Chương 12
Lạc Hàm nghe loại lời nói trơ tráo này, nộ khí xung thiên. Diệp Tử Nam cũng ngao ngán không kém, Lăng Trọng Dục vì ngăn không để bọn họ hái Hạc Linh Lan, phần lớn công kích đều nhằm vào Diệp Tử Nam. Tuy bị Lạc Hàm ghét ra mặt nhưng thực tế mà nói, Diệp Tử Nam không hề yếu.
Bất kể là thân phận hay tu vi.
Chưa kể đến độ tuổi mười vạn tám của hắn, Vương thế tử Chu Tước tộc Vân Châu, lý lịch này đặt trước mắt đám hậu bối, ngay cả Long tộc cũng cung kính xưng hắn một tiếng "Diệp thế thúc (*)". Lăng Trọng Dục không nói không rằng tấn công sau lưng Diệp Tử Nam, đây là hành vi hết sức vô lễ.
(*) không có quan hệ huyết thống mà chỉ kế thừa từ quan hệ xã giao.
Sắc mặt Diệp Tử Nam rất nhanh trầm xuống, chắp một tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn Lăng Trọng Dục nói: "Lời này của Lăng đại công tử nghe thật khó hiểu, quy củ Tiên giới xưa nay là tới trước được trước, gốc Hạc Linh Lan này chúng ta tìm được trước, Tuyết Yêu thủ hộ cũng là chúng ta giết được, một kẻ đến sau đã không tránh hiềm khích, vừa tới lại lén công kích sau lưng ta. Lăng đại công tử ta rất thắc mắc, liệu đây có phải lễ nghi của Chung Sơn các người? Mấy vạn năm nay du sơn ngoạn thủy, vô tâm tu hành, ta đang chưa rõ sự biến hóa phép tắc trong Thiên giới này. Chờ ngày khác, nhất định ta sẽ mang mười vạn dân chúng Chu Tước tộc Vương phủ Vân Châu tới thỉnh giáo gia chủ Chung Sơn Lăng gia một chuyến."
Lăng Trọng Dục mới ngàn tuổi, dù cho Diệp Tử Nam có phong lưu thiếu đoan chính đến đâu, cũng đã mấy vạn tuổi, sao mà hắn còn nhận dạng được diện mạo của Diệp Tử Nam? Hiện giờ nghe được Diệp Tử Nam báo danh gia tộc, Lăng Trọng Dục mới nhận ra vị cà lơ phất phơ tác phong cợt nhả, thật ra là người Vương phủ Vân Châu.
Lăng Trọng Dục u ám quét mắt về phía tùy tùng tiên phong, hắn lập tức sợ đến mức ròng ròng mồ hôi lạnh, hấp tấp hướng về phía Diệp Tử Nam nhận lỗi: "Tiền bối thứ lỗi, là tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, mạo phạm tiền bối. Chuyện vừa rồi do mình tiểu nhân gây nên, không liên quan đến thiếu chủ, thỉnh Diệp tiền bối chớ trách oan gia chủ cùng thiếu gia nhà chúng ta."
Thật mất hứng, giành giật đồ thì chạy lên đầu tiên, vừa gặp chuyện thì đẩy tùy tùng ra gán nợ. Diệp Tử Nam khinh thường tặc lưỡi một tiếng, nói: "Ta đang bận, không rảnh dây dưa mấy nhãi ranh các ngươi. Đường ai nấy đi, không dính dáng gì nhau, đỡ sau này ra ngoài bị người ta đồn cậy già mà lên mặt."
Diệp Tử Nam nói xong quay ra hái hoa, Lăng Trọng Dục lại ngăn hắn: "Khoan đã."
Diệp Tử Nam bực bội ngẩng đầu: "Còn muốn cái gì nữa? Ngươi xem thường Chu Tước nhất tộc Vân Châu, hay ngươi đang coi khinh ta?"
"Thế thúc nói đùa, vãn bối không dám." Lời nói mang ý thừa nhận sai lầm, nhưng ánh mắt lại không có ý tạ tội "Chẳng qua, gốc linh hoa này là tình báo Lăng gia ta, tuy Diệp thế thúc với nhị đệ nhanh chân đến trước, nhưng suy cho cùng ngọn nguồn cũng từ ta mà có. Hơn nữa biểu muội ta thể nhược, cần gấp Hạc Linh Lan để kéo dài tính mạng, ta nguyện ý lấy bảo vật khác trao đổi, thỉnh Diệp thế thúc đừng tạo tranh chấp."
Diệp Tử Nam sửng sốt liếc mắt nhìn Lăng Trọng Dục, vừa quay đầu lại nhìn Lạc Hàm, lúc sau mới phản ứng lại, chửi um lên: "Luyên thuyên cái gì đấy! Ai nói chúng ta lấy tin từ các ngươi? Bọn ta biết từ lâu rồi."
"Diệp thế thúc không chịu thú nhận, ta cũng không còn cách nào khác." Bộ dáng mang vẻ, ta đã đọc vị trước rồi, lễ nghĩa mà chắp tay, nhưng trong cử chỉ lẫn ngữ điệu, đều không có nổi một ý khiêm nhường, "Thế nhưng biểu muội ốm yếu không chờ được, nếu các người không chịu nhượng bộ, vậy ta chỉ có thể động thủ."
