Chương 49: C49: Tôi Nhớ Ra Rồi
Dứt lời, anh mới quay đầu nói với Tô Nhiên. "Nhiên Nhiên à, chúng ta đi thôi." Quản lí vội khom người đứng sau chào tạm biệt. Chờ đến khi Tô Nhiên và Diệp Cửu Trung rời khỏi nhà hàng Cá Voi Xanh, quản lý vẫn còn đang khom lưng, vô cùng khiêm tốn. Ngay cả mấy người phục vụ ở trong nhà hàng thấy vậy cũng bối rối theo. "Quản lí ơi, sao lại không tính tiền cho bọn họ vậy? Từ khi Cá Voi Xanh của chúng ta khai trương tới nay, ngay cả khách hàng tôn quý nhất cũng không có đãi ngộ bậc này? Giờ còn đưa cả quà tặng cao cấp nhất là cá voi vàng cho họ nữa?" Quản lí nói: "Mấy cô thì biết cái gì? Hai người lúc nãy là thần tài của nhà hàng chúng ta đấy!" "Thần tài sao?" Người phục vụ ngơ ngác. "Đúng đấy!" "Ha ha, các cô cứ chờ xem, bắt đầu từ hôm nay, nhà hàng chúng ta sẽ phát triển rất nhanh cho mà xem, một nhân vật lớn có thẻ đen cao cấp tới nhà hàng dùng cơm, nếu tin này lan rộng, nhà hàng mình còn đỡ được mấy triệu tuyên truyền đấy!" "Phát tài rồi, lần này chắc chắn nhà hàng của chúng ta sẽ phát tài rồi!" Quản lí cứ lầm bầm lầu bầu giống như điên. Mấy người phục vụ ở đây không biết thẻ đen cao cấp là cái gì, càng không hiểu hai người vừa nãy là nhân vật lớn nào. ... Sau khi rời khỏi nhà hàng Cá Voi Xanh. Tô Nhiên vẫn cảm thấy như mơ. Ngồi ở bên trong xe của mình, Tô Nhiên ngắm con cá voi vàng 24K trong tay, còn cả tấm thẻ đen kia nữa, càng nhìn càng mờ mịt. Diệp Cửu Trung thì lại nhàn nhã ngồi ở bên cạnh cô. Hồi lâu sau, Tô Nhiên mới lắc đầu thật mạnh, sau đó tự nhéo mình một cái. "Tiểu Trung Trung à, có phải tôi đang nằm mơ không? Hay là người quản lí của nhà hàng điên rồi?" "Bọn họ định miễn phí cho chúng ta suốt đời à? Hơn nữa còn tặng một con cá voi bằng vàng cho chúng ta? Anh xem này, là vàng ròng thật đấy, giá trị không dưới mười vạn đâu!" Tô Nhiên vừa nâng con cá voi nặng trĩu trong tay lên, vừa nói. Diệp Cửu Trung cười cười: "Có khi là do họ hiểu chuyện đấy!" "Hiểu chuyện??? Là sao?" Tô Nhiên không hiểu. "Thì... tạm thời anh không nói rõ được! Chỉ cần em nhớ kỹ, người làm ăn sẽ không để mình chịu thiệt đâu!" Tô Nhiên gật đầu, cái hiểu cái không. "Được rồi, về nhà trước đã!" "Ừ!" Cứ như vậy, Tô Nhiên lái chiếc xe mini mới chuộc, đivề nhà. Dọc đường đi. Cô vẫn chưa chấp nhận được hiện thực. Còn liên tục chất vấn Diệp Cửu Trung: Có phải nhà hàng Cá Voi Xanh đã hiểu lầm gì không? Diệp Cửu Trung chỉ ngồi bên cười khẽ. Tô Nhiên nói chuyện một hồi rồi chợt vỗ vào gáy. "Tôi nhớ ra rồi, sau khi nhìn thấy tấm thẻ đen này, thái độ của quản lý mới quay ngược 180 độ, Tiểu Trung Trung à, anh nghĩ có phải nguyên nhân là do đây không?" Mặc dù đôi khi Tô Nhiên hơi ngốc thật, nhưng bây giờ cô lại chợt thông minh. Diệp Cửu Trung cũng không nhiều lời. "Chắc chắn là vì tấm thẻ này rồi!" Tô Nhiên khẳng định chắc nịch. Cầm tấm thẻ đen, Tô Nhiên vừa lái xe, vừa cẩn thận nghiên cứu. "Nhưng mà, rốt cuộc đây là thẻ gì nhỉ? Sao tôi chưa nhìn thấy bao giờ?" "Không được, đợi lát nữa về nhà, nhất định tôi phải tìm xem thử!" Quyết định vậy rồi, Tô Nhiên nhấn chân ga, lái xe về nhà. Sau khi quay về Minh Châu Hoa Phủ, cô nhóc này lao lên lầu như gió, bắt đầu nghiên cứu về tấm thẻ đen này! Diệp Cửu Trung thì nhàn nhã ăn hoa quả dưới lầu, chơi đùa với con chó ngao đen. Khoảng mười mấy phút sau, đột nhiên trên lầu vang lên một tiếng hét.