Chương 2
Lạc Hàm xác thực cặp mắt nhìn chằm chằm hướng nàng, đôi mắt vô cảm, hoang vu tịch diệt. Giây kế tiếp, hắn lãnh đạm vô tình vung kiếm lên, nhắm về phía Lạc Hàm mà tới.
Kiếm khí cuồn cuộn bàng bạc (*) thương mang (*), một đường phi sa tẩu thạch (*), sơn liệt (*) hướng tới, Lạc Hàm cảm nhận được cuồng phong bị kiếm khí cuốn lên bổ nhào vào khuôn mặt. Nháy mắt đến may mắn, thông đạo đóng chặt.
(*) rộng lớn, bao la, đầy dẫy
(*) mênh mông
(*) cát bay đá chạy: Chỉ trận gió lớn, việc rối loạn sáo trộn
(*) núi nứt
Thời không phong bế sau lưng, một ngọn núi ầm ầm nứt toạc, ngang nhiên bị chặt đứt.
Nàng tránh ở toại đạo (*), tim sắp vọt khỏi lồng ngực. Hoãn lại một hồi lâu, ôm ngực nói: "Tưởng sắp hẹo đến nơi rồi, táng vô mặt ta làm gì?"
(*) đường hầm
Cảnh vật bên người nhanh chóng lui về sau, một lần nữa mặt đất hoang tiêu lấp kín dê bò, đại cổ thụ biến thành cọng cỏ, tang điền thay thế thương hải (*), lão nhân thành hài đồng tập bi bô. Trở lại thời điểm khi chưa có bất cứ biến cố.
(*) biển cả thành ruộng dâu
Vài vị lão tổ tề tụ thi triển linh lực thâm hậu, Lạc Hàm vô tư quyết định tới phương nào. Suy qua tính lại, nàng cảm thấy hết thảy muốn bắt nguồn từ căn nguyên, vẫn nên trở về ban đầu đi, ngăn tên phụ thân kì quái kia của Lăng Thanh Tiêu hoán đổi hai đứa vậy.
Nàng chờ thời gian đảo ngược không được bao lâu, toại đạo bắt đầu dao động, cảnh vật chung quanh cũng trở nên chập chờn bất định, thông đạo thời không hiển nhiên sắp không chống đỡ nổi.
Lại một đợt công kích kịch liệt, toại đạo vặn vẹo. Nàng kịp cảm thán một tiếng đã bị ném ra thông đạo.
"Hắn muốn bật hack sao, đuổi theo ta đánh rơi được tiền sao?" Lạc Hàm không kịp phòng ngừa đột nhiên bị tung ra ngoài, nàng cắn răng tức khùng, giờ thì có gì không rõ nữa, nam nữ chính bị bức đến không thể không phát động cấm thuật, Lạc Hàm có bug như Thiên Đạo vẫn bị dần cho thân nương không nhận đấy thôi.
Nàng đứng tại chỗ bình tâm lại, lúc này mới có tâm tư xem xét tình cảnh chung quanh. Lạc Hàm đứng ở nơi thâm uyên (*) không thấy dương quang (*), nhìn phía trước không thấy cuối, tiến lên xem cũng thấy không được điểm dừng.
(*) ánh mặt trời
(*) vực sâu
Đưa mắt nhìn bốn phía, nơi nơi đều là vách trụi lủi, dựng ngược lên, nhìn không thấy nổi một một gốc thực vật hay bất kì sự sống khác. Lạc Hàm sinh ra loại dự cảm không mấy hoan hỉ cho lắm, nàng bị ném đến cấm địa không người sống trong truyền thuyết tại Tiên giới, Tuyệt Linh Thâm Uyên rồi chứ gì?
Nàng thấy bị sốc đến đầu choáng váng, dựa theo cốt truyện đã thẩm lúc trước, lúc Lăng Thanh Tiêu văng vào Tuyệt Linh, hắn bị thân mẫu và dưỡng mẫu ngược đãi hết một ngàn năm, nữ chính cũng thọc xong một đao rồi. Tên đại ma vương hắc hóa xong luôn, nàng tới cộng kinh nghiệm cho hắn sao?