Lúc này Túc Ẩm Nguyệt từ phía sau chậm rãi bước tới, thanh âm yếu ớt: "Biểu ca, có chuyện gì vậy?"
Vân Mộng Hạm cũng đi kế bên, bất đắc dĩ chiếu cố nàng. Đoàn thủ vệ vây quanh Túc Ẩm Nguyệt, nàng thấy Lăng Thanh Tiêu, có hơi bất ngờ: "Nhị biểu ca sao? Ta vừa nghe nói có người đang tranh cãi với chúng ta, chẳng lẽ là.."
Lời còn lại cũng không nói hết, tự nhiên tiêu tán trong gió. Lăng Trọng Dục cẩn thận đỡ cánh tay Túc Ẩm Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, muội không cần lo lắng, biểu ca sẽ mang linh dược về cho muội. Nơi này gió lớn, các ngươi mau hộ tống tiểu thư về kết giới dưỡng sức."
Sau khi nói xong, nhìn qua Vân Mộng Hạm, ngay lập tức cau mày, trước mặt tất cả quát lớn: "Sao cả nàng cũng theo ra đây? Chỉ biết gây thêm phiền phức cho ta, nhanh vào trong đi."
Vân Mộng Hạm thè lưỡi với Lăng Trọng Dục, không sợ hắn một chút nào. Lăng Trọng Dục luôn khi dễ nàng như vậy, trước mặt người ngoài chỉ trích khuyết điểm của nàng, nhưng chỉ mình nàng biết, tuy hắn ngang ngược, chứ thật ra hắn đối xử với nàng rất chân thành.
Vân Mộng Hạm làm trò trước mặt Lăng Trọng Dục xong, xoay người qua Lăng Thanh Tiêu, liền trở nên khuôn phép mất tự nhiên. Dường như có chút do dự, muốn nói lại thôi: "Nhị công tử, huynh cũng muốn có Hạc Linh Lan sao? Thật sự trùng hợp đến vậy sao, huynh có thể đổi thứ khác không? Huynh muốn gì, ta có thể bồi huynh đi tìm."
Thứ ngôn từ vi diệu gì đây, Lạc Hàm bị thuyết phục trước logic này của nữ chính. Túc Ẩm Nguyệt ôm lấy tim, sắc mặt trắng bệch, túm lấy tay áo Lăng Trọng Dục, yếu ớt nói: "Biểu ca, thôi bỏ đi, muội không sao hết. Cũng chỉ trách thân thể này của muội không được như người ta, tu hành cũng chỉ dựa vào đường tắt lối rẽ, muội chỉ muốn được gần biểu ca hơn một chút, đổi lại toàn là phiền phức cho huynh. Biểu ca, huynh không cần để ý đâu, từ nhỏ đến lớn chỉ biết làm huynh phiền lòng, nếu muội chết đi có lẽ sẽ khiến mọi chuyện tốt đẹp hơn."
Dứt lời, Túc Ẩm Nguyệt liền nhu nhược ngã xuống, đúng lúc sà vào lòng Lăng Trọng Dục. Hắn đau lòng không nguôi, nhíu mày lại, nói: "Ẩm Nguyệt, không được phép nói những lời như thế nữa! Có huynh ở đây, muội sẽ không gặp chuyện gì hết."
Nói xong Lăng Trọng Dục ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ, ta nhất định sẽ có được: "Không dối lừa các vị, biểu muội ta từ sau khi tiến vào bí cảnh Bích Vân chuyện vận công xảy ra sự cố, kinh mạch bị tổn thương. Muội ấy từ nhỏ đã yếu ớt, kinh mạch cũng mỏng manh hơn người khác, nếu không có Hạc Linh Lan chữa trị, e là sẽ để lại mầm họa cả đời. Thứ này vốn là đồ vật Lăng gia ta, ta sẵn lòng dùng dược liệu khác bồi thường cho Diệp thế thúc, chúng ta thuận tiện tương trợ lẫn nhau, thỉnh thế thúc chớ cố tình gây khó dễ."
Thì ra là cho Túc Ẩm Nguyệt sử dụng, Diệp Tử Nam lặng lẽ nhìn về phía Lăng Thanh Tiêu. Túc Ẩm Nguyệt là biểu muội chính thức của Lăng Thanh Tiêu, việc nhà người ta, Diệp Tử Nam cũng không chen tay. Hắn nói: "Tuyết Yêu là do Lăng Thanh Tiêu giải quyết, Hạc Linh Lan cũng do hắn tìm được. Gốc Hạc Linh Lan này ta không làm chủ được, rốt cuộc thế nào, để hắn tự xử trí đi."
