Chương 27: Cuốn vòng
Một lọn tóc rủ xuống chỗ bả vai, Ngu Linh Tê vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, trên người phủ ánh đèn rực rỡ.
Đại lễ này là điều nàng nên trả lại cho hắn.
Kiếp trước sống nơm nớp lo sợ, nàng từng cho rằng sự tồn tại của Ninh Ân còn đáng sợ hơn cả ác quỷ. Nhưng trớ trêu thay, sau khi nàng sống lại, âm mưu tính toán ùn ùn kéo tới, hai năm ở phủ Nhiếp Chính Vương trong kiếp trước lại là khoảng thời gian “bình yên” hiếm có.
Thứ luôn đáng sợ hơn cả ác quỷ là lòng người.
Có lẽ một tên điên như Ninh Ân kiếp trước còn thẳng thắn hơn ngụy quân tử nhiều.
Nàng cúi đầu nhìn qua khe hở tay áo, loáng thoáng thấy đôi ủng da hươu dừng trước mặt nàng một lúc lâu không có động tĩnh gì.
Nhưng Ngu Linh Tê có thể cảm nhận được ánh nhìn lành lạnh của hắn nhẹ nhàng nhìn bờ vai nàng, thăm dò và nghiên cứu.
Nàng lẳng lặng chờ.
Cho đến khi ngón tay trắng trẻo khỏe khoắn đặt lên lòng bàn tay quấn băng vải của nàng, nhẹ nhàng nhưng không cho phép nàng phản kháng, đè lên bàn tay khép hai ống tay áo lồng vào nhau của nàng.
“Tiểu thư là chủ, ta là tôi tớ, tiểu thư đâu cần phải cảm ơn ta.”
Ninh Ân khom nhẹ lưng, ánh mắt không còn vẻ lạnh nhạt và khắc nghiệt, thay vào đó là một chút hào hứng kín đáo.
Ngu Linh Tê không dám nói hiện giờ Ninh Ân tốt hơn Thái tử là bao nhưng điểm khác biệt rõ ràng nhất có lẽ là hắn chưa từng làm hại Ngu gia.
Đối với Ngu Linh Tê, như thế là đủ rồi.
“Hôm nay bị nhốt ở nhà kho, Triệu Tu vốn đã chuẩn bị sẵn người tới bắt gian. Đáng lẽ ngươi có thể không làm gì hết, cứ để ta xấu mặt với mọi người thì nhất định thanh danh sẽ mất sạch…”
Nói đến việc này, Ngu Linh Tê hơi khó mở miệng, giọng nàng nhỏ lại.
Nhưng nàng vẫn nhìn vào mắt Ninh Ân, kiên trì nói nốt: “Nếu như ta không tự sát trước mọi người thì chỉ có thể thành hôn với người đàn ông trong nhà kho. Nhưng ngươi không làm vậy, ngươi mở nhà kho, cứu ta ra ngoài.”
Với sự thông minh sáng suốt của Ninh Ân, hắn không thể không hiểu nàng đang nói gì.
Hắn là hoàng tử lưu vong ở bên ngoài, một lòng báo thù, không đời nào không ngấp nghé quyền thế của phủ tướng quân.
Nhưng hắn vẫn chọn làm như vậy.
Ngu Linh Tê nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Ta phải cảm ơn ngươi không để ta chịu nhục mà chết.”
Lúc nói đến từ “chết”, nàng cắn chữ rất nhẹ nhưng lại lơ đãng làm trái tim tĩnh lặng của Ninh Ân gợn sóng.
Còn tưởng rằng nàng là đứa ngốc, không ngờ trong lòng nàng vẫn hiểu chuyện.
Ninh Ân bỗng nở nụ cười, chậm rãi nheo đôi mắt đẹp: “Tiểu thư đã biết thế, chỉ nói một câu cảm ơn là xong sao?”
Hắn lộ ra tham vọng nửa thật nửa giả giống một con dã thú không còn muốn ẩn núp nữa, mài răng chờ đợi.
Ngu Linh Tê chẳng sợ chút nào, thậm chí khóe miệng nàng cũng cong lên nhẹ nhàng khoan thai, nàng hỏi: “Vậy thì Vệ Thất, ngươi muốn gì?”
Ý cười ngưng lại, Ninh Ân ngừng câu chuyện.
Hắn nhận ra Ngu Linh Tê đang bẫy hắn, hắn không trả lời, chỉ chậm rãi đứng dậy rồi thản nhiên nói: “Thật ra ta vẫn luôn rất tò mò, tại sao tiểu thư chưa từng hỏi chuyện quá khứ của ta?”
