Chương 12: Lung lay
Nếu Ninh Ân chưa từng trải qua những chuyện đó.
Tiết Sầm của lúc này vẫn còn chút ngây ngô, lịch sự nho nhã.
Hắn bái kiến Ngu tướng quân trước bậc thềm, trò chuyện với bạn tốt là Ngu Hoán Thần nhưng ánh mắt lại vô thức liếc nhìn hành lang, dõi theo bóng dáng xinh đẹp yểu điệu.
“Nhìn cái gì đó?”
Ngu Hoán Thần nhìn theo tầm mắt hắn, sau đó choàng vai Tiết Sầm lắc lắc mấy cái, cố ý trêu chọc: “Ta nói này, rõ ràng ngươi được chỉ hôn với đại muội nhà ta, sao trong mắt ngươi chỉ có nhị muội vậy hả? Tiểu tử ngươi không được ăn trong chén nhìn trong nồi đâu đấy!”
“Ngu Hoán Thần!”
Ngu Tân Di ghét nhất là bị người ta lôi ra làm trò đùa, tức giận vỗ vào bàn đá, lạnh lùng cười: “Ngươi nói linh tinh nữa đi? Ai muốn chỉ hôn với tên mọt sách kia chứ?”
Tính tình Tiết Sầm rất tốt, chỉ cười lắc đầu, tránh khỏi móng vuốt của Ngu Hoán Thần.
Hắn vô thức sờ áo choàng, nhìn về phía trước khẽ gọi: “Nhị muội.”
Ngu Linh Tê đang châm trà quay đầu lại, sau đó mỉm cười gật đầu lễ phép: “Sầm ca ca.”
“Nhị muội, có thể mời muội nói chuyện không?” Trong mắt Tiết Sầm đong đầy ánh sáng ấm áp của mùa đông, giơ tay tạo thành tư thế ‘mời’.
Tư tưởng người Ngu phủ rất thoáng, không trói buộc quy tắc như những nhà khác. Ngu Linh Tê gật đầu, thoải mái đi đến cửa tròn với hắn.
“Cái này tặng cho nhị muội.”
Tiết Sầm lấy một hộp quà tinh xảo từ trong tay áo ra, trịnh trọng đưa cho Ngu Linh Tê.
Lúc này, trong sảnh.
Ngu phu nhân đứng bên cửa sổ nhìn về phía cửa tròn trong đình, động tác pha trà cũng chậm đi.
Sau đó, bà khẽ đẩy cánh tay Ngu tướng quân, dịu dàng nói: “Phu quân, chàng có thấy Tiết nhị lang và Tuế Tuế nhà ta càng ngày càng thân thiết không?”
Ngu tướng quân thổi trà, ngước mắt nhìn ra cửa sổ.
Ông cười, không để trong lòng: “Tiết gia là văn thần đứng đầu, Ngu phủ ta là võ tướng đứng đầu, hai nhà là thế giao, mấy đứa nhỏ thường qua lại chơi chung, quan hệ tốt cũng là chuyện bình thường.”
“Tuy nói thế nhưng tụi nhỏ trưởng thành cả rồi, không thể giống như lúc nhỏ.”
Ngu phu nhân cáu giận với trượng phu cẩu thả, bà liếc một cái: “Chàng đã quên lúc trước Tiết gia và nhà chúng ta hứa hẹn hôn ước bằng miệng, dù chưa nói rõ là cưới nữ nhi nào nhà ta nhưng khi đó Tuế Tuế còn chưa được sinh ra, mọi người ngầm thống nhất người chúng ta đính hôn là Tân Di. Ta chỉ sợ Tuế Tuế và Tiết nhị lang quá thân thiết, sẽ khiến hai nữ nhi nhà ta gặp rắc rối.”
“Phu nhân lo nhiều quá.”
Ngu tướng quân đặt chung trà xuống, trấn an vỗ về bàn tay non mềm của Ngu Phu Nhân: “Hai nữ nhi đều là thịt đầu tim của Ngu Uyên ta, Tiết gia cưới ai cũng không lỗ vốn. Chỉ cần bọn nhỏ thích nhau, lưỡng tình tương duyệt là được rồi.”
“Cũng đúng, ta thấy Tân Di cũng không có ý gì với Tiết nhị lang, nếu Tuế Tuế thật sự thích...”
Suy nghĩ một lúc, Ngu phu nhân nói: “Thôi cũng được, lát nữa ta hỏi ý của nữ nhi, còn bên Tiết gia thì phải nhờ phu quân hỏi han rồi.”
Ngu tướng quân đồng ý.
Sau cửa tròn, ánh mặt trời đổ bóng.
Khi mở hộp quà ra, nàng nhìn thấy một cây bút bạch ngọc được chạm khắc rất đẹp.
Bút trúc nhìn màu sắc, bút ngọc nhìn chạm khắc. Bút ngọc được chạm trổ tinh tế, vừa nhìn là biết do người thợ có danh tiếng làm ra, phí rất nhiều công phu.
“Sầm ca ca, bút này quá quý giá.” Điều đầu tiên Ngu Linh Tê làm là từ chối.
Tiết Sầm vẫn không rút tay lại, dịu dàng nói: “Chỉ là tình cờ có được, ta nhớ nhị muội giỏi thi họa nên mới tự ý mua về. Nếu nhị muội không thích là do ta làm việc không thỏa đáng.”
Nói đến nước này, nếu còn từ chối thì quá xa cách.