Lăng Trọng Dục nghe xong càng khẳng định chuyện Lăng Thanh Tiêu trộm đi tình báo từ tay mình. Trong lòng dâng lên cơn tức giận mãnh liệt, không hiện ra mặt, giọng điệu thản nhiên: "Nhị đệ, thân thể Ẩm Nguyệt từ nhỏ yếu ớt đến nhường nào, đệ là người rõ nhất đi. Trong bí cảnh kinh mạch nàng bị thương, hiện giờ chỉ vận khí cũng đau. Đệ cố tình chống đối ta, chuyện cũ ta sẽ cho qua, nhưng đây là tính mạng Ẩm Nguyệt, đệ thấy cũng làm ngơ sao?"
Vân Mộng Hạm cũng đi theo khuyên giải: "Phải đó, nhị công tử, biểu tiểu thư sẽ không trụ nổi mất. Cây Hạc Linh Lan này huynh nhường cho nàng đi."
Sau khi nói xong, mọi tầm mắt đổ dồn về phía Lăng Thanh Tiêu. Đây là gia sự Lăng Thanh Tiêu, hơn nữa Túc Ẩm Nguyệt là biểu muội trực hệ nhà hắn, Lạc Hàm không dễ gì nhúng tay, vì thế nàng không có tiếng động chờ Lăng Thanh Tiêu định đoạt.
Nếu Lăng Thanh Tiêu không chịu nổi thì nhường gốc này đi cũng chẳng sao. Dù sao họ cũng biết rất nhiều vị trí gốc Hạc Linh Lan, không hiếm lạ gì một cây này.
Sườn mặt Lăng Thanh Tiêu lạnh nhạt, da cùng môi nhuộm một màu trắng, đôi mắt hiện lên ánh tối đến cùng cực. Giờ phút này hắn lẳng lặng đứng, tóc dài lay chuyển theo góc áo, Tiên nhân trong tuyết, băng trong ngọc thạch.
Nhường biểu tiểu thư đi, câu nói đó quen thuộc đến mức nào.
Suy nghĩ này không chỉ dừng lại ở một lần, hắn thấy sống trên thế gian này thực sự rất vô vị. Đến nay một ngàn năm trôi qua, thứ hắn nghe được nhiều nhất là chữ 'Nhường'.
Nhường lại Lăng Trọng Dục, nhường cho Túc Ẩm Nguyệt, sau đó đã không còn là 'Nhường' nữa, mà trở thành luân thường đạo lý.
Cứ thế cho tới bây giờ, Vân Mộng Hạm đã có thể nói không nghĩ ngợi gì, huynh nhường cho người khác đi.
Lăng Thanh Tiêu đã trải nhiệm qua rất nhiều rủi ro khi luyện công, nếu chỉ dừng ở mức tổn thương kinh mạch, e rằng chuyện này không ai hiểu rõ bằng hắn. Hắn chỉ nhìn Túc Ẩm Nguyệt từ xa đã xác định ngay được kinh mạch nàng ta không hề bị tổn hại.
Dù cho vô tình gặp phải sai sót, thì khi vận khí chỉ kéo theo cơn nhói nhỏ nhoi, những lần kế tiếp có muốn đau hơn cũng khó.
Lăng Thanh Tiêu không biết Lăng Trọng Dục chưa phát hiện ra hay đang vờ vịt như không biết. Túc Ẩm Nguyệt hoàn toàn không hề bệnh tật, nàng ta chỉ đang giả trang ốm yếu, dựa cái cớ này thu hút sự chú ý, gợi sự thương hại của Lăng Trọng Dục. Lăng Thanh Tiêu cảm thấy thứ cảm tình nam nữ này hết sức tẻ nhạt, Túc Ẩm Nguyệt với Vân Mộng Hạm giành giật, ghen ghét nhau vì Lăng Trọng Dục như nào, hắn không có nhu cầu biết, nhưng để hắn phải diễn tuồng chung thì cứ ngủ đi, trong mơ gì cũng có.
Đợi Vân Mộng Hạm nói xong, nền tuyết chìm trong không khí yên tĩnh. Tiếng gió rít gào quét ngang, thanh âm Lăng Thanh Tiêu thản nhiên vang lên: "Tới trước được trước, đạo lý hiển nhiên."
Thẳng trọng tâm, từ chối nhượng bộ.
Lăng Trọng Dục, Vân Mộng Hạm vô cùng ngạc nhiên, ngay cả Túc Ẩm Nguyệt cũng không để tâm chuyện bệnh tật nữa, ngước mắt lên kinh hãi nhìn Lăng Thanh Tiêu: "Huynh vừa nói tới trước được trước sao? Tính mạng của ta còn không quan trọng bằng những thứ phép tắc đó sao?"
Trong lòng Lạc Hàm lập tức phấn khích. Thực sự là nàng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lí thoái nhường, nhưng công tâm mà nói thì nàng không thích một chút nào. Thời ta tới: "Chúng sanh bình đẳng, sinh mệnh ai nấy đều quan trọng, ngươi muốn cứu bản thân, chúng ta cũng muốn dùng thuốc cứu người hiểu chưa? Trật tự trước sau, công lý rạch ròi, hắn nhường là tình nghĩa huynh trưởng, hắn không nhường là chuyện thường tình. Túc tiểu thư, phiền ngươi sau này tự mình sống cho thiện lương bao dung, chứ đừng vòi vĩnh người khác hào phóng tử tế."
