Chương 2
Mười phút sau, Ngu Trạch đóng gói "Huyết tinh ma nữ vĩ đại nhất thế kỉ này" nhét vào thùng giấy cao cỡ nửa người in mấy chữ "Khăn giấy Tâm Tương Ấn", ôm cô xuống xe.
"Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Bò sát nhỏ cuồng vọng ngu xuẩn nhà anh, anh đang vũ nhục một ma pháp sư cấp truyền kì đấy có biết không, tôi lệnh cho anh lập tức..."
Ngu Trạch không kiên nhẫn lấy đệm lót chân đặt lên trên thùng giấy, trên đường đi ấn cái đầu tóc vàng líu ríu không ngừng xuống.
Nửa ngày này, cô đại khái nói anh bằng lượng lời nói một tháng, tiếng cô ì ì èo èo lặp đi lặp lại trong đầu anh, dường như muốn nổ tung đầu anh.
Chẳng lẽ là nguyên nhân quyển sách thành tinh?
... Phải, nhất định là như vậy, sách thành tinh thật sự đáng sợ.
"Tại sao anh lại đeo kính bảo vệ? Bò sát đáng chết nhà anh, rốt cuộc anh muốn làm gì ma pháp sư vĩ đại?"
Đầu tóc vàng lại một lần nữa ngoan cố ngoi đầu lên, một cái tay béo múp míp từ trong rương cố gắng duỗi ra, vồ lấy kính râm của anh, cướp đi kính râm không nói, ngón tay còn chạm vào mắt anh, Ngu Trạch đau đớn suýt thì không nhịn được xúc động muốn ném cả người và thùng ra ngoài.
Sách tinh sinh ra từ nước ngoài đeo kính râm của anh —— vì không để kính râm quá to trên mặt rơi xuống, hai tay cô nắm lấy một bên kính râm, diễu võ giương oai cười to:
"Ha! Anh khóc rồi à! Cuối cùng cũng thấy sợ sao, côn trùng đần độn nhà anh, tôi ra lệnh cho anh lập tức thả tôi ra!"
Lửa giận tràn đầy mạnh mẽ bừng lên trong người Ngu Trạch, anh cảm giác huyệt thái dương của mình nảy lên thình thịch.
Anh cắn chặt răng, không nói một lời, bước nhanh đến một chỗ không có người trong công viên, bỏ thùng giấy chứa sách tinh bên cạnh thùng rác viết "Rác thải có thể tái chế".
Ngu Trạch vươn tay cướp lại kính râm, sách tinh giận dữ kêu lên: "Thật to gan, anh dám cướp đồ vật của Huyết tinh ma nữ!"
Ngu Trạch: "..." Tỉnh táo, tỉnh táo, giết người phải ngồi tù.
"Ở lại đừng nhúc nhích." Ngu Trạch mở miệng: "Lát nữa có người tới đón cô thì đi theo bọn họ, bọn họ sẽ giúp cô tìm đồng loại."
"Tôi không muốn tìm đồng loại!" Cô tức giận nói.
Ngu Trạch mắc kệ cô nói cái gì, dặn dò xong lập tức xoay người rời đi.
Bỏ rơi trẻ em? Không tồn tại.
Anh chỉ là nộp đồ vật vô chủ nhặt được cho chú cảnh sát.
Dương Lượng là một cảnh sát nhân dân bình thường của đồn công an Kim Tuyền, giữa trưa, anh ta đang định ngồi tại chỗ chợp mắt, một cuộc điện thoại làm anh ta không thể không gọi đồng nghiệp Tiểu Triệu đi cùng ngay giờ nghỉ trưa.
Tiểu Triệu là sinh viên trường cảnh sát mới vào đồn, cô không nghỉ trưa lại không hề buồn, ngược lại rất hưng phấn.
"Anh Dương, xảy ra chuyện gì hả?"
"Không có gì, việc nhỏ! Chỗ công viên trung tâm phát hiện một đứa bé người nước ngoài đi lạc ấy mà." Dương Lượng nhìn cô một cái, đánh vỡ niềm mong chờ vụ án hình sự lớn của cô.
"Trẻ con —— vậy chúng ta đến nhanh đi, thời nay nhiều kẻ lửa đảo, nói không chừng đi muộn sẽ bị tập đoàn buôn người lẩn trốn ở thủ đô —— "
Tiểu Triệu còn chưa dứt lời, Dương Lượng mở cửa nhét cô ấy vào xe cảnh sát: "Miệng quạ đen! Nói tốt một chút!"
Sau khi hai người tới công viên trung tâm, không bao lâu thì tìm được một cô bé tóc vàng bên trong thùng giấy cạnh thùng rác, cô bé mặc một cái áo thun người lớn rõ ràng không vừa người, ngồi trong thùng giấy không nhúc nhích, nghe thấy tiếng người mới ngẩng đầu, chớp đôi mắt màu xanh tím nhìn bọn họ.
