Chương 29: Phát tác
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mấy ngày nay trời âm u, những đám mây đen như nhuộm mực che lấp chân trời, gió vừa thổi đã cuốn theo vài giọt mưa rơi xuống.
Thời gian dần trôi, trận mưa này ngày càng lớn, cứ tí ta tí tách rơi xuống mái ngói.
Những người khách qua đường chật vật giơ tay áo tránh mưa. Dưới mái hiên và trong điện Phật chi chít nào người là người. Hồ Đào và thị vệ đi tới từ hai hướng khác nhau tụ hợp với Tiết Sầm.
"Đã tìm được chưa?" Tiết Sầm khó nén lo lắng.
Hồ Đào và thị vệ đều lắc đầu.
"Rốt cuộc Tiết công tử ngài đã nói gì với tiểu thư nhà ta?"
Hồ Đào vừa cất lời đã bị thị vệ Ngu phủ kéo kéo tay áo, tỏ ý bảo nàng ấy đừng nói nhiều kẻo lỡ lời.
Nhưng do nóng lòng muốn bảo vệ chủ nhân, nàng vung tay thị vệ ra, tiếp tục nói: "Sao tiểu thư có thể đang nói chuyện đàng hoàng lại đột nhiên rời đi được chứ?"
Tiết Sầm nắm chặt miếng ngọc bội còn chưa kịp tặng trong tay. Hắn nhớ lại tình cảnh sau khi bản thân quỳ xuống cầu hôn trước mặt phụ mẫu Ngu gia, Ngu Linh Tê đã ở trong đình viện dịu dàng kiên định nói rằng "Sầm ca ca rất tốt, nhưng ta chưa từng nghĩ đến chuyện thành hôn.". Nghe nàng nói thế, trong lòng hắn lập tức tràn ra cảm giác khổ sở không nói nên lời, xen lẫn vào đó là sự lo lắng. Thật đúng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Chẳng lẽ bản thân tự mình đa tình đã dọa nàng sợ rồi sao?
Nhưng rõ ràng nàng từng nói nàng thích nhất là nam tử dịu dàng tài giỏi mà...
"Đi tìm ở chỗ khác xem."
Thị vệ cất lời đáp: "Xe ngựa của tiểu thư vẫn ở đây, hẳn sẽ không đi xa đâu."
Hồ Đào nhìn quanh điện Phật dạng tháp cao, vẻ mặt đau lòng nghĩ: Mưa lớn như vậy, tiểu thư có thể đi đâu chứ?
Ở đài cao trước điện, hơn mười vị cao tăng vẫn ngồi bất động trong mưa lớn mà nhắm mắt thành kính tụng kinh phổ độ chúng sinh vượt qua tai ương như cũ.
Tiếng chuông ngưng, mưa dần dần nặng hạt, bầu không khí ẩm ướt mát mẻ thẩm thấu qua cửa sổ luồn vào bên trong nhưng Ngu Linh Tê vẫn cảm thấy vô cùng nóng bức, giống như xương cốt cũng trở nên mềm nhũn. Nàng bị hơi nóng đó hun đúc khiến thần trí mơ hồ.
Ninh Ân bắt mạch rồi đút cho nàng một viên thuốc đắng không biết là thứ gì nhưng vẫn vô dụng. Công dụng của loại thuốc kia càng lúc càng mạnh hơn.
"Vệ Thất."
Nàng nhìn gương mặt trong trẻo lạnh lùng lại có vẻ mơ hồ của thiếu niên, rõ ràng muốn giải thích nhưng thân thể lại không chịu không chế mà dán lại gần hắn. Ngu Linh Tê gấp gáp nói không thành tiếng: "Ta chưa từng ăn...cái gì không rõ nguồn gốc..."
Hôm nay ra ngoài, ngay cả một ngụm trà bên ngoài nàng cũng không uống. Nàng cũng không biết sơ suất ở đâu nữa.
"Ừm, ta biết."
Ninh Ân mặc cho nàng dựa vào người mình, rút ngón tay ra khỏi mạch đập của nàng: "Hẳn là do hương thuốc lần trước còn lưu lại tàn dư."
Khoé mắt Ngu Linh Tê phiếm hồng, kinh ngạc cắn môi.
Mối nguy lần trước rõ ràng nàng đã gắng gượng vượt qua rồi, vì sao còn phát tác?
Ninh Ân nhận ra sự hoài nghi của nàng. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một loại hương mà mình từng nghe nói ở thành Giới Dục Tiên có tên là "Hương Cực Lạc". Loại hương này có thể khiến con người ta chìm đắm ba lần, muốn dừng cũng không được.