Ngu Linh Tê đành giơ hai tay nhận lấy, cười nói: “Từ chối thì bất kính quá, đa tạ Sầm ca ca.”
“Muội thích là được.” Tiết Sầm nhìn nàng cười, tai ửng đỏ.
Nhưng đáy lòng lại cảm thấy cô đơn.
Thiếu nữ xinh đẹp trước mắt vẫn thân cận và chân thành như trước nhưng lại không còn sự ngưỡng mộ như trước đây, khuôn mặt cũng không còn e lệ ửng hồng.
Ba tháng không gặp, hình như nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, càng trầm tính, càng xinh đẹp, càng...xa cách.
Không chỉ Tiết Sầm, Ngu Tân Di cũng nhận ra.
“Tuế Tuế, Tiết Sầm chọc giận muội à?” Sau khi trở về phòng, hai tỷ muội ôn chuyện với nhau. Ngu Tân Di hỏi.
Ngu Linh Tê trừng mắt: “Sao tỷ nói thế?”
Ngu Tân Di buộc tóc đuôi ngựa, cởi thanh kiếm ra, ngồi trên ghế, cười to: “Chẳng phải trước kia muội luôn giống như cái đuôi nhỏ chạy theo Tiết Sầm sao? Sao hôm nay lại im lặng, chưa nói được hai câu đã tách ra rồi?”
“Thật sao?” Ngu Linh Tê ngạc nhiên: “Trước đây muội toàn chạy theo huynh ấy à?”
Ngu Tân Di cười: “Sự ngưỡng mộ của mối tình đầu, người mù cũng có thể nhìn ra.”
Ngu Linh Tê hồi tưởng một chút nhưng ký ức về Tiết Sầm của thời niên thiếu như bị sương mù che phủ, mơ hồ khó nhớ.
Nàng chỉ nhớ cái đêm bản thân khổ sở không ai giúp đỡ, bị bắt phải trang điểm nư diện bước vào Vương phủ chỉ có Tiết Sầm cưỡi ngựa bôn ba, quỳ suốt một đêm trong cơn mưa bên ngoài phủ Nhiếp chính Vương vì nàng.
Sau sóng gió buổi tiệc mừng thọ của Triệu phủ, Tiết Sầm nhận mọi trách nhiệm, bị bẻ gãy hai ngón tay.
Ngu Linh Tê sẽ mãi mãi khắc ghi ân tình này.
Một lần nữa nhìn thấy Tiết Sầm nho nhã thuở ban đầu, tất nhiên Ngu Linh Tê rất vui, dường như những cảm giác tội lỗi và mắc nợ bấy lâu đã được an ủi.
Nhưng trừ điều đó ra, nàng không có ý gì khác.
Cảm giác giống như...
Ngu Linh Tê nhìn bột ớt và trà bánh trên bàn, nghĩ đến một ví dụ khập khiễng: Đã từng nếm cay đắng của bột ớt thì khó mà nếm được hương vị của cháo loãng.
Không biết từ khi nào, trong lòng nàng chỉ xem Tiết Sầm như huynh trưởng của mình.
“Nghĩ gì thế?” Ngu Tân Di duỗi người qua, gọi nàng.
Ngu Linh Tê tỉnh táo lại, gác cây bút bạch ngọc quý hiếm lên giá bút, chớp mắt cười: “Nghĩ khi nào thì Sầm ca ca trở thành tỷ phu của muội.”
“Ngứa đòn hả!”
Ngu Tân Di nhéo má muội muội nhà mình, hừ lạnh: “Trong mắt, trong tim con mọt sách kia chỉ có muội. Tỷ không cần! Lấy đi! Lấy đi!
...
Năm nay kinh thành rét đậm, cuối năm lại có một trận tuyết lớn.
Đêm giao thừa, Ngu phủ giăng đèn kết hoa, sáng như ban ngày. Ánh sáng ấm áp của đèn lồng chiếu sáng cảnh tuyết rơi ngoài sân khiến nơi đây vô cùng sống động.
Đêm giao thừa phải cúng tổ tiên, sau đó là gác đêm rồi uống rượu Đồ Tô.
Ngu Hoán Thần nhận một xấp thiệp chúc mừng năm mới thật dày từ tay quản gia, cười nói: “Thiệp năm nay còn nhiều hơn năm ngoái, trong này có rất nhiều con cháu thế gia trong kinh thành đưa thiệp ngỏ ý cầu thân. Tuế Tuế tới xem nè?”
Ngu Linh Tê không ngờ bản thân có thể giúp Ngu gia tránh nạn chinh chiến phía Bắc nhưng không thể tránh khỏi làn sóng cầu thân của năm cập kê mười lăm tuổi.
Nàng xắn tay áo, đổ thêm hai thìa bột ớt bào trong rượu Đồ Tô, thản nhiên nói: “Không xem.”
Ngu tướng quân ngồi trên ghế lên tiếng dỗ dành nàng: “Nữ nhi cập kê phải nghị thân là quy tắc rồi, nữ nhi ngoan của ta xem thử đi.”
Ngu Hoán Thần cười đùa: “Phụ thân, có khi tiểu muội đã có người trong lòng rồi đó!”
Ngu Linh Tê cũng cười, đôi mắt lấp lánh ánh đèn dầu cong cong: “Cha nương, huynh trưởng chưa thành thân, nào có chuyện ấu muội gả trước? Chờ huynh trưởng rước cô nương Tô gia về rồi lại nói đến chuyện của con.”
