Chương 7
Trong lúc vô tình nàng ăn một ngụm lớn drame, nhìn dáng vẻ đôi bên tình chàng ý thiếp. Nếu nàng nhớ không nhầm, Ẩm Nguyệt trong miệng nam chính kia, là chất nữ (*) chủ mẫu Túc Nghi Phương, đại tiểu thư Lâm Sơn tộc Ứng Long, Túc Ẩm Nguyệt.
(*) cháu gái
Trong sách vị này cũng là một nhân vật tàn nhẫn nổi danh, nàng là biểu muội nam chính, lưỡng tiểu vô hiềm sai (*), thanh mai trúc mã cùng nam chính, từng uy hiếp đến vị trí chính thất nữ chính, mặt khác còn bức nàng đến phá thai sinh non.
(*) hai trẻ nhỏ không hề có tị hiềm
Làm được đến bước này, thứ nhất, do thân phận biểu muội chiếm ưu thế, thứ hai phải kể đến nhược thể của nàng.
Hài tử biết khóc sẽ có thức ăn, dường như người mang thân thể yếu ớt càng dễ dàng được trưởng bối nâng niu. Lăng Trọng Dục là một điển hình, thì Túc Ẩm Nguyệt cũng là một minh chứng.
Chủ mẫu Túc Nghi Phương cùng Lâm Sơn Túc gia vẫn luôn cố ý thân càng thêm thân, đến tên tra phụ Lăng Hiển Hồng cũng ngầm đồng thuận. Tuy rằng sự thật đã chứng minh Lăng Thanh Tiêu mới là biểu ca thật của Túc Ẩm Nguyệt, nhưng tình nghĩa sinh ra thì không thể hồi trở lại, nàng vẫn luôn lãnh đạm đối Lăng Thanh Tiêu, ngược lại xum xoe mộng tưởng trở thành tân nương Lăng Trọng Dục.
Biểu muội thân thể mảnh mai, xuất thân cao quý, đối với hắn nhất vãng tình thâm (*), trong miệng hắn Túc Ẩm Nguyệt chỉ tồn tại tình cảm huynh muội, trên thực tế luôn thiên vị nàng hết lần này đến lần khác. Nàng ta ỷ vào thân thể bệnh nhược, quấy nhiễu hò hẹn, phá hư tình cảm nam nữ chính, thậm chí còn lên kế hãm hại nữ chính. Nam chính bức nữ chính treo trên thành trì, cưỡng ép nàng moi tim trao Túc Ẩm Nguyệt kéo dài sinh mệnh.
(*) yêu sâu đậm, thắm thiết (được lặp lại nhiều lần trong một bài hát do Lý Kiện trình bày)
Biểu muội ác độc bày chuyện đến như thế, cũng coi là ấn tượng đi. Nhưng hiện tại nhìn qua có vẻ Túc Ẩm Nguyệt còn chưa chen chân đến tình cảm nam nữ chính, đôi bên sau khi có hiểu lầm, liền chạy nhanh đuổi theo thề thốt quay lại. Lạc Hàm nghĩ đến cốt truyện sau này, lại nhìn tên nam chính tay chỉ trời chân đạp đất, mồm mép tép nhảy, trong lòng chỉ nhẹ nhếch khóe môi.
Ui chà.. nam nhân. Lời thề sắt son chỉ là tình huynh muội, nếu thật như vậy về sau còn kéo nhau lên giường sao?
Tên nam nhân chết tiệt thấy lê quên lựu, thấy trăng quên đèn. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên nghĩ tới, Lăng Thanh Tiêu ở chốn nào?
Hắn từng tuyên thệ với Thiên Đạo chưa, hứa hẹn với nữ nhân trông như nào?
Lạc Hàm mang tâm tư bí ẩn, tìm kiếm tên của đại ma vương. Nhưng rồi phải tiếc nuối, kết quả bằng không.
Nàng chưa bỏ ý định, mở rộng phạm vi sàng lọc, hứa nguyện, cầu phúc cũng mở ra tất. Nàng nhấn xác nhận, hệ thống cho ra "Đang kiểm tra..", nàng mang tâm thế đầy háo hức mà chờ, vài giây sau, kết quả kiểm tra vẫn y chang.
Lạc Hàm thật sự thấy ngoài ý muốn, nhìn Lăng Thanh Tiêu là người tính tình lãnh đạm, không yêu đương có thể hiểu được, chứ cả ngàn năm đến nay, hắn đến một cái sở nguyện cũng không có sao? Đến cùng đây là quá mức tự tin, chắc chắn rằng không cần cầu mong cũng đạt được mục tiêu, hay do quá mức bi quan, không đặt bất cứ hi vọng nào vì biết kết quả không ra sao cả?
Khả năng nữa là nàng không nên đoán, có thể là cả hai đều đúng.
Lạc Hàm không khỏi nhìn về phía bên kia phòng, nơi một bức tường ngăn cách, không nói cũng biết giờ Lăng Thanh Tiêu đang tu luyện.
Hắn sống quá quy củ, thật sự không khác máy móc là mấy. Nhịn không được lặng lẽ thở dài một hơi.
Đại ma vương Thiên tư hơn người đều cần cù đến như thế, nàng có lý do gì để lười biếng không tu luyện sao? Nàng tự tạo cho mình chút động lực, quay đầu kéo chăn ra, chuẩn bị đánh một giấc.
Đêm nay quá là mệt mỏi rồi, đến ngày mai nàng nhất định sẽ rất chăm chỉ tu luyện đấy!
Ngày hôm sau, đang say giấc nồng, bỗng nhiên bị đồng hồ báo thức gọi dậy. Hai mắt nhập nhoàng mần mò tìm đồng hồ, cuối cùng lại phát hiện từ vòng tay mà ra.
Xem phụ mẫu nàng thảnh thơi đến thế nào đi, thế mà thiết lập cả chức năng đồng hồ.
Lạc Hàm xử lí xong, qua màn quấy rầy tàn ác vừa rồi, muốn ngủ cũng không nổi, dứt khoát dậy luôn.