Nếu Ngu Linh Tê trúng phải loại hương khốn nạn này, lần thứ hai phát tác không phải chỉ dựa vào ý chí là có thể ngăn lại được.
"Thuốc...thuốc giải..."
Giọng nói vụn vỡ của Ngu Linh Tê thoát ra từ kẽ răng. Ánh mắt nàng tan rã ngây ngẩn nhìn Ninh Ân, tựa như hắn là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng.
"Không có thuốc giải đâu, tiểu thư."
Ninh Ân ôm lấy thân thể không ngừng trượt xuống của nàng. Hắn siết chặt vòng tay, nói: "Thuốc giải duy nhất, chính là..."
"Vệ Thất!" Ngu Tê Linh đau đớn nhắm mắt lại.
Ninh Ân im lặng một lát. Hắn nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, màu mắt cũng khẽ trầm xuống.
"Nơi này an toàn, tuyệt đối không có ai quấy rầy."
Thấy Ngu Linh Tê run rẩy không chịu cử động, Ninh Ân vươn tay kéo mạn che mặt của nàng ra, khẽ nhíu mày: "Lần thứ hai này, tiểu thư sẽ khó chịu đến nỗi sống không bằng chết đấy."
"Không." Ngu Linh Tê rít qua kẽ răng.
"Tiểu thư vẫn còn chán ghét ta ư?"
Ninh Ân hiểu rõ gật đầu, giọng nói dần ảm đạm: "Cho dù ghét ta cũng hết cách. Nếu tuỳ tiện bắt một nam nhân bên đường, xong chuyện lại phải diệt khẩu..."
Chợt nhớ tới nàng còn có một Tiết Sầm thanh mai trúc mã, dù làm chuyện này cũng không bị người khác lên án, Ninh Ân liền im lặng.
Thừa dịp Ngu Linh Tê không tỉnh táo, hắn tự động bỏ qua kẻ này, tiếp tục nói: "Tiểu thư lại không thích ta giết người, cách này đương nhiên không thể thực hiện được."
"Không."
Ngu Linh Tê vẫn nói chữ đó, ngón tay bắt lấy vạt áo hắn đã trắng bệch: "Nếu ta làm vậy...có khác gì Triệu Ngọc Minh?"
Đàn hương trên bàn phảng phất, chữ "Phật" lớn trên tường tựa như cấm chú bao phủ.
Ninh Ân khẽ động mắt, đôi lúc hắn thật sự bội phục sự cố chấp và ngại ngùng của Ngu Linh Tê.
"Đang ở phòng thiền trong chùa thì có sao?"
Ninh Ân giễu cợt một tiếng: "Bây giờ tiểu thư đang giống như bị hàng vạn con kiến gặm cắn xương cốt, lửa dục đốt thân, nhưng vị Phật tổ ngồi trên cao kia vẫn không vui không buồn như cũ. Ngài có từng tới cứu nàng chưa?"
Bên cạnh nàng, cũng chỉ có kẻ ác là hắn thôi.
Ngu Linh Tê không phản bác nổi. Nàng cuộn chặt người trong lòng hắn, bên trong áo ướt đẫm mồ hôi. Sự chịu đựng của nàng đã đến cực hạn rồi.
Nhịn lâu như vậy, chắc hẳn là rất thống khổ nhỉ?
Thật đáng thương.
Ninh Ân chuyển ánh mắt nhìn về phía viên gạch màu xanh không bắt mắt dưới cái bàn trong phòng thiền, ngón tay gõ từng nhịp từng nhịp trên đùi, do dự một hồi.
Cuối cùng trong lúc Ngu Linh Tê khó nhịn mà than nhẹ, hắn đứng dậy đi tới trước bàn rồi dùng sức đạp lên viên gạch kia.
Sau đó, tiếng động nhẹ nhàng của cơ quan vang lên, cái giường dùng để ngồi thiền dưới thân Ngu Linh Tê ầm ầm dịch chuyển, lộ ra những bậc thang bằng đá của lối đi bí mật sâu thẳm không thấy đáy.
Người ta thường nói thỏ khôn đào ba hang. Nơi này chính là cứ điểm cuối cùng của Ninh Ân, ngoại trừ mấy người thân tín thì không có người sống nào biết cả.
Nếu Chiết Kích thấy hắn mang người sống tới đây, hơn nữa còn là một nữ nhân...
Chắc hẳn sẽ cho rằng hắn điên rồi.
Ninh Ân cúi người bế Ngu Linh Tê đang khó chịu mà thở dốc từng hơi lên, đưa tay nhẹ nhàng chuyển đầu nàng dựa vào lòng mình rồi mới bước từng bước tiến vào lối đi bí mật kia, cho đến khi cả thần sắc trên mặt cũng chìm vào bóng tối.
