Chương 43: Bám đuôi
Phải dùng sợi dây xích vàng tinh tế cẩn thận trói nàng lại.
Đi qua cửa nguyệt, tường trắng và ngói xanh, ánh mặt trời chiếu vào lá chuối trong sân, xanh như phát sáng.
Con diều giấy mà Ngu Linh Tê tự vẽ rất tinh xảo, trúc tiêu uyển chuyển, chỉ là thật đáng tiếc một cơn gió lớn thổi qua thì con diều bị đứt dây, phiêu phiêu không biết rơi xuống nhà ai.
Những thứ không thể khống chế luôn khiến người ta yêu hận lẫn lộn, diều giấy cũng như vậy, con người cũng như vậy.
Ninh Ân dừng bước, mắt nhìn về phía lồng nuôi con chim họa mi ở dưới hành lang.
Tương lai sẽ rời khỏi Ngu phủ, tương lai có lẽ cũng phải đem con chim là Ngu Linh Tê nhốt lại, khiến người ta ngày đêm nhớ mong, hắn thật sự là không yên tâm.
Dù có mất đi ánh sáng cũng không được, phải dùng sợi dây xích vàng tinh tế khóa chặt mắt cá chân trắng như tuyết kia lại, làm cho nàng chỉ được phép cười với một mình hắn, chỉ được phép thì thầm nhẹ nhàng với một mình hắn.
Đang nghĩ ngợi, một thị vệ từ ngoài cửa bước đến, nhìn thấy Ninh Ân, liền chào hỏi: "Vị huynh đệ kia!"
Ninh Ân không để ý, thị vệ thật sự là không có mắt nhìn mà nâng giọng nói: "Vị tiểu huynh đệ kia!"
Ninh Ân liếc mắt qua, trong con ngươi đen kịt lạnh lùng không có chút kiên nhẫn.
Thị vệ kia ôm bụng đi về phía trước, kiềm chế đến nỗi đỏ mặt tía tai, cứng rắn nói: "Tôi có việc cần giải quyết, giúp tôi một việc này! Thay tôi đem thư cấp báo này đưa đến thư phòng, giao cho thiếu tướng quân!"
Nói xong, anh ta dúi vào tay Ninh Ân một ống thư rồi rời đi.
Ninh Ân rũ mắt, nhìn ống thư bằng tre trong tay.
Trên ống tre được chạm khắc bản đồ Thiên Lý Sơn Hà, phía dưới khắc chữ "U". Ngu gia quân trấn thủ biên phòng, mỗi một chỗ bố phòng thành trì đều có ống tín hiệu độc đáo, cái này, chắc là quân báo của Ngu gia gửi từ U Châu.
Ánh mắt hắn hơi trầm.
Khóe môi Ninh Ân hơi nhếch lên nhưng tựa như không thể nhìn thấy, đem ống thư để ở phía sau, đi về phía thư phòng.
Ngu Hoán Thần ở trong phòng đợi một lúc, tâm tư u sầu, nghe thấy tiếng gõ cửa, nghiêm nghị nói: "Vào đi."
Thiếu niên trên thân mình bộ y phục bằng nhung màu đen bước vào phòng, lạnh lùng nói: "Thiếu tướng quân, biên quan có cấp báo.”
"Đặt lên bàn của ta đi."
Ngu Hoán Thần không có nhìn ống thư kia, đôi mắt ngẩng lên, như có như không đánh giá thiếu niên cao lớn phong độ, một lúc lâu sau nói: "Ngươi tên..."
Hắn ta dừng một chút, Ninh Ân liền lạnh nhạt tiếp lời: "Vệ Thất."
"A, Vệ Thất." Ngu Hoán Thần nhớ tới, cái tên này chính là người mà muội muội ngu ngốc của hắn ta đã cứu lấy.
“Ta nghe nói, ngươi từng là nô lệ ở thành Dục Giới Tiên?” Y hỏi.
Ninh Ân bình tĩnh nói: "Vâng."
“Đã là người của thành Dục Giới Tiên, vì sao phải giấu diếm thân phận?”
Ngu Hoán Thần lật trang sách, nhìn chằm chằm phản ứng của thiếu niên: "Sau khi thành Dục Giới Tiên bị phong ấn, tất cả người có nô tịch đều bị sung làm lao dịch, chẳng lẽ ngươi không biết trốn thoát là tử tội?"
Ninh Ân nói: "Trước khi thành Dục Giới Tiên bị hủy, ta cũng không phải người nơi đó. Nhận được lòng nhân từ của tiểu thư, thu nhận ta vào trong phủ. ”
Ngu Hoán Thần trầm mặc, hắn nói những thứ này, cũng trùng khớp với tin tức mà Thanh Tiêu tra ra được.
Thân phận của một người có thể che giấu, nhưng khí chất khó có thể phai nhạt. Ngu Hoán Thần nhìn thiếu niên tuấn mỹ không kiêu ngạo không siểm nịnh trước mặt này, ngày thường là cậu thiếu niên đẹp trai hiền lành, lại không biết từ đâu sinh ra cảm giác bị người từ trên cao nhìn xuống bằng nửa con mắt..