Lăng Trọng Dục không vui, nén giận nói: "Tình trạng của Ẩm Nguyệt cấp bách."
"Tình trạng của Lăng Thanh Tiêu cũng rất nguy cấp." Không tỏ ra yếu thế, Lạc Hàm nói: "Nếu nhóm các ngươi luôn treo lương thiện nhân nghĩa trên miệng như vậy, hẳn là mấy người đã thực hiện xuất sắc lắm nhỉ? Đúng lúc được dịp, gốc Hạc Linh Lan này để Lăng Thanh Tiêu dùng lại càng thêm hợp lý. Kinh mạch hắn bị trọng thương, cần cứu chữa ngay lập tức, chậm trễ trong chốc lát thôi cũng không ổn."
"Trọng thương?" Lăng Thanh Tiêu bất đắc dĩ liếc mắt một cái nhìn Lạc Hàm, cuối cùng cũng không vạch trần, để nàng tùy ý phát tiết.
Có vẻ đứa trẻ này rất thích huyên náo.
Vân Mộng Hạm nghe xong, thân thể thoáng run lên: "Nhị công tử, huynh.."
Lăng Trọng Dục thì cau mày, giọng điệu chắc như đinh đóng cột: "Không thể nào, nếu đệ đã bị thương sao có thể một mình đối đầu Tuyết Yêu được?"
"Ơ kìa, thì ra ngươi vẫn biết Tuyết Yêu là do hắn giết à!" Ngữ điệu châm biếm, "Hắn thay ngươi hứng năm mươi đạo Thiên lôi, vì ngươi mà rơi xuống Tuyệt Linh Thâm Uyên, vậy nên kinh mạch mới bị thương nghiêm trọng. Đứng trước mặt hắn đòi hỏi hắn nhượng lại linh dược, các ngươi đang lấy tư cách gì thế?"
Một tràng này của Lạc Hàm khiến sắc mặt những kẻ ở Chung Sơn lúng túng, ngày đó Lăng Thanh Tiêu rơi vào vực thẳm bày ra trước mắt biết bao nhiêu người, vốn dĩ ai cũng cho rằng hắn không thể sống được, bởi thế nên không một ai nguyện ý đi xuống cứu hắn. Ai có thể ngờ được Lăng Thanh Tiêu vớt được cái mạng mà đi lên đâu?
Lăng Trọng Dục, Vân Mộng Hạm cùng mấy kẻ khác đều không thể tiếp nổi cuộc hội thoại này. Đáy lòng Lăng Thanh Tiêu như có thứ gì đó lướt nhẹ qua.
Hắn nhận ra được, Lạc Hàm không phải thích đi cãi cọ, nàng chỉ đang đứng ra bênh vực hắn. Hình như đây là lần đầu tiên, có người đứng trên lập trường của hắn để nói chuyện.
Một cây gai nhọn cuối cùng trong lòng hắn cũng đã biến mất, sinh tử của mấy kẻ như Lăng Trọng Dục, có liên can gì đến hắn nữa đây? Lăng Thanh Tiêu vung tay áo, Hạc Linh Lan được linh khí bao phủ nâng lên từ mặt đất, linh khí chưa tiêu tán đã được đưa vào cất chứa trong hộp ngọc. Mọi người trơ mắt nhìn Lăng Thanh Tiêu thu hộp vào tay áo, muốn ngăn cũng không có cơ hội.
Lăng Thanh Tiêu thu hồi vạt áo, nâng tay chỉnh đấu lạp ngay ngắn cho nàng, tuyết trời gió lớn, nàng cũng không biết đấu lạp bị thổi lệch từ bao giờ. Lạc Hàm kinh ngạc đỡ vành nón, Lăng Thanh Tiêu thoáng chốc nở nụ cười, nói: "Chúng ta đi thôi."
Nàng ngơ ngác gật đầu. Xoay người đi được một đoạn ngắn, vẫn chưa dám khẳng định những gì vừa thấy. Mới nãy, Lăng Thanh Tiêu cười á?
Ôi trời.
Diệp Tử Nam phát hiện ra hai tên này lại đi không gọi hắn, lẩm bẩm mắng người, chạy nhanh đuổi theo. Lăng Trọng Dục trừng mắt nhìn ba người rời đi, ánh mắt càng thêm âm u.
Lăng Trọng Dục bỗng nhiên mở miệng nói: "Khoan đã. Vị cô nương này rốt cuộc là người phương nào, sao không dùng diện mạo thật đối mặt với người ta?"
Lạc Hàm khép lại tấm vải đang cuốn theo chiều gió, không ngoảnh lại, "Không vì gì hết, ta không muốn lộ diện."
Nàng vừa dứt lời, phía sau chợt truyền tới một trận gió cuồng bạo. Ai cũng không ngờ Lăng Trọng Dục đột nhiên phát động công kích, lúc này Lạc Hàm cách Lăng Thanh Tiêu một khoảng, chính nàng lại không có linh lực, trước mắt sáng ngời, đấu lạp của nàng bị Lăng Trọng Dục hất tung.