“Nữ nhi ngoan nói rất có lý.”
Thành công chuyển hướng mũi nhọn của Ngu tướng quân, ông nghiêm mặt, đôi mắt hung dữ nhìn con trai: “Sang năm đến Tô gia một chuyến, sớm định việc hôn sự của ngươi đi.”
Ngu Hoán Thần lập tức ỉu xìu như quả cà tím đóng băng, bực bội liếc nhìn muội muội rồi lặng lẽ co vào một chỗ.
Ngu Tân Di vui sướng khi người gặp họa, dựng ngón tay cái với muội muội.
Nhân lúc người nhà bận tâm việc hôn sự của Ngu Hoán Thần, Ngu Linh Tê chuồn ra cửa hóng gió.
Ban đêm uống không ít rượu, hai má nàng nóng lên, muốn hạ nhiệt nên nàng chậm rãi đi dọc theo hành lang, để gió tuyết đêm lạnh lẽo thổi bay cái nóng trong người.
Không biết đi được bao lâu, ngọn đèn dần thưa dần, sợi dây leo trên mái hiên để lộ một vòng cung xanh thẫm trong đêm.
Ngu Linh Tê nghe thấy tiếng quét tuyết ‘sột soạt’, nàng dừng chân nhìn lại, chỉ nhìn thấy một mảnh đen tối phía trước. Một bóng người cao gầy cầm chổi, một thân một mình dọn tuyết đọng ở sân sau.
Tối nay là giao thừa, tất cả hạ nhân và người hầu đều thay đồ mới tụ tập ở sảnh trước, chờ đến giờ Tý để nhận tiền thưởng nên sân sau không có ai trông coi.
Chỉ có người quét tuyết ấy.
Ngu Linh Tê ấm lòng, sờ túi tiền nhỏ mang theo bên người nói với Hồ Đào đang cầm đèn: “Tết nhất rồi vẫn ở đây quét tuyết, đúng là người chăm chỉ. Ngươi bảo hắn qua đây nhận thưởng.”
Hồ Đào ‘ôi’ một tiếng rồi soi đèn về phía trước, gọi: “Tên quét tuyết kia, tiểu thư bảo ngươi qua đây!”
Bóng dáng quét tuyết khựng lại, xoay người.
Ngu Linh Tê ngẩn người, hai chữ ‘Ninh Ân’ cứng ở bên môi, suýt thì thốt ra tiếng.
Nhớ đến kiếp này nàng vẫn chưa nhận ra hắn thì nuốt cái tên bên môi xuống, hỏi: “Vết thương khỏi rồi? Ở đây làm gì?”
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Hồ Đào: “Có người cố ý bắt hắn ở lại làm việc à?”
Hồ Đào lắc đầu, nàng ấy cũng không biết.
“Là ta tự làm.”
Ninh Ân trong chiếc áo choàng xanh đậm đứng thẳng người giống như thứ hắn cầm trong tay không phải là chổi mà là thanh kiếm có thể quyết định sinh tử của người khác.
Hắn rũ mắt, không chút nhát gan mà trầm giọng: “Đường đầy tuyết trơn trượt, sợ tiểu thư ngã.”
Con đường này là con đường Ngu Linh Tê phải đi qua mới có thể về phòng riêng.
Sàn lót đá xanh, ngày tuyết đóng băng vô cùng trơn trượt.
Ngu Linh Tê chăm chú nhìn lớp băng mỏng trên sàn đá xanh, mãi không nói gì.
Ninh Ân lại hiểu lầm ý nàng, đặt chổi dựa vào tường rồi chậm rãi đi đến.
Bóng đen che phủ hắn rút đi từng chút một, đèn lụa bát giác trên hành lang soi sáng gương mặt tuấn mỹ thời niên thiếu của hắn.
Trong lúc Ngu Linh Tê ngơ ngác không hiểu thì hắn vén áo choàng lên, quỳ một chân phục tùng. Hai tay đan vào nhau, đặt lên lớp đá xanh lạnh lẽo.
“Ngươi đang làm gì?” Ngu Linh Tê hỏi.
Ninh Ân ngẩng đầu, tròng mắt phản chiếu làn váy xinh đẹp của nàng, bình tĩnh nói: “Đường đi trơn trượt, tiểu thư dẫm lên tay ta đi đi.”
Hắn nói vô cùng bình tĩnh, trong đôi mắt đen không có khuất nhục, không có hổ thẹn như đó là việc đáng phải làm.
Ngu Linh Tê không biết mình đang giận cái gì. nhíu mày nói: “Hình như ta đã từng nói ngươi đừng có mang dáng vẻ của ngươi ở thành Dục Giới Tiên đến đây.”
Ninh Ân nhận ra nàng đang giận, nhìn nàng một cái rồi lại vội vàng cúi đầu rũ mắt.
Ngón tay đặt trên nền đá dần cuộn lên, đốt ngón tay bị lạnh đến đỏ ửng. Dáng vẻ quỳ một gối, cúi đầu của hắn trông có chút cô đơn.
Ngu Linh Tê cam chịu thở dài, mềm giọng nói: “Ngươi đứng lên đi, sau này không được như thế nữa.”
Ninh Ân nghe lời đứng dậy, tránh sang một bên.
Trên hàng lông mi của hắn có một lớp tuyết mỏng, yếu đuối mà xinh đẹp, không biết đã quét tuyết trong đêm giao thừa lạnh lẽo này bao lâu rồi.