Kinh nghiệm và sự nhạy cảm ở trên chiến trường, khiến cho lúc đầu y có cảm giác áp bách.
Ngu Hoán Thần lập tức đứng lên, nhìn thẳng thiếu niên kia, hỏi: "Đã như thế, vì sao ngươi lại rơi vào thành Dục Giới Tiên? Nhà ngươi có bao nhiêu người? Nguyên quán ở đâu?"
"Không nhớ rõ."
"Không nhớ rõ sao?"
"Người lưu lạc đến thành Dục Giới Tiên, đều không có quá khứ."
Nói xong, Ninh Ân hơi thấp giọng: "Thiếu tướng quân có phải đang chê xuất thân của ta, làm nhục thể diện phủ tướng quân?"
Hắn nói như vậy, Ngu Hoán Thần ngược lại không tiện chất vấn quá nhiều.
"Anh hùng không hỏi xuất thân, ngươi cứu mạng em gái ta, đương nhiên là khách của Ngu gia ta. Chỉ là người ở lại trong phủ, ít nhiều gì cũng phải biết một chút thông tin, chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi. ”
Nhưng trong lòng Ngu Hoán Thần biết rằng: Cho dù là lang thang không có xuất thân, chỉ cần sống trên đời thì sẽ lưu lại dấu vết. Trừ phi, là cố ý xóa đi.
Mà có năng lực như vậy, cũng không phải dân thường.
Nhưng Ngu Hoán Thần để cho Thanh Tiêu điều tra hơn hai tháng, cũng không tra được những chuyện trước năm mười bốn tuổi của thiếu niên này, chỉ biết năm năm trước hắn bị bán vào thành Dục Giới Tiên, trở thành nô lệ mà mọi người ai cũng có thể bắt nạt.
Nô lệ tuổi còn nhỏ như vậy, hiếm khi sống quá hai năm, hắn lại có thể chống đỡ được đến một đêm trước khi thành Dục Giới Tiên bị hủy, hơn nữa còn trốn thoát trước sự hành hạ luân phiên đánh của quận Vương Tây Xuyên...
Lại quỷ dị hơn là quận Vương Tây Xuyên là người tàn bạo hiếu chiến, trước kia đắm chìm trong thú vui cờ bạc ở đấu trường, thường chọn con thú mạnh nhất để dày vò nô lệ cho đến chết, tại sao mấy ngày trước khi chết lại đưa một thiếu niên gầy gò ốm yếu lên đài.
Dục Giới Tiên đều bị hủy, Tây Xuyên quận Vương đã chết, tất cả những gì liên quan đến quá khứ của thiếu niên này đều dần dần biến mất.
Hơn nữa gần đây những manh mối được tra ra, Ngu Hoán Thần không thể không nghĩ nhiều.
Trong nháy mắt, y đã suy nghĩ tính toán điều gì đó, cười gian xảo như hồ ly: "Vệ Thất, ta thấy thân thể ngươi cường tráng khỏe mạnh, năng lực phi phàm, làm một hậu viện thị vệ quá là uổng phí cho một nhân tài. Có nguyện ý trở thành thân vệ của ta, gia nhập quân lính Ngu gia, kiến công lập nghiệp không?"
Đây chính là miếng mồi thơm ngon, khóe miệng Ninh Ân giật giật: "Rất cảm kích Thiếu tướng quân đã nâng đỡ quan tâm đến, xin thứ lỗi cho Vệ Thất."
Ngu Hoán Thần kinh ngạc: "Vì sao?"
Nếu thiếu niên này thật sự có ý đồ khác, không có lý do gì bỏ qua cơ hội có thể tiếp xúc với tổ chức quân sự này.
"Vệ Thất là tục nhân hèn mọn, không hiểu cái gì là đại nghĩa quốc gia."
Ninh Ân rũ mắt, cúi đầu nói: "Mạng của ta là do tiểu thư cho, đời này chỉ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tiểu thư. Nếu muốn đi, thì đáng lẽ phải trả mệnh lại cho tiểu thư trước đã.”
Ngu Hoán Thần líu lưỡi, thật tình lần này ngay cả y nghe xong cũng lộ ra vẻ xúc động.
Hắn ta há miệng, nhưng lời còn chưa nói ra, thiếu niên dường như biết hắn ta muốn nói cái gì, bình tĩnh nói: "Thiếu tướng quân chất vấn những thứ này, chỉ là xuất phát từ lòng lo lắng dành cho sự an toàn cho tiểu thư, Vệ Thất đều hiểu."
Vì thế Ngu Hoán Thần không nói nữa, nhìn hắn một hồi lâu, cười nói: "Vậy là tốt rồi."
"Nếu không có việc gì, Vệ Thất cáo lui." Dứt lời thiếu niên liền chắp tay đi ra khỏi thư phòng.
Trên bàn đang bày ra văn thư trọng yếu, ngay cả nhìn y cũng không thèm liếc mắt một cái.
Ngu Hoán Thần cầm lấy ống trúc trên bàn, mở ra nhìn, bên trong không có hao tổn gì, cũng không có dấu hiệu bị người khác động đến.
Y sờ cằm đứng một lát, gọi: "Thanh Tiêu."
