Chương 53: C53: Vậy Con Định Nói Bao Nhiêu
Ông ta tưởng là mình nghe lầm rồi! Bên cạnh ông, Tô Cẩm cũng trợn to hai mắt! Đường đường là người giàu nhất Giang Thành lại để ý tới xí nghiệp sắp phá sản như Tô thị bọn họ? "Các ông... Đế Hào muốn thu mua Tô thị của chúng tôi thật sao?" Tô Thiên Hoành còn không dám tin tưởng, ông ta hỏi lại lần nữa. Lưu quản gia mỉm cười gật đầu đáp: "Đúng vậy!" Ông vừa nói xong, Tô Thiên Hoành cũng nhất thời kích động. Hiện tại, Tô thị không chỉ là một xí nghiệp sắp phá sản mà nó còn là một củ khoai nóng bỏng tay! Cho dù có bán tháo giá rẻ, chắc cũng không ai muốn mua cả! Nhưng mà bây giờ, đường đường là tập đoàn Đế Hào giàu có nhất Giang Thành lại mở lời muốn thu mua Tô thị? Tô Thiên Hoành hít sâu một hơi rồi mới nói: "Nếu vậy thì mời Lưu quản gia vào trong uống chén trà, chúng ta cùng nói chuyện!" Nhưng mà Lưu quản gia lại khoát tay áo một cái, nói: "Đi vào uống trà thì không cần, Chu tổng của chúng tôi chỉ muốn càng nhanh càng tốt thôi!" "Vị này à? Là tổng giám đốc tài vụ của tập đoàn Đế Hào chúng tôi, Lý tổng!" "Lý tổng hiểu rất rõ về xí nghiệp Tô thị, cho nên bây giờ chúng tôi chỉ muốn nghe Tô thị báo giá, nếu chúng tôi cảm thấy thích hợp thì sẽ bắt đầu quá trình chuyển nhượng ngay!" Lưu Đại quản gia vừa nói, vừa chỉ sang người đàn ông đeo kính mắt cạnh bên. Tổng giám đốc Lý phụ trách tài vụ khẽ mỉm cười. Thấy cả tổng giám đốc tài vụ của tập đoàn Đế Hào cũng tới, Tô Thiên Hoành lập tức bối rối. Sao lại tốc độ thế này? Quả nhiên không hổ là người giàu nhất Giang Thành mà! Nhưng mà giờ biết báo giá bao nhiêu? Tô thị đã chịu lỗ nhiều năm, dựa theo trị giá trong thành phố, bây giờ nó còn không đáng mấy chục triệu! Quan trọng nhất chính là, họ còn đang nợ nhân viên ba tháng lương. Trước tình hình như thế, nhất thời Tô Thiên Hoành cũng không biết nên ra giá làm sao. Suy nghĩ một chút, ông nói: "Lưu quản gia à, chuyện này lớn như vậy, chúng tôi cần bàn bạc một chút, ông có thể chờ một lát rồi chúng tôi mới báo giá cho ông được không?" Lưu quản gia khẽ mỉm cười: "Có thể! Nhưng mà mong các ông báo sớm!" "Tất nhiên rồi!" Dứt lời, Tô Thiên Hoành vội vàng kéo con trai đi vào bên trong! "Bố ơi, vận may của chúng ta tới rồi, không ngờ tập đoàn Đế Hào này lại muốn thu mua Tô thị của chúng ta? Ha ha ha, một khi được thu mua, chẳng phải chúng ta sẽ thoát khỏi củ khoai nóng bỏng tay này à?" Tô Cẩm vừa vào đã hài lòng nói với Tô Thiên Hoành. "Tuy là vậy, nhưng Chu Thế Hào đâu phải là kẻ ngu, xí nghiệp sắp phá sản như chúng ta chắc chắn ông ta càng hiểu rõ!" "Bố ơi, theo con thấy, đừng suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, chúng ta cứ báo giá là được, chỉ cần có thể bán đi, dù sao nó cũng có lợi với ta nhiều!" Tô Thiên Hoành suy nghĩ thì thấy cũng có lý. Hiện tại, chỉ cần có thể bán tháo công ty dược phẩm Tô thị đi, cho dù có bán ra giá rẻ thì cũng không phải tiếc! "Nhưng mà nên báo giá bao nhiêu đây?" Tô Thiên Hoành hỏi. "Bố ơi, hay là mình cứ nói giá cao trước đã? Xem thử tập đoàn Đế Hào bọn họ có phản ứng thế nào?" Tô Cẩm thông minh nói. "Vậy con định nói bao nhiêu?" "80 triệu??" Tô Cẩm đưa mấy ngón tay ra. Tô Thiên Hoành nghe vậy thì chợt nói: "Thế thì quá cao rồi?" "Cứ kệ nó! Mình cứ báo giá trước, nếu tập đoàn Đế Hào không đồng ý thì mình lại hạ giá sau!" Tô Cẩm nói. "Vậy cũng được! Cứ báo 80 triệu trước đi!" Cứ như vậy, hai cha con bàn bạc giá xong xuôi thì mới đi ra ngoài. Ở bên ngoài, Lưu Phúc và tổng giám đốc tài vụ của tập đoàn Đế Hào vẫn còn đứng đó. Cha con Tô Thiên Hoành đi ra thì vội nói: " Xin lỗi đã để cho mọi người đợi lâu!" Lưu quản gia không quá để tâm, ông mỉm cười nói: "Không sao, xin hỏi ông chủ Tô đã nghĩ kỹ giá tiền chưa?" Tô Thiên Hoành hít sâu một hơi rồi nói: "Nghĩ xong rồi, chúng tôi báo giá công ty dược Tô thị 80 triệu!" Nghe thấy con số 80 triệu này, tổng giám đốc tài vụ bên kia hơi nhướng mày. Nhìn thấy đối phương cau mày, trong lòng Tô Thiên Hoành lạnh toát: Xong rồi! Giá cao quá rồi!