"Đáng yêu quá ——" Tiểu Triệu không nhịn được kêu lên.
Ngay cả là đàn ông, Dương Lượng cũng không nhịn được thầm đồng ý lời cô ấy.
Tiểu Triệu nhìn thùng giấy chỗ cô, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Kỳ quái, cái thùng cao như vậy, sao cô bé vào được?"
Dương Lượng tận lực nở một nụ cười hòa ái của "chú cảnh sát nhân dân": "Cháu gái, cháu đừng sợ, các chú là cảnh sát, cháu tên là gì? Cháu biết nói tiếng trung không?"
Cô nhìn anh ta, mở đôi mắt to sáng ngời ngập nước không nói chuyện.
Tiểu Triệu tốt nghiệp trường danh tiếng cảm thấy bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để mình bộc lộ tài năng, cô thân thiết cười: "Don't be afraid, we are policemen."
"..."
"What's your parents phone number?"
Ma nữ đương nhiên có thể nghe hiểu hai con bò sát mới tới đang nói cái gì.
Con bò sát đáng chết triệu hồi cô kia dám can đảm vứt bỏ cô, bọn họ đã khóa chặt với nhau, ngôn ngữ bò sát nghe hiểu đương nhiên cô cũng có thể nghe hiểu.
Ha ha, dám vứt bỏ cô đúng không?
Cô muốn anh ta khóc hối hận ngu xuẩn hôm nay!
Ngu Trạch trên đường về nhà nhận được điện thoại của người quản lý Triệu Kiện, Triệu Kiện đề nghị lát gặp ở nhà anh, bàn bạc một chút phương hướng công việc sau này, Ngu Trạch mở miệng đồng ý.
Đã ba tháng không có công việc mới, bọn họ xác thật nên bàn bạc phương hướng phát triển sau này, mặc dù đã hết thời hai năm, nhưng Ngu Trạch vẫn không từ bỏ hi vọng nổi tiếng trở lại, bởi vì chỉ có nổi tiếng trở lại, anh mới có thể chứng minh những nước bẩn trên người anh hoàn toàn là có người ác ý vu oan.
Ngu Trạch thực sự chờ mong lần này Triệu Kiện đến thăm có thể mang đến cho anh cơ hội làm việc.
Ngu Trạch đỗ chiếc xe thể thao cao cấp trong ga ra tầng ngầm, đi thang máy về đến nhà, việc đầu tiên chính là pha cho mình ly cà phê.
Trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh như thói quen của anh, không có tiếng nói chuyện ồn ào làm người ta ung não, Ngu Trạch thỏa mãn ngồi xuống ghế sa lon.
Đây mới là cuộc sống hàng ngày của anh.
Nhớ tới sách tinh nước ngoài tự xưng "Huyết tinh ma nữ", Ngu Trạch bỗng nhiên nghĩ —— cô ấy không thể quay về trong sách, liệu có phải bởi vì sách của cô ấy hỏng?
Anh lấy tính mạng người thân ra thề, anh tuyệt đối không hề cố ý phá hỏng quyển sách kia.
Ai bảo quyển sách tự dưng xuất hiện trên bàn của anh như vỏ sò kín không kẽ hở, đóng chặt, lật cũng không lật được?
Lật không ra thì làm sao?
... Lại dùng thêm chút lực chứ sao.
Thế là, nương theo một tiếng "roẹt", anh rốt cuộc mở được quyển sách như tự có lực hút đóng chặt lại.
Anh không liếc được một chút nội dung trong sách, bởi vì ngay khi anh mở được quyển sách ra, lực hút kì lạ kia biến mất —— sách cũng biến mất.
Sách biến mất, nhưng trên bàn sách cách mấy bước xuất hiện một đứa bé co ro.
Sau khi cô mở mắt, tự xưng "Huyết tinh ma nữ", còn nói anh triệu hồi cô.
Triệu hồi? Anh vốn chỉ xé... mở một quyển sách được không?
Nếu như cô không thể quay về trong sách, cảnh sát sẽ đưa cô tới đâu? Viện trung khoa? Viện mồ côi?
... Cô sẽ không ngốc đến mức ném ngọn lửa vào cảnh sát đâu nhỉ?
Vẫn là đừng suy nghĩ, dù sao đời này cũng không thấy được.
Ngu Trạch uống mấy hớp cà phê, bỏ cái ly không vào bồn rửa trong bếp, lấy điện thoại ra lướt tin tức mới—— còn may, không xuất hiện tin tức một cô bé tự xưng Huyết tinh ma nữ.
Lúc này chuông cửa vang lên, Ngu Trạch suy đoán là Triệu Kiện tới, đi đến cửa rồi không chút nghĩ ngợi mở cửa ra.