Tu Tiên cũng có điểm tốt, đó là khả năng nhân loại được giải phóng rất hoàn hảo, y phục tự mình thanh tẩy, giường đệm tự giác gấp gọn. Nàng một bên dùng thần thức lấy chậu rửa mặt, một bên nghĩ tới chút nữa tìm Lăng Thanh Tiêu học mấy cái pháp quyết hút bụi, thế là sau này mặt cũng khỏi rửa luôn.
Nàng rất nhanh thu thập mọi thứ đem mình thành Tiên nữ, nhìn mình trong gương say đắm một hồi, mới lưu luyến mang mạn che mặt.
Mạn che cùng đấu lạp đều do Lăng Thanh Tiêu chuẩn bị, đồ vật hôm qua mua, trực tiếp gửi đến phòng nàng, pháp trận truyền tống tự động đưa đến. Tiên giới tôn chỉ bạch sắc, mạn che cùng đấu lạp hắn thu xếp đều màu trắng, trong đó đấu lạp kéo dài đến đầu gối, chỉ để lộ một đoạn tà váy.
Mang lên, đừng nói là mặt, đến cả dáng người cũng kín mít luôn. Lạc Hàm nghĩ đến bữa ăn sắp tới, liền không dùng đấu lạp, chỉ mang mạn che.
Sau khi ra cửa, trực tiếp hướng tới phòng Lăng Thanh Tiêu. Mới đến gần, cửa liền mở ra từ trong.
Lăng Thanh Tiêu đứng trong phòng, trầm tĩnh nhìn nàng: "Chuyện gì?"
Sáng sớm tinh mơ đã nhìn thấy Tiên nhân bằng xương bằng thịt, tâm trạng thật sự hào hứng hơn nhiều nha. Lạc Hàm cười ngượng ngùng hỏi: "Ngươi có muốn xuống lầu ăn sáng không?"
Ngôn ngữ của nhân loại thật sự muôn hình vạn trạng, vấn đề này nàng hỏi thật sự có hàm ý. Không nói chính mình muốn ăn cơm, đơn thuần chỉ chứa thiện ý mời Lăng Thanh Tiêu dùng bữa. Hắn đã tích cốc, đã sớm không cần ăn, chủ yếu trên người Lạc Hàm một cắc cũng không có.
Ta nói có sai đâu.
Lăng Thanh Tiêu gật đầu, khép cửa xuống lầu cùng nàng.
Hai người dung mạo đều xuất chúng, vì tránh phiền toái, Lăng Thanh Tiêu bao nguyên một gian, gọi chủ quán mang thức ăn lên. Chỉ là khách điếm không quá xa hoa, pháp trận cách âm không thực sự chất lượng, loáng thoáng nghe được âm thanh đến từ cách vách.
".. Các ngươi biết gì chưa, Chung Sơn Lăng gia có một vụ bầy hầy không tưởng nổi, trưởng tử cùng tư sinh tử (*), thế mà bị tráo nhau!"
(*) con riêng
"Còn có chuyện này? Lăng gia kia với Long tộc đấy sao?"
"Đúng đúng, trung Thập Bát Trọng Thiên còn có cái Lăng gia nào đâu mà hỏi?" Hắn tấm tắc lấy làm lạ, "Hiện giờ hạ Lục Trọng Thiên không làm nên cơm cháo gì nhất Tiên tộc, cũng không xuất hiện huyết mạch tạp nham, không ngờ tới chú trọng huyết thống như Long tộc cũng dính tới loại gièm pha này. Hài tử chính thất cùng thiếp thất hoán đổi một ngàn năm, không phải dẫn Tru Ma lôi tới, còn chưa biết sự thật này chôn giấu bao lâu đâu."
"Tru Ma lôi?" đối phương càng là kinh hãi, "Thời nay Tiên Ma đối nghịch, Thiên Đế vẫn luôn xuất thân từ Long tộc, Ma tộc vậy mà trà trộn nội bộ Long tộc là sao?"
Tên kể chuyện thở dài một hơi ngay, dù là Thiên Đế hay là Long tộc, ai là người để Tán Tiên như bọn họ dị nghị cho được. Thanh âm hai người nhỏ dần, đến khi không còn phân biệt rõ ràng nữa.
Lạc Hàm lặng lẽ liếc mắt nhìn Lăng Thanh Tiêu, thì ra trong thời gian này tin hắn cùng Lăng Trọng Dục bị đánh tráo đã truyền nhau khắp Tiên giới, thậm chí đến nơi giao nhau giữa hạ, trung giới hẻo lánh cũng có người bàn ra tán vào.
Cũng không trách được, nếu đặt ở nhân gian, hai đứa trẻ bị nhầm lẫn cũng dấy lên làn sóng lớn, huống chi giới Tiên nhân? Tiên giới mỗi cá nhân đều có pháp lực, thần thức bao trùm hết thảy đến gió thổi cỏ lay còn phát hiện ra, chưa nói đến cấm chế, pháp trận đủ loại, nói đúng mà ra, thứ sai lầm nghiệp dư như ôm nhầm này sẽ không có cơ hội xảy ra.
Ngang ngược là nó cố tình xuất hiện rồi, còn là nơi được thủ vệ nghiêm ngặt như nội viện chủ mẫu. Kẻ chủ mưu là ai, chưa ẩm ương thì sẽ tự rõ.
Thời điểm Lạc Hàm đọc sách nhìn đến thành phần tra phụ thiên vị đổi những hài tử đó, nàng cũng giận đến chuyển màu cầu vồng, Lăng Thanh Tiêu là người bị bất công, trong lòng đã khó chịu ra sao?
Chủ mẫu Túc Nghi Phương không rõ Lăng Thanh Tiêu là thân sinh, ngược đãi hắn điều này đã có nguyên nhân, thiếp thất Bạch Linh Loan càng tỏ ra thương yêu thân sinh của mình, điều này là có thể lý giải. Về phần Lăng Hiển Hồng tính như nào? Là phụ thân, hắn nhìn thấy Túc Nghi Phương đang thương tổn Lăng Thanh Tiêu, lúc đó não còn thực hiện được chức năng vốn có không?