Ninh Ân là người ngoan độc và cảnh giác, đương nhiên Ngu Linh Tê không thể tùy tiện vạch trần thân phận của hắn, nàng nghĩ ngợi rồi hỏi lại: “Ta hỏi thì ngươi sẽ nói ư?”
Ninh Ân liếc nhìn nàng, cười như không cười hỏi nàng: “Nói xong sẽ chết, tiểu thư có muốn nghe không?”
“Vậy thì thôi.”
Ngu Linh Tê biết chừng mực dừng lại, không hỏi đi hỏi lại nữa: “Chờ đến lúc ngươi muốn nói thì nói cũng không muộn.”
Hắn không thể nói được.
Ninh Ân nghiền nát lời này trong miệng. Trừ phi giữa hắn và Ngu gia có một bên chết.
Đụn mây dày tản ra, lộ ra một chút ánh trăng ở chân trời.
Mỗi người mang một tâm sự riêng, Ngu Linh Tê đánh tan sự im lặng: “Nhưng ta khá tò mò, hôm nay ta thấy thân thủ của ngươi không tồi, tại sao lúc trước ở thành Dục Giới Tiên ngươi không đánh lại mấy thích khách kia?”
Với năng lực bình thường của hắn thì khó có khả năng bị đánh gãy hai chân.
Ninh Ân nhếch môi, hắn hỏi: “Tiểu thư nghi ngờ ta cố tình giả bộ đáng thương sao?”
Ngu Linh Tê nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không phải.”
Trước đó Ninh Ân không biết nàng sẽ xuất hiện ở đó, khả năng chuyện này là diễn trò không cao. Huống hồ kiếp trước Ninh Ân thực sự đã bị gãy chân trái.
Khi Ngu Linh Tê cho rằng Ninh Ân sẽ không nói thì hắn lại thản nhiên nói: “Ta bị người khác bán đứng, bị thương ở Đấu trường thú, vết dao có kịch độc.”
Bóng tối phủ đầy bụi bao lâu nay dường như bị cạy ra một khe nhỏ. Ánh sáng chiếu vào cho nàng nhìn thấy chân tướng thực sự.
Rốt cuộc trước đây Ninh Ân đã sống cuộc sống thế nào?
“Tiểu thư có biểu cảm gì vậy?” Ninh Ân ung dung ngắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
“Biểu cảm khó chịu.” Ngu Linh Tê ngước đôi mắt trong veo lên, không hề giấu giếm cảm xúc của mình.
Ninh Ân thoáng bớt vẻ đùa cợt, hắn nhìn nàng một lúc lâu không nói tiếng nào.
“Ta nhận lời cảm ơn của tiểu thư.”
Một lúc lâu sau, Ninh Ân bình tĩnh nói: “Hiện tại, tiểu thư nên về nghỉ ngơi đi.”
Ngọn đèn ở hành lang dần tối lại, đúng là đã rất khuya rồi.
Ngu Linh Tê gật đầu nói: “Ừ.”
Nàng xoay người đi được hai bước, nghĩ tới một chuyện, nàng lại dừng bước.
“Vệ Thất.” Ngu Linh Tê gọi.
Ninh Ân “ừ” một tiếng hờ hững.
“Ngươi vẫn chưa kể xong truyện.”
Nàng đứng dưới ánh đèn sắp tàn, quay đầu lại hỏi: “Rốt cuộc kết cục của sói con và mẹ nó ra sao?”
Nàng vẫn nhớ chuyện Lang quốc hôm nay hắn bịa ra ở nhà kho.
Ninh Ân đứng nguyên ở chỗ cũ, tấm mành trúc chắn gió dưới hiên đổ bóng lên gương mặt hắn, chỉ còn một chút ánh sáng xuyên qua khe mành chiếu vào đáy mắt u ám của hắn.
Hắn cọ ngón tay, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
“Có lẽ mẹ của sói nhỏ sẽ đâm dao găm vào ngực mình. Sau đó, sói nhỏ sống cô độc đau khổ suốt đời.”
Cổ họng hắn rung lên tiếng cười khẽ, Ninh Ân hỏi ngược lại: “Trong truyện, người mẹ nào cũng làm vậy mà phải không?”
Không hiểu vì sao, Ngu Linh Tê không thấy chút ý cười nào trong mắt hắn, trong mắt hắn chỉ có sự mỉa mai lạnh lẽo.