Thị vệ cao lớn ít nói nghe thấy tiếng liền tiến vào, chắp tay nói: "Thiếu tướng quân."
Ngu Hoán Thần đem mật thư trong ống trúc đổ ra, hỏi: "Thư này, hắn thật sự không động đến?"
Thanh Tiêu nói: "Hồi thiếu tướng quân, thuộc hạ nhìn chằm chằm hắn, chính xác chưa từng thấy hắn có hành động khả nghi."
"Không nên nha." Ngu Hoán Thần lẩm bẩm, giơ tay lên ý nói Thanh Tiêu lui ra ngoài.
Nếu thiếu niên này không phải là loại người ngoan cố ngu trung, thì cũng nhất định là kẻ có bụng da sâu không lường được tâm kế thâm độc.
Y quay trở lại ghế ngồi, thầm nghĩ: Từ lúc nhỏ đã được nhặt về, rốt cuộc là quỷ hay phật đây?
Ninh Ân đi ra khỏi thư phòng, đi xuyên qua sân và hành lang dài, híp mắt lại.
Ngu Hoán Thần ở trong một nhóm võ tướng, đầu óc xem như linh hoạt. Y nắm giữ tin tức, tất nhiên so với việc tra hỏi bên này còn biết nhiều hơn.
"Nghi ngờ rồi à."
Ninh Ân cúi thấp đầu hừ một tiếng, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Xem ra, bên trong cung cũng phải thêm lửa mới được.
Tiếng chim vỗ cánh từ nóc nhà truyền đến, dưới ánh mặt trời xẹt qua một mảnh u ám.
Một lúc sau, ngõ sau truyền đến tiếng lắc trống rao bán.
……
Sau khi Tiết Sầm từ Ngu phủ đi ra, vẫn chưa lập tức rời đi.
Hắn ngồi trên xe ngựa, suy nghĩ rất lâu.
Từ nhỏ tổ phụ đã giáo dục hắn phải nghiêm khắc với bản thân, đề cao sự kiên nhẫn, chỉ khi ở một mình, trên khuôn mặt ôn nhu của hắn ta mới có thể toát ra chút tâm sự nặng nề.
Tiết Sầm biết gia phong nhà họ Ngu rất giản dị, không có nhiều tôn ti trật tự ràng buộc giữa cấp trên và cấp dưới, nhưng trên con đường trúc của Kim Vân tự, hình ảnh thiếu niên áo đen đến che ô cho Ngu nhị tiểu thư, còn sánh vai với nhau ở bên bờ sông cùng thả diều giấy, đều làm cho hắn ta cảm thấy lo lắng từ tận đáy lòng.
Lúc trước tin đồn về Ngu nhị tiểu thư nổi lên khắp nơi, Tiết Sầm chưa bao giờ để ở trong lòng, bởi vì hắn tin tưởng tình nghĩa mười năm thanh mai trúc mã, đủ để phá tan tất cả tin đồn.
Mà bây giờ, hắn lại khó nén được sự hoảng sợ.
Tướng mạo thiếu niên kia nói chính xác thì không có chỗ nào chê, tuấn mỹ như ngọc bích, khí chất không giống thị vệ, ngược lại giống như một vương tử hoàng tôn sống an nhàn sung sướng. Nhưng hắn luôn cảm thấy mặt mày thiếu niên kia quá mức u ám lạnh lẽo, lộ ra vài phần tà khí.
Tiết Sầm cũng không trách Ngu Linh Tê.
Tiểu cô nương còn nhỏ, chưa biết gì cả, rất dễ bị hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc, bị lừa gạt.
Ngu gia trọng tình trọng nghĩa, nể tình lòng tốt của hắn, nên mới càng thêm kính trọng hắn. Nhưng thiếu niên kia lại tâm thuật bất chính, không giữ bổn phận, thật sự rất kiêu ngạo.
Đã như thế, Ngu gia không tiện nói, hôm nay hắn sẽ thay mặt Ngu gia nói.
Vừa nghĩ tới đây, gã người hầu ngồi xổm bên ngoài xe đập đập vào xe, thấp giọng nói: "Nhị công tử, thị vệ kia đi ra rồi."
Tiết Sầm hoàn hồn, vén rèm xe nhìn ra.
Chỉ thấy một người bán hàng rong đi tới có tiếng trống bỏi, thiếu niên nghe thấy tiếng động liền quen thuộc chạy đi mua một gói đường.
Tiết Sầm đứng dậy xuống xe, cẩn thận chỉnh sửa cả y phục, mới nói: "Đi theo ta qua đó.”
Người bán hàng tiếp tục gánh giỏ lên vai tiếp tục đi rao, đồng tiền trong ngăn kéo thùng hàng vang lên, lướt qua chàng công tử áo gấm nho nhã.
Ninh Ân mua gói đường xong, nhưng cũng không vội vã quay về phủ.
Liếc mắt một cái, phía sau cách đó hai trượng truyền đến tiếng leng keng, như sợ hắn không biết có người đang theo dõi.
Khóe miệng Ninh Ân nhếch lên, lấy một viên kẹo đường đặt ở trong miệng nhai, không để ý đến tiếng bước chân phía sau.