Lạc Hàm yên lặng ngao ngán, Lăng Thanh Tiêu vẫn ngồi thẳng tắp như cũ, biểu tình đạm mạc, những vấn đề này tựa như không dính dáng gì đến hắn. Nghĩ việc an ủi lại càng phản tác dụng, nàng quay ra chủ động rót linh trà: "Ly này ta kính ngươi, cảm tạ vì đã dẫn ta rời thâm uyên."
Lông mi nhẹ nhàng nhấc, liếc mắt qua chậm rãi đáp: "Thông đạo do ngươi mở."
Nụ cười nàng hơi khựng lại, đấy nhìn thấy chưa, trời đánh thánh đâm cái cuộc đối thoại dở hơi này. Chừa ngươi cái đồ nam phụ Lăng Thanh Tiêu, nam chính tay trái cưng biểu muội, tay phải thương nữ chính, ngước lên là thề non hẹn biển, cúi xuống là rót mật vào lòng, nữ chính người ta vui thơ thẩn, mơ màng, quay ra nhìn mặt ngươi đi, nói một câu hôi rình câu chuyện.
Lạc Hàm nhướng mày, gượng cười nói tiếp: "Trước đó ngươi đã cứu ta, dù sao ta cũng nên cảm tạ ngươi mà."
Lãnh đạm, điềm tĩnh như cũ, Lăng Thanh Tiêu rạch ròi: "Chỉ là một cuộc giao dịch, cũng không ai thiếu ai."
Được, Lạc Hàm vô cảm cúi đầu dùng bữa. Nàng lo nghĩ hắn tự mình suy diễn, cố ý chuyển chủ đề, hắn quay ra thảnh thơi kêu đây là giao dịch, ngươi đến thế luôn?
Ngươi cái đồ lãnh cảm.
Nàng ăn, toàn thời gian hắn ngồi cạnh lẳng lặng chờ, không thúc giục cũng không quấy rầy. Ban đầu có hỏi qua thêm bộ chén đũa, Lăng Thanh Tiêu đều cự tuyệt.
Tu đến Linh tiên chính thức nhập Tiên môn, thoát ly triệt để thất tình lục dục, không yêu cầu ăn, ngủ. Chỉ là không cần thiết, không phải cấm. Vẫn có rất nhiều Tiên nhân phàm ăn, sẽ dùng linh thú, linh thảo làm đồ ăn. Linh thảo, linh thú qua tôi luyện, dùng làm thực phẩm sẽ không gia tăng tạp chất trong cơ thể, ngược lại có thể khiến tu vi tăng trưởng.
Sự thật hiển nhiên, linh thạch cho chầu ăn này nghe không thơm chút nào.
Hôm nay cơm ăn đậm vị tư bản sang giàu, mỗi miếng ăn nàng đều tận hưởng vô cùng. Qua Lăng Thanh Tiêu, từ đầu đến giờ vẫn thản nhiên như thế.
Một cỗ máy thiết kế vô cùng tinh vi, kỉ luật đến chán ngán.
Nàng thoải mái ăn uống một hồi, Lăng Thanh Tiêu kêu chủ quán tới tính tiền. Với hai vị này, chưởng quầy vẫn ấn tượng rất sâu sắc, thấy họ liền ân cần hỏi han: "Hai vị Tiên quân, Tiên tử. Bữa này các vị có hài lòng không?"
Những thời điểm này trông cậy gì tên kia nữa, nàng chỉ có thể khách sáo đáp lại: "Không có gì để chê cả, làm phiền ông rồi."
Chưởng quầy thấy nàng niềm nở. Đã là người, ai cũng yêu cái đẹp, ông hào hứng trò chuyện cùng vị Tiên tử mỹ mạo này: "Không dám nhận, đây là bổn phận của ta. Không biết Tiên tử còn muốn dừng chân bao lâu, hai vị trụ lại tiểu điếm, phải chăng vì Bí cảnh Bích Vân?"
Lạc Hàm nghe được, ngẩn người ra: "Bí cảnh Bích Vân?"
"Đúng vậy." Ông thấy nàng vậy mà không biết, ngạc nhiên đến lắp bắp, "Tiên tử không biết chuyện này sao? Ta đinh ninh rằng, đích đến hai vị là bí cảnh."
Lạc Hàm tò mò, hỏi: "Bí cảnh Bích Vân là gì vậy?"
Chủ quán nghe được, lập tức hiện lên vẻ đắc ý: "Nơi này rất khó lường, hàng vạn bí cảnh tồn tại ở trung Trọng Thiên, Bí cảnh Bích Vân còn là hàng phiên bản giới hạn. Mộc linh khí thanh thúy (*) bao trùm, Thiên tài Địa bảo trù phú vô biên, trong đó phải kể đến Hạc Linh Lan!"
(*) trong trẻo và vang xa
Ngữ điệu cực kì hưng phấn, Lạc Hàm cười mỉm đáp lại, hỏi: "Hạc Linh Lan là gì vậy?"
Chủ quán kinh hãi trợn mắt nhìn nàng, Lạc Hàm thấy thế lập tức giãi bày: "Đây là lần đầu ta cùng ca ca rời nhà lịch luyện, rất nhiều tin tức vẫn còn rời rạc. Cảm phiền chủ quán thuyết giáo đôi chút giúp huynh muội ta."
Huynh muội sao? Ánh mắt Lăng Thanh Tiêu rời đi, lẳng lặng liếc nhìn Lạc Hàm, cũng không nhiều lời.
Ông cũng không đặt nhiều nghi vấn, thậm chí còn tấm tắc ngộ ra, thì ra là huynh muội, trách sao được người cùng một nhà mà, dung mạo đều rất xuất chúng.