Lạc Hàm đứng tại chỗ sầu hói đầu, không đùa tí nào đâu, giờ nàng rất muốn được khảo thí. Bồ Đề nói phụ mẫu nàng, tạm thời gọi là dưỡng mẫu dưỡng phụ tại hiện đại, dạy dỗ nàng tỉ mỉ nhiều năm, tính ra nàng đã là Thiên Đạo xuất sắc cấp nhập môn rồi. Muốn nói lại thôi, thực ra mười tám năm nàng vẫn luôn bị tung vào trường học của nhân loại, liên hồi học rồi thi, chưa từng nghe qua bất kì kiến thức gì có đề cập đến Thiên Đạo.
Lạc Hàm bị nuôi thả nha, nàng cũng không biết là phụ mẫu chưa kịp dạy hay ghét bỏ tiểu hài tử phiền toái, mới đem năng quẳng ở trường học nhân loại tự túc.
Khả năng cao là quan điểm thứ hai đi.
Nàng thở dài một hơi sâu. Việc đến thế, oán trách không có tác dụng gì sất, Lạc Hàm sửa sang lại tâm tình, dự tính dời đến địa phương xa hơn ngắm nghía.
Tối thiểu cũng nên tìm đến đối tượng mục tiêu, Lăng Thanh Tiêu.
Đáy vực loạn thạch lân tuân (*), đi đến cực kì gian nan. Không biết đã đi được bao lâu, hai chân đau nhức vẫn đồng không mông quạnh như thường.
(*) đất đá lởm chởm, hỗn loạn
Lạc Hàm ngừng tại chỗ, thở dài mệt mỏi. Người mô?
Sau lưng truyền đến một loại hơi thở nguy hiểm, vô hình dội đến, nàng còn chưa có phản ứng lại, bản năng thân thể khiến nàng lập tức bật về sau. Tại nơi nàng vừa đứng cùng vách đá phía sau bị cắt ra một rãnh sâu bởi một luồng gió.
Luồng gió một đường chưa dừng, xoay hướng, bật về phía Lạc Hàm.
Nàng đổ mồ hôi, lạnh sống lưng. Gió có linh trí sao, quỷ tha ma bắt đây là cái nơi chết tiệt gì vậy? Tại địa phương này ngũ cảm (*) nàng nhạy bén tột cùng, luồng gió này xác thực vô hình vô dạng, nhưng Lạc Hàm biết vô cùng rõ nó từ phương nào quét tới.
(*) 5 giác quan
Nàng chật vật tránh thoát vài lần, đợt công kích phía sau ngày càng dày đặc, càng dùng nhiều sức lực hơn mới có thể chống đỡ. Lúc này Lạc Hàm bị cắt phăng mất một lọn tóc, miễn cưỡng mới tránh thoát, nhưng giờ nàng không còn giữ được trọng tâm, té nhào trên đất.
Đá lởm chởm phía sau cào loạn sau lưng, Lạc Hàm làm lơ bàn tay, lập tức muốn đứng dậy, kết quả vừa động, từ mắt cá chân truyền lên xúc cảm đau đến thấu tim.
Toang chưa, nàng biết mình chân sắp lạnh toát rồi. Nàng nhìn luồng gió vận sức phát động, đột nhiên hướng nàng lao đến, lúc lâm nguy, tri giác con người được giải phóng vô hạn, trừng lớn đôi mắt nhìn nguy hiểm ngày càng gần với tốc độ thả chậm, tóc nàng bị gió hất lên với biên độ nhỏ, thời điểm này trước mặt nàng dựng lên hỗ thuẫn (*) lục sắc, ngay lúc cuồng phong cùng hỗ thuẫn giao nhau, một tiếng đinh tai nhức óc, mặt trên xuất hiện rạn nứt tựa chu võng (*).
(*) lá chắn
(*) mạng nhện
Hỗ thuẫn tiêu thất tán thành đạm quang (*) li ti, chạm vào còn thấy lành lạnh. Ngay sau đó một đạo kiếm khí tung ra chặt đứt ngang luồng gió.
(*) ánh sáng nhạt
Phong tiêu thất, một lát sau mới tụ thành hình. Thăm dò một hồi phía trước, lại không dám tiến công nàng, yên lặng dung nhập tại hư vô.
Biết chính mình tạm thời an toàn, Lạc Hàm mới dám thở phào một hơi. Nàng lập tức quay đầu muốn nhìn đến ân nhân.