Rẽ qua ngõ hẻm, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Gã người hầu của Tiết Sầm bước nhanh đuổi theo, nhìn ngõ nhỏ trống rỗng giao nhau, buồn bực nói: "Công tử, người đâu?"
Tiết Sầm cũng nghi hoặc, còn chưa kịp phản ứng, phía sau liền truyền đến tiếng động.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy gã người hầu vừa rồi còn đang nói chuyện với hắn ta, lúc này giống như người chết nằm trên mặt đất.
Mà thiếu niên mặc mặc y phục tuấn mỹ lại tà khí kia không biết từ đâu đi ra, nhàn nhã bước đi, đứng ở phía sau gã người hầu đã chết ngất, cầm những chiếc kẹo được bọc trong giấy dầu.
Tiết Sầm kinh ngạc: "Vì sao lại đả thương người hầu của ta?"
Ninh Ân cười, nhẹ nhàng nói: "Còn tưởng rằng là kẻ xấu theo đuôi, không cẩn thận lỡ tay, thật sự xin lỗi."
Ngoài miệng nói "Xin lỗi", nhưng trong mắt hắn lại lạnh như băng, một chút áy náy cũng không có.
Tiết Sầm trơ mắt nhìn thiếu niên từ trên người gã hầu bước tới, gã người hầu bị giẫm đến cả người nâng lên rồi lại hạ xuống, hai mắt trắng dã, dấu giày còn hằn trên ngực rõ ràng.
Ninh Ân nở ra một nụ cười được cho là không thân thiện là mấy, chậm rãi nói: "Đường đường là Tiết nhị công tử, như thế nào mà lại cùng tên này làm kẻ bám đuôi?"
Không biết vì sao, Tiết Sầm lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn ta lấy lại bình tĩnh, lấy ra khí thế của đích tôn Tướng phủ, nói: "Đây không phải là bám đuôi, ta đã chờ ở đây từ lâu, là có chuyện đặc biệt muốn nói với ngươi."
Ánh mắt thiếu niên u ám, nhìn vẻ mặt của hắn giống như là nhìn một con kiến hôi sắp bị đạp bẹp.
Từ khi nào Tiết Sầm bị người ta khinh thường như vậy?
Nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Theo lý, ngươi là người hầu Ngu phủ, những lời này vốn không nên để ta nhắc nhở..."
Ninh Ân nở nụ cười: “Đã biết là 'không nên', còn nói nhảm cái gì?"
"Ngươi!"
Tiết Sầm thầm nói một tiếng "thô bỉ", nhị muội muội sao lại ưu ái cái tên vô lễ như vậy?
"Đã như thế, ta liền nói thẳng."
Tiết Sầm âm thầm nắm tay, giương mắt cao giọng nói: "Quân tử không được làm chuyện không đứng đắn, coi như là vì tốt cho nhị muội muội, ta hy vọng ngươi có thể cách xa muội ấy một chút. ”
Ninh Âm thậm chí không thèm nhìn hắn ta, hắn cứ thế mà bước đi.
Tiết Sầm càng nhíu mày, cao giọng nói: "Ta cũng không phải xem thường ngươi, chỉ là môn đệ môn đệ chênh lệch như thế, bày ra ở trước mắt. Nhị muội muội trời sinh đơn thuần, nhất thời có hứng thú như vậy là bình thường, nhưng ngươi cần phải hiểu, muội ấy không có khả năng buông bỏ thân phận quý nữ phủ tướng quân xuống gả cho một nô lệ trốn khỏi thành Dục Giới Tiên, lai lịch không rõ ràng!"
Bước chân Ninh Ân hơi dừng lại, xoay người, cặp mắt lạnh như băng.
Kẻ ngu si này, dám điều tra cơ à?
Tiết Sầm lại cho rằng nói đến đến điểm mấu chốt của hắn rồi, nên hắn mới kiêng kỵ mới như vậy, không khỏi lo lắng hơn: "Nhị muội muội được chúng tinh phủng nguyệt mà lớn lên, cẩm y ngọc thực, ngươi có biết ngươi phải làm việc bao lâu, mới có thể mua được một món trâm, một bộ xiêm y của muội ấy không? Gia thế khác biệt một trời một vực, khoảng cách lễ giáo càng không thể vượt qua, ngươi ngoại trừ thương tổn muội ấy ra cái gì cũng không làm được, hãy nhớ đến phận làm tôi tớ của mình, đừng có mà..."
“Tự thỏa mãn dục vọng của chính mình, nhưng lại nói ta là một quân tử, giúp người đạt thành nguyện vọng."
Ninh Ân nở nụ cười, chậm rãi hỏi: "Thời điểm các ngươi giết người, cũng dùng sự dối trá này làm cớ sao?"
Tiết Sầm ngẩn ra, tức giận đến cổ đỏ lên: "Ngươi đang nói cái gì vậy? Danh dự trăm năm của Tiết phủ, làm sao có thể để ngươi ngậm máu phun người!"
“Danh dự?” Ninh Ân giống như là nghe được chuyện cười.
Hắn chậm rãi gói túi kẹo lại, mí mắt rũ xuống một mảnh âm u, nhẹ giọng nói: "Đã như thế, ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn, như thế nào?"