Tuyết lớn dày đặc, lãnh phong mang lụa trắng phất phơ. Tóc dài bị gió cuốn bay, diện mạo mỹ lệ đến không tưởng nổi cứ thế bị bại lộ trước tất cả.
Bất kể là thân phận hay tu vi.
Chưa kể đến độ tuổi mười vạn tám của hắn, Vương thế tử Chu Tước tộc Vân Châu, lý lịch này đặt trước mắt đám hậu bối, ngay cả Long tộc cũng cung kính xưng hắn một tiếng "Diệp thế thúc (*)". Lăng Trọng Dục không nói không rằng tấn công sau lưng Diệp Tử Nam, đây là hành vi hết sức vô lễ.
(*) không có quan hệ huyết thống mà chỉ kế thừa từ quan hệ xã giao.
Sắc mặt Diệp Tử Nam rất nhanh trầm xuống, chắp một tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn Lăng Trọng Dục nói: "Lời này của Lăng đại công tử nghe thật khó hiểu, quy củ Tiên giới xưa nay là tới trước được trước, gốc Hạc Linh Lan này chúng ta tìm được trước, Tuyết Yêu thủ hộ cũng là chúng ta giết được, một kẻ đến sau đã không tránh hiềm khích, vừa tới lại lén công kích sau lưng ta. Lăng đại công tử ta rất thắc mắc, liệu đây có phải lễ nghi của Chung Sơn các người? Mấy vạn năm nay du sơn ngoạn thủy, vô tâm tu hành, ta đang chưa rõ sự biến hóa phép tắc trong Thiên giới này. Chờ ngày khác, nhất định ta sẽ mang mười vạn dân chúng Chu Tước tộc Vương phủ Vân Châu tới thỉnh giáo gia chủ Chung Sơn Lăng gia một chuyến."
Lăng Trọng Dục mới ngàn tuổi, dù cho Diệp Tử Nam có phong lưu thiếu đoan chính đến đâu, cũng đã mấy vạn tuổi, sao mà hắn còn nhận dạng được diện mạo của Diệp Tử Nam? Hiện giờ nghe được Diệp Tử Nam báo danh gia tộc, Lăng Trọng Dục mới nhận ra vị cà lơ phất phơ tác phong cợt nhả, thật ra là người Vương phủ Vân Châu.
Lăng Trọng Dục u ám quét mắt về phía tùy tùng tiên phong, hắn lập tức sợ đến mức ròng ròng mồ hôi lạnh, hấp tấp hướng về phía Diệp Tử Nam nhận lỗi: "Tiền bối thứ lỗi, là tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, mạo phạm tiền bối. Chuyện vừa rồi do mình tiểu nhân gây nên, không liên quan đến thiếu chủ, thỉnh Diệp tiền bối chớ trách oan gia chủ cùng thiếu gia nhà chúng ta."
Thật mất hứng, giành giật đồ thì chạy lên đầu tiên, vừa gặp chuyện thì đẩy tùy tùng ra gán nợ. Diệp Tử Nam khinh thường tặc lưỡi một tiếng, nói: "Ta đang bận, không rảnh dây dưa mấy nhãi ranh các ngươi. Đường ai nấy đi, không dính dáng gì nhau, đỡ sau này ra ngoài bị người ta đồn cậy già mà lên mặt."
Diệp Tử Nam nói xong quay ra hái hoa, Lăng Trọng Dục lại ngăn hắn: "Khoan đã."
Diệp Tử Nam bực bội ngẩng đầu: "Còn muốn cái gì nữa? Ngươi xem thường Chu Tước nhất tộc Vân Châu, hay ngươi đang coi khinh ta?"
"Thế thúc nói đùa, vãn bối không dám." Lời nói mang ý thừa nhận sai lầm, nhưng ánh mắt lại không có ý tạ tội "Chẳng qua, gốc linh hoa này là tình báo Lăng gia ta, tuy Diệp thế thúc với nhị đệ nhanh chân đến trước, nhưng suy cho cùng ngọn nguồn cũng từ ta mà có. Hơn nữa biểu muội ta thể nhược, cần gấp Hạc Linh Lan để kéo dài tính mạng, ta nguyện ý lấy bảo vật khác trao đổi, thỉnh Diệp thế thúc đừng tạo tranh chấp."
Diệp Tử Nam sửng sốt liếc mắt nhìn Lăng Trọng Dục, vừa quay đầu lại nhìn Lạc Hàm, lúc sau mới phản ứng lại, chửi um lên: "Luyên thuyên cái gì đấy! Ai nói chúng ta lấy tin từ các ngươi? Bọn ta biết từ lâu rồi."
"Diệp thế thúc không chịu thú nhận, ta cũng không còn cách nào khác." Bộ dáng mang vẻ, ta đã đọc vị trước rồi, lễ nghĩa mà chắp tay, nhưng trong cử chỉ lẫn ngữ điệu, đều không có nổi một ý khiêm nhường, "Thế nhưng biểu muội ốm yếu không chờ được, nếu các người không chịu nhượng bộ, vậy ta chỉ có thể động thủ."