Các giác quan của Ngu Linh Tê đã trở nên trì trệ. Nàng cảm thấy bản thân một hồi thì đang bay trên mây, một lát lại rơi vào trong nước.
Mở mắt ra từ mớ hỗn độn, lúc này nàng mới phát giác trước mắt là một mảng đen kịt, đã không còn ở trong phòng thiền nữa rồi.
Nàng không biết Ninh Ân muốn đưa mình đi đâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp trầm ổn của hắn truyền tới từ đỉnh đầu.
Trong bóng tối thân thể khẽ lắc lư, Ngu Linh Tê theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ Ninh Ân, tham lam dựa sát vào hắn một chút. Nàng tựa như người khát nước gặp được ốc đảo, mỗi lần kề sát hắn, sự khô nóng khó chịu sẽ giảm đi một phần.
Mặt nàng dán sát lại, hơi thở nóng bỏng tỏa ra mùi hương ngọt ngào quét qua cổ Ninh Ân.
Bước chân hắn khẽ khựng lại một cách khó nhận ra rồi lại làm như không có việc gì mà bước tiếp.
"Sắp tới rồi, cố chịu chút." Giọng hắn lại khàn hơn, đi cũng nhanh hơn.
Không biết qua bao lâu, Ninh Ân dừng lại. Hắn đặt Ngu Linh Tê ngồi lên một cái ghế dài.
Xung quanh vẫn rất tối, không có chút ánh sáng nào, chỉ có hương vị lạnh lẽo ẩm mốc do đóng cửa đã lâu ngày nhàn nhạt quanh quẩn.
Ninh Ân ngồi xuống bên ghế dài. Qua một lát, hắn cúi người xuống kề gần một chút rồi đưa mắt nhìn vào bóng dáng nhỏ bé nhô lên trên ghế dài, nói: "Nơi này đã không còn thuộc phạm vi của chùa nữa. Tiểu thư có thể yên tâm."
Kề lại gần thế này hắn mới phát hiện, Ngu Linh Tê đang run rẩy rất dữ dội.
Đây không phải do khó nhịn dẫn đến run rẩy mà trông giống như run vì sợ thì đúng hơn.
Nhớ tới lần trước ở trong nhà kho tối om, nàng cũng cuộn người ôm đầu gối, cả người run rẩy như vậy.
Sợ bóng tối sao?
Ninh Ân nghĩ nghĩ rồi chống tay đứng dậy. Hắn vừa mới rời đi một bước, cổ tay đã bị nắm lấy.
Bàn tay nàng mềm mại tựa như không xương, tản ra cái nóng không bình thường.
Khóe miệng Ninh Ân khẽ nhếch, vỗ vỗ tay nàng nói: "Tiểu thư sợ tối, ta đi đốt đèn lên."
Bàn tay trên cổ tay run run, thoáng thả lỏng một chút.
Ninh Ân quen thuộc mò mẫn tới chỗ chăm lửa rồi đưa tay thắp sáng từng ngọn đèn dầu trên bốn vách. Ánh lửa phản chiếu chiếc bóng của hắn lên tường, cao lớn, lạnh lùng, tựa như một con thú lớn đang vồ tới.
Sau khi ánh sáng xua tan bóng tối lạnh lẽo, bấy giờ Ninh Ân mới thổi tắt mồi lửa, quay người nhìn về phía Ngu Linh Tê đang khẽ rên rỉ cuộn mình nằm ở kia.
Ánh lửa chiếu sáng gương mặt ửng đỏ như ngọc của nàng, cũng chiếu sáng đôi môi đỏ thẫm chói mắt của nàng.
Ninh Ân nhíu mày, ném mồi lửa đi, vươn tay đè lên cánh môi đỏ tươi của nàng: "Đừng cắn môi, vô dụng thôi."
Nàng nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt hàm răng. Giờ đây Ninh Ân mới phát hiện tia máu đỏ tươi đó không phải là xuất phát từ làn môi bị cắn nát, mà là tràn ra từ trong kẽ răng nàng.
Nếu còn nhịn tiếp, mạng nhỏ cũng sẽ mất!
Ánh mắt Ninh Ân trầm xuống, lập tức nắm cằm nàng: "Nhả ra."
Hắn cúi đầu cạy mở hàm răng nàng ra. Hàm vừa mở, Ngu Linh Tê lập tức nghiêng đầu ho ra một ngụm máu bầm nhỏ, sau đó giống như con cá bị mắc cạn mà tựa vào lòng Ninh Ân thở gấp.