Đi qua cửa nguyệt, tường trắng và ngói xanh, ánh mặt trời chiếu vào lá chuối trong sân, xanh như phát sáng.
Con diều giấy mà Ngu Linh Tê tự vẽ rất tinh xảo, trúc tiêu uyển chuyển, chỉ là thật đáng tiếc một cơn gió lớn thổi qua thì con diều bị đứt dây, phiêu phiêu không biết rơi xuống nhà ai.
Những thứ không thể khống chế luôn khiến người ta yêu hận lẫn lộn, diều giấy cũng như vậy, con người cũng như vậy.
Ninh Ân dừng bước, mắt nhìn về phía lồng nuôi con chim họa mi ở dưới hành lang.
Tương lai sẽ rời khỏi Ngu phủ, tương lai có lẽ cũng phải đem con chim là Ngu Linh Tê nhốt lại, khiến người ta ngày đêm nhớ mong, hắn thật sự là không yên tâm.
Dù có mất đi ánh sáng cũng không được, phải dùng sợi dây xích vàng tinh tế khóa chặt mắt cá chân trắng như tuyết kia lại, làm cho nàng chỉ được phép cười với một mình hắn, chỉ được phép thì thầm nhẹ nhàng với một mình hắn.
Đang nghĩ ngợi, một thị vệ từ ngoài cửa bước đến, nhìn thấy Ninh Ân, liền chào hỏi: "Vị huynh đệ kia!"
Ninh Ân không để ý, thị vệ thật sự là không có mắt nhìn mà nâng giọng nói: "Vị tiểu huynh đệ kia!"
Ninh Ân liếc mắt qua, trong con ngươi đen kịt lạnh lùng không có chút kiên nhẫn.
Thị vệ kia ôm bụng đi về phía trước, kiềm chế đến nỗi đỏ mặt tía tai, cứng rắn nói: "Tôi có việc cần giải quyết, giúp tôi một việc này! Thay tôi đem thư cấp báo này đưa đến thư phòng, giao cho thiếu tướng quân!"
Nói xong, anh ta dúi vào tay Ninh Ân một ống thư rồi rời đi.
Ninh Ân rũ mắt, nhìn ống thư bằng tre trong tay.
Trên ống tre được chạm khắc bản đồ Thiên Lý Sơn Hà, phía dưới khắc chữ "U". Ngu gia quân trấn thủ biên phòng, mỗi một chỗ bố phòng thành trì đều có ống tín hiệu độc đáo, cái này, chắc là quân báo của Ngu gia gửi từ U Châu.
Ánh mắt hắn hơi trầm.
Khóe môi Ninh Ân hơi nhếch lên nhưng tựa như không thể nhìn thấy, đem ống thư để ở phía sau, đi về phía thư phòng.
Ngu Hoán Thần ở trong phòng đợi một lúc, tâm tư u sầu, nghe thấy tiếng gõ cửa, nghiêm nghị nói: "Vào đi."
Thiếu niên trên thân mình bộ y phục bằng nhung màu đen bước vào phòng, lạnh lùng nói: "Thiếu tướng quân, biên quan có cấp báo.”
"Đặt lên bàn của ta đi."
Ngu Hoán Thần không có nhìn ống thư kia, đôi mắt ngẩng lên, như có như không đánh giá thiếu niên cao lớn phong độ, một lúc lâu sau nói: "Ngươi tên..."
Hắn ta dừng một chút, Ninh Ân liền lạnh nhạt tiếp lời: "Vệ Thất."
"A, Vệ Thất." Ngu Hoán Thần nhớ tới, cái tên này chính là người mà muội muội ngu ngốc của hắn ta đã cứu lấy.
“Ta nghe nói, ngươi từng là nô lệ ở thành Dục Giới Tiên?” Y hỏi.
Ninh Ân bình tĩnh nói: "Vâng."
“Đã là người của thành Dục Giới Tiên, vì sao phải giấu diếm thân phận?”
Ngu Hoán Thần lật trang sách, nhìn chằm chằm phản ứng của thiếu niên: "Sau khi thành Dục Giới Tiên bị phong ấn, tất cả người có nô tịch đều bị sung làm lao dịch, chẳng lẽ ngươi không biết trốn thoát là tử tội?"
Ninh Ân nói: "Trước khi thành Dục Giới Tiên bị hủy, ta cũng không phải người nơi đó. Nhận được lòng nhân từ của tiểu thư, thu nhận ta vào trong phủ. ”
Ngu Hoán Thần trầm mặc, hắn nói những thứ này, cũng trùng khớp với tin tức mà Thanh Tiêu tra ra được.
Thân phận của một người có thể che giấu, nhưng khí chất khó có thể phai nhạt. Ngu Hoán Thần nhìn thiếu niên tuấn mỹ không kiêu ngạo không siểm nịnh trước mặt này, ngày thường là cậu thiếu niên đẹp trai hiền lành, lại không biết từ đâu sinh ra cảm giác bị người từ trên cao nhìn xuống bằng nửa con mắt..
Kinh nghiệm và sự nhạy cảm ở trên chiến trường, khiến cho lúc đầu y có cảm giác áp bách.