Chủ quán đáp: "Hạc Linh Lan là dược liệu chuyên dụng cho kinh mạch, hiếm có khó tìm, Tiên giới lắm loại dược diệu đan kỳ, nhưng chữa trị kinh mạch lại chẳng có là bao. Đồn rằng, kinh mạch vỡ nát, Hạc Linh Lan cũng có thể tu bổ nguyên trạng. Kinh mạch tựa khung xương mấu chốt trong tu hành, chỉ cần có điều kiện thôi, ai lại không muốn giữ cho mình bảo hiểm dự phòng bất trắc, dù cho bản thân không động đến, để lại vãn bối sở dụng vẫn rất đáng giá. Cũng bởi vậy, trên thương trường Hạc Linh Lan là vô giá, lần này xa xôi vạn dặm cũng bị Bí cảnh Bích Vân thu hút, đến thử vận khí, biết đâu lại tìm được Hạc Linh Lan không chừng."
Lạc Hàm thông suốt, là dược liệu chữa trị kinh mạch, lí do náo nhiệt đến vậy là đây sao. Nàng cảm tạ chủ quán, liền giục ông xuống lầu.
Yên lặng, Lạc Hàm lập tức nhìn về phía Lăng Thanh Tiêu, trong mắt ánh lên mong mỏi: "Chúng ta cũng đến xem được chứ?"
Nàng nhớ lúc trước kinh mạch Lăng Thanh Tiêu bị thương tổn, mười phần nghiêm trọng. Tuy được dưỡng thương qua tinh hoa Bồ Đề, nhưng hiệu quả chắc chắn không bằng Hạc Linh Lan.
Lăng Thanh Tiêu sắc mặt hơi đanh lại, hỏi: "Kinh mạch ngươi bị thương?"
"Làm gì có chuyện đó." Lạc Hàm chán nản mà nhìn hắn, "Đây cho ngươi dùng chứ sao."
Ngoài ý muốn chớp mắt một cái, hắn cho rằng nàng muốn tìm cho mình một tấm bùa hộ thân, vậy mà vì hắn?
Lúc sau hắn phản ứng lại, cự tuyệt theo bản năng: "Không cần."
"Kinh mạch rất quan trọng, ngươi lại còn ngang ngược?" Nàng rất kiên trì, nói: "Mỗi ngày đều tu luyện, nếu không chữa khỏi nội thương kinh mạch, mỗi khi vận khí sẽ đau liền, đúng chưa?"
"Không phải thương tích gì đáng để chú trọng." Hắn nói xong thì ngừng lại một hồi, nói: "Ta không thấy đây là thương tổn. Hiện giờ ngươi không có tu vi, nhập bí cảnh sẽ không an toàn. Không nhất thiết đi một chuyến vì Hạc Linh Lan."
"Chuyện của ngươi thì là cần thiết." Lạc Hàm không để Lăng Thanh Tiêu có cơ hội phản bác, dứt khoát nói, "Dù sao cũng không có điểm đến, qua bí cảnh một chuyến cũng được. Ta còn chưa biết bí cảnh hình dạng như nào cả."
Lạc Hàm cũng đã nói vậy, Lăng Thanh Tiêu cũng không nói tiếp. Đúng ra mà nói, đây thật sự không phải thương tích gì khó lành.
Huyết nhục (*) Long tộc cường thế, không phải thương tích trí mạng, đều có thể tự lành. Lăng Thanh Tiêu đã quen từ khi còn nhỏ, duy chỉ lần này do đào nội đan, hắn thật sự bị thương quá nặng, không cách nào tự trị hoàn toàn.
(*) máu thịt
Rồng bị móc đan sánh ngang người thường bị moi tim. Vị trí Long đan này được Thần tu bổ bằng một viên Thần châu, tuy nơi này vẫn nhói, nhưng đây là mức độ có thể nhẫn nhịn. Đặt lên bàn cân mà so, thương tổn kinh mạch thật không đáng nhắc đến.
Từ khi còn nhỏ, Túc Nghi Phương đã bóp hẹp tài nguyên tu luyện của hắn, Lăng Thanh Tiêu chỉ có thể nỗ lực gấp bội để thu nhỏ chênh lệch. Khi đó tuổi nhỏ, vận hành linh khí không có chỉ dẫn, kinh mạch bị hao tổn liên tục, tình huống nghiêm trọng hơn nhiều so với hiện tại.
Chưa kể đến lần này có tinh hoa Bồ Đề tu dưỡng, so với khi xưa đã lành lặn hơn rất nhiều, Lăng Thanh Tiêu không cảm thấy đau ở mức độ này thì gọi là thụ thương. Không ngờ được Lạc Hàm vì vậy mà muốn đi tìm Hạc Linh Lan.
Hắn thấy có chút chuyện bé xé ra to, vừa có một chút bối rối.
Trước giờ, đãi ngộ như vậy luôn thuộc về Lăng Trọng Dục. Lăng Trọng Dục chiếm linh khí tốt nhất, giành tài nguyên nhiều nhất, đôi chút thương tích kéo theo cả tòa Chung Sơn kinh động, tu vi nhỉnh lên bước nhỏ, mọi người gióng trống khua chiêng khen ngợi không dứt, những điều này Lăng Thanh Tiêu đã quá quen.
Hắn sẽ luôn rút lui, né xa ba thước, tự sinh tự diệt, vĩnh viễn nhượng bộ Lăng Trọng Dục.
Chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày, người nào đó vì vết thương không đáng kể của hắn, đi bí cảnh tìm linh dược quý báu.
Lăng Thanh Tiêu thất thần trong chốc lát, Lạc Hàm đã mang mạn che lên, tò mò cùng kích động, hỏi: "Chúng ta sẽ đi thám hiểm bí cảnh, còn chuẩn bị cả đan dược cùng vật tư đúng không?"
Lăng Thanh Tiêu hồi thần, nhìn ấu tể hưng phấn trước mắt, khẽ thở dài: "Tất nhiên rồi."
Lạc Hàm sắp không kìm nén được, chỉ thấy qua nhân vật chính lịch luyện, chưa từng nghĩ đến ngày bánh này rơi trúng nàng. Phấn khích muốn ra ngoài sắm sửa, Lăng Thanh Tiêu ngăn lại, liêm chính mà dựng tường băng trước mặt nàng: "Trở về mang đấu lạp theo."