Trong tăm tối, hắn tầng tầng lớp lớp bạch y, chỉ tiếc hắn thụ trọng thương, bạch y nhiễm huyết loang lổ, hắn chắp kiếm đứng tại đáy vực loạn thạch lân tuân, kinh tài tuyệt diễm (*).
(*) đẹp, tài năng khiến người khác phải kinh sợ
Nhất thời xem đến ngây người, lúc này, mũi kiếm trong tay hắn lay động. Cách đây không lâu hắn vừa cứu nàng, hiện giờ hướng kiếm thẳng tắp chỉ vào Lạc Hàm, thanh âm khàn khàn lãnh cảm: "Ngươi là ai?"
Lạc Hàm sửng sốt hồi lâu, mới tìm về giọng nói: "Ta là Lạc Hàm."
Nàng không nghĩ tới, đi qua vòng lại, nàng lại bị đại ma vương chỉ kiếm hai lần.
Tận lực đem thanh âm thả chậm lại: "Ta không có ác ý, ta tới cứu ngươi. Ngươi có thể buông kiếm trước được không? Tư thế này làm tâm lý ta có chút ám ảnh.". Thử ?hách ?ì? ??a?g gốc, géc gô ﹏ TRuMTR U???.?? ﹏
Nàng còn chưa quên trước khi vào thông đạo thời không, Lăng Thanh Tiêu bình đạm nhìn nàng một cái, giây kế tiếp giơ tay, nhất kiếm phi sa tẩu thạch, sơn băng địa liệt. Khi đó hắn trạm tại vân đóa, Lạc Hàm không rõ diện mạo, nhưng ánh mắt kia, nàng khắc trong tâm khảm.
Vô cảm, vô bi, vô hỉ, vô dục, vô cầu.
Duy chỉ sát phạt (*)
(*) chỉ có giết chóc
Tuy rằng đây là lần đầu trông thấy vị này, nhưng khí thế hắn chĩa mũi kiếm chỉ người, cùng tên trên mây kia giống y xì đúc nhau luôn. Lạc Hàm sẽ không nhận sai, nàng lập tức xác nhận, tên này mang vô tận tai hại đến vạn vật, tên phản diện hủy thiên diệt địa, Lăng Thanh Tiêu đây chứ đâu.
Không ngờ luôn, tên đại ma vương lớn lên đẹp ghê ha, lãnh khí thoát tục, thanh huy cao ngạo. Bị nhìn chằm nàng cũng không dám động, ở thời điểm mấu chốt nhưng nàng lại có tâm tình ngẫm, tên ma vương này lớn đẹp vậy luôn mà, vì sao nữ chính không chọn hắn ha, vẫn tình thâm bất hối với nam chính?
Dựa theo thời gian, Lăng Thanh Tiêu vừa mới bị thân nhân ruồng rẫy, nữ chính đâm sau lưng, rơi vào thâm uyên. Lăng Thanh Tiêu hắc hóa, thù hằn thương sinh, tựa hồ từ đây khai thủy (*)
(*) bắt đầu
Không biết tới có kịp lúc hay không, nhỡ mà Lăng Thanh Tiêu biến chất xong, vẫn muốn đi đường quyền tanh bành cả thiên hạ, thì nàng biết làm gì đây? Nàng là Thiên Đạo, Lục giới sinh sôi, thương sinh sum suê, nàng đồng thọ cùng thiên địa, chứ giờ sinh linh đồ thán, chúng sinh tàn tạ, Lạc Hàm cũng sống không lâu lắm đâu.
Khi đưa nàng về, Bồ Đề cũng nói rõ, bọn họ chỉ mở thông đạo thời không ra một lần. Nếu nàng không thể ngăn Lăng Thanh Tiêu thành công, để hắn vẫn quậy sụp Lục giới, vậy lạnh toát cả nùi luôn rồi. Đến lúc đấy thiên cũng không tại, lấy đâu mà ra Thiên Đạo?
Lạc Hàm không dám động, có ý đồ giảng đạo lý với Lăng Thanh Tiêu: "Ta thật sự đến cứu ngươi. Ngươi đem kiếm buông xuống trước, chúng ta từ từ bàn luận."