Hắn là ‘khách qua đường’ tạm ở lại phủ để chữa thương, lúc ăn tết nhận thưởng náo nhiệt thế này tất nhiên sẽ không ai quan tâm đến hắn.
Ngu Linh Tê cầm đèn lồng trong tay Hồ Đào, để đèn xuống nền đá xanh hòa tan miếng băng mỏng, sau đó bảo Hồ Đào: “Đi lấy rượu Đồ Tô và thức ăn nóng đến đây.”
Không thể để hắn không có nổi một ngụm rượu ấm trong ngày tết này.
Hồ Đào hành lễ rồi lui xuống chuẩn bị.
Ngu Linh Tê không vội rời đi, nàng ngồi lên bên sườn chạm khắc hoa lan bên hành lang nghỉ chân.
Lúc lâu sau, giọng nói cố chấp trầm thấp của thiếu niên vang lên, xuyên qua cái lạnh của màn đêm: “Ta chỉ muốn báo đáp tiểu thư, làm tiểu thư vui vẻ.”
Ngu Linh Tê ngạc nhiên, mắt hạnh nhìn về phía thiếu niên đang đứng trước bậc thềm.
Giờ Tý, pháo hóa trong thành phóng thẳng lên trời, nổ tung thành từng mảnh sáng chiếu rọi bầu trời đêm.
Trong khoảnh khắc đó, màu sắc muôn vàn ngọn đèn dầu và tuyết rơi đều bị lu mờ.
Trước sảnh lớn, đám hạ nhân reo hò chúc mừng nhau, vô cùng náo nhiệt nhưng trong mắt Ninh Ân chỉ có một màn đêm tĩnh mịch, không thể nhìn thấu.
Bỗng, Ngu Linh Tê nhớ đến kiếp trước ở phủ Nhiếp chính Vương chưa từng tổ chức lễ tết, chưa từng giăng đèn kết hoa.
Trong khi kinh thành giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt thì chỉ có Vương phủ yên tĩnh tịch mịch như mồ mả, không có bùa đào cũng chẳng có đèn lồng đỏ.
Sắc màu sặc sỡ duy nhất của cuối năm có lẽ là màu máu tươi dính trên áo choàng của Ninh Ân, không biết là máu của ai.
Có lần tâm trạng Ninh Ân rất tốt, mắt say mơ màng hỏi Ngu Linh Tê muốn gì.
Ngu Linh Tê nào dám nói ra yêu cầu quá đáng?
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Muốn ngắm hoa đăng ngày Tết.”
Ninh Ân cắn môi dưới của nàng, liếm máu chảy ra rồi cười nói: “Được.”
Nhưng Tết năm ấy, thứ chờ đợi bọn họ là một buổi Hồng Môn Yến được chuẩn bị riêng cho Ninh Ân do tàn đảng Thái hậu cố chấp làm theo chiếu thư sắc phong tiểu Hoàng đế liên hợp với hoạn quan.
Đêm đó, bậc thềm hoàng cung máu chảy thành sông, Ngu Linh Tê cũng suýt chết ở đó.
Ninh Ân lau sạch vết máu trên đầu ngón tay, dẫn Ngu Linh Tê đi lên bức tường cao của cung điện, cho nàng xem hội ‘đèn’ náo nhiệt, kinh hãi nhất kinh thành.
Chỉ là thứ được đốt trên từng cây cột không phải đèn lồng mà là người.
Đám phản thần sống sờ sờ hét thảm bị thiêu đến chết.
Đó là lần đầu tiên Ninh Ân giết người trước mặt Ngu Linh Tê, mặt nàng trắng toát như tờ giấy, mãi mãi khắc ghi ánh mắt của hắn khi đó.
Hắn cong môi cười, khói lửa ‘đèn trời’ lấp lánh trong mắt hắn, nhất thời không thể phân biệt là thần tiên trên trời hay là ác quỷ nhân gian.
Sự hủy diệt điên cuồng và tuyệt vọng như thế khác hoàn toàn so với thiếu niên cô đơn trước mặt.
Không biết tại sao, trong mắt Ngu Linh Tê là ánh sáng và khỏi lửa năm mới nhưng nàng vẫn xúc động.
Nếu Ninh Ân chưa từng trải qua những chuyện đó, có phải hắn sẽ khác đi không...?
Suy nghĩ đó chỉ lướt qua như gợn sóng nhỏ, bị nàng hất ra khỏi tâm trí.
“Tiểu thư, thức ăn đến rồi.” Hồ Đào và bốn thị nữ khác bưng một đống đồ nhắm và rượu nóng đến.
Còn mang cả cái lò nhỏ đun rượu.
Bày rượu và thức ăn ra, Ngu Linh Tê ngồi ngay ngắn lại rồi liếc nhìn thiếu niên dưới hành lang, mím môi nói: “Lại đây ngồi.”
Ninh Ân kinh ngạc.
Hắn chậm chạp bước lên thềm đá, đứng trước mặt Ngu Linh Tê nhưng không chịu ngồi xuống.
Ngu Linh Tê nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn và đáng thương của hắn, trái tim mềm nhũn, duỗi tay kéo hắn ngồi xuống ghế dài được chạm khắc tỉ mỉ.
Nàng tự rót một ly rượu nóng, rắc hai thìa ớt bột yêu thích, nghĩ ngợi rồi lại thêm một thìa nữa.
Sau đó đưa ly rượu chân thành này cho Ninh Ân, ấm áp nói: "Uống đi."
