen, lập tức ân cần nói: "Sau khi khách quý mua, tiệm ta có thể chạm khắc cho ngài."
Ngu Linh Tê xua tay: "Không cần."
Sở thích của Ninh Ân khác với người thường, Ngu Linh Tê không biết hắn muốn cái gì nên muốn mua về hỏi rõ ràng rồi sau đó mới nhờ người chạm khắc theo sở thích của hắn.
Bởi vì mua phôi ngọc bích nên Tô Hoàn cũng không nghĩ nhiều, nắm lấy tay Ngu Linh Tê vui vẻ bước ra khỏi Lâm Lang phường.
Cùng lúc đó, ở tiệm trà đối diện.
Người hầu liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ của nhã gian, lập tức "Ồ" nói: "Nhị công tử, đó không phải là xe ngựa của Ngu đại công tử sao?"
Tiết Sầm theo tầm mắt của hắn nhìn ra bên đường, vừa vặn nhìn thấy một dáng người yểu điệu bước ra từ Lâm Lang phường.
Cho dù là mang khăn che mặt, Tiết Sầm liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra Ngu Linh Tê.
Hắn không giấu được sự phấn khích, vừa định đứng dậy đi xuống lầu thì nhìn thấy phía sau có một người phụ nữ hơi nhỏ nhắn đi theo, ăn mặc kiểu một nàng dâu mới.
Ngu thiếu phu nhân cũng ở đó, Tiết Sầm đành phải áp chế niềm vui sướng trong ánh mắt, đoan trang ngồi lại chỗ cũ.
“Công tử không đi chào hỏi sao?” Người hầu hỏi.
Tiết Sầm nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt thâm trầm kiềm chế, nhẹ nhàng nói: "Ngu thiếu phu nhân cũng ở đó, ta là đàn ông bên ngoài, nên tránh gây nghi ngờ."
Trước mặt dân chúng chứ không phải nơi riêng tư, cho dù giờ hắn có đi xuống thì cũng sẽ vì ngại sự có mặt phu nhân của bằng hữu hắn ở đó mà không nói được hai câu.
Người hầu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Công tử cũng đàng hoàng quá rồi, nhưng nếu người tình nguyện sử dụng một chút thủ đoạn, thì làm gì có ai lại không chiếm được?”
Có hai tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ sự im lặng.
Trà nô dẫn một người đàn ông cao gầy ổn trọng bước vào.
Tiết Sầm đứng dậy ngay lập tức, gọi một cách kính trọng: "Huynh trưởng"
…
Hoàng hôn buông xuống, nắng nóng vẫn chưa tan.
Bên kia đường đối diện với Ngu phủ, ở một góc khuất có bóng mát, một người đàn ông mặc thường phục vải thô, lén lút nhìn động tĩnh của Ngu phủ.
Một cơn gió thổi qua sau lưng, người đàn ông cảnh giác quay đầu lại, chỉ thấy con hẻm vắng tanh, không một bóng người.
Nhưng đến khi hắn quay đầu về thì một thanh niên mặc thường phục tối màu đã thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt hắn, đứng thẳng người ngược sáng với ánh chiều tà.
Chưa kịp mở miệng la lên, gã đã bị bóp cổ họng mà chết rồi ngã bịch xuống đất.
Ninh Âm nắm lấy cổ áo của người đàn ông nọ bằng một tay, kéo thân thể nặng nề của gã, cái bóng dài rẽ vào sau con hẻm rồi biến mất trong ánh chiều tà.
Hắn khoanh tay, lấy mũi chân đá mở quần của gã kia, để lộ ra thẻ bài treo bên hông.
“Người của Đông cung?” Ninh Ân cười lạnh.
Với óc heo của Ninh Đàn, không có thể tìm ra chỗ ẩn nấp của hắn nhanh như thế được.
Vậy cũng chỉ có khả thể là do nhằm vào Ngu gia.
Ninh Âm chậm rãi lau tay, sau đó ánh mắt trầm xuống.
Nếu hắn nhớ không lầm, Ngu Linh Tê vừa ngồi trên xe ngựa của Ngu Hoán Thần để rời khỏi phủ phải không?
Nàng khẽ đảo mắt như trong lòng đang muốn giăng câu, kịp thời bổ sung một câu: "Chỉ cần trong phạm vi cho phép của lễ pháp, mục đích chính là không được làm tổn thương người khác và chính mình."
"Giữ lại trước đã."