Mũi kiếm hắn không động dù chỉ một chút. Lạnh băng nhìn kĩ nữ tử trước mắt, nàng đột nhiên xuất hiện tại thâm uyên, trên người xuyên pháp y được chế tạo giá trị xa xỉ, kì quái trên người thoạt nhìn không rõ tu vi. Thậm chí tại sinh tử cận kề, cũng chưa từng phóng ra linh lực.
Thật sự không có tu vi hoặc nàng ngụy trang quá tường tận.
Lăng Thanh Tiêu không dao động, lãnh đạm hỏi: "Rốt cuộc ngươi tới làm gì?"
"Ta thật sự chỉ nghĩ cứu ngươi thôi." Nàng khóc không ra nước mắt, "Ta đến vì ngươi mà, tin ta."
Nàng thấy hắn vẫn là bộ dáng băng lãnh, chỉ có thể vươn tay ra, đem mệnh môn chính mình lộ trước mặt hắn: "Ngươi không tin có thể tới kiểm mạch ta. Không tu vi, ta không có khả năng uy hiếp gì đến ngươi."
Nàng thấy tỏ rõ đến trình độ này thì sắt đá cũng thấy mềm lòng. Bất ngờ chưa, Lăng Thanh Tiêu vậy mà đánh linh lực tới, lần theo kinh mạch nàng lưu động một vòng lớn.
Hết chuyện để nói luôn. Lấy độ phòng thủ với loài người như bây giờ của hắn, ngăn hắc hóa sao, còn cứu được không ạ?
Linh lực hắn trong đan điền nàng, vận hành kinh mạch một vòng, thật sự không phát hiện bất cứ dấu vết tu vi. Thực sự ngoài ý muốn, tại Tiên giới vô số hài tử vừa chào đời liền thổ nạp (*) linh khí thiên địa, duy chỉ phàm nhân, trong cơ thể mới không hề có sự tồn tại của luyện hóa linh khí.
(*) có ý thở ra cái dơ bẩn, nạp vào cái trong sạch
Nhưng một phàm nhân, lý nào lại xuất hiện tại Tuyệt Linh Thâm Uyên? Trình độ tránh né lúc gặp cuồng phong cũng không phải điều phàm nhân có được.
Tuy trên thân nữ tử có nhiều điểm đáng ngờ, thì việc nàng ta không có tu vi cũng đúng, tạm thời sẽ không gây thương tổn đến hắn. Lăng Thanh Tiêu thu hồi kiếm, không muốn giao lưu cùng bất luận kẻ nào, xoay người bước đi.
Lăng Thanh Tiêu vốn dĩ là nỏ mạnh hết đà, vừa rồi hao hết linh lực hắn sở hữu để dựng hỗ thuẫn chắn phong vì Lạc Hàm. Đi được hai bước, khí huyết cuồn cuộn tại lục phủ ngũ tạng, kinh mạch đau nhức, nơi Long đan bị khoét mất một khắc cũng không ngừng nghỉ, đối thoại với Lạc Hàm vừa rồi vốn dĩ là cố quá.
Hiện giờ rốt cuộc 'quá cố' chống đỡ không được, chợt ngã nhào xuống ngất đi.
Nàng không nghĩ tới đại ma vương vừa rồi lạnh như băng chĩa kiếm chỉ nàng, quay người lại, đã bất tỉnh nhân sự. Lạc Hàm chịu đau bò dậy trên mặt đất, thật cẩn thận thăm dò đến cạnh hắn: "Ngươi làm sao vậy?"
Nàng không cam đoan nếu lại gần có bị đại ma vương bổ ngọt xớt hay không, bỗng nhiên trên người Lăng Thanh Tiêu tản ra đạm quang, theo sau xuất hiện trên loạn thạch là long vĩ (*) thiểm diệu ngân quang (*), vết thương chồng chất.
(*) đuôi rồng
(*) lấp lánh ánh sáng bạc
Lạc Hàm ngây ngốc hồi lâu, chậm rãi nói ra một câu: "Gút chóp.."
Thâm uyên ám bất kiến thiên (*), thanh lãnh mỹ nhân đảo liễu (*) loạn thạnh thượng than (*), long vĩ thon dài tại bán thân (*), tản ra ngân quang mờ ảo, như tuyết lại tựa nguyệt.