Lúc này Túc Ẩm Nguyệt từ phía sau chậm rãi bước tới, thanh âm yếu ớt: "Biểu ca, có chuyện gì vậy?"
Vân Mộng Hạm cũng đi kế bên, bất đắc dĩ chiếu cố nàng. Đoàn thủ vệ vây quanh Túc Ẩm Nguyệt, nàng thấy Lăng Thanh Tiêu, có hơi bất ngờ: "Nhị biểu ca sao? Ta vừa nghe nói có người đang tranh cãi với chúng ta, chẳng lẽ là.."
Lời còn lại cũng không nói hết, tự nhiên tiêu tán trong gió. Lăng Trọng Dục cẩn thận đỡ cánh tay Túc Ẩm Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì, muội không cần lo lắng, biểu ca sẽ mang linh dược về cho muội. Nơi này gió lớn, các ngươi mau hộ tống tiểu thư về kết giới dưỡng sức."
Sau khi nói xong, nhìn qua Vân Mộng Hạm, ngay lập tức cau mày, trước mặt tất cả quát lớn: "Sao cả nàng cũng theo ra đây? Chỉ biết gây thêm phiền phức cho ta, nhanh vào trong đi."
Vân Mộng Hạm thè lưỡi với Lăng Trọng Dục, không sợ hắn một chút nào. Lăng Trọng Dục luôn khi dễ nàng như vậy, trước mặt người ngoài chỉ trích khuyết điểm của nàng, nhưng chỉ mình nàng biết, tuy hắn ngang ngược, chứ thật ra hắn đối xử với nàng rất chân thành.
Vân Mộng Hạm làm trò trước mặt Lăng Trọng Dục xong, xoay người qua Lăng Thanh Tiêu, liền trở nên khuôn phép mất tự nhiên. Dường như có chút do dự, muốn nói lại thôi: "Nhị công tử, huynh cũng muốn có Hạc Linh Lan sao? Thật sự trùng hợp đến vậy sao, huynh có thể đổi thứ khác không? Huynh muốn gì, ta có thể bồi huynh đi tìm."
Thứ ngôn từ vi diệu gì đây, Lạc Hàm bị thuyết phục trước logic này của nữ chính. Túc Ẩm Nguyệt ôm lấy tim, sắc mặt trắng bệch, túm lấy tay áo Lăng Trọng Dục, yếu ớt nói: "Biểu ca, thôi bỏ đi, muội không sao hết. Cũng chỉ trách thân thể này của muội không được như người ta, tu hành cũng chỉ dựa vào đường tắt lối rẽ, muội chỉ muốn được gần biểu ca hơn một chút, đổi lại toàn là phiền phức cho huynh. Biểu ca, huynh không cần để ý đâu, từ nhỏ đến lớn chỉ biết làm huynh phiền lòng, nếu muội chết đi có lẽ sẽ khiến mọi chuyện tốt đẹp hơn."
Dứt lời, Túc Ẩm Nguyệt liền nhu nhược ngã xuống, đúng lúc sà vào lòng Lăng Trọng Dục. Hắn đau lòng không nguôi, nhíu mày lại, nói: "Ẩm Nguyệt, không được phép nói những lời như thế nữa! Có huynh ở đây, muội sẽ không gặp chuyện gì hết."
Nói xong Lăng Trọng Dục ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên vẻ, ta nhất định sẽ có được: "Không dối lừa các vị, biểu muội ta từ sau khi tiến vào bí cảnh Bích Vân chuyện vận công xảy ra sự cố, kinh mạch bị tổn thương. Muội ấy từ nhỏ đã yếu ớt, kinh mạch cũng mỏng manh hơn người khác, nếu không có Hạc Linh Lan chữa trị, e là sẽ để lại mầm họa cả đời. Thứ này vốn là đồ vật Lăng gia ta, ta sẵn lòng dùng dược liệu khác bồi thường cho Diệp thế thúc, chúng ta thuận tiện tương trợ lẫn nhau, thỉnh thế thúc chớ cố tình gây khó dễ."
Thì ra là cho Túc Ẩm Nguyệt sử dụng, Diệp Tử Nam lặng lẽ nhìn về phía Lăng Thanh Tiêu. Túc Ẩm Nguyệt là biểu muội chính thức của Lăng Thanh Tiêu, việc nhà người ta, Diệp Tử Nam cũng không chen tay. Hắn nói: "Tuyết Yêu là do Lăng Thanh Tiêu giải quyết, Hạc Linh Lan cũng do hắn tìm được. Gốc Hạc Linh Lan này ta không làm chủ được, rốt cuộc thế nào, để hắn tự xử trí đi."
Lăng Trọng Dục nghe xong càng khẳng định chuyện Lăng Thanh Tiêu trộm đi tình báo từ tay mình. Trong lòng dâng lên cơn tức giận mãnh liệt, không hiện ra mặt, giọng điệu thản nhiên: "Nhị đệ, thân thể Ẩm Nguyệt từ nhỏ yếu ớt đến nhường nào, đệ là người rõ nhất đi. Trong bí cảnh kinh mạch nàng bị thương, hiện giờ chỉ vận khí cũng đau. Đệ cố tình chống đối ta, chuyện cũ ta sẽ cho qua, nhưng đây là tính mạng Ẩm Nguyệt, đệ thấy cũng làm ngơ sao?"