Sau đó, anh gặp được người anh cho là đời này cũng sẽ không gặp lại.
"Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Bò sát nhỏ cuồng vọng ngu xuẩn nhà anh, anh đang vũ nhục một ma pháp sư cấp truyền kì đấy có biết không, tôi lệnh cho anh lập tức..."
Ngu Trạch không kiên nhẫn lấy đệm lót chân đặt lên trên thùng giấy, trên đường đi ấn cái đầu tóc vàng líu ríu không ngừng xuống.
Nửa ngày này, cô đại khái nói anh bằng lượng lời nói một tháng, tiếng cô ì ì èo èo lặp đi lặp lại trong đầu anh, dường như muốn nổ tung đầu anh.
Chẳng lẽ là nguyên nhân quyển sách thành tinh?
... Phải, nhất định là như vậy, sách thành tinh thật sự đáng sợ.
"Tại sao anh lại đeo kính bảo vệ? Bò sát đáng chết nhà anh, rốt cuộc anh muốn làm gì ma pháp sư vĩ đại?"
Đầu tóc vàng lại một lần nữa ngoan cố ngoi đầu lên, một cái tay béo múp míp từ trong rương cố gắng duỗi ra, vồ lấy kính râm của anh, cướp đi kính râm không nói, ngón tay còn chạm vào mắt anh, Ngu Trạch đau đớn suýt thì không nhịn được xúc động muốn ném cả người và thùng ra ngoài.
Sách tinh sinh ra từ nước ngoài đeo kính râm của anh —— vì không để kính râm quá to trên mặt rơi xuống, hai tay cô nắm lấy một bên kính râm, diễu võ giương oai cười to:
"Ha! Anh khóc rồi à! Cuối cùng cũng thấy sợ sao, côn trùng đần độn nhà anh, tôi ra lệnh cho anh lập tức thả tôi ra!"
Lửa giận tràn đầy mạnh mẽ bừng lên trong người Ngu Trạch, anh cảm giác huyệt thái dương của mình nảy lên thình thịch.
Anh cắn chặt răng, không nói một lời, bước nhanh đến một chỗ không có người trong công viên, bỏ thùng giấy chứa sách tinh bên cạnh thùng rác viết "Rác thải có thể tái chế".
Ngu Trạch vươn tay cướp lại kính râm, sách tinh giận dữ kêu lên: "Thật to gan, anh dám cướp đồ vật của Huyết tinh ma nữ!"
Ngu Trạch: "..." Tỉnh táo, tỉnh táo, giết người phải ngồi tù.
"Ở lại đừng nhúc nhích." Ngu Trạch mở miệng: "Lát nữa có người tới đón cô thì đi theo bọn họ, bọn họ sẽ giúp cô tìm đồng loại."
"Tôi không muốn tìm đồng loại!" Cô tức giận nói.
Ngu Trạch mắc kệ cô nói cái gì, dặn dò xong lập tức xoay người rời đi.
Bỏ rơi trẻ em? Không tồn tại.
Anh chỉ là nộp đồ vật vô chủ nhặt được cho chú cảnh sát.
Dương Lượng là một cảnh sát nhân dân bình thường của đồn công an Kim Tuyền, giữa trưa, anh ta đang định ngồi tại chỗ chợp mắt, một cuộc điện thoại làm anh ta không thể không gọi đồng nghiệp Tiểu Triệu đi cùng ngay giờ nghỉ trưa.
Tiểu Triệu là sinh viên trường cảnh sát mới vào đồn, cô không nghỉ trưa lại không hề buồn, ngược lại rất hưng phấn.
"Anh Dương, xảy ra chuyện gì hả?"
"Không có gì, việc nhỏ! Chỗ công viên trung tâm phát hiện một đứa bé người nước ngoài đi lạc ấy mà." Dương Lượng nhìn cô một cái, đánh vỡ niềm mong chờ vụ án hình sự lớn của cô.
"Trẻ con —— vậy chúng ta đến nhanh đi, thời nay nhiều kẻ lửa đảo, nói không chừng đi muộn sẽ bị tập đoàn buôn người lẩn trốn ở thủ đô —— "
Tiểu Triệu còn chưa dứt lời, Dương Lượng mở cửa nhét cô ấy vào xe cảnh sát: "Miệng quạ đen! Nói tốt một chút!"
Sau khi hai người tới công viên trung tâm, không bao lâu thì tìm được một cô bé tóc vàng bên trong thùng giấy cạnh thùng rác, cô bé mặc một cái áo thun người lớn rõ ràng không vừa người, ngồi trong thùng giấy không nhúc nhích, nghe thấy tiếng người mới ngẩng đầu, chớp đôi mắt màu xanh tím nhìn bọn họ.