(*) tối tăm không thấy trời
(*) ngất xỉu
(*) đá đất hỗn độn trên ghềnh bãi
(*) nửa người
Kiếm khí cuồn cuộn bàng bạc (*) thương mang (*), một đường phi sa tẩu thạch (*), sơn liệt (*) hướng tới, Lạc Hàm cảm nhận được cuồng phong bị kiếm khí cuốn lên bổ nhào vào khuôn mặt. Nháy mắt đến may mắn, thông đạo đóng chặt.
(*) rộng lớn, bao la, đầy dẫy
(*) mênh mông
(*) cát bay đá chạy: Chỉ trận gió lớn, việc rối loạn sáo trộn
(*) núi nứt
Thời không phong bế sau lưng, một ngọn núi ầm ầm nứt toạc, ngang nhiên bị chặt đứt.
Nàng tránh ở toại đạo (*), tim sắp vọt khỏi lồng ngực. Hoãn lại một hồi lâu, ôm ngực nói: "Tưởng sắp hẹo đến nơi rồi, táng vô mặt ta làm gì?"
(*) đường hầm
Cảnh vật bên người nhanh chóng lui về sau, một lần nữa mặt đất hoang tiêu lấp kín dê bò, đại cổ thụ biến thành cọng cỏ, tang điền thay thế thương hải (*), lão nhân thành hài đồng tập bi bô. Trở lại thời điểm khi chưa có bất cứ biến cố.
(*) biển cả thành ruộng dâu
Vài vị lão tổ tề tụ thi triển linh lực thâm hậu, Lạc Hàm vô tư quyết định tới phương nào. Suy qua tính lại, nàng cảm thấy hết thảy muốn bắt nguồn từ căn nguyên, vẫn nên trở về ban đầu đi, ngăn tên phụ thân kì quái kia của Lăng Thanh Tiêu hoán đổi hai đứa vậy.
Nàng chờ thời gian đảo ngược không được bao lâu, toại đạo bắt đầu dao động, cảnh vật chung quanh cũng trở nên chập chờn bất định, thông đạo thời không hiển nhiên sắp không chống đỡ nổi.
Lại một đợt công kích kịch liệt, toại đạo vặn vẹo. Nàng kịp cảm thán một tiếng đã bị ném ra thông đạo.
"Hắn muốn bật hack sao, đuổi theo ta đánh rơi được tiền sao?" Lạc Hàm không kịp phòng ngừa đột nhiên bị tung ra ngoài, nàng cắn răng tức khùng, giờ thì có gì không rõ nữa, nam nữ chính bị bức đến không thể không phát động cấm thuật, Lạc Hàm có bug như Thiên Đạo vẫn bị dần cho thân nương không nhận đấy thôi.
Nàng đứng tại chỗ bình tâm lại, lúc này mới có tâm tư xem xét tình cảnh chung quanh. Lạc Hàm đứng ở nơi thâm uyên (*) không thấy dương quang (*), nhìn phía trước không thấy cuối, tiến lên xem cũng thấy không được điểm dừng.
(*) ánh mặt trời
(*) vực sâu
Đưa mắt nhìn bốn phía, nơi nơi đều là vách trụi lủi, dựng ngược lên, nhìn không thấy nổi một một gốc thực vật hay bất kì sự sống khác. Lạc Hàm sinh ra loại dự cảm không mấy hoan hỉ cho lắm, nàng bị ném đến cấm địa không người sống trong truyền thuyết tại Tiên giới, Tuyệt Linh Thâm Uyên rồi chứ gì?
Nàng thấy bị sốc đến đầu choáng váng, dựa theo cốt truyện đã thẩm lúc trước, lúc Lăng Thanh Tiêu văng vào Tuyệt Linh, hắn bị thân mẫu và dưỡng mẫu ngược đãi hết một ngàn năm, nữ chính cũng thọc xong một đao rồi. Tên đại ma vương hắc hóa xong luôn, nàng tới cộng kinh nghiệm cho hắn sao?