Ngu Hoán Thần lập tức đứng lên, nhìn thẳng thiếu niên kia, hỏi: "Đã như thế, vì sao ngươi lại rơi vào thành Dục Giới Tiên? Nhà ngươi có bao nhiêu người? Nguyên quán ở đâu?"
"Không nhớ rõ."
"Không nhớ rõ sao?"
"Người lưu lạc đến thành Dục Giới Tiên, đều không có quá khứ."
Nói xong, Ninh Ân hơi thấp giọng: "Thiếu tướng quân có phải đang chê xuất thân của ta, làm nhục thể diện phủ tướng quân?"
Hắn nói như vậy, Ngu Hoán Thần ngược lại không tiện chất vấn quá nhiều.
"Anh hùng không hỏi xuất thân, ngươi cứu mạng em gái ta, đương nhiên là khách của Ngu gia ta. Chỉ là người ở lại trong phủ, ít nhiều gì cũng phải biết một chút thông tin, chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi. ”
Nhưng trong lòng Ngu Hoán Thần biết rằng: Cho dù là lang thang không có xuất thân, chỉ cần sống trên đời thì sẽ lưu lại dấu vết. Trừ phi, là cố ý xóa đi.
Mà có năng lực như vậy, cũng không phải dân thường.
Nhưng Ngu Hoán Thần để cho Thanh Tiêu điều tra hơn hai tháng, cũng không tra được những chuyện trước năm mười bốn tuổi của thiếu niên này, chỉ biết năm năm trước hắn bị bán vào thành Dục Giới Tiên, trở thành nô lệ mà mọi người ai cũng có thể bắt nạt.
Nô lệ tuổi còn nhỏ như vậy, hiếm khi sống quá hai năm, hắn lại có thể chống đỡ được đến một đêm trước khi thành Dục Giới Tiên bị hủy, hơn nữa còn trốn thoát trước sự hành hạ luân phiên đánh của quận Vương Tây Xuyên...
Lại quỷ dị hơn là quận Vương Tây Xuyên là người tàn bạo hiếu chiến, trước kia đắm chìm trong thú vui cờ bạc ở đấu trường, thường chọn con thú mạnh nhất để dày vò nô lệ cho đến chết, tại sao mấy ngày trước khi chết lại đưa một thiếu niên gầy gò ốm yếu lên đài.
Dục Giới Tiên đều bị hủy, Tây Xuyên quận Vương đã chết, tất cả những gì liên quan đến quá khứ của thiếu niên này đều dần dần biến mất.
Hơn nữa gần đây những manh mối được tra ra, Ngu Hoán Thần không thể không nghĩ nhiều.
Trong nháy mắt, y đã suy nghĩ tính toán điều gì đó, cười gian xảo như hồ ly: "Vệ Thất, ta thấy thân thể ngươi cường tráng khỏe mạnh, năng lực phi phàm, làm một hậu viện thị vệ quá là uổng phí cho một nhân tài. Có nguyện ý trở thành thân vệ của ta, gia nhập quân lính Ngu gia, kiến công lập nghiệp không?"
Đây chính là miếng mồi thơm ngon, khóe miệng Ninh Ân giật giật: "Rất cảm kích Thiếu tướng quân đã nâng đỡ quan tâm đến, xin thứ lỗi cho Vệ Thất."
Ngu Hoán Thần kinh ngạc: "Vì sao?"
Nếu thiếu niên này thật sự có ý đồ khác, không có lý do gì bỏ qua cơ hội có thể tiếp xúc với tổ chức quân sự này.
"Vệ Thất là tục nhân hèn mọn, không hiểu cái gì là đại nghĩa quốc gia."
Ninh Ân rũ mắt, cúi đầu nói: "Mạng của ta là do tiểu thư cho, đời này chỉ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tiểu thư. Nếu muốn đi, thì đáng lẽ phải trả mệnh lại cho tiểu thư trước đã.”
Ngu Hoán Thần líu lưỡi, thật tình lần này ngay cả y nghe xong cũng lộ ra vẻ xúc động.
Hắn ta há miệng, nhưng lời còn chưa nói ra, thiếu niên dường như biết hắn ta muốn nói cái gì, bình tĩnh nói: "Thiếu tướng quân chất vấn những thứ này, chỉ là xuất phát từ lòng lo lắng dành cho sự an toàn cho tiểu thư, Vệ Thất đều hiểu."
Vì thế Ngu Hoán Thần không nói nữa, nhìn hắn một hồi lâu, cười nói: "Vậy là tốt rồi."
"Nếu không có việc gì, Vệ Thất cáo lui." Dứt lời thiếu niên liền chắp tay đi ra khỏi thư phòng.
Trên bàn đang bày ra văn thư trọng yếu, ngay cả nhìn y cũng không thèm liếc mắt một cái.
Ngu Hoán Thần cầm lấy ống trúc trên bàn, mở ra nhìn, bên trong không có hao tổn gì, cũng không có dấu hiệu bị người khác động đến.
Y sờ cằm đứng một lát, gọi: "Thanh Tiêu."
Thị vệ cao lớn ít nói nghe thấy tiếng liền tiến vào, chắp tay nói: "Thiếu tướng quân."