Kiếp trước Ninh Ân tự tay huỷ hoại tất cả những thứ có liên quan tới quá khứ của hắn, không để lại chút dấu vết nào, kể cả mẫu thân Lệ phi của hắn.
Cho nên Lệ phi chịu khổ thay nhi tử, nhường hy vọng sống lại cho Ninh Ân sao?
Ngu Linh Tê không đoán ra, nàng cảm thấy còn thiếu mắt xích nào đó.
“Không phải, không nên kết thúc như thế.”
Ngu Linh Tê ngước đôi mắt tĩnh lặng lên, nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: “Sói con sẽ trải qua rất nhiều chuyện, gặp được rất nhiều người lương thiện. Nó sẽ dần trở nên mạnh mẽ, thông minh, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”
Đây là kết cục nàng chọn cho sói con.
Tối nay là cơ hội tốt nhất, phù hợp để nói chuyện thẳng thắn.
Trong mắt Ngu Linh Tê không hề có chút mông lung nào. Nàng thấy Ninh Ân im lặng không nói một lúc lâu, nàng mím môi cười nói: “Ta nói rồi, Ngu phủ không phải Đấu trường thú, chúng ta cũng không phải kẻ thù. Những lời này có giá trị vĩnh viễn.”
Gió lay cánh hoa đỏ sắp tàn ở đầu cành nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Ninh Ân cảm thấy buồn cười, Ngu Linh Tê thì thay mặt được cho ai để bày tỏ thái độ chứ?
Nhưng hắn không cười nổi, lý trí nói với hắn nên kịp thời bóp chết tất cả khả năng gây nguy hiểm cho sự sinh tồn của hắn.
Nhưng lúc này, hắn lại có phần lưu luyến câu “vĩnh viễn” này.
Ngu Linh Tê trở lại phòng, không quan tâm câu trả lời của Ninh Ân.
Cho dù hắn có cẩn thận và vô tình thế nào, chỉ cần nàng tung ra thẻ đánh bạc đủ tốt đẹp, đủ chân thành, không có lý gì hắn lại từ chối.
Nghĩ đến đó, đáy mắt Ngu Linh Tê thấp thoáng ý cười nhẹ nhõm.
Trong cuộc nói chuyện dưới hành lang tối nay, nàng đã thử chạm vào giới hạn của Ninh Ân. Hắn không bóp cổ nàng dọa giết như kiếp trước đã là thắng lợi lớn lao.
Muốn làm nên chuyện thì không thể nóng vội.
…
Tháng tư, hương hoa đã hết, màu xanh dần phủ kín xung quanh.
Mấy ngày nữa là tới lễ tắm Phật, Ngu Linh Tê bày giấy và nghiên mực trên án, chuẩn bị chép kinh văn cầu phúc.
Không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy thời tiết oi bức, tâm trạng bồn chồn bất an.
Nàng vừa cầm bút lên thì Ngu Tân Di cầm kiếm đi vội vào nhà, nói: “Triệu Tu chết rồi.”
Chết cực kỳ thê thảm.
Ngu Linh Tê hơi nhướng mày, bình tĩnh hỏi: “Sao lại thế?”
“Không biết, thi thể nằm ở khe suối đằng sau Phất Vân quan, sáng nay mới được người ta phát hiện ra. Chẳng lẽ là sợ tội tự sát?”
Ngu Tân Di uống trà, lẩm bẩm một mình: “Nhưng nếu là sợ tội tự sát thì sao lại gân cốt đứt từng khúc, mặt mũi biến dạng?”
Ngu Linh Tê thoáng ngừng bút, đầu bút lông loang mực trên giấy Tuyên Thành.
Nàng bình tĩnh thay tờ giấy mới rồi nói: “Nếu không phải hắn ta làm đủ chuyện ác, trong lòng có điều khuất tất thì đã không có kết cục như thế.”
“Cũng đúng, chết rồi là còn hời cho hắn ta.”
Ngu Tân Di nện kiếm xuống bàn: “Nếu hắn ta rơi vào tay tỷ thì tỷ phải làm hắn ta sống không bằng chết.”
Ngu Tân Di đang nói thì gió ngoài cửa sổ thổi vào lật giấy trên bàn kêu sột soạt.
Ngu Tân Di liếc mắt nhìn trang phục mỏng của muội muội, dịu giọng hỏi: “Hôm nay gió lớn, sao Tuế Tuế mặc mỏng vậy?”
Nói rồi, Ngu Tân Di sai Hồ Đào đi lấy áo khoác tới, tránh để nàng bị cảm.