Lạc Hàm đứng tại chỗ sầu hói đầu, không đùa tí nào đâu, giờ nàng rất muốn được khảo thí. Bồ Đề nói phụ mẫu nàng, tạm thời gọi là dưỡng mẫu dưỡng phụ tại hiện đại, dạy dỗ nàng tỉ mỉ nhiều năm, tính ra nàng đã là Thiên Đạo xuất sắc cấp nhập môn rồi. Muốn nói lại thôi, thực ra mười tám năm nàng vẫn luôn bị tung vào trường học của nhân loại, liên hồi học rồi thi, chưa từng nghe qua bất kì kiến thức gì có đề cập đến Thiên Đạo.
Lạc Hàm bị nuôi thả nha, nàng cũng không biết là phụ mẫu chưa kịp dạy hay ghét bỏ tiểu hài tử phiền toái, mới đem năng quẳng ở trường học nhân loại tự túc.
Khả năng cao là quan điểm thứ hai đi.
Nàng thở dài một hơi sâu. Việc đến thế, oán trách không có tác dụng gì sất, Lạc Hàm sửa sang lại tâm tình, dự tính dời đến địa phương xa hơn ngắm nghía.
Tối thiểu cũng nên tìm đến đối tượng mục tiêu, Lăng Thanh Tiêu.
Đáy vực loạn thạch lân tuân (*), đi đến cực kì gian nan. Không biết đã đi được bao lâu, hai chân đau nhức vẫn đồng không mông quạnh như thường.
(*) đất đá lởm chởm, hỗn loạn
Lạc Hàm ngừng tại chỗ, thở dài mệt mỏi. Người mô?
Sau lưng truyền đến một loại hơi thở nguy hiểm, vô hình dội đến, nàng còn chưa có phản ứng lại, bản năng thân thể khiến nàng lập tức bật về sau. Tại nơi nàng vừa đứng cùng vách đá phía sau bị cắt ra một rãnh sâu bởi một luồng gió.
Luồng gió một đường chưa dừng, xoay hướng, bật về phía Lạc Hàm.
Nàng đổ mồ hôi, lạnh sống lưng. Gió có linh trí sao, quỷ tha ma bắt đây là cái nơi chết tiệt gì vậy? Tại địa phương này ngũ cảm (*) nàng nhạy bén tột cùng, luồng gió này xác thực vô hình vô dạng, nhưng Lạc Hàm biết vô cùng rõ nó từ phương nào quét tới.
(*) 5 giác quan
Nàng chật vật tránh thoát vài lần, đợt công kích phía sau ngày càng dày đặc, càng dùng nhiều sức lực hơn mới có thể chống đỡ. Lúc này Lạc Hàm bị cắt phăng mất một lọn tóc, miễn cưỡng mới tránh thoát, nhưng giờ nàng không còn giữ được trọng tâm, té nhào trên đất.
Đá lởm chởm phía sau cào loạn sau lưng, Lạc Hàm làm lơ bàn tay, lập tức muốn đứng dậy, kết quả vừa động, từ mắt cá chân truyền lên xúc cảm đau đến thấu tim.
Toang chưa, nàng biết mình chân sắp lạnh toát rồi. Nàng nhìn luồng gió vận sức phát động, đột nhiên hướng nàng lao đến, lúc lâm nguy, tri giác con người được giải phóng vô hạn, trừng lớn đôi mắt nhìn nguy hiểm ngày càng gần với tốc độ thả chậm, tóc nàng bị gió hất lên với biên độ nhỏ, thời điểm này trước mặt nàng dựng lên hỗ thuẫn (*) lục sắc, ngay lúc cuồng phong cùng hỗ thuẫn giao nhau, một tiếng đinh tai nhức óc, mặt trên xuất hiện rạn nứt tựa chu võng (*).
(*) lá chắn
(*) mạng nhện
Hỗ thuẫn tiêu thất tán thành đạm quang (*) li ti, chạm vào còn thấy lành lạnh. Ngay sau đó một đạo kiếm khí tung ra chặt đứt ngang luồng gió.
(*) ánh sáng nhạt
Phong tiêu thất, một lát sau mới tụ thành hình. Thăm dò một hồi phía trước, lại không dám tiến công nàng, yên lặng dung nhập tại hư vô.
Biết chính mình tạm thời an toàn, Lạc Hàm mới dám thở phào một hơi. Nàng lập tức quay đầu muốn nhìn đến ân nhân.