Ninh Ân như ngại có quá nhiều quy tắc, nhẹ nhàng cười nhạo, nhưng trong mắt lại tỏ vẻ sung sướng vô cùng.
Hắn nhìn thiếu nữ thanh tao thoát tục trước mặt, lòng thấy vui vẻ, chậm rãi nói: "Về sau thời cơ đến, mong tiểu thư cho phép ta lấy một thứ từ Ngu phủ."
Bóng dáng phủ lên cơn sóng trên mặt hồ sáng rực, ánh đèn vàng nhấp nháy.
Ngu Linh Tê như bị nụ cười của hắn làm cho mê hoặc, ma xui quỷ khiến gật nhẹ đầu.
Khi định thần lại thì Ninh Ân đã nở nụ cười rời đi, chỉ để lại nửa chùm nho mát lạnh đặt trong tay nàng, nhỏ từng giọt nước như hạt pha lê.
"Vừa rồi hắn lại đang đào cái hố gì đây?"
Ngu Linh Tê buồn bực, thuận tay hái một quả nho bỏ vào miệng, lập tức giật mình, chua đến mức đầu ngón chân co quắp vào nhau.
...
Trong cung, Thôi Ám hạ lệnh lôi tên thái giám đã bị giết bằng gậy xuống.
Hắn nhìn về phía một tên thủ hạ khác đang quỳ trên mặt đất, chậm rãi nói: "Thời gian nương nương cho chúng ta không còn bao lâu, còn ngươi thì sao? Cũng không điều tra ra nguyên nhân sao?"
"Đề đốc bớt giận! Có quá nhiều nguồn tin đồn, thuộc hạ cùng những người khác vừa truy xét được mấy nhà thanh lâu và tiệm trà, thì đã bị cắt đứt manh mối..."
Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Thôi Ám, người nọ ngày càng lớn giọng hơn: "Nhưng thuộc hạ bất ngờ phát hiện thiếu tướng quân Ngu gia đang bí mật điều tra tung tích của Thất hoàng tử.".
“Ngu Hoán Thần?” Thôi Ám thưởng thức cái tên này.
Thất hoàng tử thực sự không chết, hay nên nói những hành động bí mật này của Ngu gia là đang chuẩn bị chọn phe?
Dù là nguyên nhân gì thì cũng đều đã đủ cho vị kia của Đông cung kiêng kị và nổi giận rồi.
Căn bệnh cũ năm xưa ở chỗ kín giống như mơ hồ đau đớn, trong đôi mắt vốn điềm tĩnh của Thôi Ám hiện lên vẻ hung ác nham hiểm sâu đậm, chậm rãi cười nói: "Theo dõi hành động của Ngu phủ. Còn nữa, dâng tin tức này lên cho Thái tử điện hạ của chúng ta."
...
Tô Hoàn quyết định tặng Ngu Hoán Thần một cái kiếm tuệ để làm quà cho lễ thất tịch, thấy còn thiếu một khối ngọc băng thượng đẳng dùng để trang trí, nên bèn quyết định ra đường một chuyến, sẵn tiện mời Ngu Linh Tê đi cùng.
Ngu Linh Tê nhớ ra vẫn chưa chuẩn bị quà cho Ninh Ân, thế là nàng không kịp nghĩ ngợi nhiều mà mỉm cười đồng ý.
Chiếc xe ngựa mà Tô Hoàn thường sử dụng vừa nhỏ vừa hẹp, hai người ngồi hơi chật chội nên quản sự liền nhận lệnh thay cho các nàng chiếc xe ngựa to mà Ngu Hoán Thần thường xuyên dùng khi lên triều, còn tự mình đưa các nàng tới cửa.
Xe ngựa dùng cho công vụ rộng rãi thoải mái, còn chuẩn bị trái cây và hộp đựng đá lạnh để giải nhiệt, Ngu Linh Tê dựa vào chiếc gối thêu chớp mắt nói: "Huynh trưởng ngoài miệng không nói gì, nhưng thực sự rất quan tâm đến tẩu tẩu."
Tô Hoàn "Ừ" một tiếng, trên mặt hiện lên màu đỏ nhạt ngọt ngào của tân hôn: "Tỷ biết, gả cho chàng ấy quả thật không sai."
Thật ra thì Ngu Linh Tê vẫn luôn có chút tò mò, kiếp trước huynh tẩu cũng chưa từng gặp mặt, nhưng sau khi huynh trưởng tử trận, Tô Hoàn thà chết chứ không bội ước tái giá, mà là lựa chọn tu hành trong suốt quãng đời còn lại của mình...