".. Rõ."
(*) cháu gái
Trong sách vị này cũng là một nhân vật tàn nhẫn nổi danh, nàng là biểu muội nam chính, lưỡng tiểu vô hiềm sai (*), thanh mai trúc mã cùng nam chính, từng uy hiếp đến vị trí chính thất nữ chính, mặt khác còn bức nàng đến phá thai sinh non.
(*) hai trẻ nhỏ không hề có tị hiềm
Làm được đến bước này, thứ nhất, do thân phận biểu muội chiếm ưu thế, thứ hai phải kể đến nhược thể của nàng.
Hài tử biết khóc sẽ có thức ăn, dường như người mang thân thể yếu ớt càng dễ dàng được trưởng bối nâng niu. Lăng Trọng Dục là một điển hình, thì Túc Ẩm Nguyệt cũng là một minh chứng.
Chủ mẫu Túc Nghi Phương cùng Lâm Sơn Túc gia vẫn luôn cố ý thân càng thêm thân, đến tên tra phụ Lăng Hiển Hồng cũng ngầm đồng thuận. Tuy rằng sự thật đã chứng minh Lăng Thanh Tiêu mới là biểu ca thật của Túc Ẩm Nguyệt, nhưng tình nghĩa sinh ra thì không thể hồi trở lại, nàng vẫn luôn lãnh đạm đối Lăng Thanh Tiêu, ngược lại xum xoe mộng tưởng trở thành tân nương Lăng Trọng Dục.
Biểu muội thân thể mảnh mai, xuất thân cao quý, đối với hắn nhất vãng tình thâm (*), trong miệng hắn Túc Ẩm Nguyệt chỉ tồn tại tình cảm huynh muội, trên thực tế luôn thiên vị nàng hết lần này đến lần khác. Nàng ta ỷ vào thân thể bệnh nhược, quấy nhiễu hò hẹn, phá hư tình cảm nam nữ chính, thậm chí còn lên kế hãm hại nữ chính. Nam chính bức nữ chính treo trên thành trì, cưỡng ép nàng moi tim trao Túc Ẩm Nguyệt kéo dài sinh mệnh.
(*) yêu sâu đậm, thắm thiết (được lặp lại nhiều lần trong một bài hát do Lý Kiện trình bày)
Biểu muội ác độc bày chuyện đến như thế, cũng coi là ấn tượng đi. Nhưng hiện tại nhìn qua có vẻ Túc Ẩm Nguyệt còn chưa chen chân đến tình cảm nam nữ chính, đôi bên sau khi có hiểu lầm, liền chạy nhanh đuổi theo thề thốt quay lại. Lạc Hàm nghĩ đến cốt truyện sau này, lại nhìn tên nam chính tay chỉ trời chân đạp đất, mồm mép tép nhảy, trong lòng chỉ nhẹ nhếch khóe môi.
Ui chà.. nam nhân. Lời thề sắt son chỉ là tình huynh muội, nếu thật như vậy về sau còn kéo nhau lên giường sao?
Tên nam nhân chết tiệt thấy lê quên lựu, thấy trăng quên đèn. Nghĩ đến đây, bỗng nhiên nghĩ tới, Lăng Thanh Tiêu ở chốn nào?
Hắn từng tuyên thệ với Thiên Đạo chưa, hứa hẹn với nữ nhân trông như nào?
Lạc Hàm mang tâm tư bí ẩn, tìm kiếm tên của đại ma vương. Nhưng rồi phải tiếc nuối, kết quả bằng không.
Nàng chưa bỏ ý định, mở rộng phạm vi sàng lọc, hứa nguyện, cầu phúc cũng mở ra tất. Nàng nhấn xác nhận, hệ thống cho ra "Đang kiểm tra..", nàng mang tâm thế đầy háo hức mà chờ, vài giây sau, kết quả kiểm tra vẫn y chang.
Lạc Hàm thật sự thấy ngoài ý muốn, nhìn Lăng Thanh Tiêu là người tính tình lãnh đạm, không yêu đương có thể hiểu được, chứ cả ngàn năm đến nay, hắn đến một cái sở nguyện cũng không có sao? Đến cùng đây là quá mức tự tin, chắc chắn rằng không cần cầu mong cũng đạt được mục tiêu, hay do quá mức bi quan, không đặt bất cứ hi vọng nào vì biết kết quả không ra sao cả?
Khả năng nữa là nàng không nên đoán, có thể là cả hai đều đúng.
Lạc Hàm không khỏi nhìn về phía bên kia phòng, nơi một bức tường ngăn cách, không nói cũng biết giờ Lăng Thanh Tiêu đang tu luyện.
Hắn sống quá quy củ, thật sự không khác máy móc là mấy. Nhịn không được lặng lẽ thở dài một hơi.
Đại ma vương Thiên tư hơn người đều cần cù đến như thế, nàng có lý do gì để lười biếng không tu luyện sao? Nàng tự tạo cho mình chút động lực, quay đầu kéo chăn ra, chuẩn bị đánh một giấc.
Đêm nay quá là mệt mỏi rồi, đến ngày mai nàng nhất định sẽ rất chăm chỉ tu luyện đấy!
Ngày hôm sau, đang say giấc nồng, bỗng nhiên bị đồng hồ báo thức gọi dậy. Hai mắt nhập nhoàng mần mò tìm đồng hồ, cuối cùng lại phát hiện từ vòng tay mà ra.
Xem phụ mẫu nàng thảnh thơi đến thế nào đi, thế mà thiết lập cả chức năng đồng hồ.
Lạc Hàm xử lí xong, qua màn quấy rầy tàn ác vừa rồi, muốn ngủ cũng không nổi, dứt khoát dậy luôn.