Vân Mộng Hạm cũng đi theo khuyên giải: "Phải đó, nhị công tử, biểu tiểu thư sẽ không trụ nổi mất. Cây Hạc Linh Lan này huynh nhường cho nàng đi."
Sau khi nói xong, mọi tầm mắt đổ dồn về phía Lăng Thanh Tiêu. Đây là gia sự Lăng Thanh Tiêu, hơn nữa Túc Ẩm Nguyệt là biểu muội trực hệ nhà hắn, Lạc Hàm không dễ gì nhúng tay, vì thế nàng không có tiếng động chờ Lăng Thanh Tiêu định đoạt.
Nếu Lăng Thanh Tiêu không chịu nổi thì nhường gốc này đi cũng chẳng sao. Dù sao họ cũng biết rất nhiều vị trí gốc Hạc Linh Lan, không hiếm lạ gì một cây này.
Sườn mặt Lăng Thanh Tiêu lạnh nhạt, da cùng môi nhuộm một màu trắng, đôi mắt hiện lên ánh tối đến cùng cực. Giờ phút này hắn lẳng lặng đứng, tóc dài lay chuyển theo góc áo, Tiên nhân trong tuyết, băng trong ngọc thạch.
Nhường biểu tiểu thư đi, câu nói đó quen thuộc đến mức nào.
Suy nghĩ này không chỉ dừng lại ở một lần, hắn thấy sống trên thế gian này thực sự rất vô vị. Đến nay một ngàn năm trôi qua, thứ hắn nghe được nhiều nhất là chữ 'Nhường'.
Nhường lại Lăng Trọng Dục, nhường cho Túc Ẩm Nguyệt, sau đó đã không còn là 'Nhường' nữa, mà trở thành luân thường đạo lý.
Cứ thế cho tới bây giờ, Vân Mộng Hạm đã có thể nói không nghĩ ngợi gì, huynh nhường cho người khác đi.
Lăng Thanh Tiêu đã trải nhiệm qua rất nhiều rủi ro khi luyện công, nếu chỉ dừng ở mức tổn thương kinh mạch, e rằng chuyện này không ai hiểu rõ bằng hắn. Hắn chỉ nhìn Túc Ẩm Nguyệt từ xa đã xác định ngay được kinh mạch nàng ta không hề bị tổn hại.
Dù cho vô tình gặp phải sai sót, thì khi vận khí chỉ kéo theo cơn nhói nhỏ nhoi, những lần kế tiếp có muốn đau hơn cũng khó.
Lăng Thanh Tiêu không biết Lăng Trọng Dục chưa phát hiện ra hay đang vờ vịt như không biết. Túc Ẩm Nguyệt hoàn toàn không hề bệnh tật, nàng ta chỉ đang giả trang ốm yếu, dựa cái cớ này thu hút sự chú ý, gợi sự thương hại của Lăng Trọng Dục. Lăng Thanh Tiêu cảm thấy thứ cảm tình nam nữ này hết sức tẻ nhạt, Túc Ẩm Nguyệt với Vân Mộng Hạm giành giật, ghen ghét nhau vì Lăng Trọng Dục như nào, hắn không có nhu cầu biết, nhưng để hắn phải diễn tuồng chung thì cứ ngủ đi, trong mơ gì cũng có.
Đợi Vân Mộng Hạm nói xong, nền tuyết chìm trong không khí yên tĩnh. Tiếng gió rít gào quét ngang, thanh âm Lăng Thanh Tiêu thản nhiên vang lên: "Tới trước được trước, đạo lý hiển nhiên."
Thẳng trọng tâm, từ chối nhượng bộ.
Lăng Trọng Dục, Vân Mộng Hạm vô cùng ngạc nhiên, ngay cả Túc Ẩm Nguyệt cũng không để tâm chuyện bệnh tật nữa, ngước mắt lên kinh hãi nhìn Lăng Thanh Tiêu: "Huynh vừa nói tới trước được trước sao? Tính mạng của ta còn không quan trọng bằng những thứ phép tắc đó sao?"
Trong lòng Lạc Hàm lập tức phấn khích. Thực sự là nàng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lí thoái nhường, nhưng công tâm mà nói thì nàng không thích một chút nào. Thời ta tới: "Chúng sanh bình đẳng, sinh mệnh ai nấy đều quan trọng, ngươi muốn cứu bản thân, chúng ta cũng muốn dùng thuốc cứu người hiểu chưa? Trật tự trước sau, công lý rạch ròi, hắn nhường là tình nghĩa huynh trưởng, hắn không nhường là chuyện thường tình. Túc tiểu thư, phiền ngươi sau này tự mình sống cho thiện lương bao dung, chứ đừng vòi vĩnh người khác hào phóng tử tế."
Lăng Trọng Dục không vui, nén giận nói: "Tình trạng của Ẩm Nguyệt cấp bách."