“Tỷ không cảm thấy mấy ngày nay trời nóng lắm sao?” Ngu Linh Tê thấy Ngu Tân Di mặc ba lớp áo chỉnh tề thì đầy thắc mắc.
“Tỷ có nóng không?”
Ngu Tân Di đưa mắt nhìn thời tiết ngoài trời, nàng ấy không cảm thấy nóng.
Cơ thể muội muội xưa nay yếu đuối, từ khi nào lại thích lạnh như thế?
Ngu Linh Tê bị a tỷ ép mặc xiêm y có tay áo rộng, làm mặt nàng nóng hầm hập, đành chuyển giấy bút nghiên mực qua nhà thủy tạ có gió lùa mát mẻ để tiếp tục chép kinh.
Bởi vì chép mất nhiều thời gian, nàng lại thích yên tĩnh nên cho tất cả nha hoàn đứng hầu lui ra ngoài nghỉ ngơi.
Nàng mới viết được hai trang thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vững vàng đằng sau lưng, rồi bóng tối phủ xuống từ đỉnh đầu.
Ngu Linh Tê tưởng là thị tỳ quay lại, nàng để bút xuống rồi nói: “Nơi này không cần hầu hạ, đi ra đi.”
Người sau lưng không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, giọng nói bình thản quen thuộc vang lên, hắn khoan thai nói: “Cây bút này của tiểu thư thật độc đáo.”
Ngu Linh Tê quay đầu lại, thấy Ninh Ân đứng chắp tay sau lưng ở đằng sau xem chữ chép kinh thanh tú đẹp mắt của nàng.
Có lẽ hắn mới tắm gội xong nên vẫn chưa cột hết tóc lên mà để xõa một nửa sau gáy, trông cực kỳ giống vẻ nhàn nhã cao quý kiếp trước.
Ngu Linh Tê nhìn hắn một thoáng mời chuyển mắt nhìn cây bút lông nhỏ bằng bạch ngọc đặt trên giá bút.
“Là Tiết Nhị Lang tặng ta.”
Ngu Linh Tê không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Nếu ngươi thích, sau này ta cũng tặng ngươi một cái.”
Ninh Ân không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, nhưng ý cười đậm nét hơn, lộ ra cảm giác lạnh lẽo.
Hắn cúi người xuống, cánh tay đeo bao cổ tay lướt qua bên tai Ngu Linh Tê. Hắn cầm chiếc chặn giấy bên cạnh đè phẳng từng góc giấy Tuyên Thành.
Lúc khom lưng, một lọn tóc sau tai hắn rơi xuống bờ vai, lành lạnh và mềm mại, cọ qua cần cổ trắng trẻo mảnh mai của Ngu Linh Tê.
Tóc của Ninh Ân rất đẹp.
Hoàn toàn khác sự lạnh lẽo, cứng rắn của hắn, tóc hắn đen mềm, hiếm có nam nhân nào đẹp được như vậy.
“Đồ của tiểu thư, sao ta dám cướp vật người khác yêu thích chứ.”
Gió nổi lên, không biết cố ý hay vô tình, cây bút lông nhỏ bằng bạch ngọc chạm khắc tinh xảo đẹp đẽ lăn lộc cộc khỏi bàn, rơi xuống đất, vỡ đôi.
Ninh Ân xếch cao đuôi mắt, thoáng nhìn cây bút gãy, nói khẽ: “Lỗi của ta, để lúc nào ta đền cho tiểu thư một cây mới.”
Ngoài miệng hắn nói “lỗi của ta” nhưng khóe môi lại cong lên một cách rõ ràng, không hề giấu giếm.
Ngu Linh Tê không tiếc cây bút ngọc chạm trổ quý giá, mà ngơ ngẩn nhìn mái tóc rủ xuống của Ninh Ân. Phần cổ bị đuôi tóc chạm vào ban đầu hơi lạnh, sau đó nóng lên.
Ninh Ân không thích xông hương nhưng Ngu Linh Tê lại dường như ngửi thấy một hương thơm mê người…
Không phải mùi xông hương, rất khó tả.
Ngu Linh Tê ngây ra một lát, quên sạch sành sanh kinh văn trong lòng. Nàng như bị ma xui quỷ khiến đưa tay ra làm một chuyện mà đời trước nàng vẫn luôn muốn làm nhưng không dám.
Nàng cầm lọn tóc đen rủ xuống của Ninh Ân, cuốn vòng quanh ngón tay trắng hồng, rồi lại cuốn tiếp thêm mấy vòng nữa.
Nàng ngước mắt lên cười, nói: “Tóc của Vệ Thất đẹp thật đấy.”