Trong tăm tối, hắn tầng tầng lớp lớp bạch y, chỉ tiếc hắn thụ trọng thương, bạch y nhiễm huyết loang lổ, hắn chắp kiếm đứng tại đáy vực loạn thạch lân tuân, kinh tài tuyệt diễm (*).
(*) đẹp, tài năng khiến người khác phải kinh sợ
Nhất thời xem đến ngây người, lúc này, mũi kiếm trong tay hắn lay động. Cách đây không lâu hắn vừa cứu nàng, hiện giờ hướng kiếm thẳng tắp chỉ vào Lạc Hàm, thanh âm khàn khàn lãnh cảm: "Ngươi là ai?"
Lạc Hàm sửng sốt hồi lâu, mới tìm về giọng nói: "Ta là Lạc Hàm."
Nàng không nghĩ tới, đi qua vòng lại, nàng lại bị đại ma vương chỉ kiếm hai lần.
Tận lực đem thanh âm thả chậm lại: "Ta không có ác ý, ta tới cứu ngươi. Ngươi có thể buông kiếm trước được không? Tư thế này làm tâm lý ta có chút ám ảnh.". Thử ?hách ?ì? ??a?g gốc, géc gô ﹏ TRuMTR U???.?? ﹏
Nàng còn chưa quên trước khi vào thông đạo thời không, Lăng Thanh Tiêu bình đạm nhìn nàng một cái, giây kế tiếp giơ tay, nhất kiếm phi sa tẩu thạch, sơn băng địa liệt. Khi đó hắn trạm tại vân đóa, Lạc Hàm không rõ diện mạo, nhưng ánh mắt kia, nàng khắc trong tâm khảm.
Vô cảm, vô bi, vô hỉ, vô dục, vô cầu.
Duy chỉ sát phạt (*)
(*) chỉ có giết chóc
Tuy rằng đây là lần đầu trông thấy vị này, nhưng khí thế hắn chĩa mũi kiếm chỉ người, cùng tên trên mây kia giống y xì đúc nhau luôn. Lạc Hàm sẽ không nhận sai, nàng lập tức xác nhận, tên này mang vô tận tai hại đến vạn vật, tên phản diện hủy thiên diệt địa, Lăng Thanh Tiêu đây chứ đâu.
Không ngờ luôn, tên đại ma vương lớn lên đẹp ghê ha, lãnh khí thoát tục, thanh huy cao ngạo. Bị nhìn chằm nàng cũng không dám động, ở thời điểm mấu chốt nhưng nàng lại có tâm tình ngẫm, tên ma vương này lớn đẹp vậy luôn mà, vì sao nữ chính không chọn hắn ha, vẫn tình thâm bất hối với nam chính?
Dựa theo thời gian, Lăng Thanh Tiêu vừa mới bị thân nhân ruồng rẫy, nữ chính đâm sau lưng, rơi vào thâm uyên. Lăng Thanh Tiêu hắc hóa, thù hằn thương sinh, tựa hồ từ đây khai thủy (*)
(*) bắt đầu
Không biết tới có kịp lúc hay không, nhỡ mà Lăng Thanh Tiêu biến chất xong, vẫn muốn đi đường quyền tanh bành cả thiên hạ, thì nàng biết làm gì đây? Nàng là Thiên Đạo, Lục giới sinh sôi, thương sinh sum suê, nàng đồng thọ cùng thiên địa, chứ giờ sinh linh đồ thán, chúng sinh tàn tạ, Lạc Hàm cũng sống không lâu lắm đâu.
Khi đưa nàng về, Bồ Đề cũng nói rõ, bọn họ chỉ mở thông đạo thời không ra một lần. Nếu nàng không thể ngăn Lăng Thanh Tiêu thành công, để hắn vẫn quậy sụp Lục giới, vậy lạnh toát cả nùi luôn rồi. Đến lúc đấy thiên cũng không tại, lấy đâu mà ra Thiên Đạo?
Lạc Hàm không dám động, có ý đồ giảng đạo lý với Lăng Thanh Tiêu: "Ta thật sự đến cứu ngươi. Ngươi đem kiếm buông xuống trước, chúng ta từ từ bàn luận."