"Tình trạng của Lăng Thanh Tiêu cũng rất nguy cấp." Không tỏ ra yếu thế, Lạc Hàm nói: "Nếu nhóm các ngươi luôn treo lương thiện nhân nghĩa trên miệng như vậy, hẳn là mấy người đã thực hiện xuất sắc lắm nhỉ? Đúng lúc được dịp, gốc Hạc Linh Lan này để Lăng Thanh Tiêu dùng lại càng thêm hợp lý. Kinh mạch hắn bị trọng thương, cần cứu chữa ngay lập tức, chậm trễ trong chốc lát thôi cũng không ổn."
"Trọng thương?" Lăng Thanh Tiêu bất đắc dĩ liếc mắt một cái nhìn Lạc Hàm, cuối cùng cũng không vạch trần, để nàng tùy ý phát tiết.
Có vẻ đứa trẻ này rất thích huyên náo.
Vân Mộng Hạm nghe xong, thân thể thoáng run lên: "Nhị công tử, huynh.."
Lăng Trọng Dục thì cau mày, giọng điệu chắc như đinh đóng cột: "Không thể nào, nếu đệ đã bị thương sao có thể một mình đối đầu Tuyết Yêu được?"
"Ơ kìa, thì ra ngươi vẫn biết Tuyết Yêu là do hắn giết à!" Ngữ điệu châm biếm, "Hắn thay ngươi hứng năm mươi đạo Thiên lôi, vì ngươi mà rơi xuống Tuyệt Linh Thâm Uyên, vậy nên kinh mạch mới bị thương nghiêm trọng. Đứng trước mặt hắn đòi hỏi hắn nhượng lại linh dược, các ngươi đang lấy tư cách gì thế?"
Một tràng này của Lạc Hàm khiến sắc mặt những kẻ ở Chung Sơn lúng túng, ngày đó Lăng Thanh Tiêu rơi vào vực thẳm bày ra trước mắt biết bao nhiêu người, vốn dĩ ai cũng cho rằng hắn không thể sống được, bởi thế nên không một ai nguyện ý đi xuống cứu hắn. Ai có thể ngờ được Lăng Thanh Tiêu vớt được cái mạng mà đi lên đâu?
Lăng Trọng Dục, Vân Mộng Hạm cùng mấy kẻ khác đều không thể tiếp nổi cuộc hội thoại này. Đáy lòng Lăng Thanh Tiêu như có thứ gì đó lướt nhẹ qua.
Hắn nhận ra được, Lạc Hàm không phải thích đi cãi cọ, nàng chỉ đang đứng ra bênh vực hắn. Hình như đây là lần đầu tiên, có người đứng trên lập trường của hắn để nói chuyện.
Một cây gai nhọn cuối cùng trong lòng hắn cũng đã biến mất, sinh tử của mấy kẻ như Lăng Trọng Dục, có liên can gì đến hắn nữa đây? Lăng Thanh Tiêu vung tay áo, Hạc Linh Lan được linh khí bao phủ nâng lên từ mặt đất, linh khí chưa tiêu tán đã được đưa vào cất chứa trong hộp ngọc. Mọi người trơ mắt nhìn Lăng Thanh Tiêu thu hộp vào tay áo, muốn ngăn cũng không có cơ hội.
Lăng Thanh Tiêu thu hồi vạt áo, nâng tay chỉnh đấu lạp ngay ngắn cho nàng, tuyết trời gió lớn, nàng cũng không biết đấu lạp bị thổi lệch từ bao giờ. Lạc Hàm kinh ngạc đỡ vành nón, Lăng Thanh Tiêu thoáng chốc nở nụ cười, nói: "Chúng ta đi thôi."
Nàng ngơ ngác gật đầu. Xoay người đi được một đoạn ngắn, vẫn chưa dám khẳng định những gì vừa thấy. Mới nãy, Lăng Thanh Tiêu cười á?
Ôi trời.
Diệp Tử Nam phát hiện ra hai tên này lại đi không gọi hắn, lẩm bẩm mắng người, chạy nhanh đuổi theo. Lăng Trọng Dục trừng mắt nhìn ba người rời đi, ánh mắt càng thêm âm u.
Lăng Trọng Dục bỗng nhiên mở miệng nói: "Khoan đã. Vị cô nương này rốt cuộc là người phương nào, sao không dùng diện mạo thật đối mặt với người ta?"
Lạc Hàm khép lại tấm vải đang cuốn theo chiều gió, không ngoảnh lại, "Không vì gì hết, ta không muốn lộ diện."
Nàng vừa dứt lời, phía sau chợt truyền tới một trận gió cuồng bạo. Ai cũng không ngờ Lăng Trọng Dục đột nhiên phát động công kích, lúc này Lạc Hàm cách Lăng Thanh Tiêu một khoảng, chính nàng lại không có linh lực, trước mắt sáng ngời, đấu lạp của nàng bị Lăng Trọng Dục hất tung.
Tuyết lớn dày đặc, lãnh phong mang lụa trắng phất phơ. Tóc dài bị gió cuốn bay, diện mạo mỹ lệ đến không tưởng nổi cứ thế bị bại lộ trước tất cả.