Bàn tay to giữ chặn giấy cho nàng hơi khựng lại.
Đại lễ này là điều nàng nên trả lại cho hắn.
Kiếp trước sống nơm nớp lo sợ, nàng từng cho rằng sự tồn tại của Ninh Ân còn đáng sợ hơn cả ác quỷ. Nhưng trớ trêu thay, sau khi nàng sống lại, âm mưu tính toán ùn ùn kéo tới, hai năm ở phủ Nhiếp Chính Vương trong kiếp trước lại là khoảng thời gian “bình yên” hiếm có.
Thứ luôn đáng sợ hơn cả ác quỷ là lòng người.
Có lẽ một tên điên như Ninh Ân kiếp trước còn thẳng thắn hơn ngụy quân tử nhiều.
Nàng cúi đầu nhìn qua khe hở tay áo, loáng thoáng thấy đôi ủng da hươu dừng trước mặt nàng một lúc lâu không có động tĩnh gì.
Nhưng Ngu Linh Tê có thể cảm nhận được ánh nhìn lành lạnh của hắn nhẹ nhàng nhìn bờ vai nàng, thăm dò và nghiên cứu.
Nàng lẳng lặng chờ.
Cho đến khi ngón tay trắng trẻo khỏe khoắn đặt lên lòng bàn tay quấn băng vải của nàng, nhẹ nhàng nhưng không cho phép nàng phản kháng, đè lên bàn tay khép hai ống tay áo lồng vào nhau của nàng.
“Tiểu thư là chủ, ta là tôi tớ, tiểu thư đâu cần phải cảm ơn ta.”
Ninh Ân khom nhẹ lưng, ánh mắt không còn vẻ lạnh nhạt và khắc nghiệt, thay vào đó là một chút hào hứng kín đáo.
Ngu Linh Tê không dám nói hiện giờ Ninh Ân tốt hơn Thái tử là bao nhưng điểm khác biệt rõ ràng nhất có lẽ là hắn chưa từng làm hại Ngu gia.
Đối với Ngu Linh Tê, như thế là đủ rồi.
“Hôm nay bị nhốt ở nhà kho, Triệu Tu vốn đã chuẩn bị sẵn người tới bắt gian. Đáng lẽ ngươi có thể không làm gì hết, cứ để ta xấu mặt với mọi người thì nhất định thanh danh sẽ mất sạch…”
Nói đến việc này, Ngu Linh Tê hơi khó mở miệng, giọng nàng nhỏ lại.
Nhưng nàng vẫn nhìn vào mắt Ninh Ân, kiên trì nói nốt: “Nếu như ta không tự sát trước mọi người thì chỉ có thể thành hôn với người đàn ông trong nhà kho. Nhưng ngươi không làm vậy, ngươi mở nhà kho, cứu ta ra ngoài.”
Với sự thông minh sáng suốt của Ninh Ân, hắn không thể không hiểu nàng đang nói gì.
Hắn là hoàng tử lưu vong ở bên ngoài, một lòng báo thù, không đời nào không ngấp nghé quyền thế của phủ tướng quân.
Nhưng hắn vẫn chọn làm như vậy.
Ngu Linh Tê nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Ta phải cảm ơn ngươi không để ta chịu nhục mà chết.”
Lúc nói đến từ “chết”, nàng cắn chữ rất nhẹ nhưng lại lơ đãng làm trái tim tĩnh lặng của Ninh Ân gợn sóng.
Còn tưởng rằng nàng là đứa ngốc, không ngờ trong lòng nàng vẫn hiểu chuyện.
Ninh Ân bỗng nở nụ cười, chậm rãi nheo đôi mắt đẹp: “Tiểu thư đã biết thế, chỉ nói một câu cảm ơn là xong sao?”
Hắn lộ ra tham vọng nửa thật nửa giả giống một con dã thú không còn muốn ẩn núp nữa, mài răng chờ đợi.
Ngu Linh Tê chẳng sợ chút nào, thậm chí khóe miệng nàng cũng cong lên nhẹ nhàng khoan thai, nàng hỏi: “Vậy thì Vệ Thất, ngươi muốn gì?”
Ý cười ngưng lại, Ninh Ân ngừng câu chuyện.
Hắn nhận ra Ngu Linh Tê đang bẫy hắn, hắn không trả lời, chỉ chậm rãi đứng dậy rồi thản nhiên nói: “Thật ra ta vẫn luôn rất tò mò, tại sao tiểu thư chưa từng hỏi chuyện quá khứ của ta?”