Tu Tiên cũng có điểm tốt, đó là khả năng nhân loại được giải phóng rất hoàn hảo, y phục tự mình thanh tẩy, giường đệm tự giác gấp gọn. Nàng một bên dùng thần thức lấy chậu rửa mặt, một bên nghĩ tới chút nữa tìm Lăng Thanh Tiêu học mấy cái pháp quyết hút bụi, thế là sau này mặt cũng khỏi rửa luôn.
Nàng rất nhanh thu thập mọi thứ đem mình thành Tiên nữ, nhìn mình trong gương say đắm một hồi, mới lưu luyến mang mạn che mặt.
Mạn che cùng đấu lạp đều do Lăng Thanh Tiêu chuẩn bị, đồ vật hôm qua mua, trực tiếp gửi đến phòng nàng, pháp trận truyền tống tự động đưa đến. Tiên giới tôn chỉ bạch sắc, mạn che cùng đấu lạp hắn thu xếp đều màu trắng, trong đó đấu lạp kéo dài đến đầu gối, chỉ để lộ một đoạn tà váy.
Mang lên, đừng nói là mặt, đến cả dáng người cũng kín mít luôn. Lạc Hàm nghĩ đến bữa ăn sắp tới, liền không dùng đấu lạp, chỉ mang mạn che.
Sau khi ra cửa, trực tiếp hướng tới phòng Lăng Thanh Tiêu. Mới đến gần, cửa liền mở ra từ trong.
Lăng Thanh Tiêu đứng trong phòng, trầm tĩnh nhìn nàng: "Chuyện gì?"
Sáng sớm tinh mơ đã nhìn thấy Tiên nhân bằng xương bằng thịt, tâm trạng thật sự hào hứng hơn nhiều nha. Lạc Hàm cười ngượng ngùng hỏi: "Ngươi có muốn xuống lầu ăn sáng không?"
Ngôn ngữ của nhân loại thật sự muôn hình vạn trạng, vấn đề này nàng hỏi thật sự có hàm ý. Không nói chính mình muốn ăn cơm, đơn thuần chỉ chứa thiện ý mời Lăng Thanh Tiêu dùng bữa. Hắn đã tích cốc, đã sớm không cần ăn, chủ yếu trên người Lạc Hàm một cắc cũng không có.
Ta nói có sai đâu.
Lăng Thanh Tiêu gật đầu, khép cửa xuống lầu cùng nàng.
Hai người dung mạo đều xuất chúng, vì tránh phiền toái, Lăng Thanh Tiêu bao nguyên một gian, gọi chủ quán mang thức ăn lên. Chỉ là khách điếm không quá xa hoa, pháp trận cách âm không thực sự chất lượng, loáng thoáng nghe được âm thanh đến từ cách vách.
".. Các ngươi biết gì chưa, Chung Sơn Lăng gia có một vụ bầy hầy không tưởng nổi, trưởng tử cùng tư sinh tử (*), thế mà bị tráo nhau!"
(*) con riêng
"Còn có chuyện này? Lăng gia kia với Long tộc đấy sao?"
"Đúng đúng, trung Thập Bát Trọng Thiên còn có cái Lăng gia nào đâu mà hỏi?" Hắn tấm tắc lấy làm lạ, "Hiện giờ hạ Lục Trọng Thiên không làm nên cơm cháo gì nhất Tiên tộc, cũng không xuất hiện huyết mạch tạp nham, không ngờ tới chú trọng huyết thống như Long tộc cũng dính tới loại gièm pha này. Hài tử chính thất cùng thiếp thất hoán đổi một ngàn năm, không phải dẫn Tru Ma lôi tới, còn chưa biết sự thật này chôn giấu bao lâu đâu."
"Tru Ma lôi?" đối phương càng là kinh hãi, "Thời nay Tiên Ma đối nghịch, Thiên Đế vẫn luôn xuất thân từ Long tộc, Ma tộc vậy mà trà trộn nội bộ Long tộc là sao?"
Tên kể chuyện thở dài một hơi ngay, dù là Thiên Đế hay là Long tộc, ai là người để Tán Tiên như bọn họ dị nghị cho được. Thanh âm hai người nhỏ dần, đến khi không còn phân biệt rõ ràng nữa.
Lạc Hàm lặng lẽ liếc mắt nhìn Lăng Thanh Tiêu, thì ra trong thời gian này tin hắn cùng Lăng Trọng Dục bị đánh tráo đã truyền nhau khắp Tiên giới, thậm chí đến nơi giao nhau giữa hạ, trung giới hẻo lánh cũng có người bàn ra tán vào.
Cũng không trách được, nếu đặt ở nhân gian, hai đứa trẻ bị nhầm lẫn cũng dấy lên làn sóng lớn, huống chi giới Tiên nhân? Tiên giới mỗi cá nhân đều có pháp lực, thần thức bao trùm hết thảy đến gió thổi cỏ lay còn phát hiện ra, chưa nói đến cấm chế, pháp trận đủ loại, nói đúng mà ra, thứ sai lầm nghiệp dư như ôm nhầm này sẽ không có cơ hội xảy ra.
Ngang ngược là nó cố tình xuất hiện rồi, còn là nơi được thủ vệ nghiêm ngặt như nội viện chủ mẫu. Kẻ chủ mưu là ai, chưa ẩm ương thì sẽ tự rõ.
Thời điểm Lạc Hàm đọc sách nhìn đến thành phần tra phụ thiên vị đổi những hài tử đó, nàng cũng giận đến chuyển màu cầu vồng, Lăng Thanh Tiêu là người bị bất công, trong lòng đã khó chịu ra sao?
Chủ mẫu Túc Nghi Phương không rõ Lăng Thanh Tiêu là thân sinh, ngược đãi hắn điều này đã có nguyên nhân, thiếp thất Bạch Linh Loan càng tỏ ra thương yêu thân sinh của mình, điều này là có thể lý giải. Về phần Lăng Hiển Hồng tính như nào? Là phụ thân, hắn nhìn thấy Túc Nghi Phương đang thương tổn Lăng Thanh Tiêu, lúc đó não còn thực hiện được chức năng vốn có không?