Tiết Sầm của lúc này vẫn còn chút ngây ngô, lịch sự nho nhã.
Hắn bái kiến Ngu tướng quân trước bậc thềm, trò chuyện với bạn tốt là Ngu Hoán Thần nhưng ánh mắt lại vô thức liếc nhìn hành lang, dõi theo bóng dáng xinh đẹp yểu điệu.
“Nhìn cái gì đó?”
Ngu Hoán Thần nhìn theo tầm mắt hắn, sau đó choàng vai Tiết Sầm lắc lắc mấy cái, cố ý trêu chọc: “Ta nói này, rõ ràng ngươi được chỉ hôn với đại muội nhà ta, sao trong mắt ngươi chỉ có nhị muội vậy hả? Tiểu tử ngươi không được ăn trong chén nhìn trong nồi đâu đấy!”
“Ngu Hoán Thần!”
Ngu Tân Di ghét nhất là bị người ta lôi ra làm trò đùa, tức giận vỗ vào bàn đá, lạnh lùng cười: “Ngươi nói linh tinh nữa đi? Ai muốn chỉ hôn với tên mọt sách kia chứ?”
Tính tình Tiết Sầm rất tốt, chỉ cười lắc đầu, tránh khỏi móng vuốt của Ngu Hoán Thần.
Hắn vô thức sờ áo choàng, nhìn về phía trước khẽ gọi: “Nhị muội.”
Ngu Linh Tê đang châm trà quay đầu lại, sau đó mỉm cười gật đầu lễ phép: “Sầm ca ca.”
“Nhị muội, có thể mời muội nói chuyện không?” Trong mắt Tiết Sầm đong đầy ánh sáng ấm áp của mùa đông, giơ tay tạo thành tư thế ‘mời’.
Tư tưởng người Ngu phủ rất thoáng, không trói buộc quy tắc như những nhà khác. Ngu Linh Tê gật đầu, thoải mái đi đến cửa tròn với hắn.
“Cái này tặng cho nhị muội.”
Tiết Sầm lấy một hộp quà tinh xảo từ trong tay áo ra, trịnh trọng đưa cho Ngu Linh Tê.
Lúc này, trong sảnh.
Ngu phu nhân đứng bên cửa sổ nhìn về phía cửa tròn trong đình, động tác pha trà cũng chậm đi.
Sau đó, bà khẽ đẩy cánh tay Ngu tướng quân, dịu dàng nói: “Phu quân, chàng có thấy Tiết nhị lang và Tuế Tuế nhà ta càng ngày càng thân thiết không?”
Ngu tướng quân thổi trà, ngước mắt nhìn ra cửa sổ.
Ông cười, không để trong lòng: “Tiết gia là văn thần đứng đầu, Ngu phủ ta là võ tướng đứng đầu, hai nhà là thế giao, mấy đứa nhỏ thường qua lại chơi chung, quan hệ tốt cũng là chuyện bình thường.”
“Tuy nói thế nhưng tụi nhỏ trưởng thành cả rồi, không thể giống như lúc nhỏ.”
Ngu phu nhân cáu giận với trượng phu cẩu thả, bà liếc một cái: “Chàng đã quên lúc trước Tiết gia và nhà chúng ta hứa hẹn hôn ước bằng miệng, dù chưa nói rõ là cưới nữ nhi nào nhà ta nhưng khi đó Tuế Tuế còn chưa được sinh ra, mọi người ngầm thống nhất người chúng ta đính hôn là Tân Di. Ta chỉ sợ Tuế Tuế và Tiết nhị lang quá thân thiết, sẽ khiến hai nữ nhi nhà ta gặp rắc rối.”
“Phu nhân lo nhiều quá.”
Ngu tướng quân đặt chung trà xuống, trấn an vỗ về bàn tay non mềm của Ngu Phu Nhân: “Hai nữ nhi đều là thịt đầu tim của Ngu Uyên ta, Tiết gia cưới ai cũng không lỗ vốn. Chỉ cần bọn nhỏ thích nhau, lưỡng tình tương duyệt là được rồi.”
“Cũng đúng, ta thấy Tân Di cũng không có ý gì với Tiết nhị lang, nếu Tuế Tuế thật sự thích...”
Suy nghĩ một lúc, Ngu phu nhân nói: “Thôi cũng được, lát nữa ta hỏi ý của nữ nhi, còn bên Tiết gia thì phải nhờ phu quân hỏi han rồi.”
Ngu tướng quân đồng ý.
Sau cửa tròn, ánh mặt trời đổ bóng.
Khi mở hộp quà ra, nàng nhìn thấy một cây bút bạch ngọc được chạm khắc rất đẹp.
Bút trúc nhìn màu sắc, bút ngọc nhìn chạm khắc. Bút ngọc được chạm trổ tinh tế, vừa nhìn là biết do người thợ có danh tiếng làm ra, phí rất nhiều công phu.
“Sầm ca ca, bút này quá quý giá.” Điều đầu tiên Ngu Linh Tê làm là từ chối.
Tiết Sầm vẫn không rút tay lại, dịu dàng nói: “Chỉ là tình cờ có được, ta nhớ nhị muội giỏi thi họa nên mới tự ý mua về. Nếu nhị muội không thích là do ta làm việc không thỏa đáng.”
Nói đến nước này, nếu còn từ chối thì quá xa cách.