Ninh Ân là người ngoan độc và cảnh giác, đương nhiên Ngu Linh Tê không thể tùy tiện vạch trần thân phận của hắn, nàng nghĩ ngợi rồi hỏi lại: “Ta hỏi thì ngươi sẽ nói ư?”
Ninh Ân liếc nhìn nàng, cười như không cười hỏi nàng: “Nói xong sẽ chết, tiểu thư có muốn nghe không?”
“Vậy thì thôi.”
Ngu Linh Tê biết chừng mực dừng lại, không hỏi đi hỏi lại nữa: “Chờ đến lúc ngươi muốn nói thì nói cũng không muộn.”
Hắn không thể nói được.
Ninh Ân nghiền nát lời này trong miệng. Trừ phi giữa hắn và Ngu gia có một bên chết.
Đụn mây dày tản ra, lộ ra một chút ánh trăng ở chân trời.
Mỗi người mang một tâm sự riêng, Ngu Linh Tê đánh tan sự im lặng: “Nhưng ta khá tò mò, hôm nay ta thấy thân thủ của ngươi không tồi, tại sao lúc trước ở thành Dục Giới Tiên ngươi không đánh lại mấy thích khách kia?”
Với năng lực bình thường của hắn thì khó có khả năng bị đánh gãy hai chân.
Ninh Ân nhếch môi, hắn hỏi: “Tiểu thư nghi ngờ ta cố tình giả bộ đáng thương sao?”
Ngu Linh Tê nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Không phải.”
Trước đó Ninh Ân không biết nàng sẽ xuất hiện ở đó, khả năng chuyện này là diễn trò không cao. Huống hồ kiếp trước Ninh Ân thực sự đã bị gãy chân trái.
Khi Ngu Linh Tê cho rằng Ninh Ân sẽ không nói thì hắn lại thản nhiên nói: “Ta bị người khác bán đứng, bị thương ở Đấu trường thú, vết dao có kịch độc.”
Bóng tối phủ đầy bụi bao lâu nay dường như bị cạy ra một khe nhỏ. Ánh sáng chiếu vào cho nàng nhìn thấy chân tướng thực sự.
Rốt cuộc trước đây Ninh Ân đã sống cuộc sống thế nào?
“Tiểu thư có biểu cảm gì vậy?” Ninh Ân ung dung ngắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
“Biểu cảm khó chịu.” Ngu Linh Tê ngước đôi mắt trong veo lên, không hề giấu giếm cảm xúc của mình.
Ninh Ân thoáng bớt vẻ đùa cợt, hắn nhìn nàng một lúc lâu không nói tiếng nào.
“Ta nhận lời cảm ơn của tiểu thư.”
Một lúc lâu sau, Ninh Ân bình tĩnh nói: “Hiện tại, tiểu thư nên về nghỉ ngơi đi.”
Ngọn đèn ở hành lang dần tối lại, đúng là đã rất khuya rồi.
Ngu Linh Tê gật đầu nói: “Ừ.”
Nàng xoay người đi được hai bước, nghĩ tới một chuyện, nàng lại dừng bước.
“Vệ Thất.” Ngu Linh Tê gọi.
Ninh Ân “ừ” một tiếng hờ hững.
“Ngươi vẫn chưa kể xong truyện.”
Nàng đứng dưới ánh đèn sắp tàn, quay đầu lại hỏi: “Rốt cuộc kết cục của sói con và mẹ nó ra sao?”
Nàng vẫn nhớ chuyện Lang quốc hôm nay hắn bịa ra ở nhà kho.
Ninh Ân đứng nguyên ở chỗ cũ, tấm mành trúc chắn gió dưới hiên đổ bóng lên gương mặt hắn, chỉ còn một chút ánh sáng xuyên qua khe mành chiếu vào đáy mắt u ám của hắn.
Hắn cọ ngón tay, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
“Có lẽ mẹ của sói nhỏ sẽ đâm dao găm vào ngực mình. Sau đó, sói nhỏ sống cô độc đau khổ suốt đời.”
Cổ họng hắn rung lên tiếng cười khẽ, Ninh Ân hỏi ngược lại: “Trong truyện, người mẹ nào cũng làm vậy mà phải không?”
Không hiểu vì sao, Ngu Linh Tê không thấy chút ý cười nào trong mắt hắn, trong mắt hắn chỉ có sự mỉa mai lạnh lẽo.
Kiếp trước Ninh Ân tự tay huỷ hoại tất cả những thứ có liên quan tới quá khứ của hắn, không để lại chút dấu vết nào, kể cả mẫu thân Lệ phi của hắn.