Lạc Hàm yên lặng ngao ngán, Lăng Thanh Tiêu vẫn ngồi thẳng tắp như cũ, biểu tình đạm mạc, những vấn đề này tựa như không dính dáng gì đến hắn. Nghĩ việc an ủi lại càng phản tác dụng, nàng quay ra chủ động rót linh trà: "Ly này ta kính ngươi, cảm tạ vì đã dẫn ta rời thâm uyên."
Lông mi nhẹ nhàng nhấc, liếc mắt qua chậm rãi đáp: "Thông đạo do ngươi mở."
Nụ cười nàng hơi khựng lại, đấy nhìn thấy chưa, trời đánh thánh đâm cái cuộc đối thoại dở hơi này. Chừa ngươi cái đồ nam phụ Lăng Thanh Tiêu, nam chính tay trái cưng biểu muội, tay phải thương nữ chính, ngước lên là thề non hẹn biển, cúi xuống là rót mật vào lòng, nữ chính người ta vui thơ thẩn, mơ màng, quay ra nhìn mặt ngươi đi, nói một câu hôi rình câu chuyện.
Lạc Hàm nhướng mày, gượng cười nói tiếp: "Trước đó ngươi đã cứu ta, dù sao ta cũng nên cảm tạ ngươi mà."
Lãnh đạm, điềm tĩnh như cũ, Lăng Thanh Tiêu rạch ròi: "Chỉ là một cuộc giao dịch, cũng không ai thiếu ai."
Được, Lạc Hàm vô cảm cúi đầu dùng bữa. Nàng lo nghĩ hắn tự mình suy diễn, cố ý chuyển chủ đề, hắn quay ra thảnh thơi kêu đây là giao dịch, ngươi đến thế luôn?
Ngươi cái đồ lãnh cảm.
Nàng ăn, toàn thời gian hắn ngồi cạnh lẳng lặng chờ, không thúc giục cũng không quấy rầy. Ban đầu có hỏi qua thêm bộ chén đũa, Lăng Thanh Tiêu đều cự tuyệt.
Tu đến Linh tiên chính thức nhập Tiên môn, thoát ly triệt để thất tình lục dục, không yêu cầu ăn, ngủ. Chỉ là không cần thiết, không phải cấm. Vẫn có rất nhiều Tiên nhân phàm ăn, sẽ dùng linh thú, linh thảo làm đồ ăn. Linh thảo, linh thú qua tôi luyện, dùng làm thực phẩm sẽ không gia tăng tạp chất trong cơ thể, ngược lại có thể khiến tu vi tăng trưởng.
Sự thật hiển nhiên, linh thạch cho chầu ăn này nghe không thơm chút nào.
Hôm nay cơm ăn đậm vị tư bản sang giàu, mỗi miếng ăn nàng đều tận hưởng vô cùng. Qua Lăng Thanh Tiêu, từ đầu đến giờ vẫn thản nhiên như thế.
Một cỗ máy thiết kế vô cùng tinh vi, kỉ luật đến chán ngán.
Nàng thoải mái ăn uống một hồi, Lăng Thanh Tiêu kêu chủ quán tới tính tiền. Với hai vị này, chưởng quầy vẫn ấn tượng rất sâu sắc, thấy họ liền ân cần hỏi han: "Hai vị Tiên quân, Tiên tử. Bữa này các vị có hài lòng không?"
Những thời điểm này trông cậy gì tên kia nữa, nàng chỉ có thể khách sáo đáp lại: "Không có gì để chê cả, làm phiền ông rồi."
Chưởng quầy thấy nàng niềm nở. Đã là người, ai cũng yêu cái đẹp, ông hào hứng trò chuyện cùng vị Tiên tử mỹ mạo này: "Không dám nhận, đây là bổn phận của ta. Không biết Tiên tử còn muốn dừng chân bao lâu, hai vị trụ lại tiểu điếm, phải chăng vì Bí cảnh Bích Vân?"
Lạc Hàm nghe được, ngẩn người ra: "Bí cảnh Bích Vân?"
"Đúng vậy." Ông thấy nàng vậy mà không biết, ngạc nhiên đến lắp bắp, "Tiên tử không biết chuyện này sao? Ta đinh ninh rằng, đích đến hai vị là bí cảnh."
Lạc Hàm tò mò, hỏi: "Bí cảnh Bích Vân là gì vậy?"
Chủ quán nghe được, lập tức hiện lên vẻ đắc ý: "Nơi này rất khó lường, hàng vạn bí cảnh tồn tại ở trung Trọng Thiên, Bí cảnh Bích Vân còn là hàng phiên bản giới hạn. Mộc linh khí thanh thúy (*) bao trùm, Thiên tài Địa bảo trù phú vô biên, trong đó phải kể đến Hạc Linh Lan!"
(*) trong trẻo và vang xa
Ngữ điệu cực kì hưng phấn, Lạc Hàm cười mỉm đáp lại, hỏi: "Hạc Linh Lan là gì vậy?"
Chủ quán kinh hãi trợn mắt nhìn nàng, Lạc Hàm thấy thế lập tức giãi bày: "Đây là lần đầu ta cùng ca ca rời nhà lịch luyện, rất nhiều tin tức vẫn còn rời rạc. Cảm phiền chủ quán thuyết giáo đôi chút giúp huynh muội ta."
Huynh muội sao? Ánh mắt Lăng Thanh Tiêu rời đi, lẳng lặng liếc nhìn Lạc Hàm, cũng không nhiều lời.
Ông cũng không đặt nhiều nghi vấn, thậm chí còn tấm tắc ngộ ra, thì ra là huynh muội, trách sao được người cùng một nhà mà, dung mạo đều rất xuất chúng.