Lần gần đây nhất nàng được nghe câu chuyện như vậy là từ giáo điều ràng buộc phụ nữ như "Liệt nữ truyện" và "Trinh phụ thư". Nhưng mà quan sát tính của Tô Hoàn, không giống như một người quanh co và tuân thủ các quy tắc như vậy.
Trong lòng nàng có một suy đoán, hỏi: "Trước đây tẩu tẩu ngưỡng mộ huynh trưởng phải không?"
Ngoài điều đó ra, Ngu Linh Tê không thể nghĩ ra lý do nào khác để khiến một thiếu nữ khuê phòng thanh tú và thông minh kiên quyết cắt tóc, thủ tiết.
Mặt của Tô Hoàn càng đỏ hơn, giống như là đứa trẻ đã bị bóc trần bí mật.
Nàng khẽ gật đầu, dùng quạt che mặt, tinh tế nói: "Bốn năm trước, chàng ấy biểu diễn võ nghệ trước mặt Hoàng thượng, ta cùng phụ thân có mặt ở đó."
Từ đây vừa gặp đã thương, trong thâm tâm đã ngầm hứa hẹn.
Ngu Linh Tê rất ngạc nhiên, không nghĩ đến duyên phận của họ lại được định đoạt sớm như vậy.
Kiếp này càng trọn vẹn nên mới phát hiện ra những khuyết điểm của kiếp trước, Ngu Linh Tê khẽ thở dài.
"Tỷ chỉ nói cho muội biết bí mật này, Tuế Tuế, muội đừng bao giờ nói cho phu quân của tỷ biết đấy nhé."
Tô Hoàn kéo tay Ngu Linh Tê, đỏ mặt nói, “Tỷ sợ chàng ấy sẽ cười nhạo tỷ.”
"Tẩu tẩu hãy yên tâm."
Ngu Linh Tê ngoéo tay đóng dấu với chị dâu mình, cười an ủi, "Cho dù huynh ấy biết cũng nhất định sẽ không giễu cợt tỷ đâu, chỉ thấy mình là người may mắn thôi."
Ngu Linh Tê quá hiểu tính huynh trưởng mình mà.
Huynh ấy rất có trách nhiệm, lại là người thông minh. Cho dù là trước khi cưới vạn lần không muốn, nhưng chỉ cần thê tử đã vào cửa rồi thì sẽ liều mạng bảo vệ.
"Không nói về ta nữa."
Tô Hoàn tính sang chuyện khác: "Mấy ngày nữa là đến tiết Khất Xảo [1], Tuế Tuế có định tặng quà cho người trong lòng không? Từ giờ đến cuối năm, cũng chỉ có ngày hôm đó không có nam nữ đại phòng, có thể tận tình thổ lộ tâm ý."
[1] Tiết Khất Xảo: ngày cầu xin Chức nữ giúp cho khéo tay canh cửi, thêu thùa (tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá)
Mi mắt Ngu Linh Tê khẽ động, khuôn mặt lạnh lùng của Ninh Ân vô thức hiện ra trong đầu.
“Người đàn ông đầu tiên mà Tuế Tuế nghĩ đến vào lúc này chính là người trong lòng của muội.” Tô Hoàn xích gần đến, dùng giọng điệu của người từng trải nói.
Ngu Linh Tê đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như là kinh ngạc, cũng dường như là bối rối mà trừng mắt nhìn, sau đó lại chớp mắt.
“Thật không?” Nàng ngập ngừng hỏi.
Tô Hoàn gật đầu chắc nịch: "Người trong lòng không giấu được, hắn ta sẽ hiện ra trong đầu muội một cách vô thức."
Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút, gần đây số lần nghĩ đến Ninh Ân quả thật rất nhiều.
Từ những e ngại khuyết điểm về kiếp trước đến sự tiêu tan niềm tin vào kiếp này, từ việc gặp lại có ý đồ riêng trên Đấu Thú Trường đến việc hắn mấy lần phá vỡ quy củ ra tay che chở... Những chuyện trong quá khứ, đều để lại dấu vết trong trái tim.
Bất tri bất giác, suốt hai đời này bọn họ đã trải qua nhiều thăng trầm đến vậy.
Đây có phải là yêu thích không?
Ngu Linh Tê không hiểu lắm, nàng và Ninh Ân từng trải qua sự tiếp xúc thân mật nhất, nhưng chưa từng tính đến chuyện tình yêu.