Môi Ninh Ân nhuộm sắc đỏ tươi đẹp. Hắn trừng mắt nhìn nàng nửa ngày mới hừ nhẹ một tiếng rồi cười nhạt nói:
"Tiểu thư vì Tiết Sầm mà có thể làm tới mức này ư?" Hắn nở nụ cười tuyệt mĩ, nhưng đáy mắt lại lộ ra sự lạnh lùng.
Ngu Linh Tê vốn không nghe rõ hắn nói hay châm biếm điều gì. Tầm mắt nàng hoàn toàn bị đôi môi mỏng bị máu tươi nhuộm đỏ kia hấp dẫn, mỗi một tấc da thịt trên người đều đang kêu gào muốn gần gũi.
Thân thể nàng đã thôi kháng cự, nhưng ý thức vẫn còn đang đấu tranh. Cả người như bị xé thành hai nửa, đôi đồng tử xinh đẹp cũng đã ướt đẫm.
Đây là một nữ tử cả người đều lộ ra vẻ yêu kiều.
Nàng quá đẹp đẽ mỹ lệ. Đẹp đến nỗi khiến người đời quên rằng nàng cũng là nữ tử được nuôi dưỡng trong phủ tướng quân.
Ninh Ân chưa từng thấy nàng khóc.
Nhưng bây giờ, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng lại sóng sánh ánh nước lấp lánh, không những thế còn ẩn hiện ngấn lệ.
Ninh Ân đọc hiểu được sự kiên quyết còn sót lại trong mắt nàng. Khóe môi hắn ngưng cười từ từ hạ xuống.
Sau một lát, Ngu Linh Tê dùng hết sức lực cuối cùng, cầm cây trâm trong tay đâm vào vai trái của mình.
Cạch, cây trâm bị đánh rơi xuống đất.
Gương mặt tuấn tú của Ninh Ân trong thoáng chốc hiện lên rất nhiều sắc thái.
Hắn siết chặt cổ tay mềm mại như ngọc của Ngu Linh Tê rồi áp lên đỉnh đầu. Đáy mắt đen kịt lạnh băng dường như đang chứa đựng cơn thịnh nộ dữ dội: "Tiểu thư yêu quý mạng sống của mình nhất mà, hành động này không khỏi có chút hồ đồ rồi đấy."
Ninh Ân như vậy, quả thực có hơi xa lạ.
Hai mắt Ngu Linh Tê không có tiêu cự, tựa như một đoá hoa run rẩy trong mưa gió.
"Vệ, Vệ Thất..."
Nàng khó chịu dán sát vào cổ hắn. Giọng nói mang theo tiếng nức nở, như uất ức lại giống làm nũng.
Ninh Ân hừ nhẹ, vẻ mặt khó dò.
Nếu đổi thành người khác, cho dù chỉ mới để lộ ý định muốn chạm vào cổ hắn thì lúc này cũng đã tắt thở rồi.
Thế nhưng giờ đây hắn chỉ ung dung tóm lấy dải lụa màu hạnh bạch (1) trên búi tóc sau đầu Ngu Linh Tê.
Kéo một phát, dải lụa quấn quanh bàn tay hắn, còn búi tóc đen tuyền thì tuôn ra như thác nước, chảy dọc theo đường cong nơi vòng eo yêu kiều của nàng.
Ngu Linh Tê vịn vai hắn, hơi thở dồn dập, sững sờ nhìn hắn dùng dải lụa ấy che đi đôi mắt của chính hắn lại.
"Khi ở thành Dục Giới Tiên, ta nghe nói nữ nhân không cần phá thân vẫn có phương pháp để tiêu khiển vui sướng."
Ninh Ân buộc dải lụa thành một cái nút thắt ở sau gáy, sau đó chuyển gương mặt đã bị che đi đôi mắt về phía lồng ngực Ngu Linh Tê: "Nếu tiểu thư còn băn khoăn, ta sẽ che mắt lại. Không nghe không nhìn không nói, giờ đây ta chẳng qua chỉ là một công cụ có độ ấm mà thôi."
Dải lụa kia che được đôi mắt của thiếu niên tuấn mỹ vô song, lại không che giấu được sự điên cuồng toát ra từ trong xương cốt của hắn.
Hắn men theo hơi thở tiến lại gần, cất giọng trầm thấp: "Cứ việc sai khiến thôi, tiểu thư."
Ngu Linh Tê dường như đã nghe được tiếng sợi dây ý thức của mình đứt đoạn rồi.
(1) Màu hạnh bạch: màu sắc giống hình bên dưới mà cũng có thể nhạt hơn.