Ngu Linh Tê đành giơ hai tay nhận lấy, cười nói: “Từ chối thì bất kính quá, đa tạ Sầm ca ca.”
“Muội thích là được.” Tiết Sầm nhìn nàng cười, tai ửng đỏ.
Nhưng đáy lòng lại cảm thấy cô đơn.
Thiếu nữ xinh đẹp trước mắt vẫn thân cận và chân thành như trước nhưng lại không còn sự ngưỡng mộ như trước đây, khuôn mặt cũng không còn e lệ ửng hồng.
Ba tháng không gặp, hình như nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, càng trầm tính, càng xinh đẹp, càng...xa cách.
Không chỉ Tiết Sầm, Ngu Tân Di cũng nhận ra.
“Tuế Tuế, Tiết Sầm chọc giận muội à?” Sau khi trở về phòng, hai tỷ muội ôn chuyện với nhau. Ngu Tân Di hỏi.
Ngu Linh Tê trừng mắt: “Sao tỷ nói thế?”
Ngu Tân Di buộc tóc đuôi ngựa, cởi thanh kiếm ra, ngồi trên ghế, cười to: “Chẳng phải trước kia muội luôn giống như cái đuôi nhỏ chạy theo Tiết Sầm sao? Sao hôm nay lại im lặng, chưa nói được hai câu đã tách ra rồi?”
“Thật sao?” Ngu Linh Tê ngạc nhiên: “Trước đây muội toàn chạy theo huynh ấy à?”
Ngu Tân Di cười: “Sự ngưỡng mộ của mối tình đầu, người mù cũng có thể nhìn ra.”
Ngu Linh Tê hồi tưởng một chút nhưng ký ức về Tiết Sầm của thời niên thiếu như bị sương mù che phủ, mơ hồ khó nhớ.
Nàng chỉ nhớ cái đêm bản thân khổ sở không ai giúp đỡ, bị bắt phải trang điểm nư diện bước vào Vương phủ chỉ có Tiết Sầm cưỡi ngựa bôn ba, quỳ suốt một đêm trong cơn mưa bên ngoài phủ Nhiếp chính Vương vì nàng.
Sau sóng gió buổi tiệc mừng thọ của Triệu phủ, Tiết Sầm nhận mọi trách nhiệm, bị bẻ gãy hai ngón tay.
Ngu Linh Tê sẽ mãi mãi khắc ghi ân tình này.
Một lần nữa nhìn thấy Tiết Sầm nho nhã thuở ban đầu, tất nhiên Ngu Linh Tê rất vui, dường như những cảm giác tội lỗi và mắc nợ bấy lâu đã được an ủi.
Nhưng trừ điều đó ra, nàng không có ý gì khác.
Cảm giác giống như...
Ngu Linh Tê nhìn bột ớt và trà bánh trên bàn, nghĩ đến một ví dụ khập khiễng: Đã từng nếm cay đắng của bột ớt thì khó mà nếm được hương vị của cháo loãng.
Không biết từ khi nào, trong lòng nàng chỉ xem Tiết Sầm như huynh trưởng của mình.
“Nghĩ gì thế?” Ngu Tân Di duỗi người qua, gọi nàng.
Ngu Linh Tê tỉnh táo lại, gác cây bút bạch ngọc quý hiếm lên giá bút, chớp mắt cười: “Nghĩ khi nào thì Sầm ca ca trở thành tỷ phu của muội.”
“Ngứa đòn hả!”
Ngu Tân Di nhéo má muội muội nhà mình, hừ lạnh: “Trong mắt, trong tim con mọt sách kia chỉ có muội. Tỷ không cần! Lấy đi! Lấy đi!
...
Năm nay kinh thành rét đậm, cuối năm lại có một trận tuyết lớn.
Đêm giao thừa, Ngu phủ giăng đèn kết hoa, sáng như ban ngày. Ánh sáng ấm áp của đèn lồng chiếu sáng cảnh tuyết rơi ngoài sân khiến nơi đây vô cùng sống động.
Đêm giao thừa phải cúng tổ tiên, sau đó là gác đêm rồi uống rượu Đồ Tô.
Ngu Hoán Thần nhận một xấp thiệp chúc mừng năm mới thật dày từ tay quản gia, cười nói: “Thiệp năm nay còn nhiều hơn năm ngoái, trong này có rất nhiều con cháu thế gia trong kinh thành đưa thiệp ngỏ ý cầu thân. Tuế Tuế tới xem nè?”
Ngu Linh Tê không ngờ bản thân có thể giúp Ngu gia tránh nạn chinh chiến phía Bắc nhưng không thể tránh khỏi làn sóng cầu thân của năm cập kê mười lăm tuổi.
Nàng xắn tay áo, đổ thêm hai thìa bột ớt bào trong rượu Đồ Tô, thản nhiên nói: “Không xem.”
Ngu tướng quân ngồi trên ghế lên tiếng dỗ dành nàng: “Nữ nhi cập kê phải nghị thân là quy tắc rồi, nữ nhi ngoan của ta xem thử đi.”
Ngu Hoán Thần cười đùa: “Phụ thân, có khi tiểu muội đã có người trong lòng rồi đó!”
Ngu Linh Tê cũng cười, đôi mắt lấp lánh ánh đèn dầu cong cong: “Cha nương, huynh trưởng chưa thành thân, nào có chuyện ấu muội gả trước? Chờ huynh trưởng rước cô nương Tô gia về rồi lại nói đến chuyện của con.”