Thế, Ninh Ân thì sao?
"Tẩu tẩu, tỷ nói..."
Tâm tư của Ngu Linh Tê dâng trào, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ xe ngựa chiếc qua khuôn mặt đẹp như tranh, nàng trầm giọng hỏi: "Nếu một người nổi tiếng tàn ác, lúc nào cũng ức hiếp người bên gối nhưng khi người bên gối chết đi, hắn lại đóng băng thi thể của nàng, luyến tiếc chôn nàng, thì thế có phải là thích không?"
Tô Hoàn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ừ."
“Nhưng mà, đây không phải là kẻ điên cố chấp chiếm hữu sao?” Ngu Linh Tê nói.
Dưới hành lang đêm đó, ngay cả bản thân Ninh Ân cũng thừa nhận rằng những thứ mình thích thì nên nhốt lại.
"Ai nói cố chấp chiếm hữu không có nghĩa là thích?"
Tô Hoàn cười khẽ, "Giam cầm, hay thậm chí là bắt nạt, người xấu cũng có người xấu biết yêu mà..."
Có lẽ nhận ra mình đã bị lỡ miệng, Tô Hoàn cắn cắn môi không lên tiếng.
Một viên đá khơi dậy lên ngàn cơn sóng ngập trời, cánh môi Ngu Linh Tê khẽ mở ra, một lúc sau kinh ngạc nói: "Sao tẩu tẩu lại biết chuyện này?"
Tô Hoàn ấp úng một lúc lâu mới nhỏ giọng thú nhận: "Trước khi ở trong khuê phòng nhàm chán, tỷ đọc rất nhiều sách."
Từ những bài thơ, bài hát nghiêm túc đến những câu nói, tiểu thuyết ít nghiêm túc, từ "quân tử hảo cầu"[2] đến cưỡng đoạt, đều đã đọc qua rất nhiều.
[2] Trích Kinh Thi.
Nghe vậy, ấn tượng của Ngu Linh Tê đối với cô chị dâu nhỏ này lại cao hơn một tầng, dựa vào cửa sổ xe thất thần.
Nỗi lòng thăng trầm, lâu ngày không yên.
Giống như những gì tẩu tẩu nói sao? Ngu Linh Tê từ từ hạ đôi mi cong vút xuống.
Đáng tiếc, nàng vĩnh viễn không thể quay trở lại quá khứ để đi tìm Ninh Ân hỏi rõ ràng.
Ở bên cạnh nàng hiện giờ chỉ có một tên điên nhẹ tên Vệ Thất vì nàng mà cắt tóc, vì nàng ăn bột tiêu mà thôi…
Chẳng bao lâu nữa, ngay cả Vệ Thất cũng sẽ không còn thuộc về nàng.
Nghĩ như thế khiến lòng nàng thấy dâng trào cơn chua xót, còn cả cảm giác thoáng thẫn thờ.
...
Đồ ngọc trên phố Tuyên Bình là nổi tiếng nhất.
Lâm Lang phường là cửa hàng ngọc bích lớn nhất ở phố Tuyên Bình. Chưởng quầy là kẻ rất sành sõi, những viên ngọc quý hiếm được giấu trên tầng hai, chỉ dành cho những vị khách quý lựa chọn.
Tầng hai trang trí cực kỳ lịch sự, tao nhã, thậm chí còn mời cầm sư và một nữ nhạc công chơi đàn tỳ bà để giải trí.
Tô Hoàn chọn một chiếc nhẫn ngọc phù hợp để gắn vào kiếm tuệ. Trong khi đó, Ngu Linh Tê không có gì để làm, thế là nàng bèn đi quan sát các loại đồ bằng ngọc đặt ở dọc quầy.
Một lúc sau, ánh mắt nàng bị hấp dẫn bởi một miếng mặc ngọc có kích thước bằng lòng bàn tay.
Màu ngọc bích này phủ nhiều tầng lại tinh tế tỉ mỉ, ấm áp không có một chút tạp chất, giống như băng đen ngưng tụ, lại giống như lấy một mảnh bóng đêm nặng nề cô đọng trong đó...
Không hiểu vì sao Ngu Linh Tê lại nghĩ đến tay của Ninh Ân.
Nước da của hắn nhợt nhạt như sương, nếu những đốt ngón tay thon dài đó chơi với khối ngọc bích màu đen này, nhất định là sẽ đẹp và cao quý không thể tả.
Dưới khăn lụa mỏng che mặt, ánh mắt Ngu Linh Tê dịu dàng, trong lòng có một ý tưởng.