Mấy ngày nay trời âm u, những đám mây đen như nhuộm mực che lấp chân trời, gió vừa thổi đã cuốn theo vài giọt mưa rơi xuống.
Thời gian dần trôi, trận mưa này ngày càng lớn, cứ tí ta tí tách rơi xuống mái ngói.
Những người khách qua đường chật vật giơ tay áo tránh mưa. Dưới mái hiên và trong điện Phật chi chít nào người là người. Hồ Đào và thị vệ đi tới từ hai hướng khác nhau tụ hợp với Tiết Sầm.
"Đã tìm được chưa?" Tiết Sầm khó nén lo lắng.
Hồ Đào và thị vệ đều lắc đầu.
"Rốt cuộc Tiết công tử ngài đã nói gì với tiểu thư nhà ta?"
Hồ Đào vừa cất lời đã bị thị vệ Ngu phủ kéo kéo tay áo, tỏ ý bảo nàng ấy đừng nói nhiều kẻo lỡ lời.
Nhưng do nóng lòng muốn bảo vệ chủ nhân, nàng vung tay thị vệ ra, tiếp tục nói: "Sao tiểu thư có thể đang nói chuyện đàng hoàng lại đột nhiên rời đi được chứ?"
Tiết Sầm nắm chặt miếng ngọc bội còn chưa kịp tặng trong tay. Hắn nhớ lại tình cảnh sau khi bản thân quỳ xuống cầu hôn trước mặt phụ mẫu Ngu gia, Ngu Linh Tê đã ở trong đình viện dịu dàng kiên định nói rằng "Sầm ca ca rất tốt, nhưng ta chưa từng nghĩ đến chuyện thành hôn.". Nghe nàng nói thế, trong lòng hắn lập tức tràn ra cảm giác khổ sở không nói nên lời, xen lẫn vào đó là sự lo lắng. Thật đúng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Chẳng lẽ bản thân tự mình đa tình đã dọa nàng sợ rồi sao?
Nhưng rõ ràng nàng từng nói nàng thích nhất là nam tử dịu dàng tài giỏi mà...
"Đi tìm ở chỗ khác xem."
Thị vệ cất lời đáp: "Xe ngựa của tiểu thư vẫn ở đây, hẳn sẽ không đi xa đâu."
Hồ Đào nhìn quanh điện Phật dạng tháp cao, vẻ mặt đau lòng nghĩ: Mưa lớn như vậy, tiểu thư có thể đi đâu chứ?
Ở đài cao trước điện, hơn mười vị cao tăng vẫn ngồi bất động trong mưa lớn mà nhắm mắt thành kính tụng kinh phổ độ chúng sinh vượt qua tai ương như cũ.
Tiếng chuông ngưng, mưa dần dần nặng hạt, bầu không khí ẩm ướt mát mẻ thẩm thấu qua cửa sổ luồn vào bên trong nhưng Ngu Linh Tê vẫn cảm thấy vô cùng nóng bức, giống như xương cốt cũng trở nên mềm nhũn. Nàng bị hơi nóng đó hun đúc khiến thần trí mơ hồ.
Ninh Ân bắt mạch rồi đút cho nàng một viên thuốc đắng không biết là thứ gì nhưng vẫn vô dụng. Công dụng của loại thuốc kia càng lúc càng mạnh hơn.
"Vệ Thất."
Nàng nhìn gương mặt trong trẻo lạnh lùng lại có vẻ mơ hồ của thiếu niên, rõ ràng muốn giải thích nhưng thân thể lại không chịu không chế mà dán lại gần hắn. Ngu Linh Tê gấp gáp nói không thành tiếng: "Ta chưa từng ăn...cái gì không rõ nguồn gốc..."
Hôm nay ra ngoài, ngay cả một ngụm trà bên ngoài nàng cũng không uống. Nàng cũng không biết sơ suất ở đâu nữa.
"Ừm, ta biết."
Ninh Ân mặc cho nàng dựa vào người mình, rút ngón tay ra khỏi mạch đập của nàng: "Hẳn là do hương thuốc lần trước còn lưu lại tàn dư."
Khoé mắt Ngu Linh Tê phiếm hồng, kinh ngạc cắn môi.
Mối nguy lần trước rõ ràng nàng đã gắng gượng vượt qua rồi, vì sao còn phát tác?
Ninh Ân nhận ra sự hoài nghi của nàng. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một loại hương mà mình từng nghe nói ở thành Giới Dục Tiên có tên là "Hương Cực Lạc". Loại hương này có thể khiến con người ta chìm đắm ba lần, muốn dừng cũng không được.
