Chương 78: C78: Một Câu Sai Rồi Là Được À
Tô Thiên Hoằng quỳ trên mặt đất, nói: "Xin lỗi bố, con sai rồi!" "Một câu sai rồi là được à?" "Kể từ hôm nay, thay mặt tổ tiên nhà họ Tô, tao trục xuất mày ra khỏi nhà họ Tô vĩnh viễn! Mày vĩnh viễn không bao giờ được bước vào nhà họ Tô nửa bước!" Sau khi những lời này được gầm ra, Tô Thiên Hoằng lập tức ngã xuống đất! Một lúc lâu sau, đôi mắt Tô Thiên Hoằng đỏ như máu ngẩng đầu lên nói: "Bố, lẽ nào bố thật sự tuyệt tình như vậy? Thật sự không quan tâm đ ến một chút tình nghĩa bố con?” Tô Chấn Hùng nói: "Đối với loại này vô nhân tính như mày, tao làm thế coi như đã đủ nhân từ rồi!” Ha ha ha ha! Tô Thiên Hoằng đột nhiên cười lớn! "Được!" "Nếu ông đã muốn đuổi tôi và Cẩm Nhi ra khỏi nhà họ Tôn, vậy tôi toại nguyện cho các người! Chỉ là các người nghe đây, từ nay về sau, món nợ này tôi ghi rồi!” "Còn con nha đầu chết tiệt này nữa, mày đợi đấy cho tao!!" Sau khi trừng mắt nhìn Tô Nhiên Nhiên, Tô Thiên Hoằng lại nói. "Cẩm Nhi, chúng ta đi!" Cứ thế, bọn họ đi rồi. Bọn họ đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô! Từ giờ phút này trở đi, không còn liên quan gì đến nhà họ Tô nữa! Nhìn thấy hai bố con độc ác cuối cùng cũng nhận lấy kết cục xứng đáng, Tô Nhiên Nhiên cũng không nói gì! Cô chỉ ngẩng đầu lên nhìn ông nội tốt bụng của mình, vội vàng hét lên: "Ông nội, không phải ông bị bệnh sao? Không phải nằm liệt giường sao? Sao đột nhiên…lại tỉnh rồi?” Bố Tô và mẹ Tô lúc này cũng kích động chạy tới nhìn Tô Chấn Hùng. Tô Chấn Hùng cười nói: "Tất cả những điều này đều là nhờ có Tiểu Diệp!" "Tiểu Diệp?" "Tiểu Diệp là ai?" Tô Nhiên Nhiên và bố mẹ cô đều bối rối. Tô Chấn Hùng chỉ vào Diệp Cửu Trung bên cạnh nói: "Tiểu Diệp! Các người lẽ nào không quen biết?” Ah? Nhìn thấy Tô Chấn Hùng chỉ vào Diệp Cửu Trung đang đứng ở một bên, không chỉ Tô Nhiên Nhiên không nói nên lời, mà bố Tô, mẹ Tô cũng nhìn Diệp Cửu Trung với vẻ mặt nghi hoặc. "Tiểu Trung Trung?" "Trời ạ, ông nội, không phải ông nói Tiểu Trung Trung chữa khỏi bệnh cho ông đấy chứ?" Tô Nhiên Nhiên há hốc mồm hỏi. Tô Chấn Hùng nói: "Đương nhiên! Bằng không cháu cho rằng ông làm sao mà đứng trước mặt mọi người chứ?" Uỳnh! Những lời này vừa nói ra, Tô Nhiên Nhiên và bố mẹ cô đều sửng sốt. Diệp Cửu Trung... Lại chữa khỏi bệnh cho lão gia nhà họ Tô? Hơn nữa, thời gian chưa tới nửa ngày, lão gia đã có thể mạnh mẽ đứng dậy! Lại nhìn Diệp Cửu Trung một lần nữa, Tô Nhiên Nhiên cảm thấy anh ta càng ngày càng có gì đó không ổn. Đúng lúc Tô Nhiên Nhiên đang khó hiểu nhìn chằm chằm Diệp Cửu Trung, Tô Chấn Hùng liền nói: "Nhiên Nhiên, chúc mừng cháu tìm được cho ông nội một người cháu rể tốt! Tiểu Diệp này, ông nội càng ngày càng ưng mắt, càng ngày càng thích!” “Cháu rể?” Vừa nghe thấy hai chữ này, Tô Nhiên Nhiên liền ngây ra. "Ông nội, ông nhầm rồi, cháu và anh ấy không phải... không phải..." Tô Nhiên Nhiên muốn giải thích, nhưng ông lão lại nói: "Sao vậy, cháu không thích Tiểu Diệp sao?" "Không... không phải!" Tô Nhiên Nhiên đỏ mặt, lắc đầu. “Vậy chẳng phải là được rồi sao?” "Bất kể ngoại hình hay khí chất của Tiểu Diệp, có điểm nào không hơn người chứ? Cháu còn chê..." Tô Chấn Hùng trợn mắt nhìn cháu gái. Tô Nhiên Nhiên mặt đỏ bừng đến sắp chảy máu, cô thầm nghĩ, tên Tiểu Trung Trung đáng chết này đã cho ông nội uống loại thuốc gì chứ? Tại sao ông nội lại thích anh ta đến vậy?