Đó là một món quà không thể phù hợp hơn, tuyệt vời.
"Đây là phôi ngọc mới thu vào, còn chưa kịp chạm khắc."
Chưởng quầy nhìn thấy ánh mắt của Ngu Linh Tê dừng lại trên khối ngọc bích màu đen, lập tức ân cần nói: "Sau khi khách quý mua, tiệm ta có thể chạm khắc cho ngài."
Ngu Linh Tê xua tay: "Không cần."
Sở thích của Ninh Ân khác với người thường, Ngu Linh Tê không biết hắn muốn cái gì nên muốn mua về hỏi rõ ràng rồi sau đó mới nhờ người chạm khắc theo sở thích của hắn.
Bởi vì mua phôi ngọc bích nên Tô Hoàn cũng không nghĩ nhiều, nắm lấy tay Ngu Linh Tê vui vẻ bước ra khỏi Lâm Lang phường.
Cùng lúc đó, ở tiệm trà đối diện.
Người hầu liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ của nhã gian, lập tức "Ồ" nói: "Nhị công tử, đó không phải là xe ngựa của Ngu đại công tử sao?"
Tiết Sầm theo tầm mắt của hắn nhìn ra bên đường, vừa vặn nhìn thấy một dáng người yểu điệu bước ra từ Lâm Lang phường.
Cho dù là mang khăn che mặt, Tiết Sầm liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra Ngu Linh Tê.
Hắn không giấu được sự phấn khích, vừa định đứng dậy đi xuống lầu thì nhìn thấy phía sau có một người phụ nữ hơi nhỏ nhắn đi theo, ăn mặc kiểu một nàng dâu mới.
Ngu thiếu phu nhân cũng ở đó, Tiết Sầm đành phải áp chế niềm vui sướng trong ánh mắt, đoan trang ngồi lại chỗ cũ.
“Công tử không đi chào hỏi sao?” Người hầu hỏi.
Tiết Sầm nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt thâm trầm kiềm chế, nhẹ nhàng nói: "Ngu thiếu phu nhân cũng ở đó, ta là đàn ông bên ngoài, nên tránh gây nghi ngờ."
Trước mặt dân chúng chứ không phải nơi riêng tư, cho dù giờ hắn có đi xuống thì cũng sẽ vì ngại sự có mặt phu nhân của bằng hữu hắn ở đó mà không nói được hai câu.
Người hầu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Công tử cũng đàng hoàng quá rồi, nhưng nếu người tình nguyện sử dụng một chút thủ đoạn, thì làm gì có ai lại không chiếm được?”
Có hai tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ sự im lặng.
Trà nô dẫn một người đàn ông cao gầy ổn trọng bước vào.
Tiết Sầm đứng dậy ngay lập tức, gọi một cách kính trọng: "Huynh trưởng"
…
Hoàng hôn buông xuống, nắng nóng vẫn chưa tan.
Bên kia đường đối diện với Ngu phủ, ở một góc khuất có bóng mát, một người đàn ông mặc thường phục vải thô, lén lút nhìn động tĩnh của Ngu phủ.
Một cơn gió thổi qua sau lưng, người đàn ông cảnh giác quay đầu lại, chỉ thấy con hẻm vắng tanh, không một bóng người.
Nhưng đến khi hắn quay đầu về thì một thanh niên mặc thường phục tối màu đã thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt hắn, đứng thẳng người ngược sáng với ánh chiều tà.
Chưa kịp mở miệng la lên, gã đã bị bóp cổ họng mà chết rồi ngã bịch xuống đất.
Ninh Âm nắm lấy cổ áo của người đàn ông nọ bằng một tay, kéo thân thể nặng nề của gã, cái bóng dài rẽ vào sau con hẻm rồi biến mất trong ánh chiều tà.
Hắn khoanh tay, lấy mũi chân đá mở quần của gã kia, để lộ ra thẻ bài treo bên hông.
“Người của Đông cung?” Ninh Ân cười lạnh.
Với óc heo của Ninh Đàn, không có thể tìm ra chỗ ẩn nấp của hắn nhanh như thế được.
Vậy cũng chỉ có khả thể là do nhằm vào Ngu gia.
Ninh Âm chậm rãi lau tay, sau đó ánh mắt trầm xuống.
Nếu hắn nhớ không lầm, Ngu Linh Tê vừa ngồi trên xe ngựa của Ngu Hoán Thần để rời khỏi phủ phải không?