Mũi kiếm hắn không động dù chỉ một chút. Lạnh băng nhìn kĩ nữ tử trước mắt, nàng đột nhiên xuất hiện tại thâm uyên, trên người xuyên pháp y được chế tạo giá trị xa xỉ, kì quái trên người thoạt nhìn không rõ tu vi. Thậm chí tại sinh tử cận kề, cũng chưa từng phóng ra linh lực.
Thật sự không có tu vi hoặc nàng ngụy trang quá tường tận.
Lăng Thanh Tiêu không dao động, lãnh đạm hỏi: "Rốt cuộc ngươi tới làm gì?"
"Ta thật sự chỉ nghĩ cứu ngươi thôi." Nàng khóc không ra nước mắt, "Ta đến vì ngươi mà, tin ta."
Nàng thấy hắn vẫn là bộ dáng băng lãnh, chỉ có thể vươn tay ra, đem mệnh môn chính mình lộ trước mặt hắn: "Ngươi không tin có thể tới kiểm mạch ta. Không tu vi, ta không có khả năng uy hiếp gì đến ngươi."
Nàng thấy tỏ rõ đến trình độ này thì sắt đá cũng thấy mềm lòng. Bất ngờ chưa, Lăng Thanh Tiêu vậy mà đánh linh lực tới, lần theo kinh mạch nàng lưu động một vòng lớn.
Hết chuyện để nói luôn. Lấy độ phòng thủ với loài người như bây giờ của hắn, ngăn hắc hóa sao, còn cứu được không ạ?
Linh lực hắn trong đan điền nàng, vận hành kinh mạch một vòng, thật sự không phát hiện bất cứ dấu vết tu vi. Thực sự ngoài ý muốn, tại Tiên giới vô số hài tử vừa chào đời liền thổ nạp (*) linh khí thiên địa, duy chỉ phàm nhân, trong cơ thể mới không hề có sự tồn tại của luyện hóa linh khí.
(*) có ý thở ra cái dơ bẩn, nạp vào cái trong sạch
Nhưng một phàm nhân, lý nào lại xuất hiện tại Tuyệt Linh Thâm Uyên? Trình độ tránh né lúc gặp cuồng phong cũng không phải điều phàm nhân có được.
Tuy trên thân nữ tử có nhiều điểm đáng ngờ, thì việc nàng ta không có tu vi cũng đúng, tạm thời sẽ không gây thương tổn đến hắn. Lăng Thanh Tiêu thu hồi kiếm, không muốn giao lưu cùng bất luận kẻ nào, xoay người bước đi.
Lăng Thanh Tiêu vốn dĩ là nỏ mạnh hết đà, vừa rồi hao hết linh lực hắn sở hữu để dựng hỗ thuẫn chắn phong vì Lạc Hàm. Đi được hai bước, khí huyết cuồn cuộn tại lục phủ ngũ tạng, kinh mạch đau nhức, nơi Long đan bị khoét mất một khắc cũng không ngừng nghỉ, đối thoại với Lạc Hàm vừa rồi vốn dĩ là cố quá.
Hiện giờ rốt cuộc 'quá cố' chống đỡ không được, chợt ngã nhào xuống ngất đi.
Nàng không nghĩ tới đại ma vương vừa rồi lạnh như băng chĩa kiếm chỉ nàng, quay người lại, đã bất tỉnh nhân sự. Lạc Hàm chịu đau bò dậy trên mặt đất, thật cẩn thận thăm dò đến cạnh hắn: "Ngươi làm sao vậy?"
Nàng không cam đoan nếu lại gần có bị đại ma vương bổ ngọt xớt hay không, bỗng nhiên trên người Lăng Thanh Tiêu tản ra đạm quang, theo sau xuất hiện trên loạn thạch là long vĩ (*) thiểm diệu ngân quang (*), vết thương chồng chất.
(*) đuôi rồng
(*) lấp lánh ánh sáng bạc
Lạc Hàm ngây ngốc hồi lâu, chậm rãi nói ra một câu: "Gút chóp.."
Thâm uyên ám bất kiến thiên (*), thanh lãnh mỹ nhân đảo liễu (*) loạn thạnh thượng than (*), long vĩ thon dài tại bán thân (*), tản ra ngân quang mờ ảo, như tuyết lại tựa nguyệt.
(*) tối tăm không thấy trời
(*) ngất xỉu
(*) đá đất hỗn độn trên ghềnh bãi
(*) nửa người