Chủ quán đáp: "Hạc Linh Lan là dược liệu chuyên dụng cho kinh mạch, hiếm có khó tìm, Tiên giới lắm loại dược diệu đan kỳ, nhưng chữa trị kinh mạch lại chẳng có là bao. Đồn rằng, kinh mạch vỡ nát, Hạc Linh Lan cũng có thể tu bổ nguyên trạng. Kinh mạch tựa khung xương mấu chốt trong tu hành, chỉ cần có điều kiện thôi, ai lại không muốn giữ cho mình bảo hiểm dự phòng bất trắc, dù cho bản thân không động đến, để lại vãn bối sở dụng vẫn rất đáng giá. Cũng bởi vậy, trên thương trường Hạc Linh Lan là vô giá, lần này xa xôi vạn dặm cũng bị Bí cảnh Bích Vân thu hút, đến thử vận khí, biết đâu lại tìm được Hạc Linh Lan không chừng."
Lạc Hàm thông suốt, là dược liệu chữa trị kinh mạch, lí do náo nhiệt đến vậy là đây sao. Nàng cảm tạ chủ quán, liền giục ông xuống lầu.
Yên lặng, Lạc Hàm lập tức nhìn về phía Lăng Thanh Tiêu, trong mắt ánh lên mong mỏi: "Chúng ta cũng đến xem được chứ?"
Nàng nhớ lúc trước kinh mạch Lăng Thanh Tiêu bị thương tổn, mười phần nghiêm trọng. Tuy được dưỡng thương qua tinh hoa Bồ Đề, nhưng hiệu quả chắc chắn không bằng Hạc Linh Lan.
Lăng Thanh Tiêu sắc mặt hơi đanh lại, hỏi: "Kinh mạch ngươi bị thương?"
"Làm gì có chuyện đó." Lạc Hàm chán nản mà nhìn hắn, "Đây cho ngươi dùng chứ sao."
Ngoài ý muốn chớp mắt một cái, hắn cho rằng nàng muốn tìm cho mình một tấm bùa hộ thân, vậy mà vì hắn?
Lúc sau hắn phản ứng lại, cự tuyệt theo bản năng: "Không cần."
"Kinh mạch rất quan trọng, ngươi lại còn ngang ngược?" Nàng rất kiên trì, nói: "Mỗi ngày đều tu luyện, nếu không chữa khỏi nội thương kinh mạch, mỗi khi vận khí sẽ đau liền, đúng chưa?"
"Không phải thương tích gì đáng để chú trọng." Hắn nói xong thì ngừng lại một hồi, nói: "Ta không thấy đây là thương tổn. Hiện giờ ngươi không có tu vi, nhập bí cảnh sẽ không an toàn. Không nhất thiết đi một chuyến vì Hạc Linh Lan."
"Chuyện của ngươi thì là cần thiết." Lạc Hàm không để Lăng Thanh Tiêu có cơ hội phản bác, dứt khoát nói, "Dù sao cũng không có điểm đến, qua bí cảnh một chuyến cũng được. Ta còn chưa biết bí cảnh hình dạng như nào cả."
Lạc Hàm cũng đã nói vậy, Lăng Thanh Tiêu cũng không nói tiếp. Đúng ra mà nói, đây thật sự không phải thương tích gì khó lành.
Huyết nhục (*) Long tộc cường thế, không phải thương tích trí mạng, đều có thể tự lành. Lăng Thanh Tiêu đã quen từ khi còn nhỏ, duy chỉ lần này do đào nội đan, hắn thật sự bị thương quá nặng, không cách nào tự trị hoàn toàn.
(*) máu thịt
Rồng bị móc đan sánh ngang người thường bị moi tim. Vị trí Long đan này được Thần tu bổ bằng một viên Thần châu, tuy nơi này vẫn nhói, nhưng đây là mức độ có thể nhẫn nhịn. Đặt lên bàn cân mà so, thương tổn kinh mạch thật không đáng nhắc đến.
Từ khi còn nhỏ, Túc Nghi Phương đã bóp hẹp tài nguyên tu luyện của hắn, Lăng Thanh Tiêu chỉ có thể nỗ lực gấp bội để thu nhỏ chênh lệch. Khi đó tuổi nhỏ, vận hành linh khí không có chỉ dẫn, kinh mạch bị hao tổn liên tục, tình huống nghiêm trọng hơn nhiều so với hiện tại.
Chưa kể đến lần này có tinh hoa Bồ Đề tu dưỡng, so với khi xưa đã lành lặn hơn rất nhiều, Lăng Thanh Tiêu không cảm thấy đau ở mức độ này thì gọi là thụ thương. Không ngờ được Lạc Hàm vì vậy mà muốn đi tìm Hạc Linh Lan.
Hắn thấy có chút chuyện bé xé ra to, vừa có một chút bối rối.
Trước giờ, đãi ngộ như vậy luôn thuộc về Lăng Trọng Dục. Lăng Trọng Dục chiếm linh khí tốt nhất, giành tài nguyên nhiều nhất, đôi chút thương tích kéo theo cả tòa Chung Sơn kinh động, tu vi nhỉnh lên bước nhỏ, mọi người gióng trống khua chiêng khen ngợi không dứt, những điều này Lăng Thanh Tiêu đã quá quen.
Hắn sẽ luôn rút lui, né xa ba thước, tự sinh tự diệt, vĩnh viễn nhượng bộ Lăng Trọng Dục.
Chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày, người nào đó vì vết thương không đáng kể của hắn, đi bí cảnh tìm linh dược quý báu.
Lăng Thanh Tiêu thất thần trong chốc lát, Lạc Hàm đã mang mạn che lên, tò mò cùng kích động, hỏi: "Chúng ta sẽ đi thám hiểm bí cảnh, còn chuẩn bị cả đan dược cùng vật tư đúng không?"
Lăng Thanh Tiêu hồi thần, nhìn ấu tể hưng phấn trước mắt, khẽ thở dài: "Tất nhiên rồi."
Lạc Hàm sắp không kìm nén được, chỉ thấy qua nhân vật chính lịch luyện, chưa từng nghĩ đến ngày bánh này rơi trúng nàng. Phấn khích muốn ra ngoài sắm sửa, Lăng Thanh Tiêu ngăn lại, liêm chính mà dựng tường băng trước mặt nàng: "Trở về mang đấu lạp theo."
".. Rõ."