Cho nên Lệ phi chịu khổ thay nhi tử, nhường hy vọng sống lại cho Ninh Ân sao?
Ngu Linh Tê không đoán ra, nàng cảm thấy còn thiếu mắt xích nào đó.
“Không phải, không nên kết thúc như thế.”
Ngu Linh Tê ngước đôi mắt tĩnh lặng lên, nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: “Sói con sẽ trải qua rất nhiều chuyện, gặp được rất nhiều người lương thiện. Nó sẽ dần trở nên mạnh mẽ, thông minh, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”
Đây là kết cục nàng chọn cho sói con.
Tối nay là cơ hội tốt nhất, phù hợp để nói chuyện thẳng thắn.
Trong mắt Ngu Linh Tê không hề có chút mông lung nào. Nàng thấy Ninh Ân im lặng không nói một lúc lâu, nàng mím môi cười nói: “Ta nói rồi, Ngu phủ không phải Đấu trường thú, chúng ta cũng không phải kẻ thù. Những lời này có giá trị vĩnh viễn.”
Gió lay cánh hoa đỏ sắp tàn ở đầu cành nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Ninh Ân cảm thấy buồn cười, Ngu Linh Tê thì thay mặt được cho ai để bày tỏ thái độ chứ?
Nhưng hắn không cười nổi, lý trí nói với hắn nên kịp thời bóp chết tất cả khả năng gây nguy hiểm cho sự sinh tồn của hắn.
Nhưng lúc này, hắn lại có phần lưu luyến câu “vĩnh viễn” này.
Ngu Linh Tê trở lại phòng, không quan tâm câu trả lời của Ninh Ân.
Cho dù hắn có cẩn thận và vô tình thế nào, chỉ cần nàng tung ra thẻ đánh bạc đủ tốt đẹp, đủ chân thành, không có lý gì hắn lại từ chối.
Nghĩ đến đó, đáy mắt Ngu Linh Tê thấp thoáng ý cười nhẹ nhõm.
Trong cuộc nói chuyện dưới hành lang tối nay, nàng đã thử chạm vào giới hạn của Ninh Ân. Hắn không bóp cổ nàng dọa giết như kiếp trước đã là thắng lợi lớn lao.
Muốn làm nên chuyện thì không thể nóng vội.
…
Tháng tư, hương hoa đã hết, màu xanh dần phủ kín xung quanh.
Mấy ngày nữa là tới lễ tắm Phật, Ngu Linh Tê bày giấy và nghiên mực trên án, chuẩn bị chép kinh văn cầu phúc.
Không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy thời tiết oi bức, tâm trạng bồn chồn bất an.
Nàng vừa cầm bút lên thì Ngu Tân Di cầm kiếm đi vội vào nhà, nói: “Triệu Tu chết rồi.”
Chết cực kỳ thê thảm.
Ngu Linh Tê hơi nhướng mày, bình tĩnh hỏi: “Sao lại thế?”
“Không biết, thi thể nằm ở khe suối đằng sau Phất Vân quan, sáng nay mới được người ta phát hiện ra. Chẳng lẽ là sợ tội tự sát?”
Ngu Tân Di uống trà, lẩm bẩm một mình: “Nhưng nếu là sợ tội tự sát thì sao lại gân cốt đứt từng khúc, mặt mũi biến dạng?”
Ngu Linh Tê thoáng ngừng bút, đầu bút lông loang mực trên giấy Tuyên Thành.
Nàng bình tĩnh thay tờ giấy mới rồi nói: “Nếu không phải hắn ta làm đủ chuyện ác, trong lòng có điều khuất tất thì đã không có kết cục như thế.”
“Cũng đúng, chết rồi là còn hời cho hắn ta.”
Ngu Tân Di nện kiếm xuống bàn: “Nếu hắn ta rơi vào tay tỷ thì tỷ phải làm hắn ta sống không bằng chết.”
Ngu Tân Di đang nói thì gió ngoài cửa sổ thổi vào lật giấy trên bàn kêu sột soạt.
Ngu Tân Di liếc mắt nhìn trang phục mỏng của muội muội, dịu giọng hỏi: “Hôm nay gió lớn, sao Tuế Tuế mặc mỏng vậy?”
Nói rồi, Ngu Tân Di sai Hồ Đào đi lấy áo khoác tới, tránh để nàng bị cảm.
“Tỷ không cảm thấy mấy ngày nay trời nóng lắm sao?” Ngu Linh Tê thấy Ngu Tân Di mặc ba lớp áo chỉnh tề thì đầy thắc mắc.