“Nữ nhi ngoan nói rất có lý.”
Thành công chuyển hướng mũi nhọn của Ngu tướng quân, ông nghiêm mặt, đôi mắt hung dữ nhìn con trai: “Sang năm đến Tô gia một chuyến, sớm định việc hôn sự của ngươi đi.”
Ngu Hoán Thần lập tức ỉu xìu như quả cà tím đóng băng, bực bội liếc nhìn muội muội rồi lặng lẽ co vào một chỗ.
Ngu Tân Di vui sướng khi người gặp họa, dựng ngón tay cái với muội muội.
Nhân lúc người nhà bận tâm việc hôn sự của Ngu Hoán Thần, Ngu Linh Tê chuồn ra cửa hóng gió.
Ban đêm uống không ít rượu, hai má nàng nóng lên, muốn hạ nhiệt nên nàng chậm rãi đi dọc theo hành lang, để gió tuyết đêm lạnh lẽo thổi bay cái nóng trong người.
Không biết đi được bao lâu, ngọn đèn dần thưa dần, sợi dây leo trên mái hiên để lộ một vòng cung xanh thẫm trong đêm.
Ngu Linh Tê nghe thấy tiếng quét tuyết ‘sột soạt’, nàng dừng chân nhìn lại, chỉ nhìn thấy một mảnh đen tối phía trước. Một bóng người cao gầy cầm chổi, một thân một mình dọn tuyết đọng ở sân sau.
Tối nay là giao thừa, tất cả hạ nhân và người hầu đều thay đồ mới tụ tập ở sảnh trước, chờ đến giờ Tý để nhận tiền thưởng nên sân sau không có ai trông coi.
Chỉ có người quét tuyết ấy.
Ngu Linh Tê ấm lòng, sờ túi tiền nhỏ mang theo bên người nói với Hồ Đào đang cầm đèn: “Tết nhất rồi vẫn ở đây quét tuyết, đúng là người chăm chỉ. Ngươi bảo hắn qua đây nhận thưởng.”
Hồ Đào ‘ôi’ một tiếng rồi soi đèn về phía trước, gọi: “Tên quét tuyết kia, tiểu thư bảo ngươi qua đây!”
Bóng dáng quét tuyết khựng lại, xoay người.
Ngu Linh Tê ngẩn người, hai chữ ‘Ninh Ân’ cứng ở bên môi, suýt thì thốt ra tiếng.
Nhớ đến kiếp này nàng vẫn chưa nhận ra hắn thì nuốt cái tên bên môi xuống, hỏi: “Vết thương khỏi rồi? Ở đây làm gì?”
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn Hồ Đào: “Có người cố ý bắt hắn ở lại làm việc à?”
Hồ Đào lắc đầu, nàng ấy cũng không biết.
“Là ta tự làm.”
Ninh Ân trong chiếc áo choàng xanh đậm đứng thẳng người giống như thứ hắn cầm trong tay không phải là chổi mà là thanh kiếm có thể quyết định sinh tử của người khác.
Hắn rũ mắt, không chút nhát gan mà trầm giọng: “Đường đầy tuyết trơn trượt, sợ tiểu thư ngã.”
Con đường này là con đường Ngu Linh Tê phải đi qua mới có thể về phòng riêng.
Sàn lót đá xanh, ngày tuyết đóng băng vô cùng trơn trượt.
Ngu Linh Tê chăm chú nhìn lớp băng mỏng trên sàn đá xanh, mãi không nói gì.
Ninh Ân lại hiểu lầm ý nàng, đặt chổi dựa vào tường rồi chậm rãi đi đến.
Bóng đen che phủ hắn rút đi từng chút một, đèn lụa bát giác trên hành lang soi sáng gương mặt tuấn mỹ thời niên thiếu của hắn.
Trong lúc Ngu Linh Tê ngơ ngác không hiểu thì hắn vén áo choàng lên, quỳ một chân phục tùng. Hai tay đan vào nhau, đặt lên lớp đá xanh lạnh lẽo.
“Ngươi đang làm gì?” Ngu Linh Tê hỏi.
Ninh Ân ngẩng đầu, tròng mắt phản chiếu làn váy xinh đẹp của nàng, bình tĩnh nói: “Đường đi trơn trượt, tiểu thư dẫm lên tay ta đi đi.”
Hắn nói vô cùng bình tĩnh, trong đôi mắt đen không có khuất nhục, không có hổ thẹn như đó là việc đáng phải làm.
Ngu Linh Tê không biết mình đang giận cái gì. nhíu mày nói: “Hình như ta đã từng nói ngươi đừng có mang dáng vẻ của ngươi ở thành Dục Giới Tiên đến đây.”
Ninh Ân nhận ra nàng đang giận, nhìn nàng một cái rồi lại vội vàng cúi đầu rũ mắt.
Ngón tay đặt trên nền đá dần cuộn lên, đốt ngón tay bị lạnh đến đỏ ửng. Dáng vẻ quỳ một gối, cúi đầu của hắn trông có chút cô đơn.
Ngu Linh Tê cam chịu thở dài, mềm giọng nói: “Ngươi đứng lên đi, sau này không được như thế nữa.”
Ninh Ân nghe lời đứng dậy, tránh sang một bên.
Trên hàng lông mi của hắn có một lớp tuyết mỏng, yếu đuối mà xinh đẹp, không biết đã quét tuyết trong đêm giao thừa lạnh lẽo này bao lâu rồi.