Nếu Ngu Linh Tê trúng phải loại hương khốn nạn này, lần thứ hai phát tác không phải chỉ dựa vào ý chí là có thể ngăn lại được.
"Thuốc...thuốc giải..."
Giọng nói vụn vỡ của Ngu Linh Tê thoát ra từ kẽ răng. Ánh mắt nàng tan rã ngây ngẩn nhìn Ninh Ân, tựa như hắn là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng.
"Không có thuốc giải đâu, tiểu thư."
Ninh Ân ôm lấy thân thể không ngừng trượt xuống của nàng. Hắn siết chặt vòng tay, nói: "Thuốc giải duy nhất, chính là..."
"Vệ Thất!" Ngu Tê Linh đau đớn nhắm mắt lại.
Ninh Ân im lặng một lát. Hắn nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, màu mắt cũng khẽ trầm xuống.
"Nơi này an toàn, tuyệt đối không có ai quấy rầy."
Thấy Ngu Linh Tê run rẩy không chịu cử động, Ninh Ân vươn tay kéo mạn che mặt của nàng ra, khẽ nhíu mày: "Lần thứ hai này, tiểu thư sẽ khó chịu đến nỗi sống không bằng chết đấy."
"Không." Ngu Linh Tê rít qua kẽ răng.
"Tiểu thư vẫn còn chán ghét ta ư?"
Ninh Ân hiểu rõ gật đầu, giọng nói dần ảm đạm: "Cho dù ghét ta cũng hết cách. Nếu tuỳ tiện bắt một nam nhân bên đường, xong chuyện lại phải diệt khẩu..."
Chợt nhớ tới nàng còn có một Tiết Sầm thanh mai trúc mã, dù làm chuyện này cũng không bị người khác lên án, Ninh Ân liền im lặng.
Thừa dịp Ngu Linh Tê không tỉnh táo, hắn tự động bỏ qua kẻ này, tiếp tục nói: "Tiểu thư lại không thích ta giết người, cách này đương nhiên không thể thực hiện được."
"Không."
Ngu Linh Tê vẫn nói chữ đó, ngón tay bắt lấy vạt áo hắn đã trắng bệch: "Nếu ta làm vậy...có khác gì Triệu Ngọc Minh?"
Đàn hương trên bàn phảng phất, chữ "Phật" lớn trên tường tựa như cấm chú bao phủ.
Ninh Ân khẽ động mắt, đôi lúc hắn thật sự bội phục sự cố chấp và ngại ngùng của Ngu Linh Tê.
"Đang ở phòng thiền trong chùa thì có sao?"
Ninh Ân giễu cợt một tiếng: "Bây giờ tiểu thư đang giống như bị hàng vạn con kiến gặm cắn xương cốt, lửa dục đốt thân, nhưng vị Phật tổ ngồi trên cao kia vẫn không vui không buồn như cũ. Ngài có từng tới cứu nàng chưa?"
Bên cạnh nàng, cũng chỉ có kẻ ác là hắn thôi.
Ngu Linh Tê không phản bác nổi. Nàng cuộn chặt người trong lòng hắn, bên trong áo ướt đẫm mồ hôi. Sự chịu đựng của nàng đã đến cực hạn rồi.
Nhịn lâu như vậy, chắc hẳn là rất thống khổ nhỉ?
Thật đáng thương.
Ninh Ân chuyển ánh mắt nhìn về phía viên gạch màu xanh không bắt mắt dưới cái bàn trong phòng thiền, ngón tay gõ từng nhịp từng nhịp trên đùi, do dự một hồi.
Cuối cùng trong lúc Ngu Linh Tê khó nhịn mà than nhẹ, hắn đứng dậy đi tới trước bàn rồi dùng sức đạp lên viên gạch kia.
Sau đó, tiếng động nhẹ nhàng của cơ quan vang lên, cái giường dùng để ngồi thiền dưới thân Ngu Linh Tê ầm ầm dịch chuyển, lộ ra những bậc thang bằng đá của lối đi bí mật sâu thẳm không thấy đáy.
Người ta thường nói thỏ khôn đào ba hang. Nơi này chính là cứ điểm cuối cùng của Ninh Ân, ngoại trừ mấy người thân tín thì không có người sống nào biết cả.
Nếu Chiết Kích thấy hắn mang người sống tới đây, hơn nữa còn là một nữ nhân...
Chắc hẳn sẽ cho rằng hắn điên rồi.
Ninh Ân cúi người bế Ngu Linh Tê đang khó chịu mà thở dốc từng hơi lên, đưa tay nhẹ nhàng chuyển đầu nàng dựa vào lòng mình rồi mới bước từng bước tiến vào lối đi bí mật kia, cho đến khi cả thần sắc trên mặt cũng chìm vào bóng tối.