Ngu Hoán Thần đem mật thư trong ống trúc đổ ra, hỏi: "Thư này, hắn thật sự không động đến?"
Thanh Tiêu nói: "Hồi thiếu tướng quân, thuộc hạ nhìn chằm chằm hắn, chính xác chưa từng thấy hắn có hành động khả nghi."
"Không nên nha." Ngu Hoán Thần lẩm bẩm, giơ tay lên ý nói Thanh Tiêu lui ra ngoài.
Nếu thiếu niên này không phải là loại người ngoan cố ngu trung, thì cũng nhất định là kẻ có bụng da sâu không lường được tâm kế thâm độc.
Y quay trở lại ghế ngồi, thầm nghĩ: Từ lúc nhỏ đã được nhặt về, rốt cuộc là quỷ hay phật đây?
Ninh Ân đi ra khỏi thư phòng, đi xuyên qua sân và hành lang dài, híp mắt lại.
Ngu Hoán Thần ở trong một nhóm võ tướng, đầu óc xem như linh hoạt. Y nắm giữ tin tức, tất nhiên so với việc tra hỏi bên này còn biết nhiều hơn.
"Nghi ngờ rồi à."
Ninh Ân cúi thấp đầu hừ một tiếng, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Xem ra, bên trong cung cũng phải thêm lửa mới được.
Tiếng chim vỗ cánh từ nóc nhà truyền đến, dưới ánh mặt trời xẹt qua một mảnh u ám.
Một lúc sau, ngõ sau truyền đến tiếng lắc trống rao bán.
……
Sau khi Tiết Sầm từ Ngu phủ đi ra, vẫn chưa lập tức rời đi.
Hắn ngồi trên xe ngựa, suy nghĩ rất lâu.
Từ nhỏ tổ phụ đã giáo dục hắn phải nghiêm khắc với bản thân, đề cao sự kiên nhẫn, chỉ khi ở một mình, trên khuôn mặt ôn nhu của hắn ta mới có thể toát ra chút tâm sự nặng nề.
Tiết Sầm biết gia phong nhà họ Ngu rất giản dị, không có nhiều tôn ti trật tự ràng buộc giữa cấp trên và cấp dưới, nhưng trên con đường trúc của Kim Vân tự, hình ảnh thiếu niên áo đen đến che ô cho Ngu nhị tiểu thư, còn sánh vai với nhau ở bên bờ sông cùng thả diều giấy, đều làm cho hắn ta cảm thấy lo lắng từ tận đáy lòng.
Lúc trước tin đồn về Ngu nhị tiểu thư nổi lên khắp nơi, Tiết Sầm chưa bao giờ để ở trong lòng, bởi vì hắn tin tưởng tình nghĩa mười năm thanh mai trúc mã, đủ để phá tan tất cả tin đồn.
Mà bây giờ, hắn lại khó nén được sự hoảng sợ.
Tướng mạo thiếu niên kia nói chính xác thì không có chỗ nào chê, tuấn mỹ như ngọc bích, khí chất không giống thị vệ, ngược lại giống như một vương tử hoàng tôn sống an nhàn sung sướng. Nhưng hắn luôn cảm thấy mặt mày thiếu niên kia quá mức u ám lạnh lẽo, lộ ra vài phần tà khí.
Tiết Sầm cũng không trách Ngu Linh Tê.
Tiểu cô nương còn nhỏ, chưa biết gì cả, rất dễ bị hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc, bị lừa gạt.
Ngu gia trọng tình trọng nghĩa, nể tình lòng tốt của hắn, nên mới càng thêm kính trọng hắn. Nhưng thiếu niên kia lại tâm thuật bất chính, không giữ bổn phận, thật sự rất kiêu ngạo.
Đã như thế, Ngu gia không tiện nói, hôm nay hắn sẽ thay mặt Ngu gia nói.
Vừa nghĩ tới đây, gã người hầu ngồi xổm bên ngoài xe đập đập vào xe, thấp giọng nói: "Nhị công tử, thị vệ kia đi ra rồi."
Tiết Sầm hoàn hồn, vén rèm xe nhìn ra.
Chỉ thấy một người bán hàng rong đi tới có tiếng trống bỏi, thiếu niên nghe thấy tiếng động liền quen thuộc chạy đi mua một gói đường.
Tiết Sầm đứng dậy xuống xe, cẩn thận chỉnh sửa cả y phục, mới nói: "Đi theo ta qua đó.”
Người bán hàng tiếp tục gánh giỏ lên vai tiếp tục đi rao, đồng tiền trong ngăn kéo thùng hàng vang lên, lướt qua chàng công tử áo gấm nho nhã.
Ninh Ân mua gói đường xong, nhưng cũng không vội vã quay về phủ.
Liếc mắt một cái, phía sau cách đó hai trượng truyền đến tiếng leng keng, như sợ hắn không biết có người đang theo dõi.
Khóe miệng Ninh Ân nhếch lên, lấy một viên kẹo đường đặt ở trong miệng nhai, không để ý đến tiếng bước chân phía sau.