“Tỷ có nóng không?”
Ngu Tân Di đưa mắt nhìn thời tiết ngoài trời, nàng ấy không cảm thấy nóng.
Cơ thể muội muội xưa nay yếu đuối, từ khi nào lại thích lạnh như thế?
Ngu Linh Tê bị a tỷ ép mặc xiêm y có tay áo rộng, làm mặt nàng nóng hầm hập, đành chuyển giấy bút nghiên mực qua nhà thủy tạ có gió lùa mát mẻ để tiếp tục chép kinh.
Bởi vì chép mất nhiều thời gian, nàng lại thích yên tĩnh nên cho tất cả nha hoàn đứng hầu lui ra ngoài nghỉ ngơi.
Nàng mới viết được hai trang thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vững vàng đằng sau lưng, rồi bóng tối phủ xuống từ đỉnh đầu.
Ngu Linh Tê tưởng là thị tỳ quay lại, nàng để bút xuống rồi nói: “Nơi này không cần hầu hạ, đi ra đi.”
Người sau lưng không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, giọng nói bình thản quen thuộc vang lên, hắn khoan thai nói: “Cây bút này của tiểu thư thật độc đáo.”
Ngu Linh Tê quay đầu lại, thấy Ninh Ân đứng chắp tay sau lưng ở đằng sau xem chữ chép kinh thanh tú đẹp mắt của nàng.
Có lẽ hắn mới tắm gội xong nên vẫn chưa cột hết tóc lên mà để xõa một nửa sau gáy, trông cực kỳ giống vẻ nhàn nhã cao quý kiếp trước.
Ngu Linh Tê nhìn hắn một thoáng mời chuyển mắt nhìn cây bút lông nhỏ bằng bạch ngọc đặt trên giá bút.
“Là Tiết Nhị Lang tặng ta.”
Ngu Linh Tê không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Nếu ngươi thích, sau này ta cũng tặng ngươi một cái.”
Ninh Ân không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, nhưng ý cười đậm nét hơn, lộ ra cảm giác lạnh lẽo.
Hắn cúi người xuống, cánh tay đeo bao cổ tay lướt qua bên tai Ngu Linh Tê. Hắn cầm chiếc chặn giấy bên cạnh đè phẳng từng góc giấy Tuyên Thành.
Lúc khom lưng, một lọn tóc sau tai hắn rơi xuống bờ vai, lành lạnh và mềm mại, cọ qua cần cổ trắng trẻo mảnh mai của Ngu Linh Tê.
Tóc của Ninh Ân rất đẹp.
Hoàn toàn khác sự lạnh lẽo, cứng rắn của hắn, tóc hắn đen mềm, hiếm có nam nhân nào đẹp được như vậy.
“Đồ của tiểu thư, sao ta dám cướp vật người khác yêu thích chứ.”
Gió nổi lên, không biết cố ý hay vô tình, cây bút lông nhỏ bằng bạch ngọc chạm khắc tinh xảo đẹp đẽ lăn lộc cộc khỏi bàn, rơi xuống đất, vỡ đôi.
Ninh Ân xếch cao đuôi mắt, thoáng nhìn cây bút gãy, nói khẽ: “Lỗi của ta, để lúc nào ta đền cho tiểu thư một cây mới.”
Ngoài miệng hắn nói “lỗi của ta” nhưng khóe môi lại cong lên một cách rõ ràng, không hề giấu giếm.
Ngu Linh Tê không tiếc cây bút ngọc chạm trổ quý giá, mà ngơ ngẩn nhìn mái tóc rủ xuống của Ninh Ân. Phần cổ bị đuôi tóc chạm vào ban đầu hơi lạnh, sau đó nóng lên.
Ninh Ân không thích xông hương nhưng Ngu Linh Tê lại dường như ngửi thấy một hương thơm mê người…
Không phải mùi xông hương, rất khó tả.
Ngu Linh Tê ngây ra một lát, quên sạch sành sanh kinh văn trong lòng. Nàng như bị ma xui quỷ khiến đưa tay ra làm một chuyện mà đời trước nàng vẫn luôn muốn làm nhưng không dám.
Nàng cầm lọn tóc đen rủ xuống của Ninh Ân, cuốn vòng quanh ngón tay trắng hồng, rồi lại cuốn tiếp thêm mấy vòng nữa.
Nàng ngước mắt lên cười, nói: “Tóc của Vệ Thất đẹp thật đấy.”
Bàn tay to giữ chặn giấy cho nàng hơi khựng lại.