Các giác quan của Ngu Linh Tê đã trở nên trì trệ. Nàng cảm thấy bản thân một hồi thì đang bay trên mây, một lát lại rơi vào trong nước.
Mở mắt ra từ mớ hỗn độn, lúc này nàng mới phát giác trước mắt là một mảng đen kịt, đã không còn ở trong phòng thiền nữa rồi.
Nàng không biết Ninh Ân muốn đưa mình đi đâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp trầm ổn của hắn truyền tới từ đỉnh đầu.
Trong bóng tối thân thể khẽ lắc lư, Ngu Linh Tê theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ Ninh Ân, tham lam dựa sát vào hắn một chút. Nàng tựa như người khát nước gặp được ốc đảo, mỗi lần kề sát hắn, sự khô nóng khó chịu sẽ giảm đi một phần.
Mặt nàng dán sát lại, hơi thở nóng bỏng tỏa ra mùi hương ngọt ngào quét qua cổ Ninh Ân.
Bước chân hắn khẽ khựng lại một cách khó nhận ra rồi lại làm như không có việc gì mà bước tiếp.
"Sắp tới rồi, cố chịu chút." Giọng hắn lại khàn hơn, đi cũng nhanh hơn.
Không biết qua bao lâu, Ninh Ân dừng lại. Hắn đặt Ngu Linh Tê ngồi lên một cái ghế dài.
Xung quanh vẫn rất tối, không có chút ánh sáng nào, chỉ có hương vị lạnh lẽo ẩm mốc do đóng cửa đã lâu ngày nhàn nhạt quanh quẩn.
Ninh Ân ngồi xuống bên ghế dài. Qua một lát, hắn cúi người xuống kề gần một chút rồi đưa mắt nhìn vào bóng dáng nhỏ bé nhô lên trên ghế dài, nói: "Nơi này đã không còn thuộc phạm vi của chùa nữa. Tiểu thư có thể yên tâm."
Kề lại gần thế này hắn mới phát hiện, Ngu Linh Tê đang run rẩy rất dữ dội.
Đây không phải do khó nhịn dẫn đến run rẩy mà trông giống như run vì sợ thì đúng hơn.
Nhớ tới lần trước ở trong nhà kho tối om, nàng cũng cuộn người ôm đầu gối, cả người run rẩy như vậy.
Sợ bóng tối sao?
Ninh Ân nghĩ nghĩ rồi chống tay đứng dậy. Hắn vừa mới rời đi một bước, cổ tay đã bị nắm lấy.
Bàn tay nàng mềm mại tựa như không xương, tản ra cái nóng không bình thường.
Khóe miệng Ninh Ân khẽ nhếch, vỗ vỗ tay nàng nói: "Tiểu thư sợ tối, ta đi đốt đèn lên."
Bàn tay trên cổ tay run run, thoáng thả lỏng một chút.
Ninh Ân quen thuộc mò mẫn tới chỗ chăm lửa rồi đưa tay thắp sáng từng ngọn đèn dầu trên bốn vách. Ánh lửa phản chiếu chiếc bóng của hắn lên tường, cao lớn, lạnh lùng, tựa như một con thú lớn đang vồ tới.
Sau khi ánh sáng xua tan bóng tối lạnh lẽo, bấy giờ Ninh Ân mới thổi tắt mồi lửa, quay người nhìn về phía Ngu Linh Tê đang khẽ rên rỉ cuộn mình nằm ở kia.
Ánh lửa chiếu sáng gương mặt ửng đỏ như ngọc của nàng, cũng chiếu sáng đôi môi đỏ thẫm chói mắt của nàng.
Ninh Ân nhíu mày, ném mồi lửa đi, vươn tay đè lên cánh môi đỏ tươi của nàng: "Đừng cắn môi, vô dụng thôi."
Nàng nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt hàm răng. Giờ đây Ninh Ân mới phát hiện tia máu đỏ tươi đó không phải là xuất phát từ làn môi bị cắn nát, mà là tràn ra từ trong kẽ răng nàng.
Nếu còn nhịn tiếp, mạng nhỏ cũng sẽ mất!
Ánh mắt Ninh Ân trầm xuống, lập tức nắm cằm nàng: "Nhả ra."
Hắn cúi đầu cạy mở hàm răng nàng ra. Hàm vừa mở, Ngu Linh Tê lập tức nghiêng đầu ho ra một ngụm máu bầm nhỏ, sau đó giống như con cá bị mắc cạn mà tựa vào lòng Ninh Ân thở gấp.