"Đáng yêu quá ——" Tiểu Triệu không nhịn được kêu lên.
Ngay cả là đàn ông, Dương Lượng cũng không nhịn được thầm đồng ý lời cô ấy.
Tiểu Triệu nhìn thùng giấy chỗ cô, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Kỳ quái, cái thùng cao như vậy, sao cô bé vào được?"
Dương Lượng tận lực nở một nụ cười hòa ái của "chú cảnh sát nhân dân": "Cháu gái, cháu đừng sợ, các chú là cảnh sát, cháu tên là gì? Cháu biết nói tiếng trung không?"
Cô nhìn anh ta, mở đôi mắt to sáng ngời ngập nước không nói chuyện.
Tiểu Triệu tốt nghiệp trường danh tiếng cảm thấy bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để mình bộc lộ tài năng, cô thân thiết cười: "Don't be afraid, we are policemen."
"..."
"What's your parents phone number?"
Ma nữ đương nhiên có thể nghe hiểu hai con bò sát mới tới đang nói cái gì.
Con bò sát đáng chết triệu hồi cô kia dám can đảm vứt bỏ cô, bọn họ đã khóa chặt với nhau, ngôn ngữ bò sát nghe hiểu đương nhiên cô cũng có thể nghe hiểu.
Ha ha, dám vứt bỏ cô đúng không?
Cô muốn anh ta khóc hối hận ngu xuẩn hôm nay!
Ngu Trạch trên đường về nhà nhận được điện thoại của người quản lý Triệu Kiện, Triệu Kiện đề nghị lát gặp ở nhà anh, bàn bạc một chút phương hướng công việc sau này, Ngu Trạch mở miệng đồng ý.
Đã ba tháng không có công việc mới, bọn họ xác thật nên bàn bạc phương hướng phát triển sau này, mặc dù đã hết thời hai năm, nhưng Ngu Trạch vẫn không từ bỏ hi vọng nổi tiếng trở lại, bởi vì chỉ có nổi tiếng trở lại, anh mới có thể chứng minh những nước bẩn trên người anh hoàn toàn là có người ác ý vu oan.
Ngu Trạch thực sự chờ mong lần này Triệu Kiện đến thăm có thể mang đến cho anh cơ hội làm việc.
Ngu Trạch đỗ chiếc xe thể thao cao cấp trong ga ra tầng ngầm, đi thang máy về đến nhà, việc đầu tiên chính là pha cho mình ly cà phê.
Trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh như thói quen của anh, không có tiếng nói chuyện ồn ào làm người ta ung não, Ngu Trạch thỏa mãn ngồi xuống ghế sa lon.
Đây mới là cuộc sống hàng ngày của anh.
Nhớ tới sách tinh nước ngoài tự xưng "Huyết tinh ma nữ", Ngu Trạch bỗng nhiên nghĩ —— cô ấy không thể quay về trong sách, liệu có phải bởi vì sách của cô ấy hỏng?
Anh lấy tính mạng người thân ra thề, anh tuyệt đối không hề cố ý phá hỏng quyển sách kia.
Ai bảo quyển sách tự dưng xuất hiện trên bàn của anh như vỏ sò kín không kẽ hở, đóng chặt, lật cũng không lật được?
Lật không ra thì làm sao?
... Lại dùng thêm chút lực chứ sao.
Thế là, nương theo một tiếng "roẹt", anh rốt cuộc mở được quyển sách như tự có lực hút đóng chặt lại.
Anh không liếc được một chút nội dung trong sách, bởi vì ngay khi anh mở được quyển sách ra, lực hút kì lạ kia biến mất —— sách cũng biến mất.
Sách biến mất, nhưng trên bàn sách cách mấy bước xuất hiện một đứa bé co ro.
Sau khi cô mở mắt, tự xưng "Huyết tinh ma nữ", còn nói anh triệu hồi cô.
Triệu hồi? Anh vốn chỉ xé... mở một quyển sách được không?
Nếu như cô không thể quay về trong sách, cảnh sát sẽ đưa cô tới đâu? Viện trung khoa? Viện mồ côi?
... Cô sẽ không ngốc đến mức ném ngọn lửa vào cảnh sát đâu nhỉ?
Vẫn là đừng suy nghĩ, dù sao đời này cũng không thấy được.
Ngu Trạch uống mấy hớp cà phê, bỏ cái ly không vào bồn rửa trong bếp, lấy điện thoại ra lướt tin tức mới—— còn may, không xuất hiện tin tức một cô bé tự xưng Huyết tinh ma nữ.
Lúc này chuông cửa vang lên, Ngu Trạch suy đoán là Triệu Kiện tới, đi đến cửa rồi không chút nghĩ ngợi mở cửa ra.
Sau đó, anh gặp được người anh cho là đời này cũng sẽ không gặp lại.