Rẽ qua ngõ hẻm, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Gã người hầu của Tiết Sầm bước nhanh đuổi theo, nhìn ngõ nhỏ trống rỗng giao nhau, buồn bực nói: "Công tử, người đâu?"
Tiết Sầm cũng nghi hoặc, còn chưa kịp phản ứng, phía sau liền truyền đến tiếng động.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy gã người hầu vừa rồi còn đang nói chuyện với hắn ta, lúc này giống như người chết nằm trên mặt đất.
Mà thiếu niên mặc mặc y phục tuấn mỹ lại tà khí kia không biết từ đâu đi ra, nhàn nhã bước đi, đứng ở phía sau gã người hầu đã chết ngất, cầm những chiếc kẹo được bọc trong giấy dầu.
Tiết Sầm kinh ngạc: "Vì sao lại đả thương người hầu của ta?"
Ninh Ân cười, nhẹ nhàng nói: "Còn tưởng rằng là kẻ xấu theo đuôi, không cẩn thận lỡ tay, thật sự xin lỗi."
Ngoài miệng nói "Xin lỗi", nhưng trong mắt hắn lại lạnh như băng, một chút áy náy cũng không có.
Tiết Sầm trơ mắt nhìn thiếu niên từ trên người gã hầu bước tới, gã người hầu bị giẫm đến cả người nâng lên rồi lại hạ xuống, hai mắt trắng dã, dấu giày còn hằn trên ngực rõ ràng.
Ninh Ân nở ra một nụ cười được cho là không thân thiện là mấy, chậm rãi nói: "Đường đường là Tiết nhị công tử, như thế nào mà lại cùng tên này làm kẻ bám đuôi?"
Không biết vì sao, Tiết Sầm lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Hắn ta lấy lại bình tĩnh, lấy ra khí thế của đích tôn Tướng phủ, nói: "Đây không phải là bám đuôi, ta đã chờ ở đây từ lâu, là có chuyện đặc biệt muốn nói với ngươi."
Ánh mắt thiếu niên u ám, nhìn vẻ mặt của hắn giống như là nhìn một con kiến hôi sắp bị đạp bẹp.
Từ khi nào Tiết Sầm bị người ta khinh thường như vậy?
Nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Theo lý, ngươi là người hầu Ngu phủ, những lời này vốn không nên để ta nhắc nhở..."
Ninh Ân nở nụ cười: “Đã biết là 'không nên', còn nói nhảm cái gì?"
"Ngươi!"
Tiết Sầm thầm nói một tiếng "thô bỉ", nhị muội muội sao lại ưu ái cái tên vô lễ như vậy?
"Đã như thế, ta liền nói thẳng."
Tiết Sầm âm thầm nắm tay, giương mắt cao giọng nói: "Quân tử không được làm chuyện không đứng đắn, coi như là vì tốt cho nhị muội muội, ta hy vọng ngươi có thể cách xa muội ấy một chút. ”
Ninh Âm thậm chí không thèm nhìn hắn ta, hắn cứ thế mà bước đi.
Tiết Sầm càng nhíu mày, cao giọng nói: "Ta cũng không phải xem thường ngươi, chỉ là môn đệ môn đệ chênh lệch như thế, bày ra ở trước mắt. Nhị muội muội trời sinh đơn thuần, nhất thời có hứng thú như vậy là bình thường, nhưng ngươi cần phải hiểu, muội ấy không có khả năng buông bỏ thân phận quý nữ phủ tướng quân xuống gả cho một nô lệ trốn khỏi thành Dục Giới Tiên, lai lịch không rõ ràng!"
Bước chân Ninh Ân hơi dừng lại, xoay người, cặp mắt lạnh như băng.
Kẻ ngu si này, dám điều tra cơ à?
Tiết Sầm lại cho rằng nói đến đến điểm mấu chốt của hắn rồi, nên hắn mới kiêng kỵ mới như vậy, không khỏi lo lắng hơn: "Nhị muội muội được chúng tinh phủng nguyệt mà lớn lên, cẩm y ngọc thực, ngươi có biết ngươi phải làm việc bao lâu, mới có thể mua được một món trâm, một bộ xiêm y của muội ấy không? Gia thế khác biệt một trời một vực, khoảng cách lễ giáo càng không thể vượt qua, ngươi ngoại trừ thương tổn muội ấy ra cái gì cũng không làm được, hãy nhớ đến phận làm tôi tớ của mình, đừng có mà..."
“Tự thỏa mãn dục vọng của chính mình, nhưng lại nói ta là một quân tử, giúp người đạt thành nguyện vọng."
Ninh Ân nở nụ cười, chậm rãi hỏi: "Thời điểm các ngươi giết người, cũng dùng sự dối trá này làm cớ sao?"
Tiết Sầm ngẩn ra, tức giận đến cổ đỏ lên: "Ngươi đang nói cái gì vậy? Danh dự trăm năm của Tiết phủ, làm sao có thể để ngươi ngậm máu phun người!"
“Danh dự?” Ninh Ân giống như là nghe được chuyện cười.
Hắn chậm rãi gói túi kẹo lại, mí mắt rũ xuống một mảnh âm u, nhẹ giọng nói: "Đã như thế, ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn, như thế nào?"