Hắn là ‘khách qua đường’ tạm ở lại phủ để chữa thương, lúc ăn tết nhận thưởng náo nhiệt thế này tất nhiên sẽ không ai quan tâm đến hắn.
Ngu Linh Tê cầm đèn lồng trong tay Hồ Đào, để đèn xuống nền đá xanh hòa tan miếng băng mỏng, sau đó bảo Hồ Đào: “Đi lấy rượu Đồ Tô và thức ăn nóng đến đây.”
Không thể để hắn không có nổi một ngụm rượu ấm trong ngày tết này.
Hồ Đào hành lễ rồi lui xuống chuẩn bị.
Ngu Linh Tê không vội rời đi, nàng ngồi lên bên sườn chạm khắc hoa lan bên hành lang nghỉ chân.
Lúc lâu sau, giọng nói cố chấp trầm thấp của thiếu niên vang lên, xuyên qua cái lạnh của màn đêm: “Ta chỉ muốn báo đáp tiểu thư, làm tiểu thư vui vẻ.”
Ngu Linh Tê ngạc nhiên, mắt hạnh nhìn về phía thiếu niên đang đứng trước bậc thềm.
Giờ Tý, pháo hóa trong thành phóng thẳng lên trời, nổ tung thành từng mảnh sáng chiếu rọi bầu trời đêm.
Trong khoảnh khắc đó, màu sắc muôn vàn ngọn đèn dầu và tuyết rơi đều bị lu mờ.
Trước sảnh lớn, đám hạ nhân reo hò chúc mừng nhau, vô cùng náo nhiệt nhưng trong mắt Ninh Ân chỉ có một màn đêm tĩnh mịch, không thể nhìn thấu.
Bỗng, Ngu Linh Tê nhớ đến kiếp trước ở phủ Nhiếp chính Vương chưa từng tổ chức lễ tết, chưa từng giăng đèn kết hoa.
Trong khi kinh thành giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt thì chỉ có Vương phủ yên tĩnh tịch mịch như mồ mả, không có bùa đào cũng chẳng có đèn lồng đỏ.
Sắc màu sặc sỡ duy nhất của cuối năm có lẽ là màu máu tươi dính trên áo choàng của Ninh Ân, không biết là máu của ai.
Có lần tâm trạng Ninh Ân rất tốt, mắt say mơ màng hỏi Ngu Linh Tê muốn gì.
Ngu Linh Tê nào dám nói ra yêu cầu quá đáng?
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Muốn ngắm hoa đăng ngày Tết.”
Ninh Ân cắn môi dưới của nàng, liếm máu chảy ra rồi cười nói: “Được.”
Nhưng Tết năm ấy, thứ chờ đợi bọn họ là một buổi Hồng Môn Yến được chuẩn bị riêng cho Ninh Ân do tàn đảng Thái hậu cố chấp làm theo chiếu thư sắc phong tiểu Hoàng đế liên hợp với hoạn quan.
Đêm đó, bậc thềm hoàng cung máu chảy thành sông, Ngu Linh Tê cũng suýt chết ở đó.
Ninh Ân lau sạch vết máu trên đầu ngón tay, dẫn Ngu Linh Tê đi lên bức tường cao của cung điện, cho nàng xem hội ‘đèn’ náo nhiệt, kinh hãi nhất kinh thành.
Chỉ là thứ được đốt trên từng cây cột không phải đèn lồng mà là người.
Đám phản thần sống sờ sờ hét thảm bị thiêu đến chết.
Đó là lần đầu tiên Ninh Ân giết người trước mặt Ngu Linh Tê, mặt nàng trắng toát như tờ giấy, mãi mãi khắc ghi ánh mắt của hắn khi đó.
Hắn cong môi cười, khói lửa ‘đèn trời’ lấp lánh trong mắt hắn, nhất thời không thể phân biệt là thần tiên trên trời hay là ác quỷ nhân gian.
Sự hủy diệt điên cuồng và tuyệt vọng như thế khác hoàn toàn so với thiếu niên cô đơn trước mặt.
Không biết tại sao, trong mắt Ngu Linh Tê là ánh sáng và khỏi lửa năm mới nhưng nàng vẫn xúc động.
Nếu Ninh Ân chưa từng trải qua những chuyện đó, có phải hắn sẽ khác đi không...?
Suy nghĩ đó chỉ lướt qua như gợn sóng nhỏ, bị nàng hất ra khỏi tâm trí.
“Tiểu thư, thức ăn đến rồi.” Hồ Đào và bốn thị nữ khác bưng một đống đồ nhắm và rượu nóng đến.
Còn mang cả cái lò nhỏ đun rượu.
Bày rượu và thức ăn ra, Ngu Linh Tê ngồi ngay ngắn lại rồi liếc nhìn thiếu niên dưới hành lang, mím môi nói: “Lại đây ngồi.”
Ninh Ân kinh ngạc.
Hắn chậm chạp bước lên thềm đá, đứng trước mặt Ngu Linh Tê nhưng không chịu ngồi xuống.
Ngu Linh Tê nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn và đáng thương của hắn, trái tim mềm nhũn, duỗi tay kéo hắn ngồi xuống ghế dài được chạm khắc tỉ mỉ.
Nàng tự rót một ly rượu nóng, rắc hai thìa ớt bột yêu thích, nghĩ ngợi rồi lại thêm một thìa nữa.
Sau đó đưa ly rượu chân thành này cho Ninh Ân, ấm áp nói: "Uống đi."