Chương 37: C37: Triệu Thiểu Phong Sợ Choáng Váng
Lại một tiếng rắc vang lên. Cánh tay còn lại của Lôi Mông cứ thế gãy lìa. Hình ảnh này diễn ra rất chậm, nhưng thực ra lại rất nhanh. Dù sao cũng chỉ qua mấy giây, gã côn đồ từng vào nam ra bắc với hơn mười mấy mạng mười trong tay cứ thế bị bẻ gảy hai tay! Nhìn tình cảnh đó, Triệu Thiểu Phong cũng thấy sợ hãi rồi! Mà người nhà họ Tô cũng ngây ngốc toàn bộ! Hơn nữa sau khi bẻ gãy hai tay của Lôi Mông, Diệp Cửu Trung vẫn thản nhiên nói tiếp. "Không phải cậu muốn hai tay, hai chân của tôi sao?" "Được thôi!" "Giờ đã cho hai tay rồi, còn thiếu hai chân nữa!" Vừa nói xong, bóng người Diệp Cửu Trung lướt như ma. Không ai có thể thấy rõ bóng người của anh, họ chỉ nghe được hai tiếng kèn kẹt, sau đó, một bóng người bay ngược ra ngoài, cuối cùng rơi xuống trước người Triệu Thiểu Phong. Hóa ra. Người ngã trước mặt Triệu Thiểu Phong chính là Lôi Mông. Chỉ tiếc là, bây giờ hai tay và hai chân của Lôi Mông đã đứt rời toàn bộ. Anh ta đau đến mức kêu r3n thảm thiết, khổ sở vô cùng! Chuyện này diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức như chỉ trong nháy mắt. Một gã côn đồ tung hoành ngang dọc, được xưng là tay sai đắc lực của Triệu Thiểu Phong, Lôi Mông, cứ thế bị tứ chi đứt rời, đau đớn ngã xuống trước mặt Triệu Thiểu Phong. Hơn nữa có chết Triệu Thiểu Phong cũng không ngờ rằng, Lôi Mông lại bị xử lý đến như vậy... lúc này đây, anh ta sợ đến mức vô thức lùi về sau một bước. Ngay lúc đó, ánh mắt của Diệp Cửu Trung cũng rơi trên người Triệu Thiểu Phong. "Tới phiên anh nhé!" Diệp Cửu Trung nói xong thì từng bước tiến về phía Triệu Thiểu Phong giống như một vị Thần. Triệu Thiểu Phong sợ choáng váng! "Mày... mày... mày muốn làm gì hả?" "Tao là Triệu Thiểu Phong! Cha tao là chủ tịch của tập đoàn Trung Hải, nếu mày dám đụng đến tao, Triệu gia chúng ta..." Anh ta còn chưa nói hết câu, một tay của Diệp Cửu Trung đã túm lấy cổ áo anh ta xách lên như một con gà con bình thường. Sau đó, anh mới nói: "Không phải anh mới vừa kêu gào muốn chặt đứt hai tay chân của tôi, quỳ xuống đất gọi anh là ông nội đó sao? Giờ tôi giúp anh nhé!" Bàn tay to lớn nhấn một cái! Bốp, đường đường là Triệu thiếu gia của tập đoàn Trung Hải, anh ta như một con chó chết bị Diệp Cửu Trung đè quỳ trên mặt đất, xương đầu gối gãy vụn khiến anh ta đau đớn không chịu nổi, đau đến mức nước mắt nước mũi đều chảy ra. "Tôi chỉ nói một lần thôi đấy!" "Quỳ xuống gọi ông đi!" "Nếu không thì chết!" Diệp Cửu Trung đạp thẳng lên đầu Triệu Thiểu Phong. Đường đường là Triệu thiếu gia của tập đoàn Trung Hải mà lại bị Diệp Cửu Trung đạp đầu như thế, vừa thảm thiết la to: "Ông ơi... ông... xin ông tha cho cháu!" Nhìn anh ta gọi mình là ông nội, lúc này Diệp Cửu Trung mới nói: "Cũng thức thời đấy, hôm nay tôi sẽ để lại cái mạng chó này! Nhưng lần sau, chắc chắn tôi sẽ không nương tay!" Ầm! Anh vung chân đá bay Triệu Thiểu Phong. Diệp Cửu Trung không buồn liếc mắt nhìn người kia một chút, anh quay đầu kéo Tô Nhiên bên cạnh. "Giờ còn ai muốn ngăn chúng tôi nữa không?" Anh vừa nói xong, bố con Tô Thiên Hoành và cả ông bà Tô đều sợ đến mức lùi về sau một bước. "Nếu không ai dám cản thì Nhiên Nhiên à, chúng ta đi thôi!" Diệp Cửu Trung nắm chặt lấy tay của Tô Nhiên, đi thẳng về phía cửa lớn của Tô thị. Tô Nhiên ngoan ngoãn đi theo Diệp Cửu Trung. "Nhiên Nhiên..." "Con gái của tôi..." Phía sau loáng thoáng còn nghe tiếng mẹ cô gọi lại. Nhưng cuối cùng Tô Nhiên cũng không hề quay đầu! Cứ thế rời đi! Cô được Diệp Cửu Trung nắm tay, rời khỏi cửa lớn nhà họ Tô!