Môi Ninh Ân nhuộm sắc đỏ tươi đẹp. Hắn trừng mắt nhìn nàng nửa ngày mới hừ nhẹ một tiếng rồi cười nhạt nói:
"Tiểu thư vì Tiết Sầm mà có thể làm tới mức này ư?" Hắn nở nụ cười tuyệt mĩ, nhưng đáy mắt lại lộ ra sự lạnh lùng.
Ngu Linh Tê vốn không nghe rõ hắn nói hay châm biếm điều gì. Tầm mắt nàng hoàn toàn bị đôi môi mỏng bị máu tươi nhuộm đỏ kia hấp dẫn, mỗi một tấc da thịt trên người đều đang kêu gào muốn gần gũi.
Thân thể nàng đã thôi kháng cự, nhưng ý thức vẫn còn đang đấu tranh. Cả người như bị xé thành hai nửa, đôi đồng tử xinh đẹp cũng đã ướt đẫm.
Đây là một nữ tử cả người đều lộ ra vẻ yêu kiều.
Nàng quá đẹp đẽ mỹ lệ. Đẹp đến nỗi khiến người đời quên rằng nàng cũng là nữ tử được nuôi dưỡng trong phủ tướng quân.
Ninh Ân chưa từng thấy nàng khóc.
Nhưng bây giờ, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng lại sóng sánh ánh nước lấp lánh, không những thế còn ẩn hiện ngấn lệ.
Ninh Ân đọc hiểu được sự kiên quyết còn sót lại trong mắt nàng. Khóe môi hắn ngưng cười từ từ hạ xuống.
Sau một lát, Ngu Linh Tê dùng hết sức lực cuối cùng, cầm cây trâm trong tay đâm vào vai trái của mình.
Cạch, cây trâm bị đánh rơi xuống đất.
Gương mặt tuấn tú của Ninh Ân trong thoáng chốc hiện lên rất nhiều sắc thái.
Hắn siết chặt cổ tay mềm mại như ngọc của Ngu Linh Tê rồi áp lên đỉnh đầu. Đáy mắt đen kịt lạnh băng dường như đang chứa đựng cơn thịnh nộ dữ dội: "Tiểu thư yêu quý mạng sống của mình nhất mà, hành động này không khỏi có chút hồ đồ rồi đấy."
Ninh Ân như vậy, quả thực có hơi xa lạ.
Hai mắt Ngu Linh Tê không có tiêu cự, tựa như một đoá hoa run rẩy trong mưa gió.
"Vệ, Vệ Thất..."
Nàng khó chịu dán sát vào cổ hắn. Giọng nói mang theo tiếng nức nở, như uất ức lại giống làm nũng.
Ninh Ân hừ nhẹ, vẻ mặt khó dò.
Nếu đổi thành người khác, cho dù chỉ mới để lộ ý định muốn chạm vào cổ hắn thì lúc này cũng đã tắt thở rồi.
Thế nhưng giờ đây hắn chỉ ung dung tóm lấy dải lụa màu hạnh bạch (1) trên búi tóc sau đầu Ngu Linh Tê.
Kéo một phát, dải lụa quấn quanh bàn tay hắn, còn búi tóc đen tuyền thì tuôn ra như thác nước, chảy dọc theo đường cong nơi vòng eo yêu kiều của nàng.
Ngu Linh Tê vịn vai hắn, hơi thở dồn dập, sững sờ nhìn hắn dùng dải lụa ấy che đi đôi mắt của chính hắn lại.
"Khi ở thành Dục Giới Tiên, ta nghe nói nữ nhân không cần phá thân vẫn có phương pháp để tiêu khiển vui sướng."
Ninh Ân buộc dải lụa thành một cái nút thắt ở sau gáy, sau đó chuyển gương mặt đã bị che đi đôi mắt về phía lồng ngực Ngu Linh Tê: "Nếu tiểu thư còn băn khoăn, ta sẽ che mắt lại. Không nghe không nhìn không nói, giờ đây ta chẳng qua chỉ là một công cụ có độ ấm mà thôi."
Dải lụa kia che được đôi mắt của thiếu niên tuấn mỹ vô song, lại không che giấu được sự điên cuồng toát ra từ trong xương cốt của hắn.
Hắn men theo hơi thở tiến lại gần, cất giọng trầm thấp: "Cứ việc sai khiến thôi, tiểu thư."
Ngu Linh Tê dường như đã nghe được tiếng sợi dây ý thức của mình đứt đoạn rồi.
(1) Màu hạnh bạch: màu sắc giống hình bên dưới mà cũng có thể nhạt hơn.